Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 149

Tác giả: Hằng Tâm

súc sanh dữ tiện hóa,giả công dữ chân công
“Di? Già Lặc ngươi từ khi nào có được ả xinh đẹp này vậy? Lại không thông tri cho huynh đệ ta cùng nhau hưởng thụ, ngươi thật không có nghĩa khí!”
Phía nam Quang Minh đế quốc đông phương tỉnh, trong phủ đệ thành chủ của Tư Nặc Nhĩ thành, Ma tộc tướng quân đọa lạc thiên sứ đệ nhị quân đoàn, bát giai Hắc Ám kiếm sĩ, hắc phát trung niên anh tuấn, đọa lạc thiên sứ Tạp La Lợi - Phí Đức đi vào phòng ngủ của lão hữu Hắc Ám tinh linh Già Lặc - Tây Cách, thấy một ả tóc xanh toàn thân xích lõa chính đang *** quỳ gối trên giường để cho Già Lặc từ phía sau cưỡi ngựa, mắt trách móc, miệng thì lên tiếng!
Ma tộc đọa lạc thiên sứ và Hắc Ám tinh linh, rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, màu tóc phổ biến là màu đen. Hắm ám tinh linh tướng quân đệ tam quân đoàn, bát giai Hắc Ám xạ thủ, Già Lặc - Tây Cách tuấn dật mê người, toàn thân xích lõa, xích lõa mĩ nhân bị hắn liên tục đưa lên cao triều, ngẩng đầu lên nhìn lão hữu ở cửa buồn bực nói:
“Tạp La Lợi, tiểu tử ngươi đúng là con mẹ nó có thể bảo là bất công ư. Ta ngày hôm qua tìm được phong tao mỹ nhân, ngươi ngày hôm trước rời đi, ngày hôm nay quay lại, ta làm thế nào báo cho ngươi cùng hưởng thụ? Muốn chơi đùa cứ việc nói thẳng, đừng nói với ta những lời như thế. Ta còn không biết ngươi là tên háo sắc ư?”
“Ha ha, ta đã nói quá, Già Lặc vĩnh viễn là hảo huynh đệ hiểu rõ ta nhất. Hôm nay hai huynh đệ chúng ta, cùng nhau làm cho tiểu tiện nhân này biết sự lợi hại của nam tính Ma tộc!”
Tạp La Lợi ha ha cười to vô sỉ, đi tới bên giường, nhanh chóng Th** y, dày vò cái miệng nhỏ của mĩ nhân, đưa vật tà ác kia, nhập vào trong mĩ nhân, cùng lão hữu một trước một sau *** gian dâm mỹ nhân. Hai súc sinh tiêu chuẩn và một ả tiện hóa!
“Tạp La Lợi, ngươi và Kì Khoa đến trợ giúp Tam Liên thành, sao nhanh như vậy đã trở lại? Cái liên quân được gọi là ngu ngốc đó không rút lui rồi ư?” Già Lặc đang làm hành vi súc sinh, tò mò hướng về trước mặt lão hữu hỏi.
“Đừng nói nữa, đám hỗn đản kia đều là ngu ngốc. Gần chín mươi vạn binh lực, căn bản không thể công được bảy mươi vạn quân của chúng ta đóng ở Tam Liên thành, nhưng chúng không biết đường mà lui binh. Đại ma vương muốn điều bộ phận quân binh của ba thành khác của chúng ta vây công, nhất cử tiêu diệt lũ ngu ngốc này. Ta phụ trách trở về điều binh!” Tạp La Lợi nghĩ về liên quân ngu ngốc của đại lục, khinh thường cười lạnh.
Ma giới mỗi chủng tộc đều có một vị vương giả, nhưng toàn bộ đều nghe lệnh Hắc Ám đại ma vương. Già Lặc nghe Tạp La Lợi nói xong, lập tức đình chỉ động tác, vội la lên: “Đại ma vương lệnh ngươi điều khiển binh lính, ngươi không mau đi làm còn có tâm tư chơi đùa nữ nhân, ngươi chán sống rồi à? Chúng ta mau đi triệu tập binh lính!”
“Gấp cái gì, trước mặt Ma tộc chúng ta, liên quân ngu ngốc này bất quá là rác rưởi mà thôi, trước tiên phải thỏa mãn Nhục dc đã…..” Tạp La Lợi hưởng thụ sự hầu hạ của phong tao lãng nữ, khinh thường cười to. Song, nói còn chưa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận nổ ầm ầm, làm hắn hoảng sợ.
“Già Lặc tướng quân, không hay, chúng ta bị một lượng lớn hắc cầu nổ mạnh tập kích, hơn nữa, hắc cầu tản mát ra khói đen bên trong có kịch độc!” Ngoài phòng ngủ, một gã Hắc Ám tinh linh truyền lệnh binh, kinh hoảng hô to bẩm báo. Bầu trời sau lưng hắn, có thể thấy lượng lớn hắc cầu, từ phía nam *** thành, nổ mạnh ầm ầm!
“Cái gì?!” Già Lặc và Tạp La Lợi nghe vậy lập tức giật mình, mặc xong quần áo đi ra khỏi phòng ngủ ngẩng đầu quan sát.
“Này…..này…..này hình như là đạn pháo mà các lão đồng lứa đồn đại? Đúng vậy, cái này khẳng định là đạn pháo của địa tinh hỏa pháo!” Già Lặc ngẩng đầu nhìn hắc cầu trong không trung nhíu mày kinh hô.
“Địa tinh hỏa pháo đến nay còn tồn tại? Đại chiến năm trăm năm trước không nghe nói Quang Minh đại lục có địa tinh hỏa pháo a? Hơn nữa khói đen có kịch độc là như thế nào?” Tạp La Lợi giật mình, nghe Già Lặc nói xong càng thêm giật mình, đồng thời không giải thích được vì sao khói đen trong đạn pháo lại có kịch độc!
“Tạp La Lợi tướng quân, ngoài phương nam năm dặm đột nhiên xuất hiện lượng lớn liên quân bộ đôi quân địch, hình như là đào đường hầm đến đây!” Một gã đọa lạc thiên sứ đại đội trưởng phụ trách mang binh tuần tra tại Tư Nặc Nhĩ ngoài thành, lo lắng bay tới hướng Tạp La Lợi bẩm báo!
“Không xong, Tạp La Lợi, ngươi mau thống lĩnh đọa lạc thiên sứ còn thừa trong thành, hợp với Hắc Ám ma long đến phương nam xem là ai khai pháo. Nếu có thể nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt pháo thủ, ta lập tức điều bộ đội đi giúp ngươi!!” Hắc Ám tinh linh Già Lợi kinh hô thúc giục Tạp La Lợi.
“Hảo, ta đi xem rốt cuộc là có chuyện gì!” Tạp La Lợi nghe xong gật đầu, dẫn đọa lạc thiên sứ đại đội trưởng, đập cánh bay đến doanh trại của đọa lạc thiên sứ, chuẩn bị theo lời Già Lặc nói, dẫn đệ thập đọa lạc thiên sứ đoàn, cùng với mười con Hắc Ám ma long đi xem tình hình.
Đọa lạc mục yêu Kì Khoa tướng quân, dẫn chín đọa lạc mục yêu đoàn, cùng Tạp La Lợi đi trợ giúp Tam Liên thành. Gây giờ Tư Nặc Nhĩ thành Ma tộc binh lính còn lại chỉ có khoảng hai mươi hai vạn, trong đó đọa lạc thiên sứ và mục yêu tất cả đều cực kỳ thiếu. Già Lặc nhìn Tạp La Lợi bay đi, lập tức cất bước rời đi, chuẩn bị đi tìm hủ thực thụ ma, bạo thực cự ma hai vị tướng quân.
Phương nam năm dặm ngoài Tư Nặc Nhĩ thành, Mạt La đế quốc đệ nhất đến đệ tam quân đoàn, Quang Minh giáo đình dực nhân kiếm sĩ quân đoàn, hoàng gia Tư Lược đoàn của lưu manh đoàn trưởng, gần bốn mươi vạn đại quân nhân mã, theo đội ngũ tương ứng, mặt hướng về Tư Nặc Nhĩ thành ở phương bắc, hàng ngũ chỉnh tề, nhìn vào rất là to lớn, biển người núi người, gươm giáo thiết mã, thật là hùng vĩ!
“Hắc hắc, không nghĩ tới lão tử có thể thống lĩnh bốn mươi vạn đại quân, trên bình nguyên cùng Ma tộc chém giết. Có ý tứ, chẳng biết từ lúc khai chiến cho tới nay, đám Ma tộc rác rưởi bị oanh tạc, vẻ mặt bây giờ thế nào nhỉ??”
Lưu manh đoàn trường miệng ngậm cây Thanh sảng tiêu hồn, đứng phía trước đại quân, nhìn về gia nông pháo phía sau oanh tạc đạn pháo độc khí vào Tư Nặc Nhĩ thành, H**g phấn cười hắc hắc!
“Tử dạng nhân…..” Chủ giáo Á Sắt Lâm xinh đẹp đứng ở bên trái Diệp Phong, liếc mắt nhìn hắn mà buồn cười nhẹ giọng nói thầm.
Cát Lôi Tư nguyên soái đứng ở bên phải vị “thân vương tương lai” cũng chính là lưu manh đoàn trưởng, H**g phấn nhìn vị thân vương tương lai, thần tình cao hứng, tâm trạng cảm khái, vinh dự cùng Ma tộc chém giết đầu tiên, sẽ thuộc về Mạt La đế quốc bọn họ.
Dựa theo kế hoạch của La Kiệt bệ hạ và Ôn Tư giáo hoàng, liên quân năm nước sẽ giả tấn công, Tam Liên thành ở phương tây của Ma tộc, thật sự là tấn công Tư Nặc Nhĩ thành, muốn dẫn dụ Ma tộc điều động binh lính đi trợ giúp Tam Liên thành, sau đó nhân cơ hội binh lực ở Tư Nặc Nhĩ thành không đủ, ăn tươi Ma tộc tạp toái, chiếm cứ thành thị làm chỗ đứng, để đối phó với ba thành còn lại, hoặc là trực tiếp tấn công lên cấm kỵ chi sơn!
Bề ngoài giả công cần điều đi một lượng lớn bộ đội, cùng Tam Liên thành của Ma tộc dây dưa, trì hoãn thời gian công thành. Diệp Phong ngẫm lại không thể sử dụng gia nông pháo. Chỉ có thể cùng Ma tộc dây dưa một thời gian, không muốn để cho binh lính Mạt La đế quốc ૮ɦếƭ một cách vô nghĩa. Vì vậy để cho Cát Lôi Tư nhận nhiệm vụ chủ công, và yêu cầu dực nhân quân đoàn của Á Sắt Lâm hiệp trợ, như vậy bộ đội chủ công đều là người của hắn, hắn muốn đánh như thế nào, thì là đánh như thế!
Nhiệm vụ chủ công, là phải cùng Ma tộc ở Tư Nặc Nhĩ thành đánh đến chế mới thôi, các chủ soái của các nước còn lại đều không muốn nhận nhiệm vụ này, nghĩ rằng loại nhiệm vụ này tổn thất rất lớn. Năm nước chia ra thì tương đối tốt, hoàn toàn không nghĩ tới Cát Lôi Tư lại chủ động nhận nhiệm vụ này!
Ước Hàn công tước của dực nhân vương quốc, Khắc Lạp Khắc thủ lĩnh của cự nhân vương quốc, La Kiệt bệ hạ của Quang Minh đế quốc, cùng với Ôn Tư giáo hoàng, đều không phản đối Cát Lôi Tư thỉnh mệnh. Chỉ có La Luân khuyên Diệp Phong ngăn cản hành vi lỗ mãng này của Cát Lôi Tư.
Đáng tiếc, chủ mưu chính thức của sự tình này là Diệp Phong, không nhận hảo ý của lão trượng nhân, khảng khái tỏ vẻ nhiệt thành, có thể nhận trận đánh đầu tiên trong Thối Ma chiến tranh này, là vinh dự của binh lính Mạt La đế quốc.
La Luân đối với việc Diệp Phong và Cát Lôi Tư có thái độ giống nhau, không thể khác được. Ba chủ soái còn lại nghĩ đến không cần tổn hao binh lực, tự nhiên mừng rỡ cao hứng, cười thầm sự bốc đồng của Cát Lôi Tư và Diệp Phong.
Ôn Tư giáo hoàng tiếc nuối vì sợ sẽ có lượng lớn dực nhân giáo đồ hy sinh, hỏi ý của Á Sắt Lâm. Dưới tình huống Á Sắt Lâm không có ý kiến, đồng ý để dực nhân kiếm sĩ quân đoàn hiệp trợ Mạt La đế quốc tác chiến.
Diệp Phong này hóa điên để cho binh lính đi vào chỗ ૮ɦếƭ? Không, đương nhiên là không. Tên gia hỏa này là một tên ςướק chính hiệu mà!
Hắn vì để tránh đọa lạc thiên sứ Tư Nặc Nhĩ thành đi tuần tra, để tất cả bộ đội phối hợp đại địa kỵ sĩ đoàn, hao phí lượng lớn thời gian đào đường hầm hành quân. Dưới tình huống đọa lạc thiên sứ không thể tuần tra, tiến vào phạm vi xạ trình của gia nông pháo, chuẩn bị trước dùng đạn pháo độc khí oanh tạc kẻ địch, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, sẽ để cho binh lính xung phong!
“Ha ha, các huynh đệ, nhìn xem, hỏa quang tận trời thật là náo nhiệt. Loại công kích chiến lược này tuyệt đối là đặc quyền của Mạt La đế quốc chúng ta. Còn binh lính các quốc gia khác, trước tiên phá trận, đơn giản là không nghĩ rằng có hỏa pháo, giúp bọn họ làm giảm quân lực và sĩ khí quân địch.
“Hắc hắc, đúng vậy, binh lính Mạt La đế quốc chúng ta có một đặc quyền, Lôi Ân đoàn trưởng thật sự là có khả năng cho chúng ta tưởng nhớ. Không được gọi ngài là cầm thú nam tước, sau này nếu ta nghe được bọn họ gọi Lôi Ân đoàn trưởng là cầm thú, không đánh ૮ɦếƭ bọn họ không được!”
“Đúng, đúng vậy, nghe được một người đánh một người!!”
Binh lính Mạt La đế quốc, nhìn tình hình oanh tạc phương bắc, tất cả đều sĩ khí cao nhỏ giọng nghị luận. Tư Lược đoàn thành viên ở phía trước nghe được cực độ tự hào.
Trên không, Quang Minh giáo đình binh lính dực nhân kiếm sĩ đoàn nghe ngôn luận phía dưới, nhìn hỏa pháo phía sau, cùng với Tư Nặc Nhĩ thành bị oanh tạc ở phương bắc, thần tình đều rất hâm mộ, tâm trạng vô hạn cảm khái, quân đội xung phong đánh, có hỏa pháo oanh tạc hiệp trợ thật là tốt!
“Thanh thế của hắn càng lúc càng lớn a…..” Đoàn trưởng đệ tứ dực nhân kiếm sĩ đoàn, bát giai Quang Minh ma kiếm sĩ xinh đẹp thánh khiết Tuyết Lị - Đan Trạch Nhĩ nhìn Diệp Phong ngậm Thanh sảng tiêu hồn ở phía dưới, trong lòng cảm khái bội phục!
“Lôi Ân, đọa lạc thiên sứ quân địch đã bắt đầu hành động, địa tinh hỏa pháo công kích bọn họ khó khăn rồi, có muốn ta đi chặn bọn họ lại?” Chủ giáo Á Sắt Lâm xinh đẹp, nhìn đọa lạc thiên sứ Tư Nặc Nhĩ thành trong không trung bay tới, nghiêm mặt mở miệng hỏi tiểu tình nhân.
“Hắc hắc, bây giờ để cho các ngươi đi đánh lũ ngốc điểu kia,< hỏa thương Tư Lược đoàn của ta còn không thấy xấu hổ sao? Yên tâm, hủ thực thụ ma và bạo thực cự ma trong thành, không lâu nữa sẽ đến,
Diệp Phong tâm trạng đang phi thường hưởng thụ thanh âm nghị luận của binh lính phía sau, nghe tình phụ xinh đẹp hỏi xong, quay đầu hô: ”Phỉ Phỉ, nàng lên đi, để đọa lạc ngốc điểu trên không lĩnh giáo sự lợi hại của hỏa thương xạ thủ đoàn chúng ta!”
“Vâng, đoàn trưởng đại nhân!”
Tinh linh mỹ nữ Phỉ Phỉ đứng ở phía trước hỏa thương xạ thủ đoàn, nghe được chỉ thị của tình nhân, lập tức ứng tiếng lĩnh mệnh, dẫn hỏa thương xạ thủ đoàn của nàng, đi ra khỏi đội ngũ Tư Lược đoàn, nhanh chóng tiến lên phía trước, phân theo đội ngũ, ngồi xuống nâng S***g lên, bắt đầu nhắm bắn.
Bàn tử Ai Đức bỉ ổi thống lĩnh lôi đình đại đao đoàn, lập tức đi theo bước ra khỏi hàng, đứng giữa các xạ thủ, nhằm ngăn chặn công kích của địch nhân về phía bọn họ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc