Ma Vương Hoàng Hậu - Chương 19

Tác giả: Cổ Hạnh Linh

Ma y nhắn nhủ: hoàng hậu tốt nhất là nên đi lại nhiều hơn.
Lời ma y nói Long Nghịch Thiên đương nhiên nghe thấy, cho ma y lui ra sau, Long Nghịch Thiên nắm tay Hứa Tử đi ra ngoài. Dắt tay nàng ra hoa viên.
Mùa đông đã đến, hoa viên giờ chỉ còn có cây hoa cúc và mai vàng. Các loại hoa khác đều sớm đã điêu tàn, trên đất đều là những bông hoa khô héo. Hứa Tử chợt nhớ tới một câu thơ: lạc hồng không phải vô tình vật, hóa thành xuân nê càng hộ hoa.
Toàn bộ lá Phong cơ hồ như nhẹ rơi xuống mặt đất, người làm vườn còn chưa kịp quét dọn, trên mặt đất đỏ rực một mảng, thật là đẹp. Hứa Tử xoay người nhặt lên một chiếc lá đỏ, nghiêng người nhìn nam nhân đang đứng bên cạnh, một nam nhân tà ác nhưng bởi vì yêu nàng cho nên đang cố gắng học cách thay đổi. Đem lá đỏ đưa cho hắn, hắn nhíu mày nhìn nàng, trong mắt có tia nghi vấn, cảm tình này nam nhân thật không thể hiểu, trao lá đỏ cũng chính là gửi gắm tình cảm."Lá đỏ cũng có thể trở thành tín vật tình yêu " .
Nghe vậy, ma vương lập tức nhận lấy lá đỏ. Tinh tế nhìn ngắm, đó là một chiếc lá được bao bọc bởi một màu đỏ ấm áp, tin tưởng lời nói của Hứa Tử, nàng tặng lá đỏ cho hắn chẳng khác nào đem trao trái tim cho hắn. Tuy rằng không thực sự hiểu được lá đỏ có thể thay thế tín vật tình yêu hay không, nhưng bất quá, hắn cũng xoay người cúi xuống mặt đất nhặt lên một chiếc lá đỏ, đưa cho Hứa Tử. Tim của hắn chính là chỉ giao cho một mình nàng.
Hứa Tử cười, khẽ tiếp nhận lá đỏ. Nàng cầm chiếc lá nâng niu trân trọng, so với việc tặng trân châu mã não, chiếc lá đỏ này thật sự trân quý hơn vạn lần.
Cây cối trong hoa viên mùa này đều mang một màu xanh ảm đạm, xen vào đó cũng có những cây liễu rủ mà Hứa Tử thích, nhưng mà liễu rủ mùa đông lại có vẻ phờ phạc hoang tàn. Trừ hoa viên ra, ở phía bắc hoàng cung còn có một vườn trái cây, hoa quả được dùng trong hoàng cung đều được trồng ở vườn trái cây này. Tới mùa hè, toàn bộ khu vườn tràn ngập mùi hương. Đáng tiếc hiện tại lại là mùa đông, vườn trái cây mùa này rất ít hoa quả.
Hai phu thê chậm rãi dạo ở hoa viên, đi theo ở phía xa xa là Lục Ngọc – người sắp trở thành cô dâu. Lam Y, Lam Nguyệt cũng không đi theo, đây là không gian riêng tư của hai phu thê, để bọn họ lẳng lặng hưởng thụ thế giới riêng của hai người.
Đi qua một tòa cung điện xinh đẹp, Hứa Tử không nhịn nổi hỏi: "Chỉ vì một cái cây nhỏ bé như ta mà ngươi nỡ lòng để hậu cung rộng lớn hoang phế, ngươi không hối hận sao?" Xa xa hiện ra vài toà cung điện dành cho phi tử, hiện tại đã trống trơn.
Ma vương không nói tiếng nào, chỉ nhẹ nhàng nắm tay nàng đi vào lương đình. Giúp nàng ngồi xuống chiếc ghế đá rồi cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, một tay nắm chặt tay nàng không buông, một tay âu yếm vuốt nhẹ lên trán nàng, thản nhiên nói: "Nếu ta thật hối hận, ngươi liệu sẽ đồng ý cho bổn vương tiếp tục sủng hạnh nữ nhân hậu cung sao?" Hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ có suy nghĩ hối hận, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, những nữ nhân khác trong mắt hắn đều trở thành vô hình.
Hứa Tử cắn cắn môi dưới, nội tâm cực kỳ mâu thuẫn, nói thật, nàng không bao giờ có thể tưởng tượng được sẽ chia sẻ chồng mình cùng với người khác, mặc kệ cho hắn có được quyền hay không. Nhưng nếu hắn thật sự đã hối hận, nàng cũng không thể trách được, ai kêu chính mình mị lực không đủ. Nàng cũng sẽ không điên đến mức đi ngăn cản hắn, chỉ có thể đem nước mắt nuốt vào trong lòng. Bởi vì nàng thương hắn, chỉ cần hắn cảm thấy hạnh phúc là đủ rồi.
"Đùa với ngươi thôi, từ ngày bổn vương thấy ngươi, trong lòng đã thầm quyết định, dù bất kể chuyện gì xảy ra cũng sẽ không hối hận. Huống chi hiện tại đã có ngươi, nữ nhân khác đều không thể làm cho bổn vương động tâm." Ma vương hì hì cười nói, đem vợ yêu nhanh chóng ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn lên môi của nàng.
Hứa Tử đẩy hắn ra, chăm chú nhìn hắn, nàng thật sự không dám khẳng định, hỏi : "Lời này là thật sao? Nếu lỡ sau này ta già cả xấu xí, ngươi với ta vẫn sẽ không thay đổi sao?"
Ma vương buồn cười, khẽ véo cái mũi nàng một chút, ôn nhu nói: "Bổn vương đương nhiên sẽ không lừa ngươi, ngươi đã uống tiên đan của Thái Thượng Lão Quân, đã có thể trường sinh bất lão, cho nên quyết sẽ không có chuyện trở thành bà lão. Huống chi, điều bổn vương yêu nhất ở ngươi không phải là dung mạo của ngươi, mà là tấm lòng thiện lương của ngươi. Lúc đầu bổn vương đích xác chính là rất lưu luyến cảm giác mà nụ hôn của ngươi mang lại nhưng sau khi trải qua một thời gian ở bên cạnh ngươi, bất tri bất giác trong tâm của bổn vương đã không còn thuộc về bổn vương mà đã chuyển đến trên người ngươi." Chính hắn cũng không biết từ khi nào đã đem lòng yêu thương nàng.
Nhớ tới lần đầu tiên dùng mỹ nhân kế, khiến cho Ma vương trở nên nghiện, Hứa Tử không chịu nổi, mặt đỏ ửng lên. Nàng lúc ấy chính là cái khó ló cái khôn, không nghĩ tới thật sự có thể tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ, lại còn có thể cảm động tâm của nam nhân này, trở thành người duy nhất hắn thương yêu.
Đây là duyên phận.
Trên trời sớm đã đem hết thảy mọi chuyện an bài. Thật sự là quá tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc