Mắt Trái - Chương 02

Tác giả: Đản Đản

Tuy chỉ là một kỳ thi trắc nghiệm nhỏ, nhưng áp lực đối với mọi học sinh đều rất lớn.
Đặc biệt là cô.
Trong ba năm đó, cô lúc nào cũng xếp hạng nhất, thực ra cô biết rất nhiều người không phục mình, đặc biệt là Bạch Lập Nhân lúc nào cũng đứng hạng nhì kia.
Nhưng làm sao được? Vận may của cô siêu tốt! Hơn nữa tuy Toán, Lý, Hóa cô học bình thường, nhưng các môn Xã hội thực sự rất tốt, tất cả đều do công lao của trí nhớ, và cả thái độ học hành nghiêm túc của cô.
“Đừng quên là đã nhận lời tôi nhé!”, lúc cô thay thầy phát đề thi, đến cạnh Đơn Thiếu Quan, cậu lo lắng nhắc cô bằng khẩu hình miệng, sợ cô hối hận.
Cô không quên! Chuyện đã nhận lời, cô sẽ không nuốt lời. Nhưng...
Ánh mắt lén lút của cả hai đã bị Bạch Lập Nhân để ý, hành động trong tiệm nước giải khát và bây giờ, liên tưởng lại đã hình thành trong đầu cậu ta, cậu ta nhíu mày.
Tốt nhất là đừng như cậu ta nghĩ!
Tiếng chuông thi vừa vang lên, lập tức, mọi người đều tập trung tinh thần. Môn thi này là Chính trị, lại là thế mạnh của Liệu Diệu Trăn, từ lúc bắt đầu thi tới giờ, cô viết liên tục như ma nhập.
Số học, Địa lý, cậu ta có phần áp đảo Liệu Diệu Trăn, nhưng Ngữ văn, Lịch sử, Chính trị đều thi không bằng cô, lần nào cậu ta cũng nghi ngờ rằng nhất định cô học bài đến ૮ɦếƭ mới thôi.
Chính trị ơi Chính trị, cái thứ khô khan lại hư ảo khiến cậu ta đau đầu ૮ɦếƭ đi được.
Đến câu hỏi kia, cậu ta bí.
Tập trung, cậu ta trầm tư, bắt đầu sắp xếp lại kết cấu ngữ nghĩa, chuẩn bị viết một đáp án hay nhất.
Một phút sau, cậu vừa suy nghĩ xong, bỗng nhìn thấy Liệu Diệu Trăn ngồi chếch bên kia đã buông Pu't xuống.
Đồ con gái không não, chỉ biết học thuộc lòng, lần nào cũng thua người như thế, cậu tức quá!
Cậu tưởng, cũng như trước kia, Liệu Diệu Trăn sẽ nộp bài.
Ai ngờ, cô lại nhìn ngó xung quanh.
Cô nàng đang làm gì?
Bạch Lập Nhân nheo mắt.
...
Diệu Diệu cảm thấy sợ, thật sự rất sợ.
Như trước kia, cô thi xong rất nhanh.
Đơn Thiếu Quan đã dùng ánh mắt van nài cô mấy lần.
Nhận lời người ta rồi, nhất định phải làm được, cô liều mạng vậy!
Cô len lén quay lại, vo viên tờ giấy đã chép đáp án, khi ông thầy già vừa quay lưng đi, cô thừa cơ vung tay lên.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ...”
Bỗng, trong phòng vẳng đến một trận ho dữ dội, khiến tất cả các bạn học đều quay lại, bao gồm cả thầy giám thị.
Thế giới, hình như đúng vào giây phút đó, ngừng lại.
Cô vẫn giữ đôi tay đang giơ lên, cứng đờ.
Đơn Thiếu Quan mặt xám ngoét như tro.
Trừ phi là kẻ mù, nếu không chẳng ai không nhận ra điều kỳ quặc đó.
“Liệu Diệu Trăn, em làm gì thế hả?!”, thầy giám thị giận dữ bước tới, chụp lấy tay cô.
Bị bắt quả tang.
Bạch Lập Nhân bình thản cầm khăn giấy lên lau khóe môi, “Xin lỗi, học ôn vất vả quá, bị cảm rồi”.
Mọi người đều không chú ý đến cậu ta, tất cả nhìn chằm chằm Diệu Diệu.
“Liệu Diệu Trăn, em lại dám gian lận, em làm thầy thất vọng quá!”, thầy giám thị đau lòng, nói.
Cô bé này, luôn tỏ ra không giống vẻ hời hợt như bên ngoài, lúc đề cử tuyển thẳng, thầy cũng đứng ra bảo đảm, nhưng ai ngờ...
Diệu Diệu cúi đầu, mắt đỏ hoe.
Lần đầu cô trải qua chuyện này, cảm thấy cả gương mặt nóng hực, chỉ muốn tìm lỗ chui xuống cho rồi.
“Liệu Diệu Trăn, môn thi này của em bị không điểm!”, thầy không thu bài của cô, “Em ra ngoài ngay cho thầy, tìm giáo viên chủ nhiệm nói cho rõ, đợi hình phạt của nhà trường!”, thầy giám thị hận thép không thành gang, càng đau lòng vì mình đã nhìn sai người.
Nước mắt Diệu Diệu rơi xuống, cô đứng dậy.
Đơn Thiếu Quan vội vã cúi gằm, tay run run, vờ như bận rộn tiếp tục làm bài.
Cô cố kìm nén sự tủi nhục, trong ánh mắt chế giễu của bạn học, ra ngoài phòng.
Gió xuân tháng Tư, nhẹ nhàng lay động.
Bạch Lập Nhân thi xong đứng trên hành lang lầu ba, liếc nhìn xuống Liệu Diệu Trăn đang đứng chịu phạt trước phòng giáo vụ.
Trong mắt cậu ta, lóe lên tia giễu cợt.
“Nghe nói Liệu Diệu Trăn bị hủy bỏ tư cách được tuyển thẳng”, có bạn bắt chuyện với cậu ta.
“Ờ”, cậu ta tỏ ra không hứng thú.
Mỗi người đều phải trả giá cho sai lầm của mình, có gì lạ đâu.
“Cũng may danh sách tuyển thẳng chưa nộp lên Cục Giáo dục, tôi nghe cô nói, sẽ sửa tên Liệu Diệu Trăn trong danh sách thành tên cậu đấy”, cậu bạn tỏ ra bí ẩn.
“Ờ”, vẻ mặt cậu ta vẫn bình thản.
Được tuyển thẳng chẳng có gì không hay, chí ít là không phải tham gia kỳ thi tốt nghiệp phiền phức nữa, thời gian còn lại, cậu ta có thể làm những việc “ý nghĩa” khác.
“Bạch Lập Nhân, cậu thật quá may mắn!”, cậu bạn ngưỡng mộ, nhưng cũng không quên tò mò, “Nhưng, Bạch Lập Nhân, hai người cậu và Liệu Diệu Trăn, có phải là hơi giống Du và Lượng không?”.
Cuối cùng cậu ta cũng có phản ứng, quay sang, ngoài mặt cười mà trong bụng không cười, “Bạn à, Gia Cát Lượng có *** không?”.
Câu này, độc quá!
Cậu bạn há mồm, “Cậu... cậu... cậu... lẽ nào kỳ thị phụ nữ?”, bây giờ là thời đại nào rồi? Làm ơn đi, tổng thống nữ đã có rồi mà.
Cậu ta ngạo mạn, “Không, tôi chỉ kỳ thị người phụ nữ cá biệt giống động vật có vú thôi”.
Nói xong, nhìn giờ, Đỗ San San chắc sắp tan học rồi, quẳng lại cậu bạn với vẻ mặt như bị sét đánh, cậu ta xuống lầu.
Đến giờ này, cô đã đứng chịu phạt trước cửa phòng giáo vụ suốt bốn tiếng đồng hồ. Nghe nói, trên bảng thông báo trường đã dán thông báo xử phạt cô. Học sinh đi qua đều quay sang thì thầm to nhỏ với bạn bè, chỉ chỉ trỏ trỏ cô.
Gian lận thi cử không phải chuyện lạ, dù sao có mấy ai dám thề cả đời này trong mỗi kỳ thi đều chưa từng có hành vi gian lận?
Nhưng bị bắt, lại là chuyện khác. Đặc biệt là trong trường trung học trọng điểm.
Đơn Thiếu Quan đứng không xa lắm, vẻ mặt hổ thẹn nhìn cô. Mãi lâu sau, cậu mới dám chậm chạp tiến lại gần.
“Xin lỗi, tôi không nên gian lận!”, Diệu Diệu cúi gập người xin lỗi từng bạn học đi qua.
Đây là chiêu mới mà Trưởng phòng giáo vụ Biến th' đã nghĩ ra, sẽ khiến người ta tủi nhục đến suốt đời không quên được.
“Xin lỗi...”, Đơn Thiếu Quan rất hổ thẹn.
Diệu Diệu đang gập người, đầu cúi thấp, vì người đứng cạnh nên không dám ngẩng lên.
Mắt cô đã đỏ hoe, cô không dám để Đơn Thiếu Quan nhìn thấy bộ dạng này của mình, vội vã chùi nước mắt trước khi nó rơi xuống.
Cô đứng thẳng dậy, “Cậu đi nhanh đi, cô đang tìm bắt người khiến mình giở trò gian lận, mình không muốn liên lụy đến cậu”. Bố của Đơn Thiếu Quan rất dữ, nếu cậu bị bắt chắc chắn sẽ bị đánh gãy chân.
Nam nhi chi chí (1), cũng đỏ hoe mắt.
(1) Nam nhi chi chí: đã là nam nhi thì phải có chí, phải mạnh mẽ kiên cường.
“Tại sao cậu không khai tôi ra?...”
Cậu không hiểu, môn chính trị cậu cũng thi rất tệ, trong đầu chỉ có ba chữ “Liệu Diệu Trăn”.
Có thể, cậu sợ Diệu Diệu sẽ bán đứng cậu, dù sao cũng chẳng có gì lạ. Nhưng cậu không ngờ, Diệu Diệu mặc cho cô ép cung trong phòng giáo vụ, cũng không kéo cậu xuống nước chung.
“Khai cậu ra rồi sao? Chẳng qua là hai người cùng chịu phạt thôi”, cô bất lực.
Việc đã ra nông nỗi này, án phạt đáng phải chịu cũng không ít hơn, có phải là kéo thêm một người xuống nước thì tâm trạng sẽ vui hơn đâu.
“Tư cách được tuyển thẳng của cậu cũng bị hủy bỏ rồi...”, Đơn Thiếu Quan ấp úng.
“Mình biết”, cô bình tĩnh nói.
Án phạt này nằm trong dự đoán.
“Cậu phải thi tốt nghiệp cùng bọn tôi...”, càng nói, cậu càng hổ thẹn.
“Không sao, mình làm được!”, ngược lại, cô còn an ủi cậu.
“Xin lỗi, tôi không nên gian lận”, lại có bạn học đi ngang, cô vội vàng cúi lưng xin lỗi.
Cảm giác có thêm một người đứng bên cạnh, thì sẽ không còn muốn khóc nhiều nữa. Nhưng, người muốn khóc hơn, thực ra là Đơn Thiếu Quan.
Cậu chùi khóe mắt.
“Diệu Diệu... cậu định thi vào trường nào?”, Đơn Thiếu Quan khẽ hỏi.
Chưa từng thấy cô nàng nào ngốc nghếch như thế!
“Phúc Đán, mình vẫn thi Phúc Đán!”, ngã chỗ nào, cô sẽ bò dậy từ chỗ đó.
Đơn Thiếu Quan như được lây sự kiên cường của cô, “Được, tôi cũng sẽ thi Phúc Đán!”. Cậu quyết định rồi, có liều mạng cũng phải thi đậu vào Phúc Đán!
Diệu Diệu ngẩn người.
Cô tưởng, cậu sẽ muốn thi vào đại học ở Bắc Kinh hơn. Dù gì thì trước đây cậu luôn nói thế với bạn bè mà.
“Tại sao?”, cô khờ khạo hỏi.
“Vì...”, Đơn Thiếu Quan đỏ mặt, “Liệu Diệu Trăn, hình như tôi thích cậu rồi, tôi muốn theo đuổi cậu!”, cậu ta hét to.
Cũng may, xung quanh không có mấy ai.
Không phản ứng kịp, mặt cô như nghệt ra.
“Chúng ta gặp ở đại học nhé!”, cậu vẫy vẫy tay, mắc cỡ chạy ù đi.
“Cảm động quá, Lập Nhân, bao giờ anh cũng lãng mạn được như thế?”, vừa hay thấy được cảnh đó, Đỗ San San bịt miệng cười, khẽ trách móc cậu ta đang đứng cạnh.
Cậu ta dửng dưng.
“Xin lỗi, tôi không nên gian lận!”
Có một bạn vừa đi qua, Diệu Diệu vội hoàn hồn lại, tiếp tục “xin lỗi”.
Nhưng, mãi mà đôi giày thể thao trước mặt vẫn bất động.
Cô ngước lên.
Trông thấy gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo lại đáng ghét của Bạch Lập Nhân.
“Chiêu mới để theo đuổi con trai à?!”, lợi hại!!!
Hừ mũi bực dọc, cậu ta cười khẩy bỏ đi.
Hắn hắn hắn hắn hắn!
Huyết áp tăng cao, nếu bây giờ Diệu Diệu không đứng ở cửa phòng giáo vụ thì chỉ muốn lao tới đánh nhau với cậu ta!
Rốt cuộc cô đắc tội cậu ta chỗ nào?!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc