Mạc Nghiên Xuyên Sách - Chương 124

Tác giả: Chỉ Thị Y Duy

Chương 124: Quá cảm thấy thẹn! (Cao H)

"A a..." Thừa nhận từng đợt va chạm mạnh mẽ của Cung Kỳ Diệp, Mạc Nghiên cảm giác được khoái cảm đánh úp lại trong cơ thể.
Mãnh liệt cao trào ập tới đột nhiên như một dòng nước lũ cọ rửa toàn thân Mạc Nghiên khiến cô run rẩy cả người, không thể tự khống chế. Hai tròng mắt mất tiêu cự nhìn anh. Cung Kỳ Diệp gầm nhẹ một tiếng, khó có thể nhẫn nhịn được nữa, anh liền bắn tất cả tinh hoa vào trong cơ thể cô, bụng nhỏ bằng phẳng hơi hơi phồng lên.
"Nghiên Nhi, tiểu huyệt thật tham ăn, đừng nóng vội, từ từ rồi anh sẽ uy no em..." Người đàn ông ngậm lấy vành tai cô và thì thầm, lưỡi dài tham lam liếm ʍúŧ cần cổ tuyết trắng. Trong khi thân mình Mạc Nghiên vẫn còn run rẩy thì Cung Kỳ diệp lại đột nhiên đứng dậy, vòng hai chân cô gắt gao ở quanh kiện eo của mình, mỗi một lần anh bước về trước một bước thì liền vứt cô lên trên một chút. Lúc cô bởi vì trọng tâm mà rơi xuống thì kiện eo của anh lại đâm thật mạnh về phía trước. Nghe cô gái trong lòng иgự¢ không ngừng ՐêՈ Րỉ yêu kiều và dùng âm điệu đứt quãng cầu xin tha thứ, khóe miệng của anh càng thêm tươi cười sâu thẳm.
Đột nhiên, anh dừng bước chân lại và thả hai chân Mạc Nghiên xuống đất rồi sau đó quay người cô lại để cô đưa lưng về phía mình." Đứng vững...."
"Ha a..." Xúc cảm lạnh lẽo trong lòng bàn tay làm Mạc Nghiên tỉnh táo một chút nhưng ngay lập tức lại bị côn th*t nóng cứng như thiết cắm vào lần nữa, cô tiếp tục rơi vào trong trận ℓàм тìин cực nóng kia.
"Nghiên Nhi, ngẩng đầu." Bé con trước người vô lực gục đầu xuống, anh dùng một bàn tay kéo rèm che ra và đồng thời dùng tay khác cố định đầu của cô, ép cô ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Đập vào mi mắt của Mạc Nghiên chính là bầu sao trời lộng lẫy cùng với khung cảnh phía dưới không một bóng người. Nhìn cách đó không xa là tòa nhà kiến trúc cao ngất, cô liền hoảng sợ kêu to ra tiếng: "Đừng làm ở đây... Sẽ bị người phía đối diện nhìn thấy... Huhu... Ha a...."
"Với khoảng cách này thì họ nhìn không thấy... Hơn nữa... Cửa kính này nhìn từ ngoài vào là được, vậy nên... Nghiên Nhi, em có thể từ từ cảm nhận một chút.... Thả lỏng thân mình ra đi." Ngay lúc cô ngẩng đầu đó thì côn th*t dưới thân liền nhanh chóng bị tiểu huyệt gắt gao cắn ʍúŧ, khó có thể di chuyển, anh thấp giọng trấn an cô, ngón cái tiếp tục xoa nắn hoa đế.
"Làm thế này thật kì quái.... A Diệp... Mình đổi chỗ khác được không.... Ngô ha... A ân..." Mạc Nghiên lắc đầu, mười ngón tay hơi hơi bấu víu tấm pha lê bóng loáng, mỗi một lần anh đâᗰ ᗰạᑎᕼ, nàng cô liền bị đẩy về phía trước một chút, hai viên tuyết nhũ no đủ đè ở trên cửa kính pha lê.
Đột nhiên, tiểu huyệt của Mạc Nghiên nhanh chóng kẹp chặt, cô quay lại nắm tay anh ý muốn ngồi dậy: "Phía đối diện có người... Ha... Huhu... Quá cảm thấy thẹn... Anh đi ra ngoài... Hừ a... Ân."
"Thực ra thì Nghiên Nhi rất thích bị người khác rình coi a... Tiểu huyệt kẹp thật chặt.... Anh cũng sắp bị Nghiên Nhi bấm gãy..." Nam nữ trời sinh cách xa nhau về thể lực, sự chống cự vô lực này dễ đang bị Cung Kỳ Diệp ngăn chặn, tiểu huyệt nhỏ hẹp và țử çɥñğ khiến anh gần như không chịu đựng được, từng giọt mồ hôi lăn qua phần lưng trắng nõn xuống đến ɠιữα đùι, anh dùng tay phải nâng chân phải của cô lên, tay trái thì giữ chặt eo cô, sau đó hung hăng đâm côn th*t vào cung vách tường non mềm bên trong.
"Ha a... Em sẽ hư mất... Sẽ điên mất... Hừ a.... Ân.... A....." Điểm duy nhất có thể chống đỡ thân mình cô chỉ còn sót mỗi chân trái, phần còn lại đều bị Cung Kỳ Diệp nắm giữ ở trong tay. Tốc độ va chạm dưới hạ thân vẫn không chịu giảm bớt, mỗi một lần đều phải ma xát đến một khối thịt mềm kia xong lại hung hăng cắm vào țử çɥñğ thì mới chịu bỏ qua. Khi rời khỏi liền sẽ rút hết ra khỏi, còn lúc tiến vào thì liền cắm hoàn toàn vào trong.
"Sẽ không, thân mình của Nghiên Nhi cực tốt thì sao có thể hư mất được a?" Cung Kỳ Diệp giống như một con dã thú chưa được thoả mãn, anh nâng chân trái của cô lên, lúc này, Mạc Nghiên hoàn toàn ngồi ở trên cánh tay của nah. Tiểu huyệt chặt hẹp gắt gao bao bọc lấy côn th*t sưng to tràn đầy gân xanh, vách tường thịt tầng tầng lớp lớp bao quanh, tốc độ ra vào của anh cũng dần dần nhanh, thân mình mềm mại xụi lơ ở trong lòng иgự¢ anh. Mạc Nghiên tùy ý để mặc người đàn ông phía sau không ngừng đong đưa va chạm, cô chỉ có thể thốt ra tiếng ՐêՈ Րỉ." Hừ a.. Ân ân.. Anh... Ha... A..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc