Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ - Chương 23

Tác giả: Mộ Vân Già

Mộ Thiếu Gặp Tập Kích
Nhìn cô chuẩn bị đứng dậy trả tiền, Mộ Diễn đè cô xuống, trên mặt khí ép trầm thấp "Đừng động"
Rốt cục phát hiện trên người Mộ Diễn có hơi thở lạnh, Tử Ca liền khẩn trương "Sao vậy?"
Mộ Diễn thu hồi cánh tay đè trên người Tử Ca, khóe miệng của anh hơi ngoắc ngoắc cười, móc ra một hộp TL tuỳ tiện lấy một điếu cầm trong tay, khói mù lượn lờ, chính lúc đó Tử Ca phát hiện tròng mắt của anh chìm đến đáng sợ. Hết lần này đến lần khác anh nở nụ cười nhạt, giọng nói êm ái "Chạy trước tính sau"
Lời nói vừa dứt, mặc dù sắc mặt Mộ Diễn không khẩn trương nhưng không có nghĩa là cô không khẩn trương, sống lưng đã cứng ngắc, Tử Ca cảm giác đầu mình ong ong, đầu óc choáng váng không có chút sức lực. Cô khống chế mình không quay đầu xem chuyện gì đang diễn ra, một đôi mắt to thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộ Diễn "Hôm nay tôi đi giày cao gót"
Phía bên kia có người nhìn sang, một người trong đó đi thong thả bước đến, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại. Mộ Diễn ánh mắt hơi híp một cái, anh tắt *** trong tay " Đem giày cởi ra, hôm nay luyện chân một chút"
Nói xong, không đợi Tử Ca phản ứng, anh đứng lên bắt lấy tay của cô chạy về phía trước
"Này, hai người còn chưa trả tiền" Chủ sạp gào thét "Tổng cộng chưa đủ một trăm đồng....."
Lời còn chưa nói hết liền bị một thân thể vạm vỡ ***ng vào, mấy người kia trên người xăm trổ đủ hình, dáng vẻ hung ác, một người trong đó nhổ nước miếng, thét lên " Mẹ kiếp, đuổi theo cho tao, không cho chúng chạy thoát"
Theo bản năng Tử Ca quay đầu lại nhìn một cái, cả người cũng căng thẳng theo, cô lảo đảo đi theo Mộ Diễn, đôi giày cao 8cm khiến cô muốn té xuống đất, vứt đôi giày cô hết sức miễn cưỡng đi theo Mộ Diễn, ngón tay bởi vì khẩn trương nắm thật chặt tay Mộ Diễn, trong lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi lạnh
Chợ đêm rất nhiều người, Mộ Diễn một mình đấu với nhiều người chạy qua chạy lại, Tử Ca cảm giác mình hô hấp không nổi. Chạy trốn lung tung không tránh được va chạm với vài người, cô cau mày ngay cả đau cũng không dám kêu, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù tiếng gió, cùng tiếng bước chân ở sau lưng
Chạy ra khỏi chợ đêm, Mộ Diễn kéo Tử Ca quẹo vào một ngõ nhỏ, anh thở hổn hển khẩu khí trên mặt âm trầm thể hiện sự xơ xác tiêu điều. Tử Ca bị anh kéo chạy thở không nổi, ngồi thụp xuống, hai tay đặt trên đùi không ngừng hô hấp, cô muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì nhưng ngay cả khạc ra một chữ cũng không thể, liền bị Mộ Diễn lôi kéo chạy ra ngoài, người phía sau theo sát không thôi, thanh âm hùng hùng hổ hổ khiến cô khẩn trương
"Giết hắn, không thể để cho hắn sống"
Mộ Diễn sắc mặt rất khó nhìn, anh cầm điện thoại di động muốn gọi một cuộc điện thoại lại phát hiện một chút tín hiệu cũng không có, khóe miệng cười lạnh càng sâu, thật chu đáo, muốn vây ૮ɦếƭ anh ở chỗ này rồi
" Mộ Diễn, tôi, tôi chạy hết nổi rồi " Vì đi chân đất nên lòng bàn chân bị cục đá cứa chảy nhiều máu, cô cảm giác mình đi một chút cũng thấy đau, cô nắm thật chặt tay anh, trong lòng sợ hãi vô cùng, cô chạy đến kiệt sức rồi
Mộ Diễn cúi đầu liền thấy chân cô chảy máu, chân mày nổi lên vẻ đau đớn muốn giấu cũng không giấu được, bàn tay chế trụ eo của cô để cho cô gần sát anh "Ôm lấy tôi"
Thanh âm của anh trầm thấp, trên người nhiệt độ xuyên thấu qua áo sơ mi truyền lại ra ngoài, tiếng hít thở trầm ổn khiến Tử Ca tâm cảm thấy an tâm, thân thể của cô bị anh nhấc lên, chân liền giẫm lên giày da của anh
Hốc mắt Tử Ca chứa lệ, khoảng khắc này làm cô đột nhiên quý trọng, sinh mạng của hai người phảng phất dính chặt lấy nhau. Mộ Diễn ôm lấy cô núp ở một bên, tiếng bước chân rối rít nhốn nháo từ xa tiến lại gần, tâm tình Tử Ca lại hoảng loạn, lại thấy tiếng bước chân từ từ chậm lại, nhịp tim của anh có lực mà trầm ổn, mỗi lần tim anh đập dường như đang bước lên nhịp tim của cô
" Mộ Diễn, không sao chứ?" Anh không động, Tử Ca cũng không dám động •
Mộ Diễn rũ con ngươi, nhìn hai bên đường, nơi này kiến trúc cũ kỹ, không giống như những nơi khác tiện lợi cho việc tránh né. Nhưng là các nhà cao tầng ở đây đều thấp, hơn nữa nếu bọn họ mà đến nhất định sẽ không bỏ qua cho anh. Con ngươi nheo lại, nhớ tới lời nhắc nhở của Lữ Phương, trong lòng thịt nguội càng sâu, chó nóng nảy nhảy tường, rõ ràng bọn chúng đã tính toán từ trước
Chẳng qua là anh không ngờ tới ở khu phố náo nhiệt này bọn chúng lại dám trắng trợn đi tới
Con ngươi thâm chìm nhưng trên người không có một tia hốt hoảng hay vội vã, anh trầm ổn cùng lạnh lùng cũng làm cho Tử Ca cảm thấy sợ, cái cảm giác lạnh lùng tàn nhẫn đó cô không chịu được, hơi thở không tự chủ phả lên trên người anh.
Anh cúi đầu nhìn về phía Tử Ca, khóe miệng cười trong đêm tối hết sức độc ác " Sợ "
Tử Ca cắn răng, cô sợ nhưng không muốn ở trước mặt anh tỏ ra yếu thế, người đi đường rất nhiều không may gặp phải quỷ thì thật phiền toái
Mộ Diễn khóe mắt nhìn cô cũng không có ý định giải thích, thế giới của anh đen trắng không rõ ràng " Có thể đi hay không?"
Tử Ca gật đầu một cái, đi theo Mộ Diễn, chân đất đạp phải cục đá trên đường, cô đi lảo đảo mà khó khăn, cô và người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen này thật không giống nhau. Anh bước từng bước trầm ổn mạnh mẽ, còn không quay đầu lại nhìn cô một chút " Nhanh lên một chút, tín hiệu điện thoại ở nơi này không bị che giấu, đi khoảng 200 mét nữa liền gọi điện thoại cầu cứu"
Tử Ca lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì bữa ăn cơm ngày hôm nay, sớm biết như vậy cô thà ở nhà ăn mỳ còn hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tuỵ nâng lên, cô nỗ lực đuổi theo từng bước chân của anh. Đầu đường, Mộ Diễn đột nhiên dừng lại, Tử Ca mất thăng bằng trực tiếp ***ng vào lưng của anh
Cánh tay của anh lui về phía sau chống đỡ thân thể cho cô, Tử Ca hoàn toàn bị che giấu phía sau anh
Đầu đường, một đám vệ sĩ quần áo chỉnh tề đứng thành một hàng khiến Tử Ca sợ hết hồn hết vía, đám người kia cùng đám người phía sau thật giống nhau. Cô níu vạt áo của Mộ Diễn, đó là nơi chống đỡ cuối cùng của cô
Mùa thu gió thổi bên tai vù vù, những chấm nhỏ trên bầu trời cũng dần dần biến mất , nhất thời khiến không gian càng thêm yên tĩnh
Mộ Diễn cởi nút cài ống tay áo ra, đem ống tay áo lật đi lật lại mất lần, lộ ra cánh tay bền chắc, ánh mắt của anh thâm chìm mang theo tia độc ác
Chạy về phía trước một chút sẽ có tín hiệu, Mộ Diễn đưa điện thoại di động nhét vào trong tay Tử Ca, một tay đẩy cô ra
Giữa đám người, anh tay trần đối phó, động tác lại tương đối bén nhạy, thân thể cao to linh hoạt tránh qua một đòn trí mạng, anh hướng một quyền về phía người trước mặt đập tới, hắn hung ác tàn nhẫn nhanh nhẹn đánh trả không mang theo một chút do dự, tốc độ của hắn rất nhanh và mạnh, đột nhiên một tay chế trụ ở cổ anh, ngón tay hung hăng ghim vào người anh đẩy anh vào vách tường. Bị bấm ở hô hấp hai tay giãy giụa lung tung, những người khác thấy thế rối rít ôm người xông lên
Mộ Diễn nghe thấy âm thanh đó, chân lui về phía sau đá một đá, thân thể chuyển một cái liền đem người kia quăng ra ngoài, anh xuất thủ hung mãnh, không dư thừa chiêu thức trực tiếp đánh trúng mục tiêu, trở tay chế trụ cánh tay người đang công kích mình, chân có lực cong lên thúc vào nách đối phương. Tử Ca chỉ nghe một tiếng hét lớn, hình như là tiếng của khúc xương bị gãy, nhất thời bên trong vang lên tiếng kêu rên thê thảm vô cùng
Tử Ca thấy tất cả mọi người đều vây quanh Mộ Diễn, cô bò dậy chạy ra ngoài, không để ý những vết thương trên người, cô dùng toàn lực chạy về phía trước, khóe mắt chua xót, giờ khắc này Mộ Diễn ở trong mắt của cô là động lực duy nhất thúc đẩy cô chạy về phía trước.
"Mau lên, đừng làm cho con đàn bà kia chạy đi"
Đồng loạt tất cả bọn chúng đều túm lấy gáy anh, sau lưng một cây côn đập tới, Mộ Diễn chỉ hừ hừ, anh nghiêng người một cước đá hắn rơi trên mặt đất, không thấy hắn đứng dậy lại hung hăng giẫm lên mặt hắn một cái
Tử Ca không dám nhìn về phía sau, cô chỉ liều mạng chạy về phía trước, ngã xuống lại bò dậy, điện thoại di động lại thuỷ chung không có tín hiệu, mắt cô nhỏ từng giọt lệ, sau lưng còn thỉnh thoảng nghe được tiếng va chạm cùng tiếng kêu rên
Điện thoại di động rốt cục cũng có tín hiệu, Tử Ca lập tức bấm gọi, tay của cô vì khẩn trương mà run run cơ hồ không nắm được điện thoại trong tay, trong lỗ tai vang lên tiếng chuông, thanh âm nhỏ giữa mùa thu, thanh âm đau đớn xé lòng vào ban đêm
"Mau, Mộ Diễn đang gặp nguy hiểm, nơi này là đường Nguyên Sơn ở Đàm Thành, nhanh lên một chút" Trong nháy mắt có người nhấc máy, Tử Ca cũng không nhịn được nữa khóc ra thành tiếng
"Được" Đầu dây bên kia tuôn ra một tiếng nói khô khốc " Cô đứng tại chỗ đừng động, chiếc điện thoại này có gắn thiết bị định vị. Còn nữa, đừng báo cảnh sát "
Điện thoại cắt đứt, Tử Ca đứng tại chỗ xoay quanh, anh ta nói điện thoại có gắn thiết bị định vị, chính là nói chỉ cần điện thoại di động ở nơi nào anh ta có thể nhanh chóng tìm tới nơi đó. Cô suy nghĩ một chút nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, lại bị tiếng kêu thảm thiết ở nơi xa vọng lại khiến cô thêm hoảng hốt
Từng giây từng phút đau khổ trôi qua, mây đen che kín những chấm nhỏ trên trời, cả bầu trời ảm đạm một mảnh, Tử Ca muốn chạy trở về lại sợ mình thêm phiền, suy nghĩ một chút cô đem điện thoại để vào một góc, để trên cục gạch, nhấc chân hướng về phía chợ đêm chạy
"Hắn đả thương rất nhiều huynh đệ của chúng ta như vậy, dứt khoát phải cho hắn nếm mùi đau khổ"
"Ngươi nghĩ xử lý hắn ở nơi này để kinh động cảnh sát sao? Mang đi"
Mộ Diễn ngồi chồm hổm ở góc tường, trên trán từng giọt máu nhỏ xuống khiến anh có chút hoảng hốt, anh - Mộ Diễn chưa bao giờ có bộ dáng chật vật như vậy
"Là tiếng gì"
"Hình như là tiếng xe cảnh sát"
"Cái gì? Con ranh kia báo cảnh sát?" Trong tiếng kinh ngạc, tiếng còi xe của cảnh sát càng ngày càng gần
"Làm sao bây giờ?"
"Mọi người lên xe, mang cả hắn đi"
Một trận hốt hoảng, tiếng bước chân vang lên, Tử Ca khẩn trương núp ở vách tường nghe bọn chúng nói muốn đem Mộ Diễn đi trong lòng đột nhiên cả kinh, không kịp nghĩ gì nữa cô nhào ra ngoài, cô nhào tới trên người Mộ Diễn, lực đạo ***ng lên người Mộ Diễn khiến an*** nề hừ một tiếng
"Tôi báo cảnh sát, bọn họ lập tức liền tới đây, tôi cũng nghe thấy tiếng còi của cảnh sát đang đến gần" Tử Ca lớn tiếng kêu, trong lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh nhưng thanh âm của cô run rẩy lại mang theo sự kiên định
Một người trong số đó thấy cô đi tới, cầm con dao găm chạy đến "Mày không muốn sống"
"Trở lại mau, đi"
Tiếng còi cứ kêu vang, Tử Ca lại sợ toàn thân ướt mồ hôi, gió thổi qua thổi trúng lên người cô khiến cô co rúm lại
Tử Ca mắt đỏ nhìn người ở phía dưới, bàn tay có dính thứ gì đó tanh tanh khiến cô cả kinh, áo sơ mi màu đen ướt một mảng lớn, dưới ánh trăng Tử Ca thấy trên tay mình có máu đỏ tươi
"Tôi hiện tại không có khí lực để "yêu" cô" Mộ Diễn cười nhìn về phía Tử Ca, cô đè ở trên người của anh, nếu như để mọi người nhìn thấy cảnh tượng mập mờ này sẽ gây hiểu nhầm
Trong lòng Tử Ca có vị chát, trong mắt lệ lại muốn xông ra ngài " Anh còn nói giỡn được sao, anh có thể đi được không? Chúng ta cùng đi" Cô bắt được cánh tay của anh lượn quanh cổ của mình, để cho cả người anh dựa vào người cô, mượn lực của cô đứng dậy, cô sợ bọn chũng quay lại lần nữa
Bị ***ng phải vết thương, Mộ Diễn nhíu mày hừ hừ "Báo cảnh sát?"
"Không có, bọn họ sẽ không tới đây" Mộ Diễn đưa điện thoại cho cô để gọi điện cho Lữ Phương nhưng là cô không biết bọn họ ở Nam Bình bao lâu mới tới, hơn nữa còn không để cho cô báo cảnh sát
Cô ngẩng đầu liền thấy ánh mắt nghi hoặc của Mộ Diễn "Tôi mua xe đồ chơi cảnh sát, anh có thể tự mình đứng lên không, tôi không nhấc được anh lên" Tử Ca dùng sức nhấc anh lên nhưng không thể, trong đôi mắt lại rơi lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn hốt hoảng, luống cuống vô cùng
Mộ Diễn nghe cô giải thích, nhất thời dở khóc dở cười, anh lấy tay véo má cô " Lữ Phương lập tức sẽ đến đây, đầu tôi đau, để cho tôi dựa vào một lát "
" Mộ Diễn, anh định ngủ sao? Anh đừng ngủ, anh ngủ thiếp đi bọn chúng quay lại thì làm sao bây giờ? Chúng ta thử lại lần nữa có được không?" Tử Ca lôi cánh tay của anh dùng sức, ***ng tới thân thể của anh, nhìn thấy chiếc áo sơ mi đẫm máu, nước mắt nhỏ giọt chảy xuống
Đèn xe chói mắt quét tới, trong nháy mắt chiếu sáng cả khu, Tử Ca hoảng sợ giơ tay ngăn cản ánh sáng chiếu vào, thân thể lệch về phía Mộ Diễn che kín người anh, bàn tay anh lại đè vào bả vai cô đem cô ôm vào trong ***, Mộ Diễn thấy thân thể cô cứng ngắc, nhẹ giọng nói nhỏ " Là Lữ Phương "
Trên xe người đàn ông bước xuống, anh ta mặc một bộ trang phục màu đen, cả người rối loạn không ổn định, chỉ thấy anh ta lo lắng chạy tới "Cô báo cảnh sát? Tôi đã nói không cho cô báo cảnh sát rồi mà"
Tử Ca bị anh ta trách móc, một câu phản bác cũng không nói ra được, chỉ nhìn anh ta đem Mộ Diễn đi, Mộ Diễn mất máu quá nhiều. Lữ Phương nặng nề đứng lên, không phân biệt nặng nhẹ nói với Tử Ca " Đi mau, muốn ngồi chồm hổm một cục ở đây sao"
Xe rất nhanh di chuyển, đi đến một biệt thự hào hoa, Mộ Diễn bị đẩy mạnh vào trong, Phạm Húc Diệc đi đến ánh mắt quét qua người cô vội vã đi vào
Tử Ca tựa vào vách tường từ từ ngồi trên sàn nhà, người buông lỏng xuống mới nhận thấy cảm giác đau đớn, mắt cá chân sưng vù như cái bánh bao, đau đến nỗi đứng không được nữa, hai cánh tay ôm ở trước ***. Mọi chuyện diễn ra ngày hôm nay khiến hoảng sợ, khổ sở muốn khóc to, trong đôi mắt lệ không ngừng chảy ra
Đột nhiên cửa phòng giải phẩu bị mở ra, bác sĩ và nhân viên chăm sóc lo lắng chạy vội ra, trên hành lang nhất thời hỗn loạn dị thường
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc