Ma Vương Hoàng Hậu - Chương 14

Tác giả: Cổ Hạnh Linh

Ở trong mắt của hắn, sinh mệnh người khác giống như bùn đất. Hắn có thể tùy ý an bài, hắn nói ૮ɦếƭ không ai dám sống, hắn nói sống không ai dám tự tìm cái ૮ɦếƭ. Hắn luôn nói vì sự an toàn của nàng mà hắn phải làm vậy, nhưng hắn nào có biết hắn càng làm vậy sẽ chỉ khiến nàng sống trong sự áy náy, tự trách mà thôi.
Ma vương ngày tiếp nối đêm, không ngừng say R*ợ*u. Càng không ngừng tự hỏi: hắn thật sự là đã sai lầm rồi sao?
Đối với việc Ma vương xử tử Ngọc San, chín vị đại thần trừ Tỷ Hiền ra thì không có ai cảm thấy bất ngờ cả. Lấy tính tình Ma vương mà đoán, sau khi Hứa Tử xảy ra sự cố, qua hơn mười ngày mới xử tử Ngọc Phi đã là rất nhân từ rồi. Hắn cho tới bây giờ tuyệt đối sẽ không khoan dung với bất kì ai. Chính là Hoàng hậu dù sao cũng do có máu có nước mắt có tấm lòng và tâm hồn của nhân loại nên chuyện lần này đối với Hoàng hậu mà nói là sự đả kích quá lớn. Hoàng hậu càng cảm thấy tội lỗi mãnh liệt thì càng hận Vương vô tình.
Tỷ Hiền vì Ngọc San bị ban cái ૮ɦếƭ, ôm hận đối với Ma vương nhưng cũng không thể làm gì được. Hắn lại vì chuyện đó mà giận chó đánh mèo, trút giận vào những nữ nhân từng bị sủng hạnh mà đưa đến đây làm quân kĩ. Những nữ nhân này không có danh phận lại chẳng sợ thái độ khinh thường của mọi người đối với quân kỹ, lại còn tham sống sợ ૮ɦếƭ. Trong khi người hắn yêu là Ngọc phi nương nương đã chiếm được danh phận, nhưng lại phải mất sinh mệnh. Tuy nàng cũng từng là nữ nhân của Vương nhưng lại không được an bài như những người kia. Hắn thật sự hy vọng Vương đem Ngọc phi đưa đến quân doanh, như vậy hắn có thể quang minh chính đại có được nàng, cũng có thể bảo hộ cho nàng không bị các nam nhân khác ***ng vào.
Thấy Vương ngày ngày say R*ợ*u, trưởng lão truyền tám vị đại thần đến thương lượng, liệu có thể làm cách nào cho Ngọc Phi sống lại.
Tỷ Hiền không nói được một lời, nữ nhân mà hắn chung tình đã ૮ɦếƭ, hắn cũng không mong Vương được hoàng hậu khoan dung. Vương phải trả giá lớn vì quyết định của mình.
Chấp pháp quan thở dài nói: "Muốn Hoàng hậu tha thứ cho Vương, trừ phi có thể làm cho Ngọc phi nương nương khởi tử hồi sinh".
Tất cả mọi người đều hiểu rất rõ ràng, chuyện này căn bản không có khả năng. Trừ phi có cửu chuyển hoàn hồn đan của Thái Thượng Lão Quân.
"Thi thể Ngọc phi nương nương được xử lý như thế nào?" Trưởng lão hỏi.
"Sau khi Hoàng hậu gieo mình xuống hồ, Vương hạ lệnh hạ quan đem thi thể Ngọc phi nương nương đặt ở hầm băng quanh năm đóng băng lạnh giá". Không biết Vương quyết định như vậy có tính toán gì không.
Trưởng lão nghĩ nghĩ một lúc, "Nếu chúng ta có thể lên Thiên đình trộm cửu chuyển hoàn hồn đan của Thái Thượng Lão Quân, làm cho Ngọc phi nương nương khởi tử hồi sinh, lúc đó có thể làm cho Vương cùng Hoàng hậu hoà thuận như lúc đầu. Đồng thời cũng có thể làm cho Vương hiểu được, nếu tiếp tục sát hại người vô tội sẽ mất đi Hoàng hậu. Đối với tình cảm mà Vương dành cho Hoàng hậu, chắc chắn Vương nhất định sẽ có điều thay đổi".
Mọi người đều gật đầu, chỉ là... lên Thiên đình trộm tiên đan nói thì dễ nhưng làm thì... Chỉ sợ bọn họ còn chưa trộm được tiên đan, đã bị chúng tiên trấn áp hết thôi.
Thật nan giải a!
Ngày chậm rãi trôi qua, Ma vương vẫn như cũ, không hề có chút hi vọng sẽ được Hứa Tử tha thứ.
Chín vị đại thần đang bàn kế lên Thiên đình trộm tiên đan, nhưng mà bàn tới bàn lui, rốt cuộc cũng không có ý kiến nào hay, nếu muốn đi trộm tiên đan thì phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng. Thiên đình luôn có sự đề phòng nghiêm ngặt, nếu bọn hắn chỉ đi một người thì khẳng định là không trộm được. Nhưng nếu toàn bộ cùng đi thì cơ hội rất lớn, nhưng mà như vậy sẽ rất dễ gậy sự chú ý, rất dễ bị phát hiện.
Hứa Tử ngơ ngác ngồi ở trong phòng, nàng mãi vẫn không quên được nụ cười bi thảm đó của Ngọc San.
Cửa phòng bỗng nhiên bị người đá mạnh, đầy người toàn mùi R*ợ*u, không phải ai khác chính là Ma vương đang nghiêng ngả lảo đảo đi đến. Lam Y, Lam Nguyệt đi theo phía sau hắn, sợ hãi kêu: "Vương".
"Biến đi!". Ma vương *** đem hai người bọn họ đẩy ra ngoài, sau đó "rầm" một tiếng, cửa được đóng lại.
Hứa Tử sợ tới mức đứng lên, không biết hắn muốn làm cái gì. Từ khi nàng bị đưa đến Thiên phượng cung, hai người cũng đã có hơn mười ngày chưa từng gặp mặt nhau. Hắn có vẻ rất tiều tụy, ngay cả râu cũng dài đầy cằm.
"Tử nhi". Ma vương bổ nhào về phía trước, muốn ôm Hứa Tử vào lòng.
Hứa tử vội vàng tránh ra, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi hiện đang say khướt, ngươi hãy trở về Thiên cung đi. Chỗ này của ta không chào đón ngươi". Tuy nàng đang hận hắn nhưng bây giờ lại thấy hắn tiều tụy mà cảm thấy đau lòng.
"Ta không muốn!" Ma vương giống như tiểu hài tử kêu lên, "Ta muốn ngươi, ta chỉ nghĩ đến ngươi, ngươi đừng đuổi ta đi". Hắn tiến lại gần, mặc cho Hứa Tử tránh né, hắn vẫn bắt được nàng, gắt gao ôm lấy. Hắn thật sự nhớ... rất nhớ... rất nhớ nàng! Tại sao hắn luôn suy nghĩ cho nàng nhưng nàng luôn đáp lại hắn bằng vẻ lạnh lùng, nàng thật sự muốn đối với hắn như vậy sao? Không thể nhìn thấy nàng mỗi ngày, hắn cảm thấy mình như cái xác không hồn.
Hứa Tử càng giãy thì hắn càng ôm, nàng dùng cố gắng đẩy hắn ra, tức giận chỉ vào cánh cửa, kêu lên: "Ngươi là hung thủ ***, ngươi cút đi, cút ra ngoài cho ta! Ta không bao giờ... muốn gặp ngươi nữa!" Nhớ tới hắn đã tàn khốc ban cái ૮ɦếƭ cho Ngọc San, nói cho hoa mỹ là vì sự an nguy của nàng mà suy nghĩ, nhưng kỳ thật là bởi vì chính mình đã *** nên muốn đi tìm một cái lý do. Hứa Tử không thể tha thứ cho hắn, bản thân hắn là ác ma, chuyện này nàng biết rõ nên cũng không nói làm gì, nhưng nàng là một con người có lương tri, nàng không thể khoan dung trượng phu của mình là một hung thủ ***. Cho dù hắn trên tay đã sớm dính đầy máu tươi, nhưng hắn không thể vì nàng mà ngừng tay *** sao? Còn nói đối với hắn nàng rất quan trọng nhưng ngay cả điểm này cũng không thể thay đổi hắn, đối với hắn nàng có thực sự quan trọng không?
"Bổn vương toàn tâm toàn ý vì an toàn của ngươi mà suy nghĩ, ngươi lại còn chỉ trích Bổn vương là hung thủ ***?". Ma vương nổi giận, hắn bước nhanh tiến lên bắt lấy Hứa Tử, dùng sức đem nàng ấn xuống giường, lập tức chèn ép đè nàng xuống, *** xé y phục của nàng. "Chưa từng có người nào dám nói như vậy với ta, ngươi đừng có nghĩ rằng ngươi là Hoàng hậu thì có thể chỉ trích Bổn vương, Bổn vương vốn không có sai!"
"Buông ra! Ngươi chính là ma quỷ!" Hứa Tử liều mạng đẩy hắn ra, cố gắng ngăn cản động tác của hắn. "Ta vốn không nghĩ sẽ làm Hoàng hậu của ngươi, điều đó làm ta có cảm giác mình là kẻ có tội. Là ngươi kiên quyết muốn cùng ta thành thân!". Nàng bắt đầu khóc.
Ma vương kiềm giữ hai tay nàng, nhíu mày nhìn nàng.
"Ta hận ngươi!", Hứa Tử khóc, oán hận nói
Ma vương hung hăng trừng mắt nhìn nàng, sau đó tàn bạo hôn lên môi của nàng. Nàng muốn hận thì cứ hận đi!
"Uhm...
Hứa Tử chưa bao giờ cảm thấy bất lực như giờ phút này, cảm thất rất thương tâm. Nàng không hề phản kháng, giống như một con rối gỗ, mặc kệ cho Ma vương ở trên người nàng phát tiết.
Ánh mắt của nàng làm cho Ma vương đau lòng, nhưng lại càng làm cho hắn không thể dừng lại được, hơn nữa còn ra sức quấy phá, hắn chỉ có thể tiếp tục làm thương tổn nàng. Biết rõ rốt cuộc cũng không thể có được sự tha thứ của nàng.
Tình yêu của hắn làm nàng cảm thấy tội lỗi, nhưng hắn thật sự là rất yêu nàng.
Hắn không thể ngừng tay, cũng không muốn buông tay. Bây giờ hắn chẳng sợ nàng hận hắn, cho dù nàng hận thấu xương, hắn cũng không muốn buông nàng ra.
Ban đầu khi mới thành thân, phu thê vẫn còn ân *** ái, hôm nay lại biến thành phu thê bất hoà, chẳng lẽ hắn thật sự sai lầm rồi sao? Hắn chính là quá yêu nàng, rất sợ mất đi nàng, cho nên không thể khoan dung bất luận kẻ nào dám làm thương tổn nàng.
Nàng đang ngủ mà nước mắt vẫn không ngừng rơi, hắn nhẹ nhàng lau đi, những giọt lệ nóng bỏng đó làm tim của hắn rất đau rất đau...
Ma vương khẽ đứng dậy mặc quần áo rời đi.
Lam Y Lam Nguyệt vẫn chờ đợi ở bên ngoài đến giờ mới dám tiến vào. Các nàng cẩn thận giúp Hứa tử vẫn còn đang ngủ mặc lại quần áo, tận mắt chứng kiến trên người Hứa Tử toàn là ứ thanh, dấu hôn. Nghĩ thầm, Vương thật sự là điên rồi, lại có thể đối đãi với Hoàng hậu như vậy.
Ai..., không biết hai người đến khi nào mới chấm dứt tình trạng này?
Ma vương kỳ thật cũng muốn sửa chữa sai lầm, nhưng mà hắn không có bản lĩnh khởi tử hồi sinh, hắn không có biện pháp làm cho Ngọc San sống lại, cũng không có biện pháp làm cho Hứa Tử tha thứ hắn. Đây là hắn lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận, hối hận quyết định của chính mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ma vương không chịu nổi ngửa mặt lên trời rống to.
Bọn thị vệ nghe thấy hắn nhất thời rống lên, sợ tới mức theo bản năng mà rút lui.
Nghiêng ngả lảo đảo đi vào Nội phủ cung.
Phong Tử Do khiếp sợ bộ dáng của hắn, chưa tới mười ngày, Vương tuấn mỹ tiêu sái, tự tin tràn đầy của bọn hắn liền biến thành một kẻ si tình khốn khổ, đầy người toàn mùi R*ợ*u, thật sự đã trở thành một nam nhân tiều tụy. Ngũ quan tuấn mỹ, vẻ mặt của hắn rõ ràng là đã có sự hối hận. Nam nhân tàn nhẫn này chậm rãi cũng đã bị cải biến.
"Tử Do, làm sao bây giờ?" Ma vương bổ nhào vào Phong Tử Do đang đứng trước mặt, nắm lấy áo Phong Tử Do, thương tâm nói: "Làm sao bây giờ? Tử nhi hận không thể *** Bổn vương. Bổn vương yêu nàng như vậy, nàng có thể nào lại đi hận Bổn vương như thế? Nàng sao có thể?". Ma vương nói trong nghẹn ngào, "Tử Do, nói cho Bổn vương biết, phải làm như thế nào Tử nhi mới có thể tha thứ?"
Trước mắt hắn, thật sự là Vương đây sao?
Phong Tử Do không khỏi cảm thán sức mạnh của ái tình.
"Vương, ngồi xuống trước đi". Phong Tử Do vội vàng giúp Ma vương ngồi xuống, phân phó thị nữ dâng trà giải R*ợ*u.
Sau khi làm yên lòng sự kích động của Ma vương, Phong Tử Do mới nói: "Trưởng lão cùng các đại thần đã thương lượng qua, nếu có thể lên trời trộm cửu chuyển hoàn hồn đan của Thái Thượng Lão Quân thì sẽ có thể làm cho Ngọc phi nương nương khởi tử hồi sinh, chỉ cần có thể làm Ngọc phi nương nương sống lại, hoàng hậu liền tha thứ cho Vương. Nhưng chúng thần còn chưa thương lượng được làm cách nào để có thể lên Thiên đình trộm tiên đan".
Ma vương lâm vào trầm tư.
Dường như là đoán được tâm tư Ma vương, Phong Tử Do vội vàng khuyên nhủ: "Vương, ngàn vạn lần đừng một mình xông vào Thiên đình, nếu chúng tiên hợp lại, Vương sẽ gặp nguy hiểm".
Ma vương không nói gì, để có được sự tha thứ của Tử nhi, hắn quyết định một mình xông vào Thiên đình ăn cắp tiên đan.
Ngày hôm sau, mọi người mới biết được Ma vương một mình xông vào Thiên cung.
Trưởng lão nghe vậy, tức giận nhìn Phong Tử Do mắng to, "Tử Do, ngươi sao có thể để cho Vương đi một mình như thế, tại sao ngươi lại không đi theo? Nếu Vương có chuyện gì không hay xảy ra, ngươi sẽ trở thành tội nhân của Ma giới!" Ma vương tuy có ma pháp rất lợi hại, nhưng nếu Thiên đình chúng tiên mà thợp lại, Ma vương không những khó có thể trộm tiên đan mà còn có thể không toàn mạng trở ra.
Phong Tử Do cúi đầu, áy náy đứng đó hứng chịu sự quở trách của trưởng lão.
Sau khi mắng xong, trưởng lão phân phó Phong Tử Do, thiếu tướng, thiện thực quan ba người cùng nhau ở lại trấn giữ Hoàng cung, hắn mang theo năm vị quan còn lại vội vàng tiến đến Thiên đình trợ giúp Ma vương.
Hứa Tử nhìn vẻ mặt lo lắng của Lam Y liền hiểu được đã có vẫn đề, hơn nữa Lam Y tuy rất muốn nói nhưng lại thôi, nàng không nhịn nổi cuối cùng cũng hỏi. Sau khi nàng nghe được chuyện Ma vương một mình xông vào Thiên đình thì mặt nàng trắng bệch, sợ đến nỗi không còn giọt máu. Hắn không sợ ૮ɦếƭ sao? Lại dám xông vào Thiên đình, dù cho ma pháp của hắn có cao tới đâu, cũng là một quyền nan địch bốn tay a? Không thể nghĩ nhiều nữa, Hứa Tử vội vàng đi tìm Phong Tử Do.
"Tại sao ngươi lại không ngăn cản hắn?" Hứa Tử tức giận đánh Phong Tử Do. Nàng cuối cùng nhịn không được, khóc ròng nói: "Nếu hắn ૮ɦếƭ, ta cũng không muốn sống". Nàng tuy hận hắn lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng cũng vì do nàng thương hắn, vậy mà hắn lại không hiểu được điều này.
"Thỉnh Hoàng hậu thứ tội". Phong Tử Do lập tức quỳ xuống, "Vương cũng chỉ vì muốn được Hoàng hậu tha thứ".
Hứa Tử ngã xuống, ngồi bệt trên mặt đất, nếu sớm biết như thế, lúc trước nàng sẽ không làm như vậy!
Bây giờ, nàng chỉ có thể cầu nguyện hắn có thể bình an trở về.
Ngày hôm sau, cũng không thấy Ma vương trở về, tâm Hứa Tử càng thắt chặt hơn, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Nàng lo lắng đến mức 1 giọt nước cũng không muốn uống, một hạt gạo cũng không muốn ăn, mặc kệ lời những người khác khuyên can. Nếu Ma vương không thể sống sót trở về, nàng liền tuyệt thực mà ૮ɦếƭ, đi theo hắn xuống dưới cửu tuyền...
"Hoàng hậu, Hoàng hậu" một gã thị vệ vội vàng đi vào nội phủ cung bẩm báo, "Hoàng hậu, Vương cùng trưởng lão và các đại thần đã trở về".
Hứa Tử bỗng đứng bật dậy, tự nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người choáng váng, Lam Nguyệt vội vàng chạy đến đỡ nàng. Nàng vẻ mặt kích động hỏi: "Hắn thật sự đã trở về? Không có tổn hao một sợi tóc nào chứ?".
Thị vệ gật đầu, "Vâng, nhưng Thái Thượng Lão Quân đem theo Tháp Thiên Vương cùng Na Tra tam thái tử dẫn theo mười vạn thiên binh thiên tướng cũng đuổi theo đến đây. Hiện tại đang ở trước Ngự thiên cung cùng vương đánh nhau".
Nghe vậy, Hứa Tử thiếu chút nữa té xỉu.
"Ta phải đi xem sao".
"Vâng", Lam Y, Lam Nguyệt vội vàng giúp nàng đứng lên, tiến đến Ngự thiên cung.
Nhóm người Phong Tử Do cũng theo nàng tiến đến Ngự thiên cung.
Đây là một trận đại chiến của Thiên đình cùng Ma giới. Cát bụi mù mịt, Nhật Nguyệt vô quang, Sơn Băng Địa Liệt.
Ma vương lấy một địch hai, đấu với Tháp Thiên Vương cùng Na Tra tam thái tử, hai bên đánh nhau rất cam go. Người đầu bạc râu bạc trắng Thái Thượng Lão Quân kia lại đứng ở một bên, hò hét : "Ác ma, mau mau trả lại tiên đan, ta có thể giúp ngươi cầu xin ngọc đế tha ૮ɦếƭ cho ngươi".
Ma vương vung ống tay áo lên, đánh thẳng một chưởng về phía Thái Thượng Lão Quân, Thái Thượng Lão Quân thấy thế vội vàng tránh sang một bên nhanh đến nỗi râu bay phất phới, trừng mắt nhìn Ma vương.
Trên mặt đất đầy thi thể nằm la liệt của ma quỷ cùng những ma quỷ đang bị thương, bên cạnh đó cũng có vài phần là thiên binh.
Hứa Tử thấy cảnh đó, đau lòng khóc hô to: "Dừng tay! Không cần đánh nữa!"
Thanh âm của nàng ở chiến trường mà nói, thật sự là rất nhỏ.
Vì không có tham dự đánh nhau cho nên Thái Thượng Lão Quân đã phát hiện ra nàng. Lão liếc mắt một cái ngay lập tức nhận ra nữ nhân này rõ ràng là một nhân loại. Nhưng điều khiến lão tò mò nhất chính là nàng lại đang mặc y phục của Hoàng hậu, ở Ma giới vốn âm khí ngất trời làm sao nàng có thể sinh tồn được? Trong khi đó, bọn họ là thần tiên, ở Ma giới lâu nguyên khí cũng bị hao tổn đôi chút. Lão tò mò vọt đến trước mặt Hứa Tử, dễ dàng gạt hai ma nữ hầu hạ của nàng sang một bên. Hắn tò mò hỏi: "Oa nhi(cô bé), ngươi là ai?"
"Thái Thượng Lão Quân". Hứa tử vừa thấy lão liền lập tức quỳ xuống khóc như mưa trước mặt lão, điều này làm cho Thái Thượng Lão Quân càng thêm tò mò, nàng làm sao biết hắn chính là Thái Thượng Lão Quân mà không phải là Thái Bạch kim tinh nhỉ? "Cầu xin Thái Thượng Lão Quân rộng lòng giúp đỡ, tha cho phu quân tiểu nữ đi".
"Ma vương là phu quân của ngươi? Người và ma có thể nào kết hợp được? Ngươi không nên bị bề ngoài của hắn mê hoặc làm lu mờ ý chí". Thái Thượng Lão Quân khẽ nâng nàng dậy nhưng nàng khăng khăng không chịu đứng dậy.
Lúc này, Ma vương đã phát hiện ra Hứa Tử, hắn vội vàng kêu to: "Tử nhi, đi ra chỗ khác nhanh lên!". Hắn muốn đến đó ngăn cản Thái Thượng Lão Quân tiếp cận nàng, nhưng mà hiện hắn lại bị phụ tử Thiên Vương gắt gao cuốn lấy.
Ma giới cùng Thiên đình từ trước đến giờ đều là kẻ thù không đội trời chung, nếu Hứa Tử rơi vào tay Thiên đình, hắn muốn cứu nàng ra cũng rất khó. Thiên đình khẳng định sẽ đem Tử nhi đưa đến Phật Tổ Như Lai, chỉ có ở nơi của Như Lai thì hắn mới không dám bén mảng đến. Hắn không muốn mất đi nàng, hắn tình nguyện để nàng cứ hận hắn như vậy.
Hứa Tử không để ý tới tiếng gọi của Ma vương, nàng không ngừng khóc nhìn Thái Thượng Lão Quân nói: "Tiểu nữ tử cam tâm tình nguyện. Chỉ mong Lão Quân có thể tha cho hắn".
Thái Thượng Lão Quân không khỏi lắc đầu thở dài, "Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên", Lão cũng đã nhìn ra Hứa Tử không hề bị âm khí làm tổn thương gì. Lão chỉ trích: "Ma vương bình thường sẽ không ngừng đi khiêu khích sự uy nghiêm của Thiên đình, vọng tưởng trở thành thượng đế – chúa tể Tam giới. Hiện tại hắn còn dám ăn cắp tiên đan, tội ác tày trời, Ngọc Đế truyền lệnh, cần phải bắt hắn về trị tội".
"Không được". Hứa Tử khóc không ngừng, không ngừng dập đầu hướng Thái Thượng Lão Quân, khóc nức nở nói: "Đều là tội lỗi của tiểu nữ tử, đều là bởi vì ta mà hắn phải đi trộm tiên đan, nếu muốn hỏi tội, chính ta mới là kẻ có tội". Hắn cũng vì muốn cứu Ngọc San, mong có được sự tha thứ của nàng, muốn nàng hiểu và bỏ qua cho hắn, cho nên hắn mới có thể phạm phải tội này.
Thái Thượng Lão Quân chần chờ nói: "Oa nhi, ngươi thật sự yêu Ma vương? Nguyện ý thay hắn chịu tội sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy ngươi đi đến gặp Ngọc Đế cầu xin đi". Tha cho Ma vương, điều đó thì không thể do một mình lão có thể quyết định.
Hứa Tử ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt kiên định: "Nhờ Lão Quân đưa ta đến gặp Ngọc Đế."
Oa nhi này thật sự có dũng khí!
"Được rồi". Thái Thượng Lão Quân giữ chặt lấy Hứa Tử nháy mắt một cái liền biến mất.
"Tử nhi!", Ma vương nổi giận, thi triển ma pháp càng thêm phần lợi hại, tức khắc làm cho thiên binh thiên tướng tử thương vô số, phụ tử Thiên vương thấy Lão Quân bỏ đi cũng tháo chạy theo.
Ma vương nhân cơ hội này đuổi theo Thái Thượng Lão Quân.
૮ɦếƭ tiệt... lão già đó dám mang Tử nhi của hắn đi, cho dù phải hủy đi Linh tiêu bảo điện của Ngọc Đế hắn cũng phải đoạt lại Tử nhi của hắn. Bất tri bất giác, sinh mệnh của hắn chính là sinh mệnh của Tử nhi, vì nàng, hắn thậm chí ngay cả tính mạng cũng có thể không cần.
Quỳ gối trước Linh tiêu bảo điện cung vàng điện ngọc, Hứa Tử ngẩn đầu lên, hai mắt đẫm lệ đã không còn chỗ cho sự sợ hãi nhìn thẳng vào Ngọc Đế đang ngồi ngay thẳng trên Long ỷ, bên cạnh Ngọc Đế còn có Vương mẫu vẻ mặt hiền lành.
Sau khi nghe Thái Thượng Lão Quân bẩm báo, Ngọc Đế cũng thầm ngạc nhiên, sao lại có thể có nhân loại không bị âm khí gây tổn hại, lại có thể cảm động ý chí sắt đá của Ma vương, đây đúng là chuyện lạ của thế gian.
"Ngươi đem tất cả nguyên nhân sự việc nói cho trẫm nghe". Ngọc Đế rốt cục cũng mở tôn khẩu.
Hứa Tử rưng rưng đem chuyện của nàng cùng Ma vương kể từ đầu đến đuôi. Nghe xong, chúng tiên đều rất giật mình. Bọn hắn luôn nghĩ rằng Ma vương trộm tiên đan là vì muốn làm cho ma pháp của mình nâng cao thêm một bậc, nhưng sau khi nhìn thấy Hứa Tử thì lại tưởng hắn vì muốn làm cho con người này trường sanh bất lão. Không hề nghĩ tới chuyện chỉ vì muốn có được sự tha thứ của nữ nhân này mà hắn lại dám trộm tiên đan để làm cho công chúa Tinh linh đã ૮ɦếƭ khởi tử hồi sinh.
Tiên nữ Thiên đình cũng không thể cảm hóa được ý chí sắt đá của ác ma này, nhưng lại càng không thể ngờ nhân loại bình thường này có thể làm được. Ma vương vì thấy nàng vui mà vui, thấy nàng buồn mà buồn, thấy nàng hận mà hoảng hốt.
Ngọc Đế tuy rằng cũng cảm thấy giật mình nhưng trong mắt hắn lại lóe lên mưu kế. Ma giới từ trước tới nay đều là kình địch của Thiên giới, Ngọc Đế cũng thường vì những tội ác của Ma vương gây ra mà buồn rầu không thôi. Nhưng hiện tại, theo lời của nữ nhân này thì hắn cảm thấy được đây là thời cơ tốt để cảm hóa Ma vương, lại không cần tổn hại thêm người nào, lại có thể làm cho Ma vương không hề làm hại đến nhân gian, sẽ không tiếp tục cùng Thiên giới đối lập.
"Thỉnh Ngọc Đế khoan dung hắn, hết thảy đều là lỗi của tiểu nữ. Chỉ cần có thể làm cho Ngọc San khởi tử hồi sinh, cho dù muốn tiểu nữ ૮ɦếƭ, tiểu nữ tử cũng không oán không hối hận". Nói xong Hứa Tử lại tiếp tục không ngừng dập đầu. Nàng tin chắc Thần tiên đều rất nhân từ, chỉ cần nàng nguyện ý bỏ đi sinh mệnh, tin chắc bọn họ sẽ bị nàng làm cho cảm động, sẽ không truy cứu tội lỗi của Ma vương, còn có thể làm cho Ngọc San khởi tử hồi sinh, nàng thật sự nợ Ngọc San rất nhiều .
Ngọc Đế trầm mặc.
Hứa Tử vẫn cứ dập đầu như vậy, đến mức đầu toác máu chảy cũng chưa từng dừng lại.
Chúng tiên đều bị sự chân thành của Hứa Tử làm cho cảm động.
Lúc này, thiên binh báo lại, Ma vương đang tiến vào Nam Thiên môn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc