Mắt Trái - Chương 16

Tác giả: Đản Đản

Phần 4: Ma ám
Nghiêm túc đứng đắn.
Bốn chữ này cứ lảng vảng trong đầu Diệu Diệu, không xua đi được.
“Này, cậu tắm xong chưa?”
Liệu Diệu Trăn vào dã quá nửa tiếng đồng hồ, vì lo lắng bất an, sàn nhà đã sắp bị Bạch Lập Nhân đi qua đi lại đến hằn dấu rồi.
“Ồ, mình đang mặc đồ, đợi chút.”
Diệu Diệu bên trong đáp lại.
Rõ ràng giọng cô rất bình thường, cũng chẳng có gì khác lúc ở văn phòng, nhưng vì sao bây giờ nghe lại có phần nũng nịu như vậy?
Bạch Lập Nhân quăng mình lên sofa, tiện thể chụp lấy gối ôm, ảo não kẹp giữa hai đùi.
૮ɦếƭ tiệt! ૮ɦếƭ tiệt! ૮ɦếƭ tiệt!
Anh đã nói sẽ suy nghĩ rồi, có cần phải dụ dỗ anh thế không?
Nói thực là, nhà cô rất sạch sẽ, rất hợp… rất hợp… cái đó…
Không được, anh vẫn chưa nghĩ kỹ!
Nhắm mắt, anh định làm dịu tâm trạng đang sôi sục.
Tối qua suốt đêm anh không ngủ ngon, lăn lộn qua lại, chính là băn khoăn xem có nên gật đầu không.
Anh không phải người giỏi trò chơi tình cảm, cho dù anh đối với cô đã rất có “hứng”, nhưng quen nhau bắt buộc phải lấy hôn nhân làm tiền đề, vì vậy cần suy nghĩ thật kỹ lưỡng.
“Rầm”, cửa kính phòng tắm mở toang.
Diệu Diệu mặc áo ngủ, gò má đỏ hồng vì hơi nóng, bước ra ngoài, trông dịu dàng ****, lại yêu mị đến lạ lùng.
Bạch Lập Nhân cảm nhận rõ, nơi vốn đang tập trung máu toàn thân, lúc này càng lúc càng đau đớn.
Tay ôm chặt gối không buông, giữ trước eo, che thứ gì đó đang biến đổi, vẻ mặt anh thiếu tự nhiên, đứng lên, chỉ vào quần áo đặt bên cạnh hôm nay mới thay ra cho cô, “Đồ ở đó, tôi đi đây.”
Nói xong, vội vàng bỏ về.
Nhưng tay áo, bị ai nắm lấy.
“Có gì à?”, anh rất ngượng, ngượng ૮ɦếƭ được, chỉ muốn biến mất nhanh gọn lẹ.
Cô nàng này tuyệt đối là có âm mưu, làm gì có ai vào đúng thời kỳ họ ngượng ngùng và mờ ám thế này, mà tắm vẫn không khóa cửa? Hơn nữa còn ở lỳ trong đó lâu như vậy? Như thể chỉ thiếu điều mở toang cửa, mời anh vào tắm chung mà thôi.
Lúc nãy anh ở bên ngoài, nghe tiếng nước chảy trong đó, hành vi cố ý ấy của cô rất dễ khiến người ta liên tưởng, nước rơi xuống lăn trên cơ thể trần trụi, dòng nước cuốn trôi bọt xà phòng nơi khuôn *** đầy đặn, đường cong mảnh mai hiện ra.
Cô lúc này, kiều diễm hệt như một con hồ ly tinh.
Anh ghét bản thân bị kiểu liên tưởng đó khống chế.
“Có gì nói mau!”, anh giục, gò má đã nóng lên mà không kiểm soát được.
Thuở niên thiếu, mối tình với Đỗ San San, anh cảm thấy T*nh d*c có hay không cũng được, làm gì manh động như bây giờ, quả nhiên, người “lớn tuổi” là anh đã “chín” quá mức rồi.
Diệu Diệu tiếp tục ấp a ấp úng, cuối cùng lấy hết can đảm, “Cái đó, Bạch Lập Nhân, mình nghĩ rồi, chúng ta hủy bỏ hợp đồng đó đi…”
Anh nhíu mày, đôi môi đỏ của cô hé mở, trông cứ như… mời gọi…
“Cậu muốn nói gì? Đừng có ậm à ậm ừ!”
Diệu Diệu hít một hơi, giọng to hơn: “Bạch Lập Nhân, hợp đồng hủy bỏ, sau này cậu không cần coi chừng lúc mình tắm, còn về quần áo bẩn, cậu cũng mang về đi!… Chúng ta không phải người yêu, để tránh cho người khác hiểu lầm, mình cũng không thể giặt quần áo cho cậu nữa…”
Chơi trò gì đây? Lấy lùi để tiến, muốn mà làm bộ?
“Liệu Diệu Trăn, cậu có thể đừng ép uổng người khác vậy không?”, ngọn lửa trong người dần dần tắt ngúm, Bạch Lập Nhân thấy rất phản cảm.
“Bạch Long, con trai anh không thích em, lúc nào cũng bắt nạt em, bài xích em, nơi này không chứa nổi em và Tiểu Quân, em thấy bọn em vẫn nên đi thôi…”
Gương mặt Diệu Diệu, và gương mặt hồ ly đầu ắp mưu mô của ả đàn bà kia từ từ hòa vào nhau.
Bạch Lập Nhân ném gối đi, lạnh nhạt, “Nói rõ lý do ra xem.”
Diệu Diệu nghĩ ngợi rồi vẫn nói, “Hôm đó, Tiểu Ứng giới thiệu anh họ cho mình. Bọn mình ở bên nhau khá vui, nhưng hôm nay anh ấy đến nhà mình, thấy quần áo của cậu… hình như có phần không vui…”
Bạch Lập Nhân nhìn cô, rất lâu.
Cuối cùng.
“Liệu Diệu Trăn, cậu có ý gì?”, anh khoanh tay, nhìn cô.
Ý cô là, nếu anh không chọn gật đầu, cô sẽ bắt đầu một mối tình khác ngay lập tức?
Lại mờ ám với đàn ông, cô không thể kín đáo, đứng đắn hơn sao?
“Quần áo thì sau này mình không giặt cho cậu nữa, dù gì mình chỉ là thư ký của cậu, không phải bà quản gia”, Diệu Diệu vội nặn ra nụ cười nịnh nọt.
Ban nãy trong phòng tắm, cô đã nghĩ rất kỹ, đúng là phải đứng đắn lại, cô đã lớn rồi, sẽ kết hôn sẽ sinh con, Bạch Lập Nhân cũng thế, cô không thể “dựa dẫm” Bạch Lập Nhân cả đời được.
Không thể cứ vậy, sau này mọi người đều kết hôn, cô còn yêu cầu anh tới “tắm với cô” hay sao? Nếu thật sự cần như thế, không bị vợ anh chỉ vào mũi mắng là đồ thứ ba, thì cũng bị chồng mình chém thành trăm mảnh.
Thà một lần đau.
Cô chỉ có thể giữ lại cái điều “tốt đẹp” này trong ký ức, chảy nước mắt chua xót, tiếp tục quay về với việc tắm lúc sáu, bảy giờ sáng.
“Sự nhẫn nại của cậu có vẻ không đủ nhỉ?”, Bạch Lập Nhân rất giận, cũng cảm thấy bực bội vì “anh họ” đạo cụ mà cô nói.
Anh cũng không thích người khoái trò mờ ám, vốn dĩ anh định trong vòng nửa tháng sẽ cho cô đáp án, nhưng hiện giờ cô đã áp bức như thế thì có phải quá đáng không?
Giọng điệu anh rất căng thẳng, bực bội, “Không ai yêu cầu cậu làm thế này, là cậu chủ động mà!”, nói xong anh bước tới, xách túi quần áo bẩn của mình lên, sập cửa bỏ đi.
Này này này.
Sao anh lại giận dữ đến thế, quá mất phong độ!
Diệu Diệu nghệt mặt, chỉ có thể mở to mắt nhìn Bạch Lập Nhân bỏ đi.
Anh… hình như giận rồi.
Diệu Diệu buồn bực vô cùng.
Cô về phòng, đắp chăn, co lại.
Nhắm mắt, rồi lại mở mắt.
Rốt cuộc anh giận cái gì? Cô đâu có thiếu nhẫn nại với anh?
Mọi người đã là bạn học bảy năm, đồng nghiệp sáu năm, có thể xem như bạn tốt của nhau, có lẽ cô trọng sắc khinh bạn, nhưng anh nói thế cũng quá hà khắc rồi đúng không?!
Tức ૮ɦếƭ được, tức ૮ɦếƭ được, tức ૮ɦếƭ được!
Diệu Diệu bực bội ngồi dậy, định lấy tạp chí để xem, nhưng lại tìm thấy sổ ghi chép của mình.
Cô mở ra, những việc cần chú ý tháng này, cô đã vẽ một vòng tròn lớn ở ngày tháng nào đó.
Bảy ngày nữa chính là sinh nhật Bạch Lập Nhân, bà Bạch từng kể với cô, hôm đó nhất định phải nhắc anh tan sở sớm, không cho anh trải qua sinh nhật một mình cô độc nữa.
Bà Bạch từng nói, Bạch Lập Nhân từ lúc sinh ra đến bốn tuổi, vì bố anh bận kế sinh nhai, lúc đó hoàn cảnh gia đình rất tệ, nên chưa từng mừng sinh nhật anh lần nào.
Mà bắt đầu từ năm anh bốn tuổi, nghe nói bố anh đã chạy vạy để vượt biên sang Mỹ lập nghiệp, phát tài to, từ đó về sau, chuyện kinh doanh mà bố anh lấn sân cũng càng lúc càng “rộng”, những người theo bố anh làm ăn nhiều vô số kể. Lúc đó, mỗi khi đến sinh nhật anh có rất nhiều người chen nhau chúc mừng.
Việc đó kéo dài đến khi anh mười hai tuổi.
Từ đó về sau, sinh nhật mỗi năm, nhiều nhất cũng chỉ có bà Bạch nấu cho một bát mì Trường thọ.
Bà Bạch thường nói, nếu Bạch Lập Nhân năm đó không tỏ rõ quyết tâm trước tòa, rằng dù ૮ɦếƭ đói cũng theo mẹ, thì có lẽ tới giờ anh vẫn là thiếu gia nhà giàu.
Chuyện nhà bà Bạch, Diệu Diệu loáng thoáng biết được chút ít từ chính bà.
Thôi bỏ đi bỏ đi, cô là đại nhân không chấp tiểu nhân.
Được rồi, không giận anh nữa.
Diệu Diệu viết thêm bên cạnh cái vòng tròn trên tờ lịch, ghi chú rõ ràng: “Phải tặng quà sinh nhật cho sếp.”
Mấy hôm nay, nếu đi mua sắm thì tiện thể xem có quà gì thích hợp tặng cho anh hay không.
Không không không!
Diệu Diệu vội vàng nghĩ lại, quà thích hợp cơ bản là rất đắt. Món quà này, tâm ý không quan trọng, chủ yếu vẫn là giá cả phải rẻ.
Cô không nỡ tiêu tiền cho Bạch Lập Nhân đâu!
Không biết vì sao mà tối đó, Diệu Diệu ngủ không ngon.
Cô cứ mơ thấy ác mộng.
Cô mơ thấy mình mặc váy cưới, đứng trong một ngõ nhỏ.
Sắc trời u ám, trong hẻm có vô số linh hồn bay bay, còn chú rể và chín dâu phụ, đều hờ hững đi qua như thể không có gì.
Vì, họ không trông thấy đám ma quỷ đó.
Không ai nhìn thấy, trừ cô.
“Diệu Diệu, mau lên!”, Hiểu Vũ, Hạ Thiên, Ninh Ninh đã đi qua, đợi ở đầu hẻm bên kia, vẫy tay với cô.
Hôm nay là ngày trọng đại của đời cô, nếu muốn đến chỗ xe rước dâu, cô bắt buộc phải đi qua con hẻm đó.
Chú rể cũng thế, mỉm cười, đã nhẫn nại chờ cô bên kia.
Cô lấy hết can đảm, quyết định mạo hiểm đi theo, giả vờ không thấy gì mà lao qua.
Cô tự nhủ, chỉ cần không quá chú ý đến những thứ tà ác đó thì sẽ không khiến chúng ám vào người.
“Các người xem, kỳ lạ quá! ‘Người’ kia không hoàn chỉnh, bảy phần hồn của cô ta hình như chỉ còn lại năm!”
Đám ma như hổ ngửi thấy mùi máu tanh, H**g phấn.
Cô vội vàng theo sau các phù dâu, sải bước thật nhanh.
Nhưng mới đến gần thì bọn ma đó liền nhe nanh, lao tới chỗ cô.
“Mau ám cô ta! Mau ám cô ta!”
“Á!”, cô vội vàng bỏ chạy, nhưng vạt váy cưới đã làm cô vấp ngã.
“Mau rút ba hồn năm phách còn lại của cô ta ra!”, đám ma kia bắt đầu ra sức kéo tóc cô, thậm chí cưỡi lên người cô, cười điên loạn.
Đau quá đau quá…
Đau quá đau quá…
Cô phải làm sao? Phải làm sao?
Không ai tới cứu cô.
Cô ôm lấy đầu, khóc hu hu.
Chỉ thấy, cơ thể mình nhẹ bẫng, nhẹ bẫng…
Diệu Diệu giật mình tỉnh dậy.
Ban nãy, hình như…
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Trong tòa nhà có ánh sáng vạn trượng của dương nam, không nên có bạch quang.
Trừ phi, có người có thể dẫn ma quỷ vào.
Không thể nào, không thể nào!
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc