Má Nó, Dương Đỉnh Phong! - Chương 43

Tác giả: Đại Ôn

Đỉnh Phong đâu còn dáng vẻ khóc bù lu bù loa như vừa rồi, cô nghiêm mặt nhìn về phía Long Đào, hỏi: “Công ty của cậu dự định tiếp nhận chuỗi dự án DUO then chốt, tuy là bạn bè lâu năm, nhưng mình nghĩ công ty của chúng ta cũng xuất phát từ lợi ích, công ty của cậu nâng giá quá thấp, nếu bên công ty cậu chấp nhận nâng thêm 20% thì … mình nghĩ bên mình sẽ rất nguyện ý hợp tác cùng với quý công ty.”
Mắt kính của Long Đào lóe lên tia sáng, cười nói: “Đỉnh Phong, nói thế nào thì cũng từng là bạn học, tuy công ty mình nâng giá thấp, nhưng danh tiếng của công ty cũng không thể khinh thường.”
Đỉnh Phong mím môi, nở nụ cười: “Công ty của cậu quả thực là công ty hàng đầu, điểm này bên mình thừa nhận. Nhưng DUO còn chưa triển khai mà đã gây sốt toàn cầu, mình nghĩ nếu công ty cậu nắm bắt được phương án này thì … lợi ích so với nguồn vốn đầu tư tuyệt đối sẽ nhiều hơn gấp bội, mình tin cậu cũng biết, nắm bắt dự án này đối với quý công ty mà nói, chỉ có trăm lợi mà không hề thiệt hại, mong cậu hãy suy nghĩ kỹ càng.”
Long Đào sững sờ, anh cho rằng Đỉnh Phong sẽ đáp ứng với mức giá bên mình đưa ra, có thể là niệm tình bạn học cũ hay nể mặt Lý Gia Nhạc, thế nhưng bây giờ xem ra là mình đã tính sai rồi, rốt cuộc thì Đỉnh Phong đã không còn là cô bé của năm năm trước nữa.
Anh gọi điện thoại về tổng công ty, cẩn thận hỏi thăm ý kiến, sau đó nói với Đỉnh Phong: “Công ty bọn mình đã đồng ý với yêu cầu bên cậu rồi, nhưng nâng giá cao nhất chỉ được 15% thôi.”
Đỉnh Phong nheo mắt lại, nhìn Long Đào một hồi rồi trả lời: “Chúc công ty hai chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Cô gọi thư ký tới, lấy bản hợp đồng đã được soạn thảo kỹ lưỡng đưa cho Long Đào, Long Đào cầm rồi cẩn thận xem xét tất cả điều khoản, sau đó ký tên, đóng dấu.
Đỉnh Phong đưa hợp đồng cho thư ký, cô thấy đáy mắt của thư ký ánh lên vẻ vui mừng.
Kỳ thực công ty giao nhiệm vụ cho bọn cô, chỉ cần nâng giá hơn mức giá khởi điểm 10% là được.
Thế nhưng cô lại nói hơn 20%, tuy trong lòng cô cảm thấy bồn chồn, không chắc chắn là công ty của Long Đào có đáp ứng hay không, thế nhưng cô vẫn đánh cuộc một phen.
Rốt cuộc, cô đã thành công, hơn nữa còn lời thêm được 5%.
Nói cô không niệm tình cũ cũng được, mấy năm nay, kể từ khi ra trường, cô đã không còn xử trí bất kỳ chuyện gì theo cảm tính nữa, giống như năm đó, cô đã dùng cả thanh xuân của mình để đánh cuộc, cuối cùng lại thất bại thảm hại.
Đây là bài học, là hình xăm theo cô suốt cả cuộc đời.
Nhắc nhở cô rằng, vĩnh viễn đừng nên mơ tưởng đến những thứ mình không có cách nào chạm vào được.

Long Đào và Đỉnh Phong ra phòng tiếp khách, Lý Gia Nhạc ngồi trên ghế sofa, vuốt bụng của mình.
Năm năm, thật sự rất nhanh, cô gái ngày nào còn cùng mình nói cười vui vẻ, nháy mắt đã trở thành người phụ nữ có chồng, trên mặt cô ấy tản ra khí chất hiền lành dịu dàng của một người mẹ, cho dù đã lên ký, nhưng từ trong xương tủy vẫn mang dáng vẻ thướt tha thùy mị, không có cách nào xua tan.
Lý Gia Nhạc nhìn hai người bọn họ đi vào, lại nói với Long Đào: “Anh có bắt nạt chị em tốt của em không thế, cho dù thế nào thì cũng phải giúp cô ấy kiếm lời đấy!”
Long Đào không biết nói gì: “Bà xã, em thấy anh bắt nạt Đỉnh Phong lúc nào, bây giờ Đỉnh Phong không bắt nạt anh cũng đã may lắm rồi, cô ấy vừa mở miệng là hóa thành sư tử hống đấy.”
Lý Gia Nhạc buồn bực nhìn Đỉnh Phong: “Anh ấy không chèn ép công ty của cậu chứ?”
Đỉnh Phong gật gật đầu, nhìn Long Đào, cười nói: “Xem đi, vợ của cậu không tin tưởng cậu cỡ nào nha.”
Long Đào ra vẻ đau lòng gần ૮ɦếƭ.
Lý Gia Nhạc nhìn, vui vẻ nói: “Vậy là tốt rồi, Long Đào, anh nên như vậy.”
Long Đào thổ huyết nói: “Bà xã !!! Đúng là không nên đưa em đi cùng mà.”
Lý Gia Nhạc cười hớn hở, nói với Đỉnh Phong: “Đỉnh Phong, bây giờ nhìn lại, cậu đúng là càng ngày càng đẹp, chẳng bù cho tớ, càng ngày càng mập.”
Đỉnh Phong dí vào trán Lý Gia Nhạc, nói: “Cậu cũng đẹp hẳn ra, tớ còn thấy trên người cậu phát ra ánh sáng của người sắp làm mẹ, cảm giác thật kỳ quái, cũng thật vui vẻ.”
Lý Gia Nhạc vuốt bụng mình: “Tớ cũng không nghĩ tới…”
“Đúng rồi, Đỉnh Phong, đọc số điện thoại của cậu cho tớ, tớ không muốn để cậu chạy trốn lần nữa, Bội Chi nói, nếu gặp lại thì nhất định phải đánh cậu một trận mới hả giận.” Lý Gia Nhạc giả vờ huơ huơ nắm đấm.
Đỉnh Phong bất đắc dĩ cười cười: “Đánh đi, Bội Chi bây giờ thế nào?”
Lý Gia Nhạc vỗ mạnh vào đầu một cái rồi nói: “Đỉnh Phong, Bội Chi sắp kết hôn rồi, nghe nói đối phương là một thằng nhóc ngoại quốc, dáng dấp rất đẹp.”
Đỉnh Phong cười cười: “Xem ra tớ bỏ lỡ rất nhiều.”
Lý Gia Nhạc gật đầu: “Đỉnh Phong, cậu có tới tham dự hôn lễ của Bội Chi không?”
Đỉnh Phong sững sờ, cô hiểu, nếu cô đến thì nhất định sẽ gặp phải người kia.
Lý Gia Nhạc dường như là nhìn ra được tâm tư của cô: “Đỉnh Phong, năm năm rồi, cậu trốn đã năm năm, chẳng lẽ cậu còn không muốn xuất hiện sao? Lúc tớ và Long Đào kết hôn, điều nuối tiếc nhất chính là không có cậu, tớ không muốn Bội Chi cũng phải chịu sự tiếc nuối này, dù sao tình bạn của chúng ta tốt như vậy.”
Vành mắt Đỉnh Phong đỏ lên: “Được, tớ nhất định sẽ đến.”
Hai người trò chuyện vui vẻ suốt từ trưa đến 8h tối, cuối cùng bởi vì Lý Gia Nhạc buồn ngủ nên bị Long Đào áp tải về nhà.
Đỉnh Phong đứng xa xa nhìn hai người đang đỡ lấy nhau, bóng dáng thân mật kề sát vào nhau.
Thật ấm áp, thật hạnh phúc.
Cô cũng muốn được nếm thử loại cảm giác này, vị trí bị bỏ trống suốt năm năm qua, cô cần phải từ từ bù đắp rồi.
Năm năm, cô thật sự đã bỏ lỡ quá nhiều.
Giống như Lý Gia Nhạc nói, cô đã trốn quá lâu, bây giờ cũng nên xuất hiện trở lại rồi.
Lúc này đây, cô chỉ là vì Lý Gia Nhạc và Bội Chi.

Trước hôm Bội Chi kết hôn mấy ngày, Đỉnh Phong nhận được điện thoại của cô ấy.
Cô ấy gọi điện thoại tới, thế nhưng lại không nói gì.
Đỉnh Phong hỏi: “Alo… ai vậy?”
Cô ấy không trả lời, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng hít thở lặng lẽ.
Đột nhiên Đỉnh Phong nhớ tới cái gì, nói vào trong điện thoại: “Là Bội Chi sao? Bội Chi, là cậu sao?”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Đỉnh Phong bỗng nhiên cảm thấy mắt mình nóng lên, hai ngày nay cứ như muốn đem tất cả nước mắt của cô trong năm năm qua chảy ra hết vậy.
Bên kia đầu dây đã bắt đầu truyền đến từng tiếng nức nở trầm thấp.
Hai người cầm điện thoại, bắt đầu lớn tiếng khóc hu hu.
“Cậu … năm năm nay có khỏe không?” Bội Chi nghẹn ngào hỏi.
Đỉnh Phong trả lời: “Tớ thật sự rất khỏe, rất nhớ cậu và Lý Gia Nhạc.”
Bội Chi vừa khóc vừa nói: “Khốn kiếp, năm năm rồi, cậu cũng không biết liên lạc với chúng tớ sao?”
Đỉnh Phong ngẩng đầu, nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Bội Chi trả lời: “Tớ sắp kết hôn, cậu có đến không?”
Đỉnh Phong gật gật đầu: “Nhất định sẽ đến.”
Bội Chi trầm mặc một chút: “Cậu ấy cũng tới.”
Thân thể Đỉnh Phong cứng đờ, nhưng giọng điệu vẫn bình thản như cũ: “Anh ấy … tớ chỉ quen các cậu, những người khác tớ không muốn biết.”
Bội Chi ngưng lại một chút: “Đỉnh Phong, cậu biết không? Anh ấy không ở bên cạnh Trình Ngư.”
Đỉnh Phong trầm mặc.
Cô trả lời: “Bội Chi, tớ không muốn nhắc đến anh ta.”
Bội Chi nói: “Được, chúng ta không nhắc đến cậu ta nữa.”
Đỉnh Phong hỏi: “Năm năm nay cậu thế nào? Tớ rất muốn biết.”
Bội Chi khịt mũi: “Từ sau khi cậu đi, vốn dĩ tớ và Lý Gia Nhạc đủ điểm vào được trường đại học loại 2, nhưng sau khi tốt nghiệp, ba của tớ đưa tớ vào một công ty nước ngoài, sau đó quen biết anh ấy, lúc đầu anh ấy không thích tớ, anh ấy nghĩ tớ dựa vào quan hệ mới vào được công ty, thậm chí còn làm khó tớ đủ điều. Nhưng sau khi biết tính cách của tớ, một khi đã làm việc thì sẽ rất nghiêm túc. Từ đó anh ấy mới dần dần thay đổi cách nhìn về tớ, cuối cùng bắt đầu theo đuổi tớ. Tớ cũng không hề khinh địch mà đồng ý ngay lập tức, vẫn tiếp tục mặc kệ anh ấy dây dưa. Dù sao năm năm này, trải qua cuộc sống người truy ta đuổi, cuối cùng thì tớ lại ở bên cạnh anh ấy.”
Đỉnh Phong nhẹ nhàng nói: “Thật tốt, cậu và Lý Gia Nhạc đều tìm được hạnh phúc của mình.”
Bội Chi hừ lạnh, nói: “Cậu khoan hãy nói, cậu chính là người kết hôn cuối cùng trong 3 đứa bọn mình, tớ và Lý Gia Nhạc đã từng nghĩ cậu là người kết hôn đầu tiên đấy…”
Đỉnh Phong không nói gì.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông, hình như là gọi Bội Chi xuống ăn cơm.
Bội Chi nói với Đỉnh Phong: “Hôm đó cậu nhất định phải tới, nếu cậu không tới thì tớ nhất định sẽ trốn hôn.”
Bên kia điện thoại lại truyền tới giọng nói bất đắc dĩ của đàn ông: “Em gái Đỉnh Phong, em nhất định phải tới đấy, hạnh phúc của tôi đang nằm trong tay em!”
Đỉnh Phong mỉm cười đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Đúng vậy, theo lời Bội Chi nói.
Cô cũng đã từng cho rằng, mình sẽ là người đầu tiên kết hôn.
Đáng tiếc …

Ngày hôn lễ, 7 giờ tối.
Cô mặc một chiếc váy liền thân màu xanh nhạt, mái tóc phủ ở sau lưng, tôn lên đồ trang sức thanh nhã, khóe môi khẽ cong lên, hé ra nụ cười xinh đẹp không tỳ vết.
Cô lần theo địa chỉ mà Bội Chi đưa, tìm đến nhà thờ tổ chức hôn lễ.
Trong nhà thờ đã chật ních người, bọn họ nói nói cười cười, chúc mừng đôi vợ chồng trẻ.
Cô nhìn Bội Chi đang đứng cách mình không xa, khuôn mặt xinh đẹp đã tăng thêm một chút mỹ cảm thành thục, mắt hạnh long lanh, mê hoặc lòng người, váy cưới màu tím nhạt càng tôn lên vẻ đẹp của cô ấy, mà người đàn ông mặc bộ vest đen đứng bên cạnh, khuôn mặt cũng vô cùng tuấn tú, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng mang theo sự thành thục, đem lại cho người ta cảm giác an tâm.
Cô từ từ đi đến, lại không cẩn thận mà trông thấy một người.
Anh đang đứng ở vị trí phù rể, mái tóc đã được cắt ngắn hơn khiến ngũ quan xuất sắc so với thời niên thiếu lại càng thêm cương nghị, mắt phượng đạm mạc nhìn mọi người trong lễ đường, đôi con ngươi như có một lớp sương mù che phủ, môi mỏng mím chặt. So với thời niên thiếu thì anh lại càng mang theo vẻ lạnh lùng xa cách hơn nhiều.
Giống như vĩnh viễn không thể nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Tầm mắt của anh từ từ nhìn sang Đỉnh Phong, mắt phượng đạm mạc khẽ lay động, giống như có một cơn gió không tên ùa đến, sương mù trong mắt chậm rãi bị xua tan, hàng mi dài cong ✓út khẽ rung động.
Cũng vào khoảnh khắc này, Đỉnh Phong đột nhiên phát hiện, cô đã không thể khóc được nữa.
Năm năm, nước mắt đã cạn rồi, vậy nên giờ phút này trông thấy anh, trong lòng cô cũng trở nên phai nhạt.
Thời gian chính là liều thuốc chữa thương hiệu quả nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc