Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ - Chương 26

Tác giả: Mộ Vân Già

Sẽ Không Quan Tâm
"Ca ca? Cô cũng xứng?"
Mặt của cô đã chuyển sang màu đỏ, đôi tay cố sức đẩy tay của anh ra, trong đôi mắt là sự kinh hoảng cùng mờ mịt
"Tay, buông ra" Thân thể Mộ Diễn cực kỳ căng thẳng, sắc mặt lạnh nhạt mang theo lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào người cô (MiuDiendanLeQuyDon)
Ho khan một cái
Tử Ca liên tục ho khan, chớp mắt không khí được lưu thông, làm không nhịn được chỉ muốn nuốt hết vào miệng, hít thở không thông khiến tâm tình cô hoảng loạn cơ hồ còn chưa biến mất. Cô ho khan trong đôi mắt chứa lệ, tay đặt lên cổ chỗ anh vừa Ϧóþ, cổ đã chuyển hồng trải dài một mảng
Càng thêm sợ hãi khiến Tử Ca khóc nhiều hơn, mặt chợt nâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, cô hận không thể nhào tới Gi*t ૮ɦếƭ anh ngay bây giờ, lạnh lùng khạc ra từng câu
"Đúng tôi quả thật không xứng đáng" Cô cười, nụ cười rét lạnh băng giá mang theo ánh mắt sắc bén chĩa về phía anh, tay vẫn như cũ khẽ vuốt ve cổ mình "Nhưng tôi không hạ thấp mình, không bám lấy anh, là anh không thả tôi, thân thể này anh muốn liền có, không muốn cũng có thể một cước đá văng ra ngoài. Tôi - Hạ Tử Ca cũng không oán hận một câu, đường là tôi chọn. Nhưng là, Mộ Diễn, thật xin lỗi tôi không xứng với anh"
Cô cắn răng nói từng chữ một, hốc mắt lệ đã rơi, cô xoay người rời đi, bước đi thật nhanh để không cho anh thấy nội tâm của mình giãy giụa. Móng tay bấm vào thịt cũng không thấy đau, thân thể di chuyển, lệ càng ngày càng rơi xuống nhiều hơn, một loại ủy khuất ở đáy lòng lan tràn ra ngoài, rõ ràng vừa lúc này còn ôn hoà như vậy, sau một khắc lại giống như mãnh thú muốt xé nát cô
Mà cô, hết lần này tới lần khác cũng không biết mình làm sai cái gì, cánh tay hung hăng lau đi những giọt nước mắt. Nhưng mà tại sao lau mãi, lau nữa nước mắt lạnh như băng vẫn đều đặn chảy xuống
Con người - chính là như vậy, bởi vì tôi chưa bao giờ mong đợi nên tôi sẽ không đau lòng
Hạ Tử Ca, ngươi xem đi, ngươi không đau lòng, bởi vì ngươi chưa bao giờ mong đợi Mộ Diễn sẽ đối xử tốt với mình. Cho tới bây giờ....Cho tới bây giờ.....Không được mong đợi điều gì hết
Nhưng là, tại sao nước mắt vẫn không ngừng rơi?
"Ưm...."
Vì đi quá nhanh mắt cá chân không chịu nổi, Tử Ca ngã ngồi trên mặt đất, bàn tay mài trên mặt đất rách một mảng, rỉ ra vài giọt máu, cô chống thân thể muốn đứng lên, lại chật vật ngã một lần nữa trên mặt đất
Tôi không xứng, thật xin lỗi anh
Mộ Diễn đứng ở chỗ cũ, lời của cô quanh quẩn ở bên tai không ngừng, sắc mặt của anh chìm xuống, mắt nheo lại, ngay cả chính anh cũng kinh ngạc không hiểu sao mình lại mất khống chế như vậy. Ánh mắt chạm đến đến bàn tay của mình, cô gái yếu đuối kia bị anh Ϧóþ chặt, khiến lòng anh lập tức hoảng loạn
Nhìn về phía trước cô đang cố gắng đứng dậy, Mộ Diễn sải bước đi về phía trước, tay mới vừa đã chạm đến cô liền bị cô hung hăng đẩy ra, ánh mắt sắc bén ghim trên người anh
"Đừng ᴆụng vào tôi"
Cô coi anh như một loại vi khuẩn, muốn tránh xa. Trong lòng trầm xuống, anh nhìn chằm chằm cô gái ngồi dưới đất, một tay đặt ở thắt lưng của cô, một tay để dưới chân cô, đem cô bế lên
"Tính khí khá lớn"
"Buông tôi ra" Tử Ca kịch liệt giãy giụa, liều mạng muốn thoát khỏi anh
Cô không muốn anh ôm, dù chỉ có một mình, khó khăn thế nào cũng có thể đứng lên được, cô không cần mượn sức của bất kì kẻ nào, càng không cần người khác thương hại
"Ưm...."
Cùi chỏ hung hăng đánh về phía иgự¢ anh, chỉ nghe được một tiếng kêu rên nhỏ nhẹ, máu xuyên thấu qua chiếc áo sơ mi mỏng thấm ra ngoài, giật mình một lúc Tử Ca ngừng giãy giụa
Cô nhìn người đàn ông đang ôm mình trong иgự¢, trên người khí lực phảng phất cũng bị hút hết, tâm tình càng thêm khó chịu. Mộ Diễn ôm cô vẫn không để cô xuống, Tử Ca cúi đầu nước mắt rơi xuống
"Anh để tôi xuống đây đi" Lấy tay ngăn lại những giọt nước mắt, cô kiềm chế cổ họng đang nghẹn ngào, thanh âm đã hơi bình tĩnh " Mộ Diễn, đàn ông trên toàn thế giới đều ૮ɦếƭ sạch, tôi - Hạ Tử Ca cũng tuyệt đối sẽ không quay đầu nhìn anh một cái"
Cô cho anh một lời cam kết, hận không thể khắc nó thành từng chữ ghi ở trong lòng
Hạ Tử Ca, tuyệt không sẽ không có một loại tình cảm nam nữ nào đối với Mộ Diễn hết, bọn họ - chỉ là theo nhu cầu thoả mãn nhau mà thôi (MiuDiendanLeQuyDon)
Đã trải qua một cuộc tình đầy thất bại, cô tuyệt đối sẽ không đâm đầu vào lửa nữa. Huống chi, người đàn ông, trong mắt anh ta không có cô
Có thể làm cho anh quan tâm, để cho anh mất khống chế, có lẽ là cô gái gọi anh hai chữ "Ca ca"
Đúng vậy, là cô gái đó
Nhưng cô cũng không có hứng thú để đi tìm hiểu xem cô gái kia là ai, lòng của cô đã mệt mỏi rồi
Mộ Diễn khóe miệng mân thành một đường thẳng tắp, đã thu hồi vẻ mặt âm trầm, khôi phục lại vẻ mặt lãnh đãm khiến người khác nhìn không thấu, cước bộ dừng một chút
"Vậy thì đừng mỏi mắt mong chờ"
Thanh âm bình thản vô cùng, cũng không bởi vì lời nói của cô mà lay chuyển, anh đối với cô, quả thật không có một chút hứng thú
Cũng tốt
Đặt cô xuống, bàn tay bắt được mắt cá chân của cô, đang chuẩn bị kiểm tra. Tử Ca hốt hoảng muốn thu chân của mình về nhưng anh lại dùng sức chế trụ, mang theo sự kiên nhẫn "Cô còn cử động nữa, tôi sẽ siết chặt nó"
Lời uy Hi*p không lưu tình khạc ra ngoài
Tử Ca quay đầu không nhìn tới "Không bằng để tôi xem vết thương của anh một chút"
Miệng cô cứng rắn, không hiểu mình nói gì, trong lòng không biết tại sao mình đột nhiên quan tâm đến anh
Mộ Diễn thu hồi tay, mặt như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Hạ Tử Ca, giờ phút này, ánh mắt của cô bởi vì khóc mà sưng đỏ, ít đi một phần lạnh nhạt mang theo một chút mát. Coi như là cô có che giấu thế nào, cũng không giấu được sự uỷ khuất bên trong
Bộ dáng của cô không được coi là quá xinh đẹp nhưng lại khiến anh rung động
Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, cô cắn răng cưỡng bách mình không thể trốn tránh, đè nén nhịp tim bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh
Cô gái quật cường
Hồi lâu, Mộ Diễn liền cười, bàn tay đặt trên gáy cô vỗ nhẹ một cái "Tôi không ngờ, cô cũng biết chúng ta quen nhau theo nhu cầu của bản thân. Nếu cô hiểu rõ như vậy, thì đừng cố yêu thích tôi"
Sắc mặt đột nhiên trắng bệch, cô hô hấp thật sâu, để cho mình từ từ khôi phục nhịp tim bình thường
Cô dùng thân thể của mình để giao dịch nhưng lời nói của anh khiến cô không chịu nổi, nắm chặt tay, cảm giác đau đớn sẽ giúp cô hồi tỉnh, không vì lời nói của anh mà thở không thông
Trên mặt tái nhợt miễn cưỡng nâng lên một nụ cười, tay của cô triển khai che trước иgự¢ anh "Tôi không đần đến như vậy"
Tôi không đần, sẽ không để mình lâm vào bước đường cùng lần nữa
Tranh Đoạt
"Trương mụ, có chuyện gì? Được, phòng 120, bệnh viện Nhân Dân, cháu lập tức tới ngay"
Tay run run cúp điện thoại, mặt cô tái nhợt chạy ra ngoài, Mộ Diễn bắt được tay cô " Thế nào?"
"Mẹ tôi ngất xỉu" Thanh âm của cô run rẩy, ngay cả ngón tay cũng phát run "Tôi đến bệnh viện"
Đẩy tay anh ra, ngay cả áo khoác cũng không để ý tới, phi nhanh ra ngoài. Cuối thu gió lạnh như vậy nhưng cô không có cảm giác chỉ biết chạy đi
Tạ Phương - nhất định sẽ không sao hết
Cô còn chưa ra khỏi biệt thự, tiếng còi xe kêu inh ỏi "Lên xe, cô định chạy đến đó sao?"
Tử Ca cắn răng mở cửa xe đi lên, Mộ Diễn đạp chân ga phóng đi, chiếc xe xông vào trong đêm tối, trong mắt cảnh vật đều lui về phía sau. Tử Ca lại cảm thấy không đủ nhanh, trong đôi mắt liền nhỏ lệ
Mộ Diễn nghiêng đầu, liền thấy hai tay cô nắm chặt vào nhau, bàn tay có vết máu nhỏ li ti, anh khẽ nhíu mày, lấy khăn lau tay cho cô, nhẹ nhàng đẩy ngón tay cô ra
Tử Ca trong lòng mềm nhũn, nước mắt liền theo khóe mắt chảy xuống. Tạ Phương, bà ấy không thích cô nhưng cô hiểu rõ, ai cũng có thể có chuyện nhưng bà ấy thì không thể
Có lẽ lời nói này rất mâu thuẫn nhưng quả thật chính là như vậy
Nếu như hỏi Tử Ca, người cô quan tâm nhất là ai, cô nhất định sẽ không chút do dự nói "Tạ Phương"
Xe phóng như điên, Mộ Diễn vượt qua mấy cái đèn đỏ, đến cửa bệnh viện, xe còn chưa hoàn toàn dừng hẳn, Tử Ca đã cấp bách mở cửa xe, trong đêm tối thân hình mảnh khảnh của cô càng yếu ớt hơn
Ở ngoài hành lang, phòng cấp cứu đèn vẫn sáng, Trương mụ đứng ở đó, nhìn thấy cô tới đây lo lắng nghênh đón " Tiểu thư, cô đã tới "
"Mẹ cháu, tại sao lại ngất xỉu?" Tử Ca nắm cánh tay Trương mụ cố giữ bình tĩnh
"Xế chiều, Nhị tiểu thư cùng mẹ cô ấy tới, chưa nói được câu nào liền la lối om sòm, sau khi họ rời đi phu nhân bảo tôi đi mua muối, xức muối trừ độc. Lúc tôi trở về liền thấy phu nhân té xỉu ở phòng khách
Minh Châu
Tử Ca trong lòng trầm xuống, cô nhìn chung quanh, trên hành lang lại không có người khác "Đã nói cho ba tôi chưa?"
Trương mụ rũ mắt xuống, vẻ mặt kia khiến Tử Ca hiểu hết, Tử Ca buông tay ra, trong lòng có một trận khó chịu, ngay cả khi mẹ bị bệnh ông cũng không chịu tới
Tạ Phương cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này, đến tột cùng vì cái gì? Đầu tiên còn có thể duy trì vẻ ngoài bình thản ấm áp, nhưng bây giờ, nhìn xem còn lại là gì?
Tử Ca ôm chặt hai cánh tay, cả người chán nản dựa vào tường
"Tiểu thư, thủ tục còn chưa làm xong" Trương mụ lắp bắp nói
Giơ tay lau mặt, Tử Ca để cho mình tương đối bình tĩnh "Trương mụ, bà về trước đi, nơi này để cho tôi xử lý "
Trương mụ vừa rời đi, Tử Ca co quắp ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang
Mộ Diễn đi tới, đem một xấp hóa đơn nhét vào trong tay Tử Ca " Thủ tục xong xuôi"
Tử Ca cầm đống giấy trong tay, cô cúi thấp đầu, hồi lâu từ trong miệng mới khạc ra từng chữ "Cảm ơn, tôi sẽ còn...."
Mộ Diễn chê cười, cô co rúm bả vai ngồi ngay ở trên ghế, cùi chỏ để trên đầu gối, đầu cúi thật thấp, anh cầm lấy chiếc áo khoác mỏng bao lấy thân thể cô, Tử Ca ngẩng đầu lên thì chỉ thấy anh mặc một chiếc áo sơ mi đứng ở bên
Trong lòng có chút chua xót, người ở bên cạnh cô cuối cùng chỉ có anh
Đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, Tử Ca không thể chờ đợi được nữa xông về phía trước "Bác sĩ, mẹ tôi thế nào"
"Chảy máu não" Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, khe khẽ thở dài
"Chảy máu não" Tử Ca lẩm bẩm nhai đi nhai lại ba chữ đó, tay của cô mất khống chế túm lấy cánh tay bác sĩ "Vậy bây giờ tình trạng như thế nào rồi?"
"Bây giờ nửa người tê liệt, thần kinh bị áp bách cũng sẽ bị tổn thương, cũng may máu của bà ấy còn tương đối ổn định"
"Bác sĩ, sau này mẹ tôi còn có thể phục hồi lại không?"
"Cái này còn tuỳ, cũng không phải là không thể phục hồi lại được"
Mộ Diễn đi lên nắm lấy bả vai Tử Ca để cô tựa vào người anh "Đi thôi, đi xem mẹ cô một chút"
Trong phòng bệnh, Tạ Phương nằm ở đó, trên tay cắm một cây kim, bà đang truyền nước, miệng lẩm bẩm nói gì đó, hình như đang gọi tên cô
Tử Ca nhào qua cầm lấy tay bà, không muốn rơi lệ lại không nhịn được, nước mắt lập tức tràn ra " Mẹ, là con không tốt, không thể ở bên cạnh người"
Tạ Phương trong mắt chứa đầy lệ, bà nâng tay phải lên vỗ nhẹ vào bả vai Tử Ca. Đứa bé này, bà vốn không muốn nhìn thấy cô nữa, vì cô đã từng làm tổn thương bà
Bởi vì cô mà cuộc sống của bà mới lâm vào khó khăn
Trong lúc bà mang thai Hạ Xương Nguyên lại đi tìm Lý Phân, ít năm như vậy, bà chịu đựng đủ mọi chuyện, nhưng bà không nghĩ tới, quay đầu lại tất cả đều trở về con số 0
Ngón tay lau đi giọt nước mắt của cô
"Tử Ca, mẹ thật xin lỗi con"
Tử Ca liên tiếp lắc đầu, khóc không thành tiếng, cô lần đầu tiên nghe được Tạ Phương gọi cô là con. Cho tới bây giờ, bà ấy chưa bao giờ gọi cô như vậy nhưng cô cũng không biết nguyên nhân
Cho đến một ngày.
"Mẹ, con biết, con cũng biết, con chưa từng trách người, con biết con không phải là do mẹ sinh ra"
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Tạ Phương, Tử Ca khóe miệng nâng lên một nụ cười "Năm ấy con tốt nghiệp đại học, con có đi hiến máu vô tình phát hiện ra điều đó"
"Cho nên con biết ba không thích con là có nguyên nhân"
Tạ Phương nhìn Tử Ca, miệng khó khăn định mở ra lại không nói gì "Tử Ca, có một số chuyện, con không cần biết"
........
Bên ngoài phòng bệnh, Tử Ca đứng trước mặt Mộ Diễn, cô trù trừ nói ra yêu cầu của mình "Mẹ tôi nói bà ấy có một tâm nguyện, bà ấy không muốn cơ nghiệp của Tạ gia rơi vào tay người khác"
"Tôi nghĩ muốn lấy 50% cổ phần quyền sở hữu đất đai. Mộ Diễn, tôi biết anh có biện pháp" Cắn răng, Tử Ca lại một lần nữa cầu cứu anh giúp một tay
"Thương nhân làm việc có quy tắc" Anh cũng không làm ăn theo kiểu thua lỗ
Tử Ca cắn răng "Anh muốn cái gì? Tôi có thể đem 20% cổ phần nhượng lại cho anh"
Mộ Diễn đứng lên, nhìn vào đôi mắt của Tử Ca "Chờ tôi suy nghĩ đã"
20% cổ phần đối với Mộ thị mà nói chẳng là gì, anh chưa chắc đã để nó ở trong mắt, chẳng qua chỉ muốn xem kịch hay, nếu như có thể gia nhập, cùng cô tranh đoạt, ngược lại càng thêm thú vị
Hơn nữa nếu anh muốn, không ai có thể ngăn cản anh được
Ở trong bệnh viện, sáng sớm Trương mụ đến để đổi ca thì thấy Tử Ca đứng ở cửa sổ phòng bệnh, ánh sáng chiếu vào bộ tóc xoăn màu nâu, hai tay khoanh trước иgự¢, ngón tay níu thật chặt vào cánh cửa, đầu ngón tay trắng bệch do dùng sức quá nhiều
Tối hôm qua người đàn ông đến cùng cô đã rời đi, người đàn ông kia cứng rắn mà lạnh nhạt, khí thế khi*p người, chỉ nhìn một lát cũng khiến người ta run sợ. Không biết tiểu thư làm sao có thể quen được hắn, vừa nhìn cũng biết tài trí hơn người
Người như vậy, nếu như muốn cưng chiều ai, nhất định đem người đó cưng chiều đến tận trời cao. Nhưng là, nếu không muốn, nhất định sẽ tàn nhẫn vô cùng
"Trương mụ, sao đến sớm vậy?" Xoay người lại, ánh nắng chiếu thẳng vào gò má của cô hiện lên vẻ âm u, tẻ nhạt (Miu.Dien.dan.Le.Quy.Don)
Thả hộp đồ ăn xuống, Trương mụ vội vàng kéo Tử Ca lại, thấp giọng nói "Tôi không yên lòng, một mình cô, cũng chưa từng có kinh nghiệm, ở lại một đêm, mệt muốn ૮ɦếƭ rồi đi. Bác sĩ nói thế nào?"
Tử Ca khẽ mỉm cười, để cho mình thoạt nhìn chẳng giống như đang khổ sở, cô theo Trương mụ ngồi trên một trên ghế "Bác sĩ nói liệt nửa người, nếu rèn luyện tốt thì còn có khả năng hồi phục"
Ánh mắt chuyển sang người Tạ Phương bởi vì máu không lưu thông, áp bách thần kinh, nói chuyện không được lưu loát. Vậy mà, hiện tại bà ngủ không thấy điều gì khác thường, chẳng qua lông mày nhíu lại, chật vật khó khăn
"Tôi đi lấy cháo trắng, cô ăn một chút, bộ dáng của cô nhìn qua cũng thấy không tốt" Trương mụ vừa nói vừa mở hộp đựng cháo, Tử Ca giơ tay lên ngăn cản động tác của Trương mụ
Cằm hơi nâng lên, nở nụ cười quật cường "Trương mụ, một lát cho mẹ ăn đi, mấy ngày nay bà đã cực khổ rồi, buổi tối cháu sẽ trở lại"
Trương mụ gật đầu, trong đôi mắt mơ hồ có nước mắt thoáng qua
Một đêm chưa từng chợp mắt, ánh mặt trời chiếu trên người cô hơi lung lay, trước khi sắp ngất xỉu, Tử Ca qua bên đường mua một ít sữa đậu nành, ngồi ở một góc trên chiếc ghế dài
Tử Ca uống sữa, miễn cưỡng nuốt xuống, cô muốn giữ vững thể lực, Hạ Tử Ca không thể ngã xuống. Ở quảng trường Nhân Dân các ông lão bà lão đang tập Thái Cực quyền, từng chiêu từng chiêu, tập luyện cực kỳ nghiêm túc
Tử Ca thấy thế trong đôi mắt có chút chua xót, Tạ Phương mong đợi cuộc sống về già của mình cũng có thể được như vậy, đáng tiếc, hạnh phúc của bà đã trao nhầm người rồi, cùng chờ nhầm người rồi
Lẳng lặng ngồi ở trên ghế uống hết bịch sữa, trên điện thoại di động lúc đó điểm 9h, Tử Ca đứng lên giơ tay vẫy một chiếc taxi
Cao ốc Kim cương
Nơi này thật xa hoa đã từng được Hạ Nguyên Xương khai thác, nay giao lại cho Chung Nham (MiuDiendanLeQuyDon)
"Cô khỏe, xin hỏi cô tìm người nào?"
Trước đài nhân viên lễ phép hỏi thăm Hạ Tử Ca, Tử Ca hơi hừ hừ, trên người cô còn mặc bộ quần áo hôm qua, trải qua một đêm hoảng loạn đã có nhiều nếp nhăn hết sức khó coi
"Tôi tìm Chung Nham" Tử Ca xoay đầu lại nhìn thẳng về phía nhân viên "Cô có thể gọi cho anh ta bảo có Hạ Tử Ca đến tìm, nếu không tôi cũng có thể trực tiếp đi lên"
"Xin chờ một chút, để tôi gọi điện thoại xác nhận"
Tử Ca cũng không gấp gáp, cô đứng ở một bên chờ điện thoại xác nhận. Cô cũng không có hy vọng xa vời gì nhưng dù sao trong giờ phút này lòng cô vẫn bình thản không chút gợn sóng
Chờ đợi một chút, điện thoại di động vang lên, vừa nghe thấy tiếng chuông liền biết ai gọi, trong điện thoại giọng nói của một người đàn ông truyền ra "Ở nơi nào?"
Sau đó có người dẫn cô đi lên
Tử Ca đi theo người ở phía trước, cho đến khi cô ta dừng trước phòng làm việc của Chung Nham
Căn phòng xa hoa hết thảy đều xa lạ, Tử Ca khẽ lắc đầu một cái, khóe miệng đã dính vào một nụ cười. Ai cũng sẽ thay đổi, không ai dừng lại ở quá khứ
Còn cô, muốn trở lại cũng không thể
Nhân viên làm việc vừa đi khỏi, Chung Nham đến gần bắt được cánh tay Tử Ca, vẻ mặt không che dấu được sự kích động "Tới đây có chuyện gì sao?"
Anh ta nhẹ giọng hỏi thăm, mấy ngày trước cô cùng mình trò chuyện, cô không vui, sự tức giận đốt cháy lý trí của anh. Cô cư nhiên vì người đàn ông khác chất vấn mình
Nhẹ nhàng đẩy tay Chung Nham ra, Tử Ca cười rất lễ phép cũng rất lạnh nhạt " Chung Nham, hôm nay tôi tới đây chính là muốn trả lại cho anh một thứ"
Cổ tay nhẹ nhàng xoay chuyển, cô kéo áo lên lộ ra cánh tay mảnh khảnh, cổ tay đeo một chiếc vòng, cô nhẹ nhàng tháo xuống, chiếc vòng rơi vào trong lòng bàn tay
Chung Nham ánh mắt đang để trên cánh tay của cô, sắc mặt âm trầm "HẠ TỬ CA, em dám tháo nó xuống" Anh ta cắn răng nghiến lợi gào thét, lại không ngăn cản được động tác của cô
Tử Ca cười "Chung Nham, nó vẫn ở trong tay của tôi, khiến tôi ngày đêm phải đau khổ. Tôi vẫn không hiểu, tại sao người phải gồng mình lên chịu đựng lại là tôi? Tại sao anh có thể khiến tôi khốn khổ, còn tôi thì không?"
"Tử Ca, em đang oán trách tôi?" Chung Nham trán nổi lên gân xanh, bàn tay mất khống chế để lên bả vai của cô "Vì người đàn ông kia?"
Cái nhận định này đã thiêu đốt lý trí của anh ta, không cách nào tiếp nhận được, cô cư nhiên vì người đàn ông khác vứt bỏ thứ anh ta tặng cô. Hạ Tử Ca, người đàn ông cô yêu chỉ có thể là Chung Nham
Anh ta mất khống chế dùng lực mạnh hơn khiến Tử Ca đau, trước kia cô đã từng nghĩ anh ta là người đáng để cho cô dựa, nhưng chỉ là trước kia, trước kia mà thôi
"Anh buông tôi ra" Tử Ca gầm nhẹ, trong thanh âm không nén được sự thống khổ "Chung Nham, ban đầu người buông tay tôi là anh, không phải là tôi. Cho nên đừng ở trước mặt tôi thể hiện vẻ mặt đau khổ của mình" Cô đã đau đến nỗi tâm cũng ૮ɦếƭ lặng, không bao giờ .....cô muốn tiếp tục hi vọng lần nữa
Đã từng, mặc dù hận lắm, đáy lòng vẫn như cũ tồn một chút xíu hi vọng
Hi vọng ngày đó chỉ là giấc mộng thôi, một giấc mộng đẹp, sau giấc mộng cô tỉnh lại, tất cả mọi nỗi đau cô đều phải tự mình gánh chịu. Sẽ chẳng ai biết được, có nhiều đêm cô không ngủ vì nỗi đau dày vò, vì tâm can bị xé nát. Không người nào ở bên, ban đêm yên tĩnh cô chỉ có thể nghe thấy tim mình đang đập, đang trải qua hàng ngàn nỗi đau, hàng vạn con dao ghim vào đó, cũng chẳng một ai an ủi cô
Chung Nham, lúc tôi đau khổ anh ở đây?
Khi anh đối mặt với tôi, anh nói chưa bao giờ thích tôi, người anh thích tên gọi là Hạ Minh Châu, anh có biết, lúc đó tôi đã đau khổ như thế nào không? Suy sụp như thế nào không?
Tôi không còn nhìn thấy ánh sáng, xung quanh chỉ còn bóng tối, bóng tối ôm tôi vào lòng
Lỗ mũi ê ẩm, cô rất muốn khóc, cô ngẩng đầu lên lui về phía sau từng bước, giơ tay ra đưa cho anh ta một thứ gì đó
"Chung Nham, không phải vì ai, mà là chúng ta càng lúc càng xa , khi anh chấp nhận thoả thuận với ba tôi, anh có từng nghĩ sau này tôi phải làm sao không?" Tử Ca rũ mắt xuống, trong lòng của cô bị nhéo khó chịu, khoé mắt cơ hồ muốn rơi lệ
Người cô yêu tên gọi là Chung Nham, sẽ dùng toàn bộ sức lực khiến cô cười, cũng sẽ không bao giờ bỏ cô lại, sẽ không bao giờ lợi dụng lúc cô mệt mỏi đâm cô một nhát
Lại càng không đem cô ra làm lá chắn, không bao giờ để cuộc sống của cô khó khăn như vậy. Chung Nham, anh hoàn toàn chỉ lợi dụng tôi, tôi làm sao có thể tin anh, tin anh yêu tôi?
"Càng lúc càng xa? " Từ trước đến nay Chung Nham chưa bao giờ hung dữ như vậy, anh ta từng bước ép sát cho đến khi ép Tử Ca vào một góc, cánh tay xanh đặt trên mặt cô "Tại sao cô không nói cô yêu người đàn ông kia? Có phải nhìn hắn bị thương cô đau khổ lắm đúng không?"
Tử Ca không thể lui được nữa, cô nhìn chằm chằm Chung Nham - người mà cô từng yêu say đắm, người đã từng cười rạng rỡ trao cho một chiếc vòng nói anh ta đã có được cô mãi mãi
Chung Nham sắc mặt âm trầm, khoé miệng mang theo nụ cười quỷ dị, đầu cúi thấp xuống gần tai cô "Hôm nay tới, chính là muốn trả cho tôi cái này?"
"Đúng, Chung Nham, sau này tôi sẽ không bao giờ ôm bất kỳ ảo tưởng nào về anh nữa" Tử Ca nhìn nụ cười quỷ dị của anh ta, chỉ có thể cắn răng nói
Tay của đàn ông nhẹ nhàng chạm lên tai cô vuốt ve "Tử Ca, tôi chưa diệt trừ hắn, một ngày nào đó hắn sẽ cắn lại tôi, em hi vọng tôi bị như vậy sao?"
Hàm răng cắn chặt, cô ngẩng đầu nhìn Chung Nham, ánh mắt đã là chuyển lạnh, trong lòng liên tục cười lạnh "Cho nên anh lợi dụng tôi sao?"
"Tại sao phải gọi là lợi dụng? Tử Ca, em không muốn thoát khỏi cuộc sống như thế sao?" Ngón tay dọc da thịt nhẵn nhụi của cô dao động, từ trước đến nay anh ta luôn dịu dàng, bây giờ lạnh như vậy khiến cô sợ
Lần đầu tiên Tử Ca sợ người đàn ông này, đúng vậy, sợ hãi, sợ. Đây chính là Chung Nham sao? Cắn chặt môi dưới, thân thể cũng cứng ngắc theo, ngón tay của anh ở mặt cô khiến cô nổi da gà. Dáng vẻ của Chung Nham bây giờ đáng sợ cực kỳ , Tử Ca lần đầu tiên hối hận vì đến đây, ngây thơ muốn thông qua phương thức này để dứt bỏ đoạn tình cảm kia
Tối hôm qua một lúc ở cùng Tạ Phương, cô suy nghĩ một hồi lâu, người cô yêu cùng người yêu cô, cô sẽ chọn ai?
Nhưng nếu có một ngày cô gặp được người yêu mình thật nhiều cô nhất định không chút do dự chọn người đó (Diễn.đàn.Lê.Quý.Đôn)
Ngón tay đẩy nút áo trước иgự¢ cô ra, trên cổ lộ ra dấu hôn, con mắt Chung Nham thâm chìm, bàn tay để trên bả vai cô dùng sức Ϧóþ chặt cơ hồ muốn Ϧóþ gãy xương cô "Thế nào, hắn đã thoả mãn cô sao? Hạ Tử Ca, cô đang căng thẳng đấy"
Tử Ca sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cô đẩy tay anh ta ra muốn né tránh lại bị anh giữ lại, môi dán lên cổ cô, hàm răng cứng rắn cắn vào mạch máu, cơ hồ muốn cắn nát khiến nó chảy máu mới thôi
"Chung Nham, không muốn" Tử Ca kinh hoảng gọi lại không ngăn cản được động tác của anh ta
"Tiên sinh, tiên sinh, ngài không thể vào"
Rầm
Ngoài cửa truyền đến tiếng ngăn cản của thư ký, tiếp theo tiếng cửa bị đá văng ra
"Lá gan đủ lớn, chạy đến nơi này làm loạn" Thấy rõ tình hình bên trong, Mộ Diễn chỉ cảm thấy mặt trời đang thúc giục anh, một quyền hướng về phía Chung Nham đánh tới, anh ra rất chuẩn, tay đánh vào mặt Chung Nham mang theo sức mạnh cực lớn, Tử Ca chỉ nghe thấy tiếng kêu rắc rắc....
"An ninh, mau gọi an ninh"
Tiếng kêu sợ hãi vang lên, thư ký bị doạ đến sợ, vội vã kêu lên
Chung Nham bị đánh rên lên một tiếng, anh ta lảo đảo mấy cái, vịn ghế sa lon đứng lên, người lại thối lui ra mấy bước, cách xa Tử Ca. Mộ Diễn kéo Tử Ca lại gần, ánh mắt liếc đến dấu vết trên cổ cô, trong mắt càng tức giận, bàn tay dùng sức nắm chặt tay cô, Tử Ca đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch
Chung Nham đứng thẳng người, sắc mặt anh ta xanh mét, khóe miệng bị cắn ra máu tươi, anh lấy tay lau vết máu "Rống cái gì, toàn bộ đi ra ngoài cho tôi"
Người của công ty và bộ phận an ninh cùng nhau ngoan ngoãn đóng cửa đi ra ngoài, Mộ Diễn cười lạnh, bàn tay nắm chặt không buông, cũng không có ý định thả lỏng
"Mộ thiếu, tại sao lại rảnh rỗi chạy đến chỗ này?"
Không nhìn ra sắc mặt của Chung Nham nhưng ai cũng hiểu anh ta duy trì phong độ của công ty nên không đánh trả
"Thật xin lỗi, tôi hoa mắt, không thấy được anh là Chung thiếu, chẳng qua tôi không có thói quen dùng chung đồ, trước mắt cô ta còn rất hợp khẩu vị của tôi, nhất là....."
Mộ Diễn sắc mặt rất trầm, trong đôi mắt vẻ lạnh nhạt cũng không e dè buông thả ra, nhưng khoé miệng nhếch lên nụ cười châm chọc "Tử Ca bị anh xích. Gai trên người nổi lên sẽ rất khó chịu"
"Thật xin lỗi vì quấy rầy Chung thiếu, tôi mang cô ta đi trước, hôm sau là Lễ chúc mừng, lúc đó chúng ta nói chuyện sau" Mộ Diễn nói khách sáo không mất lễ nhưng trên mặt âm trầm không nhìn ra ý tốt trong câu nói
Nói xong, không kịp phản ứng Tử Ca liền bị Mộ Diễn kéo đi
Tử Ca đi chật vật, cánh tay bị nắm dùng sức giãy giụa lại bị anh ôm lấy thắt lưng kéo ra bên ngoài. Mộ Diễn trên mặt giống như mưa gió đổ ập tới, bộ dáng doạ người
"Anh buông tôi ra" Tử Ca rống lên nhưng thoát không khỏi sự khống chế của anh
"HẠ TỬ CA, thừa dịp tôi còn chưa nổi giận cô câm miệng lại cho tôi " Mộ Diễn cười lạnh, gân xanh trên trán tuôn ra, nhìn ra được anh đang giận dữ cô im lặng. Kéo cô ra ngoài, Mộ Diễn mở cửa xe ném Tử Ca vào trong, đá vào cửa xe, người chui vào buồng lái, đạp chân ga phóng về phía trước
Theo dõi page để cập nhật truyện hay