Mật Mã Cuối Cùng - Chương 02

Tác giả: Ry Hanna

Cao cao những ngọn đèn đường vẫn thi nhau nhả từng chùm nắng vàng nhạt xuống, mà hả hê cắn xé cái bóng của tôi ra làm hai phần. In hình xuống lòng đường bỏng rát, chưa quên hương vị của cái nắng buổi trưa. Đến cả cái bóng mà nó cũng có đôi có cặp, còn tôi… tôi lại cô quạch một mình với chiếc xe đạp này. Ngậm đắng nuốt cay, tôi dắt nó đi bên cạnh mình. Mắt thì dán chặt vào những vị trí cho là “nằm trong phạm vi được khoanh vùng”. Thi thoảng lại ngồi sụp xuống đường “đào xới” vài bãi rác. Song, tất cả đáp trả lại tôi cũng chỉ là những vật sở hữu của lũ ruồi vô danh. Cứ vậy, như một con mèo hoang, tôi lật tung hết bãi rác này đến bãi rác khác trong niềm hi vọng vô bờ bến. Ôi đời! Chẳng thể ngờ được lại có một ngày, Lưu Việt An - tôi thảm đến mức phải đi bầu bạn với rác rưởi thế này.
Cáng nghĩ càng ức, ức nhiều thành tức. Tôi lấy hai tay vò đầu nhìn chằm chằm cái xe chở rác trước mặt. Chẳng nhẽ, bây giờ lại ra rúc đầu vào đó nữa à? Nếu mà có ai nhìn thấy… ôi thôi nhục ૮ɦếƭ.
Giả dụ ba tôi nhìn thấy cảnh này thì sẽ lắc đầu mà rằng: “Con gái, nói dối ba chỉ để chạy ra đây bới rác thôi à?” Không, không con đâu có muốn. Trần Tiến sẽ trề môi ra: “Khiếp… mày… thật là… thật là chẳng còn lời nào để nói.” Sau đó là thủng thẳng quay lưng bỏ đi. Chảnh thiếu gia thì vẫn như thường ngày. Mặt lạnh như tiền đi cùng cái nhếch môi khinh bỉ. Còn Lý Ngân cũng chẳng khác Trần Tiến là mấy, mắc bệnh sạch sẽ cả. Nhưng cứ thử nói đùa nó là: “Cái vòng cậu tặng tớ đang ở trong kia” xem. Hậu quả khó lường. Nhưng thật tình là tôi chẳng muốn chạy ra đó để mà rúc đầu vào trong cái xe chở rác kia đâu. Nhỡ chẳng may có đứa nào cao hứng làm một kiểu ảnh nữa… sao nhỉ, đảm bảo nó còn nổi hơn cả cái vụ tôi ôm Trần Tiến ở giữa lớp. Nhưng mà có ai hiểu cho tôi không? Nơi tôi đang đạp chân lên đây là một đống bột mì cùng trứng hồi chiều tôi lỡ tạt lên mặt tên bại não kia. Phải làm sao đây? Nó được dọn sạch rồi, tôi thiết nghĩ cái vòng của mình chắc là đã lẫn trong đám bột mì này rồi được mấy bác lao công hốt sạch ném thẳng vào xe rác. “Chòi oi” làm sao đây? Chẳng nhẽ lại ra rúc đầu vào đó à? Hu hu… thương thay cái thân tôi.
Sau màn đấu tranh tư tưởng kịch liệt, tôi ném xe đạp qua một bên, thả dong đôi chân tự do hoạt động. Nó mang tôi đến trước mặt chiếc xe chở rác. Đảo mắt một vòng, vừa vặn không có ai. Mắm môi, mắm lợi tôi vội vục đầu vào trong xe lật tung đống rác ở trong lên.
Bộp bộp – Này? – Có… có ai đó vỗ vai tôi từ phía sau.
Vội quay đầu lại, tôi thấy hai bác lao công đang nhìn mình với đôi mắt lóe điện. Rồi một trong hai người chỉ thẳng vào mặt tôi mà quát:
- Đói rồi phải không? Biết đói thì về nhà xin lỗi mẹ đi. Mấy cải trò giận bố giận mẹ bỏ nhà đi không có gì hay đâu. Đồ mất dạy!
Rứt lời, bác ấy ném thẳng bịch rác vào người tôi. Nó rơi xuống đất, bung ra làm đà cho một câu chửi khác.
- Cút ngay!
Bác ấy đẩy tôi một cái ngã lăn ra đất. Rồi tự mình ngồi xuống nhặt bịch rác lên, miệng cứ lầm bầm chửi. Tôi chẳng hiểu cái mô tê gì cả, chỉ biết đứng đó trơ mắt ếch ra mà nhìn một loạt hành động của bác lao công nọ. Bác lao công còn lại chạy đến đỡ tôi dậy nhân tiện thì thào vào tai tôi.
- Bà ấy có đứa con trai mới bỏ nhà đi bụi, cháu thông cảm. Mặc kệ… - Không để cho bác ấy nói hết câu, bác lao công nọ đã quát ầm lên.
- Bà Tám, không phải việc của bà. Nhiều chuyện vừa thôi. Đúng là tên Tám có khác mà.
Bác Tám cười trừ rồi quay sang tôi “giảng đạo”.
- Về nhà đi cháu, mẹ ở nhà chắc đang lo lắm đấy. Có khi lại chạy đi khắp nơi tìm rồi cũng nên. Đừng nghĩ bác nhiều chuyện, nói vậy cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi. Nom mặt mũi, quần áo như vậy chắc là mới bỏ nhà đi phải không? Thôi về đi, về xin lỗi mẹ rồi mẹ xấu cơm cho mà ăn, chứ ăn cái thứ này mất vệ sinh lắm.
Theo hướng chỉ tay của bác Tám, tôi bắt gặp mình đang cầm khư khư quả táo tím bầm bị gặm mất một nửa… Oh My God!!!
.
.
.
Phì, Trần Tiến vừa vặn uống một ngụm trà, nghe tôi kể lại, cậu ta phun trà đầy mặt bàn và cười lăn lộn.
- Đi bụi… ha ha ha… đi bụi.
Sẵn có thìa trong tay tôi gõ liên tiếp lên đầu Trần Tiến mấy nhát mà cậu ta vẫn cứ ngoác miệng ra cười. Bực mình tôi đút thẳng cái thìa vào miệng Trần Tiến rồi đứng dậy bỏ về lớp.
- Cứ ngồi đấy mà “khoe răng”, căng tin nhiều ruồi lắm đấy.
Nạng từng bước chân voi xuống nền, tôi hùng hổ đi vào lớp rồi nằm dài trên cái bàn quen thuộc của mình. Phóng tầm nhìn ra khoảng không vô định phía trước, đập vào mắt tôi là cảnh “Chảnh thiếu gia” đang ngồi nhìn trời.
“Chảnh thiếu gia” tên thật là Hoàng Kiên Chánh, một công tử con nhà giàu, luôn đứng đầu về thành tích học tập. Xét về ngoại hình, cậu ta có một khuôn mặt ưa nhìn nếu không muốn nói là đẹp trai. Xét về tính cách, Kiên Chánh là một kẻ lạnh lùng dở hơi mà lại còn mắc bệnh “tự kỉ”. Đó là theo tôi nhận xét, còn lũ fan của cậu ta thì nói rằng: anh Chánh lạnh lùng y như mấy soái ca trong tiểu thuyết ngôn tình ấy, chảnh đúng chất này, menly đúng kiểu nữa… rồi thì ti tỉ những thứ khác. Nghe thôi mà phát “rồ”. Anh gì cái ngữ ấy, học lớp 10, phận “đàn em” của cả cái trường cấp ba này cả. Ấy thế mà ngay đến mấy chị lớp 12 cũng đi gọi cậu ta là “anh”. Thật tình là tôi chả hiểu gì đâu đấy!
Thôi thì mặc kệ thiên hạ nhận xét sao đi, nghe tôi nói này: Hoàng Kiên Chánh bị “tự kỉ” đấy. Thật! Tôi không nói đùa đâu, cậu ta bị “tự kỉ” thật đấy. Này nhé, thử nghĩ coi, từ cái ngày Chảnh thiếu gia chuyển vào lớp tôi, người bạn đầu tiên của hắn là cái bàn ở dưới góc lớp. Bởi vì hắn quá cao, bạn không thể ngời đâu, học sinh lớp 10 mà lại cao hơn 1 m 80. Tôi đang nghi không biết có phải là tuyến hoocmon tăng trưởng của Chảnh thiếu gia tiết ra quá nhiều nên mới cao “lêu nghêu” hơn cây sào như vậy? Không thì chắc chắn tên Chảnh thiếu gia này bị mắc một căn bệnh nào đó về xương mà các nhà khoa học vẫn chưa tìm ra.
Còn nữa, chuyện là… cái “mặt” của Hoàng Kiên Chánh ấy. Thoạt nhìn qua tôi còn cứ ngỡ là cậu ta đã hai mấy tuổi rồi cơ. Không phải tôi chê Chảnh thiếu gia già trước tuổi đâu, thực chất cái điệu bộ hách dịch, lúc nào cũng làm như mình biết tuốt rồi cả khuôn mặt lạnh băng, vô cảm ấy tạo cho người ta cái cảm giác Kiên Chánh là một người từng trải. Giống như là… là… là một cái gì đó khó gọi tên. Đại loại là vậy.
Hôm đầu học kỳ hai, tôi nghe thầy chủ nhiệm nói rằng lớp tôi có nhận một học sinh mới chuyển từ Thụy Sĩ về Việt Nam. Với bảng điểm sáng trói mà lại còn là “con trai”. Nghe đến hai từ “con trai” thôi mà lũ con gái trong lớp tôi cứ phải gọi là sướng điên lên. Reo hò ầm ĩ, rồi biến cậu bạn mới ấy thành đề tài nóng hổi, bàn luận không biết chán. Thêm nữa, cái Linh lớp phó học tập đứng chễm chệ giữa lớp mà rằng:
- Vừa nãy tao lên phòng đoàn lấy sổ đầu bài có nhìn thấy bạn học mới đấy, đẹp trai cực. Tóc đen này, mắt nâu này, mũi cao cao, môi thì hồng, da trắng bóc chứ không có ngăm đen giống mấy thằng quỷ lớp này đâu. – Nó đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt cổ, hạ giọng, tiếp lời. – Vẫn còn mặc bộ đồ đồng phục của trường cũ, đang đứng ở trên đấy với thầy chủ nhiệm. Chắc một tẹo nữa là về lớp mình.
Tôi mơ mơ màng màng tưởng tượng ra dung nhan người bạn mới ấy. Nghe nhỏ Linh tả qua mà nom cứ như là thiên sứ áo trắng ấy nhỉ? Mà khoan đã, nếu gia cảnh giàu có, bảng điểm sáng trói, chuyển từ Thụy Sĩ về Việt Nam và còn đẹp trai ngời ngời như vậy thì ít ra cậu ta cũng phải chọn điểm dừng chân cho mình là một trường chuyên nào đó hay là một trường học dành cho con nhà giàu chứ? Sao lại đi chọn cái trường học bình dân ở một tỉnh lẻ như vầy? Nghe như kiểu là cái gia tài “đồ sộ” đó bị “sập” rồi hay sao ấy! Nghi lắm! Vừa lúc ấy Trần Tiến quay lại quơ quơ tay trước mặt tôi, trề môi nói mỉa:
- Mày cũng “hám trai” gớm nhỉ?
Tôi nhặt quyển vở trên bàn lên đập vào tay Trần Tiến một cái cho có lệ rồi cũng đốp lại nó bằng một câu nói mỉa khác:
- Chứ không phải có người đang lo là người ta tranh mất ngôi vị Hot Boy của mình à?
Sở dĩ tôi nói vậy vì Trần Tiến lúc nào cũng tự hào với tôi rằng mệnh nó là mệnh khổ. Tôi hỏi: “Sao lại khổ?” Lúc bấy giờ Trần Tiến khẽ liếc tôi, khinh khỉnh đáp lời: “Đẹp trai nên khổ.” Nghe nó nói kìa, có chói tai không?
- Tao sợ đếch gì cái thằng Việt kiều ấy. Đòi soán ngôi à? Đừng có mơ. Với cả tao nhìn thấy nó rồi, cũng tàm tạm, chẳng có gì gọi là “rạng ngời” như con Linh nói đâu.
Đấy, tôi nói có sai đâu! Trần Tiến lúc nào cũng tự hào rằng mình đẹp trai. Hơn nữa, trong từ điển của nó, tôi chưa bao giờ nhìn thấy hai chữ “khiêm tốn”. Dù rằng đã nhiều lần “nhắc khéo”. Nhưng rồi đâu lại vào đấy, mèo vẫn hoàn mèo.
- Mày nhìn thấy? – Tuy rằng không mấy tin vào lời bịa đặt của Trần Tiến. Nhưng trên tất cả, tôi đang có một thúng câu hỏi về người bạn mới chuyển vào đấy. Chính vì lẽ đó, dù đúng dù sai, cũng coi như là cho bản thân một cơ hội và cho Trần Tiến một cơ hội.
ThichTruyen.VN
- Dĩ nhiên rồi, tao nói phét mày làm gì? – Trần Tiến lườm tôi một cái sắc lẻm rồi hắng giọng tiếp lời: – Thằng đó, nó chẳng có gì hơn tao đâu? – Trần Tiến nhìn thẳng vào mắt tôi, “thật thà” khẳng định. – Chỉ được cái cao hơn một tẹo, trắng hơn một tẹo, mặt ưa nhìn hơn một tẹo, vậy thôi, có gì đâu? – Chàng ta nhún vai cười cười, làm tôi nghe xong tí nữa thì ngã ngửa.
Nói thật, trên đời này có một nghịch lý rõ như ban ngày mà ai ai cũng biết đó là: con trai “chỉ luôn” tự cao và tự khen mình đẹp trai mỗi khi ngồi quăng tim cho “bạn là con gái”. Nghe qua có vẻ triết lý và cao siêu nhưng thật ra nó chỉ đơn giản là: “Bụt nhà không bao giờ thiêng bằng Bụt chùa”. Và Trần Tiến là một minh chứng sống cho nghịch lý ấy. Nó lúc nào cũng “chào hàng” với tôi về nhan sắc chim ૮ɦếƭ cả chìm của mình. Lúc nào cũng giở thói du côn, giở trò đểu giả hay kiếm chuyện gây nhau, nói móc nói mỉa tôi mỗi khi có dịp. Vậy mà đột nhiên biến thành một con người khác, đột ngột hiền như mèo mun “chỉ” khi xuất hiện mĩ nữ lớp lạ hay hotgirl khoá dưới.
Giả sử, nom thấy con nhà người ta bị ngã, thế nào Trần Tiến cũng sẽ chạy đến suýt xoa này nọ. Thế nhưng với “bạn là con gái” như tôi thì không. Nó đểu giả đến mức bưng hẳn cái mặt trời đánh đến phán một câu ૮ɦếƭ nửa linh hồn.
- Đấy ngu chưa? Vỡ ௱ôЛƓ thì chỗ đâu mà ngồi?
Mắc mớ đến nó đấy? Tức không chịu được!
Lắm khi tôi đang ngồi “thưởng thức” một cái bánh ngon ơi là ngon thì Trần Tiến lại bước đến bên tôi và cười “ngọt ngào”. Cười chán song chàng ta giật lấy cái bánh trên tay tôi bằng một lực không hề nhẹ. Ngoạm một miếng hết nửa cái song thong dong trả lại và nhe răng cười hề hề, đoạn nói:
- Của chùa có khác, thơm mùi nhang ghê!
Thơm? Ừ thì thơm thật. Kiểu này là nó muốn ăn hương hỏa của nhân gian trước bố mẹ rồi.
Chơi với Trần Tiến nhiều, tôi tự đúc kết cho mình một cái định luật đó là: con trai luôn hiền lành “như một giấc mơ” khi ở bên cạnh bạn gái và chúng luôn lộ bản chất xấu xa như “một cơn ác mộng” khi ở cạnh bạn là con gái. Nếu chẳng may định luật của tôi có bị đảo ngược là thì nó hoàn toàn không sai. Mà lý do sai là ở tên đầu sỏ. Chắc chắn hắn phải âm mưu cái gì đó mới đột ngột thay đổi thái độ và đối sử tốt với mình.
Quay lại chủ đề chính, tôi ngồi im trên ghế, mắt nhìn đăm đăm vào cái thằng con trai đang khoa môi múa mép trước mặt. Tôi mong sao đôi tay này có sức mạnh phi thường để chỉ với một cái bạt tai cũng đủ sức khiến nó răng môi lẫn lộn. Từ nay về sau chừa cái thói ăn nói hàm hồ.
- Lạy hồn! – Tôi giật bắn mình nhìn nhỏ Linh – lớp phó học tập đang chống nạnh đứng bên cạnh. Cha mẹ ơi! Nó phi từ trên kia xuống đây hồi nào vậy? Đứng tim! Tôi mà có đi “trầu” Bác Vương vì bị đau tim đột xuất thì chắc một điều rằng: tôi sẽ không bao giờ để nó một mình bơ vơ trên cõi đời này! Hứa với lương tâm, chẳng may tôi có đoản mệnh ૮ɦếƭ sớm cũng quyết dẫn nó theo cho bằng được.
- Mày tính tạo phản đấy phải không?
- Tao tạo phản? Mày nghĩ gì mà lại mở miệng nói ra câu đó thế hả Tiến? – Cái Linh chống hai tay lên hông, ngửa mặt nhìn Trần Tiến hỏi bằng giọng khi miệt. Tội nghiệp con bé, nó cũng như tôi, nùn một mẩu vậy mà vẫn không chịu khuất phục số phận. Nó chèo hẳn lên cái bàn tội nghiệp của tôi, sẵn sàng đập nhau với Trần Tiến bất kể lúc nào để bảo vệ cho cậu bạn mới ấy.
Tôi nuốt nước bọt ừng ực, nó làm vậy hình như hơi quá thì phải. Có gì từ từ nói, cái gì cũng có thể thương lượng mà? Làm gì mà lại giở thói du côn giữa lớp thế này? Nhất là đừng có chèo lên bàn của tôi. Chân thì một gánh đất, hơn nữa, bàn mà có xước xát gì thầy chủ nhiệm lại quạt cho một chận. Nghĩ rồi tôi vội lay lay cánh tay cái Linh, đoạn nói:
- Linh, Linh bình tĩnh. Có gì từ từ nói, làm gì mà phải chèo lên bàn của tao thế?
- Mày cứ thử chống lại hotboy là tao đi, cả thế giới này sẽ chống lại mày! – Trần Tiến đạp chân lên ghế, một bước đứng chễm trệ trên cái bàn tội nghiệp của tôi. Nó chỉ thẳng tay ra ngoài cửa lớp, nhìn con Linh quát.
Ôi mẹ ơi, cái bàn của tôi. Hết cái Linh giờ lại đến thằng Tiến dở này nữa. Đúng là điên không để đâu cho hết.
- Xuống, xuống, xuống ngay. Có gì kiếm chỗ khác mà đánh nhau. Bàn của tao…
- Đứa nào nói mày hotboy? Bà Tiên trong mơ hay ông Bụt hiền từ? Đừng có ảo tưởng sức mạnh.
- Ai nói không quan trọng. Mà có nói ra mày cũng không biết người ấy là ai.
Đúng là định luật của tôi chẳng sai bao giờ. Mấy thằng con trai có chút nhan sắc luôn vỗ *** Tự sư*ng mỗi khi có dịp.
- Phải rồi, mẹ mày khen mày đẹp trai y như bố mày lúc còn trẻ chứ gì? Thế nên mày mới mắc chứng hoan tưởng giai đoạn cuối.
- Cãi nhau như thế đã đủ chưa? Đủ rồi hay chưa thì cũng chèo xuống ngay lập tức cho tôi. Cả hai anh chị, nhanh! Ai bày chèo lên bàn đứng như vậy hả? – Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng mặt mũi tím bầm nhìn cái Linh với Trần Tiến quát lớn.
Linh lớp phó học tập vội nhảy xuống, đáp đất cái “bịch” nghe rò tan, rồi lận đật chạy về chỗ của mình. Còn Trần Tiến thì thong dong bước xuống, hạ cánh ngay cái bàn trước mặt tôi. Chưa đầy một giây sau đó nó đã quay xuống nhìn tôi trách móc:
- Đấy, mày nhìn xem, tao đã nói rồi, nó không có rạng ngời như con Linh nói đâu. Tụi bay cứ ở đó mà khen nó cho lắm vào…
Tôi còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của Trần Tiến thì thầy đã lấy tay đập vào bảng rồi vặn volume to hết cỡ nạt nộ. Khiếp thầy không thương cho lỗ tai cả học sinh thì cũng phải biết lo cho dây thanh quan của mình chứ! Đứt rồi thì lấy cái gì mà giảng bài?
- Trần Tiến, quay lên.
Trần Tiến hậm hực quay đi nhưng vẫn cố “quẳng lại” cho tôi một nụ cười “gằn” theo kiểu nó đã nói thì chỉ có đúng. Tôi lắc đầu ngán ngẩm nhìn nó không nói gì, rồi phóng tầm nhìn lên bục giảng. Đập vào mắt tôi là một người con trai cao, rất cao. Cậu ta cao ngang với cả cái bảng (bái phục, cao ngang cái bảng). Tôi nói vậy bởi lẽ cái bảng lớp tôi được treo trên cao. Vì trong lớp tôi toàn mấy đứa họ hàng với hưu cao cổ. Nhất là Trần Tiến, thừa biết là mình cao hơn tôi rồi mà cứ cách vài ngày lại chạy tới đo. Đúng là điên không để đâu cho hết.
Trở về chủ đề chính. Học sinh mới – cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, đóng thùng nghiêm chỉnh, đút hai tay vào bọc quần. Mái tóc đen tuyền khẽ bay vỗ nhẹ lên khuôn mặt góc cạnh. Đi đôi với nó là nước da trắng tương phản với màu tóc đạp đà cho khuôn mặt được dịp ra oai, phô trương thanh thế. Cậu ta có một vầng trán cao, tóc mai lòa xòa che đi hầu hết lãnh địa của nó, có một vài lọn tóc nghịch ngợm còn chấm vào cả mi mắt. Nhưng hầu hết chúng đều được chải gọn gàng, sắp nếp. Cái mũi dọc dừa cao nhô lên chính giữa, uốn lượn cùng nó bên dưới là đôi môi mỏng tựa như cánh hoa anh đào. Khóe môi cậu ta khẽ nhếch lên vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp. Đúng như lớp phó học tập nói, cậu ta đẹp thật, một vẻ đẹp hoàn mĩ nhưng cũng không thiếu nét kiêu ngạo. Nổi bật lên trên tất cả là đôi mắt mâu. Và chôn sau trong nó, có cái gì đó tên gọi “cô đơn”. Dường như cái thứ gì đó đã ăn mòn đi cảm xúc của cậu ta. Để rồi giờ đây, bảo bọc lấy đôi con ngươi ấy là một tầng xương lạnh ngắt. Tôi cứ mải nghĩ vu vơ, mà không biết tự lúc nào… đôi mắt đó cũng đang nhìn tôi. Nó là cái nhìn chứa đầy sự hả hê giống như là… là mới tìm thấy món đồ chơi, mà mình đã cất công tìm kiếm rất lâu. Xen lẫn trong đó là những suy nghĩ phức tạp, nó rắc rối đến nỗi tôi có cố thế nào cũng không thể hiểu nổi.
Tôi thừa nhận rằng mình chẳng phải đứa tốt đẹp gì. Nhưng tôi cũng chẳng xấu tính đến mức gặp ai cũng nảy sinh ác cảm rồi cho rằng: “Họ có ý đồ xấu với mình”. Thế nhưng người bạn mới này thì khác. Cậu ta từ đầu đến cuối cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi theo cái kiểu Bao Công nhìn tội phạm. Đã thế, lại cứ đứng cười cười, thử hỏi ai chịu nổi?
Tôi bặm môi lại, cố không để tâm đến cậu ta, nhưng cái nhìn chằm chằm ấy vẫn liên tục xoáy vào tôi. Như thể cậu ta còn biết rõ về tôi hơn là tôi biết về bản thân mình. Rồi cả cái nhếch môi ấy nữa, cậu ta cười như không cười, cứ nhìn tôi tròng trọc làm tôi thấy da gà nổi lên từng mảng.
Tôi có quen cậu ta à? Tôi nào có phúc phận ấy. Dường như cả lớp cũng thấy có gì đó không ổn, không hẹn mà gặp cùng quay đầu lại nhìn tôi. Mấy đứa con trai thì gãi đầu, gãi tai nhìn tôi, soi sét tôi từ trên xuống dưới. Còn mấy đứa con gái thì lại dùng ánh mắt sắc hơn dao cạo quét lên người tôi. Từ trên bục giảng, cậu bạn mới ấy vẫn nhếch môi cười, rồi cũng nhìn tôi. Tôi như một con vịt xấu xí, lạc vào giữa bầy thiên nga. Cảm giác thật cô độc. Tôi tính nói gì đó để cứu vãn tình hình, nhưng chợt nhận ra miệng lưỡi mình đã khô khốc tự bao giờ. Mà có muốn nói cũng chẳng biết nên mở lời như thế nào cho phải
- Ở Thụy Sĩ toàn nuôi bò hay sao mà về đây thấy người lại cứ nhìn tròng trọc vậy hả bạn. – Trần Tiến hai tay khoanh trước ***, ngồi trên ghế rung chân nói vọng lên bục giảng. Giỏi lắm, có thế mới gọi là bạn thân chứ. Mười điểm cho Trần Tiến, hoạn nạn có nhau. Yeah!
Cậu ta dời tầm nhìn từ tôi sang Trần Tiến, lại nhếch môi cười nhẹ một cái.
- Phải! Tôi còn cứ ngỡ rằng chỉ có Thụy Sĩ mới nuôi bò thôi. Ai ngờ về Việt Nam, người ta còn cho cả bò đi học nữa.
Cái gì mà “cho cả bò đi học nữa”? Tôi thế này mà bị ví với bò á? Có lộn không vậy? Hơn nữa, trước đó tôi có làm gì đắc tội với cậu ta à? Làm gì có! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta đấy. Vậy thì tại sao? Tại sao lại dùng cái phép so sánh ngu ngốc ấy với tôi trong khi tôi chưa động đến một cái móng tay của cậu ta? Quá đáng, thật quá đáng.
Tôi thấy Trần Tiến gầm gừ cái gì đó trong cổ họng song toan chống tay xuống ghế đứng dậy. Tôi vội vàng nắm lấy cổ áo nó kéo giật lại, thuận đà đưa tay ra trước bịt miệng luôn. Tôi biết Trần Tiên định làm gì, tôi biết nó muốn giúp tôi mắng cho cậu ta mộng trận. Thế nhưng, cố tỏ ra ta đây là dân “anh chị” trước mặt giáo viên chủ nhiệm chỉ tổ chuốc lấy phiền phức mà thôi. Dù rằng cục tức này tôi nuốt không trôi nhưng tôi cũng không muốn vì tôi mà Trần Tiến phải mang họa.
- Mày kéo tao làm cái gì? – Trần Tiến gỡ tay tôi ra khẽ quát.
- Thôi bỏ đi. – Tôi lắc nhẹ đầu, khẽ thủ thỉ.
- Mày bị đao đấy à? Nó nói mày như thế mà còn bỏ đi với bỏ xuống được hả?
- Bỏ đi! – Tôi nhắm chặt hai mắt, cố kiềm chế trận sóng đang cuộn trào trong ***g ***. Trần Tiến nói không sai, tôi bị người ta ví như bò thì làm sao có thể bỏ xuống được? Thế nhưng không bỏ cũng phải bỏ. Tôi không phải đứa não phẳng, tôi không muốn khắc vào trí nhớ thầy chủ nhiệm tôi với Trần Tiến cậy ma cũ bắt nạt ma mới.
- Được rồi, lớp trật tự. – Cùng lúc đó thầy chủ nhiệm dời vị trí, đi đến bên cạnh cậu ta. Ra hiệu cho Trần Tiến quay lên rồi đưa cho cậu bạn mới ấy viên phấn. – Giới thiệu về mình, đồng thời viết tên lên bảng. Song em có thể về chỗ, vị trí cuối góc lớp. – Thầy ôn tồn nói.
Cậu ta đỡ lấy viên phấn của thầy bằng hai tay, lễ phép cười song viết lên bảng ba chữ “Hoàng Kiên Chánh”. Không gian yên ắng trong lớp được thay bằng nhưng tiếng rì rầm của lũ con gái, nó khen cái tên của cậu bạn mới ấy hay, nghe độc. Tôi thì chả thấy nó có gì hay, sao không chuyển dấu sắc thành dấu hỏi ấy, nghe chó phải hay hơn không? Hoàng Kiên Chảnh, Hoàng Kiên Điên, Hoàng Kiên Khùng, Hoàng Kiên Bệnh Hoạn chẳng hạn? Nhưng cuối cùng vẫn là hoàng Kiên Chánh. Một cái tên nghe thật kiêu, cũng giống như con người của cậu ta vậy. Ngông cuồng không xem ai ra gì. Tôi ghét cậu ta từ đó, và cũng chính hôm ấy Kiên Chánh có một cái tên mới đó là “Chảnh thiếu gia”.
Thêm một cái nữa, vì sao tôi lại nói cậu ta “tự kỷ”? Bạn cứ thử nghĩ xem. Cứ cho là cái nhìn đầu tiên về nhau không tốt thì cũng chỉ qua một thời gian là hết. Vốn dĩ tôi và Trần Tiến nào có phải hai đứa thù dai gì cho cam. Mà là cậu ta cố tình không chịu bắt nhịp cuộc sống với nơi này đấy chứ.
Sáng đi học, canh đúng giờ gõ trống sinh hoạt là có mặt. Ra về , trống vừa mới điểm lên là đã khoác balo đi thẳng, chẳng buồn ừ hử với ai câu nào. Ngồi trong lớp không bao giờ hó hé nửa lời. Ra chơi, lại ngồi chễm trệ trên cái lan can được xây bằng gạch rộng khoảng 20 cm, ngăn cách giữa hành lang lớp với sân trường. Cậu ta… ngồi nhìn đám con trai lớp chơi, đùa mà hiển nhiên không bao giờ nhảy vào nhập hội. Không thì lại ngồi yên vị trí ấy mà “ngửa cổ ngắm mây trôi”. Chuẩn mực của một thanh niên nghiêm túc, tự kỷ chính quy. Mỗi lần nghĩ đến là tôi thấy rùng mình. Quả là xã hội rắc rối, con người cũng rối rắm theo.
Ngoài cái lần Chảnh thiếu gia đấu võ miệng với Trần Tiến ra, tôi không thấy cậu ta nói chuyện thêm với bất kìa một ai nữa. Dĩ nhiên tôi cũng không phải là ngoại lệ, thêm nữa tôi chẳng muốn làm ngoại lên ấy. Tổn thọ ૮ɦếƭ sớm chứ có bổ béo gì mà ham. Ấy thế mà mấy chị lớp mười một, mười hai rồi cả mấy đứa con gái lớp mười từ những dãy nhà tầng khác, lại thi nhau đổ về lớp tôi vào mỗi dịp ra chơi chỉ để làm tròn nhiệm vụ… đưa cơm. Tôi đã nói rồi, Kiên Chánh là Chảnh thiếu gia thì chung quy cũng chỉ quanh quẩn bên chữ “Chảnh” thôi. Cơm người khác cất công làm cho mình mà cậu ta chẳng buồn liếc nhìn, đã quẳng hết chúng vào sọt rác. Hôm ấy phải đứa nào trực nhật thì cứ phải gọi là thảm, đổ rác đến ૮ɦếƭ. Trái với thái độ thờ ơ của Chảnh thiếu gia, tỉ lệ đưa cơm ngày một tăng cao. Lượng người đến ghé thăm lớp tôi ngày một nhiều. Rảnh thật, để tiền làm chuyện khác có phải tốt hơn không? Đỡ tốn cơm gạo của nhà nước. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của một mình tôi, họ đâu có nghĩ vậy. Trong mắt họ, chỉ cần đến ngắn trai đẹp ngoại quốc là đủ rồi.
Dạo gần đây, từ cái ngày mà lớp tôi nhận thêm một mĩ nam, không biết tôi đào đâu ra một “thúng” bạn thời niên thiếu. Chúng nó cứ đua nhau chạy đến vỗ vai tôi tưng bừng mà hỏi thăm sức khỏe. Thật chẳng hiểu tôi ăn ở kiểu gì mà lại có nhiều bạn bè đến vậy? Không dưng có người đến xem mình ૮ɦếƭ chưa, thật là tốt bụng quá độ. Nhưng đó chỉ là tôi tưởng bở thôi, chứ chúng nó hỏi thăm tôi thì ít mà hỏi đến Chảnh thiếu gia thì nhiều. Bực mình tôi đuổi hết về thì lại nhận được cái nhìn trách móc mà rằng: “Lớp có mĩ nam, để tụi tao ngắm chút xíu thì có mất mát, mòn mẻ hay sứt xước gì đâu? Làm gì keo thế?”
Tôi “keo” á? Tôi không keo, chỉ là tôi không muốn tốn thời gian vàng bạc của mình vào những truyện vô bổ như ngồi trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩn về tên bệnh hoạn tự kỉ kia thôi.
Chúng nó còn lập ra một fanpage clud mang tên “hội những người ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt vì cái vẻ đẹp lạnh lùng (giả tạo) cực kool của Hoàng Kiên Chánh”. Ghê thật! Tôi sẽ không biết đến mấy cái trò vớ vẩn ấy nếu như vào vào đẹp trời, nhỏ Linh không chạy đến vỗ vai tôi nói:
- Tao mới lập một fanpage trên facebook cho Chánh ca nhà mình đấy. Boss chính là Linh cute baby kiêm lovely C4 đây. Mày có muốn gia nhập đội ngũ admin của page ấy không? Để trưa về tao thêm vào cho.
Nghe nó nói mà tôi muốn bổ ngửa, cái tên Chảnh ngựa dở người ấy thì có cái gì hay ho đâu mà phải lập hẳn một fanpage cho hắn? Mà nhỏ Linh cũng lạ, nó thừa biết là tôi ghét Chảnh thiếu gia rồi mà còn lăn săn chạy ra đây hỏi tôi có muốn làm admin không? Làm admin cũng được, nhưng mà tôi vào đó đăng status nói xấu Chảnh thiếu gia được không? Nó có chịu không? Con này hỏi lạ!
- Linh này, mày có muốn làm boss lớn trong hội “Những người ghét cay ghét đắng con Linh dương, Linh đầu bò, Linh loa, Linh tinh, Linh C4” không? – Trần Tiến gập một trang sách trong cuốn truyện trinh thám Sherlock Holmes lại song quay đầu xuống nhìn nhỏ Linh hỏi đểu, giở giọng khinh miệt.
Con nhỏ thấy Trần Tiến thay tên đổi họ của mình thì tức không chịu được. Nó vồ lấy quyển truyện Sherlock Holmes dày cộp trên tay Trần Tiến rồi nệ liên tiếp vào đầu chàng ta mấy cái, xong xuôi thủng thẳng quay lưng bỏ đi mà chẳng thèm quan tâm đến tôi – người mới được nó ngỏ lời mời.
Tôi thật chẳng hiểu mấy đứa nó nghĩ gì nữa, cái fanpage ấy của tụi nó lên đến mấy nghìn lượt like, hoạt động trên tường thì cứ phải gọi là “ngập lụt”. Toàn là mấy thứ vớ vẩn như đăng ảnh kèm theo một dòng status ngớ ngẩn. Đại loại là: buổi sáng tốt lành, buổi trưa vui vẻ, buổi chiều mát mẻ, buổi tối như mọi ngày,… mỗi một buổi là một tấm ảnh. Nhưng hầu hết ảnh chúng nó đăng đều là ảnh chụp lén, ghi lại nhưng khoẳng khắc Chảnh thiếu gia ở một mình (tên ấy thì ai mà ở cùng được). Có khi ngồi trên lan can lớp nhìn người, khi lại ngửa cổ ngắm mây trôi, thi thoảng đi lang thang trên sân trường một mình, không thì cũng ngồi thu lu dưới góc lớp xoay rubic hoặc là cầm vài cuốn sách (vờ) học. Dù rằng ảnh mang đậm chất tự kỷ nhưng không thể phủ nhận một điều rằng: hầu hết chúng đều rất đẹp.
Tách.
Lại thêm một bức ảnh nữa ra đời rồi đấy. Hôm nay, chẳng biết Chảnh thiếu gia vui chuyện gì mà lại cười với mấy bé fan. Làm cái lũ ấy cứ phải gọi là rụng rời tay chân. Vui quá, tụi nó làm kiểu rồi chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, úp luôn lên page. Tụm ba tụm năm lại ngồi ăn vạ với cái “điện thoại” song cào tường, cào đường ầm ầm. Kiểu này phải hốt hết cho ra ruộng làm thay mấy con trâu một bữa mới được. Cho biết mùi thế nào là làm ra một hạt cơm vất vả.
Kiên Chánh, cậu ta chảnh như vậy, khó gần như vậy. Lẽ dĩ nhiên cũng không ít người ghét. Đã nhiều lần tôi thấy dân anh chị trong trường đến lớp tôi tìm cậu ta gây sự. Nói rằng Chảnh thiếu gia ςướק bồ của ai đó, nên cần gặp riêng cậu ta để giả quyết một số chuyện. Lẽ dĩ nhiên là tôi chả tin. Nói cậu ta ςướק bồ người khác á? Đùa! Vốn dĩ nó chỉ là cái cớ. Khi đã ghét, muốn đánh một người thì lý do là vô vàn. Đáng ra tôi chẳng quan tâm đến sống ૮ɦếƭ của cậu ta đâu. Nhưng mà, Chảnh thiếu gia là gương mặt nổi nhất trong trường lúc này. Có khi còn nổi hơn đội tuyển học sinh giỏi quốc gia của trường nữa ấy. Bất công thật! Dùng mặt kiếm cơm, có cái lý nào lại vậy. Hơn nữa, Chảnh thiếu gia lại còn là bạn học cùng lớp với tôi nữa chứ. Nhiều khi đã cố tỏ ra là mình không quan tâm mà nó lại cứ đập thẳng vào mắt. Đau thật!
Có lần, tôi thấy mấy anh khóa trên lại kéo nhau đến lớp tôi tìm Chảnh thiếu gia. Mặt mày người nào người ấy hằm hằm, đằng đằng sát khí. Lúc ấy tôi thiết nghĩ kiểu này là song đời Chảnh thiếu gia rồi. Ai dè lúc ra đi quần áo sạch sẽ, khi ra về áo quần vẫn tinh tươm. Nghe thiên hạ đồn cậu ta giỏi võ nên mấy ảnh không làm gì được, đành thả người về. Chán nhỉ? Tôi còn đang mong nổ ra một chận đánh nhau thật lớn để rồi nhà trường đuổi học cậu ta cho bõ ghét.
- Haizzz… Hoa Hồng đẹp thì đẹp thật đấy, cơ mà lắm gai. Trai càng đẹp, gai lại càng nhiều. Nhất là cậu đấy Hoàng Kiên Chánh, người gì mà cứ tua tủa gai.
Tôi buột miệng nói vu vơ vài câu, ai dè Chảnh thiếu gia nghe được. Vậy là cậu ta không nhìn trời nữa mà quay sang nhìn tôi. Thảm… thảm kịch lại bắt đầu tái diễn. Tôi đứng bật dậy, chốn chánh đôi mắt nâu ấy. Vắt chân lên cổ chạy qua lớp C3 tìm Lý Ngân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc