Mật Mã Cuối Cùng - Chương 04

Tác giả: Ry Hanna

- Axit sunfuric là chất lỏng sánh như dầu, không màu, bay hơi, nặng gần gấp hai lần nước, tan vô hạn trong nước và tỏa rất nhiều nhiệt. Nếu ta rót nước vào Axit sunfuric, nước sôi đột ngột và kéo theo những giọt axit bắn ra xung quanh gây nguy hiểm. Vì vậy, muốn pha loãng Axit sunfuric đặc, người ta phải rót từ từ axit vào nước và khuấy nhẹ bằng đũa thuỷ tinh mà không được làm ngược lại.
Tôi chống cằm ngồi nghe giảng say sưa, thi thoảng còn phối hợp gật đầu phụ họa. Nhưng thật ra là chẳng nghe lọt tai câu nào.
- Mày có biết là họ hàng gần của Axit sunfuric là ai không?
Tôi còn đang thả hồn về tận tây phương, đi chưa quá nửa đường thì đã bị Trần Tiến gọi giật lại. Chở về với thực tại, cái mặt nó đập thẳng vào mắt tôi làm tôi muốn bổ ngửa ra sau. Nhưng vẫn tỏ vẻ nói cứng.
- Axit sunfurơ.
- Không.
- Axit Nitric.
- Không.
- Axit Photphoric.
- Không. Ý tao là cái thứ ăn được kìa.
Tôi trợn tròn mắt nghe Trần Tiến nói mà tá hỏa. Thằng này điên rồi, ăn axit xong để mà chuyển hộ khẩu vào nhà xác kết bạn với “giòi” rồi cùng chúng nó đi bán muối à? Nghĩ rồi tôi chẳng thèm ư hử gì cho mệt, mặc xác nó với cái câu hỏi điên khùng ấy. Tôi giữ nguyên tư thế chống một bên cằm rồi nhìn Trần Tiến với ánh mắt thương hại.
- Gì nào? Sao nhìn tao như thế? – Trần Tiến chưng hửng nhìn tôi hỏi.
“Đáng ra mày phải tự hiểu chứ Tiến!” Tôi nhủ thầm nhưng rồi lại chẳng nói gì mà chỉ ngồi bĩu môi, lắc đầu, ngửa cổ nhìn tiếp tục nó.
- Con này, mày dở à? Hay là say nắng tao rồi? – Nom cái điệu bộ đắc ý của Trần Tiến mà bỗng dưng tôi thấy thương bố mẹ nó hơn bao giờ hết. Sao cô chú ý lại bất hạnh thế nhỉ? Sinh ra một cái thằng điên như nó, để rồi bây giờ cứ động tí mở miệng ra là lại nói mình đẹp trai. Thật không chịu nổi!
- Không nói gì tức là thật rồi?
- Lớp im lặng, Trần Tiến quay lên. – Thầy đập mạnh cây thước xuống bàn quát lớn, nhân tiện tia luôn hai đứa ưa náo nhiệt nhất lớp là tôi và Trần Tiến.
Trần Tiến hớn hở quay lên nhưng vẫn không quên ném lại cho tôi cái nháy mắt thân tình cùng nụ đắc thắng. Tôi vốn chẳng lạ gì tính Trần Tiến thế nên chẳng mấy khi để tâm xem nó tự cao ra sao, mặt dầy thế nào. Biết vậy nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Không hiểu hôm nay thằng Huy “đao”, ngồi dãy bàn bên cạnh điên dở thế nào mà cứ một hai đòi kể truyện cho tôi nghe bằng được. Chuyện kể rằng vào một ngày đẹp trời. Không trăng, không sao đơn giản vì nó là ban ngày. Có một cậu trai tuổi mới lớn, tay cầm nhành hoa tung tăng chạy ra đường. Bỗng…
- Gì nữa?
- Hết rồi.
- Hết rồi á?
- Ừa, truyện này tên là “Bỗng” mà.
Lúc này tôi chỉ muốn nhặt dép lên mà táng thẳng vào mặt thằng Huy cho bõ tức. Hay quá, truyện này tên là “Bỗng”, nó muốn ૮ɦếƭ rồi đây mà.
- Mày cần tao tiễn một đoạn cho nhanh đến âm ti đoàn tụ với cụ ông cụ bà bên nhà không? – Tôi nghiến răng, nghiến lợi trèo trẹo hỏi Huy.
- Cũng được đấy, lúc ấy tao sẽ dao mày cho Diêm Vương rồi đi về một mình. Chẳng vấn đề gì.
Tôi toan nhào tới đấm cho thằng Huy một cái thì đã bị Trần Tiến ấn vai trả về chỗ cũ. Nó cười cười nhìn tôi nói:
- Để im tao kể truyện cho mà nghe, thằng này ngu lắm chẳng có khiếu “bịa” truyện gì cả. Nghe này: Bỗng… đâu đó kéo đến hàng loạt âm thanh hỗn hợp làm sống dậy cả một góc trời. Nào là tiếng phanh xe, tiếng người hét trói tai: “Cẩn thận phía trước nguy hiểm”, rồi cả tiếng xe va chạm với lòng đường. Sau bước ngoặc, nhân vật nam chính chạy lại đỡ nhân vật nữ chính. Rồi bỗng đâu… sấm chớp đùng đoàng. Chu cha trời ơi, vậy là bộ phim “Tiếng sét ái tình” lại một lần nữa được bác Lôi bấm máy. Thiên Lôi vui cười nhìn xuống phía dưới thì đã thấy hai cô cậu cháy đen thui. Xa xa có bầy chó chạy đến ngấu nghiến, cấu xé, giành giật, ςướק đoạt tóm lại là mọi hình thức rồi thì hết phim. Hay quá, một tràng vỗ tay nào. – Câu sau cùng Trần Tiến gào thật to. Song tự cười tự vỗ tay một mình bôm bốp giữa lớp học. Cùng lúc đó một viên phấn bay xuống nhắm thẳng mặt Trần Tiến mà hạ cánh. Sau cùng là tiếng thầy giáo gầm lên:
- TIẾN! Anh đang làm cái trò gì trong tiết học của tôi đấy hả?
- Thưa thầy, bài đó em làm mấy ngày rồi mà không ra. Hôm nay nghe thầy giảng mới vỡ lẽ. Vậy nên em vui em cười thôi ạ.
Nhiều khi tôi thấy nó ngây thơ lắm, ngây đến mức đáng sợ. Lẽ dĩ nhiên là thầy không tin, vậy là vào sổ đầu bài mà ngồi. Cho ૮ɦếƭ, đáng đời cái tội ngu. Người ta thường nói: bệnh sĩ ૮ɦếƭ trước bệnh tim. Nhưng mà có một căn bệnh khác ૮ɦếƭ trước bệnh sĩ đó là bệnh “ngu”.
- Ra ngoài. Cả ba anh chị, ra ngoài cửa lớp đứng hết cho tôi. Nhanh!
Hả? Cái gì? Sao lại cả ba anh chị? Tôi có làm gì đâu? Sao thầy lại đuổi cả tôi ra ngoài? Thầy đúng là chẳng công tư phân mình gì cả. Tôi là người bị hại kia mà? Tôi đâu có muốn ngồi đấy nghe Trần Tiến quăng bom đâu. Trời ơi, cái gì vậy nè?
- Thưa thầy, sao lại có cả phần của em trong đấy nữa? Em có làm gì đâu?
- Còn cãi à? Đi ra ngoài hết cho tôi. Cả ba anh chị. Ra ngoài.
.
.
.
- Tại mày ấy. – Tôi đá vào chân Trần Tiến, gắt.
- Gì mày? Sao lại tại tao? – Nó cúi người xuống phủi phủi ống quần, gân cổ lên cãi lại.
- Còn cãi! Không dưng quay xuống nói linh tinh làm tao…
Tôi đang tính chửi cho Trần Tiến một trận nên thân vì cái tội làm liên lụy đến tôi thì bắt gặp cảnh thầy dạy hóa đứng trước cửa lớp nhìn mình “đắp đuối” nên đành thôi. Ngậm miệng lại cho nó lành.
- Tôi kêu hai anh chị ra đây đứng để tâm sự đấy à? Đi ra chỗ khác ngay, để cho lớp còn học. Nhanh. – Thầy chỉ thẳng cây thước vào mặt tôi quát. Khiếp! Hôm nay thầy ăn phải cái gì mà “đang đá” thế?
- Dạ. Bây giờ em đi ngay. – Rứt lời, Trần Tiến đu người nhảy qua cái lan can lớp rồi phóng thẳng ra ngoài cổng trường trong tích tắc. Mà không biết rằng mình còn để quên một thứ - là tôi. Thầy “hừ” mạnh một tiếng, quay người đi thẳng vào lớp, chẳng thèm đếm sỉa gì đến tôi. Tôi ngậm ngùi, cúi người xuống nhặt cái balo ở dưới chân lên, lững thững bước đi.
Trời với Đất đi đâu hết rồi? Sao tôi lại đen thế này? Mẹ tôi, bà mà biết tôi ngồi trong lớp phá song bị thầy đuổi ra không cho học thế này chắc bà chém ૮ɦếƭ tôi mất.
Bộp bộp bộp.
Một tràng vỗ tay giòn rã vang lên ngay bên tai, làm tôi giật nảy mình. Suýt chút nữa là bật ngửa ra đằng sau, đầu đập xuống đất, máu chảy lênh láng. Rồi thì ngay sao đó là tiếng ó e của kèn trống, tiễn tôi về đoàn tụ với cụ ông cụ bà. Chắp cánh bay cao cho giấc mơ “cưỡi hạc quy tiên, thảm thương bái tổ”.
Tên điên nào rảnh thế không biết nữa, đang yên đang lành tự dưng nhảy ra hù tôi. Đúng là bệnh hoạn mà. Tôi đây lại chả rảnh mà dây vào mấy cái loại ấy làm gì cho đời nó “héo úa”. Thôi thì lượn nhanh.
Nghĩ rồi, tôi chỉnh lại cái ba lô trên vai, tính dông thẳng. Bỗng…
- Coi kìa… chẹp, làm gì mà để đến nông nỗi này vậy hả cô bé? Anh đã nói rồi, lo mà học hành cho nó đàng hoàng đi. Đừng có ôm giấc mộng “trai đẹp” nữa. Kiểu này bố mẹ mà nhìn thấy chắc là sót lắm đấy. Bỏ tiền ra cho con ăn học mà để đến bây giờ… chỉ vì một thằng con trai mà lại bị đuổi học như vầy đây. Bố mẹ em mà nghe tin này chắc chỉ còn nước đào cái lỗ nào đó mà chui xuống cho nó đỡ nhục thôi nhỉ?
Lạy chúa tôi!
Bạn có biết cái tên đang yên đang lành nhảy ra chặn đường rồi đứng giễu võ giương oai trước mặt tôi đây là ai không? Chính là cái “anh đẹp trai” ngày hôm qua bị tôi tạt bột vào mặt ấy.
Rõ khổ. Hôm nay là cái ngày gì mà xui thế không biết. Đã bị thầy đuổi ra khỏi lớp rồi mà bây giờ còn giáp mặt với tên thần kinh này. Đã thế lại còn phải đứng đây nghe hắn đá đểu. Thật tình… sao cái số tôi nó lại nhọ vậy cà. Đi đến đâu cũng toàn gặp chó cắn càn.
Tôi cười khổ, khẽ ngước khuôn mặt bí sị lên nhìn hắn nói móc:
- Anh nhìn lại mình xem hơn ai, đang giờ học tự dưng ra đây đứng nói liên thiên. Nếu mà không phải bị đuổi học thì là gì vậy ta? Tò mò thật.
- Tò mò à? Vậy có muốn biết tại sao anh lại ra đây đứng chờ em không? – Anh ta nhìn tôi thách thức, trong giọng nói không có vẻ gì là tức giận vì câu nói móc ấy của tôi. Ngược lại, nó mang một chút gì đó gọi là “chờ đợi câu nói này lâu rồi.”
Lạ nhỉ? Tôi lần đầu tiên thấy có người như vậy đấy. Đã không tức thì thôi, mà còn đứng đó nhe răng ra cười nhăn nhở như một thằng dở. Hay là bị bại não. Tôi còn đang mải đứng đó phân tích hình ảnh, mổ sẻ cảm xúc thì không biết tự bao giờ anh ta đã đi vòng sang đứng bên cạnh, song dí sát cái điện thoại cảm ứng vào mặt tôi.
- Xem này, chờ em từ nãy đến giờ chỉ để cho em xem cái này thôi đấy. – Trong giọng nói của anh ta chứa ý cười. Tôi thấy hình như mình đang bị dắt mũi thì phải? Biết là vậy nhưng tôi vẫn mở to mắt để nhìn cho rõ người trong tấm hình.
Vì ảnh được chụp ở một góc xa mà trời lại tối nên hầu như không nhìn rõ mặt mũi. Chỉ thấy có một người con gái khoác trên người bộ đồ đồng phục trường Mạn Thanh đã lấm bẩn không ít chỗ. Tay dắt xe đạp đi bên cạnh. Sao cái cảnh này nhìn quen vậy ta? Một tấm khác cũng là ảnh chụp cô gái ấy. Nhưng lần này chiếc xe đạp bị quẳng lăn lóc giữa đường còn cô ta thì ngồi sụp xuống đường… bới rác. Lại thêm một tấm nữa, cũng là ảnh cô gái ấy. Nhưng lần này lại rúc đầu vào trong xe rác lần mò cái thứ gì đó. Người con gái trong tấm hình nhìn này quen lắm, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Phải chăng tôi có quen cô ta?
- Thế này là sao? Đưa tôi xem mấy cái thứ này để làm gì? – Tôi ngửa cổ lên hỏi thì bắt gặp hắn đang nhìn mình cười cười.
- Em thật sự không biết người trong hình là ai à?
- Làm sao mà tôi biết được. Anh nói chuyện cứ như đùa ấy. – Tôi bắt đầu nổi cáu khi nghĩ anh ta đang lấy mình ra làm trò cười. Rồi thì… tôi đã đúng khi anh ta cho tôi xem tấm hình tiếp theo.
Vẫn là người con gái đó, nhưng lần này cô ấy cầm trên tay quả táo tím bầm. Hơn nữa khuôn mặt nhếch nhác bẩn thỉu trong hình ấy không ai khác ngoài tôi. Tôi đờ người nhìn tấm ảnh mà đắng lòng. Có lẽ nào lại vậy? Anh ta…
- Bất ngờ lắm phải không? Quà tôi dành cho em đấy. Sẽ thế nào nếu chúng xuất hiện trên diễn đàm của trường nhỉ? – Anh ta nhìn tôi khinh khỉnh nói.
Tôi biết mà, ngay từ cái giây phút tôi quyết định rúc đầu vào thùng rác là tôi đã nghi rằng sẽ có chuyện này rồi. Giờ làm sao đây? Hay là...
- Sẽ không đâu, anh – một người đẹp trai ngời ngợi mà em biết sẽ không làm mấy cái trò bỉ ổi đến “dog” cũng không làm ấy đâu? Nào, mang đây em xóa hộ cho. Hì hì, đừng ngại mà. – Tôi nịnh rồi gỡ cái điện thoại từ tay anh ta ra. Tính delete chúng hết một lượt thì anh ta hùng hổ dành lại, quát.
- Đừng có mơ. Em tưởng chỉ cần mấy câu nói khích ấy là xong à?
Ô hay, sao đổi giọng nhanh thế? Mới nãy còn cười hiền từ như cún con mà sao bây giờ đã gầm lên như bị người khác giành mất cục xương của mình vậy? Giả tạo!
- Chứ giờ anh muốn sao? – Tôi gân cổ lên quát lại.
Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tôi đã giả bộ ngoan hiền mà xưng “anh anh em em” rồi thì anh ta cũng phải biết điều mà xóa hết chúng đi chứ. Không thì mang tôi xóa hộ cho. Điên máu!
- Muốn tôi xóa cũng được nhưng với điều kiện… - Anh ta liếc tôi bằng nửa con mắt, khoanh tay trước ngược, nói.
Giờ thì tôi đã hiểu hết cả rồi. Tính chơi tôi hả? Không dễ vậy đâu! Hề!
Tôi cười thầm nghĩ sắp có trò hay để xem, tự dưng thất vui vui. Nhưng bề ngoài vẫn cố làm mặt tỉnh bơ để anh ta không biết được rằng đằng sau bộ mặt ngây ngô ấy là một vở kịch đã được dựng sẵn.
- Điều kiện? – Tôi hỏi.
- Ừ.
-Anh nói đi. – Tôi cắn chặt môi để không bật ra chàng cười “chim ૮ɦếƭ cá chìm” của mình ngay khi vở kịch chỉ mới bắt đầu.
- Công việc rất đơn giản. Làm “cu-li” cho anh trong vòng một tháng. Mỗi lần làm xong một việc tôi sẽ xóa một tấm ảnh. Okay?
Yeah! Mắc bẫy rồi cưng. Lần này thì chú ૮ɦếƭ với chị. Khà khà…
- Được như vậy thì còn gì bằng. – Tôi nhảy cẫng lên ăn mừng, mừng con cá cắn câu mà không mất công quăng mồi nhử. Cứ thế, không cần giữ ý, tôi bật cười ha hả.
Trái với cái dáng vẻ mừng ra mặt của tôi, anh ta khẽ nhíu chặt đôi lông mày, lên tiếng dò hỏi, ra chiều không tin vào cái sự thật quá sức là vô lý này.
- Vui thế cơ à?
- Tất nhiên là vui rồi! Anh này... nói suông không ăn thua, hay là mình viết giấy cho nó chắc ăn đi. Không nhỡ đến lúc ấy anh đổi ý thì khổ lắm. Nhen! – Tôi nịnh.
Vừa nói tôi vừa xé một mẩu giấy nhỏ trong quyển vở nháp và kèm theo một cây Pu't đưa đến trước mặt anh ta, từ tốn nói:
- Viết đi, những cái thứ ban nãy anh nói ấy. Viết hết chúng vào trong đây, song ký tên vào rồi đưa đây cho em kí với. – Tôi dụ.
Anh ta đỡ lấy cây Pu't từ tôi, kẹp vào giữa hai ngón tay, quay mấy vòng liên tiếp rồi chau mày đáp bâng quơ:
- Không biết mình làm vậy là đúng hay sai nữa? Không dưng lại có thêm một cái đuôi suốt ngày bám dính lấy mình. Haizzz...
Cứ ở đấy mà ra chiều tự mãn, chút nữa ngươi sẽ biết tay ta. Tôi cay độc nghĩ thầm, nhưng ngoài mặt thì vẫn cố “phô” ra hàm răng trâu cười nịnh nọt.
- Xong rồi, giờ đến em đấy, ký đi, lẹ lên. – Anh ta nhét vào tay tôi cả tờ giấy lẫn cây Pu't giục.
Tôi cắn chặt răng để không bật ra chàng cười “nghiêng thùng đổ gánh” của mình. Rồi cặm cụi hì hục viết vào khoảng trống nhỏ mà tên ngốc này còn để chừa lại cho.
“Gì đây? Bùi Vĩnh Quang? Tên nghe cũng tạm, chỉ tiếc con người không ra gì”. Tôi nhủ thầm.
- Em cười gì thế ? - Vĩnh Quang chau mày nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì nín cười của tôi hỏi.
- Chuyện của tôi anh hỏi làm gì? Vô duyên. Thôi tạm biệt, giờ thì đường ai lấy đi. Bye bye. – Vậy là đã song khà khà... hạ kịch tại đây được rồi.
- Ơ này, đi đâu đấy? Ai cho đi mà đi? Đi mua cho tôi một long nước về đây.
- Không thích. – Tôi đáp nhát ghừng.
- Ơ hay! Giấy trắng mực đem dành dành ở đây mà còn tính lật lọng à? – Vĩnh Quang chỉ vào tờ giấy ở trên tay tôi, gắt.
Nghe anh ta nói “giấy trắng mực đen” mà tôi không kìm được liền bật cười ha hả. Thật tình, tôi chưa thấy ai dại như anh ta.
- Cười cái gì mà cười? Không đúng à? – Vĩnh Quang hùng hổ bước về phía tôi. Nom thấy tình hình nguy cấp, tôi vội đưa tờ giấy về phía anh ta nói lắp bắp trong tiếng cười.
- Đọc… đọc… đọc lại hộ em cái anh hai.
.
.
.
- Như vậy là sao? Cái này ở đâu ra? Ai cho em viết thêm vào? – Vĩnh Quang một tay cầm tờ giấy đưa đến trước mặt tôi, tay còn lại chỉ vào nó và nhìn tôi quát.
- Sao tôi lại không được viết thêm vào? Anh lấy quyền gì mà không cho tôi viết thêm vào? Nhìn cho kỹ đi, trong đó ghi rõ ràng là “Lưu Việt An chỉ làm theo những gì Bùi Vĩnh Quang nói khi “thích”. Bùi Vĩnh Quang không có quyền ép Lưu Việt An làm cái này cái nọ, đồng thời vẫn phải xóa ảnh đều đều mỗi khi Việt An yêu cầu. Nếu Vĩnh Quang “dám” có ý gì về bản hợp đồng trên, thì nó sẽ lập tức bị vô hiệu hóa và cùng lúc đó buộc lòng Vĩnh Quang phải xóa hết ảnh, không được giữ lại dù chỉ một tấm. Từ nay về sau không được nói cho bất kì một ai biết về chuyện này”. Chữ kí hai bên thì có đủ cả rồi đấy. Anh còn gì để nói nữa không? – Tôi hất mặt về phía tờ giấy giải thích ngọn ngành.
Vĩnh Quang mím chặt môi lại, tức đến nỗi không nói được câu nào. Ngay từ đầu anh ta phải tự hiểu là tôi ***ng đến tôi chỉ có thiệt thân thôi. Nên thay vì đi kiếm chuyện với một đứa con gái ranh ma như tôi, anh ta nên tìm một cô gái nào đó ngoan hiền một chút thì may ra… Haizz khổ thế đấy, đúng là kiếp con thiêu thân.
- Vui không? Quà tôi dành cho anh ấy! Xem phim màn ảnh rộng, 3D luôn, lại còn được làm nhân vật chính nữa chứ! Thích quá còn gì!
- Sao em… sao em lại có thể làm vậy với tôi?
- Ô! Hỏi hay nhỉ? Để tiêu hủy cái mớ ảnh ấy đi chứ để làm gì! Chứ anh nghĩ tôi rảnh đến mức không có gì làm nên ra đây đứng “phun” mưa nịnh anh chắc? Được rồi, hạ kịch tại đây. Tôi cũng mệt rồi.
Nói song, tôi quay lưng tính bước thẳng.
- Sống từng ấy năm trên đời tôi chưa bao giờ gặp phải đứa con gái nào gian chá, xảo hoạt, giỏi đóng kịch như em. – Anh ta đứng sau lưng tôi, nhìn tôi khinh miệt nói.
- Sống từng ấy năm trên đời, tôi chưa bao giờ gặp phải đứa con trai nào bẩn tính thua không chịu nhận, lắm lời, bà Chín như anh. – Tôi bắt trước cái giọng điệu ấy của Vĩnh Quang rồi quay lại độp lại anh ta một câu thật đau.
- Này, sao em cứ mở miệng ra là “đả thương” người khác vậy hả?
- Này, sao anh cứ mở miệng ra là lại nói người khác “đả thương” mình vậy hả?
Vĩnh Quang trợn tròn mắt lên nhìn tôi, há miệng ra tính nói cái gì đó. Nhưng bị tôi chặn họng lại.
- Thôi đừng có cố nữa. Như anh biết đấy! “Cố quá” thành ra “quá cố”!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc