Mạnh Mẽ Khi Yêu - Chương 10

Tác giả: Quý Khả Tường

Bát Lý, phía tả ngạn
Hoàng hôn đến bên bờ Đạm Thủy, dòng nước tím biếc long lanh đẹp tựa tranh vẽ, những nhà hàng lộng lẫy san sát dọc phố Quan Hải.
Trong đó nổi lên một tòa nhà màu trắng tinh khiết mang đậm phong cách Địa Trung Hải, nóc nhà có một chiếc cối xay gió năm cánh. Dọc sân vườn là hàng cọ thẳng tắp, tòa nhà có nhiều cửa sổ chạm đất, men theo cầu thang màu xanh lên tầng thượng, nhiều bàn ăn màu xanh kẻ trắng được đặt ngay ngắn trên sàn nhà bằng gỗ.
Ngồi xuống ghế, thực khách được thả hồn ngắm nhìn hoàng hôn sắc tím, hòa mình trong ánh nắng cuối ngày rực rỡ, cùng với những câu chuyện không bao giờ kể hết của bến Đạm Thủy.
“Không ngờ ở Đài Loan cũng có nhà hàng đáng yêu như thế này!”, Mạnh Đình Vũ đứng bên lan can, xuýt xoa khen ngợi cảnh sắc hùng vĩ trước mắt.
“Không phải em đã nói với anh sao? Mấy năm nay, Đài Loan đã thay đổi rất nhiều”, Thẩm Tĩnh liếc anh một cái, lấy tay vuốt lại những sợi tóc mềm mại bị nàng gió trêu chọc.
Đài Loan đã đổi thay, cô cũng thay đổi.
Anh khẽ vòng tay ôm vòng eo thon của cô, kéo cô vào lòng mình: “Mặc dù thay đổi rất nhiều, nhưng Đài Loan vẫn là Đài Loan”. Em cũng vẫn là em.
Câu sau anh không nói ra, nhưng Thẩm Tĩnh tinh tế hiểu được hàm ý của anh.
Cô mỉm cười, không tán đồng cũng không phản bác quan điểm, chỉ khẽ nhéo mu bàn tay anh.
Chỉ một cử chỉ nho nhỏ ấy thôi, Đình Vũ hiểu ra cô hoàn toàn thấu hiểu tâm tư của mình. Anh bật cười, tựa cằm lên tóc cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc óng ả đó.
Hai người âu yếm bên nhau, dưới ánh hoàng hôn đỏ thắm, sự hòa quyện đó đẹp như một bức tranh kì diệu.
Trang Hiểu Mộng và Đồng Vũ Thường bước lên lầu bắt gặp khung cảnh này. Hai người đưa mắt nhìn nhau, im lặng ngồi xuống ghế, quyết định không làm phiền giây phút lãng mạn của đôi tình nhân.
Hai người đàn ông đi sau cũng nhìn thấy khung cảnh ấy, cũng đưa mắt nhìn nhau thích thú, sau đó tự động ngồi xuống bên cạnh bạn gái mình.
Có lẽ hai người đang chìm đắm trong men say ngọt ngào của tình yêu, thời gian như bị đông cứng, dừng lại ở khoảnh khắc đó, lâu đến nỗi hai cặp tình nhân khác sắp mất hết kiên nhẫn.
Cuối cùng, người nóng tính nhất là Trang Hiểu Mộng phải lên tiếng: “Khụ, khụ!”.
Hai tiếng ho ý vị đã kéo đôi tình nhân quay trở về thực tại, lập tức tách nhau ra, bối rối quay đầu lại.
“Hiểu Mộng, Đồng Đồng, các cậu đến từ lúc nào thế?”, Thẩm Tĩnh ngại ngùng hỏi.
“Đến lâu lắm rồi”, Trang Hiểu Mộng trợn mắt.
“Thế à? Xin lỗi nhé”, Thẩm Tĩnh thấp giọng, ném cho Mạnh Đình Vũ một cái nháy mắt, hai người cũng ngồi xuống ghế.
“Chào mọi người, tôi là Mạnh Đình Vũ.”
“Tôi là Mặc Vị Nùng.”
“Âu Dương Thái Nhàn. Cứ gọi tôi là Âu Dương.”
Hai người đàn ông còn lại cũng tự giới thiệu.
“Anh biết Ngụy Nguyên Lãng đúng không?”, Mặc Vị Nùng cười nói, “Tôi học dưới anh ấy một khóa”.
“Tôi biết”, Mạnh Đình Vũ cũng mỉm cười gật đầu, “Anh ấy cũng từng nhắc đến anh”. Ngụy Nguyên Lãng còn kể Mặc Vị Nùng và Trang Hiểu Mộng cùng làm việc ở công ty Tường Ưng, không chỉ là người yêu, còn là bộ đôi đồng sự ăn ý.
Còn về Âu Dương Thái Nhàn, anh quen Đồng Vũ Thường từ hồi cấp ba, vừa là người yêu vừa là người thân, Âu Dương kém Đồng Vũ Thường vài tuổi.
Thật không nhận ra. Mạnh Đình Vũ thầm quan sát Âu Dương. Anh có phong thái điềm đạm, ung dung, nhìn chững chạc hơn Đồng Vũ Thường nhiều.
Có điều hình như Đồng Vũ Thường cũng không ngây thơ như anh nghĩ. Đôi mắt sáng ngời của cô đang nhìn anh dò xét khiến anh có chút khó chịu.
Trang Hiểu Mộng cũng không đơn giản, bề ngoài chỉ là một nhân viên văn phòng thông thường, nhưng ánh mắt lại cực kì sắc bén, nhạy cảm, nghe nói cô là người lãng mạn nhất trong ba người, nhưng Đình Vũ không hoàn toàn không cảm thấy thế.
Anh chỉ cảm thấy cô có ác cảm với mình.
Lần này thê thảm rồi. sống lưng lạnh toát. Xem ra cả hai người bạn thân của Tĩnh đều có ấn tượng rất xấu về anh.
Bữa cơm hôm nay, sợ sẽ thành lễ hỏi tội anh.
Mạnh Đình Vũ thầm nghĩ, mặc dù trong lòng thấp thỏm lo lắng nhưng nhất thời không tìm ra được cách nào để giải nguy, chỉ đành cố sức thể hiện sự thân thiện hóm hỉnh của mình thông qua mấy câu chuyện phiếm quanh bàn ăn.
Âu Dương và Mặc Vị Nùng khá thoải mái, đàn ông vốn dĩ không quen chấp nhặt so đo, hơn nữa anh tin bọn họ cũng đồng cảm với mình, chưa đầy chục phút, bọn họ đã vui vẻ trò chuyện.
“Anh nói anh đã nộp đơn từ chức cho Đàm Dục rồi sao?”
“Đúng thế.”
“Anh định tìm việc ở Đài Loan à?”
“Vâng, cũng có vài công ty đến thương lượng với tôi, chắc sẽ nhanh có kết quả chính thức thôi.”
“Anh không cảm thấy tiếc sao? Rời phố Wall về Đài Bắc này?”
“Đây là nhà của tôi, dĩ nhiên tôi phải trở về rồi”, anh trả lời đơn giản, nhưng Mặc Vị Nùng và Âu Dương cơ hồ đều nghe thấy tiếng lòng anh.
Bởi vì Thẩm Tĩnh ở Đài Bắc nên dĩ nhiên anh phải lưu lại nơi này rồi.
“Vậy thì chúc mừng anh”, hai người đàn ông nâng cốc, cạn ly chúc mừng anh.
Anh cũng chạm cốc với họ.
Thế nên mới nói, đàn ông rất rộng rãi phóng khoáng, chỉ cần uống vài ly đã hiểu bụng dạ nhau, đâu có như phụ nữ? Nghĩ một đằng nói một nẻo làm cánh đàn ông vĩnh viễn không hiểu nổi.
Khó khăn lắm bữa cơm mới kết thúc, tiếp đến là tráng miệng bằng bánh ngọt và nước giải khát, Trang Hiểu Mộng bất ngờ cất tiếng nhỏ nhẹ: “Anh Mạnh Đình Vũ này, anh có biết ba đứa em quen nhau như thế nào không?”.
Cô vừa nói dứt, hai người đàn ông còn lại lập tức cứng người căng thẳng.
Mạnh Đình Vũ giật mình, cảm thấy sắp có chuyện gì đó.
“Tĩnh kể cho anh nghe chưa?”, Đồng Vũ Thường tiếp lời.
“Cô ấy chưa kể chi tiết”, anh thẳng thắn trả lời, “Cô ấy chỉ nói với tôi, sau khi chuyển đến căn hộ ở khu Đạm Thủy mới quen hai người”.
“Không sai.”
“Thế anh có muốn nghe quá trình quen nhau của bọn em không?”
“Đương nhiên là muốn”, Mạnh Đình Vũ ra sức tỏ vẻ háo hức. Trực giác mách bảo đây chính là đề thi mà hai cô bạn thân nhất của Tĩnh dành cho anh.
“Đến lúc rồi”, Mặc Vị Nùng lẩm bẩm.
Đến lúc rồi? Đến lúc làm sao cơ? Mạnh Đình Vũ ngây người.
“Chúng ta qua bên kia ngắm cảnh đi”, Âu Dương đề nghị, cầm nước uống đứng dậy.
Mạnh Đình Vũ ngỡ ngàng nhìn hai người đàn ông vội vã rút lui, trước khi biến mất còn ném cho anh ánh nhìn cảm thông, lòng anh chùng xuống, cảm giác không lành chạy dọc sống lưng.
“Tĩnh, cậu không muốn vào nhà vệ sinh một chút sao?”, Đồng Vũ Thường hỏi.
“Đúng đấy, tóc cậu rối quá, đi sửa sang lại chút đi”, Trang Hiểu Mộng cũng giục cô.
Đừng đi mà!
Mạnh Đình Vũ quay sang nhìn cô gái của lòng anh, ánh mắt không giấu nổi sự cầu khẩn.
Cô chỉ mỉm cười ngọt ngào, coi như không thấy sự cầu khẩn của bạn trai, rút cánh tay dưới bàn vỗ nhẹ anh: “Em sẽ về ngay”.
Nói đoạn, cô dịu dàng bước đi, không thèm ngoảnh đầu lại lấy một cái.
Cả cô cũng bỏ mặc anh rồi!
Mạnh Đình Vũ tự cười giễu mình. Chẹp, anh còn ngạc nhiên cái gì nữa? Lần trước đang ngồi dùng bữa với đồng nghiệp của anh, nhận được điện thoại từ nhà trẻ, cô chẳng lập tức bỏ anh mà đi là gì?
Bây giờ trong mắt Thẩm Tĩnh, người thân và bạn bè xếp hàng đầu, lũ trẻ nghịch ngợm của cô xếp thứ hai, có lẽ anh chỉ đứng ở vị trí thứ ba mà thôi.
Những nhân vật hàng đầu đã yêu cầu cô tránh mặt, tất nhiên cô chẳng ngại hi sinh nhân vật đứng hàng ba rồi.
“Mạnh Đình Vũ!”, Trang Hiểu Mộng đột nhiên hét tên anh, giọng điệu đúng kiểu điểm danh quân số tại trại lính.
Anh bất giác ngồi thẳng người.
“Bây giờ sẽ kể tường tận quá trình quen biết của ba đứa, anh hãy chăm chú lắng nghe.”
“Ừ.”
“Đó là chuyện của năm, sáu năm về trước...”
Đồng Vũ Thường và Trang Hiểu Mộng đã ở khu khu tập thể này trước khi Thẩm Tĩnh chuyển đến và hai người đều không ưa nhau.
Lý do là giữa bọn họ có chút hiểu lầm.
“Hiểu Mộng cho rằng em là một người phụ nữ lăng nhăng”, Đồng Vũ Thường thẳng thắn thuật lại.
Mạnh Đình Vũ giật mình: “Lăng nhăng?”.
Đồng Vũ Thường rất xinh đẹp, lại là tiếp viên hàng không chuyến bay quốc tế, anh tin đàn ông theo đuổi cô không ít, nhưng nói cô lăng nhăng thì thật khó tin? Nhìn cử chỉ thân mật của cô với Âu Dương tối nay, anh khó mà hình dung được.
Nhận ra sự thắc mắc của anh, Đồng Vũ Thường cong môi nửa cười nửa không.
“Bởi vì Hiểu Mộng thường xuyên nhìn thấy Âu Dương đến nhà em, cho rằng Âu Dương là bạn trai em, nhưng lại không ít lần nhìn thấy các chàng trai khác lái xe đưa em về, vì thế cho rằng em bắt cá hai tay.”
“Như vậy không coi là bắt cá hai tay ư?”, anh khờ khạo hỏi lại.
“Dĩ nhiên không phải!”, Đồng Vũ Thường lườm anh một cái, “Lúc đó em chỉ coi Âu Dương như em trai, những chàng trai đưa em về đều có ý với em, nhưng em chưa từng mời ai lên nhà cả”.
“Ồ”, Mạnh Đình Vũ gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Xem ra Âu Dương đã có một khoảng thời gian thê thảm bám đuôi cô. Anh thầm thương cảm cho người bạn mới gặp ngày hôm nay.
“Lúc đó em cảm thấy cô ấy thật đáng ghét, sao lại có thể ђàภђ ђạ một người đàn ông tốt như thế”, Trang Hiểu Mộng giải thích.
“Đúng thế”, nhớ lại ngày xưa, Đồng Vũ Thường cười khẽ, ánh mắt nghịch ngợm hướng về phía cô bạn, “Em còn nghi ngờ Hiểu Mộng phải chăng đã yêu thầm Âu Dương”.
“Mình rất thích anh ấy”, Trang Hiểu Mộng thản nhiên thừa nhận, “Có một lần mình quên mang chìa khóa, không mở được cửa, cũng không biết đi đâu gọi thợ phá khóa, may mà Âu Dương tình cờ đi qua, lái xe đưa mình đi tìm thự phá khóa, mình muốn mời anh ấy một cốc cà phê thay lời cảm ơn, nhưng anh ấy từ chối, chỉ nói là hàng xóm thì nên giúp đỡ nhau, còn nói cô bạn thân của anh rất vụng về, nếu có chuyện gì mong mình giúp đỡ một chút”.
“Hiểu Mộng nghe xong càng nổi điên.”
“Đúng, lúc đó em chỉ muốn nói ngay cho Âu Dương biết, bạn gái anh ấy đã làm những chuyện xấu xa gì sau lưng anh. Khó khăn lắm mới kiềm chế lại được.”
“Vì thế cô ấy càng ghét em hơn.”
Thế thì đã sao? Mạnh Đình Vũ khó hiểu nhìn hai cô gái đang kẻ đấm người xoa rất ăn ý. Câu chuyện có vẻ rất thú vị, nhưng anh không hiểu có quan hệ gì với mình chứ, tại sao lại nhất định bắt anh nghe câu chuyện này?
Anh chỉ còn nước diễn tròn vai khán giả trung thành: “Sau đó thì sao?”.
“Sau đó em biết chuyện Âu Dương giúp đỡ Hiểu Mộng, cũng không vui, ngoài em ra, Âu Dương rất ít khi chủ động bắt chuyện với các cô gái khác.”
“Đồng Đồng lên cơn ghen ấy mà”, lần này đến lượt Hiểu Mộng thích thú trêu bạn.
Đồng Vũ Thường tính khí tốt, chỉ so vai bình thản thú nhận: “Lúc đó cũng không hiểu lắm vì nguyên do gì, bây giờ nghĩ lại, quả thật em đã lên cơn ghen”.
“Cũng chẳng hiểu tại sao, bọn em thường xuyên chạm mặt trong thang máy. Có một lần đen đủi, bị kẹt trong thang máy, Thẩm Tĩnh cũng có mặt, đó là hôm đầu tiên cô ấy chuyển đến.”
“Hả?”, bạn gái anh cuối cùng cũng xuất hiện trong câu chuyện, Mạnh Đình Vũ vui hẳn lên, hỏi, “Sao lại bị kẹt trong đó?”.
“Ai mà biết! Hồi đó thang máy thường xuyên phải sửa chữa, có lẽ gặp trục trặc bất ngờ. Tóm lại tụi em đã nhấn chuông kêu cứu rất lâu, nhưng không có ai đến cả.”
“Vậy phải làm sao?”
“Còn có thể làm sao? Thì đành phải chờ thôi. Nhưng thang máy chật hẹp oi bức càng khiến người ta bực bội.”
“Sau đó Hiểu Mộng liền nã pháo vào em”, Đồng Vũ Thường mỉm cười, điềm nhiên quấy ly trà sữa đặc quánh, “Cô ấy khuyên em phải biết nắm lấy hạnh phúc trong tầm tay, không nên đứng núi này trông núi nọ”.
Ồ, wow...
Mạnh Đình Vũ nhướng mày, trong lòng tấm tắc khen ngợi, dù không chỉ rõ danh tính, nhưng lời nói mới sắc bén làm sao!
“Em cũng điên người, cái gì mà đứng núi này trông núi nọ? Nói như thể em là người phụ nữ ăn chơi trác táng lắm vậy! Thế nên em cũng phản công, nói một vài người nên tận dụng tốt thời thanh xuân, đừng để sau này trở thành một bà cô già lẻ loi khiến người ta phải thương hại.”
Câu này càng thâm!
Mạnh Đình Vũ âm thầm kết luận: Quả nhiên không được xem thường phụ nữ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc