Mắt Trái - Chương 22

Tác giả: Đản Đản

“Chào bác Đỗ!”, anh cười tươi, chìa tay ra.
“Ôi chà, Khiêm Quân, mời được cháu tới rồi đấy!”, Chủ tịch Đỗ bắt tay anh, giọng mang vẻ hiền lành của trưởng bối, “Thằng bé này, bác Đỗ gọi điện cho cháu mấy lần mà bây giờ cháu mới nể mặt bỏ chút thời gian tới đây!”
“Bác Đỗ, thật xin lỗi, công việc của cháu quá bận”, thái độ khiêm nhường của anh không thể chê vào đâu được.
“Hừ, giả tạo”, đứng cạnh Chủ tịch Đỗ, thiên kim Đỗ San San bất mãn hừ lạnh.
Chủ tịch Đỗ trừng mắt với con gái, ra vẻ cảnh cáo.
Giọng Đỗ San San rất nhẹ, nhưng tất cả đều lọt vào đôi tai vốn cực thính của anh.
Chỉ là, nụ cười anh vẫn không thay đổi.
“Bác Đỗ, xin hỏi bác tìm cháu có việc gì ạ?”, anh cười hỏi.
Mọi người đều là hàng xóm hai mươi năm nay, nên những chỗ có thể khách sáo thì anh sẽ chú ý thái độ của mình.
“Là thế này, bác nghe bố cháu nói, Khiêm Quân cháu rất giỏi về mặt đầu tư, bác muốn cháu cho chút ý kiến”, Chủ tịch Đỗ khen ngợi anh tài giỏi.
Anh cùng lúc quản lý công ty và chuyện bang hội, cũng nắm cả tiền vốn và cổ phiếu, ban đầu chơi những thứ này là do cuộc sống du học quá nhàm chán, về sau nghiện, cũng phương thức tiền đẻ ra tiền, khá là hiệu quả.
Chỉ là, bác Đỗ với khối tài sản vượt quá hàng tỷ lại cố ý hẹn anh, trò chuyện về vấn đề đầu tư tài chính, thì liệu có phải quá nhàm chán không?
“Đây là San San, con gái bác, chắc hai đứa quen nhau rồi chứ?”, Chủ tịch Đỗ cười khà khà, giới thiệu.
Tiết Khiêm Quân hờ hững nhìn thiên kim nhà họ Đỗ ngoại hình rất đoan trang, xuất sắc tựa đóa bách hợp kia.
Tất cả, anh đã hiểu.
Chẳng trách mẹ cứ năm lần bảy lượt gọi điện, bắt anh hôm nay nhất định phải tới chỗ hẹn.
Hóa ra, là xem mắt.
Đỗ San San thì anh biết, lại còn rất thân.
Lúc nhỏ, cô ta là “công chúa” của nước kẻ thù, cùng “hoàng tử” suốt ngày châm chọc anh, nhưng tiếc rằng, hai người công lực quá kém cỏi, ngược lại lần nào cũng bị anh chỉnh cho thê thảm, không được nước non gì.
Anh không ngờ, bây giờ trưởng thành, phụ huynh lại có ý tác hợp họ.
Cũng đúng, Chủ tịch Đỗ cần một người con rể có năng lực, quản lý sự nghiệp hoành tráng của họ, còn “phụ thân đại nhân” rất lo lắng sau này không khống chế được anh, đương nhiên sẽ nghĩ tới con đường rút lui lỡ như phải “tống tiễn” anh.
Còn thái độ của Đỗ San San rõ ràng cũng chỉ có mặt lấy lệ mà thôi. Trong buổi hẹn, chỉ có anh và Chủ tịch Đỗ trò chuyện.
Mọi người đang bàn đến chuyện kinh doanh thì Chủ tịch Đỗ khen ngợi, “Người học MBA[1] ở Mỹ về đúng là khác hẳn.” So với học thức của Tiết Khiêm Quân và con gái ông ở châu Âu mấy năm thực sự khác hẳn.
[1] Bằng thạc sĩ chuyên ngành Quản trị kinh doanh.
Anh mỉm cười, nói, “Không ai có thể biến đá thành vàng, cũng chẳng có cách quản lý nào có thể cứng nhắc áp dụng được, bắt buộc phải kết hợp tình hình khác nhau của mỗi doanh nghiệp mà đề ra cách quản lý đúng đắn nhất.”
Anh chú ý thấy thiên kim tiểu thư kia đã buồn chán tới mức suýt ngủ gục.
“Khiêm Quân, cháu có nhân tài nào có thể giới thiệu cho bác Đỗ không?”, Chủ tịch Đỗ tỏ vẻ cầu cứu.
Anh trầm tư vài giây, “Cháu có người bạn học, khá lợi hại về mặt kinh doanh tiêu thụ, lúc ở Mỹ cậu ấy luôn được học bổng cho tới khi tốt nghiệp ạ.”
Kinh doanh thị trường?
Chủ tịch Đỗ ngẩn ra.
Đỗ San San không vui, “Bố, chúng ta đã có Giám đốc thị trường rồi”, thực sự không cần phải tìm cao thủ nữa.
“Ồ, Giám đốc thị trường bên đó hiện nay tạo ra giá trị tài chính bao nhiêu cho doanh nghiệp bác ạ?”, anh nhướng mày, hỏi gọn.
Nhắc đến là Chủ tịch Đỗ đã không vui, “Đó là bạn học của San San, đảm nhiệm chức vụ đã ba, bốn tháng nay, giá trị tạo ra thì không thấy đâu, mà gần đây lại bị người ta đánh gãy xương, cần nghỉ phép ít nhất một, hai tháng!”
“Thế ạ? Vị trí giám đốc thị trường khá là quan trọng, nghỉ phép dài như thế thì không hay chút nào”, anh gõ gõ ngón tay trên sofa, bình thản nói.
Một câu thôi đã khiến Chủ tịch Đỗ bực dọc không vui, vấn đề này ông vốn băn khoăn từ lâu.
“Khiêm Quân, cháu giúp bác liên hệ bạn cháu nhé!”
Anh mỉm cười, “Vâng, không vấn đề gì.”
“Bố, bố muốn thay Đơn Thiếu Quan luôn hả? Rồi anh ấy quay lại thì con phải nói năng thế nào đây?”, Đỗ San San trợn mắt, không thể hiểu nổi, lập tức phản đối.
Tiết Khiêm Quân nhấc tách trà lên, thong thả hớp một ngụm giấu đi vẻ giễu cợt bên khóe môi, cuộc tranh chấp này anh hoàn toàn đứng ngoài.
“Tính chất và lương thưởng các vị trí khác so được với bộ phận Thị trường hay sao? Bố có công bằng không?” Đỗ San San cuống lên.
Nhưng vấn đề này, rõ ràng là Chủ tịch Đỗ đã không muốn nói đến nữa.
Chủ tịch Đỗ phớt lờ con gái, quay sang hỏi anh: “Khiêm Quân, người bạn kia của cháu đến công ty bác được không?”
“Tuần sau ạ, cháu sẽ sắp xếp cho cả hai, tình hình cụ thể thì hai người gặp mặt rồi bàn bạc”, anh đáp.
Chủ tịch Đỗ rất hài lòng.
“Được rồi, bọn trẻ các con cứ trò chuyện, vun đắp tình cảm đi”, Chủ tịch Đỗ vẻ ý nhị, ấn vai con gái, bắt cô nàng nhất định phải nắm bắt được anh chàng ưu tú này.
Bố vừa đi khỏi là Đỗ San San nói ngay, “Tiết Khiêm Quân, anh giỏi lắm, anh vẫn lợi hại như lúc xưa nhỉ!”
Anh cười nhạt, đặt tách trà xuống, “Có phải cô hiểu lầm gì tôi không?”
“Thôi giả tạo trước mặt tôi đi”, Đỗ San San ngạo mạn.
“Người giả tạo có phải mình tôi đâu?!”, anh cười nói.
Thế giới này, mỗi người đều có mặt nạ của riêng mình, đều có cách sinh tồn của bản thân.
“Nói đi, Giám đốc thị trường công ty chúng tôi đã làm anh ngứa mắt thế nào? Có đáng cho anh phải đối phó với anh ấy thế không?”, vì không biết phải xuống nước thế nào nên Đỗ San San khá là bực dọc.
Vấn đề này, anh không có hứng trả lời.
“Hình như tôi không quen biết anh ta?”, anh cười to.
Đỗ San San đang định nói gì để vạch mặt anh thì điện thoại anh reo vang, “Xin lỗi, tôi nghe máy một lúc!”
Trước mặt cô, anh nghe điện thoại.
“Diệu Diệu, chuyện gì thế?”
Đỗ San San bàng hoàng, lập tức dóng tai lên vẻ cảnh giác.
“Anh à? Anh đang tiếp khách…”, anh liếc nhìn gương mặt trong sáng của Đỗ San San, “Không sao, bây giờ anh tiện nói chuyện, em cứ nói đi.”
Nhưng, sau khi anh nghe rõ Diệu Diệu nói gì, đã khựng lại.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Mà để em phải đổi công việc?”, nghe thấy, khóe môi anh từ từ nhướng cao, nhưng giọng anh vẫn ấm áp và quan tâm, “Diệu Diệu, đương nhiên anh có quan hệ để giới thiệu em, anh cũng có một vài người bạn nữ đang mở công ty, họ cũng cần thư ký, nhưng trước mắt thì em phải nói anh biết, đã xảy ra chuyện gì, có phải em chịu ấm ức gì không?”
Anh nhận ra, giọng Diệu Diệu rất lạ, như vừa khóc xong.
Diệu Diệu trốn trong nhà vệ sinh, nghe bạn trai quan tâm mình thì cắn chặt môi, lại chùi nước mắt mà mãi vẫn không sạch, thực sự không biết phải nói thế nào.
“Em rất buồn… Em biết ngoại hình của em dễ làm người khác hiểu lầm, nhưng em luôn tin tưởng Bạch Lập Nhân không phải dạng đó, tuy cậu ấy có rất nhiều khuyết điểm nhỏ, nhưng chí ít thì cậu ấy tuyệt đối không phải loại sếp hay quấy rối nhân viên nữ… Nhưng hôm nay…”
“Em cảm nhận rõ mình đã bị quấy rối… Hơn nữa, những lời cậu ấy nói, rõ ràng là có ý muốn em dùng cơ thể để đổi lấy phần thưởng!”, những lời đó, mờ ám tới độ không tưởng.
Cô cũng không dám tin, nhưng, đó là sự thực.
Ban nãy, cô chạy ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, đôi chân cứ run bắn lên. Ngoài sợ hãi ra, còn có phẫn nộ.
Cô xem anh là bạn thân nhất, cô luôn ngỡ họ là chiến hữu của nhau, nhưng anh đã xem cô là gì? Là dạng phụ nữ có thể tùy tiện dùng vật chất để trao đổi, tùy tiện hôn, tùy tiện lên giường hay sao? Cô quá tổn thương.
“Em nghĩ rất kỹ rồi, họ hàng của Tiểu Vĩ làm ở bộ phận xuất kho của phòng Tài vụ có thể tiếp quản công việc của em, mấy hôm nay em sẽ xử lý mọi hóa đơn, sau đó em muốn thôi việc ngay”, Diệu Diệu quyết ý.
Tiết Khiêm Quân lặng lẽ lắng nghe.
Mãi sau, anh mới nói một câu, “Anh ủng hộ quyết định của em.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc