Mai Cơ - Chương 01

Tác giả: Tâm Lam

Thành Bắc Kinh – Phủ Di Thân Vương

Những bông tuyết lất phất bay trong trung, mấy ngày liền tuyết rơi nhiều đến nỗi khiến cả đất trời được ểm trang thành màu trắng xóa.
Trong căn nhà nhỏ hẻo lánh phía sau phủ Di Thân vương, cô gái nhỏ khoảng chừng mười tuổi đang ngồi xổm bên giường, khuôn mặt nhỏ n đỏ bừng lên vì lạnh, tràn đầy lo lắng nhìn người phụ nữ thần sắc tái nhợt tiều tụy như có bệnh nằm giường.
Trong nhà có gì ngoài cánh cửa phòng loang lổ, chỗ ngồi đơn sơ, đồ dùng cũ kỹ tuy rất sạch nhưng lại c kỳ dị.
Từng cơn gió rét thấu xương thổi vào từ cửa sổ. Thân thể gầy guộc nhỏ n của cô bé khẽ run lên nhè nhẹ, quần áo người bé vì giặt giũ lâu ngày nên bạc màu, kích thước nhỏ hơn cơ thể, mỏng manh đủ để che c qua những ngày tuyết lạnh buốt.
Nhưng tinh thần cô bé vẫn rất phấn chấn, cẩn thận chăm sóc từng li từng tí người phụ nữ gầy yếu bệnh nặng giường.
“Khụ…khụ…khụ…” Người phụ nữ nằm dưới chăn bông bỗng ho trận dữ dội.
Cô gái nhỏ cả kinh, lo lắng kêu lên: “Mẹ!” rồi liền đến lò sưởi làm bằng đồng đặt cạnh giường bỏ thêm vào vài khúc gỗ.
Tiếc rằng người phụ nữ lại ho thêm từng trận rồi từng trận, liên tiếp ngừng, thật khiến người khác chịu được mà hoảng sợ kinh hồn bạt vía. Đột nhiên bà khạc mạnh cái, rốt cục ho ra máu khiến cho cô bé hoảng hồn.
“Mẹ, mẹ đừng làm con sợ!” Cô gái nhỏ nghẹn ngào la lên, đôi mắt sáng trong từ lâu còn nước mắt, cô bé kéo tay áo mình, xoa sạch vệt máu môi người phụ nữ.
Người phụ nữ chậm rãi mở mắt, tuy dung nhan nhợt nhạt và tiều tụy nhưng vầng trán như mây, mắt nếu ểm chút màu thì vẫn có thể nhận ra vẻ đẹp như của tuyệt đại mỹ nhân.
“Sơ Tình… đừng… hao tâm tổn sức vì mẹ nữa! Đến đây để mẹ nhìn con kĩ chút.” Bà giơ đôi tay gầy trơ xương ra, hơi thở liền trở nên dồn dập.
Cô gái nhỏ vội vàng vươn tay ra, khuôn mặt nhỏ n vì hun khói mà trở nên đen nhẻm để sát trước mặt người phụ nữ. “Mẹ, tay mẹ thật lạnh.”
Người phụ nữ cố gắng tươi cười, bà biết mình sắp ૮ɦếƭ, bà có cảm giác sinh mệnh của mình đang bị xói mòn từng chút, từng chút , chiếc áo ngủ bằng gấm cũng làm ấm được đáy lòng lạnh tựa như băng của mình.
Nhưng bà cam lòng, thực sự cam lòng.
Người chồng vốn tưởng thề non hẹn biển, tình cảm chân thành suốt đời, thì lại là người đàn ông nhu nhược dám gánh trách nhiệm. Bà bị lừa gạt thật thảm thương. Xưa kia bà biết ông sớm có vợ, bà vốn là khôi nổi danh rốt cục lại làm thị thi*p, chịu đủ tủi nhục, nhưng người yêu lại yếu đuối nhắm mắt làm ngơ, thậm chí chẳng thèm quan tâm đến nữa.
Bà tỉnh mộng, đau đứt từng khúc ruột, cuối cùng tích tụ thành bệnh, khi bệnh thì gượng dậy nổi. Như thế đối với bà, ૮ɦếƭ có lẽ là lối giải thoát! Điều duy nhất khiến bà làm được, đó chính là đứa con mệnh khổ của mình.
Con gái của bà – Sơ Tình, mặc dù sinh ra trong trong gia đình vương hầu nhưng lại được hề được yêu thương che chở. Vừa sinh ra lập tức phải theo bà chịu khổ chịu tội. Hôm nay bà còn nhiều thời gian, ều duy nhất khiến bà bận tâm là làm sao dạy con buông tay đây?
“Sơ Tình, mẹ xin lỗi con.” Bà dùng toàn bộ chút khí lực còn sót lại chăm chú ôm cơ thể nhỏ n của con gái vào lòng, lặng yên khẩn cầu ông Trời sao cho số mệnh của con gái bà lặp lại giống như bà. Mong muốn lớn nhất của bà là có người đàn ông chí tình chí nghĩa che chở cho con gái suốt đời, nếu được như vậy bà nguyện cả đời trầm luân trong địa ngục, chỉ cần con gái được hạnh phúc.
Cô gái nhỏ mười tuổi cảm giác được dường như có chuyện gì sắp phát sinh, thân thể nhỏ bé run rẩy kề sát vào mẫu thân, muốn dùng thân thể của mình làm ấm cho mẹ.
Người mẹ yêu thương giơ tay lên lau những vệt đen đúa khuôn mặt nhỏ n. Nước mắt cầm được rơi xuống gương mặt con gái.
Bảo bối ruột thịt của bà, tuy mới mười tuổi nhưng cũng thừa hưởng được tướng mạo phi phàm, chắc c qua vài năm nữa, cô bé trở thành mỹ nhân tuyệt sắc. Chỉ mong khuôn mặt xinh đẹp kia mang đến tai họa và bất hạnh cho con gái. “Khụ…khụ…khu!” Một trận ho dữ dội, người phụ nữ lại ói ra máu lần nữa, sắc đỏ chói mắt trái ngược hoàn toàn với sắc mặt tái nhợt, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình!
“Ôi!” Cô bé con nhịn được khóc to lên. “Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, đừng dọa con mẹ ơi!” Đột nhiên, cô bé kinh hoàng nhảy bật lên như nghĩ ra được chuyện gì. “Con…con gọi A mã đến, nhờ A mã gọi đại phu. Mẹ, mẹ nhất định phải chờ con trở lại…” Nói xong thân hình nhỏ n xinh xắn chạy vội ra ngoài, hòa vào vùng tuyết trắng mờ mịt…
Trong đại sảnh phủ Di Thân vương, Di Thân vương và phúc tấn ngồi nghiêm chỉnh bên, thiết i khách quý hiếm có, cũng là thông gia tương lai – Lễ thân vương, thân đệ đệ của đương kim hoàng thượng. Lễ thân vương chỉ có con trai năm nay vừa mới mười lăm tuổi – Huyền Ngọc bối lặc.
Để thiết i Lễ thân vương và Huyền Ngọc bối lặc, Di thân vương sai người pha trà nhân sâm ngàn năm núi Trường Bạch được dược sư tặng trước đó lâu, làm cả phòng khách tràn ngập mùi vị nhân sâm nồng hậu, thanh thuần.
Lễ Thân Vương uống ngụm trà, từ tốn chậm rãi cười nói: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Ngọc Nhi, ta dẫn nó đến Mai Lâm (*rừng mai) cho nó đốt hương và bái tế mẫu thân, tiện đường về ghé thăm mọi người, để nó bái kiến nhạc phụ đại nhân tương lai.”
Ánh mắt của Di thân vương mừng rỡ hài lòng nhìn sang Huyền Ngọc bối lặc, ông đối với vị con rể tương lai này c kỳ vừa ý!
Đường nét khuôn mặt của Huyền Ngọc so với Lễ Thân vương khác biệt, cứng rắn góc cạnh, nhưng lại tuấn mỹ hơn. Ngoại trừ dung mạo tuấn tú hơn, phong thái tự nhiên, phong độ và cử chỉ chững chạc đều rất giống Lễ thân vương, chỉ là… dường như hơi lạnh lùng, giống với vẻ nhiệt tình tươi cười của Lễ Thân Vương.
Lúc này, khuôn mặt tuấn mỹ của Huyền Ngọc có bất kỳ biểu hiện gì, cặp mắt với con ngươi đen bóng lạnh lùng hờ hững, hoàn toàn giống với đứa trẻ mười lăm tuổi.
“Thế nào sao thấy đôi bảo bối của người, cho Huyền Ngọc gặp gỡ cô bé Bảo Minh chắc ngại gì phải ?” Lễ thân vương trêu đùa hỏi.
“Không ngại, ngại. Ta cũng đang có ý này!” Di Thân vương tươi cười, lập tức xoay người bảo nô bộc dẫn bối lặc và cách cách ra phòng khách.
Chỉ chốc lát sau, nô bộc liền dẫn theo Thụy Đường bối lặc năm ấy mười hai tuổi và Hiền Minh cách cách mười tuổi vào.
“Thụy Đường, Bảo Minh, chào hỏi người con.” Phúc tấn hai tay dẫn hai đứa bé đến chào hỏi Lễ Thân Vương.
“Vương gia phúc an.” Hai đứa trẻ quỳ xuống vấn an vương gia, ngoan ngoãn chào hỏi, con mắt lanh lợi nhìn Lễ thân vương.
“Ngoan.” Lễ thân vương thân thiết kéo hai anh em đứng lên. “Di thân vương, ngài thật sự là có phúc! Một đôi bảo bối như thế này thật là tốt!” Ông cười vang, nhìn khuôn mặt nhỏ n xinh đẹp của Bảo Minh hồi lâu, nhịn được nói thêm. “May mà nữ hứa gả cho Ngọc Nhi của ta, bằng sau này chờ khi cô bé lớn lên, đâu đến phiên Ngọc Nhi của ta trèo cao.”
“Ha.. ha.. Lễ thân vương quá khách khí rồi, là Bảo Minh nhà chúng tôi trèo cao mới đúng mới đúng.” Di thân vương khiêm tốn trả lời, tâm trạng cũng vui lây.
Giữa lúc mọi người đang vui vẻ trò chuyện, thưởng thức trà thì ngoài cửa vọng đến tiếng kêu của nô bộc: “Sơ Tình cách cách, vương gia hiện đang có khách quý đến thăm, cô thể vào được đâu!”
Di thân vương và phúc tấn vừa nghe, sắc mặt hai người hơi biến đổi, có chút tự nhiên. Hai vợ chồng thoáng xấu hổ nhìn Lễ thân vương mỉm cười, đang chuẩn bị đứng dậy thì cửa phòng khách bị mở ra.
Một bé gái vội vã tiến vào phòng, thấy Di thân vương bèn nắm vạt áo của ông, sốt ruột reo lên: “A mã, ngạch nương vừa thổ huyết, người hãy cứu mẹ!” Cô bé này chính là con gái thứ của Di thân vương – Sơ Tình cách cách.
Di thân vương nghe vậy cả kinh, đang muốn dợm bước tiến lên phía trước thăm hỏi, thình lình chạm phải ánh mắt trầm ngâm của phúc tấn. Thân hình nhất thời dừng lại, nhìn kỹ ánh mắt sắc bén của vợ, hung hăng xoay người lại, nhìn vẻ cầu xin của con gái.
“Phúc ma ma.” Phúc tấn dường như có chuyện gì kêu lên. “Dẫn đứa trẻ biết phép tắc này cho ta.”
Phúc ma ma đứng thẳng bên cạnh lên tiếng đáp ứng, rồi vội vã nắm lấy áo Sơ Tình chuẩn bị ra ngoài.
“Ta !” Sơ Tình cãi lại, thân thể nhỏ n xinh xắn biết vì sao lại mạnh mẽ vùng khỏi cánh tay của Phúc ma ma, nhưng cũng lảo đảo lùi ra sau vài bước vừa đúng ngay mép bàn trà của Lễ thân vương và Huyền Ngọc bối lặc.
“Làm càn! Nha đầu kia càng lúc càng có quy tắc!” Phúc tấn tức giận khiển trách, liếc mắtPhúc ma ma cái. Sơ Tình vốn muốn dời về bên cạnh Di thân vương nhưng đột nhiên ngửi thấy mùi vị. Mùi vị này rất quen thuộc, chính là nhân sâm ngàn năm mà cô bé tha thiết xin A mã cấp cho ngạch nương để chữa bệnh. Cô bé quay đầu lại, mở cái tách bằng sứ Minh triều bàn trà. Quả nhiên, bên trong chính là thứ mà cô bé trông mong từ lâu nhân sâm ngàn năm.
Không chút suy nghĩ, cô bé trợn tròn đôi mắt đẹp, trừng mắt lên án Huyền Ngọc bối lặc đang nâng tách trà lên uống: “Ngươi… thì ra là ngươi uống nhân sâm ngàn năm của ta, ngươi trả lại cho ta!”
Những lời này khiến vợ chồng Di thân vương kinh hãi.
“Sơ Tình, con nói bậy bạ gì đó, là A mã đặc biệt sai người ngâm trà thết i khách.” Di thân vương vội vàng quát át .
Sơ Tình lẳng lặng nhìn ông, miệng lẩm bẩm nói: “A mã.. người hứa với con cấp thứ này cho ngạch nương chữa bệnh. Người… sao có thể lừa gạt Sơ Tình!” Trong khi nói, nước mắt cô bé lăn xuống dứt.
Di thân vương thấy vậy nên vô cùng quẫn bách, ngờ chuyện tai tiếng trong nhà lại bại lộ trước mặt Lễ thân vương, thẹn quá hóa giận, ông trầm giọng quát: “Phúc ma ma, bà dẫn Sơ Tình cách cách ra ngoài cho ta.”
Lần này Sơ Tình hề giãy dụa, chỉ liên tiếp quay đầu lại nhìn tách trà nhân sâm bàn. Cô bé nghe tổng quản Vân bá nói, nhân sâm ngàn năm có thể kéo dài tuổi thọ, đối với bệnh tình của mẹ rất có ích, nhưng hôm nay… Nghĩ đến đây, tuyến lệ của cô bé dường như bị đứt, cách nào ngừng chảy.
Huyền Ngọc thờ ơ lạnh nhạt chứng kiến mọi việc, nhưng trong đầu cũng lưu lại đôi mắt trong trẻo, con ngươi đen tuyền đang rơi lệ, khuôn mặt nhỏ n thanh tú lanh lợi. Vậy ra cô bé là con của thị thi*p! Cho nên địa vị mới thấp hèn như vậy, được yêu thích và coi trọng.
Trải qua chuyện ồn ào của Sơ Tình, bầu khí trong đại sảnh nhất thời có vẻ ngượng ngùng được tự nhiên. Lễ thân vương cũng hỏi đến chuyện gì mới xảy ra, dù sao đó cũng là viện nhà của người khác, ông tiện xen vào.
Không bao lâu sau, ông liền cùng con trai Huyền Ngọc đứng dậy cáo từ, kết thúc chuyến viếng thăm đến Di thân vương phủ.
Sơ Tình bé nhỏ lúc sau về căn nhà ở hậu viện, than củi trong lò tắt từ lâu, toàn bộ gian phòng tràn ngập mùi thê lương.
Người giường cũng nằm nhúc nhích, bàn tay tái nhợt như trong suốt buông thõng cạnh mép giường.
Trong lòng Sơ Tình đột nhiên nảy sinh cảm giác kinh hoàng sợ hãi, cô bé vội chạy đến bên giường nắm lấy tay mẫu thân. Cái lạnh thấu xương khiến cho cô bé run lẩy bẩy nhưng cô bé rút tay về, mà lại rất chăm chú cố sức dùng đôi tay bé nhỏ của mình chà xát tay của mẫu thân, muốn làm cho bà ấm lên.
“Mẹ, người thật lạnh! Nhưng mẹ đừng sợ, Sơ Tình làm mẹ ấm lên…” Cô bé mặt xoa xoa, mặt đem khuôn mặt nhỏ n của mình áp sát vào khuôn mặt lạnh lẽo có chút máu của mẫu thân, ngừng vuốt ve.
Gió rét từ cửa sổ gào thét xông vào, linh hồn người giường xa nhưng cô bé bên cạnh hề hay biết, vẫn chăm chú xoa Ϧóþ tay cho mẫu thân.
Dần dần, thân thể nhỏ bé cũng cảm thấy lạnh, cô bé nhịn được run lên, đôi môi cũng trắng bệch thật đáng sợ, nhưng vẫn thì thào tự nói: “Mẹ, mẹ đừng sợ, Sơ Tình nhất định nghĩ cách làm mẹ khỏe lên…”
Tám năm sau.
Lễ thân vương phủ. Trong thư phòng tại Vân Đào Các.
Huyền Ngọc đang ngồi chiếc ghế làm bằng gỗ tử đàn xem g văn, con ngươi đen sâu thẳm như giữa đêm ba mươi, diện mạo sáng rỡ như ngày trăng rằm, đôi mày kiếm rậm đen tựa như mực lúc này hơi nhíu lại. Dường như đang suy tư chuyện gì, toàn thân ẩn chứa vẻ uy nghiêm khiến người run sợ, tác phong cao quý tỏa ra ai sánh kịp.
Phê duyệt xong g văn, buông 乃út, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng khi ấy bên ngoài thư phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào !” Giọng nói trầm thấp thuần hậu trời sinh cộng thêm vẻ uy nghiêm, lúc này đôi mắt vẫn chưa mở.
Người hầu Tiểu lục tử vô cùng cung kính đẩy cửa vào,
“Đứng lên !” Huyền Ngọc chậm chạp mở hai mắt, “Có chuyện gì ?”
Tiểu lục tử vội vàng đến bên bẩm báo: “Đức Hi bối lặc của Đoan vương phủ cầu kiến.”
Huyền Ngọc hơi nhíu đôi lông mày rậm, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, cao giọng nói: “Cái gì mà cầu kiến với cầu kiến, cho đến thư phòng !”
“Dạ.” Tiểu lục tử tuân lệnh chuẩn bị rời khỏi thư phòng.
“Kn !” Huyền Ngọc đột nhiên gọi lại. “Tiện thể giúp ta chuẩn bị bình trà Bích Loa Xuân thượng đẳng.”
“Dạ.”
Một lát sau, Tiểu lục tử tay bưng khay, ấm và tách trà dẫn Đức Hi bối lặc vào thư phòng. Sau khi thu xếp hoàn tất mới lui ra.
Đức Hi nhào tới bên cạnh ngồi xuống ghế bành, xem nơi này giống như là phủ đệ của mình, đôi mắt đẹp lười biếng l nhìn Huyền Ngọc.
“Thực sự là phục ngươi luôn, cả ngày nhốt mình trong thư phòng, sợ buồn ૮ɦếƭ à?” Lời nói hài hước sang sảng thể hiện tính cách kiềm chế được của .
Khóe miệng Huyền Ngọc vẫn hiện ra vẻ cười nhàn nhạt, và Đức Hi là bạn tri kỉ lâu năm nhưng cá tính hai người quả là khác nhau như trời với vực.
“Không việc gì đến ện Tam bảo, ngươi phải là đến để châm biếm ta đó chứ!” (*ện Tam bảo là gian ện thờ phật Tam Bảo trong chùa, cũng là gian quan trọng nhất trong chùa).
“Ôi, thật sự là hiểu được lòng tốt của người ta.” Đức Hi vung vẩy chiếc quạt tay, k trương thở dài hơi, “Ta đến là để cứu ngươi ra khỏi bể khổ, đem đến chuyện vui cho ngươi đây!”
Đôi mắt đen trầm tĩnh của Huyền Ngọc ngạo nghễ liếc , cho là đúng, cười cười, “Việc vui của ngươi nhất định là vừa nhìn trúng cô nương nào ở thanh lâu, cảm tạ hảo ý của người, hiện tại ta có hứng thú tìm mua vui đường.”
“Ai da, đừng nói khó nghe như vậy chứ, cái này gọi là gia tăng sự hiểu biết.” Đức Hi cười hi hi ha ha nói tiếp. “Ba tháng sau đến ngày đại hỉ của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn nắm chặt thời gian vẫn còn tự do độc thân, vui sướng thỏa thích.”
Huyền Ngọc cười nhưng nói, cũng phải là Liễu Hạ Huệ, cũng có nhu cầu của đàn ông bình thường nhưng luôn biết tiết chế. Hơn nữa mấy năm qua, hành sự quả đoán trí tuệ hơn người nên được hoàng thượng coi trọng, trở thành trợ thủ đắc lực thể thiếu được bên hoàng thượng. Bởi vậy càng thêm bận rộn, làm gì có thời gian nhàn hạ tầm n mua vui.
“Ta thừa nhận người con gái hứa hôn với ngươi – Bảo Minh cách cách là đại mỹ nhân bậc nhất, nhưng ngươi cũng vì thế mà cam lòng buông tha những người đẹp khác chứ?” Đức Hi bỏ cuộc tiếp tục thuyết phục.
Huyền Ngọc thoải mái cười to, “Người đẹp nào mà ta chưa gặp qua, lâu ngày cũng trở nên phấn son phai nhạt, thực vô vị, ta tuyệt tiếc nuối.”
“Ngươi yêu Bảo Minh cách cách ?” Đức Hi đột nhiên hỏi.
Huyền Ngọn nhíu mày phải, khóe miệng nhếch lên, lười biếng thèm chú ý đến Đức Hi, cười nói: “Yêu? Đương nhiên ! Chuyện hôn sự này do A mã ta và Di thân vương định ước, hai nhà môn đăng hộ đối, mà Bảo Minh cách cách cũng có thể đảm đương được danh hiệu phúc tấn tương lai, như vậy là đủ rồi.”
“Hây da..” Đức Hi lắc đầu liên tiếp thở dài, “Người thực sự là người vô tình! Thảo nào ở kinh thành mọi người gọi ngươi là “Bối lặc lãnh tình”, quả thực sai.”
Huyền Ngọc nhún vai bất cần, nâng tách trà lên uống ngụm.
“Nhưng…” Đức Hi chuyển hướng nói tiếp: “Ta coi như ngươi đúng là bối lặc lãnh tình tựa như băng đá cũng e rằng đỡ được sức quyến rũ của khôi ‘Xuân Hồng lâu’ – Liễu Liên Tâm cô nương!”
“A?” Huyền Ngọc từ chối cho ý kiến. “Nàng ấy thật có bản lĩnh lớn như vậy, có thể nhận được sự ưu ái và khen ngợi của ”
“Cũng phải!” Mắt của Đức Hi sáng lên, “Nghe nói Liên Tâm cô nương vốn dung mạo khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt lại có thể trộm hồn đoạt phách, phàm là người gặp nàng đều mất hồn vía, suốt ngày ôm nhiều ngân lượng si ngốc đứng ngoài cửa Xuân Hồng lâu, chỉ mong gặp lại nàng ấy lần.”
“Nghe nói?” Huyền Ngọc vỡ lẽ ra nhướng mày hỏi. “Ý của ngươi là ngươi chưa gặp qua vị Liên Tâm cô nương này?” Vẻ mặt hoài nghi, cười trào phúng, rõ ràng biểu hiện tin lời của Đức Hi.
“Ngươi có thái độ gì thế?” Đức Hi phục la lên: “Toàn bộ thành Bắc Kinh này người gặp Liên Tâm cô nương có mấy, ta chưa gặp cô nương ấy cũng có gì đáng ngạc nhiên.
Huyền Ngọc bình tĩnh bỉu môi cười. “Ngươi chưa gặp cô nương ấy, sao biết cô nương ấy dung mạo quốc sắc thiên hương?”
“À…” Đức Hi chần chừ hồi rồi phấn chấn nói tiếp: “Nghe những người gặp cô nương ấy nói như vậy, Thụy Đường bối lặc của Di thân vương phủ – anh vợ tương lai của người cũng gặp qua nàng ấy nha! Hơn nữa từ khi gặp cô nương ấy, cả ngày mất hồn mất vía, cơm muốn ăn, nước muốn uống, khiến Di thân vương lo nghĩ.”
Huyền Ngọc vẫn cho là đúng, thần thái bình tĩnh, “Lời đồn thường hay nói quá sự thật, nói chừng cũng chỉ là thủ đoạn kiếm khách của Xuân Hồng lâu mà thôi!”
“Nói rất đúng!” Đức Hi xếp quạt lại, bỗng nhiên gõ bàn cái, “Hôm nay ta tới tìm ngươi cùng đến Xuân Hồng lâu gặp Liên Tâm cô nương, có nói quá sự thật hay thì biết ngay thôi.”
“Ta rảnh!” Huyền Ngọc hề nghĩ ngợi trả lời ngay, “Ngày mai là ngày giỗ của mẫu thân ta, ta phải nghỉ sớm, sáng sớm ngày mai lên đường Mai Lâm.”
“Như vậy à!” Đức Hi cả người nhất thời như xì hơi, biết Huyền Ngọc từ trước đến nay rất hiếu thuận, hằng năm đến ngày giỗ của Lễ thân vương phúc tấn, nhất định ở lại Mai Lâm cả ngày, mấy năm nay đều như thế. “Vậy miễn cưỡng ngươi nữa, hôm nào hẹn gặp lại ngươi sau!” Đức Hi chán nản n
Nhìn bộ dạng ủ rũ của Đức Hi, Huyền Ngọc khỏi mỉm cười, cũng đành lòng, “Ta hứa với ngươi, qua ngày giỗ của ngạch nương, ta tìm ngày cùng ngươi gặp vị Liên Tâm cô nương kia được ?”
Đức Hi nghe vậy, cả người nhất thời trở nên phấn chấn, “Huynh đệ tốt, ta biết là ngươi làm ta mất hứng, chúng ta lời định rồi nhé.”
Tiết tháng ba, gió xuân se lạnh, trăm trong cái lạnh khẽ nảy mầm, lung lay như thông báo khắp nơi tin tức hồi xuân.
Mai Lâm thanh tịnh và đẹp đẽ tràn ngập hơi sương, từng tia sáng mặt trời nhè nhẹ xuyên qua cây lá khiến cho Mai Lâm như là nơi bồng lai tiên cảnh.
Một thiếu nữ mặc y phục màu trắng bằng lụa tơ tằm có thêu những đóa mẫu đơn màu hồng phấn cùng cành lá màu xanh nhạt. Chỉ thấy gió thổi nhẹ vạt áo tung bay theo gió, y phục bên trong lộ ra, tay nàng cầm giỏ trúc tiến sâu vào Mai Lâm.
Đi tới nơi gần như là phía trong cùng khá kín đáo, nhưng cũng là nơi đẹp như tiên cảnh chốn nhân gian. Cây cỏ xanh m, nơi sườn núi có mộ bia dựng thẳng đứng, phía có viết ‘Mộ phần của Mẫu thân đại nhân Quan Ngữ Băng’. Cô gái áo trắng quỳ gối xuống trước bia mộ, buông giỏ trúc tay sắp xếp quả dâng lên, sau đó quỳ lạy trước phần mộ.
“Mẹ, Sơ Tình con đến gặp mẹ đây, dì Hồng nhờ con ân cần thăm hỏi mẹ. Còn bảo con mang Tuyết mai – thức ăn mà mẹ thích ăn nhất tới kính biếu mẹ. Tiếng nói dịu dàng, bởi quay về hồi ức và hoài niệm mà run lên nhè nhẹ. “Mẹ, Tình nhi năm nay mười tám tuổi, có thể tự chăm sóc bản thân, sau này hàng năm cũng ngày này, Tình nhi đều gác lại mọi việc đến nơi này trò chuyện cùng mẹ. Nơi đây khung cảnh thanh tịnh tuyệt đẹp, còn có những cây mai mà mẹ thích nhất, lúc còn sống mẹ luôn khổ não vui, cuối cùng cũng có thể tìm được nơi c lạc an thân.” Nói đến những lời cuối cùng bắt đầu nghẹn ngào.
Thì ra cô gái áo trắng này chính là Sơ Tình cách cách năm đó, nàng luôn mang theo hài cốt của mẫu thân bên người, đến năm mười lăm tuổi thì phát hiện ra nơi này, nàng mới lập bia mộ cho mẹ tại đây.
Sơ Tình chậm rãi đứng đây, bẻ cành mai đặt trước bộ. “Mẹ, Tình nhi tuy rơi vào chốn phong trần nhưng luôn lấy mẹ làm tấm gương, giữ mình trong sạch, bán nghệ bán thân, dì Hồng cũng chiếu cố con như người nhà.”
Nàng dừng lại chút, khuôn mặt tuyệt mỹ phảng phất nhuốm màu sầu khổ, mày xanh nhíu lại, dường như những ký ức thống khổ khắc sâu quay về. “Mẹ, Tình nhi nhất định có cách thay mẹ lấy lại g bằng. Sau khi thành g, Tình nhi xây nhà ở đây, suốt đời làm bạn cùng mẹ, để cho mẹ cô đơn tịch mịch.” Nàng khẽ cắn môi bi phẫn nói nhỏ, bàn tay nhỏ bé run rẩy thoáng sờ qua mộ bia.
Cúng bái xong, Sơ Tình ngồi chiếc chiếu, tựa mình vào thân cây to phía sau, nhìn xa xa những cánh mai rơi nhẹ xuống phủ đầy rừng mai, từng cánh tựa tuyết trắng càng tô ểm thêm vẻ thuần khiết thanh nhã nhuốm bụi trần của Mai Lâm.
Nàng thở dài, ngẩng đầu lên đón ánh nắng sớm mai mờ mờ.
Tuyết tan ra dưới ánh nắng ấm áp, trong khí thấm lạnh đầy hương thơm cỏ. Nàng chậm rãi nhắm mắt, mặc cho những tia nắng vàng óng ấm áp chiếu xuyên qua những tầng mây, tỏa sáng vầng trán tuyết trắng của nàng, lộ ra vẻ đẹp mê mẩn lòng người. Khuôn mặt hề son phấn ngược lại càng làm nổi bật làn da trắng hồng trong suốt tựa như đóa phù dung mới nở, nhú lên mặt nước thanh khiết xinh đẹp.
Một làn gió xuân từ từ thổi đến lay động y phục và mái tóc của nàng, khiến nàng bất giác nở nụ cười, u sầu nhẹ vơi . Nàng nhịn được nhẹ đong đưa mái đầu để gió xuân vờn nghịch mái tóc, đôi tai nàng… Chính vì say sưa với ngọn gió xuân mang hương ngọt ngào mát mẻ, Sơ Tình hề cảm giác được có người đang đến gần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc