Mai Cơ - Chương 06

Tác giả: Tâm Lam

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai lóa mắt chiếu vào trong phòng, Sơ Tình trong tiếng chim hót từ từ tỉnh lại.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, hề đề phòng làm cho chiếc mền trượt xuống tiếng động, để lộ thân thể mịn màng trắng nõn còn lưu lại đầy những dấu hôn màu hồng.
Ngồi ngay ngắn bên cạnh chiếc bàn, Huyền Ngọc sớm quần áo chỉnh tề, đang nheo nhẹ mắt hơi đăm chiêu nhìn chằm chằm vào Sơ Tình ở giường, đương nhiên cũng nhìn thấy thân hình trần trụi mê người của nàng.
Đáy mắt thoáng buồn bã, nhanh chóng lặng yên đến bên giường, lấy chiếc mền lần nữa đắp lên người nàng. Sơ Tình ngẩng đẩu lên, khi đối diện với đôi mắt đen thâm sâu của , đầu óc nàng nhất thời hoàn toàn khôi phục. “Chàng…thức dậy lâu rồi à?” Đêm qua bọn họ vốn ngủ nhiều, giống như là vĩnh viễn thỏa mãn, hề kiềm chế mà H*m mu*n với nàng lần nữa, khi nghĩ đến chuyện này, hai gò má của nàng bỗng dưng xuất hiện hai áng mây đỏ hồng.
Dường như nhìn thấu được những suy nghĩ trong lòng nàng, đôi môi gợi cảm của Huyền Ngọc hơi nhếch lên, đối với mà nói đêm qua là đêm n ái lôi cuốn khó quên nhất mà từng trải qua trong đời.
Hắn trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ dùng ánh mắt thâm trầm sáng quắc nhìn nàng chăm chú. Trong sắc vàng của ánh nắng ban mai, khuôn mặt của nàng đẹp như tranh, chói mắt còn hơn cả những nàng g chúa, cách cách trong hoàng thân quốc thích khiến lòng say mê. Nhưng cho dù như thế, kế hoạch của đối với nàng vẫn thay đổi. “Nếu nàng tỉnh, ta bảo Tiểu Thanh vào hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo, từ hôm nay trở , nàng phải rời đến ở Mai Uyển.”
Sơ Tình khó hiểu nhìn , “Rời đến Mai Uyển?”
Huyền Ngọc gật gật đầu, “Đúng vậy, ta hy vọng nàng hoàn toàn thuộc về ta, hề là Liễu Liên Tâm của Xuân Hồng Lâu, mà là Tình nhi của ta, nàng ở nơi này bị lời đồn i và thói tò mò của mọi người quấy nhiễu.”
Sơ Tình chần chờ lát, “Như thế có được ?” Nàng cảm thấy mình giống như thị thiếp được người nuôi giấu trong hành quán, kỳ thật nàng thầm muốn trở thành hồng nhan tri kỷ của , vừa ảnh hưởng đến địa vị hiện có của lại vi phạm lời thệ ước của nàng với mẹ.
Huyền Ngọc tay kéo nàng vào lòng, “Nàng còn chưa tin ta sao?” Hắn bên tai nàng dụ dỗ nỉ non. “Ta muốn nàng ở Mai Uyển chờ ta, khi lời đồn đại lắng xuống, ta chính thức cưới nàng làm vợ…. Huống hồ, sống ở Mai Uyển nàng lúc nào cũng có thể làm bạn với mẹ nàng.”
Tâm ý của khiến nàng cảm động, nàng nhìn mỉm cười, thẹn thùng đem khuôn mặt vùi vào *** nên hề thấy trong mắt Huyền Ngọc hiện lên tia sáng quỷ quyệt mỉa mai. “Thiếp biết làm thế nào để hồi báo chàng nhưng xin chàng nhớ rõ, cho dù thể cùng chàng chính thức kết thành vợ chồng, chỉ cần trong lòng chàng có thiếp, đừng tiếp nhận người khác như vậy Tình nhi cũng cam tâm tình nguyện.” Nàng mềm giọng, thẹn thùng tuyên thệ.
Huyền Ngọc nhếch miệng cười, “Ta nhớ những lời này của nàng, hy vọng nàng cũng đừng quên.”
Nói xong, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, “Ta sai người ở Mai Uyển chuẩn bị xong tất cả, sau khi tắm rửa xong, chúng ta lập tức rời .”
Sơ Tình dịu dàng gật đầu, trăm vạn lần ngờ được chuyến đến Mai lâm lần này là bắt đầu những đau khổ của nàng, định trước là bi thương đến thấu trời xanh.
Đây là lần thứ hai Sơ Tình vào Mai Uyển.
Huyền Ngọc trực tiếp dẫn nàng vào tẩm phòng phía sau hậu đường, phía sau phòng ngủ liên thông với suối nước nóng ngoài trời. Trong phòng hề bài trí cách k trương mà rất đơn giản, những chiếc giường, bàn ghế bằng chất liệu gỗ quý hơn nữa thủ g chế tác rất tỉ mỉ. Những chiếc chăn màn trang trí làm bằng tơ tằm thêu thùa nhiều tầng tung bay để lộ vẻ trang nhã thoát tục.
Sơ Tình tràn đầy vui mừng khi thấy những thứ này, lần đầu tiên trong lòng dâng lên cảm giác sở hữu, có thể cùng người mình yêu thương sống cùng nhau là ân huệ lớn lao mà ông trời ban cho.
Huyền Ngọc từ phía sau ôm lấy nàng, dán vào mặt nàng, thân dựa vào nhau thân mật. “Từ hôm nay trở , nơi này chính nơi ta và nàng sống chung với nhau. Nàng an tâm ở đây, ta thường đến thăm nàng, đợi khi qua hết mọi lời đồn i, ta lại đón nàng vào Lễ thân vương phủ.”
Sơ Tình ngượng ngùng gật đầu, cảm giác ngọt ngào chảy vào lòng, nàng dựa vào vai nói nhỏ: “Cám ơn chàng, Huyền Ngọc!”
Tất cả những việc làm khiến cho nàng cảm động, cũng khiến cho nàng cảm nhận được mình được yêu thương chiều chuộng.
Huyền Ngọc nhìn nụ cười của nàng, trong lòng đầy những cảm xúc phức tạp. Hắn đối với nàng vừa yêu vừa hận, hai loại tình cảm mãnh liệt này kịch liệt giằng xé trái tim của . Hắn hy vọng biết bao nhiêu nàng chưa từng lừa gạt , lợi dụng !
Hắn luôn luôn là người cao ngạo, dạng người đẹp nào mà chưa từng biết, nhưng cho đến bây giờ chưa có người con gái nào khiến thương nhớ kiềm chế được như vậy. Duy chỉ có nàng, nàng là người on gái lần đầu chân tình thương yêu sâu sắc. Vì nàng, tiếc phản bội lại A mã, đắc tội với Di thân vương phủ, thậm chí còn có Hoàng thượng là người luôn trọng dụng cũng thể khiến từ bỏ mà nàng lại xem như là quân cờ để báo thù, lợi dụng và lừa gạt .
Hắn như thế nào cũng chịu được nỗi đau tận xương tận tim khi bị người yêu lừa gạt bán đứng. Hắn nên đuổi nàng khỏi tầm mắt nhưng chỉ là thể buông nàng ra được. Bởi thế có cách an bài khác với nàng, bắt nàng từng chút hoàn trả nợ ân tình cho . “Bây giờ cám ơn ta hãy còn quá sớm, ngày sau này vẫn còn rất dài.” Đôi mày rậm nhướng lên, đôi môi nở nụ cười, trong lời nói có ẩn ý.
Nhưng giờ phút này Sơ Tình đang mê say trong biển tình ngọt ngào của , chút cũng nghe được ẩn ý trong lời nói của .
Hắn gọi nha hoàn đến giúp nàng sửa sang hành lý. Nha hoàn này tên gọi Tiểu Hồng, bộ dạng cũng thật nhanh nhẹn đáng yêu.
Sơ Tình tuy thích nhưng cũng buồn bực hỏi: “Tiểu Thanh đâu? Sao chàng cho nàng ấy cùng đến đây?”
Huyền Ngọc chậm rãi cười nói: “Nàng ấy dù sao cũng là người của Xuân Hồng lâu, ta thể cho nàng ấy cùng đến, nàng cũng biết người ở đây hầu hạ phục vụ rất tốt cho nên mới nói cho nàng biết.”
Sự thật, Tiểu Thanh muốn cùng nhưng ngầm đuổi nàng ấy ở lại bởi vì cho Sơ Tình cùng Xuân Hồng lâu có liên hệ hoặc tới lui, thế giới của nàng chỉ có , là trời là đất là chúa tể bởi thế phải đoạn tuyệt quan hệ của nàng cùng với người khác.
Sơ Tình nghi ngờ gì gật đầu để Tiểu Hồng giúp nàng *** khoác. Huyền Ngọc hòa nhã kéo tay nàng nói: “Lát nữa ta phải trở về kinh thành chuyến, buổi tối về Mai Uyển dùng cơm cùng nàng, đợi ta.”
Sơ Tình nở nụ cười gật đầu. “Thiếp nhất định chờ chàng, đường cẩn thận.” Từ giờ phút này, nàng xem là phu quân của nàng, cũng là ông trời của nàng, cho dù nàng phải chờ đợi cả đời, nàng cũng oán than!
Huyền Ngọc vừa về đến kinh thanh liền trực tiếp đến Diầu kiến Di thân vương.(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Trong đại sảnh đều có Di thân vương và Thụy Đường bối lặc, ngay cả khi đối với Huyền Ngọc có nhiều bất mãn, bọn họ vẫn dám tiếp đón chậm trễ. Ai bảo là cháu ruột kiêm đại hồng nhân (*người thân tín, quan trọng) của đương kim hoàng thượng.
Khí phách của nửa là đến từ quyền vị vinh lộc (*chức quyền, địa vị, vinh , bổng lộc), nửa còn lại là đến từ trong huyết quản bẩm sinh khiến người khỏi đem lòng sợ hãi.
“Huyền Ngọc bối lặc hôm nay đến phủ thăm viếng, biết có việc gì?” Di thân vương lạnh nhạt nhưng thất lễ hỏi.
Huyền Ngọc chậm rãi cử động thân mình ngồi xuống, đếm xỉa đến ánh mắt phẫn nộ và địch ý của Thụy Đường, cung kính tự nâng chung trà lên uống ngụm.
Lát sau, buông chung trà xuống, môi hơi nhếch lên nụ cười trào phúng, chắp tay tay hướng về phía Di thân vương cúi chào. “Hôm nay đến đây, đặc biệt tạ lỗi vì chuyện hủy hôn mấy ngày trước.”
Di thân vương vui bĩu môi, “Hiền chất (*cháu) có quyết định, hiện giờ giải thích thì có ích gì? Việc này ta muốn nhắc lại nữa.”
“Tiểu chất còn chưa nói xong.” Huyền Ngọc nhướng mày phản đối rồi nói tiếp “Đã mấy ngày nay, chất suy nghĩ kỹ càng tỉ mỉ cảm thấy mình quả thật quá lỗ mãng, chuyện hủy hôn này thật sự là có hậu, hy vọng có thể bù đắp lại những thương tổn gây ra cho Bảo Minh cách cách.”
“Hừ!” Thụy Đường ở bên giễu cợt lên tiếng, “Hôn sự hủy, thương tổn cũng tạo thành, làm sao bồi thường? Huyền Ngọc bối lặc cảm thấy là mình mâu thuẫn thật buồn cười sao?”
“Thụy Đường được vô lễ!” Di thân vương vội quát, lập tức hớn hở tươi cười quay sang hỏi Huyền Ngọc: “Không biết hiền chất định bồi thường như thế nào? Bảo Minh nhà ta vì chuyện này thân thể hao mòn, vẫn bệnh nằm ở giường!” Ông dù sao cũng đa mưu túc trí, luôn hiểu được thế nào là gió chiều nào nghiêng chiều đó, việc hủy hôn phải do Di thân vương phủ sai, nhưng người ngoài chỉ nhìn sự việc truy cứu nguyên nhân. Chuyện này xác thực xúc phạm đến danh dự của Bảo Minh và Di thân vương phủ. Huyền Ngọc nếu khơi mào muốn nghĩ cách vẹn toàn đối với ông tự nhiên là vô cùng có ích, ông sao lại thuận theo nấc thang này, giải quyết việc phiền não này.
Huyền Ngọc nở nụ cười. “Ta quyết định thu hồi việc hủy hôn, hôn ước của ta cùng Bảo Minh cách cách vẫn như cũ.”
Lời vừa nói xong, Di thân vương cùng Thụy Đường kinh ngạc đến nói nên lời, vạn lần ngờ được sự việc lại có chuyển biến như thế này.
“Ngươi… ngươi xem Di thân vương phủ là cái gì? Ngươi nói hủy hôn là hủy hôn, bây giờ chỉ dựa vào câu nói liền muốn bù đắp lại!” Thụy Đường trước tiên dằn được mà thét lớn.
Di thân vương hơi trầm ngâm, cũng nhịn được lên tiếng: “Phải a! Việc này truyền đến hang cùng ngõ hẻm của thành Bắc Kinh, nếu giờ phút này ta lại tùy tiện đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, chẳng phải làm cho Di thân vương phủ bị người giễu cợt là nhu nhược.”
Huyền Ngọc vẫn rất nhàn nhã, chút ng mang trả lời: “Vấn đề mặt mũi ta cũng hiểu được nhưng chẳng lẽ Vương gia hỏi qua ý Bảo Minh cách cách như thế nào sao? Dù sao ý nguyện của nàng mới là việc Vương gia ngài nên cân nhắc.”
Lời nói này khiến Di thân vương ngậm miệng nói gì, cô con gái cưng kia từ khi biết Huyền Ngọc hủy hôn, nước uống, cơm ăn, người gầy rất nhiều sao khiến người đau lòng. Ông thế nào lại biết nàng đối Huyền Ngọc tình thâm, nên khi lấy được làm chồng nàng mới đến nông nỗi này.
“Được rồi! Ta nhắc việc này với Bảo Minh, nếu nàng nói lời đồng ý, ta làm A mã cũng còn gì để nói!”
Huyền Ngọc hài lòng nở nụ cười, đứng dậy chắp tay hành lễ, “Như vậy chất đợi tin lành của Vương gia, cáo từ!”
“Thứ lỗi cho ta tiễn, ngươi thong thả.” Di thân vương lơ ng đáp lễ.
Khi Huyền Ngọc đang bước ra sân qua cửa lớn thì thấy Thụy Đường nổi giận đùng đùng đuổi theo. “Ngươi đang có ý định gì?” Hắnặn đường Huyền Ngọc, khách khí chất vấn.
Huyền Ngọc chỉnh lại tư thế liếc cái, “Ta chân tình muốn thu hồi lại quyết định hủy hôn. Thế nào? Thụy Đường bối lặc có vẻ như vui.”
Thụy Đường phẫn nộ hừ tiếng, “Ai biết được ngươi chân cái gì tình cái gì?”
“Ngươi đa nghi rồi, ta thành tâm muốn vãn hồi chuyện hôn sự này.” Huyền Ngọc sắc mặt hơi trầm xuống.
“Vậy ngươi đối với Sơ Tình như thế nào?” Thụy Đường bất an hỏi.
Huyền Ngọc nhướng mày, nhếch môi cười khẩy. “Chuyện này ngươi có quyền hỏi, nhưng có ều ta phải cảm tạ những lời vàng ngọc của ngươi ngày ấy. Bởi vì lời nói của ngươi làm cho ta hoàn toàn tỉnh táo cho nên hôm nay mới thu hồi quyết định hủy hôn để tránh sai lầm to lớn.”
Thụy Đường tức giận nhìn , “Ta mặc kệ những lời này của ngươi là thật hay giả, ta muốn hỏi ngươi Sơ Tình hiện giờ đang ở đâu? Nghe dì Hồng nói, nàng rời khỏi Xuân Hồng lâu, nếu ta đoán sai nàng chắc c là bị ngươi giấu .”
Đã nhiều ngày sau khi bình tâm lại, Thụy Đường thận trọng suy xét những việc làm của Sơ Tình cũng quá đáng, ngoài việc làm thương tổn trái tim và tình cảm của ra nàng cũng có động gì đến người của Di thân vương phủ. Trái lại Di thân vương phủ nợ nàng rất nhiều, chỉ sợ cả đời này cũng thể bù đắp hết.
Hắn bắt đầu hối hận sợ những lời nói với Huyền Ngọc gây ra bất lợi cho Sơ Tình, thậm chí tổn hại đến nàng. Cho nên hôm qua vội vàng chay đến Xuân Hồng lâu, lúc này mới biết Sơ Tình rời . Dì Hồng và Thanh chỉ biết là Huyền Ngọc chuộc thân rồi mang nàng , nhưng biết nàng đâu.
Chuyện này khiến càng thêm nóng vội, ngoài tình thương dành cho nàng trước kia, hiện giờ lại thêm phần là tình cảm của người anh. Nếu nàng vì những lời tức giận nhất thời của mà chịu khổ, cả đời đều thể yên! Cho nên phải cứu nàng thoát khỏi tay Huyền Ngọc. Theo như những hiểu biết của đối với Huyền Ngọc, Huyền Ngọc dễ dàng buông tha cho người nào lừa gạt, lợi dụng hunày lại là người con gái yêu thương.
Nghĩ đến đây, Thụy Đường càng gấp, “Xin ngươi trả lời câu hỏi của ta.” Hắn trầm giọng, hề uý kỵ hỏi.
Huyền Ngọc lạnh lùng nhìn , “Thứ lỗi cho ta thể trả lời!”
Thụy Đường rốt cục nhịn được, nắm lấy áo Huyền Ngọc gầm nhẹ: “Nàng là em gái của ta, cũng phải là những cô gái chốn lầu xanh, ngươi tốt nhất giao nàng ra đây!”
Huyền Ngọc trong chớp mắt, chuyển động thân người, dễ dàng thoát khỏi tay Thụy Đường, mặt nở nụ cười khinh bỉ, “Bây giờ mới nhận là anh em, phải là quá muộn sao? Di thân vương phủ sớm đuổi nàng , cùng nàng xóa bỏ quan hệ. Ngươi nói nàng là em gái của ngươi – Sơ Tình cách cách, Vương gia phúc tấn có thừa nhận ?”
Những lời của đầy vẻ châm biếm hơn nữa lại rất sắc bén khiến Thụy Đường trong khoảng thời gian ngắn biết nói gì, cách nào bẻ lại.
“Huống hồ mục đính cuối cùng của ngươi phải là muốn ta bỏ nàng mà cưới Bảo Minh, thu hồi quyết định hủy hôn hay sao? Bây giờ ta tuân theo ý nguyện của ngươi, ngươi lại hỏi tội ta!” Huyền Ngọc thấy nói liền lên tiếng.
Thụy Đường tức giận trừng mắt, “Ta muốn ngươi rời khỏi nàng, phải muốn ngươi đem nàng , lén lút giam cầm.”
Huyền Ngọc lộ ra vẻ mặt giảo hoạt cười, ám muội nháy mắt, “Sao ngươi biết là ta bắt ép nàng giam cầm, biết đâu là nàng cam tâm tình nguyện theo ta thì sao?”
“Ngươi … ngươi đừng khinh người quá đáng!” Thụy Đường tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Tình nhi, nàng… nàng vô tội.” Hắn hạ giọng, lại muốn nói thêm câu nữa. Hắn muốn nói những lời trước kia của đều là do bịa đặt, Tình nhi hề có lỗi với Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc vốn tin của , sốt ruột khịt mũi nói: “Vậy sao? Nàng có vô tội , trong lòng ngươi và ta đều rất rõ ràng.” Hắn nheo mắt lại, vừa có chút tư lự vừa có vẻ ngạo nghễ Thụy Đường, đề tài câu chuyện đột nhiên thay đổi, lời nói lạnh lẽo và châm biếm. “Không ngờ ngươi thay đổi thật nhanh, bây giờ lại còn nói giúp nàng, tình cảm của người làm huynh trưởng như ngươi thật khiến người khác cảm động.”
Thụy Đường thoáng đỏ mặt nhưng vẫn kiên trì nói lại lần nữa: “Tình nhi, nàng quả thật là vô tội. Những lời ngày đó ta nói với ngươi…”
“Đủ rồi!” Huyền Ngọc giận tái mặt xoay người , lạnh lùng cắt ngang, “Ta muốn lại nghe chuyện gì có liên quan đến nàng. Tha lỗi ta tiếp chuyện được, cáo từ.” Lời vừa nói xong, liền bước dài hướng thẳng ra cửa lớn.
“Huyền Ngọc, ta cảnh cáo ngươi, nếu Tình nhi có tổn thương gì ta và Di thân vương phủ bỏ qua cho ngươi đâu!” Tình thế cấp bách, Thụy Đường đành phải nói.
Huyền Ngọc dừng chân, cũng quay đầu lại cười gian tà, “Chuyện này ngươi có thể yên tâm, ta yêu nàng, chìu chuộng nàng còn kịp nữa, sao lại thương tổn nàng? Dù sao ai nỡ nhẫn tâm thương tổn cô gái xinh đẹp như tiên động lòng người như vậy.”
Dứt lời, thân hình cao lớn của lập tức cất bước ra khỏi cửa vương phủ, để lại Thụy Đường lo sợ ngây ngốc đứng trong đình viện.
Hơi xế lúc, Huyền Ngọc trở lại Mai uyển, vừa kịp lúc cơm tối.
Bữa tối là do người vú già trông coi Mai Uyển phụ trách, sánh bằng đầu bếp tài nổi tiếng trong vương phủ luôn hướng đến chế biến nhưng thức ăn quý hiếm, bày trí tinh xảo, hơn nữa giá trị thật xa xỉ. Ngược lại thức ăn ở đây có vẻ giống như ở nhà những bá tánh bình dân.
Đồ ăn bàn về sắc thì có rau dại trong rừng luộc xanh biếc, măng tre vàng hơn nữa còn có con chim rừng quay da vàng óng. Về hương thì có hương vị núi rừng sơn dã, mỗi loại đồ ăn đều được chế biến cách đơn giản nhất nhưng vẫn giữ được mỹ vị của nó.
Cuối cùng là đồ ăn ngọt dùng sau bữa ăn – mứt mơ tùng và mai bồ trà. Đây là đặc sản của Mai lam, tất cả đều do những người hầu tự tay sấy khô.
Sơ Tình chưa từng nghe nói đến Mai bồ trà, tò mò uống ngụm, hương mai tự nhiên nhanh chóng lấp đầy kng miệng, vị ngọt thanh như có như kia lưu lại trong cổ họng khiến người ta ngây ngất, Mai hương quả thực giống như bình thường.
“Mai bồ trà này thật đặc biệt, thiếp lần đầu tiên nghe nói đến và nếm thử!” Tiếng nói Sơ Tình mềm mại uyển chuyển, chân thành cười mà nói.
Huyền Ngọc mỉm cười nói gì nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng như trắng như tuyết, hai gò má vì trà nóng mà trở nên hồng hào, dưới ánh nến sáng càng xinh đẹp c kỳ gì sánh được.
Đôi mắt nhanh chóng trầm xuống, những tia sáng *** sâu thẳm chuyển động. Hắn đưa tay ra hiệu cho những người hầu đợi phía sau lui ra.
“Đến bên ta đây.” Hắn vẫy tay với Sơ Tình, môi nở nụ cười hấp dẫn, dụ dỗ.
Sơ Tình trước tiên sửng sốt chút, lập tức cúi đầu, hai má đỏ ửng càng lan rộng ra, nàng thẹn thùng đứng lên nhẹ nhàng đến trước mặt Huyền Ngọc. Trong nháy mắt, nàng bị kéo ngồi lên đù*, mặc cho vòng cánh tay sắt qua hông nàng, ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ n của nàng, đem nàng vây trong vòng ôm ấm ấp của mình.
“Có thích nơi này ? Có thiếu thốn gì nàng cứ lên tiếng.” Cằm kề sát vành tai nàng, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp thổi vào tai nàng.
Sơ Tình cả người mềm nhũn, vốn thể trả lời , chỉ có thể run rẩy gật đầu.
Nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùng ửng hồng của nàng, đôi mắt đen của Huyền Ngọc sâu càng thêm sâu, bàn tay đặt lên má nàng ngạo mạn càn rỡ vuốt ve, yêu chìu khàn giọng nói: “Tình nhi, trái tim của ta, cả đời này ta tuyệt buông tha nàng, mặc kệ chuyện gì phát sinh, nàng vĩnh viễn là của ta! Nàng cần phải chuẩn bị tâm lí.”
Những lời nói nhỏ nhẹ đầy hàm ý của khiến nàng toàn thân run rẩy, chỉ có thể mở to đôi mắt long lanh nước nhìn . “Tình nhi… trong lòng sớm có chàng, cả đời này cam nguyện giao cho chàng, xa rời!” Nàng thì thầm khe khẽ.
“Khá lắm, xa rời!” Hắn cười nhẹ cúi đầu, đôi mắt ma mị khóa chặt đôi mắt mở to của nàng, đầu lưỡi đưa ra *** láp đôi má trắng nõn và đôi môi hồng như cánh của nàng.
Sơ Tình khẽ rên lên tiếng, đầu càng cúi thấp hơn.
Huyền Ngọc yêu chiều nhìn nàng, bàn tay dọc theo cổ nàng xuống trước *** mềm mại, tham lam trêu đùa.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của người hầu: “Đức Hi bối lặc!”
Huyền Ngọc hơi đờ người, khẽ dựa vào cổ Sơ Tình, vui phát ra tiếng thì thầm mắng chửi, “૮ɦếƭ tiệt!”
Mai uyển tương đối ẩn mật, người biết nhiều lắm. Đức Hi là bạn tốt của , cũng là người duy nhất từng đến thăm Mai uyển mà lại quên mất chuyện ૮ɦếƭ tiệt này.
Hắn bình tĩnh thu lại bàn tay người Sơ Tình nhưng vẫn ôm chặt nàng vào lòng.
Trong nháy mắt, Đức Hi đẩy cửa vào phòng.
“Ha! Thì ra ngươi đem người đẹp giấu ở nơi đây, khó trách ta đến Xuân Hồng lâu gặp nàng.”
Một tràng thanh âm sang sảng pha chút hứng thú vang lên, khiến Sơ Tình đang trong vòng say mê bừng tỉnh.
Đức Hi tự động kéo ghế ngồi xuống, mở to đôi mắt đen tràn ngập sự ái mộ nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt mỹ ửng hồng của Sơ Tình.
Vẻ mặt Huyền Ngọc âm trầm, vừa lòng quát khẽ: “Ngươi nhìn đủ chưa? Mời ngươi đem ánh mắt say đắm thu lại !”
Mặc dù biết Đức Hi chỉ đơn thuần là thưởng thức có ý đoạt lấy người đẹp nhưng chỉ là thể chịu được người đàn ông khác nhìn Tình nhi của . Đem nàng đến Mai uyển chính là vì cho người đàn ông khác nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của nàng, phủ nhận mình đối với nàng tràn ngập sự chiếm hữu mãnh liệt.
Đức Hi tâm cam tình nguyện thu hồi ánh mắt, tự rót lấy chung trà để uống, “Ngươi thật là keo kiệt, ta c chỉ nhìn thêm hai mắt thôi!” Hắn bất mãn phàn nàn.
Sơ Tình xấu hổ muốn tránh khỏi vòng ôm của Huyền Ngọc nhưng lại bị hai tay kềm chặt đến động đậy được.
Đức Hi thấy thế kìm được bản tính đùa giỡn, vừa cười vừa nói: “Ôm chặt thế để làm gì? Ngươi có thể yên tâm, ta ςướק nàng đâu, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa!”
Huyền Ngọc nói, chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm lúc sau mới lên tiếng: “Ngươi tới đây làm gì?”
Đức Hi trả lời ngay câu hỏi của , đôi mắt cứ lượn lượn lại liên hồi như kẻ trộm người Sơ Tình. “Ngươi nên cho ta cùng Liên Tâm cô nương tán gẫu chút !”
“Không có chuyện đó!” Huyền Ngọc từ kẽ răng phun ra vài chữ, hung hăng tặng ánh mắt *** làm cho Đức Hi dám nhìn về phía đừng nên nhìn.
Huyền Ngọc cúi đầu, bên tai Sơ Tình nhẹ giọng. “Về phòng trước !”
Sơ Tình như trút được gán***, gật nhẹ đầu dịu dàng đứng dậy xoay người vào phòng. “Ôi…” Đức Hi tiếc hận hít hơi, nhìn theo bóng dáng nàng rời .
“Bây giờ có thể nói ra mục đích ngươi đến đây rồi.” Huyền Ngọc bày ra vẻ mặt được hòa nhã lắm.
Đức Hi nhàn nhã hớp ngụm trà, “Chiều nay, Thụy Đường bối lặc đến nhà tìm hỏi ta xem ngươi biệt uyển hành quán nào bên ngoài ?”
“À?” Huyền Ngọc a lên tiếng, bình thản hỏi: “Ngươi trả lời thế nào?”
Đức Hi nhún vai, “Ta hỏi trước có chuyện gì quan trọng , tiện thể nói cho biết ngươi luôn ở trong Lễ thân vương phủ.”
“Thế nói sao?” Huyền Ngọc tiếp tục hỏi.
“Hắn nói cho ta biết vì sao tìm ngươi, nhưng vẻ mặt lo lắng và bộ dạng như có chuyện khó nói. Ta thấy chịu nói ra mọi chuyện nên tống cổ luôn.”
Huyền Ngọc cúi đầu trầm ngâm lúc lâu, “Nếu trở lại tìm ngươi, tuyệt đối thể nói chỗ của Mai uyển cho biết, hiểu ?”
Đức Hi lập tức trả lời ngay, ngược lại có chút đăm chiêu nhìn , “Ngươi có việc gạt ta, đúng ?”
Huyền Ngọc vẻ mặt lạnh lẽo, lặng lẽ nói.
Đức Hi thay đổi bộ dạng thoải mái cười cợt thành nghiêm túc hỏi: “Việc này có liên quan đến Liên Tâm cô nương phải ?”
Huyền Ngọc vẫn đang trầm mặc nói.
Đức Hi nén được, tức giận la lên: “Ngay cả ta là bằng hữu tri kỷ mà ngươi cũng thể nói được à?”
Huyền Ngọc chậm rãi nhìn mặt , trầm giọng nói: “Thời ểm nên nói cho ngươi biết ta tự nhiên nói, nhưng phải bây giờ.”
Đức Hi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiên định của , đành chịu hít hơi. Trong lòng biết rất rõ, trừ phi tự Huyền Ngọc muốn nói, nếu ai cũng đều thể bức nói ra được.
Tuy rằng như thế Đức Hi vẫn mơ hồ có thể cảm giác được, việc này hiển nhiên cùng Liễu Liên Tâm có quan hệ hơn nữa sự việc cũng có chút phức tạp. Không biết việc này đối với Liễu Liên Tâm tột cùng là tốt hay xấu? Hắn muốn người tuyệt mỹ thoát tục, băng thanh ngọc khiết như nàng bị tổn thương.
Ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, trong rừng mai mơ hồ truyền đến tiếng chim kêu to, thanh âm thê lương kia khiến lòng người tự dưng sầu não, rất lâu cách nào giải tỏa được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc