Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ - Chương 59

Tác giả: Mộ Vân Già

Tử Ca cố gắng nén lại cảm giác chua xót trong lòng, sở dĩ anh muốn tiếp cận cô, có lẽ là vì nguyên nhân này chăng? Chỉ bởi vì cô là con gái của Hạ Xương Nguyên? Rõ rãng đã tự nói với bản thân đừng quá quan tâm, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn cảm thấy mất mát.
Mộ Diễn, anh thật tàn nhẫn, chỉ vì muốn đạt được mục đích, anh không tiếc gì, lấy tôi ra để lợi dụng. Nhưng giờ anh đã đạt được mục đích mà rút lui, còn tôi lại không thể thoát khỏi cái gông xiềng đó.
Tay ôm lấy bụng, Tử Ca như cảm nhận được sinh mệnh nhỏ nhắn bên trong, cô dần bình tĩnh lại.
Cô sẽ học được cách lãng quên dần, cô tin rằng, sẽ có một ngày cô sẽ quên được mọi thứ, thậm chí sẽ không nhớ có một người như thế đã từng đến với trái tim cô, cô chỉ cần nhớ kỹ tên và hình dáng của anh, để sau này nói đạo lý với đứa bé là được.
Một người đàn ông vừa chân thật vừa hư ảo, cha của đứa bé.
*
"Trời, vết bầm thật lớn, cần phải xoa P0'p cẩn thận đấy." \'Bộp\' một tiếng vỗ lên lưng anh, Phạm Húc Diệc ra tay không chút lưu tình.
Mộ Diễn hừ một tiếng, lạnh mặt nói: "Ai kêu cậu đến?"
Xoay người đứng lên, Mộ Diễn chỉ quấn một cái khăn tắm, thân trên để trần, điều hòa trong phòng vốn không lạnh, làn da màu đồng khỏe khoắn, anh đi đến bên quầy R*ợ*u rót ly nước lạnh, vết thương phía sau lưng vốn không có gì to tát đối với anh.
"Em gái cậu, tôi còn tưởng chuyện gì to tát lắm." Phạm Húc Diệc nhướng mi nhìn người phụ nữ trong bếp. "Người mà cậu nuôi trong nhà trước kia đâu? Đem xí nghiệp của cha già người ta gôm vào tay xong liền đá đi à?"
Lời của anh ta chỉ là nói cho vui, chứ những chuyện như vậy vốn không hề lạ, trong cái thế giới sơn thép vàng này chuyện gì mà chẳng có, nhưng khi thấy Mộ Diễn đen mặt lại, anh ta liền ngậm miệng.
Mộ Tình đem ly trà nóng đến cho Phạm Húc Diệc, cô lo lắng hỏi: "Anh ấy thế nào?"
"Không có gì, xoa P0'p cẩn thận cho tan vết bầm là được." Phạm Húc Diệc cà lơ phất phơ nói, để lại một ít thuốc mỡ :" Di chứng của việc anh hùng cứu mỹ nhân mà thôi."
Lời nói của anh khiến cô thay đổi sắc mặt, cô đương nhiên biết mỹ nhân đó là ai, cô khẽ nắm chặt tay, ngẩng đầu lên nói: "Anh trai, để em giúp anh thoa thuốc."
Bộ dáng dịu dàng hết sức, đến nỗi Phạm Húc Dịch cảm thấy nổi cả da gà, anh không thể chịu nổi bộ dáng buồn nôn của các đôi nam nữ, nếu không phải biết rõ bọn họ là anh em, còn tưởng....
Phạm Húc Diệc quen biết Mộ Diễn ở nước ngoài, tuy biết Mộ Diễn là con nuôi, nhưng chuyện giữa Mộ Diễn và Mộ Tình thì anh ta cũng không rõ lắm. Đàn ông mà, vốn không có tính nhiều chuyện, vả lại đối với Phạm Húc Diệc mà nói, em gái chính là em gái, cho dù không phải ruột thịt thì cũng chỉ là em gái.
"Để đó đi, vết thương nhỏ mà thôi, lát nữa anh tự xử lý sau." Giơ tay ngăn lại hành động của Mộ Tình, Mộ Diễn thuận tay vớ lấy chiếc áo ngủ khoác vào, lời cự tuyệt của anh, có lẽ anh sẽ không cảm thấy gì, nhưng đối với Mộ Tình là một vết thương trí mạng.
"Đúng rồi, lúc trước tôi từng thấy cô gái mà cậu nuôi trong nhà đến khoa phụ sản, không phải cậu đã làm lớn bụng con gái nhà người ta chứ." Câu hỏi vui đùa trong lúc vô ý của Phạm Húc Diệc khiến hai người còn lại đều đứng hình.
Trước tiên Mộ Diễn khôi phục bình tĩnh, anh đương nhiên hiểu tính cách của Phạm Húc Diệc, chỉ lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Cậu quá mức nhàn rỗi rồi đấy."
Anh không cho rằng cô sẽ mang thai, anh luôn luôn cẩn thận không để mình có bất kỳ phiền toái nào. Phạm Húc Diệc chỉ cười ha ha, quả thật mình có gặp Tử Ca ở bệnh viện, nhưng không phải ở khoa phụ sản, chỉ vì thấy Mộ Diễn khá để ý đến người phụ nữ đó, nên muốn khiêu khích anh ta một chút.
Nhưng mà phản ứng của ngươi đàn ông này quả thật chán ૮ɦếƭ đi được.
Cho đến lúc Phạm Húc Diệc rời đi vẫn không phát hiện được sức ảnh hưởng của câu nói mình vừa nói. Tất nhiên Mộ Tình sẽ không buôn tha bất kỳ biểu hiện nào trên mặt Mộ Diễn, bộ dáng quan tâm đó tuy chỉ trong chốc lát, nhưng trước khi nắm được trái tim của anh trai, cô tuyệt đối không để có bất kỳ ràng buộc nào xuất hiện.
Thấy Mộ Diễn đứng lên đi về phòng ngủ, Mộ Tình liền nắm lấy tay áo anh nói:" Anh trai, đơn ly hôn em đã gửi cho Nhâm Khải. Phía bên mẹ, em cũng đã nói rồi, nhưng, bà ấy không đồng ý."
Mộ Diễn xoay người nhìn Mộ Tình, những thứ mà cô gặp phải, anh đã biết hết, trong lòng bỗng cảm thấy thương xót, anh xoa đầu cô nói: " Nếu đã quyết định, thì hãy làm đi, nếu có khó khăn gì, anh sẽ giúp em giải quyết."
"Thật không?" Cô ngẩng khuôn mặt đầy hy vọng lên nhìn anh, ánh mắt chứa đựng sự ỷ lại.
Mộ Diễn gật đầu, tiếp đó, Mộ Tình liền nhào vào *** anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, mặt dán thật sát vào trước *** anh, cô có thể nghe được nhịp tim trầm ổn của anh. "Anh, chúng ta, còn có thể quay về không?"
Mộ Diễn ngẩn người, anh kéo tay cô ra, nhưng vẫn bị cô ôm chặt lấy, âm thanh hơi nghẹn ngào: "Ca ca, anh đừng bỏ rơi em, anh không thể biết được những năm qua em sống như thế nào đâu, em sợ tính tùy hứng của em sẽ đem đến phiền toái cho gia đình, nên em vẫn chịu đựng. Nhưng mà, ca ca, em không nhịn được, những năm đó, em trị liệu trọng bệnh viện đã nhận không ít ánh mắt xem thường của người khác. Ca ca, em quả thật đã chịu đựng đủ rồi, là em không tốt, là em năm đó cho rằng hôn nhan a giao dịch vẫn sẽ có tương lai, nhưng, Nhâm Khải hắn....
Đang nói thì Mộ Tình không nhịn được khóc thành tiếng, những giọt nước mắt lạnh băng cứ thế mà rơi xuống, anh đưa tay ôm lấy bả vai gầy yếu của cô, nhẹ giọng an ủi, "Tình nhi, đều đã qua rồi, giờ em đã về đây rồi, ca ca sẽ không để em phải chịu ủy khuất nữa. Phía bên mẹ, để anh giải quyết."
Cô vẫn cứ ôm lấy anh không chịu buông ra, Mộ Diễn than nhẹ, ranh giới mà anh cố ý tạo ra đã bị cô phá vỡ, anh ôm lấy bả vai cô, nhẹ giọng dỗ giành: "Được rồi, em không phải đang ở chỗ anh rồi sao? Đừng sợ nữa, Nhâm Khải vẫn chưa có được bản lĩnh để chạy tới đây đâu."
Không có cách nào, cô không nghe dỗ, Mộ Diễn đành phải ôm lấy cô ngồi xuống ghế sofa, thời gian dần trôi, cho đến khi cô gái trong lòng không còn động tĩnh, Mỗ Diễn cuối đầu nhìn thì thấy cô đã ngủ,trên mi mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt đáng thương.
Dặn Vương Linh đem cái chăn đến, Mộ Diễn đặt cô nằm xuống ghế sofa rồi đứng lên.
Anh đi ra ban công, nhìn về bóng đên bên ngoài, giống như anh đang nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tử Ca. Có những thứ khi thấy phiền rồi dùng một cước có thể đá văng đi, vô luận cô có phải con gái Hạ Xương Nguyên hay không, đối với Mộ Diễn mà nói, anh tuyệt không lưu lại một người phụ nữ mắc chứng cuồng loạn.
Rõ ràng anh đã cảm thấy ngán cô, nhưng tại sao trong suy nghĩ luôn nhớ đến cô. Mộ Diễn nhớ đến cảnh tượng giữa cô và Chung Nham lúc sáng, rõ ràng bọn họ không làm cái gì, nhưng đáng ૮ɦếƭ, lửa giận của anh không hiểu từ đâu mà đến, và hình như có xu thế càng lúc càng cháy dữ dội.
Trước khi Hạ Xương Nguyên qua đời đã an bài hết mọi thứ, cô không cần phải gánh vác trách nhiệm giúp ông ấy, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy bất an, có một cảm xúc không nói nên lời, cứ cảm thấy như mình đã bỏ lỡ cái gì đó...
Dập tắc *** trong tay, Mộ Diễn ấn nút gọi "Giúp tôi điều tra tình hình hiện giờ của Hạ Tử Ca, chi tiết."
Người phụ nữ nằm trên ghế sofa, tuy hai mắt nhắm chặt, nhưng những ngón tay lại bấu chặt trên ghế sôfa
Minh Châu Bị Sỉ Nhục
“Tôi rốt cuộc không bằng cô ở điểm nào? Tại sao mọi thứ mà tôi bỏ ra lại không bằng cái liếc mắt của con tiện nhân đó? Trình Lan, đàn ông đều thích được nịnh bợ như vậy sao? Có phải tại cha tôi mất rồi nên mới như vậy? Phải không?" Ở trong quán bar Hạ Minh Châu khóc và hét lớn, lúc Trình Lan nhận được điện thoại của cô, nhanh chóng chạy đến thì đã thấy như vậy.
Cô không biết cách an ủi người khác cho lắm, nên chỉ có thể ngồi nhìn cô ấy uống hết ly này đến ly khác.
"Phục vụ, thêm một chai R*ợ*u nữa." Uống xong ly R*ợ*u trong tay, Minh Châu nằm úp sấp lên chiếc bàn cao, ánh mắt rã rời, có vẻ như đã uống không ít, Trình Lan nhíu mi, cô đoạt lấy ly R*ợ*u trong tay Minh Châu.
"Cô say rồi, để tôi đưa cô về."
"Tôi không có say, Trình Lan, tôi muốn say." Giành lấy ly R*ợ*u rỗng trong tay Trình Lan, cô đập bàn một tiếng \'rầm\' : "Rót R*ợ*u cho tôi."
Phục vụ vừa rót đầy ly, cô liền một hơi uống cạn, bộ dáng uống R*ợ*u của cô như không muốn sống nữa vậy, Trình Lan nhíu mi, cô kéo lấy tay Minh Châu lại, thì cô ấy cứ như đống đất sét mà ngã nhào xuống đất.
“Minh Châu。”
Trình Lan sốt ruột kêu lên, hai người tranh chấp lẫn nhau đã gây nên sự chú ý của người xung quanh, loại việc gây sự chú ý này tốt nhất là không nên có, Trình Lan liền kéo tay cô ta quàng qua cổ mình, miễn cưỡng lắm mới nâng được cô ta dậy, nhưng cô ta lại lần nữa nằm úp sắp lên quầy bar, sống ૮ɦếƭ không chịu rời khỏi.
“Trình Lan, tôi không có say, thật sự là không có say, nhưng tôi lại rất hy vọng được say, say rồi thì cái gì cũng không nghĩ đến nữa, nhưng giờ đầu óc tôi thanh tỉnh cực kỳ." Minh Châu đưa tay lên gõ đầu mình, cô ta úp người xuống bàn nói: " Tôi hận, tôi cảm thấy không cam lòng, dựa vào cái gì mà Hạ Tử Ca có được tất cả?"
"Trình Lan, Chung Nh*m mu*n mình giải trừ hôn ước với anh ấy." Nước mắt dọc theo gò má mà chảy xuống, Hạ Minh Châu cứ úp người ở quầy bar khóc, "Tôi hận ૮ɦếƭ cô ta, cái gì cũng muốn giành, cô ta có gì tốt chứ? Chỉ là một con tiện nhân mà thôi, còn không biết đã qua tay bao nhiêu đàn ông rồi...."
Thấy cô càng nói càng quá đáng, sắc mặt Trình Lan đã bắt đầu khó coi, "Minh Châu, những việc đã xảy ra với Tử Ca năm đó, mà xảy ra với cô, thì giờ người cô đang mắng là chính là cô đó."
"Trình Lan, ngay cả cô cũng nói giúp cho cô ta à? Các người đều bị cô ta gạt rồi, ngày nào cũng trưng bộ mặt lạnh băng kiêu ngạo ra, nhưng thật ra bên trong không biết thối nát đến cỡ nào đâu." Minh Châu cười nhạo, cô ngồi trên chiếc ghế chân cao nghiêng qua nghiêng lại, Trình Lan nhìn đến thót cả tim, chỉ sợ cô ấy ngã xuống sàn, nhưng kéo cỡ nào cô ấy cũng không chịu đi.
Tiếng nhạc trong quán bar quá lớn, Trình Lan quyết định chạy ra ngoài gọi cuộc điện thoại cho Chung Nham, để anh ấy đến đón người. Người đàn ông ở đầu dây bên kia cứ chần chừ khiến Trình Lan tức giận, vô luận như thế nào, cũng nên đem người về trước, rồi họ muốn ly muốn hợp thì để gặp mặt nói cho rõ.
Trong quán bar âm u đó, là một bầu không khí đầy xa hoa, tất cả mọi người đều mang khuôn mặt thối nát đến phóng thích, đa phần những giao dịch đen tối đều được hoàn thành trong đây, đây chính là một thiên đường dưới địa ngục.
Ở một góc khuất của quán bar, có một người đàn ông vạm vỡ đang nhìn chằm chằm về phía Hạ Minh Châu: "Là cô ta? Trông không tệ đấy."
Khóe miệng người đàn ông lộ ra một nụ cười dâm tà. Người ngồi đối diện hắn gật gật đầu: "Muốn tiền, thì phương pháp tôi đã nói với ông rồi, phải xem ông có bản lãnh hay không thôi."
Ghế sôfa to lớn đã ngăn tầm mắt của mọi người, tuy rằng không biết người đó trông như thế nào, giọng nói cũng cố ý trầm xuống, nhưng vẫn có thể nghe ra, đó là giọng của phụ nữ.
Người đàn ông khẽ xê dịch thân thể: "So với cô, thì cô ta vẫn kém hơn tí, nếu là cô thì tốn bao nhiêu? Để đại gia đây nếm thử xem sao?"
"Cút!" Người phụ nữ gầm lên giận giữ, \'bịch\' một tiếng ném một túi đồ lên bàn rồi đi.
Cô mặc chiếc áo khoác màu đen rộng thùng thình, đầu đội chiếc nón dạ hội, nhưng dù cho có ăn mặc kín đáo cỡ nào, thì vẫn có thể nhìn ra dáng người lung linh của một người phụ nữ, người đàn ông thấy cô đi rồi thì vớ lấy túi đồ và đi về hướng Hạ Minh Châu đang ngồi.
"Đem hai ly R*ợ*u tới đây!" Người đàn ông ngồi xuống bên Hạ Minh Châu nói. R*ợ*u rất nhanh được đưa lên, người đàn ông lấy hai viên thuốc ra bỏ vào một trong hai ly R*ợ*u đó, viên thuốc nhanh chóng hòa tan vào R*ợ*u.
"Người đẹp, uống một ly chứ?"
Phục vụ nhìn người đàn ông một cái, liền biết điều mà cúi đầu rời khỏi, tình huống như vậy trong quán bar cũng không hiếm, có trách thì trách chính mình không tự chăm sóc tốt cho mình, không ai lại tự đi tìm phiền phức cho chính mình cả.
Hạ Minh Châu đã uống say, cô úp mặt xuống quầy bar, cả người mơ mơ màng màng, vừa nghe có R*ợ*u uống, liền giành lấy nốc thẳng vào miệng, người đàn ông thấy vậy liền cười đầy ý vị, ông ta ôm lấy eo cô, đem cô nâng lên.
"Ông là ai? Tôi không muốn đi theo ông." Dù đã say, nhưng cô vẫn có ý thức bảo vệ chính mình, cô giãy giụa muốn thoát, nhưng cơ thể lại mềm yếu đến kỳ lạ, rồi cô bỗng cảm thấy nóng ran khắp người.
Cô đẩy cánh tay người đàn ông ra, nhưng chính mình lại đứng không vững, mắt thấy người phụ nữ đi chung với Minh Châu đang đi về hướng này, người đàn ông liền ôm lấy cô đi về hướng của phụ: "Tôi là ai? Tôi chính là người sẽ đem khoái cảm đến cho cô."
Loại Xuân dc cực mạnh này, có là người phụ nữ thanh thuần cỡ nào đi nữa cũng sẽ biến thành dâm phụ.Truyện được cập nhật nhanh nhất tại
"Khoái cảm?" Cô ngây ngốc cười, rồi hừ lạnh chụp lấy tay người đàn ông: "Ông là cái thá gì chứ? Trừ Chung Nham ra, chẳng ai có thể cho tôi khoái cảm cả."
Người đàn ông cũng chẳng thèm nghe cô nói, chỉ vừa ôm vừa kéo đem cô đến một ngôi nhà nhỏ gần đó. Minh Châu chỉ cảm thấy cả người nóng ran, cô không tự chủ mà muốn sáp thật sát vào người đàn ông, mí mắt cô nặng đến nỗi mở không lên, dần dần, cô cứ vậy mà ௱ôЛƓ lung đi vào giấc ngủ, một đôi tay bắt đầu cởi bỏ quần áo của cô, rồi đến chiếc quần.....
Hạ Minh Châu cảm giác như mình đang ở trong biển lửa, động tác đầy thô lỗ của người đàn ông đem hai chân cô mở rộng ra và đi thẳng vào, cô không nhịn được rên lên.
Tiếng thở dốc và ngôn ngữ tục tĩu của người đàn ông vang bên tai cô, nhưng cô cố gắng cỡ nào cũng không mở mắt nổi, cô chỉ muốn giải tỏa bớt cơn nóng trong người, cô như đang mơ thấy Chung Nham. Miu
Minh Châu bấu víu lấy cơ thể người đàn ông mà thở gấp, cô chưa bao giờ có được cảm giác cực hạn này từ Chung Nham, anh ta luôn dùng tư thái độ ***, phát tiết mà chiếm hữu cô, tuy rằng bây giờ cũng vậy, nhưng cô không nhịn được muốn nhiều hơn nữa.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại thì cô cảm thấy như vừa bị nghiên nát. Cơ thể mệt mỏi sau khi quan hê cộng với việc nhức đầu do R*ợ*u chè khiến cô như muốn nổ tung. Cô mở mắt, khi thấy mọi thứ trước mắt thì hoảng hồn, cô kích động muốn ngồi dậy, nhưng lại té xuống đất.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngáy to, mặt cô trắng bệch ra, chuyện xảy ra đêm qua, cô không phải không nhớ, Hạ Minh Châu cảm thấy như vừa bị dội một gáo nước lạnh, khiến cô lạnh run cả người.
Ngươi đàn ông nghe động tĩnh liền tỉnh dậy, vẻ mặt hung dữ, nhìn Hạ Minh Châu cười: "Tỉnh? Hôm qua thật nhiệt tình, xém nữa vắt kiệt sức lão tử đây."
Người đàn ông *** đứng trước mặt cô, khiến cô cảm thấy ghê tởm, cô vơ lấy thứ gì đó ném lên người hắn: "Tên súc sinh...."
"Súc sinh? Là cô tự khóc lóc đòi tôi cho cô đấy, vừa được hưởng *** đủ thì đã trở mặt?" Hắn cười nhạo, đi đến chiếc máy quay đặt bên giường ấn nút mở lên.
Giờ Hạ Minh Châu mới phát hiện chiếc máy quay đang hướng về phía giường, cảnh quay chính là ở đây, mọi góc độ đều thấy rõ khuôn mặt lẫn cơ thể cô, nhưng người đàn ông lại chỉ thấy phần lưng, sắc mặt Hạ Minh Châu kiều diễm, bộ dáng đang hưởng thụ, và tiếng kêu rên đầy nhiệt tình, đều được ghi hình lại.
"Thế nào? Tuyệt chứ?" Người đàn ông cười nói.
Cặp mắt đỏ ngầu đầy máu tươi, Minh Châu chỉ cảm thấy đau đầu, cô không quản chính mình giờ vẫn đang lỏa thể, cô xông đến bên người đàn ông mà cắn xé hắn, rănh nanh cắn thật sâu vào *** hắn, nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ.
Người đàn ông dùng sức ném cô ra, cả người cô bị văng xa ra, đầu ***ng vào góc tường đến nỗi chảy máu, ngươi đàn ông ôm lấy bên vai bị cắn, mặt đầy giận giữ nắm lấy tóc cô, tát một cái \'chát\' lên mặt cô: "Mẹ nó, con đàn bà ૮ɦếƭ tiệt, lão tử lên giường với cô là vinh hạnh của cô, đừng có mà không biết xấu hổ."
Cát tát này rất mạnh, Minh Châu cảm thấy môi mình như bị rách ra, ánh mắt cô bị nước mắt làm cho mờ đi, đau lòng tột đỉnh, tại sao cô lại gặp phải chuyện như vậy? Cô lảo đảo đứng lên, chạy về phía chiếc máy quay, nhưng người đàn ông sớm đã đoán được, nhưng hắn không cản, chỉ đứng nhìn cô đem chiếc máy quay đập bể.
"Cuốn phim này tôi muốn có bao nhiêu được bấy nhiêu, có tin ngày mai tôi sẽ tung ra ngoài không? Bộ dáng của cô, làm một ngôi sao cấp 3 cũng khá được đấy." Người đàn ông nắm chặc cằm cô nói, tiện tay vơ lấy bộ quần áo mặc vào.
"Tôi cũng không tốn thời gian với cô nữa, muốn lấy thì đưa 100 vạn đến đổi."
Kéo theo thân mình tàn tạ ra ngoài, Hạ Minh Châu nhìn những cuộc gọi nhỡ của Chung Nham, cô khóc không thành tiếng. Đây là phía sau quán bar, cô vừa vòng ra trước liền thấy Trình Lan và Chung Nham đứng đợi trước cửa quán bar, anh kéo từng người lại, đưa họ coi ảnh của cô để hỏi xem có ai thấy cô không, khuôn mặt anh đầy mệt mỏi, như là cả đêm không ngủ.Truyện được cập nhật nhanh nhất tại
Nước mắt cứ thế mà chảy, cô trốn ở một con ngõ nhỏ, che miệng mà khóc. Cô cảm thấy mình thật dơ bẩn, cô chỉ muốn xé rách thịt mình ra.
Cô kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?
Đừng cho là tôi không biết, chị cô lúc trước vừa được mấy trăm vạn từ thị trường chứng khoáng, tôi chỉ lấy 100 vạn là lời cho cô rồi.
Hạ Tử Ca, lại là Hạ Tử Ca.
Ánh mắt Minh Châu đầy hận ý, tại sao mỗi lần gặp cô ta, thì cô lại sẽ thương tích đầy mình, cô tuyệt đối không để cô ta được yên ổn, tuyệt đối không.
Thấy Chung Nham càng lúc càng tới gần chỗ này, Minh Châu liền đứng lên chạy về hướng khác, cô không muốn để Chung Nham thấy được bộ dáng này của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc