Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 72

Tác giả: Hằng Tâm

Khoáng mạch, khô lâu quỷ dị gian trá
“Hô, mệt ૮ɦếƭ ta đươc, đánh nhau với đám vong linh sinh vật không biết mệt này, thật đúng lạ mẹ nó không phải người. Nếu số lượng bọn chúng nhiều hơn, sợ rằng không có quốc gia nào có thể là đối thủ của chúng nó!”
Dẫn mọi người đi qua thi thể của đón vong linh sinh vật đến chỗ bốn người Mạn Nỗ Ai Nhĩ, Diệp Phong thu hồi song kiếm, rồi ngồi xuống mặt đấy, điểm lên cây thanh sảng tiêu hồn, và lắc đầu thở dài.
“Dĩ nhiên, không ăn không uống tác chiến cùng đám vong linh sinh vật chẳng biết mệt mỏi đau đớn này, có mấy quốc gia có khả năng. May mà bọn chúng không nhiều, cũng là mục tiêu tiêu diệt của Quang Minh giáo đình, nếu không khẳng định hậu quả thật nghiêm trọng!” Mạn Nỗ Ai Nhĩ cũng đồng tình.
“Thế sự vô thường, nói không chừng đến một lúc nào đó sẽ có một đoàn vong linh sinh vậy khiêu chiến các nước!” Diệp Phong đùa giỡn, rồi quan sát thạch bích chung quanh, hướng Mạn Nỗ Ai Nhĩ hỏi:” Đại sư, người ở đây có phát hiện vị trí của quáng mạch (mỏ khoáng thạch) không?”
“Bên trái, phía dưới bên trái thạch bích, mau theo ta!” Ma Nỗ Ai Nhĩ thở một hơi, nghe hỏi xong liền chỉ cho mọi người về phía bên trái của thạch bích. Cũng chỉ bởi lão vừa lúc trước để ý rồi phát hiện ra chỗ của quáng mạch.
Diệp Phong nhìn theo hướng chỉ của Mạn Nỗ Ai Nhĩ, và lập tức gọi mọi người lên đường. Mạn Nỗ Ai Nhĩ gọi hai gã cực điện kiếm sĩ, đem quáng mạch mà lão lúc trước phát hiện ở địa phương này. Lão H**g phấn rồi đưa ra một khối quáng mạch gần bằng nắm tay, đối diện với Diệp Phong mà nói: “Đoàn trưởng, người xem, năm đó ta bị khối quáng mạch này hấp dẫn, mới phái hiện ra nơi này có quáng mạch. Thật không tưởng được, sau nhiều năm quay lại, chúng vẫn còn ở đây!”
Nơi này đều có vong linh sinh vật, căn bản không ai có thể vào đây được. Diệp Phong nhìn sự H**g phấn của Mạn Nỗ Ai Nhĩ, trong lòng cười thầm, cầm lấy miếng quáng thạch mà quan sát, cảm giác như đây giống như thiết, không nghĩ cái địa phương này cổ quái thật. Tên gia hỏa này căn bản không hiểu cái đồ này!
“Đoàn trưởng, cái miếng này có thể giống như cương thiết, người để Ai Đức dùng cương đao chặt thử xem độ cứng của nó.” Mạn Nỗ Ai Nhĩ nhìn thấy hình dáng khó hiểu của Diệp Phong, mở miệng nhắc nhở, khẩu khí có phần tự tin.
Đúng a. Diệp Phong nghe xong liền tỉnh ngộ, đem miếng quáng thạch đưa cho Ai Đức, bảo gã chém một đao xuống xem.
“Cái thứ đồ chơi này bị ta chém một đao mà không tan thành mảnh vụn ư?” Ai Đức tiếp nhận quáng thạch nhìn một lúc, cảm giác hình như nó cũng có điểm phân lượng, bất quá, có thế nào thì nó cũng trông như thiết, trong lòng cười thầm một trận, phóng người lên, phất tay bổ một đao xuống quáng thạch, nhất thời tiếng kim thiết vang lên loảng xoảng, cương đao của Ai Đức mở ra được một lỗ hổng nhỏ.
“Trời ơi, không thể nào!” Ai Đức yêu thương nhìn khảm đao bảo bối của mình, không tài nào nghĩ được tại sao miếng khoáng thạch lại cứng rắn như vậy.
“Ha ha ha, phát tài, phát tài rồi, nhanh , La Phi, nhanh đào cho ta xem diện tích quáng mạch như thế nào…..” Diệp Phong thấy cương đao không chỉ chém đứt quáng thạch mà còn tạo ra một vết nứt nhất thời song nhãn H**g phấn phóng xuất sắc thái tham lam, gợi ý linh ngưu chiến sĩ La Phi mượn bọn Liệt Diễm kỵ sĩ loại Kích phương thiên họa, giao cho Mạn Nỗ Ai Đức chỉ huy bắt đầu đào bới.
Ngoại trừ linh ngưu chiến sĩ không có tham gia trận chiến cùng bốn người Mạn Nỗ Ai Nhĩ, những thành viên Tư Lược đoàn còn lại vừa mới đánh nhau xong với vong linh sinh vật đều hết sức mỏi mệt. Bất quá mắt đã kiến thức độ cứng rắn của quáng thạch vô danh này, trong lúc nghỉ ngơi nhàn nhã liền tập trung xung quanh linh ngưu chiến sĩ xem bọn họ đào bới, trong lòng thầm cảm khái, nếu như có thứ quáng thạch này làm VK và khải giáp khẳng định có thể tăng cường lực công kích cùng phòng ngự.
Dưới sự chỉ huy của Mạn Nỗ Ai Nhĩ, những linh ngưu chiến sĩ lực đại không biết mỏi mệt điên cuồng đào bới, phát hiện quáng mạch dưới đất diện tích kéo dài vô cùng tận, căn bản nhất thời không thể chỉ vài trăm tên linh ngưu chiến sĩ mà đào hết được.
Diệp Phong thấy vậy, miệng cười cơ hồ không thể đóng lại được, trong đầu sảng khoái liếc nhìn thành viên của Tư Lược đoàn một cách gian trá rồi mơ tưởng đến khi dùng thứ quáng thạch này kiến tạo VK và trang bị.
Mạn Nỗ Ai Nhĩ đang lúc cao hứng bất chợt nghĩ đến vấn đề Diệp Phong có thể sử dụng cả Quang Minh đấu khí lẫn Hắc Ám đấu khí, lại nhờ cực điện kiếm sĩ đưa lão bước đến trước mặt Diệp Phong, nghi vấn hỏi: “Đoàn trưởng, người làm sao có thể cùng lúc sử dụng Quang Minh và Hắc Ám đấu khí vậy?”
Tên Ai Nhĩ này vốn là một luyện kim thuật sĩ bị tàn phế cả hai chân, bây giờ sống cùng mọi người ở đây rất hòa thuận, Diệp Phong thập phần coi trọng lão, nghe lão hỏi liền mỉm cười giải thích, nhân vì liên quan đến việc vô ý dung hợp Hắc Ám ma kiếm nên ngoài ý liệu đạt được Hắc Ám đấu khí.
Mạn Nỗ Ai Nhĩ vừa được nghe nói hắc sắc trường kiếm mà Diệp phong sở hữu chính là vật chí bảo của Ma tộc trong truyền thuyết, lập tức chấn động nhìn Diệp Phong thỉnh cầu: “Đoàn….. đoàn trưởng, có thể để ta xem Hắc Ám ma kiếm một chút được không?”
Diệp Phong trong lòng cũng không câu nệ chuyện gì cả, việc nhỏ này tự nhiên chẳng cự tuyệt, hoán xuất Hắc Ám ma kiếm, để mặc Mạn Nỗ Ai Nhĩ tùy ý đánh giá. Đối với sự si mê của Mạn Nỗ Ai Nhĩ mà nói, không có sự vụ gì lại có thể sánh ngang được với sự hấp dẫn của thần khí.
Kiệt Nã Tư trông vào sơn động tối tăm không nhìn thấy tận cùng, đồng thời cẩn thận quan sát Hắc ám ma kiếm ở trong tay Mạn Nỗ Ai Nhĩ, hướng tới Diệp Phong hỏi: “Đoàn trưởng, chúng ta đi được chẳng mấy thời gian thì vô tình chạm mặt bọn vong linh sinh vật, bây giờ đã đào tới quáng mạch rồi, chẳng lẽ chúng ta còn phải tiếp tục thâm nhập nữa hay sao?”
“Đương nhiên, đào được quáng mạch rồi thì tiến hành điều tra mục đích của bọn vong linh sinh vật tại sao tụ tập lại hết vào lúc này. Nếu không sau này sao chúng ta có thể an tâm được chứ? Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lát đi rồi chúng ta tiếp tục do thám tình hình ở đây. Nếu thấy có siêu câp vong linh sinh vật, trước tiên sẽ lui ra ngoài rồi tìm biện pháp loại trừ tiêu diệt triệt để.”
Diệp Phong cao hứng chỉnh sắc hạ lệnh. Trước tiên để cực điện kiếm sĩ đưa Mạn Nỗ Ai Nhĩ đi ra ngoài thông tri cho bọn người Lộ Lộ yên tâm. Cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lúc để liễu giải bớt sự mệt nhọc sau trận kịch chiến rồi dẫn bọn người còn lại cẩn thận hướng đến sơn động trong thâm sơn đi tới. Vì quáng mạch quý giá, nhất định phải dọn dẹp hết cái mầm hậu họa này.
Cùng với sự di động của Tư Lược Đoàn, mặt trước của sơn động âm u cũng dần dần bị ánh sáng chiếu soi, ở cái sơn động tĩnh lặng này, ngoại trừ tiếng bước chân của đoàn người, tuyệt không có bất cứ thanh âm nào khác nữa. Sự yên lặng đến mức rùng rợn làm bọn họ đôi khi cảm thấy vô cùng khủng pố, tâm trạng càng lúc càng kinh hãi cùng với bước chân càng lúc càng đi tới gần sơn động. Dù sao nơi này cũng tụ tập các siêu cấp vong linh sinh vật, trước khi chưa định hình được hoàn cảnh ở đây, hay là cẩn thận là tốt hơn cả!”
“Đoàn trưởng, đích thực địa hình ở đây hết sức cổ quái, lúc chúng ta tiến vào động thì nó như càng lúc càng mở rộng ra, bây giờ thì thật sự càng bước thì sơn động càng hẹp lại.” Bạch lang kỵ sĩ Kiệt Khắc, cưỡi kỵ lang, xem xét khắp nơi trong động, do thám khắp địa hình xung quanh rồi quay lại hướng đoàn trưởng bẩm báo mọi sự.
“Ài, ta cũng nhận thấy cái này có vấn đề, mọi người hãy cẩn thận, gặp nguy hiểm lập tức lui lại!” Diệp Phong gật đầu ứng thanh, chỉnh sắc nhắc nhở mọi người.
Chúng nhân tay cầm ngọn đuốc, bước dọc theo con đường càng đi càng hẹp ở sơn động thâm sâu, đến được một địa phương có thể chứa đến mười người, phát hiện phía trước có góc ngoặt, hơn nữa ẩn ước có ánh sáng phát ra từ đó.
Diệp Phong nhíu mày giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, Ai Đức nhìn ánh sáng chỗ góc rẽ, nuốt nước miếng, lo lắng hỏi Diệp Phong: “Lão đại, làm gì bây giờ? Chỗ xó xỉnh kia không biết có mai phục không nữa?”
“Các người lui về sau hết đi, để ta đi xem thử.” Diệp Phong tay phải hoán xuất Hắc Ám ma kiếm, phân phó mọi người lùi lại phía sau, tự mình từng bước một đi tới góc rẽ, xoay người nhìn vào, ánh mắt kinh hãi nhìn thấy một tình cảnh hết sức rúng động lòng người, không nhịn được, trợn mắt há hốc cả mồm ra.
Sau ngã rẽ là một không gian trống trải, rộng lớn, chỉ có duy nhất một ngọn du đăng đang cháy, quy mô so sánh với nơi bọn người Diệp Phong vừa chém giết với vong linh sinh vật đều chỉ có hơn chứ không kém, dung nạp cả ngàn người cũng không thành vấn đề.
Làm Diệp Phong kinh ngạc không phải vì tọa động này mà là ở trung tâm động có bộ thạch ghế đơn giản nổi bật lên một bộ xương khô mặc pháp bào màu trắng, cánh tay phải ôm bên mình một u linh câu hồn mĩ diễm xích lõa mê người, còn cánh tay trái chỉ còn lại xương thì lay động hướng đến chỗ hắn chào hỏi. Tình cảnh xem ra cực kì quỷ dị.
“Việc này, việc này…..chả lẽ bà mẹ nó cũng là có chuyện như vậy à?”
Vong linh sinh vậ mặ dùóởữ tư duy tríuệ nhưng chúg mộ khi bịong linh phá sư từinh giớ gọ màuc1đế, thìhỉiế nghe mệh lệh từong linh Vu sư. Trướ mắ trốg rỗg khi không cóong linh Vu sư ởuc1đây, mộ bộương khô thếhưng cóinh hồ, phấ tay đố vớ chíh mìh chà hỏ. Loạ sự tình không thểưởg tượg đượ này, Diệ Phong phân vân suy nghĩụ lọ tríhớrong đầ tấ cảuc1đố vớ vong linh sinh vậ, cũg không tưởg tượg ra đượ mộ cáh giả thíh hợ lý
“Chào, người sởữ Quang minh, Kắ á hai loạ đấ khíhậ làiế sĩổuá, ngươi tố!”
Tự tạ Diệ Phong suy nghĩhông giả thíh ra đượ, đố diệ vớ bộương khô khiế mộ lầ nữ bộã hắ thậ sựung độg thầ tìh. Bộương khô này tựhiên mởiệg nó chuyệ, hơn thếữ thanh âm sa sa sắ nhọ, kẻhá nế nghe phả, cóhểhậ ra âm thanh chấ độg trong tai.
Bộương khô đíh xá cóhểó? Lạ cò biế hắ sởữ Quang Minh, Hắ Ám hai loạ đấ khí Chẳg lẽắ vừ mớ nhì lé trậ chiế? Diệ Phong nhí mà nhì bộương khô, tâm trạg âm thầ kinh hã, nó như thếà hắ cũg không tưởg đượ trướ mắ cóhú gìuc1đóhông minh bạh.
Đoà trưởg mộ mìh tiế lên quan sá tìh huốg, Tư Lượ quân đoà mọ ngườ đề khẩ trương nhì theo, không ai dá lên tiếg, bở âm thanh sa sa sắ bé từộương khô phá ra, tạ trong sơn độg tĩh lặg âm sâm, mọ ngườ củ Tư Lượ đoà tựhiên cũg đề nghe thấ âm thanh rấ rõiếg bướ chân.
Mắ thấ đoà trưởg nhấ bộiậ mìh vẻặ cảh giá bên kia, Khả Đặ, Ai Đứ, Ba Nhĩ Kiệ Khắ, La Phi, Lạ Phỉhĩ Kiệ Nãư bả ngườ đề chăm chúhì cảh giá theo.
“A, chư vị võ công đúng là cường giả, các ngươi rất tốt!” Bọn Khải Đặc bảy người vừa nhìn qua, khô lâu liền phất tay mở miệng đối với bọn họ chào hỏi.
“Cái này là khô lâu gì vậy?”
Ngoại trừ sắc mặt giật mình của Lạp Phỉ Nhĩ, sáu người còn lại đều trừng mắt hô lên kinh ngạc, lá gan của Ai Đức tương đối nhỏ, càng khẩn trương lánh mình đến sau lưng lão Đại. Tên gia hỏa này chỉ được cái khi nhuyễn phạ ngạnh ( ăn *** kẻ yếu).
“Ha ha, vị này cầm quái đao chắc là chiến sĩ mập mạp, ta kinh khủng vậy sao?” Khô lâu hướng Ai Đức ở sau lưng Diệp Phong hỏi, tiếng cười cực kì khó nghe.
Trời, hôm nay lão tử rốt cục hiểu được thế nào là cười mà như khóc. Rốt cuộc nó là con gì thế? Ra tay giết nó….. ôi….. không được, phải bắt sống nó để tìm hiểu xem nó là cái gì….. Diệp Phong trong đầu nhanh chóng suy tính.
Nhìn bên kia thành viên Tư Lược đoàn tò mò nghĩ tới, Diệp Phong phất tay ý bảo bọn họ dừng lại, khách khí hướng khô lâu hỏi: “Vị khô lâu….. ách….. tiên sinh, ngươi là vong linh Vu sư gọi về sao? Có thể mời chủ nhân của ngươi đến hay không?”
“Ha ha, ta biết các ngươi bây giờ chắc là có rất nhiều nghi vấn, không cần lo lắng, mời đến động đàm đạo.” Khô lâu không lập tức trả lời vấn đề của Diệp Phong, ngược lại còn dùng tiếng cười kinh khủng của hắn, khách khí thỉnh bọn Diệp Phong đến động.
Tình huống bên trong động một mực sáng sủa, Diệp Phong từ khiếp sợ đã khôi phục lại bình tĩnh, nghe khô lâu nói, phát giác ra đối phương là một khô lâu quái dị, phe ta nhiều người như vậy thì xá gì nguy hiểm, liền nhỏ giọng đối với bọn Khải Đặc bảy người nói, đến gần sát phía sau là lập tức động thủ chế ngự khô lâu, sau đó tiếp đón những thành viên Tư Lược Đoàn Tiến vào *** động.
“Hắc hắc, thật là ngu xuẩn, tất cả các ngươi đều đã bị lừa!”
Khô lâu vẫn lẳng lặng nhìn bọn người Diệp Phong tiến vào trong động, đột nhiên đứng dậy phát ra một trận cười quái dị chói tai. Dưới chân đám người Diệp phong trong nháy mắt xuất hiện mấy ngàn câu hồn u linh tiến vào trong cơ thể bọn họ.
Không xong!
Diệ Phong tạ trong đầ cá ýiệ nhanh chóg xuấ hiệ , thân hìh cùg ýhíiề mấ đi năng lự khốg chế thân ngườ ngãuốg, linh hồ u linh bắ đầ thao túg, trong đầ thoág hiệ đủoạ sựiệ hiệ ra, U Nguyệ nhi, Mộg Hinh triề miên cá cảh tượg, dụ hỏ bắ đầ tăng lên.
Cò lạ Tư Lượ đoà cá thàh viên kểảa sủg trong đó cũg đề như Diệ Phong giốg nhau, ngãuốg đấ trên mặ đấ bịâu hồ linh khốg chế trong đầ đề nghĩuc1đế cá cảh tượg giao hợ, trong cơ thểụ hỏ trởên điên cuồg không thểhốg chế kẻhiế địh lự mộ chú, thậ chíuc1đãắ đầ tiết thân.
Câu hồ u linh, vong linh sinh vậ tố quỷịuc1âm độ, mặ dùhỉàam giai cấ bậ, nhưng linh hồ chi thể cóhểuyên thấ hế thả chướg ngạ, thậ chíóhểuc1ẩ khíứ nấ trong mặ đấ cũg váh tườg, chỉầ làinh vậ sốg cóhu cầ giao hợ, bịhúg xâm nhậ trong cơ thểiề không ngừg sinh ra dâm dụ. Nế không cóuang minh tịh hó cứ, hạhân thoá hư màhế. Bấ quáâu hồ u linh cóhượ điể tríạg, chíh làhông đượ thấ áh ság mặ trờ, chỉầ bị́h dương chiế và, liề lậ tứ hồ phi pháh tá.
Câu hồ u linh đíh sốượg vượ xa thàh viên tư lượ quân đoà, lú nà cò cóộ nử sốượg không cóon mồ. Bộương khô nhì mấ ngườ thàh viên tư lượ đoà tiế thân, ha ha cườ to, đi tớ bên cạh Diệ Phong, bạh cố hung hăng dẫ ná bụg dướ Diệ Phong, mắg nó:“ Bọn ngu ngố không biế trờ cao đấ rộg, không ngờ *** nhiều vong linh sủng vật của ta như thế,còn đem ta, vị vong linh vu sư vĩ đại nhất, Luân Cát-Phách Khố Khắc, tưởng thành vong linh sanh vật. Hôm nay khốg chếuc1đượ kiế sĩổuá nà, sau đóiế thàh sủg vậ tố đắ lự củ mìh ha ha ha…..”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc