Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ - Chương 07

Tác giả: Mộ Vân Già

Phản Kích
Chương Tiểu Hiền trợn mắt hốc mồm, không nghĩ cô lại quyến rũ như vậy.
Cô chỉ thấy Tử Ca nhẹ nhàng để tay lên tường, chân co lên cọ cọ vào tường một cái, nhìn rất hấp dẫn. Chương Tiểu Hiền dám cam đoan, nếu như giờ phút có người đàn ông nào ở đây nhất định phải chảy máu mũi.
"Ngay cả một người đàn ông cũng lấy lòng không được, còn là phụ nữ sao?"
Một câu nói, khiến cho cô gái đang nghỉ ngơi kia cau mặt, Thường Minh Tụ nắm cái ly trên tay như muốn P0'p nát nó, con ngươi xinh đẹp bắn ra các tia nguy hiểm.
"Hạ Tử Ca, nơi này là Mộ thị, không phải là CK, cô tốt nhất nên biết vị trí của mình."
"A, tôi chỉ mang hình ảnh quen thuộc đến công ty, không ngờ lại làm phiền lòng Thường quản lý ." Xinh đẹp cười một cái, Hạ Tử Ca chuyển sang Chương Tiểu Hiền, "Nhưng là, Thường quản lý, tôi nhớ ở Mộ thị nhân viên đâu có lợi dụng giờ làm để đi soi mói người khác"
Tiếp thu được ánh mắt của Hạ Tử Ca, Chương Tiểu Hiền nhấp môi cố gắng nghiêm chỉnh trả lời, "Có chuyện như vậy sao?"
"Hạ Tử Ca, cô thật giỏi , Mộ thị cũng không tới phiên cô tới giám thị." Thường Minh Tụ cắn răng hận nói, nặng nề ném cái ly ở trong tay, đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Những người khác vừa nhìn thấy cảnh này cũng đã sớm giải tán, Hạ Tử Ca rũ cánh tay xuống, hướng về phía Chương Tiểu Hiền cười nói, "OK, giải quyết."
Nếu như, Thường Minh Tụ cô có thể không để vào mắt, dù sao qua một thời gian ngắn cô trở về chỗ của mình; nhưng là Mộ Diễn, cô sẽ phải cẩn trọng.
"Tử Ca, tôi phải nhắc nhở cô, chớ xem thường bất kỳ một cô gái nào. Vốn là Thường Minh Tụ gây sự với cô trước , nhưng Mộ tổng đặc biệt dặn dò, muốn tôi trước dẫn cô đi làm quen một chút, ngươi thông minh như vậy cũng hiểu." Làm việc phải biết suy nghĩ, đừng quá phách lối.
Chương Tiểu Hiền nói xong, không hề giải thích xoay người rời đi.
Hạ Tử Ca thấy Chương Tiểu Hiền đã rời đi, khóe miệng hơi kéo ra thành một nụ cười, ấm áp bình thản, "Hiền tỷ, cám ơn." Tuy lời nói của Chương Tiểu Hiền có chút chói tai, nhưng cô biết là vì muốn tốt cho cô
Trở lại phòng làm việc Thường Minh Tụ càng nghĩ càng giận, ở Mộ thị ai cũng nể cô một phần, đàn ông thì say mê vè đẹp của cô, phụ nữ coi như là ghen tỵ cũng không dám thể hiện ra mặt, Hạ Tử Ca, cô lại dám. . . . . .
"Thường quản lý. . . . . ." Cửa phòng làm việc mở ra, đứng ở của là một cô gái thanh tú.
"Ai cho cô tiến vào, không biết gõ cửa sao?"
Lý Hiểu Hà cổ co rụt lại, cô thật sợ cái người này, mới vừa tốt nghiệp cô có thể tiến vào Mộ thị thật không dễ dàng, cho nên cô phải làm việc rất cẩn thận
"Tôi có gõ cửa. . . . . ." Chẳng qua là cô không có nghe được, lời này Hiểu Hà không dám nói ra khỏi miệng.
Thường Minh Tụ không nhịn được khoát tay, "Chuyện gì?"
"Mẹ tôi ngã bệnh phải làm giải phẫu, tôi muốn xin mấy ngày nghỉ về thăm nhà một chút."
"Lúc này cô có biết công ty đang rất bận không, cô lại muốn xin nghỉ?"
"Tôi biết, nhưng là. . . . . ."
"Cô đi ra ngoài đi, tôi không cho phép nghỉ."
Hiểu Hà gương mặt ủy khuất, nhưng lại không cách nào nói ra, chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra ngoài, chẳng qua là mới vừa đi tới cạnh cửa liền bị gọi lại.
"Đợi chút, như vậy đi, tôi chỉ cho cô bảy ngày, trở về chăm sóc mẹ thật tốt."
"Thật? Tôi không cần đến bảy ngày, ba ngày là đủ rồi."
"Cô lâu rồi mới được về thăm nhà, ở lại lâu một chút. Tốt lắm, cô đi ra ngoài đi."
Đợi khi cửa phòng làm việc đóng lại, Thường Minh Tụ gương mặt xinh đẹp đột nhiên hiện lên một nụ cười, ngón tay lưu loát nhấn một dãy số, "Mộ tổng, tôi có một người nhân viên xin nghỉ phép dài ngày vì mẹ cô ta phải phẫu thuật, tôi cần một người đến trợ giúp cho công việc của mình."
Tối Nay Tôi Và Cô
"Tử Ca, hạng mục thứ 11 báo cáo ra sao rồi?"
"Lâm tỷ, đã biên chế tốt lắm rồi"
Cô đến Mộ thị đã được một tuần, trong thời gian này Chương Tiểu Hiền đem cô an bài làm trợ lý, lương ở Mộ thị rất cao , công việc có nhiều khẩn trương mà nhiều hạn chế, không cho phép xuất hiện một chút ít sai sót, phần lớn văn kiện đều phải giao cho chủ ngành phê duyệt.
Lâm Huyên Dương lấy tay nhận lấy văn kiện lật xem một lần, một đôi đôi mắt đẹp kinh ngạc, trợn mắt nhìn đứng lên, "Thật tốt quá, cô giúp được cho tôi rất nhiều việc. Mấy ngày nay tôi đều bận rộn đến điên rồi, thiếu chút quên mất mọi chuyện. Buổi chiều họp, cô cùng theo tôi cùng nhau tham gia hội nghị đi."
Mộ Diễn trở lại?
Hạ Tử Ca đầu ong một cái, trong khoảng thời gian này Mộ Diễn xuất ngoại , cho cũng không chạm mặt với anh, nhưng đột nhiên ý thức được khoảng cách của anh và cô gần như thế, nhưng cô theo bản năng muốn tránh xa.
"Lâm tỷ, tôi không tham gia có được không? Tôi chưa quen với mọi thứ ở đây. . . . . ."
"Thời gian không còn kịp rồi, tôi còn muốn chuẩn bị những tài liệu khác, cái báo cáo này là cô viết , đến lúc đó cô cũng chỉ phụ trách giảng giải bài báo cáo này là tốt rồi. Không có chuyện gì, cô không cần tiếp xúc với Mộ tổng, thừa cơ hội này cũng biểu hiện năng lực của mình đi, nói không chừng sẽ ở lại làm trợ lý cho tôi thật đấy."
"Tử Ca hay là cô ngại Mộ tổng, có phải đã say mê anh ta rồi không?" Tề Điềm Điềm cười hì hì tới đây nhạo báng cô, những người khác cũng nhìn cô với ánh mắt hứng thú
Hạ Tử Ca mặt liền đỏ lên, cô có thể vô tình để người khác giễu cợt làm nhục, nhưng mà với chuyện này thì khác
"Ai nha, thật đúng là đỏ mặt rồi kìa."
"Da mặt ta rất dày, nhưng mấy cô sao lại thích trêu đùa tôi đến như vậy, tôi có chuyện phải đi rồi" Nói xong xoay người cầm tài liệu che giấu sự lúng túng trên mặt.
Dù sao đêm hôm đó, đối với nàng mà nói cũng không quên được. Cô có thể làm bộ không thèm để ý, nhưng không cách nào che giấu đáy lòng nhàn nhạt mất mác. Phụ nữ cả đời quan tâm nhất chính là chút chuyện đơn giản đó. Cô đã từng đơn thuần muốn có một tình yêu đẹp, hôn nhân hạnh phúc, giống như bất kỳ thiếu nữa nào khác, cô cũng ao ước một cuộc tình lãng mạn, nhưng là, có thể sao?
Vừa mới đi qua hành lang, Hạ Tử Ca ***ng đầu vào một người, tài liệu rơi tứ tung, Tử Ca che cái mũi đau ê ẩm, ngẩng đầu trợn mắt tức giận mắng tên đầu sỏ, "Đi bộ không có mắt nhìn sao?"
Con mắt sáng rưng rưng, đầy diễm lệ.
Mộ Diễn mặt đen lại, trong lòng một khối hoang vu tàn khốc đột nhiên như có dòng nước dội vào, khiến tim của anh đột nhiên rung động, cơ hồ rất ấm áp.
"Ôm ấp yêu thương? Cô thật đúng là làm không biết mệt!" Thanh âm mỏng lạnh từ trong miệng thốt ra, Mộ Diễn khinh bạc nhìn cô gái trước mặt.
Vốn là đã cố nén giận, khi nhìn rõ người trước mắt là của ai, trong nháy mắt cô liền biến sắc, kiều mỵ uyển chuyển nở nụ cười, đôi mắt cong cong ẩn tình, thanh âm ngọt ngào yêu kiều, "Mộ tổng, ngài trở lại rồi sao? Trong khoảng thời gian này không thấy được ngài thật đúng là rất nhớ."
Mộ Diễn trầm mặc nhìn Hạ Tử Ca, thời gian lâu như vậy nụ cười trên mặt Tử Ca vẫn giữ nguyên , cô đoán không anh đang nghĩ gì, chỉ có thể nhìn mặt anh tuỳ tiện trả lời
Rất lâu sau đó, lâu đến nỗi Hạ Tử Ca chuẩn bị xoay người rời đi, mới nghe được anh lành lạnh mở miệng, "Nhớ tôi? Thế nào, Hạ tiểu thư cô không tìm được người khác bỏ ra số tiền lớn như vậy để bao cô sao? !"
Đúng! Đàn ông là vậy, mang nhiều mối thù trong người!
Hạ Tử Ca đứng đó, trên mặt lần lượt thay đổi sắc màu, nhất thời hẳn là không tìm được ngôn ngữ phản kích, chỉ thấy thân thể của anh lại đến gần một phần, cúi người đến gần sát tai cô thì thầm, "Dĩ nhiên, tôi cũng rất nhớ cô. . . . . . Mất khống chế thét chói tai."
Oanh!
Ông trời, người đem ta nấu lên đi. Hạ Tử Ca mím môi, mặt nóng lên như quả trứng gà luộc.
Mộ Diễn lông mày cong lên, cô gái có vẻ mặt phong phú khiến cho người ta không chịu bỏ qua, anh không nhịn được lại muốn trêu chọc cô.
Môi mỏng lại ghé sát vào tai Tử Ca lần nữa, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai của cô, "Tối nay, tôi và cô."
Cái gì!
Cô nghe lầm? Cô khẳng định nghe lầm, Cô nhất định nghe lầm.
Hội nghị diễn ra, Mộ Diễn ngồi ở ghế chủ tịch, phía bên phải anh là Thường Minh Tụ, chỉ thấy cô ta như có như không đến gần Mộ Diễn, cả người cơ hồ dính vào người của anh, thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với nhau mấy câu, Thường Minh Tụ mang trên mang theo nụ cười. Thẳng thắn nói, Thường Minh Tụ thật là một cô gái xinh đẹp, vóc dáng lại vô cùng hấp dẫn
Tử Ca thở dài, điểm này cô không thua kém , nhưng xinh đẹp kiểu giả bộ như vậy thì cô không thể bằng được.
"Mộ tổng, báo cáo lần này là do Hạ Tử Ca viết, việc giảng giải liền giao cho cô ấy. Tử Ca, Hạ Tử Ca. . . . . ."
Thấy ánh mắt của mọi người đều hướng về phía mình, Tử Ca mới hoàn toàn tỉnh ngộ, cư nhiên ở nơi này lại mất tập trung, vội vàng đứng lên nhận lấy bản báo cáo.
Lấy lại bình tĩnh, Hạ Tử Ca theo báo cáo bắt đầu giảng giải, "Tôi căn cứ vào việc Mộ thị đã từng ở A thị tham khảo từng hạng mục, quy hoạch áp dụng ba giai đoạn, chia làm ba công trình tiến hành. . . . . ." Cô nói liền một hồi.
"Tôi báo cáo xong rồi , dĩ nhiên đây chỉ là đối với hạng mục này mà thôi, các vị nếu như còn những đề nghị khác, tôi sẽ đi điều chỉnh."
Hạ Tử Ca mới vừa một nói xong, phía dưới tiếng bàn luận xôn xao liên tiếp, nhưng là không thấy ai hỏi lên, Hạ Tử Ca mới vừa yên lòng, chỉ thấy ánh mắt Mộ Diễn đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt của anh sâu, lạnh như băng khiến cho cô rét run.
Lâm Huyên Dương vừa nhìn vẻ mặt Mộ tổng, vội vàng đứng lên giảng hòa, "Mộ tổng, có cái gì không đúng sao, lần này là tôi thất trách, Tử Ca chẳng qua là. . . . . ."
"Cô coi cái này là bản báo cáo." Câu nói lạnh nhạt cắt đứt lời nói của Huyên Dương, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hạ Tử Ca.
Anh nói là khẳng định, không phải là câu nghi vấn, Hạ Tử Ca trong bụng rét run, ngay sau đó ngẩng đầu, thanh minh, "Phải tất cả các hạng mục của A thị tôi đã làm kĩ, chẳng qua của Mộ thị có chút chậm trễ mà thôi."
"A? Phải không? Còn mảnh đất của Hạ Xương Nguyên thì sao?." Mộ Diễn mở miệng, thân thể buông lỏng dựa lưng vào ghế, giọng nói khinh bạc .
Đáng tiếc chính là, Chung Nham không chịu đem cơ hội nhường cho bố cô. Hạ Tử Ca mím chặt đôi môi, đôi mắt ảm đạm, cô đã từng ngu ngốc và ngu dốt như vậy, bị người đùa bỡn kiếm tiền thay mà vẫn làm, chẳng trách ba cô đến nay cũng không chịu tha thứ Cô.
"Dương Kinh Lý, ngươi cảm thấy như thế nào?" Cắt đứt sự kinh ngạc của cả phòng, Mộ Diễn nhẹ một chút hỏi bộ phận quản lý.
"Khách quan mà nói, phần báo cáo này rất tốt, hoàn toàn hiểu được ý đồ của Mộ thị, hơn nữa mấy chỗ sửa chữa cũng vô cùng đến nơi đến chốn."
"Cứ quyết định như vậy đi, còn sai sót gì thì sửa lại rồi gửi báo cáo lên. Những người khác có vần đê gì hay không?"
"Mộ tổng, mấy ngày trước tôi có đề cập đến vấn đề cần người đến trợ giúp." Thường Minh Tụ ánh mắt lưu chuyển, êm ái uyển chuyển trêu chọc thần kinh của mọi người.
Mộ Diễn lông mày nhíu lại, cười nhìn về phía Thường Minh Tụ, "Cô nhắm trúng ai sao?"
Vừa nghe lời này, Thường Minh Tụ lập tức nói, "Mộ tổng, chỉ nhìn qua cách báo cáo của Hạ Tử Ca, tôi thấy rất tốt, có thể đưa cô ấy đến chỗ tôi không?."
Thích hợp? Ban đầu nói không thích hợp cũng là cô nói mà.
"Có thể."
Ván đã đóng thuyền, Hạ Tử Ca nhìn ánh mắt khiêu khích của Thường Minh Tụ cùng Mộ Diễn rõ ràng e sợ, chỉ muốn vịn vào chỗ nào đó.
"Tới đây." Mộ Diễn vẫn ngồi ở vị trí cũ, nhàn nhã. Sau khi tan họp , chỉ lưu lại một mình cô, nói cách khác, hiện tại cả phòng họp này, cũng chỉ có anh và Cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc