Mai Cơ - Chương 08

Tác giả: Tâm Lam

Trong rừng mai, trừ những cây mai lớn bị phát trọc bên ngoài, đầy những thơm cỏ lạ cây cối sum suê.
Những cánh rụng bay tán loạn, những cánh màu hồng nhạt phủ kín vùng, cánh như tuyết trắng bay phất phơ khắp trời. Sơ Tình ngẩng đầu lên nhìn, đưa tay đón lấy cánh màu phấn. Ôi! Thì ra là mai!
Những cánh tuyệt đẹp chợt nở chợt rụng nhanh như tuyết nhưng tính nết lại như những đóa vàng, chỉ trong nháy mắt tan rã. Cũng sợ rụng tàn lụi thành bùn đất.
Nàng nhẹ hít hơi, đứng lặng lúc lâu rồi mới tiếp tục về phía trước.
Ánh nắng vàng bao phủ cả rừng mai, những tia nắng tinh ranh chiếu xuống mặt đất làm nổi bật cả khoảng rừng tựa như ảo mộng. Hơn nữa xa xa truyền dến tiếng nước suối chảy róc rách nhưng tiếng nhạc, sườn núi đón tiếng gió du dương, trăm đua nhau khoe sắc khiến Mai lâm trở thành nơi bồng lai tiên cảnh!
Sững sờ dạo bước hồi lâu, sức nóng mặt trời càng lúc càng tăng, làn da trắng như tuyết của Sơ Tình bắt đầu m mồ h. Nháy mắt đến trưa.
Bất tri bất giác, nàng cùng Tiểu Hồng đến mộ của mẫu thân – Quan Ngữ Băng.
Ngơ ngẩn nhìn mộ bia, Sơ Tình lần đầu nói nên lời. Nàng có nên nói cho mẫu thân biết nàng gặp tình yêu chân thành cả đời của mình ? Nhưng chuyện tình này có thể lâu dài hay ? Tình yêu của nàng đối với Huyền Ngọc là thay đổi nhưng đối với nàng thế nào? Cho đến nay chưa bao giờ nói câu yêu nàng!
Ngay cả khi trăm ngàn lần chiều chuộng nàng nhưng nếu như thiếu tình yêu, có chìu chuộng nàng nhiều hơn nữa nào có ích lợi gì. Hắn thường nói muốn nàng, cả đời buông tha nàng, nhưng đây có phải là yêu ? Hay xem nàng như sở hữu, khăng khăng độc chiếm lợi ích mà thôi.
Ôi! Đa tình nên thương tổn, si tình nên khổ đau. Nghĩ lại trước đây, mẹ nàng nhất định là oán hận khi yêu thương phụ thân, tựa như tâm tình của nàng lúc này. Chỉ là từ xưa đến nay đa tình luôn ôm hận, mẹ cuối cùng vì hận mà lâm chung. Còn nàng, nàng bước vào vết xe đổ của mẹ hay ?
Tình là trong những chữ đả thương người sâu nhất. Nàng vốn định vướng vào tình yêu thế tục, xây nhà ở nơi đây cả đời hầu hạ trước mộ phần của mẹ, làm bạn với vong hồn của mẹ. Nhưng vận mệnh an bài cho nàng gặp Huyền Ngọc, tâm hồn bình tĩnh lâu của nàng lại nhộn nhạo vì , khiến nàng thể kìm chế được mà rơi vào lưới tình.
Có lẽ trời cao định sẵn, cũng có lẽ là mẫu thân muốn thấy nàng cô đơn cả đời. Nếu Huyền Ngọc quả thật là định mệnh của nàng, làm sao nàng thoát được lưới tình mà giăng ra? Mà thôi! Cả đời nàng định là của , ngoài ra nàng biết mình có khả năng động lòng với người đàn ông khác.
Trong lúc trầm tư, phía sau có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Sơ Tình quay lại nhìn, thì ra là quản gia của Mai Uyển, Phúc bá.
“Tiểu thư, Thụy Đường bối lặc cùng vị cô nương đang ở Hối Uyển chờ người, nói là có chuyện quan trọng tìm người!” Phúc bá kịp liền lên tiếng báo
“Thụy Đường?” Sơ Tình nhẹ nhíu mày, sao tìm được đến nơi này? Từ lần cuối cùng gặp mặt được vui vẻ, chưa từng tìm nàng. Chẳng lẽ cho đến nay vẫn tin lời nàng nên hôm nay mới tìm đến tận đây, nhưng còn vị cô nương kia là ai?
“Chúng ta trở về !” Nàng mất g suy nghĩ nhiều, dù sao quay về gặp mặt cũng dễ dàng làm rõ mọi chuyện hơn.
Về đến Mai uyển, Sơ Tình liền nhìn thấy hai người đang lo lắng căng thẳng trong đại sảnh, ngoài Thụy Đường ra, người còn lại chính là Tiểu Thanh.
Nàng vừa mừng vừa sợ chạy về phía trước, “Tiểu Thanh, sao em lại đến đây?”
Tiểu Thanh nghe tiếng liền xoay người lại, “Tiểu thư”. Cô vừa cười vừa khóc ôm lấy Sơ Tình, nửa tháng nay cô rất nhớ thư! Nếu phải Huyền Ngọc bối lặc kiên quyết cho cô đến đây, nói sao cô cũng muốn rời khỏi thư.
Hai người kích động ôm nhau lát rồi mới tách ra, Tiểu Thanh chăm chú đánh giá Sơ Tình từ đầu đến chân.
“Tiểu thư, người dường như gầy chút, Huyền Ngọc bối lặc đối với người như thế nào?” Tiểu Thanh quan tâm hỏi.
Sơ Tình mỉm môi cười, “Sao em lại hỏi vậy? Em biết , chàng luôn đối i với ta c tốt, ta chỉ là khẩu vị ăn uống kém chút, có gì đâu.”(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ).“Chỉ là…” Tiểu Thanh muốn nói nhưng lại thôi, nhìn nàng rồi lại nhìn Thụy Đường bối lặc, vẻ mặt vừa đành lòng vừa khó xử.
“Chỉ là cái gì? Em có chuyện đừng ngại nói thẳng, chúng ta tình cảm như chị em ruột thịt, có gì thể nói.” Sơ Tình cười nói.
“Em…em..” Cô ấp úng lúc lâu vẫn nói ra được lý do vì sao đến đây. “Ôi, em nói được, hay là để Thụy Đường bối lặc nói cho người biết.”
Sơ Tình nhẹ nhíu mày, dời ánh mắt sang người Thụy Đường. “Không biết Thụy Đường bối lặc hôm nay đến tìm ta có chuyện gì?” Nàng nghĩ Tiểu Thanh khó nói là vì ngại Thụy Đường.
Thụy Đường ngơ ngẩn nhìn Sơ Tình lúc lâu, cho đến nay vẫn thể chấp nhận sự thật nàng là em gái ruột thịt của . Nhiều ngày gặp, sự nhớ nhung của đối với nàng vì sự thật đó mà giảm , ngược lại càng tăng thêm phần áy náy, thương tiếc. “Đừng đối với ta xa lạ như vậy, Tình nhi. Chúng ta dù sao cũng là…” Hắn cười khổ định nói ra quan hệ của hai người nhưng Sơ Tình lại cắt ngang lời nói.
“Đừng nói ra!” Sắc mặt nàng trầm xuống, dáng vẻ lạnh nhạt. “Ta nghĩ tới nhận tổ về tông, lại càng muốn có quan hệ với Di thân vương phủ, danh xưng này xin miễn .”
Sự đau khổ hằn lên hai mắt của Thụy Đường, yên lặng lúc, mới mở mắt ra nói: “Ta biết ngươi hận A mã, ngạch nương, thậm chí cả ta và Bảo Minh. Nhưng ta hôm nay đến đây là vì thế nào cũng phải nói cho ngươi biết việc thể!”
Sơ Tình thật cũng nhẫn tâm tuyệt, “Xin ngươi cứ nói!”
Thụy Đường nhìn xung quanh, thấy Tiểu Hồng và Phúc bá ở bên, “Chúng ta đến nơi khác nói chuyện , ta mong có người ngoài nghe được.”
Sự thật, và Tiểu Thanh có thể tìm được Sơ Tình hoàn toàn là nhờ Đức Hi. Từ đầu đến cuối thể yên tâm để Sơ Tình theo Huyền Ngọc. Mà Đức Hi lại chịu nói cho biết nơi ở riêng của Huyền Ngọc. Bất đắc dĩ, đành phải kể lại toàn bộ sự việc qua, lúc này mới nhận được sự trợ giúp của Đức Hi.
Hôm nay, bọn dò hỏi được vừa lúc Huyền Ngọc tiến cung cùng Hoàng thượng bàn bạc chuyện quốc sự nên thừa dịp đến Mai uyển, mục đích là muốn nói mọi việc cho Sơ Tình, mang nàng rời khỏi nơi này.
“Chúng ta đến hậu uyển nói chuyện !” Sơ Tình hiểu ý gật đầu, cho Tiểu Hồng và Phúc bá lui ra, tự mình trước dẫn đường cùng Tiểu Thanh và Thụy Đường ra hậu uyển.
Nơi hậu uyển, cây cỏ mọc sum sê tạo thành chiếc đình nghỉ mát, bóng hình xinh đẹp ngồi vào chiếc gh�
“Bây giờ có thể nói được rồi!” Đôi mắt sáng như sao của Sơ Tình nhìn chăm chú vào Thụy Đường.
“Phải nha! Thụy Đường bối lặc, ngài cũng nên nói nhanh ! Em muốn thư tiếp tục chẳng hay biết gì.” Tiểu Thanh nóng vội thúc giục.
Sơ Tình kỳ lạ nhìn Tiểu Thanh cái, hiểu vì sao cô lại nói như vậy. Toàn bộ sự việc có vẻ như hơi kỳ lạ nhưng nàng kiên nhẫn chờ Thụy Đường nói rõ ràng.
Thụy Đường hít sâu hơi, chuyện này nên nhanh chóng nói ra thì hay hơn. “Ngươi hẳn biết việc Huyền Ngọc và Bảo Minh đính hôn! Chuyện hôn ước này là do cha mẹ hai bên định trước từ lâu.”
Sơ Tình lạnh nhạt cười, “Việc này ta sớm biết, cũng biết vì ta mà từ hôn.”
“Hắn có hứa hẹn gì với ngươi ?” Thụy Đường nghiêm túc hỏi.
“Chuyện này phải là việc ngươi nên hỏi!” Nàng lãnh đạm trả lời.
“Không! Chuyện này vô cùng quan trọng, ngươi nhất định phải trả lời ta.” Thụy Đường vẻ mặt đăm chiêu, mày nhíu lại dường như sự việc rất nghiêm trọng.
Sơ Tình liếc nhìn Tiểu Thanh cái, thấy cô gật mạnh đầu ánh mắt tràn ngập sự quan tâm lo lắng.
Trầm ngâm lúc lâu nàng mới từ từ nói: “Huyền Ngọc … bảo ta ở đây chờ đợi, khi lời đồn i lắng xuống, cưới ta làm vợ. Hắn còn nói nếu thể cưới được ta, cũng cả đời lấy vợ.”
“Ngươi tin tưởng lời nói?” Thụy Đường nghiêm mặt hỏi.
“Ta tin!” Sơ Tình theo bản năng giải thích giúp Huyền Ngọc, “Kỳ thật, cưới hay cưới ta làm vợ đều sao cả, chỉ cần thật tâm với ta, ta nguyện cả đời theo .”
“Tiểu thư, sao người lại ngốc như thế!” nhịn được lên tiếng. “Người bị lừa!”
“Em… ta hiểu ý của em.” Sơ Tình kinh ngạc nhìn Tiểu Thanh. Huyền Ngọc tốt với nàng Tiểu Thanh phải là biết, cũng chính mắt thấy. Hôm nay vì sao cô lại thay đổi thái độ còn sùng bái Huyền Ngọc như ngày xưa?
“Tiểu thư, toàn thành Bắc Kinh đều biết, Huyền Ngọc bối lặc hủy bỏ chuyện từ hôn, cũng quyết định ngày mười lăm tháng sau cùng Bảo Minh cách cách cử hành đại hôn.” Tiểu Thanh vội vàng lên tiếng.
Như sét đánh ngang tai, tin này đánh trúng vào đại não của Sơ Tình khiến toàn thân nàng chấn động, ngay cả hít thở cũng rất khó khăn.
“Không… , thể lừa ta như vậy!” Nàng mất hồn thì thào, tim như bị dao đâm phải chảy máu, đau đến nỗi nàng biết phải làm sao.
Nàng đau lòng phải vì cưới người con gái khác làm vợ mà vì cố ý lừa gạt nàng. Nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng , yêu … “Không, đích thân nói với ta, nếu ta tuyệt tin.” Sơ Tình cố chấp nói nhỏ, khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt sáng dị thường.
Thụy Đường đành lòng nắm lấy tay của nàng, đau xót nói: “Là thật đó, Di thân vương phủ từ xuống dưới đều đang vội vàng chuẩn bị hôn sự cho bọn họ. Sính lễ của Huyền Ngọc cũng đưa đến phủ.”
“Tiểu thư, đáng giận hơn chính là Huyền Ngọc bối lặc nói rõ với Di thân vương chỉ cưới người làm thi*p, để Bảo Minh cách cách chịu oan ức.” Tiểu Thanh phẫn uất bất bình nói. Cô thật sự lầm Huyền Ngọc bối lặc, vốn tưởng đối với thư là thật lòng. Kết cục chẳng qua cũng giống như những người khác, vì ngại xuất thân của thư mà lùi bước.
Sắc mặt của Sơ Tình vì câu nói này của Tiểu Thanh mà lại càng nhợt nhạt hơn, đôi cánh môi có chút máu hơi run rẩy.
“Không… thể nào! Hắn biết rõ ta từng ở trước mộ mẫu thân phát thệ, kiếp này tuyệt làm thị thi*p của người, sao có thể làm như vậy?”
Thấy bộ dạng nàng khổ như đứt từng đoạn ruột, Thụy Đường cảm thấy tim như bị đao cắt. Toàn bộ đều là lỗi của , Di thân vương phủ và nợ Sơ Tình thật sự nhiều lắm, cả đời cũng trả hết! Nhưng ít nhất có thể mang nàng rời khỏi đây, thoát ly bể khổ.
“Việc cho đến bây giờ, ngươi thể ở lại đây.” Thụy Đường cố trấn tĩnh nói. “Nếu ngươi càng thêm khổ. Hôm nay ta và Tiểu Thanh tính là thừa dịp Huyền Ngọc có ở đây mang người khỏi. Việc thể chậm trễ, chúng ta nhanh thôi.”
Sơ Tình thân mình cứng ngắc, dường như bất động mà vẫn rung động. “Không! Ta thể , ta phải chờ nói cho ta biết vì sao lại gạt ta!”
“Tiểu thư, người đừng khờ. Đợi Huyền Ngọc bối lặc trở về, người có được ?” Tiểu Thanh lòng nóng như lửa đốt hô lên.
“Tình nhi, theo chúng ta thôi! Ngươi nhận người anh này cũng sao, nhưng xin cho ta cơ hội để bù đắp, ngoài Di thân vương phủ, ta còn có nhà riêng có thể để ngươi an thân, lo cơm áo cả đời.” Giọng nói Thụy Đường tràn ngập tình thân, khàn khàn thuyết phục.
Sơ Tình dường như nghe thấy lắc mạnh đầu, hoảng loạn nhìn cảnh xuân sắc trong viện, ánh sáng đẹp rực rỡ mùa thu sớm tắt cũng như máu hai má nàng cũng bị rút . Nàng lảo đảo đúng lên, giống như cây liễu phe phẩy trong gió, miệng thì thào tự nói: “ Không, đâu. Hắn đối với ta như vậy, ta tin…” Chẳng lẽ sự yêu thương, chìu chuộng, dịu dàng của đối với nàng đều là giả? Điều nàng muốn chỉ là chân tình của mà thôi.
Thấy bộ dạng nàng bi thương như bị mất hồn, Tiểu Thanh nhịn được khóc lên. “Tiểu thư, tội gì phải làm khổ mình. Huyền Ngọc bối lặc sớm có ý định giam cầm người ở đây lâu dài. Người chẳng lẽ để tùy ý tiếp tục thao túng trái tim và tình cảm của người hay sao?”
Vì muốn cho nàng thức tỉnh, Thụy Đường thể tàn nhẫn tiếp tục nói: “Bảo Minh tính tình chấp nhất, tùy hứng. Nàng ta có biện pháp cản trở Huyền Ngọc nạp thi*p nhưng cũng nói rõ cùng ngươi ở cùng mái nhà. Huyền Ngọc cũng đồng ý, sự thật cũng tính cho ngươi tiến vào Lễ thân vương phủ.”
“Không cần nói nữa! lảo đảo lùi về phía sau bước, lên tiếng chặn lời của Thụy Đường.
Tiểu Thanh chạy lên phía trước đỡ lấy nàng, “Tiểu thư, người sao chứ?”
Sơ Tình đứng vững vàng lại, sắc mặt tái nhợt lạnh như sương. “Các người đừng tốn hao tâm sức nữa, ta ở lại là vì muốn đích thân hỏi . Nếu tất cả quả đúng như lời các người thì cần các người đem ta , ta cũng tự mình rời khỏi.”
“Chỉ sợ đến lúc đó ngươi có muốn chạy cũng được!” Thụy Đường nóng vội nói, qua giờ Thân, còn bao lâu nữa Huyền Ngọc về đến Mai Uyển. Bọn có nhiều thời gian.
Sơ Tình thản nhiên cười, “Khi ta thật sự muốn , ai cũng giữ ta được, cám ơn ý tốt của ngươi, các người thôi!”
Không khí nhất thời ngưng đọng, Thụy Đường ngay cả thở cũng thấy đau đớn. Nàng hận đến vậy sao cho nên hề muốn nhận hảo ý của . Nhưng thể buông tay để nàng bị Huyền Ngọc cầm cố ngày càng khô héo, tiều tụy.
Theo như hiểu biết của Thụy Đường đối với Huyền Ngọc cho dù Sơ Tình biết sự thật, cũng thả nàng . Hắn từng nói những gì thuộc về , đừng hòng thoát khỏi tay ! Hắn từ mọi thủ đoạn giữ nàng lại thậm chí tiếc giam cầm nàng.
“Bất luận thế nào, ta hôm nay nhất định phải dẫn người khỏi đây!” Vì tốt cho nàng, quyết định dẫn nàng .
“Vậy sao? Ta thật muốn xem ngươi dẫn nàng như thế nào?” Một tiếng nói âm trầm bỗng nhiên vang lên.
Sơ Tình ngạc nhiên nhìn lại, Huyền Ngọc tựa như ma quỷ tiến đến ôm lấy chiếc eo nhỏ n kéo nàng đến bên cạnh người.
Thụy Đường và Tiểu Thanh vừa thấy Huyền Ngọc, sắc mặt liền tái xanh. Bọn họ thế nào cũng ngờ lại trở về nhanh như vậy.
“Người… người thả thư nhà chúng tôi ra !” Tiểu Thanh cho dù trong lòng sợ hãi vẫn lớn gan kêu lên ra oai.
Huyền Ngọc nhẹ lên tiếng, “Ta chuộc thân cho nàng, nàng là người của ta, nói ta buông tha nàng là thế nào?”
“Huyền Ngọc, ngươi đừng khinh người quá đáng.” Thụy Đường phẫn nộ quát. “Tình nhi như thế nào cũng là người của Di thân vương phủ, ta để ngươi tiếp tục khi dễ nàng!”
Huyền Ngọc chẳng những giận mà ngược lại còn cười to, sau khi dừng tiếng cười, giọng nói mang vẻ châm chọc trả lời: “Ta đối i với nàng tốt sao, cho nàng ăn ngon, mặc đẹp lại có người hầu hạ, sao lại nói ta khi dễ nàng?”
“Ngươi…” Thụy Đường nheo mắt chăm chú nhìn , “Ngươi quan tâm đến nguyện vọng của nàng, giam cầm nàng, cái này bộ tính là khi dễ sao?”
“Oái!” Huyền Ngọc cho là đúng phì cười, “Nàng bán thân cho ta, chuyện hay ở của nàng là do ta quyết định, sao lại xem là giam cầm nàng? Nói , sao ngươi khẳng định là nàng phải cam tâm tình nguyện ở lại đây?”
Câu nói này khiến Thụy Đường trả lời được nhưng Thụy Đường vẫn bỏ qua, hung hăng trừng mắt nhìn Huyền Ngọc, “Hôm nay ta nhất định muốn dẫn nàng !”
Sắc mặt Huyền Ngọc thay đổi, đôi mắt hẹp dài hiện lên tia sáng, “Một khi như vậy thì đừng trách ta thất lễ, nhưng chỉ sợ ngươi phải là đối thủ của ta!” Ý trong lời nói rõ, ngại dùng vũ lực để ngăn cản Thụy Đường.
Đang lúc hai người đang giận dữ đối đầu nhau, tình thế hết sức căng thẳng thì Sơ Tình từ đầu đến cuối đang ở trong lòng Huyền Ngọc đột nhiên lên tiếng. “Các người đừng tranh nhau nữa, chuyện hay ở của ta là do chính ta quyết định.”
Nàng liếc nhìn Thụy Đường cái, cúi đầu hạ giọng nói: “Ngươi ! Ta thể theo người, dẫn Tiểu Thanh rời khỏi nơi này .
Thụy Đường vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng dám tin nàng vẫn bằng lòng ở lại đây, hay nàng thật sự yêu Huyền Ngọc, yêu đến thoát ra được?ông đợi phản ứng khi*p sợ kế tiếp của , Huyền Ngọc hét lớn tiếng: “Phúc bá, tiễn khách!”
Quản gia Phúc bá vội vàng chạy ra, đến trước mặt Thụy Đường và Tiểu Thanh khom người thi lễ, “Thụy Đường bối lặc và vị cô này, mời !”
Thụy Đường sửng sốt lâu sau rồi hít hơi, sải bước dài dưới những tàng cây bước ra khỏi Mai uyển.
Tiểu Thanh vẫn lưu luyến nhìn Sơ Tình, cuối cùng nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, bảo trọng, Tiểu Thanh lại đến thăm người.”
Dứt lời, cô xoay người bỏ , chạy nhanh đuổi theo Thụy Đường.
Mặt trời chiều ngả về hướng tây, cả Mai Uyển như tắm trong ánh đỏ hoàng hôn. Trong phòng, Sơ Tình vô hồn nhìn người đàn ông cao lớn lạnh lùng như báo trước mặt, lòng có thật nhiều lời muốn hỏi nhưng câu cũng nói nên lời.
“Thụy Đường nói với nàng chuyện gì?” Huyền Ngọc phá vỡ sự trầm mặc trước tiên, lạnh lùng hỏi.
Hàng mi dày như cánh bướm của Sơ Tình hạ xuống nhìn trộm cái, yếu ớt trả lời: “Hắn… nói người sắp cùng Bảo Minh cách cách – tỷ tỷ của ta thành thân.” Nàng xoay người ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào . “Đây có phải là sự thật ?” Nàng run rẩy hỏi.
Huyền Ngọc nhướng mày, nhếch miệng cười, “Nếu nàng biết, ta cũng giấu. Ngày mười lăm tháng sau đúng là ngày ta và tỷ tỷ của nàng Bảo Minh cách cách mừng đại hỷ.”
Sơ Tình nghe vậy té ngã ngồi giường, đau xót muốn ૮ɦếƭ hỏi lại: “Vì sao… vì sao chàng muốn gạt ta?”
“Ta có lừa nàng.” Huyền Ngọc lạnh lùng nheo mắt, tuyệt chuyển động nói, “Ta thành thân hay nào có khác biệt gì? Nàng phải nói cho dù ta cưới người khác làm vợ, nàng vẫn bằng lòng theo ta.”
Sơ Tình bi thương nhẹ gật đầu, “Đúng vậy, đó là vì ta nghĩ chàng yêu ta!” Nàng cơ hồ tan nát tâm can nói ra
Huyền Ngọc lộ ra vẻ cười bỡn cợt, “Ta chẳng lẽ thương nàng sao? Hơn tháng nay, ta nghĩ ta dốc sức chứng minh ểm này.”
Lời nói quanh co của như lưỡi dao sắc bén đâm lấy tim Sơ Tình.
“Không! Chàng yêu ta, nếu chàng thật sự yêu ta cố ý gạt ta, còn nói với người ngoài là cưới ta làm thi*p.” Giọng nàng khàn khàn, hết sức kìm chế dòng nước mắt chực trào như đê vỡ.
“Đừng giả vờ như vô tội đáng thương.” Huyền Ngọc hiển nhiên cũng tức giận, “Mọi chuyện này chỉ có thể nói là nàng tự làm tự chịu, liên quan đến ai.”
Sơ Tình mở to đôi mắt đẹp đầy lệ đau lòng nhìn , “Chàng… lời chàng có ý gì?”
Huyền Ngọc nhẹ hừ tiếng, khinh thường nhìn nàng. “Nàng mở miệng là nói yêu ta, nhưng sự thật nàng xem ta như quân cờ trả thù Di thân vương phủ!”
“Ta hiểu chàng đang nói gì.” Sơ Tình ngây người nhìn , vẻ mặt khó hiểu.
Huyền Ngọc đến trước mặt nàng, giận dữ ên cuồng gầm nhẹ: “Đừng diễn kịch nữa, nàng tiếp cận ta chẳng lẽ phải vì báo thù sao? Nàng muốn đòi lại g bằng cho mẫu thân cho nên cố ý tiếp cận ta, làm cho ta mê mẩn rồi hủy bỏ hôn ước với Di thân vương phủ khiến cho người của Di thân vương phủ nhục nhã. Đây là ý đồ của nàng phải sao?”
Sơ Tình kinh ngạc đến nói nên lời, chỉ có thể nén lệ vô tội lắc đầu. Hắn sao có thể kết tội nàng như thế, cho đến bây giờ nàng chưa từng có ý niệm đó trong đầu!
Huyền Ngọc đột nhiên cười lạnh lẽo, “Vốn nàng quả thật sắp thành g, nhưng Thụy Đường bối lặc lập tức cho ta biết mục đích của nàng. Vì nàng, ta cùng Di thân vương trở mặt, cùng A mã ta cãi cọ, lại rước lấy sự trách phạt của Hoàng Thượng. Kết quả ta lại chính là quân cờ bị lợi dụng, ta Gi*t nàng là quá tiện lợi cho nàng
Sự lạnh lùng và lời nói tàn nhẫn của khiến tim Sơ Tình đột nhiên co thắt lại, nước mắt rốt cục nhịn được tràn đầy mắt, như dòng nước vỡ đê cuồn cuộn chảy xuống hai má. “Ta chưa từng có ý niệm đó trong đầu, chàng thể nói oan cho ta. Khi quen chàng, ta cũng biết chàng là vị hôn phu của Bảo Minh cách cách!”
Thấy nàng khóc đến ruột gan đứt đoạn, bộ dạng yêu kiều lệ, Huyền Ngọc dù sao cũng đành lòng, nâng khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng lên nhẹ lau từng giọt lệ. “Đừng khóc, tất cả những chuyện này ta đều có thể tính toán. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta. Ta nhắc đến chuyện cũ nữa.”
Sơ Tình bỗng dưng ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đờ đẫn nhìn , “Cuối cùng chàng vẫn tin ta, nếu như vậy, vì sao lại giữ ta ở lại bên chàng?”
Huyền Ngọc nhếch môi, cười quyến rũ: “Nàng là tuyệt sắc nhân gian khó có được, ta sao có thể dễ dàng thả nàng. Tuy ta có thể truy cứu việc nàng có ý lừa gạt và lợi dụng ta, nhưng nàng phải lấy cả đời nàng ra bồi thường và chuộc tội.”
Thì ra đây là chân tướng của sự thật, giữ nàng lại đơn giản là vì vẻ đẹp cùng tội danh có lẽ kia, chứ phải vì yêu nàng.
Sơ Tình buồn bã cười, đôi mắt mờ lệ dáng vẻ yếu đuối mỏng manh như mai bay trong gió. Nàng vốn tưởng rằng mình tìm được tình yêu đích thực, có thể thoát khỏi số mệnh bi thương, nhưng…cuối cùng cũng chỉ là ảo mộng mà thôi. Khối tình yêu mà nàng nhiệt tình ôm giữ lại chỉ là mảnh thê lương. “Vẫn còn dung nhan ở đây nhưng khó thấy, bao nhiêu châu lệ và hận tủi lực sắp tàn.” Một tiếng than nhẹ như mưa phùn, Sơ Tình yếu ớt ngâm, tâm trạng đúng là hết sức bi ai, lạnh lùng thật thê lương.
Huyền Ngọc lạnh lẽo nhìn nàng, đem những biểu hiện của nàng thu vào đáy mắt. Hắn giả vờ như để ý đến sự tổn thương trong lòng nàng. Vẻ ngoài âm trầm khiến cho người ta thể nào biết trong lòng đang nghĩ gì.
Sau lúc lâu trầm mặc ngưng đọng, Sơ Tình cố nén lệ đau đớn, nàng nhẹ nhàng bước ra cửa như chốn người.
“Nàng muốn đâu?” Huyền Ngọc âm u hỏi.
Sơ Tình dừng chân nhưng quay đầu lại, “Nơi này còn gì để ta lưu luyến, lưu lại có ích gì? Chỉ cần có thể rời khỏi đây, cho dù núi xa ngàn dặm, cô đơn mình, ta cũng cam lòng tuyệt sợ hãi.”
Nàng nói từng lời tựa như băng đá. Từng câu từng chữ như dao cắt khiến trong lòng Huyền Ngọc đau đớn kịch liệt, đồng thời cơn giận dữ và nỗi hoảng sợ trào dâng
“Nàng đừng hòng rời khỏi đây!” Mặt lộ ra vẻ âm hàn dọa người, từng lời nói giận dữ thốt ra.
Sơ Tình chẳng những nói mà lại cười lạnh lùng thê lương, nàng chậm rãi qua đầu lại, đôi mắt ai oán nhìn thật sâu vào mắt . “Cần gì phải thế? Tim của ta ૮ɦếƭ, miễn cưỡng lưu lại cũng chỉ là thân xác này thôi, đối với chàng có vui thú gì?”
Nhìn dung nhan sầu thảm mà lại rất diễm tuyệt của nàng, иgự¢ Huyền Ngọc cứng lại. Trong lòng nổi lên trận cuồng phong như nuốt chửng lấy .
“Có vui thú hay là việc của ta, tóm lại cho nàng được bước ra khỏi cửa nửa bước.” Tiếng nói của nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra vẻ nguy hiểm, ẩn chứa sự uy Hi*p. Hắn tuyệt cho phép mình khuất phục sự thê lương tuyệt đẹp đáng thương của nàng. Luôn chỉ có là người ểu khiển tất cả, có người con gái nào dám can đảm khiêu chiến quyền uy của .
Sơ Tình nhíu mày, nhẹ nhàng hít hơi, “Chàng hiểu rồi, ta quyết định bỏ , người nào có thể giữ ta lại được, ngay cả chàng cũng thể!”
Nói xong, nàng xoay người tiếp tục về phía trước.
“Vậy sao?” Đôi mắt Huyền Ngọc u tối, chớp mắt c trước mặt nàng. “Ta nói rồi, cả đời này nàng đều phải ở bên cạnh ta, nàng quên chứ!” Hắn nheo mắt nhìn nàng, tia mắt lạnh lẽo, lộ ra vẻ uy Hi*p.
Sơ Tình kinh hoàng mở to mắt, “Chàng đạt được những gì mình muốn, sao lại làm khó ta?” Lời nói vừa xong, nàng nhanh nhẹn tránh khỏi lại từng bước
Mắt Huyền Ngọc chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay nàng, “Không nên chọc giận ta!”
“Buông ta ra!” Mặt Sơ Tình trắng bệch, hoảng loạn như gặp phải quỷ lui về sau vài bước, “Xem như ta xin chàng, xin đừng quấn lấy ta!”
“Quấn lấy nàng?” Huyền Ngọc cười lạnh tiếng, “Còn nhớ những lời nàng nói ? Nàng phát thệ với ta, cả đời này thân thể của nàng, trái tim của nàng vĩnh viễn là của ta, đến ૮ɦếƭ mới thôi!”
Sơ Tình đột nhiên run lên, trước đây nàng vì tình yêu chân thành mà lập lời thề bao giờ chia cách giờ lại là mấu chốt ૮ɦếƭ người giam cầm chính mình.
Vẻ sầu thương hiện lên mắt nàng, sau lúc lâu nàng mới chậm rãi mở to mắt nhìn thẳng vào mắt Huyền Ngọc, vì kết thúc sự tra tấn đau khổ này, nàng hạ quyết tâm nói: “Lời thề lúc trước là vì ta yêu chàng, nhưng hiện tại ta còn yêu chàng nữa. Lời thề sống ૮ɦếƭ kia nào có ý nghĩa gì?”
Những lời này giống như mũi giáo bén nhọn đâm nhói buốt vào tim Huyền Ngọc cũng khiến phẫn nộ, “Nàng nói gì, lặp lại lần nữa!”
Hắn gằn từng tiếng, từ kẽ răng phun ra, giọng nói trầm có ẩn chứa sự nguy hiểm.
Sơ Tình trong lòng căng ra, cố lấy can đảm nghênh đón ánh mắt đầy sở hữu và phẫn nộ của , đôi môi nhẹ nhếch lên nụ cười lạnh. “Ta nói ta còn yêu chàng. Giữ người con gái yêu mình bên người, chẳng phải là mất hứng…”
“Đủ rồi!” Hắn đột nhiên nắm lấy hai vai của nàng giận dữ quát cắt ngang lời nói của nàng. “Mặc kệ nàng yêu hay yêu ta, cả đời này ta tuyện đối thể thả nàng!”
Lời nói vừa xong, đột nhiên ôm lấy nàng, dùng sức mạnh mang nàng đến chiếc giường thơm ngát. Quần áo và tóc nàng hỗn độn rối loạn.
“Chàng…” Sơ Tình sợ hãi hô lên tiếng, đôi mặt mở to kinh hoàng nhìn Huyền Ngọc, “Chàng muốn là
Huyền Ngọc xoay người đến bên giường, cười bạo ngược. “Ta bắt nàng phải thực hiện lời thề.” Hắn mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, hít lấy mùi hương thân thể của nàng. “Thân thể của nàng cùng trái tim nàng cả đời này đều là của ta! Ta ngày đêm chiếm giữ thân hình xinh đẹp của nàng để nàng thoát khỏi ta được. Cho đến khi trái tim nàng cũng thừa nhận là thuộc về ta!” Bàn tay cùng với lời nói bắt đầu sờ lấy người nàng.
“Chàng…” Đôi môi Sơ Tình run rẩy, “૮ưỡɳɠ ɓứ૮ phải là hành vi của quân tử!”
Huyền Ngọc nghe vậy cười to, “Đối với nàng, cho đến giờ ta nghĩ mình là quân tử.” Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của ôm lấy người nàng, ý cười mặt dần chuyển sang gian tà. “Đừng mơ tưởng là ta thả nàng, cả đời này nàng nhất định cùng ta dây dưa thôi, đây là số mệnh của nàng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc