Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ - Chương 35

Tác giả: Mộ Vân Già

Trên Đường Đi Gặp Trình Lan
Mộ Diễn hỏi cô nhớ anh sao?
Tử Ca muốn nói cô không nhớ nhưng không cách nào cự tuyệt nhịp đập của trái tim. Chỉ có thể cười khổ, có những người đàn ông chỉ có thể thưởn thức từ xa chứ không thể bỏ vào sâu trong nội tâm, Mộ Diễn, anh chính là người như vậy.
Cuối mùa thu ban đêm gió rét lạnh, bóng lưng của cô có vẻ cô đơn mà trống trải. Đã có lúc cô rất mệt mỏi muốn tìm một người đàn ông đểh co mình có thể dựa vào một chút, nhưng là ở nơi nào mới có người đó đây?
=======
Ánh đèn xe bắn tới đây, Tử Ca bản năng tránh ra một chút, nâng lên cánh tay che mắt, xe gào thét vọt quá người cô, tiếng thắng xe chói tai ở phía sau vang lên, chiếc xe cách cô mười mấy thước, phịch một tiếng ***ng vào hàng rào ven đường.
Cửa xe phanh một cái mở ra, một bóng người lảo đảo nghiêng ngã vọt ra, lảo đảo ***ng vào sườn xe, Tử Ca híp mắt nhìn, bóng dáng quen thuộc khiến cô muốn đi nhưng bước chân lại dừng một chút.
Chiếc xe xa hoa từ từ mở ra, người đàn ông mặc bộ tây trang cực kì bắt mắt, thân hình cao lớn đứng bên cạnh cô gái đang nằm trên mặt đất, bộ tây trang màu đen hoà vào đêm tối, thậm chí, còn trầm hơn.
". . . . . ."
"Tại sao không trốn? Trình Lan, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, cô cho rằng cô là ai? Cành vàng lá ngọc? Cô cho là chỉ cần leo lên giường của tôi thì muốn làm gì cũng được sao?" Lời của hắn vừa châm biến vừa lạnh nhạt, mang theo vẻ cao cao tại thượng của một thằng đàn ông.
"Tôi biết tôi không nên tìm đến đây, nhưng đối với anh. . . . . . tôi kém cỏi đến như vậy sao?"
Tử Ca ghé mắt nhìn một màn này, cô dường như không có phản ứng gì, ban đêm gió lạnh tâm lại càng lạnh hơn khiến con người ta phải khiếp sợ, Tử Ca xoay người muốn đi, cô cũng không muốn để ý tới mấy việc vớ vẩn
Hắn ta vui mừng đứng ở nơi đó, toàn thân lộ ra khí thế cuồng vọng bừa bãi, Tử Ca không thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng giờ phút này hắn nhàn nhã nhìn cô gái nằm chật vật trên mặt đất tạo nên một ánh mắt cực kỳ dứt khoát
"Tử, Tử Ca?" Trình Lan nháy mắt hất cánh tay của người đàn ông ra chạy về phía trước. Tử Ca quay đầu lại, thân thể nhu nhược run lên.
Cô quay đầu nhìn chằm chằm cô gái kia, cô ta một thân chật vật, trên người áo quần đều bị xé rách, cổ có những vết bầm cùng vết hoa in đậm trên ***
Đang lúc tầm mắt của người đàn ông nhìn về phía cô, Tử Ca ổn định tâm tình chống lại tầm mắt của người đàn ông kia, cho dù cách một khoảng cũng gọi là xa, cô cũng có thể nhận ra được ánh mắt băng lãnh và độc ác của hắn
"Trình Lan?" Phảng phất xác nhận Tử Ca gọi tên mình, Trình Lan nắm thật chặt cánh tay Tử Ca, hơi thở có chút dồn dập mang theo đau đớn, "Tử Ca, đỡ tôi một cái, tôi đứng không được."
Khóe mắt hung hăng co quắp, Tử Ca cơ hồ có thể đoán được đã phát sinh chuyện gì, cô muốn đi tới, cước bộ lại nặng nề không đứng lên nổi.
Trình Lan, làm sao lại chọc phải người như vậy?
Tròng mắt nhẹ nhàng chớp chớp lại không kết luận được điều gì
Tử Ca đặt tay ở hông Trình Lan, tròng mắt hung hăng trợn to, Trình Lan hai chân ở trong đêm tối run lẩy bẩy, nắm chặt cái váy bị rách, đôi chân thon thả có dính một vài tia máu
Lòng cô cảm thấy chua xót, tràn ra khắp thân thể, ánh mắt Tử Ca ****, cho dù biết Trình Lan không thấy được, cô vẫn khẽ gật đầu một cái, lưu loát *** khoác trên người xuống bọc lấy thân thể của Trình Lan, đón một chiếc taxi, ngồi vào.
Đầu Trình Lan tựa vào bả vai Tử Ca , trong giọng nói cơ hồ có tiếng khóc, "Tử Ca, đừng xem, tôi đau quá."
Dáng vẻ của Trình Lan lúc đó khiến cô rất lo lắng, nhưng cô ta không chịu đi bệnh viện, Tử Ca không thể làm gì khác hơn là chọn nhà nghỉ để đi vào, Tử Ca mở nước nóng trong bồn tắm để Trình Lan rửa sạch thân thể
Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, mơ hồ còn nghe được tiếng khóc, Tử Ca đứng ở cạnh cửa lắng nghe động tĩnh bên trong, sắc mặt của cô lạnh nhạt, không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có sự lo lắng, khi nghe được tiếng nước thong thả chảy, Tử Ca mới từ từ đứng lên ngồi ở trên giường.
Cửa mở ra, Trình Lan trùm khăn tắm đi ra, cô ta cúi thấp đầu ngồi trên giường. Tử Ca đưa cho cô ta một cốc nước ấm, cô ta nhận lấy uống một hớp, hồi lâu, không nhịn được không khí trầm mặc, Trình Lan ngẩng đầu lên "Cô không hỏi tôi sao?"
Tử Ca kéo kéo khóe miệng, "Tôi hỏi cô, cô sẽ nói sao?"
Nhớ tới lúc mới lên đại học, mỗi ngày vào buổi tối gọi Trình Lan xuống ăn cơm, cô ta nói giảm cân, nhưng khi vo tình quay ngược trở lại, thì thấy cô ta đang ngồi trong góc ăn bánh bao. Trình Lan thấy cô tiến vào lúng túng luống cuống tay chân.
Một khắc kia, Tử Ca muốn cùng Trình Lan trở thành bằng hữu, bởi vì trải qua hoàn cảnh nghèo khó con người càng cố chấp, hơn sống tình cảm hơn, cũng có một vài người không thể hiểu được thứ tình cảm đích thực đó
Cho nên, Trình Lan là bằng hữu tốt nhất của cô. Cô ta tiếp xúc với cô có lẽ vì mục đích cá nhân nhưng cũng bởi vì cô quá tin tưởng người khác nên họ mới có thể đến gần cô như vậy và cũng bởi vì cô quá tin tưởng vào hai chữ "Bằng hữu" mới có kết cục ngày hôm nay
"Là, tôi cái gì cũng không có, chỉ là một tiện nữ Bán th*n, vậy thì thế nào? Tôi làm phiền cô?" Trình Lan từ dưới đất đứng lên, ánh mắt cô ta mang theo hận ý mãnh liệt, cơ hồ muốn đốt cháy những người đàn ông đã chạm vào cô ta
Chẳng qua là, mọi sự tinh khiết trước kia đã không trở về nữa, ánh mắt ảm đạm, nghĩ đến người đàn ông kia, Trình Lan cảm giác hô hấp của minhg đều bị ςướק đi, ngay cả nhớ tới hắn ta, toàn thân cũng đau đớn khó nhịn.
"Nghỉ ngơi đi, tôi cũng mệt mỏi rồi."
Nằm một lúc, Tử Ca đã ngủ, mấy ngày nay cô quá mệt mỏi, mệt đến ngay cả mở mắt cũng cảm thấy phí sức, mơ mơ màng màng đang lúc cô nghe được giọng nói của Trình Lan, "Tử Ca, cô oán trách tôi sao? Cô khẳng định oán trách tôi, nhưng là, khi đó, khi đó tôi thật không có biện pháp."
Tử Ca vén mí mắt, lật người lần nữa ngủ thật say, khóe miệng của cô treo một nụ cười không để ai thấy được. Trình Lan nhìn cô một chút, nhợt nhạt dưới ánh đèn, hai người dường như đang trở lại khoảng khắc trước kia khi ở ký túc xá.
Thanh âm nghẹn ngào vang lên, quay đầu nhìn về phía cô gái nằm trên giường, khóe mắt Trình Lan lộ ra một nụ cười khổ, "Ghét, cái người này. . . . . ."
Không nói thêm gì nữa, Trình Lan nằm ở trên giường nhìn trần nhà, cảm giác buồn ngủ hoàn toàn không có, cũng chẳng biết tại sao, trong lòng bởi vì cô gái kia mà ấm áp
Tầng cao nhất, người đàn ông nheo mắt lại, chuông cửa bám riết không thôi, trên trán Mộ Diễn đang nổi gân xanh, rạng sáng một chút, anh đứng ở trước cửa gác xép hóng mát, nói ra, nhất định sẽ bị Lữ Phương cười nhạo.
Tâm Mất Khống Chế
"Nụ hôn vốn có độc, không sợ dũng sĩ sớm bị chế phục, vô năng lực cấm độc, co quắp ở trong mộng, người nào rồi sẽ quan tâm tôi ốm đau. . . . . ."
Chiếc điện thoại di động màu trắng ở đầu giường vang lên, chuông điện thoại hấp dẫn sự chứ ý của Trình Lan , cô ta kinh ngạc nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại di động, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Tử Ca đang ngủ, điện thoại di động để chuông cũng không lớn, cô quay lưng tiếp tục ngủ, mơ hồ còn có cảm giác không vui do bị quấy rầy.
Trình Lan nhìn hai chữ Mộ Diễn nhấp nháy trên màn hình cảm giác bất an vội vàng bấm nút tắt
Tử Ca dần dần tỉnh, vén mí mắt lên nhìn thì hốt hoảng, Trình Lan đang cầm điện thoại di động của cô.
Trình Lan không có nói gì, không biết Tử Ca định nói cái gì, nhưng lại cảm nhận được trong lòng cô ấy khổ sở.
"Trình Lan, cô biết tôi rồi đấy, thế giới của tôi không tha cho bất kỳ điểm nhơ nào, cho nên Chung Nham rời tôi đi, giữa bọn tôi liền có giới hạn. Giống như tôi với cô vậy, mặc dù hiện tại tôi có thể bình thường trao đổi với cô thì tình cảm cũng không được như trước. Nhưng là, Trình Lan. . . . . ."
Cái nhạc chuông này, bộc lộ cảm xúc một cách mờ mịt, khiến tâm của Trình Lan cũng run rẩy theo. Tử Ca không phải là người có thể dễ dàng tiếp nhận người khác, cũng không dễ dàng tín nhiệm một ai, một khi đã tín nhiệm thì sẽ giao phó hết tâm tư tình cảm cho người đó, cho nên sẽ không cho phép tâm tình của mình dính điểm nhơ.
"Mới vừa rồi, có người gọi điện thoại cho cô, tôi không cẩn thận cúp máy." Trình Lan giải thích, cô không biết Tử Ca cùng Mộ Diễn có quan hệ gì, nhưng cũng nên báo cho cô một tiếng
Tử Ca cầm lấy điện thoại do Trình Lan đưa tới, rũ xuống mắt ồ một tiếng, mặc dù không biết Mộ Diễn gọi điện thoại tới có chuyện gì, nhưng là giờ phút này cô không có bất kỳ cảm giác nào. Nhớ tới buổi tối gọi điện cho anh nghe được giọng của một người con gái, Tử Ca trong lòng không khỏi phiền não.
"Trình Lan, cô yêu người đàn ông kia sao?" Nếu không cũng sẽ không để anh ta chà đạp thân thể.
Khóe miệng Trình Lan kéo dài không tính là đang cười, "Tử Ca, con người ắt sẽ phải thay đổi, tôi có từng cầu xin anh ta trả giá cao, không có gì có yêu hay không?."
Sở Luật, anh căn bản không hiểu yêu là gì. Mà, Trình Lan, cái cô cần là tiền.
Trình Lan dựa đầu thành giường, hai tay khoanh trước ***, thân thể chỉ cần hoạt động nhẹ cũng cảm thấy đau, phía dưới bị tê liệt, cảm giác đau đớn in vào trái tim, người đàn ông hung ác tàn bạo, chỉ cần nhớ tới một phần là cảm giác bị tê liệt một phần, tiến vào một cách mạnh mẽ như vậy chiếm giữ thân thể cùng trái tim cô, khiến Trình Lan ngay cả dũng khí cự tuyệt cũng không có.
Nước mắt chảy ra thấm ướt cánh tay, lại không thể hiện ra tâm tình của mình, trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Tử Ca cố gắng để cho mình hô hấp thuận lợi, cô không muốn để cho người khác dòm ngó đến nội tâm của mình.
++++++++++++++++
"Trương mụ, người đừng vội, từ từ nói, chuyện gì xảy ra?"
Trình Lan ngồi ở một bên thấy Tử Ca cầm điện thoại di động ngẩn người, không nhịn được lên tiếng quấy rầy, "Không trở về sao?"
"Tử Ca, tỉnh tỉnh."
"Tiểu. . . . . . Tiểu thư, phu nhân hiện tại, không tốt cho lắm. . . . . ." Trương mụ lời nói lắp bắp, Tử Ca hốt hoảng cầm điện thoại di động luống cuống tay chân đi mặc quần áo.
"Thế nào, Tử Ca, đừng hoảng hốt."
"Tóm lại, cô, cô nhanh tới đây." Trong thanh âm đã có chút kinh hoảng, không kịp nói những thứ khác Tử Ca mặc quần áo liền đi ra ngoài, Trình Lan ôm lấy cánh tay Tử Ca , ổn định thân thể như muốn ngã nhào của Tử Ca.
Lầu dưới, một chiếc Audi R8 phách lối dừng ở khu dân cư cũ rách, người đàn ông nắm điện thoại di động sắc mặt âm trầm , khóe miệng cười kéo dài.
Hạ Hạ, cô lại dám trắng trợn không nghe điện thoại của tôi, thật cho là tôi không tìm được cô sao?
Tử Ca cùng Trình Lan vội vã chạy tới bệnh viện , liền thấy người đàn ông phách lối đứng ở hành lang bệnh viện, anh đứng bên cạnh cửa sổ, gió thổi vào bộ tây trang màu đen, gió lạnh, khí thế trên người anh lại càng lạnh hơn
Nghe được tiếng bước chân, anh xoay người lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười tà mị, "Hạ Hạ."
Một khắc kia, Tử Ca cảm thấy người đàn ông trước mặt mang theo bóng tối bao trùm, tại sao anh lại đến đây?
"Khốn kiếp. . . . . ."
Tử Ca đạp giày cao gót bước nhanh, tiến về phía trước, một tay giơ trước mặt người đàn ông kia. Không để cô như ý, người đàn ông dễ dàng bắt được tay cô, chỉ xoay tròn một cái cả người cô nằm trong *** anh, lệ trong mắt đã được cô kìm chế , dọc đường đi trong lòng cô run run sợ hãi vào giờ khắc này đều nổ tung.
“Tại sao anh có thể làm như vậy? Tại sao anh có thể. . . . . ." Tại sao có thể lấy bệnh tình của mẹ ra hù cô.
Nhẫn nhịn không được, lệ trong mắt đã rớt xuống, Tử Ca giơ hai chân đạp anh một cái, sự ủy khuất trong lòng cùng sự sợ hãi lập tức bộc phát ra ngoài, khiến cô muốn phát tiết lên người khác, động tác của cô khiến chân mày Mộ Diễn nhíu chặt, anh ôm lấy cô đặt cô lên bả vai, bàn tay giữ đôi chân đang đạp loạn của cô, động tác này khiến Tử Ca cả kinh, đầu hơi rũ xuống, cô cảm thấy cả đầu đang treo lơ lửng, trong lòng dâng lên cảm giác khẩn trương.
"Anh. . . . . . Để tôi xuống. . . . . ." Tử Ca giùng giằng muốn thoát khỏi bàn tay anh, nhưng tư thế như vậy khiến cô suy sụp hoàn toàn, sắc mặt đỏ bừng không biết là vì động tác của anh hay vì cảm giác của bản thân, trực giác nổi lên một trận khó chịu.
Người đàn ông nặng nề vỗ vào ௱ôЛƓ của cô, thấp giọng lộ ra vẻ uy hiếp, "Nếu không nghe lời tôi sẽ đem cô ném ra ngoài."
"Trình Lan. . . . . ." Tử Ca thất thanh thét chói tai.
"Đến, đến." Cô hốt hoảng phải dùng loại ngôn ngữ này để ám chỉ
"Người nào đưa cho cô lá gan, lại dám không nhận điện thoại của tôi." Âm thanh của Mộ Diễn rất lạnh, mang theo cảm giác bị chọc giận, không vui. Rạng sang, hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng nói của người nhà bệnh nhân. Tiếng nói của anh vang vọng, gõ vào lỗ tai của Tử Ca
"Mộ Diễn, anh khốn kiếp, để tôi xuống, tôi chỉ ngủ quên mà thôi. . . . . ." Tử Ca gấp gáp giải thích, tư thế này khiến cô cực kỳ khó chịu.
Mộ Diễn liều mạng ôm cô hướng ra bên ngoài, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua người đàn ông nào như vậy, Trình Lan bước lên trước muốn ngăn cản động tác của Mộ Diễn, ai ngờ tay vừa mới giơ lên liền bị anh bắt lại, hất tay ra, bỏ lại cô ta ở phía sau.
Mộ Diễn đặt chân bước, tay đè xuống một cái, cánh tay bền chắc của anh ghim chặt ở vòng eo mảnh khảnh của Tử Ca, giam cô ở trong *** của mình, con ngươi sâu lạnh đặt ở trên người Trình Lan quay một vòng, môi mỏng nhẹ nhàng khạc ra từng chữ độc ác, "Trình Lan? Cô có làm cho Sở Luật vui mừng không? Tôi cho là thủ đoạn như vậy cô thấy cũng nhiều rồi chứ."
Động tác của anh mập mờ, Tử Ca quay đầu đi hừ nhẹ, "A, người khác còn xấu xa kém anh rất nhiều, Mộ Diễn, anh là người như vậy sao?"
Mộ Diễn không để ý, phân phó tài xế trở về biệt thự. Thân hình cao lớn của anh vừa bước vào khiến cả hàng ghế phía sau đột nhiên chật chội, Tử Ca cố ý né sang một bên, kéo ra khoảng cách an toàn
Cả người bị anh đẩy mạnh ngã về phía sau, Tử Ca đau nhíu mày, Mộ Diễn nghiêng người, nửa người ngồi ở buồng xe, nửa người bao trùm lấy cô, trên cánh tay cô lộ ra vết bầm, Ánh mắt Mộ Diễn rất lạnh, anh nhẹ nhàng di chuyển đầu lưỡi lên vết thương, "Thuộc họ nhà mèo sao? Móng vuốt đủ lợi hại!"
"Hạ Hạ." Thanh âm của anh trầm thấp, khóe mắt mang theo một nụ cười, có khả năng đầu độc lòng người , Tử Ca lại bị anh gọi một tiếng Hạ Hạ, ánh mắt mất khống chế đến nỗi rơi lệ.
Không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy mình đặc biệt mềm yếu.
Tử Ca ngước mắt nhìn, chỉ thấy Mộ Diễn nhắm mắt nghỉ ngơi, lông mày hơi nhíu lại, có vẻ đang mệt mỏi. Trong lòng Tử Ca có cảm giác mềm mại, cô nhẹ nhàng động thân, cũng không giãy giụa nữa.
Xe dừng ở trong biệt thự, Tử Ca đuổi tài xế đi xuống, cô không gọi Mộ Diễn dậy, cô cũng biết chẳng qua Mộ Diễn chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần, nói tóm lại, cô cũng không muốn quấy nhiễu anh.
Anh nhắm mắt lại dáng vẻ ít đi một phần sắc bén, nhiều thêm một tia dịu dàng. Tử Ca theo dõi anh một lát, đàn ông, cần gì phải đẹp trai như vậy? Khó trách bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ vây quanh
Nghĩ đến tối hôm qua, trong điện thoại có giọng phụ nữ, cảm giác Tử Ca lo sợ không yên bị kéo trở về. Cô kinh ngạc nhìn gò má của Mộ Diễn , trong lòng có một loại cảm giác mang tên mất mát đang từ từ lan tràn trong lòng
Không gian cực kỳ yên tĩnh, Tử Ca nhìn dáng vẻ tuấn lãng của anh, trong lòng chứa đầy cảm xúc, người đàn ông như vậy, đến tột cùng thì dạng phụ nữ nào mới hợp với anh đây?
Chẳng qua là, vô luận là người phụ nữ như thế nào, cũng không phải là cô.
Con ngươi đen như mực mở ra, Tử Ca sợ đến nỗi tâm chấn động mạnh một cái, trong đôi mắt mềm mại chứa đựng nhiều tình cảm không kịp thu hồi nhìn thẳng vào mắt anh, Tử Ca hốt hoảng vội vã thu hồi tầm mắt, luống cuống tay chân định đẩy cửa xe đi ra ngoài, lại bị Mộ Diễn kéo lại.
Hơi thở của đàn ông áp gần, hơi thở ấm áp phả vào gò má cô, Tử Ca lặng nhìn khuôn mặt của Mộ Diễn đang phóng đại trước mắt mình, cô ngừng thở, nhịp tim kịch liệt muốn nổ tung, nhưng là, cô không muốn né ra.
Cái cảm giác H*m mu*n đó khiến thân thể Tử Ca khẽ run lên, trong lòng mang theo chút sợ hãi không khống chế nổi, cô càng né ánh mắt của anh càng nóng bỏng, lại phát hiện thân thể mình như bị tiêm thuốc, mềm nhũn một dạng.
"Đáng ૮ɦếƭ, tiểu yêu tinh." Thanh âm của Mộ Diễn lộ ra vẻ không bình thường, trong con ngươi hắc ám dấy lên một ngọn lửa, bàn tay không khách khí chế trụ sau gáy Tử Ca , "Hạ Hạ, đốt lửa thì phải phụ trách tắt lửa."
*** của anh tới vừa vội vừa nhanh, cuồng mãnh khiến cho người ta sợ, Tử Ca định mở cửa xe chạy ra ngoài, ai ngờ Mộ Diễn nhanh tay kéo cô quay ngược trở lại, "Mộ Diễn. . . . . . Anh . . . . ."
Chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn cực kì nhẹ nhàng, nụ hôn của anh mang theo khát vọng nguyên thuỷ trực tiếp lướt qua môi cô, Tử Ca không tự chủ khẽ *** môi dưới, nhưng trong nháy mắt *** đã sớm bừng tỉnh mênh ௱ôЛƓ.
"Ưm . . . . ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc