Mạc Nghiên Xuyên Sách - Chương 12

Tác giả: Chỉ Thị Y Duy

"Là Phi Viêm..." Tư Đồ Dịch đi đến bên cạnh hai người, đột nhiên một tay bắt cằm Mạc Nghiên, nâng cả khuôn mặt cô lên rồi anh để sát khuôn mặt tinh tế và môi màu hoa hồng diễm của mình vào cô mà ngửi nhẹ, con ngươi như mực nháy mắt trở nên sắc bén, anh là vị thần của giới Y học nên đối với mùi hương phát ra của thuốc rất có mãnh liệt nhạy bén, nháy mắt liền suy đoán được cô trúng thuốc gì.
"Thực xin lỗi các ngài, là do chúng tôi sơ sót, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức mang hai người họ họ ra bên ngoài. " Hai gã đàn ông mặc tây trang màu đen phẳng phiu chạy vào rồi khom lưng 90 độ với 5 người trong phòng, có thể thấy sắc mặt của 2 gã đều tái nhợt và không ngừng đổ mồ hôi lạnh, rất sợ bất luận thứ gì khiến 1 người đàn ông nào trong 5 người trước mắt tâm tình không vui thì cơ hội làm việc của 2 gã ở đế đô sẽ bị dập tắt.
"Kéo tên đàn ông này đi ra ngoài xong thì mấy người có thể cút." Tư Đồ Dịch phẫn nộ làm khuôn mặt trở nên dữ tợn khiến những người còn lại cảm thấy kinh ngạc.
"Vâng, thưa ngài." Hai gã đàn ông đi lên trước cưỡng chế và lôi tên đang tắm chặt Mạc Nghiên ra ngoài, rất sợ mấy người đàn ông trong phòng trách tội.
"Từ từ, tôi muốn mang bạn gái tôi cùng rời đi, buông tay tôi ra." Tên đàn ông kia không ngừng giãy giụa.
"Hắn ta là bạn trai cô sao?" Hai mắt trên khuôn mặt sống mái mạc biện híp lại, cúi đầu nói nhỏ với lỗ tai tuyết trắng kiều mềm của Mạc Nghiên.
"Ngô.. Không phải... Hắn ta không phải bạn trai tôi.... Cứu... Cứu tôi. Tôi là con gái nhà họ Mạc.. a..ha." Nước mắt như mưa ௱ôЛƓ lung nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, hy vọng anh có thể giúp đỡ cô nhưng cô lại không biết bản thân thật vất vả mới chạy thoát từ một cái hang cọp rồi lại rơi vào một cái đầm rồng khác.
"Còn không mau kéo đi." Ngữ khí ngoan tuyệt nhìn hai gã đàn ông mặc áo quần đen, sự phẫn nộ khiến cho gương mặt sống mái mạc hiện có chút dữ tợn.
"Buông tôi ra, buông ra." Thanh âm càng lúc càng xa, cửa lơn xa hoa gắt gao đóng lại như chưa bao giờ có người xông vào.
"Dịch, sao thế?" Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo nhìn Mạc Nghiên đang ngã ngồi dưới đất.
"Hô, Phi Viêm là một loại тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢ chỉ xuất hiện ở chợ đêm, nó có thể làm người trúng thuốc phiêu tán ra ngoài một loại mùi hương và..... Những người ngửi được mùi hương này cũng sẽ bị trúng thuốc, biện pháp duy nhất để hóa giải chính là phải lên giường với người bị trúng thuốc." Tư Đồ Dịch bực bội nói lưu loát, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Mạc Nghiên.
"Ý của cậu là hiện tại bọn mình đều đã trúng thuốc sao?" Diệp Hàn Ngự ngày thường ôn hòa nho nhã nở nụ cười hồ ly, trong mắt đen xẹt qua một tia nham hiểm, hung ác.
" Chậc, đáng ૮ɦếƭ, không có biện pháp khác sao?" Nghĩ đến bản thân mình đang ở trong trạng thái không biết mà trúng thuốc, còn bắt buộc phải lên giường với một cô gái không quen biết, Tiêu Mục Thần liền cảm thấy bực bội.
"Không có, sau khi xong thì sẽ tìm người tính sổ, hơn nữa. Từ khi sinh ra đến bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta bị ức Hi*p đi! Được rồi, ai muốn lên trước...???" Tư Đồ Dịch nheo lại đôi mắt đen, có thể cảm nhận được hơi thở lạnh bằng cuồn cuộn không ngừng toát ra từ trên người anh.
"Tớ trước cho, dám can đảm tính kế chúng ta thì phải can đảm chuẩn bị tâm lý gánh vác hậu quả." Cung Kỳ Diệp buông lỏng chén rượu trong tay, đứng dậy đi tới chỗ Mạc Nghiên túm lấy cái cằm hoàn mỹ của cô, bàn tay anh không hề giảm nhẹ lực khiến trên da thịt nõn nà hiện lên vài dấu vết đỏ tươi, hình thành sự đối lập mãnh liệt.
"Ngô... A... Lạnh quá..." Mạc Nghiên vô lực hít vào thở ra bằng miệng, mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan không ngừng truyền ra từ thân thể mềm mại của cô khiến người ta như say mê, da thịt non mềm trắng tinh như tuyết vì bị thuốc làm ảnh hưởng trở nên hơi hơi phiếm hồng, mắt đen mê mang ướƭ áƭ không ngừng trào ra nước, khuôn mặt tinh tế mãi cọ sát với bàn tay người đàn ông, ý đồ giảm bớt cảm giác khô nóng trong thân thể.
Con ngươi đen như mực của Cung Kì Diệp trở nên sắc bén, một tay bế thân thể mềm mại từ chiếc thảm Ba Tư lên rồi ôm vào trong иgự¢, đi đến sô pha bằng da thật và ngồi xuống. Anh dùng bàn tay tách hai đùi trắng của cô ra để ở hai bên sườn cường tráng của hắn khiến cô lộ ra ҨЦầЛ ŁóŤ ren mỏng ɠιữα đùι đã sớm ướt đẫm. Bàn tay to của anh do thường xuyên tập luyện mà hình thành vết chai mỏng dao động ở trên da thịt trắng nõn của cô gái. Hai nhũ thịt trước иgự¢ vì Mạc Nghiên kịch liệt hô hấp, dồn dập trên dưới, không ngừng phập phồng giống như muốn bay cao.
"Cứu... cứu tôi... Nóng quá... Anh... Anh... Huhu.." Hai mắt bởi vì thống khổ mà nắm chặt, lông mi như con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh run. Tóc đen lấm tấm mồ hôi nên dán lên gò má. Khuôn mặt cô đối lập với bàn tay anh nên càng lộ vẽ trắng nõn như ngọc, lộ ra vài phần dụ hoặc không tiếng động, cánh môi màu đỏ tươi lúc đóng lúc mở phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ thống khổ vì thời gian dài mà thân thể không giảm bớt được khó chịu, cô khóc thút thít. Cung Kì Diệp dùng lực xé bỏ đồ vật duy nhất tại nơi tư mật của cô, cánh hoa vì không ngừng ma sát mà trở nên đỏ tươi, mật ngọt vừa chảy ra tươi mát như giọt sương, một cổ u hương ẩn ẩn thoát ra từ trong hoa kính, anh híp lại đôi mắt nổi lên dục hỏa, bàn tay to chế chụ eo thon, côn th*t to lớn không lưu tình chút nào mà chọc thẳng hoa môi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc