Mắt Trái - Chương 15

Tác giả: Đản Đản

Làm ơn đi, cô thật sự không bị chó dại cắn, chỉ bị đàn ông gặm mà.
Diệu Diệu ôm cánh tay, mài răng, ôm hận, từng bước từng bước đi ra.
Xe của Bạch Lập Nhân đã đậu bên đường.
Bây giờ, gương mặt tuấn tú của anh, vẫn khó coi cùng cực.
Cô đang chọc tức ai đây?!
“Bạch Lập Nhân, hiện giờ tôi chỉ mong mình mắc bệnh chó dại, cắn ૮ɦếƭ cậu!”, cô hậm hực chỉ muốn lao tới, ánh mắt như muốn cắn đứt cổ anh.
Thấy cô quay lại, anh không chỉ tiếp tục trừng mắt nhìn, mà còn như ánh đèn, không ngừng quan sát cô từ trên xuống dưới, thần sắc vẫn rất nặng nề.
Bộ dạng anh giống như vẫn đang tìm xem cô còn chỗ nào bị “chó” cắn nữa không.
“Ngốc nghếch thì thôi, đừng ra ngoài dọa người khác!”, Bạch Lập Nhân xoay gương lại, cho cô xem bộ dạng mình lúc này.
Cô trong gương, mái tóc dài rũ rượi, hơi rối, gò má đỏ ửng, trên đó lấm tấm mồ hôi chưa kịp lau, vài sợi tóc mảnh mai thậm chí còn dính sát vào trán và cổ cô.
Rõ ràng là thê thảm, cớ sao lại đẹp đến bất ngờ.
Bạch Lập Nhân cũng nhìn tới ngẩn ngơ.
Bỗng, trái tim có cảm giác tê dại.
Cảm giác này, quá xa lạ.
Diệu Diệu nhìn gương, vuốt lại tóc, tiện thể rút ra vài miếng khăn giấy trong hộp xe, lau mồ hôi. Đánh người là một môn thể thao rất tổn hao thể lực, còn mệt hơn tập Yoga nhiều.
“Bạch Lập Nhân, miệng cậu mà còn độc địa nữa thì chắc chắn sẽ không cưới được vợ đâu!”, nguyền rủa anh cả đời là trai tân!
Tên này không chỉ độc miệng, mà còn nhẫn tâm!
Trong lòng Diệu Diệu vẽ vòng tròn nguyền rủa anh, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không.
Theo động tác lau mồ hôi của cô, khăn giấy vo viên rơi xuống.
Bạch Lập Nhân nhíu mày, nhặt viên giấy từ chỗ cô lên, người mắc bệnh sạch sẽ như anh đang định nổi cáu, nhưng lại trông thấy trên đó có vết máu.
Anh lập tức kéo tay cô, nhìn lỗ kim trên đó, cau mày, “Cậu đi tiêm thật à?”
Ban nãy, anh còn tưởng cô chỉ đi dạo một vòng trong cửa hàng tiện lợi.
Ngốc tới đáng sợ!!!
Tuy rất ngốc, nhưng cũng có hiệu quả hài kịch.
Khóe môi nhướng lên, vẻ mặt luôn nghiêm túc cuối cùng đã có dấu hiệu sụp đổ.
Hừm.
Diệu Diệu ngơ ngẩn hỏi, “Chẳng phải cậu bảo, nói dối phải trả giá, thưởng cuối năm chắc không bị ảnh hưởng chứ?”
Cô hiểu lầm gì sao?
Trừ tiền chuyên cần cuối năm của cô thì không sợ lắm, dù sao chẳng qua chỉ một ngàn tệ thôi, nhưng tiền thưởng năm của cô đến hai chục ngàn, cô dù làm sao cũng bất đắc dĩ khuất phục sự uy hiếp của anh.
Đó chính là ưu điểm của việc làm sếp, khiến nhân viên quèn chịu áp lực, không dám ***, thà tìm cái hố nào đó nhảy xuống.
Tâm trạng rối bời của anh tối nay, cuối cùng cũng đã hồi phục một chút.
“Cậu lại…”, thích tôi thế à?
Rất lạ, phải là không vui mới đúng, tâm trạng lại có phần bay bổng.
Diệu Diệu nhìn anh vẻ không hiểu.
“Sau này đừng có chạy lung tung, Đơn Thiếu Quan có hẹn cũng không cho đi!”, anh ra lệnh.
“Ờ”, cô gật gù.
Làm ơn đi, cô có phải đứa ngốc đâu, kinh qua lần này thì Đơn Thiếu Quan có hẹn, cô chắc chắn cũng không đi một mình nữa.
Nhưng, vì sao cứ cảm thấy lúc này cảnh này thật kỳ quặc? Cấp trên này, cũng quản quá rộng rồi chăng?!
Bỏ đi, bỏ đi, cho dù thường ngày đi nói xấu tên này khắp nơi để hả giận, nhưng con người là động vật có tình cảm, trong lòng cô vẫn thật lòng xem anh là bạn, tin tưởng anh cũng vì lập trường của mình nên mới giận dữ như thế.
Tâm trạng hình như tốt hơn một chút.
Vô lăng nắm trong tay, nắm chặt hơn, cuối cùng anh hạ quyết tâm, “Cái đó… Diệu Diệu… tôi sẽ suy nghĩ, sau đó sẽ trả lời cậu…”
Bây giờ anh vẫn không thể đón nhận cô ngay, nhưng, anh sẽ suy xét từ đầu.
Cho dù kinh nghiệm yêu đương không đủ, nhưng anh biết rõ, tối nay lo lắng không yên, ngọn lửa cháy bừng bừng trong tim, đều là có nguyên nhân.
Có những thứ đang thay đổi trong lặng lẽ.
Cho dù, anh không lạc quan lắm.
Anh đành thừa nhận, cô rất kín kẽ, có những việc, hình như anh còn phản bác thì chính là dối mình.
Những thay đổi không thể tránh khỏi, nếu còn cố không thừa nhận thì chính là chọn cách làm đà điểu.
Phải, anh không khắc phục được bản thân.
Tạm không bình luận ngoại hình của cô, vì bệnh ưa sạch, anh cần “gái trinh”, điểm này Đỗ San San cũng rõ.
Chỉ điểm này thôi thì Liệu Diệu Trăn đã không đủ chuẩn.
Hơn nữa, đời sống của cô quá bừa bãi, anh cần suy nghĩ đến phẩm hạnh của cô.
Còn nữa, điểm quan trọng nhất là, anh từng thề thốt với mọi người rằng dù phụ nữ trên thế gian này có ૮ɦếƭ hết thì anh cũng sẽ không suy xét đến Liệu Diệu Trăn.
Nhận lời cô, không nghi ngờ gì, chính là tự tát mình.
Nên, dù nóng ruột, nhưng anh cần thời gian.
Diệu Diệu ngẩn ngơ, rồi lập tức hoàn hồn.
“Suy nghĩ gì cơ? Là thứ mà trong lòng mình nghĩ đúng không?”, Diệu Diệu kích động, giọng nói có phần hơi lạc điệu.
Cô cứ tưởng anh đang phớt lờ, ai ngờ hôm nay anh lại chủ động nhắc, cô quá cảm động quá cảm động.
“Sếp à, tương lai mình sẽ lấy lòng trung thành của mình để báo đáp cậu, cậu sẽ biết mình tuyệt đối không chọn lầm người!”, bỗng dưng Diệu Diệu H**g phấn như thể đang diễn kịch vậy, chỉ hận không moi tim mình ra ngay lập tức để biểu hiện lòng trung thành.
Vui đến thế sao?
Khóe môi Bạch Lập Nhân cứng lại, nhưng cuối cùng vẫn hơi mỉm cười.
“Sếp à, còn bốn mũi nữa phải làm sao?”, Diệu Diệu đờ đẫn nhấc cánh tay lên, cười nịnh nọt.
Nếu chuyện đó mà anh gật đầu, thì dù có tiêm đến mức tay nở hoa, cô cũng liều mạng.
Ai bảo cô quá yêu sếp nhà cô làm chi!
Bạch Lập Nhân lấy lại túi trong tay cô, ném vào sọt rác trong xe.
Lúc quen nhau, Đỗ San San rất nhường nhịn anh, chỉ là không nịnh bợ như Liệu Diệu Trăn.
Thật không chịu nổi, không biết xấu hổ là gì!
“Chuyện đó, nếu tôi nhận lời cậu, thì sau này cậu nghe lời tôi thật chứ?”, anh phải nói trước, nếu yêu nhau thì sau này chuyện gì cũng phải nghe theo anh, anh bảo cô ngồi thì cô không được phép đứng.
“Đương nhiên, đương nhiên!”, Diệu Diệu thiếu điều vỗ ***, giơ ngón tay lên, thề thốt nữa thôi.
Lấy tiền người ta thì phải làm trâu làm ngựa, huống hồ là, ngoài chuyện thường xuyên thích châm chọc mỉa mai sau lưng anh ta, cô vốn vẫn nghe lời anh.
“Tôi sẽ suy nghĩ, nhưng kết quả dù thế nào thì hy vọng không ảnh hưởng đến quan hệ công việc của chúng ta”, anh nói lời phũ phàng trước, nếu kết quả anh suy nghĩ vẫn là từ chối cô, hy vọng hai người sau này vẫn có thể giữ quan hệ hợp tác như hiện nay.
“Sếp à, đừng như vậy mà!”, Diệu Diệu kéo tay áo anh, không chịu buông, nũng nịu.
Chưa chính thức mà đã giở trò?
“Đừng làm quá!”, anh nghiêm khắc nhìn thẳng cô.
Khiếp hãi, vẻ mặt Diệu Diệu cứng đờ.
“Tôi nói sẽ suy nghĩ, nhưng đừng làm quá!”, anh cảnh cáo cô, đừng tham lam thế.
Thật khó hầu hạ! Diệu Diệu hậm hực “hừ” một tiếng, nụ cười vẫn không đổi.
Nhìn vẻ gian xảo đó của cô, Bạch Lập Nhân có phần hối hận về quyết định của mình.
***
“Tổng giám đốc Tiền, ông cũng biết chuyện doanh nghiệp các ông sắp đối mặt với khủng hoảng tiền tệ, nhưng, mượn tiền của Đăng Long chúng tôi để qua cơn nguy này, ông thật sự có tự tin đó sao?”
Trên gương mặt nho nhã của Tiết Khiêm Quân là nụ cười nhẹ nhõm, quyến rũ, ôn hòa.
Nhưng trong đáy mắt anh lại là vẻ sắc bén khác hẳn vẻ ôn hòa bên ngoài, khiến Tổng giám đốc Tiền run sợ.
“Tổng giám đốc Tiết, chúng ta xưa nay có quan hệ khá tốt…”, Tổng giám đốc Tiền cuống quýt.
Làm người đâu thể như thế, không có chuyện gì thì là bạn, có chuyện rồi lại muốn rũ bỏ sạch sẽ.
“Tổng giám đốc Tiền, không thể nói vậy được, tuy tôi là tổng giám đốc của Đằng Long, nhưng tôi không có thực quyền gì nhiều, mấy vị chủ tịch bên trên gần đây rất nghiêm ngặt”, nụ cười anh không đổi.
“Tổng giám đốc Tiết…”, ông ta như bám lấy ngọn cỏ cứu mạng, túm chặt lấy cánh tay anh không buông.
Anh nho nhã, dịu dàng kéo tay đối phương ra, “Tổng giám đốc Tiền, bây giờ tôi có cuộc hẹn. Thế này nhé? Ngày mai ông đến văn phòng tôi bàn tiếp! Chuyện gì cũng bàn bạc được, tôi sẽ giúp ông tìm ra cách an toàn nhất”, anh không hứa hẹn cũng chẳng cự tuyệt.
Mọi người đều có sĩ diện của mình, Tổng giám đốc Tiền đành bó tay, phải rời đi.
Anh chỉnh lại tay áo, bước đi vững chãi, tiến tới bàn ăn gần cửa sổ.
“Bàn xong việc rồi ạ?”, Diệu Diệu ngước lên, nở nụ cười.
“Xin lỗi, để em chờ lâu quá”, anh dịu dàng xin lỗi.
“Không sao, ban nãy người kia hình như tìm anh rất vội, xảy ra chuyện gì sao?”, Diệu Diệu lo lắng hỏi.
Lúc nãy, khi họ đang dùng cơm, người đàn ông trung niên đó chạy tới, bộ dạng cuống quýt như thể suýt nữa quỳ gối trước mặt anh.
Cô khiếp đảm.
“Không có gì, một người bạn làm ăn không quen thân lắm, bàn chút chuyện kinh doanh thôi”, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, an ủi.
“Ồ”, qua khung cửa sổ lớn, Diệu Diệu trông thấy người đàn ông kia ủ rũ bước ra khỏi quán ăn, cô cảm thấy kỳ quặc nhưng không biết nói sao.
“Lúc nãy em nói tới chuyện sếp sắp tăng lương, em nói tiếp đi…”, anh cười tủm tỉm nhìn cô, tỏ vẻ hứng thú.
“Ồ, đúng rồi, hôm đó rất trùng hợp, bạn trai cũ của em sàm sỡ… sếp em anh hùng cứu mỹ nhân, cậu ấy…”
Diệu Diệu thuật lại chuyện hôm đó, “Sau đó anh không biết cậu ấy xấu xa thế nào đâu, vì muốn trừng phạt em mà ép em đi tiêm phòng bệnh dại, có thể là thái độ của em quá thành thật nên cậu ta cũng cảm động, lương tâm lên tiếng, cuối cùng suy xét tăng lương cho em!”
Khóc! Đến giờ cô vẫn cảm động!
Tháng trước lúc Bạch Lập Nhân tăng lương cho cô, cô mới cầm bảng lương đã phẫn nộ bất bình.
Anh quá đáng, cô đã nói giá này cô không hài lòng! Cái cô yêu cầu là tăng năm trăm tệ, mà Bạch Lập Nhân lại chỉ cho cô hai trăm tệ!
Quãng thời gian này, cô luôn đấu tranh, luôn tranh đấu, nhất định phải giành được con số đó, còn thái độ của Bạch Lập Nhân là làm ngơ, ai ngờ hôm qua lại chấp nhận!
Quá cảm động, sau này cô sẽ tiếp tục làm trâu làm ngựa cho anh!
“Sếp em hình như khá tốt với em!”, ánh mắt anh cong thành vầng trăng non dịu dàng.
“Cái cậu đó khó chiều lắm, nhưng thực ra không tồi!”, Diệu Diệu hồn nhiên.
“Thế à?”, anh nâng ly trà, cụp mắt xuống, hàng mi dài che đậy ánh sáng sắc nhọn lóe qua, khẽ nói, “Sao anh thấy cậu ấy không chỉ khó chiều, mà còn ngạo mạn, tự phụ và khiến người ta chỉ muốn dạy dỗ cho ૮ɦếƭ… Từ nhỏ, bọn anh đã ngứa mắt nhau, rất khó chịu nhau!”
“Hả, anh nói gì cơ?”, anh nói quá khẽ, Diệu Diệu không nghe rõ.
Anh đặt ly trà xuống, nửa đùa nửa thật, “Anh nói là em cứ nhắc cậu ta mãi, anh hơi ghen đấy.”
Nghe thế, Diệu Diệu bỗng xấu hổ đỏ bừng mặt.
***
“Phòng ốc quét dọn rất sạch sẽ, bài trí cũng rất ấm áp!”, Tiết Khiêm Quân dạo một vòng trong nhà cô.
Trái tim Diệu Diệu cứ thấp thỏm, không thể nào thả lỏng được.
Cô không quen, rất không quen.
Vì là hàng xóm sát vách với Bạch Lập Nhân, sợ dẫn đến nhiều hiểu lầm hơn, cô hiếm khi để người quen đến tham quan nhà mình.
Chỉ là, có lúc, cô lại nghĩ, có lẽ cái ổ nhỏ của cô cần thêm chút hơi người.
Mỗi lần về nhà một mình, ăn cơm một mình, ngủ một mình, thì đúng là có chút cô đơn.
“Ở nhà một mình à? Tự mua? Tự trang hoàng?”
Căn nhà nhỏ của cô, có sàn nhà cao cấp màu vàng kem, tường màu trắng sữa, tủ gỗ màu cà phê đậm, thảm lông cừu trắng tinh dưới bàn trà bằng thủy tinh, lại thêm sofa nhập khẩu cổ điển, trang nhã, cả ngôi nhà bài trí rất tươi mới, ấm áp, có thể nói là tốn khá nhiều tiền của.
“Chung cư này em thuê, xách túi vào ở mà thôi”, căn nhà tuy chỉ có một phòng ngủ một phòng khách một phòng tắm, nhưng đối với Diệu Diệu thì đã rất đủ đầy.
Cô rất thích nơi này, cũng mong rằng cô sẽ thật sự có được ngôi nhà giống thế này.
Bạch Lập Nhân khi nào mới thực hiện lời hứa của mình đây? Đáng ghét!
Tiết Khiêm Quân nhìn thấy trong tủ kính của cô có vài bộ đồ ăn và ly tách bằng sứ khá tinh xảo, nhã nhặn, tất cả đều là một cặp.
“Rất đẹp”, Tiết Khiêm Quân không phải chỉ khen cho có.
Mắt thẩm mỹ của cô rất tốt, nhưng nói thực là, có chút không phù hợp với hình tượng cô tạo trong mắt người khác.
Nhìn những món đồ đó, Tiết Khiêm Quân quay sang, chăm chú ngắm Diệu Diệu.
Cảm giác đầu tiên mà Diệu Diệu mang lại cho người ta, rất giống mẹ anh, là kiểu phụ nữ bẩm sinh có nét như “hồ ly tinh”.
Nhưng khi tiếp xúc, phát hiện hai người tuy rất giống mà lại hoàn toàn khác. Mẹ thích mặc quần áo đẹp, mười mấy năm nay luôn đòi hỏi hàng hiệu, quần áo Diệu Diệu lại rất đơn giản thanh lịch, thích mặc áo sơ mi trắng hoặc áo pull bình thường, nhưng cảm giác mà hai người mang tới, là đều không chất phác.
Mẹ thích trang điểm đậm, tới mức lông mi lông mày ngay cả ngủ cũng không tẩy trang, còn Diệu Diệu khi hẹn hò với anh thường xuyên chỉ thoa son, làn da tự nhiên đến mức cả kem dưỡng cũng không bôi, nhưng ngũ quan quá mức xinh đẹp thì dù có trang điểm cũng chẳng mấy khác biệt.
Hơn nữa điểm tương đồng nhất của họ, chính là họ chỉ cần một ánh mắt lơ đãng, một động tác nhỏ nhặt, cũng khiến đàn ông lửa dục bừng bừng.
Tuy nhiên, những điều này không mấy ý nghĩa đối với anh.
Từ nhỏ, anh đã là người đàn ông có khă năng kiềm chế rất mạnh, không gì làm rung động được anh.
Anh đang khen đồ trang trí đẹp, hay khen cô?
Nhìn nụ cười ấm áp của anh, vẻ mặt lúng túng của Diệu Diệu càng mất tự nhiên.
Lúc mua mấy bộ đồ ăn này, cô nghĩ rằng, hy vọng tương lai sẽ có được một người bạn đời cùng mình hưởng thụ, chia sẻ cuộc sống bình thường mà ấm áp.
Nhưng, bây giờ nhìn lại, hình như cô rất giống kẻ ngốc? Rõ ràng là độc thân, mà mọi thứ đồ mua đều thành đôi thành cặp.
Hóa ra, người và người cũng có thể như thế.
Anh ấy bước vào nhà của bạn, cũng như cùng lúc bước vào thế giới tâm hồn bạn.
“Biết nấu ăn không?”, Tiết Khiêm Quân tiếp tục dịu dàng hỏi cô.
“Rất ít nấu, nhưng biết ạ”, Diệu Diệu không dám thở mạnh, rõ ràng người ta chỉ trò chuyện vu vơ, nhưng lại mang đến cho cô cảm giác căng thẳng như bị kiểm tra vậy.
Cô biết nấu ăn, có thể coi là không thầy mà tự học nên.
Nhưng bình thường, cô hiếm khi xuống bếp, vì một mình nên lười tốn sức.
Có lần cô nổi hứng, bảo Bạch Lập Nhân thôi thì nấu ăn chung, hai người không chỉ tiết kiệm tiền mà lại đông vui, ai ngờ sau khi bị ánh mắt quái lạ của Bạch Lập Nhân quan sát mấy phút, lại bị từ chối thẳng thừng.
Ánh mắt đó, cứ như e cô đang âm mưu lớn gì với anh vậy.
Làm ơn đi, cô có bỏ thuốc độc vào đâu!
“Em đừng nói với anh là việc nhà thường ngày đều do em tự làm đấy nhé?”, Tiết Khiêm Quân cười, lại như có chút nửa cười nửa không.
Tự làm việc nhà kỳ lạ lắm sao?
Diệu Diệu không dám nói nữa, vì không biết nên trả lời là đúng hay không.
Nhưng, rõ ràng là Tiết Khiêm Quân hiểu lầm sự im lặng của cô.
“Mách nhỏ cho em biết nhé, mẹ anh chưa từng làm việc nhà, ba bốn tuổi anh đã tự giặt quần áo của mình, năm sáu tuổi đã biết tự nấu mì cho no bụng”, anh cười nói với cô.
Hử, độc lập thế ư?
Diệu Diệu hoàn toàn không có ấn tượng gì lúc mình ba bốn tuổi hoặc năm sáu tuổi, nhưng rất chắc chắn rằng cô được mẹ chăm sóc rất kỹ càng.
“Bó tay, nếu không tự mình giặt đồ, anh chắc chắn sẽ phải mặc đồ dơ đi mẫu giáo, nếu không quản lý tốt bụng mình, thì có đói ૮ɦếƭ cũng chẳng ai biết”, anh nhún vai, nói đùa.
“Vậy… bố mẹ anh đâu?”, Diệu Diệu đờ đẫn hỏi.
“Trước mười tuổi, mẹ anh bận rộn giao lưu với đám đàn ông, tranh thủ kiếm phiếu cơm dài hạn, làm gì có thời gian rảnh rỗi quan tâm anh. Còn về bố ruột của anh thì anh thật sự không biết là ai, có lẽ đối với mẹ anh, cũng là vấn đề khó”, anh cười, vẻ không để tâm lắm.
Hử?
Diệu Diệu không biết nên nói gì.
“Có phải hơi phức tạp không? Thực ra rất đơn giản, đi theo vận mệnh, lúc ăn được thì ăn, lúc ngủ được thì ngủ, tùy theo nó là được.”
Nụ cười của anh không giảm, nhưng mấy chữ “tùy theo nó” khiến Diệu Diệu đông cứng, ***g *** cô bỗng dưng nhói đau.
“Lúc đó, có phải rất nhiều người bắt nạt anh?”, Diệu Diệu lo âu.
“Cũng không, bọn trẻ rất ngây thơ, chỉ cần em chơi tốt với chúng thì chúng sẽ vui vẻ chơi với em, nhưng mẹ chúng thì có phần ghét bỏ”, anh như sực nhớ ra điều gì, cười nói tiếp, “Cũng có một tên *** lại ngạo mạn hay gây phiền phức cho anh nhưng… nó cuối cùng vẫn chẳng đạt được điều gì!”, đấu với anh, tên đó chưa đủ đạo hạnh.
Diệu Diệu ngơ ngẩn nhìn nụ cười của anh.
“Đặt chậu cây này ở đâu?”, Tiết Khiêm Quân không tiếp tục chủ đề đó nữa, giơ chậu thủy tiên trong tay lên.
Diệu Diệu vội giật mình tỉnh lại.
“Ở đây nhé!”, Diệu Diệu dọn ra một góc trong phòng khách.
Anh đặt chậu cây màu trắng có phần đáy bằng sứ vào vị trí gần cửa sổ trong phòng khách của cô.
Lúc nãy ăn tối xong, Tiết Khiêm Quân đề nghị đến nhà cô chơi, đề nghị đó quả thực khiến cô giật thót mình.
Nhưng Diệu Diệu không từ chối, cô thật lòng hy vọng hiểu được về anh nhiều hơn, cũng để người ta hiểu cô nhiều hơn.
Chậu thủy tiên anh chọn này, màu sắc rực rỡ, khỏe khoắn, màu cánh hoa bên ngoài là tím hồng.
“Cách trồng rất đơn giản, chỉ cần giữ độ ẩm cho đất là được, mùa xuân năm tới là nở hoa”, anh quay lại, cười với cô.
Nếu anh đoán không lầm thì chậu hoa này sẽ không sống qua mùa xuân tới.
Giống như quan hệ của anh và cô.
“Lau tay đi”, Diệu Diệu vội đưa khăn ướt cho anh.
“Cảm ơn”, anh dịu dàng nhận lấy.
Diệu Diệu đang định nói gì đó thì di động của cô đổ chuông.
Cô nhìn số gọi tới, nhíu mày, Tiết Khiêm Quân thấy cô cầm trong tay mà không nghe máy thì dịu dàng nói, “Anh ra ngoài ban công nhé.”
Anh tưởng cô không nghe máy trước mặt anh?
Diệu Diệu vội kéo tay anh lại, hít thở thật sâu, nghe máy.
Anh là bạn trai hiện tại của cô, cô chẳng có gì để che giấu.
“Diệu Diệu, anh đang ở bệnh viện số 2, em đến thăm anh được không?”, trong đó văng vẳng giọng nói yếu ớt của Đơn Thiếu Quan.
“Tôi không đi đâu, anh tự giữ sức khỏe!”, nói xong cô định tắt máy ngay.
“Khoan đã, Diệu Diệu!”, Đơn Thiếu Quan vội gọi, “Anh thừa nhận tối qua đã quá manh động, làm chuyện sai trái, nhưng anh vì em mới bị Bạch Lập Nhân đánh ra nông nỗi này, bác sĩ nói anh gãy mất mấy cái xương, ít nhất phải nằm viện một tháng, chẳng lẽ em không có chút cảm giác nào? Cho dù chỉ là đạo nghĩa, em cũng nên chăm sóc anh chứ?”, anh ta cho rằng, đây ngược lại là một cơ hội tốt.
Vì Diệu Diệu xưa nay vốn mềm lòng.
Nhưng lần này Diệu Diệu lại lắc đầu, “Tôi nghĩ đây là do anh tự chuốc lấy. Nếu anh định tìm một người chăm sóc, vậy tôi thông báo cho Bạch Lập Nhân, bảo cậu ấy đến là được!”, người đánh anh ta có phải cô đâu.
“Em… có cần tuyệt tình thế không? Chúng ta rõ ràng… từng yêu nhau đến thế mà!”, nghe vậy, Đơn Thiếu Quan giận dữ hỏi.
Cô chẳng phải lần đầu tuyệt tình, đối với những người bạn trai đã chia tay, cô đều làm vậy.
Đơn Thiếu Quan không phải người đầu tiên muốn quay lại, cũng chẳng phải người đầu tiên muốn lấy quá khứ ra để đeo bám cô. Trước kia, là họ không cần cô, bây giờ hà tất phải níu kéo?
Trong mắt cô, một mối tình đã trở thành quá khứ, thì hãy tiếp tục để nó “trôi qua” thôi.
Diệu Diệu khẽ nói, “Bảo trọng!”, rồi cúp máy.
Sau đó, cô xin lỗi, “Xin lỗi, là bạn trai cũ của em…”
“Em xử lý rất tốt”, rất tuyệt tình, rất giống mẹ anh.
Tất cả vấn đề đều nằm ở người khác, còn bản thân là số một.
Lời anh vẫn rất ấm áp, nụ cười cũng không thay đổi.
Nhưng tại sao, Diệu Diệu lại cảm thấy hơi lạnh?
“Đúng rồi, sơ mi ngoài ban công là của ai thế? Bố em à?”, Tiết Khiêm Quân liếc nhìn quần áo phơi ngoài ban công, biết rõ mà vẫn hỏi.
Á.
Bỗng dưng, Diệu Diệu há hốc miệng, “Em… em… em không có bố.” Bố cô đã qua đời rồi.
“Vậy là của ai?”, Tiết Khiêm Quân làm bộ không hiểu, nhìn cô.
Cô từng nói, cô là con một, không thể có anh trai.
“Em, em… của sếp…”, tiêu rồi, tại sao lại nói câu này ra, cô lại lúng túng và ngượng ngùng như thế. Cô không thể nói cho bạn trai nghe là cô yêu cầu sếp tới lúc tắm, để báo đáp, cô giúp anh dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo chứ?
Tiêu rồi.
Ánh mắt cô thoáng vẻ lúng túng, “Em… em… thấy cậu ấy độc thân nên…”
Càng giải thích càng lúng túng, cô suýt thì cắn đứt lưỡi mình.
Cô đang viện cớ chăng?
Tiết Khiêm Quân lặng lẽ nhìn cô.
“Muộn rồi, anh về đây”, anh nhìn đồng hồ, cười khẽ.
Tiêu rồi tiêu rồi, tiêu thật rồi.
Diệu Diệu mặt mày rầu rĩ, đưa anh đến cửa.
“Tạm biệt.”
Cô rất sợ, sau này sẽ “tạm biệt” anh mãi mãi.
Có thể, hôm nay, quan hệ của họ sẽ đặt dấu chấm hết.
“Tạm biệt.”
Anh quay lai, ánh mắt có phần cao thâm khó đoán.
“Anh… anh đừng hiểu lầm…”, Diệu Diệu không biết nên nói gì.
“Yên tâm, anh không hiểu lầm đâu”, khóe môi anh nhướng lên, muốn cười với cô nhưng trông lại có chút miễn cưỡng.
“Em và cậu ấy… thật sự không có gì!”
“Diệu Diệu, những gì đã qua, anh không cách nào, cũng không thể so đo. Nhưng, hiện tại em có nên suy nghĩ một chút đến cảm nhận của anh?”, anh khẽ hỏi.
Diệu Diệu đờ người.
“Vì anh, thử nghiêm túc đứng đắn, được không?”, nói xong, Tiết Khiêm Quân dịu dàng vuốt tóc cô, không đợi câu trả lời, anh sải bước ra khỏi nhà cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc