Mai Cơ - Chương 04

Tác giả: Tâm Lam

Khi hai người đến Mai Lâm là xế trưa.
Huyền Ngọc dẫn Sơ Tình đến khu vườn ở phía Tây Mai Lâm. Khu vườn riêng biệt này có ngôi nhà thiết kế c kỳ tao nhã, tấm biển treo cửa lớn chính là Pu't tích của , lấy hai chữ hán viết nên ‘Mai Uyển’ (*Vườn Mai)
Xung quanh nhà bốn phía phần lớn đều là mai nhưng ngoài ra còn có anh chi, đào.. xen kẽ nhau làm đẹp cho toàn Mai lâm, trong rừng sương mù bao phủ, tạo thêm v� đẹp lung. “Ôi, đẹp quá!” Sơ Tình nở nụ cười.
Huyền Ngọc tươi cười thỏa mãn. Vì để thuận tiện cho việc đến đây bái tế thân mẫu quá cố nên cho người kiến tạo ra Mai Uyển này nhiều năm trước. Hắn thường lưu lại ở đây vài ngày rồi mới quay về kinh thành.
Trong nhà có vài người đầy tớ nhận ra tiếng vó *** liền chạy ra nghênh đón.
“Bối lặc gia cát tường!” Nhóm người hầu mặt cung kính chào, mặt kinh ngạc nhìn Sơ Tình.
Bối lặc gia mỗi lần đến đây đều mình, lần này lại có cô gái xinh đẹp tựa tiên nga, như như ngọc cùng. Như vậy cô gái này nhất định chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng bối lặc gia.
Sơ Tình bị nhìn nên có chút hoảng, cũng có chút kinh ngạc. “Bọn họ… đến đây khi nào?” Nàng khiếp vía hỏi.
Huyền Ngọc tay vòng qua chiếc eo nhỏ n của nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Bọn họ vốn là người chăm sóc ngôi nhà này, họ ở gần Mai Lâm.”
Dứt lời, đem ngựa giao cho người hầu, sau đó phất tay với những người còn lại, “Làm việc của các người ! Ta cùng Quan cô nương muốn vào trong Mai Lâm chút.”
Hai người dọc theo hành lang qua phòng lớn đến phía sau hậu viện.
Lập tức, thác nước cuồn cuộn chảy hiện ra trước mặt, Sơ Tình kinh ngạc hỏi: “Là hồ?” Huyền Ngọc lắc đầu, kéo tay nàng chạm vào làn nước trong vắt, “Là suối nước nóng!”
Sơ Tình thích thú đến mắt long lanh nước, chẳng trách núi rừng mây mù bao phủ, thì ra chẳng phải mây cũng phải sương mù mà là nhiệt. Nàng từ trước cho đến nay chưa từng thấy suối nước nóng, hiện giờ có thể đích thân chạm vào. Thật khiến nàng H**g phấn tò mò. Hắn khẽ cười. “Về sau ta thường dẫn nàng đến đây, nghe nói tắm suối nước nóng rất có lợi cho sức khỏe.”
Sơ Tình đột nhiên hiểu được dụng ý của nó, trong lòng lập tức dâng lên cảm xúc ngọt ngào lại hơi chua xót, cố ý làm cho nàng cảm động, làm cho cảm nhận được mình được yêu thương chìu chuộng, nhưng…ngoại trừ tình cảm chân thành tha thiết, nàng vốn cách nào báo đáp lại tình yêu thâm sâu của . Nàng từng lập thệ, kiếp này tuyệt làm thị thiếp, ều này vĩnh viễn khó sửa đổi.
“Cám ơn bối lặc gia thương yêu, nhưng Liên Tâm vẫn là câu nói kia, chỉ sợ phụ ý tốt của bối lặc gia.”
Huyền Ngọc liền chặn cái miệng nhỏ n của nàng lại, đôi mắt đen sáng ngời chăm chú nhìn thẳng vào nàng, “Đừng gọi ta là bối lặc gia, ở Mai Lâm ta là Huyền Ngọc, còn nàng là Quan Sơ Tình. Ta phải là bối lặc gia gì đó, còn nàng cũng phải là Liễu Liên Tâm của Xuân Hồng lâu.”
Sơ Tình bị lời nói chân thành của làm cho chấn động, tim bỗng dưng run lên, nhưng nàng có khả năng cũng dám vọng tưởng! Chuyện cũ rành rành trước mắt, nàng làm sao có thể quên.
“Chàng…tội gì tự làm khổ mình? Thiếp chẳng quà là cô gái thanh lâu bé nhỏ đáng kể, làm sao dám mong chàng thương yêu?” Nàng tránh ánh nhìn chăm chú của , yếu ớt thì thầm.
“Ta chuộc thân cho nàng!” Hắn mạnh mẽ tuyên bố. “Từ nay về sau, nàng còn là Liễu Liên Tâm mà là Quan Sơ Tình, chỉ thuộc về mình ta – Quan Sơ Tình.”
Sơ Tình kinh ngạc xoay người lại, mở to mắt ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của , “Sau đó thì sau? Chuộc thân cho thiếp xong, chàng an bài cho thiếp như thế nào?”
Huyền Ngọc nghe vậy cả người bỗng dưng C*ng c*ng. Vấn đề này từ trước đến nay là khoảng cách mà bọn họ thể vượt qua, khỏi đau khổ hiện lên cả mắt.
Thấy vẻ u buồn hằn sâu trán , nàng thật sự đau lòng, nàng hầu như muốn buông lơi sự kiên trì của mình, ngã vào lòng , nhưng…nàng thể!
Bất đắc dĩ hít sâu hơi, nàng yếu ớt lên tiếng: “Không phải là thiếp đối với chàng vô tình, mà là… thiếp ở trước mộ mẹ lập thệ, cả đời làm thị thiếp nhỏ nhoi, tình nguyện cùng người bình thường kết nghĩa vợ chồng cũng muốn bước vào nhà vương hầu làm thiếp.”Huyền Ngọc chậm rãi mở mắt, im lặng dò hỏi nguyên nhân.
Sơ Tình chần chừ lúc lâu, rốt cục vẫn mở miệng, “Mẫu thân của thiếp cũng giống như thiếp, đều là khôi nổi danh chốn thanh lâu, chỉ bán nghệ Bán th*n. Vốn bà chỉ cầu mong có thể gặp được người tri âm kết thành đôi phu thê bình thường, nhưng… thật bất đắc dĩ, sự đời như nguyện ước…”
Nàng nghẹn ngào tạm dừng chút, đôi mắt sâu thẳm nàng nhẹ nhàng trôi về nơi xa dường như rơi vào hồi ức của chính mình. “Trong kinh thành có vị lão gia có quyền thế xem trọng bà, dùng đủ mọi cách lấy lòng yêu thương, mẹ thiếp vì vậy rơi vào lưới tình, để tâm theo ông, ai ngờ…” Thân thể mềm mại của nàng run lên nhè nhẹ, cơ hồ nói nổi.
Huyền Ngọc đau lòng ôm nàng, tay khẽ vuốt sống lưng nàng, như muốn bình ổn tâm trạng bi thương của nàng.
“Vị lão gia kia sớm có vợ cả, mẹ thiếp vì yêu nên cam nguyện chịu oan ức làm thiếp. Nhưng người vợ cả của vị lão gia kia tìm đủ mọi cách làm khó mẹ thiếp… Sau khi mẹ sinh thiếp ra, thân thể mỗi ngày yếu, cuối cùng vì quá buồn bực sầu khổ mà tạ thế, trước khi lâm chung, cha thiếp thậm chí cũng có can đảm nhìn mặt bà lần cuối…”
Nói đến đây, nàng sớm rơi lệ má, tiếng khóc bi ai đau xót mạnh mẽ bám chặt lấy tim Huyền Ngọc. Hắn đau lòng ôm lấy nàng, “Đừng nói nữa!” Trán cúi thấp xuống áp chặt vào trán nàng, cắn răng thốt ra những lời bao hàm phẫn nộ cùng đau thương, biết nàng từng trải qua những năm tháng bi ai thống khổ như thế.
“Mẹ mất chưa được bao lâu, thiếp liền bị đại nương đuổi ra khỏi phủ.” Sơ Tình vẫn nghẹn ngào giống như quên sự tồn tại của Huyền Ngọc, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên mở to đôi mắt đầy lệ nhìn , “Cho nên, chàng hiểu ? Thiếp thể ở chỗ với chàng, thiếp muốn trở thành thị thiếp của bất luận người nào, chàng thả thiếp ra .” Nàng bắt đầu giãy dụa kịch liệt, giống như cố sức bằng cả mạng sống.
“Hư…” Huyền Ngọc vững vàng ôm chặt lấy nàng, để mặc cho nàng khóc nức nở thỏa thê trong lòng , bàn tay ấm áp ngừng ve vuốt thân hình yếu ớt của nàng, cho đến khi nàng dần dần bình tâm, thân hình yếu đuối mỏng manh của nàng tựa hẳn vào lòng
“Ta để nàng trở thành thị thiếp, cả đời này, nàng là người vợ duy nhất của Huyền Ngọc.” Môi kề sát bên tai nàng, thâm tình nói lời thệ ước.(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Sơ Tình đột nhiên cả kinh, hơi đẩy ra, đôi mắt sáng hoảng loạn nhìn chăm chú. “Không, chàng biết mình đang nói gì đâu? Đường đường là bối lặc gia, sao có thế lấy cô gái thanh lâu làm vợ?”
Huyền Ngọc ngược lại ôm lấy mặt nàng, “Nhìn ta. Ta rất nghiêm túc, cho dù thể chính thức cưới nàng làm vợ, ta tuyệt đối cũng cưới vợ nạp thiếp. Trong lòng mình, ta coi nàng là người vợ duy nhất trong kiếp này của mình.
Lời thề kiên định hùng hồn, từng chữ khắc thật sâu vào tâm khảm của Sơ Tình, khiến tâm hồn nàng run rẩy. Nàng run rẩy tựa vào *** , rốt cục ngày mai, lòng nàng thật sự hoàn toàn chìm đắm rồi. Kiếp này, liệu có phải là tình yêu say đắm quấn quít hối hận của cuộc đời nàng ? Nàng chỉ có thể nắm chắc hiện tại, cũng muốn suy nghĩ nhiều, chỉ cần trải qua đoạn hạnh phúc ngắn ngủi như thế, đời người cũng có gì hối tiếc? Đôi tay nàng nhẹ nhàng chủ động vòng tay quanh cổ , ôm chặt muốn xa rời, nàng nhịn được gọi tên : “Huyền Ngọc…” Tiếng nói nhẹ tựa như tiếng thở dài, hòa vào những bông liễu bay bay đằng xa, trắng xóa cả rừng mai…
Sau khi quay về Lễ thân vương phủ, Huyền Ngọc cùng A mã của mình – Lễ thân vương nhắc đến chuyện từ hôn.
“Cái gì? Ngươi phải từ hôn?” Trong đại sảnh, Lễ thân vương giận dữ gầm nhẹ, nắm tay đột nhiên đập lên bàn làm chén trà ở rung động.
Huyền Ngọc hề sợ hãi nhìn phụ thân, “A mã, con quyết định, việc này hậu quả con đương nhiên gánh chịu, xin A mã hiểu cho.”
“Lời của con là có ý gì?” Lễ thân vương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi lên. “Con dự định khăng khăng làm theo ý mình, từ chối chuyện hôn sự này phải ?”
Huyền Ngọc khom nhẹ người, kiên định trả lời: “Thứ lỗi cho con bất hiếu, chuyện hôn sự này con đúng là định thối lui, lòng con quyết, chỉ là muốn báo trước với A mã.
“Được, khá lắm, tâm ý quyết.” Lễ thân vương Ng'n t run run chỉ thẳng vào người , “Trong mắt ngươi còn có A mã này hay ? Bảo Minh cách cách có ểm nào tốt sao lại phải chịu việc từ hôn thế này. Nỗi nhục như vậy, ngươi bảo ta làm sao đối mặt với Di thân vương đây?”
Huyền Ngọc bộ dạng lãnh đạm như cũ mà kiên định, “Con nói hậu quả tự con gánh lấy, con đến phủ Di Thân vương bẩm báo thật tình, cố gắng lấy được sự thông cảm của bọn họ, hạn chế việc thương tổn đến mức thấp nhất.”
“Ngươi muốn cái gì cũng đều được hay sao?” Lễ thân vương tức giận hừ tiếng, “Ngươi từ hôn cũng phải có lý do. Hôm nay nếu giải thích cho ta hiểu được, ta tuyệt cho phép ngươi làm chuyện vớ vẩn làm tổn thương danh dự và hòa khí của phủ Lễ thân vương và Di thân vương!”
Huyền Ngọc giương mắt nhìn vào phụ thân, thẳng t nói, “Lòng con có người con gái thuộc về mình, ngoại trừ nàng ra, con muốn cưới người khác làm vợ.”
“Cô ấy là ai?” Lễ thân vương trầm giọng hỏi.
Huyền Ngọc nhất thời nói, bây giờ chưa phải là thời ểm cho A mã biết, chuyện quan trọng trước mắt là giải quyết việc sắp cử hành lễ đại hôn của và Bảo Minh cách cách hai tháng sau.
Thấy im lặng nói, tính nhẫn nại của Lễ thân vương hoàn toàn biến mất, tức giận lớn tiếng mắng: “Ngươi thật là đứa con chẳng ra gì, ngươi nghĩ ngươi nói thì biết à? Cả thành Bắc Kinh sớm truyền tin ngươi si mê khôi Liễu Liên Tâm của Xuân Hồng lâu, thậm chí tiếc tiêu phí số lớn ngân lượng để bao nàng.”
“Con làm việc đều có chừng mực.” Huyền Ngọc cũng giải thích, chỉ là nhẹ nhàng l qua.
“Chừng mực? Ngươi mà có chừng mực gì? Lễ thân vương lớn tiếng la to. “Nếu ngươi thích cô ta, nạp làm thiếp cũng đủ rồi, nhưng ngươi có thể vì cô ta mà muốn giải trừ hôn ước, quả thực ng đường!”
“Nếu A mã muốn biết thì con cũng giấu diếm nữa, đời này kiếp này, nàng là tử duy nhất trong lòng con, vĩnh viễn thay đổi!” Huyền Ngọc lấy khí thế kiên quyết dùng rìu ***c lỗ phá hỏng thuyền cao giọng nói. “Con đến Di thân vương phủ nói rõ mọi nguyên do. Tuyệt để cho A mã có chút khó xử.” Nói xong lập tức xoay người ra khỏi đại sảnh.
“Huyền Ngọc, đứa con nghiệt tử này, đứng lại cho ta!” Lễ thân vương đuổi đến cửa la to. Huyền Ngọc dừng chân. “A mã còn có chuyện gì dặn dò phải ?”
“Ngươi nếu dám bước ra khỏi cửa vương phủ, ta coi như có đứa con này!” Lễ thân vương vì muốn làm cho con hồi tâm chuyển ý bất giác nói ra những lời tàn nhẫn.
Huyền Ngọc ngẩn ra, đau khổ nhắm mắt lại, hồi lâu, mở mắt ra vẫn như cũ bước . Lễ thân vương khiếp sợ nhìn Huyền Ngọc quyết liệt quay , những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu khiến thân mình ông bỗng dưng run lên.
“Ngươi thật vì cô gái thanh lâu mà đoạn tình phụ tử chúng ta sao?” Giọng nói già nua nặng nề mà lại đau thương khiến Huyền Ngọc khỏi chùn bước.
“A mã, trước đây người để tâm đến việc thái hậu phản đối, cố chấp cưới mẹ là người Hán làm vợ, chẳng lẽ thể hiểu được chân tình này của con sao?” Sau khi bày tỏ đoạn tâm tình sâu kín này, Huyền Ngọc cũng quay đầu lại rời .
Lễ thân vương ngẩn người đứng lặng tại cửa. Hồi lâu, ông chỉ có thể hướng về phía Huyền Ngọc vừa rời hít hơi thật sâu…
* * *
Việc Lễ thân vương phủ giải trừ hôn ước với Di thân vương phủ trong nháy mắt truyền cả thành Bắc Kinh. Lời đồn i sôi sục ầm ĩ, mọi người đều nói Huyền Ngọc bối lặc vì Liên Tâm cô nương của Xuân Hồng lâu mà từ bỏ Bảo Minh cách cách của Di thân vương phủ. Thoáng chốc, những vị khách muốn vào Xuân Hồng lâu để xem dung nhan quốc sắc thiên hương của Liễu Liên Tâm đông đến nỗi muốn quá sập đại sảnh của Xuân Hồng Lâu. Chỉ tiếc Liễu Hồng Miên sớm nhận lệnh của Huyền Ngọc cho Sơ Tình đón tiếp những vị khách ái mộ danh tính của nàng mà đến.
Nhưng lời đồn đại vẫn hừng hực khí thế, chuyện tình môn đăng hộ đối này chính là đề tài tán gẫu trà dư tửu hậu của người ở thành Bắc Kinh. Tin tức Huyền Ngọc si mê cô gái thanh lâu tự nhiên cũng nhanh chóng truyền đến Di thân vương phủ. Thế nhưng người phản ứng kịch liệt nhất chính là Thụy Đường bối lặc của Di vương phủ còn hơn cả Di thân vương, phúc tấn cùng đương sự là Bảo Minh cách cách, sự phẫn nộ của chỉ có hơn chứ kém.
Thụy Đường si mê Liễu Liên Tâm lâu, trước cả Huyền Ngọc, vì mỗi ngày có thể nhìn thấy dung nhan của người con gái mình yêu, tiếc tiêu tan hết tiền bạc, đau khổ chờ đợi trước Xuân Hồng lâu, hoàn toàn để ý đến thân phận và tôn nghiêm của bối lặc gia. Bởi thế nên chọc giận Di thân vương, nghe lời khuyên bảo nên hạ lệnh cấm được rời khỏi Di thân vương phủ nửa bước.
Lệnh cấm này chỉ mới duy trì liên tục được hơn nửa tháng mà lại có thay đổi thật lớn, người trong kinh thành truyền miệng Huyền Ngọc bối lặc si mê Liễu Liên Tâm tiếc gì chuộc thân cho nàng, cũng giải trừ hôn ước với Bảo Minh cách cách của Di thân vương phủ.
Hôm đó, Sơ Tình đang ở trong phòng thêu, chế tác khăn gấm thêu của Giang Nam là việc nàng thích làm nhất, vì đáp đền thâm tình của Huyền Ngọc, nàng quyết định thêu lên khăn bức họa và vài câu thơ để làm đính ước hồi tặng Huyền Ngọc.
Trên khăn thêu xong gốc cây mai, cành mai là đôi chim én nhỏ, ríu rít xoắn lấy nhau. Bên cạnh thêu mấy hàng chữ… Ước nguyện thứ nhất là chàng ngàn tuổi, ước nguyện thứ hai thân thể luôn tráng kiện, ước nguyện thứ ba như đôi chim én tuổi nào cũng có nhau. Thơ và họa hỗ trợ nhau cùng tỏa sáng, lực chọn cây mai là vì nàng và Huyền Ngọc quen biết nhau, yêu thương nhau ở rừng mai, ý nghĩa thật phi thường.
Mũi thêu cuối cùng mới trau chuốt xong, nàng vừa buông khăn thì thấy Tiểu Thanh như luống gió vội vội vàng vàng xông vào phòng.
“Tiểu thư, xong, xong rồi!” Nàng kịp thở hô lên.
Sơ Tình vội vàng đón nàng, nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, làm em khẩn trương như vậy?”
Tiểu Thanh vội nuốt nước miếng, k tay múa chân nói. “Thụy Đường bối lặc làm loạn phía trước đại sảnh, nói muốn gặp người, dì Hồng ngăn cản mà được, bảo em vào báo cho người tìm chỗ né tránh.�
Là ! Sơ Tình hơi trầm ngâm, nàng gần như quên sự tồn tại của . Thụy Đường bối lặc là anh trai cùng cha khác mẹ của nàng. Trước đây vô tình gặp gỡ , biết là con trai duy nhất của A mã, cũng là người kế thừa của Di thân vương phủ sau này. Nàng liền hết sức ra vẻ khi gần khi xa, cũng rõ ràng tuyệt sự say mê của , trái lại dường như có vẻ quyến rũ .
Nàng làm như vậy cũng phải có nguyên nhân. Nàng tuy nhu nhược mềm yếu nhưng cũng có tính khí quật cường. Nàng quên được nỗi khổ của mẫu thân, càng quên được sự nhu nhược của A mã, có khả năng ngăn cản sự vô tình hà khắc của mẹ cả. Nếu có thể làm cho anh trai nàng – Thụy Đường bối lặc dẫm vào vết xe đổ của A mã năm trước chắc c là sự trả thù lợi hại nhất đối với A mã và mẹ cả. Điểm khác biệt chính là, người mê hoặc đứa con bảo bối của bọn họ phải ai khác mà chính là Sơ Tình, đứa con gái chính ông sinh ra năm đó phải chịu nhiều lạnh nhạt. Chuyện bê bối như vậy tuyệt đối có thể khiến A mã của nàng cùng mẹ cả thể ra ngoài ánh sáng, đau khổ đến chịu được.
Vốn tưởng rằng đây là cơ hội báo thù ông trời ban cho nàng, mọi việc tiến hành cũng khá thuận lợi, ai ngờ, A mã lại đem Thụy Đường giam lỏng, mà nàng trong lúc này cũng gặp Huyền Ngọc, nhanh chóng rơi vào lưới tình.
Thở dài hơi, nàng nhẹ giọng dặn dò. “Cho vào , ta có chuyện muốn nói với .” Hiện giờ, nàng hết ý định báo thù, ân oán cứ cho theo gió trôi , chỉ cần nàng có thể tuân theo di nguyện của mẫu thân cũng là đủ rồi.
Tiểu Thanh nhất thời mở to hai mắt, có chút đồng ý nói: “Tiểu thư…Người muốn gặp ư? Chuyện này được đâu! Thụy Đường bối lặc giống như ên, ngay cả dì Hồng còn cản được , em sợ …”
“Chuyện này em đừng lo lắng.” Sơ Tình cắt lời Tiểu Thanh, bình tĩnh gật đầu. “Ta ứng phó được, cho vào !”
Tiểu Thanh do dự lúc lâu, lúc này mới nghe lời ra đại sảnh dẫn người vào. Lát sau, Tiểu Thanh dẫn Thụy Đường vào trong Tiểu Diễm.
Sơ Tình dừng lại động tác thêu bức tranh gấm, ngẩng đầu lên nhìn . Thoạt nhìn làm nàng cảm thấy kinh hãi, gần tháng gặp mặt, người đàn ông mà vốn nàng phải gọi là đại ca gầy ốm tiều tụy thật nhiều. Đôi mắt trũng sâu, vẻ mặt cuồng loạn mà thống khổ khiến người khác khỏi sinh lòng thương hại.
Nếu nói nàng còn sót lại chút oán hận có lòng muốn trả thù thì trong lúc này nháy mắt cũng tan biến hầu như còn! Hắn dù sao cũng là vô tội, Sơ Tình khỏi có chút hối hận việc làm của mình trước đây.
“Ngươi…gầy quá.” Nàng đành lòng nói.
Vốn chỉ là câu nói quan tâm hề có liên quan gì đến tình yêu nhưng lại xem như là thuốc cứu mạng, tiếng nói của trời.
Thụy Đường khó nén mừng rỡ chạy vội về phía trước, say sưa cầm tay Sơ Tình. “Ta biết là nàng đối với ta thật tình, lời đồn vốn phải là sự thật, tất cả đều là hư cấu, vô căn cứ!”
Sơ Tình ngẩn người kinh ngạc, nhanh chóng rút tay mình về, “Ngươi… hiểu lầm ý ta rồi.” Liếc nhìn lúc, nàng tiếp tục nói: “Ta xem người giống như là bạn bè, anh trai, quan tâm người cũng là chuyện bình thường.”
“Bạn bè? Anh trai?” Thụy Đường vẻ mặt có chút bất ngờ. “Ý của nàng là… nàng đối với ta chưa từng có tình yêu nam nữ, nàng vốn yêu ta?”
Nhìn đau đớn đến nhíu cả mặt mày, Sơ Tình thật sự đành lòng, nhưng nàng thể lại lừa gạt , thể để cho cả hai lỗi lầm nữa. “Thực xin lỗi, từ đầu đến cuối, ta chưa từng yêu ngươi.” Nàng hạ quyết tâm nói ra sự thực.
Thụy Đường nghe vậy trước mắt như tối đen, lập tức lấy hai tay nắm chặt bả vai nàng lay mạnh. “Không! Ngươi lừa ta. Ngươi là cố ý gạt ta!” Thần trí loạn, kìm được cảm xúc.
Sơ Tình bị lắc đến váng đầu mắt, hận mình thể thoát khỏi sự kiềm chế của . Tiểu Thanh vốn đang ở bên cạnh thấy thế liền nhào tới liều mạng đẩy Thụy Đường ra, mặt la lên: “Tiểu thư lừa ngươi! Nàng cùng Huyền Ngọc bối lặc yêu nhau thật lòng, định chuyện chung thân, người thả thư ra !”
Những lời này khiến Thụy Đường sực tỉnh, giống như chạm phải lửa buông vai nàng ra, thụt lùi vài bước, đôi mắt ảm đạm hung hăng nhìn chằm chằm Sơ Tình.
“Thì ra lời đồn là sự thật! Nàng cuối cùng quyết định gửi thân cho Huyền Ngọc?” Hắn oán hận trừng mắt, đột nhiên cười ha hả, giễu cợt nói. “Nàng nghĩ nàng thực sự có thể trở thành vợ của Huyền Ngọc, ngồi ngôi vị phúc tấn hay sao? Thành thật nói cho nàng biết, Huyền Ngọc kia sớm cùng em gái ta Bảo Minh cách cách có hôn ước, nhiều nhất chỉ có thể làm thị thiếp mà thôi!”
Sắc mặt Sơ Tình hơi nhợt nhạt, như vậy, Huyền Ngọc hứa với nàng, khiếp này nếu cưới nàng tuyệt cưới người khác. “Người đừng nói bậy!” Tiểu Thanh tức giận lên tiếng thay chủ nhân, “Mọi người cả thành Bắc Kinh đều biết, Huyền Ngọc bối lặc vì thư nhà chúng ta giải trừ hôn ước, ngài ấy đối với thư là thật lòng!”
Thụy Đường cười lạnh tiến. “Chỉ sợ chuyện giải trừ hôn ước như muốn dễ dàng như vậy.” Hắn ngừng chút, bước tới gần Sơ Tình tiếp tục lạnh lẽo nói: “Di thân vương phủ há có thể để mặt cho làm nhục như thế. Hơn nữa, chuyện này truyền đến tai Hoàng thượng, việc có liên quan đến danh dự hoàng thất, Hoàng thượng sao có thể để mặc làm càn!”
Những lời này làm Sơ Tình và Tiểu Thanh kinh ngạc và chấn động. Sơ Tình sắc mặt tái nhợt ngồi giữ chặt tay vịn của ghế.
Tiểu Thanh vội vàng an ủi. “Tiểu thư, người đừng nghe nói bậy, Huyền Ngọc bối lặc chuộc thân cho người, theo lý lừa gạt người đâu.”
Thụy Đường lại giễu cợt, “Chỉ sợ là thân bất do kỷ, bất lực mà thôi!”
Sơ Tình theo bản năng nhìn lên bức khăn gấm thêu vừa mới hoàn thành xong, tâm trạng bỗng dưng bình tĩnh trở lại, nàng biết Huyền Ngọc lừa gạt nàng. Chẳng qua là bọn họ cách nào kháng hoàng mệnh, nàng làm sao có thể để vì nàng mà chịu tội với Hoàng thượng?
“Những gì muốn nói nói xong, mời người quay về!” Nàng lạnh nhạt lên tiếng tiễn khách.
Thân hình Thụy Đường khựng lại, trong lòng hối hận vì quá đố kị mà mất lý trí, nói ra lời xúc phạm đến người yêu thương. “Liên Tâm, đừng đuổi ta, ta có thể cho nàng những gì Huyền Ngọc thể. Trên người ta có hôn ước, đối với nàng rất thâm tình, ta có thể cho nàng danh phận chính thất..”
“Đừng nói nữa!” Sơ Tình lạnh lùng cắt ngang lời . “Ta vốn yêu người, cho dù có Huyền Ngọc, ta cũng thể gả cho người, chúng ta nhất định là có khả năng ở cùng chỗ.”
“Vì sao?” Hắn đau khổ hỏi.
Sơ Tình trầm mặc lúc. “Ngươi muốn biết nguyên nhân đâu.” Tiếng nói của nàng có vẻ đau khổ nặng nề.
“Không! Ta nhất định phải biết, nếu ta tuyệt buông tha!” Thụy Đường cố chấp muốn biết câu trả lời.
Sơ Tình chậm rãi nâng đôi mắt đen sâu như màn đêm lên nhìn thẳng vào , việc cho đến nước này, nàng chỉ có thể nói ra sự thật mới làm cho ૮ɦếƭ tâm. Vì thế nàng gằn từng tiếng nói cánh rành mạnh rõ ràng: “Tên thật của ta là Bác Nhĩ Tế Đặc – Sơ Tình, em gái cùng cha khác mẹ của người.”
Thụy Đường xoay người mở tròn hai mắt, lảo đảo thụt lùi mấy bước, vẻ mặt chấn động kinh ngạc dám tin. “Không… có khả năng, như thế nào lại như vậy…” Hắn thì thào tự hỏi, vốn thể chấp nhận sự thật trước mắt.
Sơ Tình buồn bã cười. “Còn nhớ chuyện năm ta mười tuổi, sau khi ngạch nương qua đời, đại nương cùng A mã chuẩn bị đem ta thì ta đột nhiên mất tích ?” Nàng liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Thụy Đường. “Ngày đó tuyết rơi rất lớn, ta ôm tro cốt của mẹ lén lút trốn khỏi vương phủ, suýt chút nữa ૮ɦếƭ cóng đường, may mắn nhờ có dì Hồng cứu giúp mới có Liễu Liên Tâm hôm nay.”
Thụy Đường vừa đau lòng vừa bối rối nhìn nàng chăm chú. Biết rõ những lời nàng nói là thật nhưng vẫn thể chấp nhận sự thật bọn họ là huynh muội. Hắn yêu nàng, yêu đến thể kiềm chế được! Ông trời vì sao lại đùa giỡn với như vậy?
“Một khi như vậy, sao ngươi lại để ta si mê ngươi, cũng sớm nói sự thật cho ta biết?” Hắn đau đơn hỏi, tiếng nói nghẹn ngào thôi.
“Bở vì…” Nàng do dự trong chốc lát, sau đó quyết tâm trả lời: “Ta hận A mã và đại nương đối với mẹ con ta vô tình nên ta muốn làm cho người si mê ta khiến Di thân vương phủ phải hổ thẹn. Từ đầu đến cuối ta hề yêu ngươi.”
“Ý của người là người lợi dụng ta?” Nét mặt Thụy Đường thay đổi, lạnh lẽo âm trầm hỏi. Sơ Tình nói, chỉ chậm rãi gật đầu.
Trong phòng nhất thời rơi vào sự im lặng đáng sợ.
Ánh mắt tối đen của Thụy Đường khiến người ta sợ hãi nhìn theo khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng chậm rãi dời đến tấm khăn gấm thêu mà tay nàng đang miết chặt. Bỗng dưng đoạt lấy khăn gấm, nhìn bức tranh cùng những chữ thêu khăn, cười lên lúc ên cuồng và thê lương.
“Khá lắm, nguyện như đôi chim én, tuổi tuổi thường thấy nhau! Khăn thêu này là muốn tặng Huyền Ngọc à!”
“Ngươi trả lại cho ta!” Sơ Tình sốt ruột la to, muốn đoạt khăn của nàng lại nhưng thể được.
“Trả lại cho ngươi?” Thụy Đường đứng sững vẻ mặt trở nên tàn bạo nhìn nàng, “Hay cho ngươi và Huyền Ngọc đôi uyên ương cùng đậu cùng bay, ung dung tự tại? Hừ, đừng mơ tưởng, cho dù ngươi là em gái của ta, ta tuyệt cũng đến với ngươi!”
Sau khi tàn nhẫn nói xong, cầm lấy khăn thêu cười ên cuồng nhanh ra khỏi Phong Nguyệt diễm. Tiếng cười tràn ngập ác ý và giận dữ giống như quỷ ma bám chặt lấy tim Sơ Tình, cơn rùng mình nháy mắt ập đến thân thể mềm mại của nàng. Trong lúc hoảng loạn, lòng nàng dâng lên dự cảm rất xấu. Nhưng nàng tuyệt đối ngờ đến sự việc này bắt đầu chuỗi ngày đau khổ về sau của nàng…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc