Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ - Chương 52

Tác giả: Mộ Vân Già

Uống --
Quay người lại, Tử Ca hít một hơi thật sâu, tâm thiếu chút nữa bung ra.
Thình lình ánh sáng đâm vào khiến Tử Ca nheo mắt lại
"Bây giờ còn chưa ngủ?"
Thanh âm của người đàn ông trầm khàn, áo khoác vẫn chưa mặc lên người, có thể anh về đã được một lúc. Cổ tay áo đã được vén lên một đoạn, cổ áo cởi bỏ nút thắt lộ ra Ⱡồ₦g иgự¢ săn chắc. Bộ dáng của anh trước giờ đều làm cô si mê.
"Khát nước." Tử Ca buông mi mắt xuống, hai tay cầm cốc nước đứng tại chỗ.
Mộ Diễn xoay người ngồi trên ghế sofa, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Tử Ca. Rõ ràng anh đang ngồi, lại khiến Tử Ca cảm thấy bị áp bách, tay nắm cốc nước càng chặt, đầu ngón tay bởi vì dùng lực trở nên trắng bệch.
"Hôm qua, em đi tìm luật sư Hứa?" Anh không chút để ý hỏi, ngón tay nhẹ điểm trên đầu gối chờ cô nói chuyện.
Tử Ca biết giấu cũng không được, trước lúc đi tìm luật sự Hứa cô cũng không nghĩ sẽ giấu anh,"Động tác của anh chậm chạp, em sợ tiếp tục như vậy toàn bộ tiền bạc của mẹ em sẽ không còn nguyên vẹn. Cho nên thừa dịp này cho tung ra ngoài. Mộ Diễn, em yêu tiền bạc, nhưng không ngốc đến nỗi trời rơi xuống một miếng thịt lại không ăn, nếu em đoán trước nơi đó sẽ gặp nguy hiểm, em sẽ chờ không kịp , sẽ lấy nó trước khi người khác ăn mất."
Mỗi ngày Trình Lan đều đưa tin tức đến cho cô, tin tức của cô ta khiến Tử Ca không thể không để ở trong lòng.
"Suy nghĩ thật chu toàn" Mộ Diễn hừ nhẹ, sắc mặt của anh ở dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo,"Hạ Hạ, thật sự làm em cho tôi ngạc nhiên đấy."
"Mộ Diễn, em thật sự yêu anh, nhưng anh, chưa bao giờ đem em chân chính đặt trong lòng, mỗi ngày em đều sợ hãi, nhớ lại anh cũng sẽ có lúc không cần em nữa. Em làm như vậy, chẳng lẽ sai lầm rồi sao?"
Yêu, hoá ra có thể nói ra khỏi miệng dễ dàng như vậy, trên tay cầm sẵn cốc nước, Tử Ca nhẹ nhàng buông xuống. Trong đôi mắt có chút chua xót xẹt qua, tình cảm là thứ cô xem trọng nhưng cô lại đi nói dối một cách trắng trợn.
Cô vốn dĩ muốn đem cổ phần của Tạ Phương ở công ty đi gửi ngân hàng, các cổ đông đang dần di động liền hút sự chú ý của người khác, cổ phần ở Chung-Hạ nhất định sẽ giảm sút.
Hạ Xương Nguyên đã là thương nhân vài thập niên, nếu khứu giác của ông ta đủ nhạy cảm, ông ta sẽ ung dung ứng phó với những tình huống như vậy, mà còn, mảnh đất ở Nam Bình nếu quy hoạch đúng phương pháp , chẳng những Chung-Hạ không bị đình công mà còn thu được hàng ngàn lợi nhuận.
Chỉ là, những thứ này, đều do cô suy đoán, dù sao cô cũng chưa bao giờ bàn bạc về chuyện ở công ty một cách sâu sắc, cô cũng không hiểu Mộ Diễn có thủ đoạn gì, cô cũng không vĩ đại đến nỗi đi suy xét từng người một, cô nhắc nhở chính mình cũng thuận tiện nhắc nhở những người khác.
Mộ Diễn đứng dậy đi đến bên cạnh cô, tay luồn qua những sợi tóc chế trụ sau gáy cô, anh hơi cúi người ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô,"Hạ Hạ, em nói, tôi có thể tin em không?"
Ánh sáng trong nháy mắt đột nhiên biến mất, môi trái tim khẽ nhúc nhích, thật lâu sau, cô quay mặt đi, lệ trên khéo mắt trượt xuống,"Mộ Diễn, từ trước đến nay anh đều không tin em."
Khuôn mặt rơi lệ đột nhiên bị anh áp vào trong иgự¢, ánh mắt Mộ Diễn trầm trầm . May mà khi đó Lữ Phương phát hiện kịp, toàn bộ số tiền hiện có của cô đã bị Mộ thị thu mua, nhưng anh không công bố ra bên ngoài, đưa ra ngoài thị trường điều công ty sợ nhất là các cổ đông sẽ dị nghị, bắt đầu có chiều hướng chuyển dịch.
Chung-Hạ, đối với anh là tình thế bắt buộc, không ai có thể phá hoại toàn bộ kế hoạch của anh.
Chỉ là, ánh mắt thu lại, Mộ Diễn nhìn chằm chằm đầu Tử Ca, lần đầu trong lòng có cảm giác không nhất định, phụ nữ nói yêu anh không thiếu, mà phụ nữ phục tùng anh lại càng nhiều.
Cái cô muốn , cũng không phải là không thể đáp ứng, anh không thể không thừa nhận, nước mắt của cô có thể khiến anh mềm lòng. Nếu, cô có thể an phận, anh sẽ cho cô một cuộc sống an nhàn.
Buổi sáng, lúc tỉnh lại, mở mắt ra chỉ thấy Mộ Diễn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, Tử Ca xoay xoay đầu, cô không biết tối qua mình ngủ lúc nào , hiện tại cô lại đang ru rú ở trong lòng anh, đem cánh tay của anh coi là cái gối để gối đầu.
"Thức dậy?" Thanh âm của anh khàn khàn như mọi ngày, mặt Tử Ca đỏ ửng bỏ qua một bên, liền muốn đứng dậy lại bị bàn tay to lớn của anh áp đi xuống, thân thể lật chuyển đem cô đặt ở dưới thân của anh.
Tay của anh dọc theo cái eo nhỏ nhắn của cô quấy động, cô lắc lắc thân thể chụp lấy tay của anh,"Anh, anh làm cái gì?"
"Làm cái gì? Vận động một chút có được không?" Anh hỏi, khiến cô run sợ, sở dĩ không thể tránh được sự kìm hãm của anh, huống hồ bây giờ cô cũng không thể kháng cự.
Bàn tay to tham lam tiến vào bên trong áo ngủ của cô, ngón tay còn chưa chạm đến nơi mềm mại kia lại phải bỏ xuống, chuông điện thoại di động liền vang lên. Mộ Diễn xoay người nhận điện thoại,"Ai?"
Đối diện, thanh âm hỗn loạn của một cô gái như sắp khóc,"Ca ca. . . . . ."
Tử Ca xoay người sang chỗ khác, cô đứng dậy tiến vào phòng tắm rửa mặt cho sạch, lúc ra ngoài chỉ thấy Mộ Diễn đã mặc quần áo chỉnh tề, anh bỏ qua cô đi vào phòng tắm rửa mặt
"Muốn ra ngoài?"
"Ừ."
"Tối hôm nay trở về sao?"
"Nói sau."
Tử Ca bĩu môi, không hỏi lại, bóng dáng người đàn ông vội vàng rời đi. Nếu cô không nghe sai, Tử Ca biết cái giọng nói kia, nhất định là của Mộ Tình.
Hợp với vài ngày bình an vô sự, số lần Mộ Diễn trở về đã từ từ giảm bớt, mỗi lần trở về Tử Ca đều có thể nhạy cảm thấy được trên người anh có mùi nước hoa của phụ nữ. Trong lòng không rõ có cảm giác gì, mặc dù có chút buồn tủi, nhưng cũng có chút vui vẻ, như vậy chứng tỏ thời gian rời đi của cô càng ngày càng gần.
Tất cả tiền mặt của Tạ Phương đều được ghi vào sổ sách, bên kia Chung-Hạ không có động tác gì. Ngược lại điều Tử Ca lo lắng nhất là ở nơi này.
Lần trước cô có đi tìm việc, công ty bên đó gọi cho cô nói cô làm sổ sách không sai, muốn gặp mặt một chút. Cô lại khéo léo từ chối, không muốn rước thêm rắc rối, đợi khi nào rời đi đã.
Điện thoại vừa tắt lại vang lên, Tử Ca liếc nhìn, trong lòng đã sáng tỏ.
Quán cà phê nhỏ ở Nam Bình
Mộ Tình xinh đẹp cười rất ngọt ngào, ẩn bên trong là sự kiêu căng của một tiểu thư quý phái, cô ta nâng nâng cằm, ánh mắt rơi vào trên mặt Tử Ca, nhìn bộ dáng hai người có vẻ không khác nhau là mấy.
Chỉ cần suy nghĩ đến khả năng này, trong lòng Mộ Tình liền đắc ý, cô ta biết ca ca vẫn đặt mình ở trong lòng. Nếu không đã không giữ Tử Ca lại
Tử Ca nhìn, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô và Mộ Tình có quan hệ gì? Thật sự mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.
"Ca ca không biết chuyện cô mang thai?" Mộ Tình tao nhã quấy coffee, tư thế của cô ta hồn nhiên mà dịu dàng, lời nói lại chứa hàm ý sâu sắc khiến người ta nhịn không được mồ hôi chảy ròng ròng.
Tử Ca chỉ cảm thấy bụng dưới buộc chặt, cô ép chính mình mỉm cười,"Ai nói với cô đây là con của anh ta?”
"Ca ca không biết chuyện cô mang thai?" Mộ Tình tao nhã quấy coffee, tư thế của cô ta hồn nhiên mà dịu dàng, lời nói lại chứa hàm ý sâu sắc khiến người ta nhịn không được mồ hôi chảy ròng ròng.
Tử Ca chỉ cảm thấy bụng dưới buộc chặt, cô ép chính mình mỉm cười,"Ai nói với cô đây là con của anh ta?”
"Cô không nói?"
Cốc cà phê trước mặt, Tử Ca cũng chưa động, ngón tay để trên mặt bàn đã dần dần lạnh lẽo, "Anh ta biết hoặc không biết có cái gì khác nhau sao? Vì đứa con của tôi không còn."
Tử Ca nói khiến Mộ Tình ngớ ra, cô ta mị mị ánh mắt ngẩng đầu nhìn về cô gái trước mắt, "Còn nữa, ngày đó cô khóc cái gì?"
Khóe miệng Tử Ca tràn ra một tiếng cười nhạo, "Có phải cô cho rằng tôi luôn kề cận ca ca của cô không? Nhưng tôi nghĩ muốn rời đi, Mộ tiểu thư, nếu cô muốn tôi nói cho cô nghe thì tôi nói, đó là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tôi không hề nghĩ muốn sinh con cho anh ta. Cho nên, tôi không nói cho anh ta biết, bởi vì tôi chưa bao giờ mang thai cả."
Trợn mắt nói lời bịa đặt, từ lúc nào cô trở nên thành thạo như vậy rồi! Xem kìa, cô nói liền mạch, một tia do dự đều không có, hạ 乃út thành văn.
Vốn là lời thề son sắt, vốn cho rằng trong tay mình đã nắm được cái cán, trong giây lát lại tuột mất. Ý của cô là cô đã từng mang thai nhưng hiện tại cũng đã giải quyết rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Mộ Tình tìm không thấy câu hỏi để hỏi.
"Hạ Tử Ca, đúng không?" Mộ Tình giương nhẹ khóe miệng, "Trong lời nói của cô là thật hay giả tôi cũng không phân biệt được, nhưng là, nên sớm nói lời tạm biệt đi, ca ca đối với cô cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, đừng tự dát vàng lên mặt mình, cho rằng ca ca không có cô thì không sống được sao? !"
"Quả thật không phải tôi tự đề cao mình, " Tử Ca rũ mắt xuống, lông mi dài dài hơi run run, "Cho nên, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ đặt hết tâm tình của mình lên người đàn ông kia "
"Cô phá thai rồi hả ?" Cô ta hỏi mang theo một tia thoải mái. Tử Ca than thở, chỉ cảm thấy quả nhiên đứa con trong bụng mình sự ra đời của nó không được ai hoan nghênh.
Cô buông ánh mắt xuống, không hề trả lời, ánh mắt buồn bã, lại khiến Mộ Tình tin vài phần.
"Cô tự mình hiểu lấy, chỉ bằng xuất thân của cô, cũng đã không xứng với ca ca." Mộ Tình cúi xuống, ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Ca, "Thẳng thắn nói, hôm nay tôi tìm cô để làm rõ vài chuyện , nếu cô cũng có ỹ nghĩ này, vậy thì nên sớm rời đi."
Tử Ca nghiêng đầu đi, trên lưng dĩ nhiên chảy ra mồ hôi lạnh, cô tận lực để cho sắc mặt mình cực kì bình tĩnh, ai có thể có thể biết được ở sâu trong nội tâm của cô đang có cái gì đó dao động, cái cảm giác bị người khác nắm được khuyết điểm là nơm nớp lo sợ.
"Mộ tiểu thư, cô muốn nói những thứ này, tôi cảm thấy tốt nhất cô nên trực tiếp nói với ca ca của cô, tôi còn có việc, cô từ từ uống." Tử Ca đứng lên, đi ra khỏi tiệm cà phê.
Sau lưng ánh mắt Mộ Tình như độc xà ép sát bóng dáng của cô, rồi sau đó đột nhiên thu hồi, phảng phất như ánh mắt âm độc đó chưa từng có bao giờ, cô ta bưng cà phê uống một ngụm, trên mặt tươi cười cực kì quỷ dị.
Hạ Tử Ca, cô cho là nói hai ba câu như vậy có thể doạ được tôi sao?
Ngón tay bắt lấy cổ tay của mình, áo sơmi dài tay che đậy trên cánh tay, miệng vết thương ẩn ẩn đau đớn, những cái này không thể chịu đựng được khi đêm đến, cô chỉ có thể dựa vào ý nghĩ mơ hồ ca ca sẽ tới chống đỡ cho mình, nếu, không có ca ca, Mộ Tình không dám nghĩ rốt cuộc chính mình sẽ biến thành cái dạng gì.
Khóe mắt có chút ướƭ áƭ, răng nanh cắn chặt, cô ta ở trong lòng mặc niệm, Ca ca.
Ca ca, ca ca, anh nói vẫn rất tốt với em, Tình Nhi tin, Tình Nhi sẽ tin anh.
Văn phòng Mộ thị , cửa sổ sát đất to vĩ đại, Mộ Diễn đứng thẳng người, anh nhìn xuống , phảng phất chân như đang giẫm lên đám mây, hiện tại anh đã đứng ở chỗ cao, cúi đầu có thể nhìn xuống, anh đã là người cao cao tại thượng có quyền có thế, nếu anh nghĩ muốn, có rất ít chuyện anh sẽ không làm được.
Sự cố giao thông năm đó, sau một đêm anh trở thành trẻ mồ côi, lời nói cuối cùng của mẹ vẫn vang vọng ở bên tai, bà ấy gắt gao ôm anh vào trong иgự¢, cả thân thể bị biến hình, máu tươi trên người mẹ bao trùm lấy người anh, khi đó tuổi còn quá nhỏ, anh cầu cứu cũng không biết cầu cứu như thế nào. Chỉ có thể khóc nhìn mẹ mình thống khổ vặn vẹo.
A Diễn, con nhất định phải sống, mẹ yêu A Diễn nhất.
Ba tử vong ngay tại chỗ, mẹ mất máu quá nhiều, cứu giúp không có hiệu quả.
Mà anh, một chút tổn thương cũng không có, mẹ đã dùng tính mạng để bảo vệ anh một cách chu toàn, những năm tháng kia, trước mắt anh toàn là máu tươi và mùi máu tươi. Nếu nói Mộ Tình là ánh sáng mặt trời của anh, anh chắc chắn sẽ không hoài nghi.
Tuổi tác của anh đã dần dần tăng trưởng, không có cha không có mẹ, mỗi ngày mỗi đêm anh cùng màu đỏ làm bạn, chỉ cần mở to mắt, trước mặt anh đều là một mảng máu tươi, mọi người đều đã được màu đỏ bao phủ.
Màu sắc này luôn im đậm trong trí nhớ của anh. Áp lực trầm trọng.
"Ca ca, anh làm ca ca của tôi có được hay không?"
Viện trưởng nói có một đôi vợ chồng muốn nhận con nuôi, ở Cô Nhi Viện tất cả các đứa trẻ đều đã ở đây hết. Anh ru rú trong một góc sáng sủa lẳng lặng nhìn các bạn bị mang đi, trong lòng không động.
Sinh mệnh, giống như lúc bác sĩ nói mẹ không cứu được đều đã bay đi rồi.
Một thanh âm mềm mại tràn ra, một đôi tay mềm mại dắt anh đi, cái gương mặt tròn tròn ngồ ngộ đang cùng mẹ nở nụ cười rạng rỡ.
Trong trẻo, ấm áp. Trước mắt anh giống như bị một cây đao bổ ra một góc, nhóc con trước mặt đem lại sự sống tươi mới cho anh, anh có thể ngắm cô cả ngày không thôi, làn da trắng nõn cùng với chiếc váy màu hồng .
"Được."
Suốt ba năm qua, đây là lần đầu anh mở miệng nói chuyện, viện trưởng khóc đỏ cả tròng mắt, bà ấy khóc khẩn cầu người tới có thể dẫn anh đi, "Mộ tiên sinh, đứa nhỏ này, thật sự rất tội. Đến nơi này ba năm, đây là lần đầu tôi tiên nghe cậu ấy mở miệng nói chuyện, các người nhất định là có duyên có phận , liền dẫn cậu nhỏ này đi thôi."
Anh chỉ nhớ lúc ấy ba nuôi hỏi viện trưởng tên anh, sau đó anh bị Mộ Tình mang đi, thủ tục nuôi dưỡng đã làm xong. Ba nuôi hứa sẽ tìm cho anh bác sĩ tâm lý để chữa trị.
Lúc anh tám tuổi, bởi vì có Tình Nhi mà cuộc sống của từ từ có màu sắc rực rỡ. Nhưng mà, cũng không phải tất cả mọi người đều hoan nghênh anh, Quý Minh Tuệ nằm trong số những người đó.
Cho nên, khi anh có thể độc lập sinh hoạt ở Mộ gia, anh muốn dùng hai bàn tay của mình để tạo dựng một thiên hạ cho mình. Chỉ là, năm đó anh vừa mới bước đi chứ chưa thể hoàn toàn có cánh mà bay.
Cho nên, năm đó Tình Nhi tìm đến anh, anh vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu của cô ấy.
Anh cho rằng, nếu sự tình thật sự nghiêm trọng, cha nuôi sẽ tìm anh.
Nhưng là, anh chưa từng nghĩ đến, ba tháng trôi qua, anh đích thị đã nhận được thiệp cưới của Tình Nhi.
Cốc cốc --
Tiếng đập cửa cắt ngang suy nghĩ của Mộ Diễn, anh thu hồi tâm tình, "Mời vào."
"Ca " Mộ Tình nhảy vọt tới, rõ ràng không còn nhỏ, nhưng vẫn sôi nổi không đứng đắn.
"Đã có chồng rồi, bộ dáng như thế này không sợ bị nhà chồng cười nhạo sao." Mộ Diễn thuận miệng nói ra, anh cảm thấy chua chát, nếu như không phải lúc trước chính mình ngu dốt, Tình Nhi sẽ không lập gia đình.
Chỉ là, Mộ Thường Thanh đứng ra chọn chồng cho con nhất định sẽ không thua kém ai, sai lầm một bước, không thể sai lần thêm nữa, anh cũng có nhận thức của riêng mình.
Câu nói của anh khiến Mộ Tình dừng một phen, nụ cười trên mặt trực tiếp rơi xuống, cô đứng ở một bên, "Ca, có phải vì em lập gia đình , cho nên giữ chúng ta liền có một khoảng cách?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc