Ly Hôn 365 Lần - Chương 03

Tác giả: Lưỡng Khỏa Tâm Đích Bách Thảo Đường

Trọng sinh
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào Khúc Phương lại nói ra địa chỉ nhà hàng kia. Cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu đang diễn ra chuyện gì, tại sao mình lại quay trở lại ngày hôm qua. Nhớ đến những chuyện mới xảy ra hôm trước toàn thân cô không rét mà run.
Vừa nghĩ tới vẻ mặt của chồng nói không chút lưu tình: “Chúng ta ly hôn đi” cô cảm thấy đau khổ, tâm can xoắn đau. Sống với nhau nhiều năm, hết mực yêu chồng, chịu không ít ủy khuất, rốt cuộc cô vẫn bị chồng đòi ly hôn.
Còn chuyện ở công ty nữa chứ, vừa bị mất việc lại bị hàm oan, cô bị mang tiếng là người đi quyến rũ đàn ông. Cô thường ngày luôn cố gắng giữ mình trong sạch, chưa bao giờ làm chuyện gì không đứng đắn. Chồng hay đi làm xa nên muốn cô làm gần nhà. Không còn lựa chọn nào khác cô đành chuyển sang làm ở công ty này cho đến tận bây giờ, mặc dù không đúng chuyên ngành đại học nhưng được cái gần nhà và thời gian cũng thoải mái.
Thật buồn cười hôm nay chồng cô lấy lý do yêu nhau thì thấy cô điểm nào cũng tốt. Khi không còn tình cảm thì dù có cố gắng thế đến mấy cũng không làm hợp ý anh ta. Thường ngày nghe đồng nghiệp trong công ty bàn luận về tiểu thuyết trọng sinh, Khúc Phương không thể tưởng tượng nổi. Cuộc sống hiện tại của cô rất ổn, tại sao phải xuyên không, tại sao phải trọng sinh cho mệt.Nhưng bây giờ ai có thể nói cho cô biết đây là tình huống gì không? Làm sao cô một lần nữa lại quay về ngày hôm qua, một lần nữa lại rơi vào bi kịch? Cô không phải người thông minh, gặp chuyện như vậy tất nhiên thấy rối loạn, nghĩ mãi không biết làm cách nào để thay đổi.
Cuối cùng cô không nghĩ nữa, quyết định đi tắm để lấy lại tinh thần.Khúc Phương bước vào nhà tắm và y như hôm qua dẫm phải vũng nước ngã đập gáy vào bồn rửa mặt đau điếng. Bắt đầu một ngày mới đã gặp phải chuyện không may, hôm qua cũng vậy. Chuyện nhỏ như thế mà không tránh được thì làm sao có thể thay đổi được toàn bộ chuyện đã phát sinh. Càng nghĩ cô càng thấy cuống. Thậm chí cô còn cho rằng, chỉ cần mình không ra khỏi nhà tắm thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nữa.
Một lúc lâu sau cô mới tắm xong, dọn dẹp qua rồi mặc áo choàng tắm bước ra, ngồi trước bàn trang điểm tự nhìn mình trong gương thấy hiện lên hình ảnh một thiếu nữ trẻ trung. Vậy mà bao nhiêu năm qua cô luôn miệng bị gọi chị Khúc, chị Khúc, làm như thể cô đã nhiều tuổi lắm rồi.Bình thường cô rất ít quần áo, ngăn kéo đựng đồ trang điểm toàn loại quá hạn chắc do mua đã lâu. Cô luôn thấy hài lòng với dung nhan của mình, để mặt mộc không trang điểm, chồng cô bảo thích cô như vậy hơn là nhìn phụ nữ son phấn lòe loẹt. Bởi vì theo ý chồng mà toàn bộ quần áo của cô đều có màu tối hoặc màu trắng tinh khiết chất liệu dày dặn kín đáo. Không ngờ anh ta vừa nói thích cô như vậy sau đó lại đòi ly hôn, đúng là đàn ông mồm nói một đằng nhưng tâm một nẻo.
Muốn trang điểm nhưng toàn đồ quá hạn không dùng được nên cô không dám bôi lên da. Da cô vốn dĩ trắng và dễ bị dị ứng, bôi một ít lên thôi là nổi từng mảng đỏ.Do dự một lúc, hay là như mọi khi, chỉ cần bôi kem chống nắng là được. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương trông thật khó coi, cô không thể như vậy đi gặp chồng. Cô trọng sinh trở lại không thể để một lần nữa rơi vào bi kịch như ngày hôm qua.
Khúc Phương chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt một lần nữa, nước mắt hòa lẫn cùng dòng nước máy thi nhau chảy xuống. Cô không thể hèn yếu như vậy, cho dù không thay đổi được sự thật thì phải cố gắng vượt qua xem sao.
Cô lại ngồi trước bàn trang điểm, tay chân lóng ngóng tô vẽ, hết lớp phấn này đến lớp phấn kia được bôi lên trông như cái mặt nạ. Mắt và lông mày kẻ thật đậm. Khuôn mặt vốn thanh tú giờ nhìn không ra kiểu gì. Trang điểm là một môn nghệ thuật. Có người được ban cho năng khiếu thiên bẩm, có người không. Khúc Phương thuộc kiểu người thứ hai. Cô trang điểm xong nhìn không đẹp nhẹ nhàng tự nhiên như khi để mặt mộc. Chẳng qua không muốn tái diễn lại cảnh hôm trước nên cô vẫn kiên trì trang điểm.Không muốn mặc lại bộ quần áo kia. Lần đầu tiên cô lựa chọn cho mình một cái váy đen khá ngắn, áo trắng, tất màu da chân và đi giày cao gót. Mặc xong Khúc Phương không dám nhìn mình trong gương, cảm thấy không tự nhiên, chỉ muốn thay ra. Gương mặt bự phấn bắt đầu nổi vết đỏ, ngứa ngáy khiến cô muốn đi rửa ngay.Nhưng cô vẫn cố nhịn. Người trong gương nhìn khác xa với cô ngày thường. Nếu cô bỏ được thói quen đi cúi mặt mà tự tin ngẩng cao đầu chắc chắn dáng dấp sẽ rất giống với một cô gái thành thị chính cống.
Khúc Phương khập khiễng đi đôi giày cao gót bước đến chỗ hẹn . Khi từ xa nhìn thấy chồng ngồi đợi bên cửa sổ cô có chút thấp thỏm, đứng bên ngoài một lúc lâu, thấy chồng nghe điện thoại nét mặt vô cùng ôn nhu, vui vẻ, tâm tình xem chừng rất tốt, khiến cho Khúc Phương thấy hâm mộ người đang nói bên kia đầu dây điện thoại.
Chờ chồng nghe điện thoại xong cô mới đi vào. Lúc đứng bên ngoài cô đã soi gương mấy lần. Sợ cách trang điểm và quần áo chưa ổn, váy quá ngắn làm cô mặc không được thoải mái. Cô giống như lần đầu tiên hẹn hò với Chu Thần, sợ cách ăn mặc của mình làm anh ta không vừa ý. Mặc dù biết chồng sẽ nói gì nhưng cô vẫn có ý hi vọng.Cố gắng thả lỏng cơ thể, Khúc Phương đi từ từ đến bên chồng.Chu Thần thấy vợ đến muộn, quần áo lộ liễu, trang điểm loè loẹt, thoáng cái lộ vẻ khó chịu. Tâm trạng vui vẻ khi nãy nói chuyện điện thoại với Molly bỗng chốc biến mất.
” Tại sao lại ăn mặc thế này, khó coi ૮ɦếƭ đi được, trông như con bé trong hiệu gội đầu ấy”. Chu Thần mở miệng trách móc.Khúc Phương nhất thời xấu hổ, toàn thân chỗ nào cũng thấy không thích hợp. Cô ngượng ngùng giải thích: ” Buổi chiều có buổi gặp mặt giám đốc mới. Cấp trên muốn gặp toàn bộ nhân viên nên phải ăn mặc đẹp một chút”. ” Em chỉ là nhân viên tiếp thị, bán hàng chứ có phải bán thịt đâu, mặc như vậy coi sao được”.
Thấy điệu bộ của vợ lóng nga lóng ngóng, Chu Thần càng bực mình, kết hôn năm năm rồi, rõ ràng tình cảm đã ngày càng phai nhạt.Không phải anh ta không có tình cảm, chằng qua là anh ta thích Khúc Phương trẻ trung của năm năm trước chứ không phải một Khúc Phương luôn khúm núm sợ sệt của ngày hôm nay. Bây giờ anh ta nhìn Khúc Phương làm cái gì cũng không thuận mắt. Thêm mẹ chồng suốt ngày kêu ca phàn nàn về Khúc Phương đủ điều. Bình thường không sao, hôm nay khó mới thấy Khúc Phương có sự thay đổi, Chu Thần không chút lưu tình càng thêm nặng lời.
Tâm trạng Khúc Phương lúc này vô cùng thống khổ. Trang phục trông chẳng ra làm sao lại bị chồng cười nhạo. Nếu là năm năm trước, Khúc Phương sẽ không thèm để ý mà chạy mất. Nhưng bây giờ cô đã là vợ người ta, người cười nhạo cô chính là người sống cùng cô đã năm năm nên cô không thể bỏ đi.
” Ông xã vất vả rồi, xem ra sắc mặt không được tốt lắm, anh đi công tác mệt mỏi lắm phải không?”. Khúc Phương cố gắng chuyển hướng chú ý của chồng, ngồi xuống bên cạnh, toàn thân cứng ngắc.
” Đàn ông vất vả một chút có sao đâu. Em tới rồi thì gọi món đi, thích gì cứ chọn, không phải tiết kiệm”. Lời nói này so với hôm qua giống y như đúc.
Hôm qua Khúc Phương còn thấy tâm trạng ngọt ngào khi nghe những lời như vậy, giờ thấy thái độ quan tâm của chồng có vẻ không được tự nhiên. Khúc Phương chăm chú nhìn chồng, mọi biểu hiện của anh ta đều lọt vào mắt cô, trực giác phán đoán có điều gì đó không ổn.
Đang ăn, Chu Thần bị ánh mắt của Khúc Phương làm cho bối rối, quay ra hỏi mấy câu về mẹ và em gái mấy hôm ở đây như thế nào.
” Ổn ạ”. Khúc Phương không muốn nhắc đến họ. Cho dù nói gì đi nữa thì chồng cô cũng sẽ nghĩ mọi lỗi lầm đều do cô gây ra. Anh ta luôn cho rằng mẹ mình là người hiền lành, còn em gái là một cô bé ngây thơ, biết điều. Chỉ có cô là người không ra gì.
” Vậy thì tốt”. Hôm nay Khúc Phương tỏ ra ít nói, trong khi đó Chu Thần lại không được tự nhiên. Anh ta muốn tiếp tục câu chuyện nhưng thấy khó chủ động mở lời.
Bít tết được mang đến, hai người yên lặng ngồi ăn. Khúc Phương thỉnh thoảng ngước lên nhìn chồng. Dáng dấp của anh ta thật ưu nhã đẹp mắt, động tác cắt bít tết giống như quý ông quý tộc phương Tây. Người đàn ông đẹp như vậy là chồng của cô sao? Phải chăng cô là người phụ nữ may mắn?
Bỗng Chu Thần nói một câu phá vỡ sự yên tĩnh: ” Chúng ta ly hôn đi”.
Cuối cùng thời khắc này đã tới. Khúc Phương dùng sức nắm chặt dao trong tay cố không cho rơi xuống, ngẩng đầu, trong mắt đã ngập tràn nước, hỏi: ” Tại sao?”.
” Chúng ta tính cách không hợp. Nếu tiếp tục sống cùng sẽ không hạnh phúc. Chi bằng chia tay sớm để khỏi ảnh hưởng đến nhau”. Chu Thần nói một cách thận trọng, vẻ mặt tỏ vẻ chân thành, sự chân thành khiến người khác nghĩ rằng anh ta nói thật, quả là có mị lực.
Khúc Phương liên tục lắc đầu, nước mắt chảy đầy mặt, son phấn trôi nhòe nhoẹt trông thật khó coi.
” Không thể như vậy được”. Khúc Phương nói giọng run run, kiên quyết không chấp nhận sự thật.
Chu Thần thấy bộ dạng khổ sở của Khúc Phương thì tỏ ra chán ghét, quay đầu không nhìn thẳng vào cô nói: ” Cô đừng cố tình cản trở nữa, thỏa thuận ly hôn tôi đã nghĩ rồi, cô nên xem qua đi, tôi có việc đi trước, sau này sẽ có luật sư đến tìm cô”.
Lúc này điện thoại của Khúc Phương vang lên, là mẹ chồng gọi đến. Khúc Phương càng cảm thấy tủi thân, không cần nghe cũng biết bà định nói gì, mở miệng ra là mắng mỏ, bất kể cô đối tốt bao nhiêu chăng nữa vĩnh viễn cũng chỉ là chì triết. Đang định tắt đi thì Chu Thần giật điện thoại lại.
” Mẹ kiếp, điện thoại không nghe thì còn coi mẹ chồng ra gì nữa. Cô xem lại thái độ của mình đi”. Chu Thần bực mình trách móc rồi cầm điện thoại nghe.
Đầu bên kia , giọng mẹ chồng vẫn oang oang như cũ, tuy điện thoại do chồng cầm nhưng cô vẫn nghe rõ mồn một. ” Cô mua đồ ăn gì cho chúng tôi vậy? Cứng như vậy định hại ૮ɦếƭ tôi sao? Viên Viên nói đúng, cô là loại người không ra gì. Lấy cô về làm dâu họ Chu tám đời không có phúc. Thần Thần về chưa, tôi muốn nói chuyện”.
” Mẹ, con đây”. Chu Thần hiển nhiên không nghĩ mẹ mình ngày thường hiền lành như vậy hôm nay lại tỏ ra hung hãn, cầm điện thoại cách xa tai .
” Thần Thần à, con đi công tác về có mệt lắm không? Mẹ đi xe về rất khỏe. Đúng rồi, cái túi kia mẹ thích lắm, giúp mẹ cảm ơn bạn con nhé. Nói là bạn tốt quả không sai, người có phong cách Tây, bụng da trong sạch”. Vừa nghe giọng con trai, bà thay đổi ngay thái độ, lúc nãy mới tức giận bừng bừng giờ chuyển hưởng nói giọng đầy vẻ yêu thương.
Mặc dù hôm qua đã nghe qua một lần, hôm nay nghe lại lần nữa trong tâm can Khúc Phương vẫn thấy buồn tủi. Nhìn chồng đang cười nói qua điện thoại với mẹ chồng, cô không thể tin nổi anh ta mới vừa nói lời ly hôn.
” Molly đúng là có mắt thẩm mĩ. Mẹ thích cái túi đấy là được rồi. Cô ấy nói lần sau sẽ mua thêm cho mẹ một cái nữa đấy”. Chu Thần nghe mẹ nói thích cái túi mà Molly mua cho thì cảm thấy cao hứng, được thể khen thêm mấy câu.
Hai mẹ con quang minh chính đại nói chuyện điện thoại với nhau về cô gái Molly nào đó. Nghĩ đến hôm qua lúc đưa mẹ chồng ra ga, có nghe em chồng nói về một cô gái xinh đẹp, cô dần dần hiểu ra.
Lúc chồng nghe điện thoại xong thì nước mắt Khúc Phương cũng đã khô trên khuôn mặt nhòe nhoẹt son phấn trông vô cùng khó coi.
” Anh quan hệ với người phụ nữ khác. Đây mới là lý do muốn ly hôn với em sao?”. Khúc Phương không biết lấy dũng khí từ đâu, lớn tiếng hỏi.
Chu Thần nhìn điệu bộ tức giận của cô không ngờ người phụ nữ vốn yếu đuối kia lại có lúc như thế này.
” Tôi nói rồi, tôi muốn ly hôn vì chúng ta không hợp nhau. Cô nhìn lại bản thân mình đi. Đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn chỉ là nhân viên tiếp thị, như vậy thì giúp tôi được cái gì? Công việc của tôi cô chẳng biết cái quái gì cả”. Chu Thần không thấy chột dạ khi bị Khúc Phương hỏi vậy, ngược lại còn lên tiếng chỉ trích cô như thể anh ta đã phải nhịn cô lâu lắm rồi.
Khúc Phương biết chồng mình cho dù có sai mười mươi thì với tài ăn nói của mình, cô không thể nói lại anh ta.
Cô chỉ biết lẩm bẩm nói lại câu lúc nãy, không biết nói cho mình nghe hay nói cho chồng biết ” Anh có người phụ nữ khác rồi đúng không? Vậy là em hết hi vọng rồi sao?”
” Cô đừng gây sự nữa. Khúc Phương, tốt nhất chúng ta nên ly hôn đi, nếu không sợ rằng cô đến đất cũng không có chỗ mà đi đâu”. Chu Thần hết kiên nhẫn, ném ra mấy câu trước khi bỏ đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc