Mật Mã Cuối Cùng - Chương 06

Tác giả: Ry Hanna

- Gì thế này? – Sau phút đắm mình bên chuỗi mật mã của Vĩnh Quang, cuối cùng Trần Tiến cũng chịu dứt ra, ngóc đầu lên hỏi tôi.
- Mật mã. – Tôi giật lại tờ giấy từ tay Trần Tiến, giơ lên cao ngắm nghía đủ kiểu. Song cũng chẳng thu lại được gì. Bực mình tôi ném thẳng nó lên bàn, tay đỡ lấy một bên cằm, lại tiếp tục công cuộc ngắm tờ giấy.
- Mật mã? Nghĩa là sao? Cái gì mà <“5coh… là sao hả?
Tôi ngồi im nhìn tờ giấy lại nhìn Trần Tiến rồi lắc đầu. Nếu tôi mà biết cái <5cnh… kia nghĩa “là sao” thì giờ này đã chẳng ngồi đây.
- Sao <“5cohn8vn6eiht”> thì có ngoặc kép còn mấy từ còn lại thì không?
Tôi rất ngoan lại tiếp tục lắc đầu. Nhưng có Chúa mới biết tôi tức đến mức nào. Trần Tiến chơi thân với tôi từ bé đến lớn, ắt hẳn nó phải biết từ bé đến lớn tôi chưa bao giờ ***ng qua mật mã mới phải chứ?
- Sao số với chữ lại chộn lẫn với nhau thành một hàng dài vô nghĩa mà không tách ra? – Thằng “đao” ấy vẫn kiên trì hỏi cho đến cùng. Chẳng biết có phải nói muốn chọc tức tôi không nữa.
- Cháu chịu! – Tôi giật lại tờ giấy quát: - Để tao yên đi. Mà mày rảnh không có việc gì làm nữa thì ngồi đấy lẩm nhẩm lời bài hát “Thì thầm trong gió” đi. Tao thấy bài đấy hợp với mày lắm đấy.
- Thì thầm trong gió? Có cả bài ấy nữa à? – Trần Tiến chưng ra cái bộ mặt khù khờ, nom đến là ngu. Cũng phải thôi, nó mà biết bài “Thì thầm trong gió” đó như thế nào chắc chắn đánh tôi ૮ɦếƭ luôn.
- Dĩ nhiên rồi. Mà bài đó nổi tiếng lắm, mày chưa nghe à? – Tôi biết đùa với Trần Tiến là đùa với lửa, nhưng tôi mà sợ nó thì tôi đã chẳng phải là Lưu Việt An.
- Chưa! Mà ai hát thế?
- Ai hát không quan trọng, thế giờ mày có muốn nghe không?
- Hát thử coi. – Trần Tiến lấy hai tay chống cằm, nheo mắt nhìn tôi cười lãng tử. Mười đầu Ng'n t thon dài khẽ khum lại chạm nhẹ lên bẹo má, cộng thêm khuôn mặt thư sinh. Tạo hình nhân vật cực kool, đẹp như một bức tượng điêu khắc được chạm trổ công phu.
Trần Tiến đẹp trai thật đấy, nhưng tôi chưa bao giờ “rụng tim” trước cái vẻ đẹp “giả tạo” ấy của nó. Đơn giản vì đối với tôi, nó chỉ là một thằng bạn thân không hơn không kém. Ngược lại, nó thì cứ luôn miệng nói rằng: mày là kẻ thù chuyền kiếp của tao chứ “cạ cứng” cái nỗi gì. Hiển nhiên nó coi tôi là kẻ thù thật. Vì can tội suốt ngày kè kè lấy Lý Ngân của nó không buông. Thêm nữa Trần Tiến cứ liên tục dán cái nhãn “X-men – đàn ông đích thực” lên người tôi. Đã thế ra đường gặp ai nó cũng bô bô nói rằng: ước mơ lớn nhất trong đời của Lưu Việt An – tôi đây là một ngày nào đó xa xa nhưng phải gần sẽ được qua Thái Lan phẫu thuật chuyển đối giới tính. Cái thằng mất dạy, bạn bè gì cái ngữ ấy, thật tình… Chắc là nó muốn lớn lên được qua Thái Lan chuyển giới thành con gái quá, nhưng mà lại sợ thế gian đồn thổi nên mới lấy tôi ra làm bình phong đây mà. Thật là, chơi thân quá đâm ra bao nhiêu tật xấu của nó tôi đều biết hết. Vậy nên dại gì mà đi thích một đứa xấu xa như nó nhỉ?
- Sao không hát đi mà ngồi như trời trồng thế?
- Tao hát nãy giờ rồi còn gì?
- Tao có nghe thấy mày hát gì đâu?
- Bài ấy không có lời đâu. Nhưng nôm na của nó là thế này: mày chỉ cần ngậm răng lại mà đừng nói gì cả, để cho tao yên trong vòng một ngày thôi. Như thế là đủ rồi. Nào giờ thì hát được rồi đấy. Action for me! – Sau màn dụ dỗ con nít, cuối cùng tôi cũng phun ra cái chủ ý của mình.
- Mày rảnh rỗi không có gì làm nên mới ngồi đây vẽ chuyện ra lừa tao đấy hả? – Trần Tiến nhào tới tính gõ vào đầu tôi, may thay tôi né được. Vậy là lại càng được đà cười tợn. Cười trên nỗi đau của bạn.
Không biết hôm nay “em” thước yêu quý của nó đi hẹn hò cùng anh nào mà để lại nó một mình đơn phương độc mã như vầy. Khổ chưa, tay ngắn quá mà biểu, với đâu có tới vậy mà đòi gõ lên đầu tôi. Hì, trời chưa tối đâu cưng!
Tôi cứ ngồi đó nhe nanh nhe lợi cười khích tướng Trần Tiến, cười thằng tay ngắn. Trong tay không có thước nó chẳng là cái gì cả. Đòi đánh tôi à? Tôi đâu có thiểu năng trí tuệ? Đánh tôi chẳng lẽ tôi lại không biết đường mà né à?
Bỗng nhiên...
Cốp… hu hu mẹ ơi… là cái thước. Nụ cười trên môi tôi méo xệch, chảy sệ rồi tắt ngủm. Chỉ một từ thôi: đau! Đau thấu trời! Tức mình tôi đứng bật dậy, hai tay chống hông, từ trên cao tôi chiếu cái nhìn căm uất xuống Trần Tiến bắt đầu rủa sả:
- Thằng điên, thằng khùng, thằng bệnh hoạn, thiểu năng trí tuệ, bại não kiêm tắc nơ, bệnh đao kia! Tao chuyền đời cho mày biết, từ nay về sau mày mà còn đánh tao thêm một cái nào nữa thì suốt đời này mày đừng mơ có con ma nào để ý tới chứ đừng nói là Lý Ngân. Cho dù có đi nữa thì con cháu ba… à ba mươi đời sau nhà mày đều mang họ “thái dám”. Suốt đời, suốt kiếp không “sinh sản” được! – Dốc hết vốn từ ngữ mình có, tôi mắng Trần Tiến như tát nước. Chẳng có gì là quá đáng đâu, tức nước thì vớ bờ thôi! Chẳng phải Chị Dậu trong tác phẩm “Tắt đèn” của Ngô Tất Tố cũng vậy sao? Con người ai chẳng có giới hạn? Mà đã là giới hạn thì tốt nhất đừng có khiêu chiến.
Đám con trai lớp tôi lúc bấy giờ đang mải đánh nhau trên bục giảng giành hộp phấn. Nghe tôi chửi Trần Tiến thì đồng loạt dừng hết lại mà cùng đổ dồn những ánh mắt “thán phục” về tôi. Song, kéo nhau chạy xuống bá vai bá cổ, đánh đu trên người Trần Tiến rồi đua nhau chiếu tướng tôi mà hát vang bài ca “ồ ồ ồ”. Trong khi đó, Trần Tiến thì như con tắc kè hoa, mặt mũi đổi màu liên tục chông đến là buồn cười. Ban đầu là bạc phếch, đỏ gay, đen rịm rồi thì tím tái, tím bầm. Lũ con gái lớp tôi khi ấy hẵn còn mải chải tóc chải tai, son môi đánh phấn, chụp ảnh post face. Sau khi nghe xong màn sỉ vả người thậm tệ của tôi. Chúng nó cũng đồng loạt dừng lại mà quay sang nhìn tôi với ánh mắt ngùn ngụt lửa giận. Ý muốn nói rằng: tôi là một nụ la sát. Thương thay cái thân tôi, chỉ vì phút nông nổi mà “lỡ chân đạp đổ” hình tượng “thục nữ” mình cố vơ vét bao năm qua. Còn nữa, thiếu một người… tôi vội quay đầu lại phía góc lớp, len lén nhìn xem biểu hiện của Chảnh thiếu gia xem nó như thế nào. Thì bắt gặp cậu ta hai tay mân mê cục rubic, thả cho nó xoay theo quán tính. Đầu hơi nghiêng, quay sang nhìn tôi, môi khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Đôi mi dài khẽ chớp nhẹ mở ra hai hòn “bi mâu” rồi đồng loạt cắm “phập” vào người tôi. Thất kinh, tôi vội quay đầu lại không dám nhìn nữa, lúc bấy giờ mặt mày lóng ran, tay chân bủn rủn, tứ chi bải hoải. Thật chẳng còn sức để mà “quạt” vào mặt cái lũ con trai đang cằm ràm ở phía trước.
- Ui ui cái con mụ bán cá này… làm gì mà đanh đá thế? Mà mày chửi nghe hay đấy, chửi nữa đi cho tao nghe coi. – Huy giật lấy cái thước trên tay Trần Tiến, dùng nó vỗ nhẹ lên bắp tay tôi. Mỗi lần vỗ chông nó rụt rè ra mặt, giống như là nó sợ tôi sẽ tóm lấy nó như một con chằng tinh vồ mồi mà sé xác nó ra làm trăm mảnh vậy. Nhưng đó chỉ là nó “giả vờ” làm thế để chọc cười lũ con trai trong lớp thôi. Chứ cứ nhìn cái điệu bộ vừa cười vừa nói khích của nó thế kia thì sợ sệt cái nỗi gì. Sao cái số tôi nó lại đen vậy nhỉ? Ra đường không gặp chó cắn càn thì cũng phải chạm chán với toàn chim lợn. Cái lũ điên này, đang mệt sẵn. Tức mình tôi nằm vật ra bàn lẩm nhẩm khấn:
- Hỡi ơi đứa mẹ Maria, hỡi chúa Jesu, hỡi thánh Anna, hỡi nữ thần zeus, hỡi thần Mặt Trời, thần sông, thần biển, Thổ Địa đại nhân, Táo Quân, Ngọc Hoàng, chư vị La Hán, Quan Âm bồ tác, phật tổ như lai, ông bà tổ tiên của con ơi! Xin người hãy đến đây cứu vớt những sinh linh bé nhỏ mang trên mình đầy tội này. Làm ơn làm phước người “vác” hết chúng nó xuống giao cho Diêm Vương hộ con với. Con thật là khổ lắm rồi. Cái kiểu này không ૮ɦếƭ vì bệnh tim cũng ૮ɦếƭ vì bệnh điên.
Tôi vừa rứt lời là tất thảy cả lớp con gái, con trai hay Trần Tiến đang giận cho đến Chảnh thiếu gia nổi tiếng là lạnh lùng cũng phải bật cười ha hả. Cười cái nỗi gì? Thật không thể hiểu nổi là tôi đang chọc tức tụi nó hay là tụi nó đang chọc tức tôi nữa. Điên máu.
Tôi ngồi giữa lớp mặt mày tím tái nhìn đám con trai nằm bò ra đất cười. Phải rồi, chúng nó thì được uống thuốc bổ miễn phí, còn tôi thì được nghe cười miền phí. Có lỗ không ta???
.
.
.
Lên lớp bạn bè đày dọa chán rồi thì về nhà đến mẹ đọa đày. Chẳng biết mẹ tôi đào đâu ra cái “nhíp” rồi ăn cơm xong, cả buổi trưa nắng cứ bắt tôi ngồi “cào đầu” tìm tóc sâu. Tôi đã nói bao nhiêu lần rằng: con nhổ hết tóc trắng rồi, mà người đâu có tin. Hễ mở miệng ra là lại nó tôi bất hiếu, lớn lên không biết có nuôi được bữa cơm nào không? Hay là mẹ mới đi tới cửa nhà đã lăn săn chạy ra cầm “chổi” đuổi về. Thật tình, mẹ tôi cứ phải gọi là giỏi tưởng tượng hết biết luôn. Sao ngày xưa lúc chọn trường đại học, mẹ không thi Xã hội và nhân văn nhỉ? Làm tiểu thuyết gia hay nhà viết kịch gì đó. Đảm bảo lúc này, nhà tôi chắc chắn là giàu sụ.
Chỉ mãi cho tới khi đến giờ đi làm thì tôi mới được tha. Ngay sau đó bà lại phán thêm một câu nữa mà nghe song tôi chỉ muốn khóc òa lên cho bó tức. Nội dung của nó là thế này: trưa mai lại nhổ tóc cho mẹ tiếp. Hết và người sách túi đi làm. Thật không còn gì khổ bằng.
Tôi lết cái thân tàn ma dại đi vào phòng, đập vào mắt tôi là tờ giấy có ghi mật mã mà Vĩnh Quang đưa cho. Bất ngờ máu dồn lên não, huyết áp tăng cao tôi nằm vật ra giường vì… tức. Nhưng rồi ngay sau đó tôi lấy lại tinh thần, lăng săng chạy đến bên cái máy tính đang mở sẵn. Hai từ thôi – mật mã, tôi lật tung hết trang mạng này đến trang mạng khác mà ngáp dài ngáp ngắn. Tôi chẳng phải là đứa IQ thấp kém gì, nhưng sao người ta phải sáng chế ra nhiều loại mật mã như thế? Đó là chưa kể biết đâu tên họ Bùi kia lại tự chế ra một loại mật mã của riêng mình thì sao? Tức mình tôi tắt hết mấy cái trang có liên quan đến mật mã đi rồi thong dong tắt máy, chèo lên dường tính đánh một giấc cho đến chiều. Ngủ cái đã, có gì chiều dậy rồi tính tiếp. Ai dè mới ngả lưng xuống còn chưa kịp chợp mắt thì kế hoạch đã bị phá sản vì Lý Ngân. Con nhỏ hất tung cánh cửa sổ đang khép hờ của tôi ra mà gọi í ới làm tôi ngã bổ ngửa xuống đất. Đau thấu trời.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
- Việt An! Việt An!
- Dạ chị gọi em. – Tôi bò lồm cồm trở lại giường vừa lúc ấy Lý Ngân chèo qua cửa sổ đi đến bên lay vai tôi.
- Vĩnh Quang hẹn tớ hôm nay đi chơi cùng cậu ấy, nhưng mà một mình tớ thì ngại lắm. Vĩnh Quang nói là tớ với cậu thân nhau như vậy thì... rủ cậu đi cùng cũng không sao, tớ cũng bớt ngại. – Lý Ngân nhìn tôi vừa cười vừa nói.
Cái gì “mà rủ cậu đi cùng cũng không sao”? Làm như là tôi thèm lắm ấy. Không dưng hai đứa tụi nó đi hẹn hò mà kêu tôi lẽo đẽo theo sau để diễn vai quần chúng hay xem phim tình cảm? Cái tên Vĩnh Quang này đúng là thần kinh không bình thường mà, cả cái con nhỏ này nữa. Vĩnh Quang điên thì để mặc một mình hắn điên thôi là đủ rồi. Lại còn ở đó mà ngu ngơ chạy lon ton sang đây chuyền đạt vớ vẩn. Đúng là vớ vẩn thật.
A!
A!
A!
À, giờ thì tôi đã hiểu tại sao lại kêu tôi đi cùng rồi. Tính cho tôi làm chân chạy vặt đây mà! Mơ đi nhé! Còn hai ngày nữa mới hết hạn cơ. Cứ đợi đấy, tôi mà giải xong chuỗi mật mã này thì cậu ૮ɦếƭ với tôi Vĩnh Quang ạ!
Nghĩ rồi tôi hất tay Lý Ngân ra, nhìn nó thông báo:
- Về hỏi anh Quang nhà cậu xem hôm nay là thứ mấy?
Song mặc xác nó có hiểu hay không, tôi lấy chăn chùm lên đầu, duỗi chân ngủ thẳng cẳng. Không màng sự đời, có gì ngày mai tính tiếp. Nước đến chân mới nhảy. Đời này đâu phải có mình tôi sống theo cái kiểu ấy, vô vàn người đấy. Hơn nữa đừng có động tí là lại lấy chuẩn mực đạo đức của xã hội ra đặt lên người tôi. Mỗi người có một lẽ sống riêng. Tôi sống sao không làm khổ xã hội là được rồi.
.
.
.
“Tình cờ mình quen biết,
Vào 1 ngày trời xanh nắng buồn.
Buông xuôi nơi con tim, đưa đôi chân em đang bước đi với những câu chuyện buồn.
Đừng nhìn về quá khứ.
Đừng tự làm nhòe đôi mắt,
Mình mong em sẽ vui hơn, khi phía trước đường dài kia sẽ mãi luôn.
Có 1 người lặng lẽ, đứng bên em vô hình.
Giấu đi những tâm tư của mình và,
Nghĩ đến em từng thương nhớ ấy đang đong đầy.”
(Người nào đó – Justatee)
Đầy đầy cái con khỉ khô!
Tôi lật người lăn đến bên cái bàn ở cạnh giường, cố tóm lấy đồng hồ báo thức đang kêu inh ỏi kia đem giấu vào trong chăn. Nhưng thủ phạm tàn phá giấc ngủ ngàn vàng của tôi không phải là nó mà là cái điện thoại ở bên cạnh. Tức mình tôi đạp bung chăn, vồ lấy con dế “yêu” trên bàn, nhấn nút nghe rồi hét lên:
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang...
<Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi mà còn nằm đấy nói mớ. Ra đây mở cửa cho tao đi, tao đang đứng ở trước cổng nhà mày này>. Trần Tiến hét lên ngắt lời tôi song ra lệnh.
- Mới sáng sớm mò qua đây làm gì? Tính kiếm chuyện với “chị” đó hả? Cút đi, để im cho “trẫm” ngủ. – Song tôi đang tính tắt máy thì Trần Tiến lại hét lên.
- Mắc mớ gì? Mày có biết là đêm qua tao thức đến tận ba giờ sáng để giải mật mã không?
<Thế đã giải được chưa?>
- Tất nhiên là… chưa!
<Chưa thì vác mặt ra đây cho tao, tao biết cách giả rồi.>
- Phét!
<Không tin? Tao về đây!>
- Ây ây… đợi. – Thằng điên, không dưng đến phá giấc ngủ của tôi, nói này nói nọ song rồi kêu “tao về đây”. Bệnh! Bện***!
Tôi nhảy ra khỏi giường, đạp bung cánh của phòng lật đật chạy ra hiên nhà nhéo mắt nhìn Trần Tiến đang đứng ở trước cổng và nó cũng tròn mắt nhìn tôi. Song, chàng ta lắp bắp nói:
- Mày… có cái gu thời trang độc thật!
Vội nhìn lại mình, có gì đâu, chỉ tôi đang khoác trên người cái áo bốn lỗ có hơi sẹc-xi một tẹo. Cộng thêm cái quần đù* ngắn cũn cỡn, rách lổm chổm mà bác bán hàng nói rằng: mốt.
Tôi nhìn nó cười ngố một cái song vội kéo áo xuống che đi phần chân trần, rồi quay đầu chạy thẳng vào nhà. Hu hu nhục ૮ɦếƭ mất thôi, chút nữa nó mà không “bêu” tôi thì trời sập. Ôi thanh danh của tôi nay còn đâu?
- Con kia, mày đừng nói là để cho tao đứng đây đến trưa đấy nhá? Mày mà không ra đây nhanh là tao vào đấy lôi cổ mày ra đấy. – Trần Tiến đứng ngoài sân vừa cười vừa nói vọng vào.
- Tao thách! Mày mà dám bước nửa bước vào nhà tao xem, tao không chém mày mới lại. – Tôi lầm bầm nói cho mình nghe song vội thay quần áo, vệ sinh cái nhân rồi lật đật chạy ra chửi nó:
- Sao mày nói bé thế? Có cần tao kiếm cho cái loa không?
Trần Tiến không thèm đếm sỉa đến câu hỏi đểu ấy của tôi mà lại đứng “xèo râu” cười đổi đề tài.
- Sao mày mặc đồ giống tao thế? Đừng nói là có tình ý với tao đấy nhá! Con này… nguy hiểm thật.
Nhìn lại mình lần nữa, có gì đâu, chỉ là hôm Valentine’s tôi với nó đi mua quà cho Lý Ngân, thấy ở sạp bán quần áo có cái quần hộp nhìn đẹp lại vừa mắt tôi lên mua thôi. Nguyên văn hình dáng của nó là như thế này: quần kaki dài đến mắt cá chân màu nâu đất, hai bên chân từ hông chạy dọc xuống dưới chỗ nào cũng thấy túi to túi nhỏ, túi lớn túi bé chằng chịt chồng chéo lên nhau. Nối liền giữa túi này với túi kia là một cái… xích chó bản to hoành tráng. Mắt xích cuối cùng gắn một cái đầu lâu nhe răng cười nham nhở, chất không chịu được. Cộng thêm cái áo phông in chữ “boy london” to đùng đoàng, tôi với Trần Tiến mỗi đứa làm một bộ, đẹp hết tả, bụi bặm khỏi nói.
- Nói nhảm vừa thôi. – Song, tôi sỏ dép lững thững đi ra cổng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc