Mắt Trái - Chương 05

Tác giả: Đản Đản

Mấy ngày liền, Đơn Thiếu Quan cũng không tìm cô, gọi vào di động, cậu cũng ấp a ấp úng không nói rõ, chỉ bảo mình hơi bận.
Mỗi người đều cần có không gian riêng, Diệu Diệu cũng không phải dạng thích bám dính, nên mấy hôm tết Nguyên Đán được nghỉ, cô đều ở bên bạn cùng phòng.
Họ chơi bài trong phòng, bốn người vừa đủ đánh song khâu.
Song khâu thịnh hành ở vùng Chiết Giang, do những người Ôn Châu thích đánh bài phát minh ra, nên càng đặc biệt thời thượng ở đây.
Trò này có cách chơi rất đơn giản, do hai bộ poker hợp thành, hai người một đội, đội thắng ván trước sẽ bắt đầu ra bài, người có bom trong tay càng nhiều càng chiếm ưu thế, nếu có thể lấy được hai vua hai hậu thì thắng ngay.
Vì Hạ Thiên không muốn chơi cùng Ninh Ninh nên Diệu Diệu và Ninh Ninh thành “đồng bọn”, nhưng hai người họ phối hợp chẳng đâu vào đâu, ngay cả ăn ý cũng không có.
Hiểu Vũ và Hạ Thiên phối hợp ăn ý đến mức đã đánh hết toàn bộ bài trong tay.
“Ha, lại thắng!”, Hiểu Vũ và Hạ Thiên H**g phấn.
“Tại Diệu Diệu hết đó! Rõ ràng là cậu ấy nghĩ cách đánh, chơi bài tệ quá!” Ninh Ninh oán trách.
“Sao không nói cậu *** não phẳng, làm liên lụy tới Diệu Diệu?”, Hạ Thiên bất mãn.
“Hừ, cái đồ như con trai kia, bớt ghen tỵ với bọn tớ đi! Người *** có phải mình tớ đâu, tớ và Diệu Diệu không chỉ ***, mà còn là mỹ nữ có não!”, Ninh Ninh mặt dày khiêu khích, hơn nữa còn dựa vào người Diệu Diệu để thị uy với Hạ Thiên.
Hạ Thiên tỏ vẻ muốn ói, “Nói cậu là được rồi, sao phải kéo cả Diệu Diệu vào?”
Hai người như sắp cãi nhau tiếp.
Lúc này, điện thoại của Ninh Ninh vang lên, giọng cô nàng lập tức chuyển thành nũng nịu, yểu điệu vô cùng, “Alô, ai đó ạ…”
Ba người còn lại đều tỏ ra không-chịu-nổi.
Ninh Ninh buông điện thoại xuống, “Bạn trai tớ hẹn đi chơi, các cô nàng trạch nữ[1], bye bye nhé!”, kiêu ngạo y hệt một con khổng tước.
[1] Trạch nữ: chỉ những cô nàng suốt ngày ở trong nhà, ít giao du kết bạn.
“Bạn trai? Bạch Lập Nhân hả?”, Hạ Thiên cười nửa miệng.
“Xì, không thèm cái loại đàn ông nhỏ mọn đó!”, Ninh Ninh không hề xấu hổ, thay quần áo ngay trước mắt họ, để lộ *** đáng kiêu ngạo.
“Này này này, tớ sắp mù rồi!”, Hiểu Vũ khá bảo thủ, “K**h th**h” kiểu đó cô không chịu nổi.
“Hừ hừ, dáng *** tràn ra cả hai bên thế kia, chẳng qua cũng như cậu mà thôi!”, Hạ Thiên cười lạnh.
“Hừ!”, Ninh Ninh thay váy xong, sập cửa bỏ đi.
“Diệu Diệu, cậu đờ đẫn gì thế?”, Hạ Thiên đẩy cô.
Cô hoàn hồn, “Tớ chỉ đang nghĩ, cậu ấy thật sự không hẹn hò với Bạch Lập Nhân sao?”, Diệu Diệu đến giờ vẫn không chấp nhận được chuyện mình đã vu oan cho “người tốt”.
“Hôm đó chẳng phải đã ép cậu ấy nói ra hay sao? Cậu ấy và Ngô Đại Vỹ đang lằng nhằng đó!”
Ngô Đại Vỹ là bạn cùng phòng của Bạch Lập Nhân.
Giống như Ninh Ninh lúc nãy, ở chung phòng, khó tránh khỏi có lúc thay đồ sẽ nhìn thấy cơ thể bạn mình.
Như thế cũng có thể giải thích được chuyện Ninh Ninh sở dĩ biết được một vài điều riêng tư của Bạch Lập Nhân.
“Các cậu nói xem, tớ có nên xin lỗi Bạch Lập Nhân không?”, Diệu Diệu tỏ ra đang đấu tranh tâm lý.
“Cậu khờ quá, người ta có quan tâm tới cậu không? Cậu không thấy thái độ mấy hôm nay của cậu ta với cậu à? Cứ như là mũi hếch lên trời ấy!”, Hạ Thiên xỉa vào đầu cô.
Nhưng, cô vẫn rất bất an.
Tục ngữ nói đúng, thà phá mười ngôi đền, cũng không phá tình cảm.
“Tớ nhất định sẽ gặp báo ứng!”, cô ôm đầu khổ sở.
Thực tế thì cô đã bị báo ứng mấy hôm rồi, mấy ngày nay lương tâm cô bất an đến độ đứng ngồi không yên.
“Giữa người với người cần duyên phận, chuyện này cũng do Bạch Lập Nhân và bạn gái cậu ta tình cảm không đủ kiên định, cậu không cần tự trách!”, ngay cả Hiểu Vũ cũng nói vậy.
“Đúng thế, cậu có nhiều thời gian thừa như vậy thì đi mua đồ ăn khuya cho bọn mình còn hơn!”, Hạ Thiên chỉ biết ăn thôi.
Chỉ một câu thôi mà khiến bụng ba người kêu réo lên.
Hai gương mặt đầy ắp vẻ chờ mong đang nhìn cô.
Trong tình huống này, cô gần như không có cơ hội từ chối, “Được thôi!”
Vì khá gần nên cô thay đồ rồi đi ngay.
Hạ Thiên và Hiểu Vũ muốn ăn KFC, gần trường có một quán.
Trên đường về, vì tay xách nách mang nên cô đi đường tắt, băng qua một con hẻm nhỏ.
Chỉ đến khi Diệu Diệu nhớ ra, nghe nói gần đây trong con hẻm này có mấy tên lưu manh hoạt động, cô mới vội vàng định đi đường khác.
Bỗng, có một người hoảng loạn lao thẳng từ trong hẻm ra.
Coca cô xách trong tay bị ***ng văng tung tóe.
“Cứu với…”, trong hẻm vẳng ra tiếng kêu cứu, nhưng lập tức bị bịt miệng, tắt dần.
Cô ngẩn người.
Ban nãy, người ***ng vào cô là Ngô Đại Vỹ.
Rất lạ.
Diệu Diệu vội trốn đi, cẩn thận thò đầu ra.
Chuyện này mà máu nóng bốc lên thì nguy hiểm tới tính mạng! Cách tốt nhất là “tẩu vi thượng sách”, nhưng, Diệu Diệu rất lo lắng.
“Em gái, nghe nói em rất thích lừa đàn ông lên giường, rất thích giành bạn trai của người khác đúng không? Bọn anh nhiều thế này, cho em chọn, thế nào? Em muốn ai lên trước?”, một đám lưu manh vây quanh một cô gái, cô gái bị chúng bịt miệng, khóc lóc van xin, nhưng bọn lưu manh không buông tha sờ soạng lung tung trên người cô.
Thậm chí, áo trên người cô gái đã bị tuột xuống, để lộ một vùng trắng mịn nổi bật.
Diệu Diệu rùng mình, mở to mắt.
Vì cô gái đó là Ninh Ninh.
Diệu Diệu nắm chặt chai coca trong tay, nhưng cô biết, cho dù bây giờ cô lao vào đó cũng vô dụng.
Một hai ba bốn năm, tổng cộng có năm tên.
Cô lén chạy tới đầu hẻm, hoảng loạn sờ túi mình.
Nhưng, hóa ra lúc đi, không hề mang theo điện thoại.
Trên đường chẳng mấy ai, có một bóng dáng lạnh lùng vừa đi ngang, cô vội chụp lấy tay áo đối phương, “Bạn ơi, bạn ơi! Xin bạn, làm ơn, làm ơn… mau báo cảnh sát giúp tôi!”
Bóng đó, dửng dưng quay lại.
Nhìn rõ người ấy, tim cô lạnh ngắt.
Bạch Lập Nhân!
***
Bạch Lập Nhân mấy ngày nay không vui.
Cậu và San San quen nhau từ nhỏ, gần như trưởng thành cùng nhau, nhưng cậu không ngờ, một câu hạ nhục vu vơ từ miệng đối phương, mà cô lại định tội cậu ngay.
Cậu không muốn giải thích, không hề muốn, tùy cô, muốn chia tay thì chia tay!
Hơn nữa, cậu rất không thích câu nói của San San: “Lập Nhân ghét nhất dạng phụ nữ *** không não như các người.”
Đây gần như đạp trúng chỗ đau của cậu, khiến cậu giận dữ.
Cậu rất chú trọng chuyện riêng tư, San San là một trong số cực ít biết hoàn cảnh gia đình cậu, nếu cô đã biết rõ cậu ghét nhất điều gì, loại phụ nữ nào cậu mãi mãi không ***ng tới, tại sao còn nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ?!
Lẽ nào, trông cậu rất giống người cha ruột vô cùng háo sắc?!
Cậu chuẩn bị mua vài lon bia về uống, làm dịu lại cảm xúc, ai ngờ trên đường ra cửa hàng tiện lợi, đã bị người ta cuống quýt túm áo.
“Bạn ơi, bạn ơi! Xin bạn, làm ơn… làm ơn… mau báo cảnh sát giúp tôi!”
Cậu quay lại nhìn.
“Đồ bắt cá…”, cái cô Liệu Diệu Trăn *** kia kêu lên.
Bạch Lập Nhân lùi ra một bước, không để cô chạm vào cánh tay cậu.
Diệu Diệu lập tức định thần, vội vàng sửa lại, nài nỉ, “Bạn Bạch ơi, cầu xin bạn, mượn điện thoại một chút, sắp có án mạng rồi!”
Bây giờ ân oán gì đó đều dẹp hết sang một bên!
Thấy cô tỏ ra gấp gáp, không giống diễn kịch, Bạch Lập Nhân lấy điện thoại ra.
Diệu Diệu gọi ngay cảnh sát, nói rõ địa điểm và tình hình.
Bạch Lập Nhân càng nghe càng nhíu mày.
Trung tâm trả lời, sẽ lập tức phái người tới hiện trường, chắc phải cần mười phút.
“Làm sao đây? Làm sao đây? Mười phút, đám người kia đủ làm rất nhiều chuyện rồi!”, Diệu Diệu trả điện thoại lại cho cậu, cuống quýt như kiến bò trên lửa.
Không được! Liều mạng vậy!
Diệu Diệu lập tức chạy về con hẻm lúc nãy.
“A Vu, A Vu, mau xuất hiện! Nếu chị bị người ta ăn ***, em giả làm ma hù bọn chúng nhé!”, cô vừa chạy vừa cuống cuồng gọi.
Cũng may, bây giờ là đêm tối đen kịt.
Còn A Vu chỉ bảo vệ chủ nhân nuôi dưỡng nó, tuy cô không phải chủ nhân của A Vu, nhưng dù sao cũng có chút tình cảm.
“Em vốn là ma mà!”, A Vu đã hiện ra ở đầu hẻm, tỏ ra không vui.
Được cứu rồi!
Diệu Diệu to gan, hét lớn vào hẻm, “Cảnh sát tới.”
Trong hẻm, người bị lột hết quần áo đang khóc nức nở, tội ác đang được tiến hành, một tên lưu manh đang chuẩn bị “hành sự” nghe thế vội vàng kéo *** lên.
“Khốn thật, đứa nào báo cảnh sát?!”, tin thì có, mà không tin thì không có.
Tiếng bước chân vội vàng chạy tới.
“A Vu, hay là em nhập vào chị đi! Biến chị thành Lý Tiểu Long, đánh ૮ɦếƭ chúng!”, cô cuống quýt, bắt đầu tháo bùa hộ thân ra. Vì dùng sức quá mạnh, nên chiếc bùa gần như là bị giật đứt.
Cô sợ ૮ɦếƭ sợ ૮ɦếƭ lắm!
“Không vấn đề gì!”, A Vu đang chuẩn bị bay vào.
A a a a a, nóng nóng nóng nóng nóng!
A Vu gần như bị nảy ra, ra sức ép mình vào bức tường đối diện.
Bạch Lập Nhân vừa dùng khăn tay lau điện thoại bị người ta mượn dùng, vừa tiến đến, “Chuyện gì?”
Nếu có thể, cậu cũng chẳng muốn lo chuyện thiên hạ, nhưng cậu nghe thấy sự việc rất nghiêm trọng.
Không cần Liệu Diệu Trăn nói nhiều, chỉ liếc nhìn, cậu đã thấy rõ tình hình trong hẻm.
“Thằng kia, mày báo cảnh sát hả? Khốn kiếp thật, muốn ૮ɦếƭ à!”, một tên lưu manh huơ nắm đấm lao tới.
Diệu Diệu thót tim, “Bạch Lập Nhân, coi chừng!”
Thảm rồi, có người sắp bị đánh thành đầu heo rồi.
“A Vu, A Vu!”, cô cuống quýt hét.
Nhưng, “thần hộ thân” mà cô tạm mượn, đang bị đẩy đến góc tường, mồ hôi như mưa.
Hu hu hu hu hu! Nóng nóng nóng nóng nóng! Đúng là ánh vàng rực rỡ, ánh vàng luyện đá mà!
“A Vu!”, kỳ lạ quá…
“Soạt” một tiếng, A Vu không chịu được hơi nóng, nhanh chóng bỏ chạy khỏi hiện trường.
Tiêu rồi! Không biết cảnh sát tới đâu rồi, Bạch Lập Nhân liệu có bị đánh ૮ɦếƭ không!
Phía sau tiếng la hét thảm thiết.
Tội nghiệp quá! Cô ôm mặt, vô cùng tiếc nuối vì quốc gia lại mất đi một đấng anh tài.
“Còn ngẩn ra đó làm gì?”, một giọng nói bình thản như nước, bực dọc nhắc cô, “Mặc quần áo vào cho bạn cậu!”, đúng là ảnh hưởng tới mỹ quan thành phố.
Hả hả hả?
Cô đờ đẫn quay lại, chỉ thấy năm tên lưu manh nằm lăn lộn, kêu la thảm thiết.
Hả hả hả?
Bạch Lập Nhân đang lấy khăn lau tay, vẻ ghét bỏ đó cứ như chạm vào lũ gián.
Hả hả hả?
Chẳng lẽ cậu ta cũng nuôi ma?
Không suy nghĩ nhiều, cô chạy vội lại, nhanh chóng nhặt quần áo lên, đắp vào người Ninh Ninh.
“Diệu Diệu… hu…”, được giải thoát, Ninh Ninh ôm cô khóc nấc lên, “Tên khốn Ngô Đại Vỹ bỏ tớ lại…” Đúng là đả kích lớn vào mắt nhìn người vì sức hấp dẫn của cô nàng!
“Hu hu! Tớ xin bọn hắn nếu muốn thay nhau hãm hiếp thì nhớ mang BCS, mà bọn chúng không nghe!”, khóc càng thảm hơn.
Cũng may chưa bị gì, cô nàng còn trẻ, không muốn vì bệnh T*nh d*c mà ૮ɦếƭ sớm!
Vì “sự đặc biệt” của bạn mà Diệu Diệu gần như bị đứt dây thần kinh.
“Tớ dìu cậu về!”, cô kéo Ninh Ninh lên.
Nhưng Ninh Ninh chân đã nhũn ra, hai người ngã lăn ra đất, thê thảm.
“Á…”, eo của cô!
Diệu Diệu ôm eo, đau đến không hét lên nổi.
Còn cái tên ngồi trên người cô, lại tỏ ra đáng thương, đưa tay ai oán về phía đầu hẻm, “Bạn Bạch đẹp trai, Bạch đại hiệp, xin cậu, tốt bụng kéo mình dậy với!” Ban nãy cô nàng nhìn rất rõ, gần như một đấm đánh ngã một tên, thân thủ của Bạch Lập Nhân vừa nhanh vừa mạnh, quá tuyệt!
Đỡ bọn họ dậy?
Bạch Lập Nhân gần như phát ra giọng cười mũi khinh khỉnh.
“Hừ”, cậu nhanh chóng quay lưng, bỏ đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc