Mật Mã Cuối Cùng - Chương 05

Tác giả: Ry Hanna

Không gì nhục bằng ngồi nói chuyện trong giờ học bị thầy tóm được và đuổi thẳng cổ ra khỏi lớp. Không gì điên bằng cái đứa cùng cảnh ngộ với mình lại nhơn nhơn tự đắc ngồi ở nơi nào đó chăm chỉ “thi học sinh giỏi tin”. Và thật không còn gì để biện bạch khi Lý Ngân – cô bạn thân của tôi nghe tin tôi thầy bị đuổi ra khỏi lớp thì đè đầu tôi chửi như tát nước.
- Tớ thật không hiểu cậu nghĩ gì đấy Việt An. Bị đuổi ra khỏi lớp mà còn ngồi đây cười được. Thật chẳng hiểu cậu nghĩ gì nữa.
Tôi giỏi nhất là cười, còn Lý Ngân giỏi nhất là đóng vai mẹ tôi. Nhiều khi nó quản tôi còn chặt hơn đấng sinh thành nhà tôi nữa. Nhiều khi ngồi buồn tôi từng nghĩ: “May là người sinh ra tôi không phải Lý Ngân”.
- Bình tĩnh, nghe tớ giải thích cái đã.
- Cậu giải thích với tớ làm gì? Giải thích với thầy ấy. Vào sổ đầu bài ngồi không phải là chuyện đùa đâu. Mà cậu cũng thật là… bị thầy đuổi ra khỏi lớp cũng phải đứng lên “xin lỗi” hay nói vài câu có trọng lượng gì đó chứ? Ai lại, thầy đuổi cũng sách cặp đi luôn. Cậu…
- Được rồi, khổ quá, nói mãi. Ai muốn đâu cơ chứ?
Thật lòng là tôi có muốn bị đuổi ra khỏi lớp để mà mang nhục như thế này đâu? Tất cả là tại Trần Tiến đấy chứ? Thằng khốn ấy, lúc nào chỉ biết đem lại rắc rối cho bạn bè. Bực mình quá đi mất! Vừa bị đuổi ra khỏi lớp lại còn vinh danh đến mức được quý ngài ấy nhắc tên ở nơi nào đó, đã thế cuối tuần xét hạnh kiểm thế nào cũng bị gạch te tua. Trời ơi, cái thân tôi, vậy là nát tươm rồi!
- Ngân ơi, cuối tuần lớp tớ xét hạnh kiểm, làm sao bây giờ?
- Đáng đời cậu.
Xong! Sau ba chữ gói gọn trong tầng nghĩa “sống ૮ɦếƭ mặc bay” ấy, tôi ngậm răng luôn. Nằm ăn vạ trên giường Lý Ngân, tôi lầm bầm rủa thầm Trần Tiến. Cứ nghĩ đến nó, nghĩ đến cảnh mình bị thầy đuổi ra khỏi lớp là tôi lại tức điên lên. Không tại nó, tôi đã chẳng khổ đến mức này. Rồi tôi lại nghĩ đến mẹ, nghĩ đến cảnh mẫu thân đại nhân nhà tôi biết chuyện. Ôi thôi, bà mà hay tin, chỉ có nước tàn đời hoa.
- Việt An này, cậu còn nhớ chuyện tớ nói ban sáng không?
- Chuyện gì cơ?
- Thì chuyện đó đó…
Hơ… từ bao giờ Lý Ngân trở nên “vui tính” vậy nhỉ? “Chuyện đó đó”, nói nghe như đánh đố người khác ấy. Chẳng hiểu bộ não to đùng kia nghĩ gì mà lại phun ra cái câu nói ngây ngô, dễ thương kiểu dọa người như vậy! Tôi nuốt khan nước bọt, đưa tay lên gãi gãi tai, nhoẻn miệng cười ngây ngô, giả vờ suy nghĩ song đáp:
- Chuyện qua lâu rồi, nhắc lại làm gì?
Lý Ngân cứng họng mở to mắt nhìn tôi và tôi cũng lơ ngơ đáp trả nó bằng một đôi mắt híp do cười quá trớn.
- Cười đủ chưa?
- Đùa tí, làm gì mà ghê? – Tôi thu răng, nịnh: - Mới có 16 tuổi đầu mà đã mắc bệnh đãng trí của người già rồi, buồn quá đi mất. Ban sáng cậu nói gì với tớ vậy? Nói lại lần nữa có được không?
- Bạn trai tớ!
Tôi “à” lên một tiếng ngớ ngẩn song khẽ khịt mũi cười hề hề, hỏi:
- “Quen” nhau lâu chưa?
- Mới… hôm qua… - Con bé ngại ngùng cắm đầu xuống bàn, giọng càng ngày càng nhỏ và cuối cùng là tôi chẳng biết nó đang lầm bầm cái gì trong cổ họng.
Bất giác tôi nghĩ đến Trần Tiến, nghĩ đến ngày trước nó từng nói với tôi rằng: “Tao thích Lý Ngân”. Giờ thì hay rồi! Lý Ngân có bạn trai, ngày mai đi học, tôi chẳng biết bản thân phải làm sao mới có dũng khí nói với Trần Tiến chuyện này.
Trần Tiến thích Lý Ngân, tôi biết chuyện ấy từ ngày mình còn là một cô bé. Ngày nhỏ chưa hiểu chuyện, động tí là tôi lại lôi cái bí mật “kinh thiên động địa” ấy ra dọa nạt Trần Tiến đòi kem, đòi cóc, đòi ăn thứ này, đòi ăn thứ kia. Nó cũng cắn răng không nói nửa lời mà chiều ý tôi. Được đà, càng ngày tôi càng làm tới. Hễ nhìn thấy mặt chàng ta là xèo răng cười châm chọc rồi ra chiều tự mãn mà đòi hỏi đủ thứ hay ho trên đời.
Lớn hơn một chút, tôi học đòi người ta cách ghép đôi, học làm bà mối. Tôi nói với Trần Tiến rằng: “Để tao giúp mày”. Nhưng lòng tốt đã không được đáp trả thì thôi, nó còn chỉ thẳng tay vào mặt tôi mà gằn từng chữ: “Không phải việc của mày.” Song ném mạnh bịch kẹo vào người tôi như thể tôi là một đứa “đào mỏ” lắm chuyện. Lúc ấy tôi tức xì khói đầu, tôi thề với lương tâm sẽ không bao giờ nhúng mũi vào chuyện của Trần Tiến nữa và sẽ không bao giờ nói chuyện với nó nữa. Đồ không biết trái phải, không biết nặng nhẹ. Nhưng rồi sau đó, tôi vẫn chơi với Trần Tiến. Lời thề của một đứa con nít thường không có trọng lượng. Lời thề chẳng qua chỉ là một câu nói, mà nói thì ai chẳng nói được? Hơn nữa, thời điểm Trần Tiến thích Lý Ngân cũng là thời điểm mấy đứa nhóc chúng tôi tập tẹ học người lớn yêu đương. Cái tuổi ấy, thích cho vui chứ ai thích để yêu đâu?
Quay về với hiện tại, tôi nằm im trên giường nhìn cô gái có khuôn mặt đỏ bừng đang ngồi cười ngờ nghệch trước mặt. Con gái khi yêu dễ thương vậy sao? Ngồi một mình cười tủm tỉm đến là ngớ ngẩn. Xin lỗi, tôi không quen mơ mộng!
- Cậu ta tên gì?
- Quang.
- Quang? – Tôi lặp lại cái tên ấy như một cái máy, nhoẻn miệng cười giả lả: - Cậu tính bao giờ mới để chàng ra mắt tớ?
Con bé nhìn tôi cười hạnh phúc, sẵn giọng đáp:
- Tớ nghĩ là cậu không thích mấy chuyện này.
Thật sự mà nói là tôi không thích mấy chuyện này. Khái niệm tình yêu tuổi học trò với tôi rất mơ hồ và có phần nhạt nữa. Mơ hồ vì tôi và Trần Tiến chơi thân từ bé nên hai chữ “con trai” với tôi xào qua xào lại cũng chỉ gói gọn trong tầng nghĩa “bạn bè” chứ chưa bao giờ chạm mốc “bạn khác giới”. Có lẽ chơi quá thân nên Trần Tiến có bao nhiêu tật xấu tôi đều biết hết. Và cũng vì lẽ đó mà gặp ai tôi cũng “vơ đũa cả nắm” rồi cho rằng: họ không hơn thì cũng chẳng kém Trần Tiến là bao.
Ôi giời, con người ta ai chẳng có lúc nghĩ vẩn vơ? Cho dù là tôi không thích mơ mộng nhưng tự đặt ra tiêu chuẩn cho bạn trai tương lai của mình đâu phải cái tội? Như Lý Ngân từng nói, Trần Tiến không khải mẫu con trai nó thích. Vậy như thế nào mới là mẫu con trai nó thích?
- Cậu ta có cái gì hay mà cậu lại thích?
Lý Ngân khẽ liếc tôi rồi cười mà không đáp lời. Chợt nhớ ra một vài thứ, tôi đưa tay lên vỗ mạnh vào trán mình song tự mắng bản thân “ngu xuẩn”. Người ta thích nhau, 1% có lý do và 99% còn lại “không vì lý do gì cả”. Thích là thích, không thích là không thích. Cái lý sự cùn đó, Lý Ngân đã từng nói với tôi một lần rồi. Ban đầu mới nghe tôi con cười lăn cười bò, cười cái khuôn mặt méo sệch của Trần Tiến khi ngẫm thấy ý tứ bóng gió trong câu nói của con bé. Tội nghiệp cu cậu, yêu vào nó khổ vậy đấy.
- Cậu có muốn gặp bạn ấy không? – Lý Ngân ngỏ lời mời.
- Hỏi thừa!
Tôi tò mò về người bạn tên Quang này lâu rồi. Cậu ta chuyển vào trường tôi cùng đợt với Chảnh thiếu gia, tức là ba tháng trước. Chuyển vào trường tôi, học lớp bên cạnh, vậy mà đến tận giờ này tôi vẫn không biết mặt mũi ngang dọc của cậu ta ra sao.
- Gọi tên Quang đấy đến đây đi.
.
.
.
Nửa tiếng sau, tôi và Lý Ngân đến Café & Sách – một quán nước trá hình. Địa điểm lý tưởng để hẹn hò của học sinh. Nơi mà các bậc phụ huynh vẫn thường nghĩ con mình đến đây để đọc sách.
Lý do tôi và Lý Ngân dắt díu nhau đến nơi này là: con gái mới lớn, ai lại dẫn trai về nhà?
Dẫn trai về nhà? Nghe Ngân nói mà tôi tức sịt máu mũi. Có lý nào lại vậy? Dẫn trai về nhà? Ý nó là ngày nào tôi cũng dần trai về nhà đó hả?! Nếu không phải Trần Tiến đòi đến nhà tôi chơi để gặp Lý Ngân, tôi đâu có oan uổng đến mức mang danh “dẫn trai về nhà” thế này? Tức không chịu được!
Quẳng xe đạp chỏng chơ nơi bãi đỗ, tôi thong dong bước theo Lý Ngân vào Cafe & Sách. Dư âm của cuộc cãi vã với con bé về vụ “dẫn trai về nhà” trước đó vẫn quanh quẩn tôi. Hệt như nỗi lòng của chính nhân quân tử bị kết tội oan, mặt mũi tôi xám như tro, tâm trạng nhàu nhĩnh không khác gì tà áo bị vò nát dưới tay. Cứ vậy, tôi vác theo cục tức nặng ngàn tạ đến gặp bạn trai Lý Ngân.
- Mặt cậu bị ong trích à?
- Gì? – Tôi chun mũi hỏi lại: - Cái gì bị ong trích?
Lý Ngân nhìn tôi cười hiều lành, nhưng có Chúa mới mới biết đằng sau nụ cười hiền kia là gì.
- Không bị ong trích thì sao mặt mũi lại cứ bí sị ra thế kia? Ai chọc giận cậu à?
- Cậu chứ ai? – Tức mình tôi gắt ầm lên. - Còn giả vờ hỏi nữa.
Bị ong trích, mặt mũi bí sị? Ừ, tôi thế đấy! Thử hỏi trên đời này có ai bị người khác chửi khéo xong mà xòe răng cười tí tởn được không? Tôi tức mặt sị ra như vậy đấy, có sao không? Có ảnh hưởng đến hòa bình thế giới không? Có ảnh hưởng đến chủ quyền lãnh thổ quốc gia không? Không chứ gì? Không thì mặc xác tôi đi. Đúng là tức muốn ói máu mà.
- Làm gì ghê vậy? – Con bé nhìn tôi cười cười, nói đại mấy câu an ủi vô nghĩa rồi kéo thẳng tôi đến trước mặt người con trai nào đó mà hùng hồn diễn thuyết.
- Việt An, bạn thân của em. Còn đây là Vĩnh Quang, bạn trai tớ.
- Chào Việt An, rất vui vì được gặp lại cậu. – Hắn chìa tay ra trước mặt tôi ý muốn bắt tay làm quen, một kiểu chào hỏi xã dao kinh điển trong phim Hàn.
Tôi nghiêng đầu nhìn người con trai trước mặt. Bạn biết người đang đứng khoa môi múa mép trước mặt tôi là ai không? Là Bùi vĩnh Quang, tên đười ươi lại khỉ đột, tinh tinh đội lớp người, cái tên xấu xa dám sự bịa chuyện nói tôi chặn đường làm quen trai đẹp. Cơ mà trái đất này cũng nhỏ bé thật, bạn trai Lý Ngân, đúng là một cái mác không tồi.
Ơ khoan đã, bạn trai Lý Ngân, học lớp bên cạnh tức là cùng tuổi. Vậy thì dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà hắn lại xưng anh gọi em với tôi ngọt sớt như vậy? Gừm... tên này, đích thị là hắn muốn kiếm chuyện gây tôi rồi. Đồ dở hơi cám lợn. Tôi lầm bẩm rủa và âm thầm hỏi thăm tám đời tổ tông nhà hắn.
- Hai người biết nhau từ trước à?
- Gì? Làm gì có. – Tôi dãy nảy lên khua tay loạn sạ. – Biết ૮ɦếƭ liền.
- Ừ, không biết, không quen. Chỉ là mấy lần chạm mặt trên trường, có chào hỏi xã dao vài câu thôi. Đúng không Việt An? – Vĩnh Quang nhìn tôi cười híp mí, hỏi với chất giọng cực kì thân thện.
Đúng không Việt An? Ai quen biết gì nhà ngươi? Tự dưng réo tên người ta ra giữa đường giữa chợ, làm như thân lắm ấy, rõ là vô duyên.
- Ừ cũng phải, hai lớp sát vách mà. Chạm mặt nhau trên trường cũng là lẽ đương nhiên.
Cứ vậy, trên chiếc bàn trà nhỏ, nơi góc khuất của Cafe & Sách, vài câu chuyện vô nghĩa cứ thế được vẽ ra. Nản trí, tôi thế này mà lại ngồi đây nghe Vĩnh Quang quăng bom. Hừ...
.
.
.
- Việt An, mày nghe tin gì chưa? – Tôi đang nằm dài trên bàn say giấc nồng, không biết Trần Tiến từ đâu chạy đến đập vào lưng tôi một cái thật đau, hỏi ngớ ngẩn. Biết tin gì là biết tin gì? Có gì thì nói toẹt ra đi lại còn bày đặc hỏi. Mà khoan, có khi nào nó biết chuyện Lý Ngân có bạn trai rồi không? Không lý nào! Biết mà mặt mày lại hớn hở như bắt được vàng thế kia à? Tôi nén đau ngóc đầu dậy hỏi Trần Tiến.
- Đừng nói với tao là mày xin được chữ ký của Ronaldo…
Không để tôi nói nói hết cậu, Trần Tiến đã giáng thêm một trưởng nữa vào lưng. Đâm ra tôi ăn vạ trên bàn luôn. Đau ứa nước mắt.
- Tao không có đùa đâu. – Nói xong Trần Tiến ném cho tôi cái điện thoại rồi kê ௱o^ЛƓ, yên vị trên cái bàn trước mặt.
- Tính “phe” điện thoại mới thì kiếm đứa khác rồi phắn đi. Để yên cho chị ngủ. Hôm qua chị mày làm bài tập đến tận 12 giờ kém mới đi ngủ đấy.
- Giờ mày có dậy không? – Trần Tiến nắm lấy núm tóc đuôi gà của tôi kéo mạnh ra đằng sau. Một chữ thôi, đau, đau muốn khóc luôn.
- Đau! – Tôi vùng vằng ngồi thẳng người dậy, vung tay vung chân loạn sạ, toan đập Trần Tiến một trận nên thân nhưng lại chẳng chúng cái nào. – Mày có biết cái gì gọi là “con trai không đánh con gái” không hả? – Điên tiết tôi chống nạch, gắt ầm lên.
- Cơ mà mày đâu phải con gái!
- Tức là mày cũng không phải con trai chứ gì? – Tôi nhéo mắt vặn ngược lại cái lý cùn của Trần Tiến. Gì chứ? Đấu khẩu với tôi hả? Về nhà tu thêm tám kiếp nữa thì may ra thắng. - Có chuyện gì thì nói nhanh đi cho tao còn ngủ. – Tôi dụi dụi mắt rồi chỉ tay vào quầng thâm bên dưới. – Hôm qua thức khuya làm bài tập thật đấy, không đùa đâu.
- Muốn biết có chuyện gì thì tự đi mà xem lấy. Không ai rảnh đâu mà hầu đến tận cửa. – Trần Tiến hất mặt về phía chiếc điện thoại Smartphone kiêm cục gạch. Chọi gà, gà ૮ɦếƭ, chọi chó, chó toi của nói mà ra oai với tôi.
- Xì, có chuyện gì thì nói đi cho rồi. – Vừa lầm bầm cộng cằn nhằn Trần Tiến, tôi vừa với tay lấy điện thoại trên bàn xem. Đập vào mắt là một loạt những bức hình Vĩnh Quang chụp lén tôi và đòi chao đồi điều kiện hôm trước. Tôi nuốt khan nước bọt, ngồi cười ngờ nghệch với cái điện thoại khi biết mình được vinh danh lên wedside trường nhặt gạch về xây biệt thự. Mang tiếng là bạn bè cùng trường mà lại toàn dùng những lời lẽ cay độc để sỉ vả nhau thế này. Thật là không chịu nổi!
- Người trong hình là mày phải không? – Trần Tiến hất mặt về phía cái điện thoại, hỏi.
- Sao mày biết. – Tôi giật thốt lên khi nghe nó nói vậy.
- Chơi với mày từ bé đến giờ, chẳng lẽ có cái lưng mày tao cũng không biết? Mà sao thế? Bị chụp lén à?
- Ừ! – Tôi đáp lại bằng một giọng ủi xìu.
- Ngu chưa? Mà đứa nào thế? Có cần tao…
- Mày không cần biết đâu, để tự tao sử nó. – Tôi phải cho Vĩnh Quang một trận nên thân mới được.
Nghĩ rồi tôi chạy qua ngay qua lớp bên tìm Vĩnh Quang nhưng cậu ta không có trong lớp. Không biết là đi đâu rồi, tốt nhất là đừng để tôi tìm thấy, không thì cậu ta sống không yên đâu.
- Việt An, Lưu Việt An, đang tìm anh phải không? Ở trên đây này.
Vội ngửa mặt lên nhìn, tôi thấy Vĩnh Quang đang đứng một mình trên tầng hai của dãy nhà thiết bị. Tay cầm tờ giấy vung vẩy và ngoắc tôi lên. Không cần gọi, tôi cũng đang muốn tìm cậu ta tính sổ đây. Tôi chạy vội lên tầng hai, chỉ thẳng tay vào mặt Vĩnh Quang quát:
- Họ Bùi kia, mớ ảnh trên diễn đàm trường này là sao? Không phải là đã thỏa thuận rồi à? Đừng nói với tôi là cậu tính giở trò lật lọng đấy nhá?
- Làm gì mà gọi “cậu” xưng “tôi” nghe ghê vậy? – Vĩnh Quang nhíu mày nhìn tôi cười cười, tiếp lời: - Đang tìm anh à?
- Anh em gì? Nói nhanh, mớ ảnh trên diễn đàm trường này là sao? HẢ?
- Là sao à? Là đúng như những gì cậu nhìn thấy đấy. – Vĩnh Quang nghiêng đầu nhìn tôi cười hím mí. – Nếu bây giời tớ đăng nốt tấm ảnh cậu cầm trái táo thì sao nhỉ? Chắc là nổi tiếng toàn trường đấy.
- Giờ cậu muốn sao? – Điên tiết tôi gắt ầm lên.
- Rất đơn giản. Tớ có một chuỗi mật mã cần cậu giải hộ. Nếu cậu giải được, tự khắc tớ sẽ xóa hết mớ ảnh đó mà không cần cậu nhắc. Ngược lại, nếu cậu không giải được… - Nói đến đây, Vĩnh Quang nhếnh mép, vẽ lên môi một nụ cười nửa miệng đểu vô cùng tận. – Tự cậu biết.
“Ngủ đi rồi mơ” tôi cay độc nghĩ thầm.
- Việc gì mà tớ phải giải cho cậu mấy cái mật mã vớ vẩn ấy? Theo như điều khoản trong “bản hợp đồng” viết thì cậu phải xóa hết chúng mới phải! – Tôi rất điềm nhiên khơi lại chuyện cũ.
- Được! Vậy thì hợp đồng đâu? Đưa ra đây xem nào? – Vĩnh Quang chìa tay ra nhìn tôi hỏi.
૮ɦếƭ rồi, ૮ɦếƭ rồi, lúc ấy vui quá tôi lỡ tay quẳng nó đi đâu rồi ấy! Làm sao bây giờ? Ôi cha mẹ ơi?!
- Thôi đừng cố nhớ nữa, tớ đã cho nó một mồi lửa rồi. Giờ thì quyền lợi của cậu đã bị tước bỏ hết, còn gì để nói nữa không? – Cậu ta khẽ phủi bụi trên cánh tay áo, qua đầu nhìn tôi cười hỏi.
- Giờ cậu muốn sao? – Tôi khom người chuẩn bị tư thế cúi xuống nhặt dép lên đập vào mặt Vĩnh Quang. Tôi tức lắm rồi đấy. Hôm qua làm bài tập mệt muốn phờ người ra rồi mà hôm nay còn gặp cái cảnh này. Thử hỏi ai không điên đầu cơ chứ?
- Mật mã!
- Mật mã? Mật mà gì?
- Đây! – Vĩnh Quang đưa cho tôi một hàng các chữ cái và các con số được chộn lẫn vào nhau. Thành một thể thống nhất, dài loằng ngoằng và vô nghĩa.
<“5cohn8vn6eiht”1n6ouc7uht3uht6ocn7o7um3ioh2gn7o7urt5n6eiv7uht2oav>
- Hôm nay là thứ bảy, chiều thứ hai tuần sau, tớ cần câu trả lời. – Vĩnh Quang bật cười khoái trí rồi quay lưng đi thẳng. Để tôi đứng đó chôn chân cùng tờ giấy mang trên mình mật mã.
Oh my god! Tôi đâu có biết chơi mấy cái vụ mật mã vớ vẩn này. Làm sao bây giờ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc