Mạc Nghiên Xuyên Sách - Chương 244

Tác giả: Chỉ Thị Y Duy

Chương 244: Trở nên béo
Từng ngày cứ trôi qua, bụng của Mạc Nghiên cứ to ra như thổi khinh khí cầu, tứ chi lại vẫn tinh tế như cũ, mỗi khi cô muốn đứng dậy hoặc ngồi xuống thì đều cần thiết có người đỡ.
Mạc Nghiên nhìn toàn thân cô gái kiều diễm ở bên trong gương, giấc ngủ ngày ngày đêm đêm không gián đoạn, cùng với mỗi bữa ăn phong phú được đặc chế, khiến da thịt lúc ban đầu nở nang lại vô cùng mịn màng càng thêm ánh sáng động lòng người, cũng làm cho thân mình mảnh khảnh tựa hồ trở nên có chút đẫy đà.
"Ngô, tổng cảm thấy mình trở nên béo..." Mạc Nghiên nhéo nhéo cánh tay xong đến sờ sờ gương mặt, sau đó lẩm bẩm nói ở trong miệng, hồi lâu sau lại không hài lòng nhíu mày. "Đều là lỗi của bọn họ, coi mình như heo mà nuôi sao? Rõ ràng đã bảo ăn không vô mà còn vẫn luôn bắt mình ăn và ăn."
Đột nhiên, trong gương chiếu ra thêm một bóng người hẹp dài, ngũ quan hoàn mỹ tựa như được điêu khắc, hai hàng lông mày đẹp giống như hai thanh lợi kiếm, một đôi con ngươi đen nhánh, sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, đợi đến khi tầm mắt rơi xuống trên người cô gái thì mới chiếu ra một tia ôn nhu.
"Sao lại tức giận thế?" Khóe môi của Tiêu Mục Thần nhếch lên một độ cung, chậm rãi đi lên trước rồi đứng ở phía sau bé con, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, sau đó cưng chiều mà in lại một nụ hôn lên trên mái tóc cô.
Mạc Nghiên dựa trọng lượng toàn thân vào trong lòng иgự¢ người đàn ông, thủy mắt giận trừng anh, bất mãn oán giận nũng nịu: "Đều là do các anh, anh xem em đi, đã trở nên béo rồi, phỏng chừng về sau không gầy lại được... Huhu..." Càng nói càng thương tâm, Mạc Nghiên túm thịt mềm trên cánh tay của người đàn ông rồi hung hăng véo mạnh, sau đó lại khó có thể giảm bớt nỗi ủy khuất ở trong lòng nên liền cầm tay anh lên xong dùng sức cắn một cái.
"Tê - nhẹ chút!" Tiêu Mục Thần rũ mắt, trong mắt mang chút bất đắc dĩ cùng với tràn đầy nhu tình, miệng vết thương đau đớn trong nháy mắt bị xúc cảm non mềm thay thế, chỉ thấy bé con trong gương giống như một con mèo nhỏ, nhẹ nhàng liếm ʍúŧ, trái tim anh mềm mại đến thất bại thảm hại, khóe môi gợi lên ý cười, đôi mắt hẹp dài mị thành một hình dạng hoàn mỹ.
"Sao sẽ béo đâu, ở trong mắt anh, em vẫn rất gầy như cũ" Chiếc mũi cao thẳng cọ xát cần cổ tuyết trắng của Mạc Nghiên, tham lam mà ngửi hương thơm nhàn nhạt chỉ thuộc về một mình cô.
"Còn biết trợn mắt nói dối." Mạc Nghiên hờn dỗi đáp một câu, môi đỏ bất mãn nhẹ nhàng chu lên, nhưng khóe mắt lại hàm chứa nhè nhẹ vui sướng.
Cung Kỳ Diệp ỷ ở cạnh cửa, nhìn người mình yêu dựa ở trong lòng иgự¢ của tên bạn tốt, trong đôi con ngươi ngăm đen càng thêm ám trầm, giống như có một cổ tình cảm áp lực đến mức tận cùng sắp bùng phát ra bên ngoài. Đột nhiên, Tiêu Mục Thần hình như có phát hiện, bàn tay to nhanh chóng che phủ đôi mắt của Mạc Nghiên xong xoay người nhìn Cung Kỳ Diệp, mắt đen lướt qua một tia ngưng trọng, ánh mắt mang chút cảnh cáo.
"Anh làm gì vậy?!" Đôi tay dùng sức vặn bung bàn tay che ở trên mặt ra, Mạc Nghiên khó hiểu nói.
"Không có gì, chỉ là đùa em chơi." Tiêu Mục Thần in một nụ hôn lên trên cánh môi cô. " Chờ lát nữa anh trở về, em đừng chạy loạn, cẩn thận kẻo ngã."
Phòng đọc sách một mảnh yên tĩnh, cả hai bên đều không muốn mở miệng nói chuyện, không biết qua bao lâu, Tiêu Mục Thần nhàn nhạt nói: "Sao hả? Nhìn đến cảnh tao ở chung với Nghiên Nhi nên cảm thấy thống khổ và khó chịu?"
"........." Đôi mắt hơi rũ, Cung Kỳ Diệp nhẹ nhàng khép mắt lại, biểu tình vừa tựa thống khổ vừa tựa khó chịu, vừa thấy đến hành động thân mật giữa mấy tên bạn thân với bé con, anh liền điên cuồng ghen ghét, giống như là có độc trùng gặm cắn trái tim anh.
"Hối hận sao?"
Cạnh cửa đột nhiên vang lên một giọng nói mềm nhu thanh thúy, chỉ thấy bé con ở trong phòng lúc ban đầu giờ phút này lại đang chậm rãi vuốt ve bụng đứng ở cửa, thủy mắt không hề có một tia gợn sóng, dụng miệng lưỡi bình đạm hỏi ra một vấn đề sắc bén.
"Đương nhiên là không!" Cung Kỳ Diệp sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén trói chặt ở trên người cô.
Tiêu Mục Thần nhìn hai người họ, sau đó bất chợt chậm rãi đi ra khỏi phòng đọc sách, trước khi đi, ánh mắt tựa như cảnh cáo liếc nhìn Cung kỳ Diệp ở phía sau xong đóng cửa lại, chỉ để lại cho hai người họ ở chung trong một cái không gian.
Cung Kỳ Diệp bước từng bước một hướng tới bé con đang đứng cạnh cửa, khí thế cường đại như lưỡi đao, bàn tay mê muội nhẹ vuốt ve gương mặt cô, đôi con ngươi ngăm đen vọng vào cặp mắt hạnh lóng lánh sóng nước kia, anh nhìn thấy sự mờ mịt, hoang mang cùng với khổ sở ở trong đáy mắt cô, môi mỏng khẽ hôn lên mí mắt của bé con xong bất đắc dĩ thở dài, giọng nói khàn khàn mang chút cưng chiều: "Anh không hối hận! Anh chỉ nghĩ muốn chiếm thêm nhiều vị trí ở trong lòng em... Nhưng anh biết chuyện này đối với em mà nói quá khó khăn, một trái tim phải san sẻ thành năm phần, sao có thể chia bên nhiều bên ít hoặc công bằng được đâu, là anh quá lòng tham."
Đôi tay nhẹ nhàng nâng gương mặt của anh lên, trán chạm trán, môi đỏ thân mật hôn lên môi mỏng, đôi mắt, cái trán anh, cái lưỡi chui vào trong khoang miệng anh, hơi thở nam tính mãnh liệt xông vào mũi.
Cung Kỳ Diệp nhẹ ôm cô vào trong lòng иgự¢, tham lam hưởng thụ sự ôm ấp của cô, anh lúc này dị thường mẫn cảm và yếu ớt, anh yêu cô nhưng lại không muốn làm cho cô khó xử, ít nhất thì giờ phút này, cô là thuộc về anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc