Mạc Nghiên Xuyên Sách - Chương 179

Tác giả: Chỉ Thị Y Duy

Chương 179: Uống thuốc đi!
Mạc Nghiên bước vào phòng của Cung Kỳ Diệp. Hình như phòng ở đây rất khác so với Đế Mậu. Lúc ở Đế Mậu, cô thường xuyên ra vào trong phòng của bọn họ, cách bố trí ở bên trong hầu như toàn là tông màu ấm. Còn nơi này lại được trang hoàng hoàn toàn theo phong cách nam tính, trừ 3 màu trắng, xanh và đen ra thì không thể tìm ra màu nào khác. Cách bài trí căn phòng biểu hiện cá tính của anh - lạnh lùng cương nghị.
Người đàn ông lúc này suy yếu nằm ở trên giường, tóc trên trán bị mồ hôi tẩm ướt, mày kiếm nhíu chặt. Đang lúc Tư Đồ Dịch chuẩn bị chích kim tiêm vào cánh tay của Cung Kỳ Diệp thì ngay lập tức, Cung Kỳ Diệp dùng một tay túm lấy tay của Tư Đồ Dịch, đôi mắt lãnh lệ không hề có một tia cảm xúc giống như rắn độc thị huyết nguy hiểm.
“Là tao.” Tư Đồ Dịch thấp giọng nói một tay kia nhẹ nhàng trấn an Cung Kỳ Diệp.
Mạc Nghiên lo lắng nhìn hai người đàn ông, đáy mắt có chút nghi hoặc:
”Anh ấy…”
Tuy nghe ra được sự nghi hoặc trong lời nói ngập ngừng của bé con nhưng ngay lúc này, ai cũng đều không hề mở miệng giải thích, mỗi người đều cất giấu một bí mật nhỏ riêng cho bản thân, mà bí mật này phải từ chính người cất giấu nói ra, đó mới là tốt nhất, ai cũng đều không hy vọng lúc mình muốn nói cho người mình yêu biết bí mật của riêng mình thì hóa ra cô ấy đã sớm biết được.
“Xong… Chắc khoảng trưa hôm nay sẽ hạ sốt, giờ thì cứ để cậu ấy nghỉ ngơi đi, đến buổi trưa thì nhớ là phải cho cậu ấy uống thuốc nhé!” Tư Đồ Dịch sắp xếp lại dụng cụ chữa bệnh. ”Chờ lát nữa, anh phải tới bệnh viện khám cho người khác, hôm nay thì ai sẽ ở nhà?” Mới vừa hỏi xong thì anh liền đột nhiên nhớ ra hôm nay ai cũng đều bận chuyện hết cả…
Quả nhiên là một mảnh trầm mặc…
Mạc Nghiên gật gật đầu với Tư Đồ Dịch rồi nói: “Để em, còn có gì cần phải chú ý nữa không?”
“Ngô… Nếu cậu ấy sốt cao hơn thì… Liền nghĩ cách làm cậu ấy đổ mồ hôi ra….” Ngón tay dài lướt qua cánh môi, anh không ngừng tự hỏi còn có gì cần phải chú ý nữa không. ”À, còn nữa, chỉ có thể cho cậu ấy ăn đồ nhẹ và đạm thôi… Chỉ vậy thôi, có việc gì gấp thì gọi cho bọn anh nhé. Bọn anh đi trước.”
“Như vậy có được không? A Diệp có thể…” Mộc Trạch Uyên có chút lo lắng mà quay đầu lại nhìn cửa phòng đóng chặt.
Tiêu Mục Thần vỗ vỗ vai anh: “Sẽ không, tuy ý thức của cậu ấy không tỉnh táo nhưng vẫn nhận ra những người mình quen thuộc…”
- -----
Mạc Nghiên tiến lên xác nhận sắc mặt của Cung Kỳ Diệp có khôi phục một tia hồng nhuận xong liền cầm lấy sách rồi ngồi vào chiếc ghế sô pha được đặt cách mép giường không xa, thi thoảng ngẩng đầu chú ý tình trạng của anh. Khi kim đồng hồ vừa chỉ đúng số 12 thì cô đứng dậy lấy viên thuốc mà Tư Đồ Dịch dặn dò cho Cung Kỳ Diệp uống rồi chậm rãi đi đến cạnh anh.
Đặt ly nước và viên thuốc lên trên chiếc tủ đặt cạnh giường xong, cô ôn nhu gọi tên Cung Kỳ Diệp. Thấy anh vẫn ngủ say như cũ, cô liền duỗi tay nhẹ lắc lắc anh: “A Diệp… Mau dậy uống thuốc.”
Bàn tay hữu lực túm lấy cánh tay của Mạc Nghiên rồi xoay người đè thân thể mảnh mai của cô xuống dưới hạ thân mình, mắt đen tản mát ra một cổ lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi, ánh mắt sắc bén gần như bắn thủng cô. Toàn thân Cung Kỳ Diệp tản ra hơi thở lạnh băng khiến người khác sợ hãi.
Cảm giác đau đớn nơi cánh tay làm cô nhăn mày đẹp. Đây hình như là lần đầu tiên cô đến gần anh lúc anh không tỉnh táo nhưng lại không ngờ rằng bây giờ liền thành tư thế quỷ dị này. Đáy lòng Mạc Nghiên đột nhiên cảm thấy một tia không thích hợp nhưng cô lại không hề suy nghĩ nhiều như vậy. Mạc Nghiên dùng tay kia xoa xoa khuôn mặt của anh rồi thấp giọng trấn an nói: ”A Diệp… Là em… Không sao đâu… Đừng sợ…” Giọng nói nhu hòa kiều mềm không ngừng thì thầm bên tai anh, cảm giác được lực đạo trên tay có chút giảm bớt, cô dùng cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông, môi đỏ hôn lên sườn mặt của anh.
Bỗng chốc, Cung Kỳ Diệp thả lỏng thân mình căng chặt, toàn thân anh đè ở trên người cô. Thật vất vả dời thân mình của anh nằm lại trên giường, Mạc Nghiên có chút bất đắc dĩ nhìn người đàn ông đang hôn mê cùng với viên thuốc bị bỏ ở một bên. Ngón tay nhẹ vân vê viên thuốc rồi ngậm vào miệng, Mạc Nghiên cúi người hôn lên trên cánh môi lạnh băng của Cung Kỳ Diệp, cái lưỡi vụng về mà cạy ra khớp hàm cắn chặt của anh rồi đưa viên thuốc vào trong cổ họng anh, sau đó cũng nhân cơ hội đút thêm một ngụm nước cho anh. Sau khi xác định anh đã nuốt thuốc vào xong, cô liền yên tâm đứng dậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc