Lưu Manh Hoàng Phi - Chương 37

Tác giả: Đông Trùng

Sáng sớm hôm sau, Đan Hoành xuất cung để về nhà, trước khi đi, Hoàng đế cố ý phái sáu thị vệ đi theo, phái nhiều người bảo hộ như vậy, đáng lí y phải an tâm mới đúng, thế nhưng ngay khi Đan Hoành vừa bước ra khỏi cửa, trống *** y đập thích thịch, y cảm thấy sẽ có sự phát sinh.
Đan Hoành vừa bước vào nhà, liền thấy cha hắn, các di nương cùng các tỷ tỷ, tỷ phu đều có mặt đông đủ, thật lâu mới gặp lại người thân, bọn họ dành cả buổi sáng để trò chuyện.
Sau khi dùng bữa trưa, cha hắn cùng các di nương liền đi nghỉ, Đan Hoành vốn định vào hậu viện tìm nghĩa huynh nói chuyện thì Đại tỷ phu liền gọi hắn lại. (đại tỷ phu là chồng của chị cả).
Chuyện này trước kia chưa từng xảy ra, hắn với đại tỷ cách nhau nhiều tuổi, bọn họ cùng hắn vì chênh lệch nhiều tuổi nên cũng không trò chuyện mấy, thế nhưng lần này tỷ phu gọi hắn lại, hắn cũng không thể từ chối, vì vậy hai người tới chòi nghỉ trong hoa viên ngồi xuống, đại tỷ phu của hắn trước hết là nói chuyện về con cái, rồi nói chuyện về nữa nhân, sau đó chậm rãi ám chỉ vợ của y tốt làm sao, hảo thế nào.
Đan Hoành chỉ cười chứ không nói gì, nữ nhân quả thật tốt, không sai, thế nhưng nếu hắn nói hắn muốn có nữ nhân, sẽ có người lập tức sinh khí, sau đó hẳn sẽ rắc rối to, bởi vậy hắn chỉ ngồi nghe chứ không nói câu nào.
Thì ra đại tỷ phu của hắn được nhạc phụ nhờ nói chuyện về việc thành thân với hắn, thế nhưng đây mới chỉ là khúc ***.
Cha và các di nương của Đan Hoành chẳng phải đang ở trong hậu viện nghỉ ngơi ư? Bọn họ hiện tại sao có thể an tâm ngủ ngon chứ, chẳng phải mấy ngày trước bọn họ đã tìm bà mối với một đống tranh mỹ nhân đó sao? Bởi vì rất nhiều tranh nên chưa kịp hoàn thành trước khi Đan Hoành trở về nhà, nên hiện tại bọn họ vội vã đi giục, hiện Đan Hoành tuổi cũng không nhỏ, đã 22 tuổi rồi, cưới vợ lúc này đã là rất trễ (ý nói em Hoành bị ế =)) ), thế nhưng lần đầu tiên thành thân, bọn họ cũng muốn tìm một người xinh xắn khả ái, nếu không sẽ ủy khuất hắn.
Đan Hoành càng nghe càng lùi ra xa, nghĩ cách thoát thân, tỷ phu của hắn dường như phát hiện hắn nhấp nhổm không yên, liền đi vào trọng tâm câu chuyện.
“Nghe nói Lại bộ muốn tìm một người làm Tiết độ sứ An Nam, lâu nay nội đệ (em vợ ) rất được Hoàng thượng tin tưởng, ngươi có thể tiến cử ta trước mặt Hoàng thượng không, tỷ phu của ngươi đã bốn mươi hai tuổi rồi, nếu không có người tiến cứ rất khó có thể nhận được chức vụ này”.
“Chuyện quan trường ta không quan tâm”.
“Hoành đệ, không thể nói như thế được, Đan gia nhà ngươi có một người làm Ngự Tâm hoàng hậu, sau khi hoàng hậu quy thiên, người là nam tử duy nhất của Đan gia, đương nhiên sẽ trở thành chỗ dựa của mọi người, Hoàng thượng phong ngươi là Đồng đệ hầu (ý là em của Hoàng đế ^__^), tỷ muội của ngươi đều được gả vào chỗ tốt, lại nói hoàng hậu kia sao có thể là người của Đan gia, nàng ấy lấy tên của Hồng muội để tiến cung, lời này không thể nói ra, nếu để người ngoài biết được sẽ là tội khi quân, như vậy cửu tộc của ngươi sẽ không an bình, ngươi hiện tại là Hầu gia, vậy nói vài câu tốt về tỷ phu của ngươi cũng không được sao?”
“Ngươi uy hiếp ta!?” Tên hỗn đản này, nhờ vả không được liền giở giọng uy hiếp, ý tứ của y chính là nếu hắn không giúp y, y sẽ nói ra chuyện hoàng hậu thế thân, để mọi người đều gặp họa, người như vậy hắn thật không còn gì để nói. Đan Hoành cười cười lấy lòng, rồi nói: “ Đại tỷ phu, là người một nhà, hà tất phải như vậy?” Vừa nói Đan Hoành vừa đột nhiên đứng dậy, hất cái bàn đá vào người y.
“Ngươi…ngươi….ngươi đánh ta! Không sợ ta lột trần việc xấu của nhà các ngươi?”
“Có bản lĩnh thì ngươi cứ nói, có muốn ta đem Hoàng đế tới đây, ngươi trực tiếp nói với y a, có một việc ngươi nói đúng, hôm nay ta không thể không đánh ngươi ”. Vừa nói Đan Hoành vừa nắm áo của y lôi dậy, định động thủ, mấy tỷ phu khác của hắn ngồi nói chuyện cách đó không xa, nhìn thấy Đan Hoành lật bàn, vội chạy tới khuyên can.
Mọi người để đại tỷ phu của hắn ngồi xuống rồi bảo người tìm đại phu tới, đại tỷ phu hậm hực rời đi, mấy tỷ phu khác lưu lại, thấy Đan Hoành hùng hùng hổ hổ, không ai dám lên tiếng, thế nhưng nhạc phụ đã ra lệnh phải cầm chân hắn, bởi vậy bọn họ liền nghĩ ra kế nói chuyện phiếm với hắn câu giờ, thế nhưng không ngờ mới có người thứ nhất đã náo loạn một trận thế này.
Nhị tỷ phu lớn tuổi nhất ở chỗ này, bởi vậy muốn mở lời, phá vỡ không khí căng thẳng: “ Hoành đệ, ta biết chúng ta chênh lệch tuổi tác nhiều, chúng ta có nói nhiều, ngươi cũng không chịu nghe, thế nhưng nhạc phụ nhờ chúng ta lo hôn sự cho ngươi, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, người khác bằng tuổi ngươi đã có mấy hài tử, vừa nãy Đại tỷ phu nói gì, nếu không thích ngươi có thể không nghe, thế nhưng là người một nhà việc gì phải động thủ”.
“Ngồi xuống rồi nói, Hành Quân, Hành Chính, đặt bàn trở lại chỗ cũ, thượng trà!” Đan Hoành kêu hai người tùy tùng nâng bàn đá lên đặt lại chỗ cũ, rồi phân phó hạ nhân dâng trà, ý bảo mấy tỷ phu ngồi xuống.
Mọi người ngồi xuống, với chuyện vừa xảy ra, ai cũng hiếu kì, thế nhưng không ai dám hỏi, sợ Đan Hoành lại tức giận.
“Tên hỗn đản kia muốn ta xin cho hắn chức quan, ta không đáp ứng, y lại uy hiếp ta, Đan gia ta không thể bị người khác xoay vòng vòng, ngày hôm nay các tỷ phu muốn chuyện phiếm với ta đều được, thế nhưng không nói chuyện quan trường.” Bởi Đan Hoành đã nói như vậy, nên mọi người không ai đề cập tới chuyện quan trường nữa, bọn họ nói về hài tử, nói về thê tử của mình.
Có điều chuyện mọi người thích thú nhất là chuyện trong cung, như là trong cung có mấy tòa, hoa viên có bao nhiêu người, các nương nương trong cung Đan Hoành đã gặp những ai, người nào đẹp.
Người bình thường không thể tiến cung, bởi vậy rất tò mò, bọn họ có mấy người làm quan, thế nhưng đều chưa tới tứ phẩm, bởi vậy chưa từng được diện kiến Hoàng đế, bởi vậy tò mò muốn biết tính tình Hoàng đế thế nào, uy vũ ra làm sao.
Nhắc tới Hoàng đế, Đan Hoành tinh thần liền tỉnh táo, những quan khác được gặp Hoàng đế thì cũng chỉ có thể nói về tướng mạo của Hoàng đế, còn tính tình của Hoàng đế thì chỉ nói được một câu bình thản mà uy nghiêm, thế nhưng Đan Hoành lại rõ như lòng bàn tay, đến màu sắc y phục của Hoàng đế thể hiện tâm trạng lúc này của Hoàng đế ra sao, hắn đều rõ, đương nói hăng say thì hậu viện truyền tới cha hắn muốn gặp hắn.
Mọi người nhìn theo Đan Hoành, trong lòng buồn bực, tới việc riêng của Hoàng đế, nội đệ của bọn y đều biết tỉ mỉ, thật là một người cẩn thận kĩ tĩnh, thảo nào được Hoàng đế trọng dụng. (ý khen em ý biết để ý sắc mặt của anh hoàng a~~~~~ =)) )
Đan Hoành bước vào phòng của cha hắn, chỉ thấy cha hắn ngồi một mình trên giường, thấy hắn tới liền kéo hắn vào, chỉ một đống bức họa cuộn tròn đặt trên giường nói.
“ Cái này là ta và các di nương của ngươi bỏ ra hai ngày tỉ mỉ chọn mới chọn ra được, bên trong đều là những người đươc tuyển chọn tốt nhất, bọn họ nghe nói nhi tử duy nhất của Đan gia muốn cưới vợ, vội vã mang tranh họa khuê nữ tới, hiện tại ở đây có 30 bức họa, đều là những người đã được chúng ta tinh khiêu tế tuyển, ngày hôm nay dù thế nào ngươi cũng phải chọn một người trong số này”.
Đan Hoành biết hôm nay cha hắn gọi về hẳn là không có việc gì tốt, hơn nữa các tỷ phu ban nãy nói chuyện với hắn đều chỉ đề cập tới nữ nhân, còn nói cha hắn nhờ họ khuyên hắn thành thân, hắn trong bụng cũng đoán ra được, thế nhưng không ngờ cha hắn lại sắp xếp chi tiết thế này, bỏ hẳn hai ngày chỉ để tìm vợ cho hắn, hắn thực sự không nỡ dội gáo nước lạnh vào nhiệt tình của cha hắn.
Đan Hoành nhìn ngươi cha đã hơn sáu mươi tuổi, đầu tóc đã hoa râm của mình, hắn biết tâm nguyện lớn nhất của cha hắn chính là hắn sớm cho cha hắn một đứa cháu đích tôn, thế nhưng hắn cũng có điều khó nói, hắn và Hoàng đế là lưỡng tình tương duyệt, trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể ở bên nhau, việc bọn hắn ở bên nhau thực sự là việc long trời lở đất, hơn nữa quan trọng nhất chính là hắn không muốn cái kẻ ôn nhu kia phải thương tâm.
Đan Hoành nhìn những bức họa trên giường kia lại càng thêm sầu não, hắn đứng ngẩn người một lúc, sau đó phát hiện cha hắn đã len lén ra ngoài khóa trái cửa lại, trước khi đi còn nói một câu.
“ Chọn một cô nương rồi nói cho ta biết, đêm nay ta phải mang đồ lễ tới, sáng sớm mai sẽ cho ngươi thành thân, buổi tối ngày mai mở tiệc R*ợ*u, rồi cho các ngươi động phòng, với tốc độ này thì đầu xuân sang năm ta có cháu bế, ha ha ha!”
Ai! Lại nói tiếp, Đan lão gia làm việc tốc độ thật đúng là nhanh a~~~~
Đan Hoành nhìn cửa phòng bị khóa chặt, nhìn ra bên ngoài thấy người nhà đi đi lại lại như đưa thoi, liền thảnh thơi ngồi xuống bàn rót chén trà, lại nói tiếp hiện hắn không vội, có hồi cung hắn cũng không có việc gì làm, ngồi ngốc ở chỗ này cũng không có cái gì nguy hiểm.
Trước đây khi bị nhốt, hắn sốt ruột là vì bên ngoài có việc chờ hắn làm, hiện tại đang ở nhà, mọi người chẳng phải chỉ là muốn hắn chọn một người thuận mắt để cưới làm vợ thôi sao? Dù có một hạn định thời gian, hắn cứ chậm rãi ngồi chờ, cha hắn cho dù sốt ruột không chịu được cũng không thể đều cưới cả ba mươi cô nương cho hắn.
Đan Hoành nhìn sắc trời đã không còn sớm, hắn cũng không lo thêm mấy canh giờ nữa sẽ có người sốt ruột.
Cho dù có nhốt hắn thì cùng lắm cũng chỉ vài canh giờ, bất quá hắn khẳng định nhất định kế hoạch có con dâu của cha hắn sẽ bị thất bại.
Đan Hoành nhàn hạ tự tiêu khiên cho bớt nhàm chán, hắn lục lọi khắp phòng cha hắn, những lần trước vào phòng cha hắn, chẳng qua là đứng nghe mắng chửi, hiếm có cơ hội như hôm nay, một mình mình ở trong này. Cha hắn thật sự rất quyết tâm, bắt hắn nếu không chọn được ra một trong ba mươi bức họa ở đây, sẽ không cho hắn ăn cơm, Đan Hoành nhìn quanh phòng xem trong này có thứ gì để hắn có thể nhét vào bao tử, liền nghe thanh âm của Tiểu Tuyền Tử bên ngoài truyền vào.
“Đan Hầu gia, Huyền Cơ đạo trưởng thấy ngài trễ thế này vẫn chưa trở lại, liền sai nô tài đến xem, ngài có chuyện gì cần phân phó hay nói lại với y không?”
Tiểu Tuyền Tử gọi rất to, Đan Hoành trong lòng liền hiểu nhất định là Hoàng thượng phái y tới, là muốn hỏi xem hắn tại sao hôm nay lại lưu lại đây lâu vậy, khuya tới này còn chưa về cung, hay là hắn định đêm nay ngủ lại nhà? Đan Hoành nhìn đống tranh cuộn tròn trên giường, trộm cười.
“Trở lại nói cho y, ta đây đang bế môn, cha ta muốn ta chọn lão bà, để sáng mai đón dâu, đêm mai sẽ động phòng, sau đó ta sẽ mang lão bà quay về”.
“A! Hoành chủ tử, ngài…?.” Tiểu Tuyền Tử vốn định nói gì đó, cách đó không xa Đan lão gia nghe nói có người trong cung ra liền vội vã chạy ra. Khiến y không nói ra lời.
Đan lão gia nghe được những lời Đan Hoành nói với Tiểu Tuyền Tử, vẻ mặt H**g phấn nói: “ Tiểu tử, lúc này mới đúng a! Ngươi cuối cùng cũng đã thông suốt, ba tháng trước nghe thấy ngươi vào đạo quan gì đó, không chút minh bạch, ta vô cùng lo lắng, một lòng một dạ quay về cản, hoàn hảo, hoàn hảo! Ngươi không nói với ta những lời như đạo nhân không thể cưới vợ, tiểu tử, ngươi chọn cũng đã được hai canh giờ rồi, ngươi đã chọn được chưa?”
“Cho…ta thêm một canh giờ nữa đi, cưới vợ là đại sự nha, nhất định phải cẩn thận tuyển chọn người tốt nhất”.
“Ngươi cứ chậm rãi tuyển, cho dù tuyển tới sáng mai cũng không vấn đề gì, vẫn còn kịp” Đan lão gia vẻ mặt tươi cười an ủi Đan Hoành, sau đó mới đi tới chỗ Tiểu Tuyền Tử.
“Vị công công này, ta không thể từ xa tiếp đón, nếu như không chế quý phủ nhà chúng ta, với tốc độ của Đan Hoành, sáng mai mời ngài uống R*ợ*u mừng.”
“Không cần, không cần, trong cung còn có người chờ ta mang câu trả lời về, không thể chậm trễ, ta về cung trước” Tiểu Tuyền Tử ௱o^ЛƓ như ngồi trên đống hỏa.
Đúng vậy, y chỉ còn có một canh giờ, nếu như để Đan Hoành thực sự tìm được lão bà, chưa cần nói hôn lễ có thành hay không, thế nhưng để vị kia ăn dấm chua, nhất định kinh thiên động địa.
Đan Hoành bám vào cửa nhìn ra, thấy cha hắn khúc khích cười còn Tiểu Tuyền Tử như thỏ vội vã chạy về liền hắc hắc cười.
Mọi ngươi hỏi hắn liệu có động tâm muốn chọn lão bà hay không? Hắn có loại tâm tư này mới là lạ a~ hắn chỉ là nghĩ ra biện pháp này để tạm đối phó với cha hắn mà thôi, thế nhưng với nhiệt tình này của cha hắn, hắn không làm sao đối phó nổi, bởi vậy mới nói với Tiểu Tuyền Tử, để Tiểu Tuyền Tử quay về truyền lại, dọa người nào đó phải khẩn trương, hắn tin tưởng tới lúc đó không cần hắn đứng ra, tự nhiên sẽ có người giải quyết.
Những vấn đề lằng nhằng rắc rối phải để cho kẻ giỏi xử lí vấn đề làm sẽ tốt hơn, đây cũng chính là sự trả thù nho nhỏ của hắn, hiện tại ௱o^ЛƓ hắn vẫn còn đau nhức nha, thế nào có thể để kẻ đầu sỏ gây tội ngồi bình thản?
Tiểu Tuyền Tử nói còn chưa nói xong, Hoàng đế đã tức giận đập bàn.
“Hắn dám! Tiểu Tuyền Tử tìm Ninh Bình mang một đội ngự lâm quân vây chặt Đan phủ cho trẫm, chuẩn bị kiệu cho trẫm, trẫm muốn đích thân tới Đan phủ một chuyến, cùng Đan quốc trượng hảo hảo nói chuyện”.
Chưa tới một canh giờ, ngự lâm quân đã lẳng lặng vây quanh Đan phủ, không cho ai ra vào, Hoàng đế ngồi trên kiệu tám người khiêng tiến nhập Đan phủ.
Già trẻ trong Đan gia cùng với mấy cô gia (con rể) gặp được ngự giá, mọi người đều không hiểu tại sao lại có được vinh hạnh này, cái này chính là vinh sủng vô biên nha, Hoàng đế đích thân thăm nhà của tiền hoàng hậu, đa số mọi người ở đây đều lí giải như thế.
Hoàng đế bày ra nụ cười hiền lành, chỉ có kẻ đứng hầu bên cạnh Hoàng đế là Tiểu Tuyền Tử biết việc Hoàng đế muốn làm nhất lúc này là đem Đan lão gia ra lăng trì, những kẻ thấy Hoàng thượng cười như vậy đa số đều nhận họa vào thân.
Hoàng đế đi thẳng vào vấn đề, nói muốn cùng quốc trượng và các phu nhân bàn việc nhà, những người khác có thể lui xuống nghỉ ngơi.
Vì vậy sau một hồi, mọi người đều lui xuống, xung quanh đều bị ngự lâm quân khống chế, Tiểu Tuyền Tử đi ra khỏi phòng đứng chờ ngoài cửa. Đan lão gia cùng các phu nhân tay chân luống cuống đứng chờ Hoàng đế đặt câu hỏi.
“Các ngươi đem nhi tử của mình vào cung thi tuyển, lấy được danh vị hoàng hậu, đừng tưởng rằng trẫm bị lừa, trẫm chỉ là không muốn truy cứu mà thôi, nếu như trị tội thì có thể chu di cửu tộc của Đan gia, nhưng hôm nay trẫm tới đây không phải nói tới việc này (anh dọa người ta xanh mặt rồi mới nói việc chính a T__T), Đan Hoành gây ra tai họa như vậy đối với trẫm, nên hắn muốn cho trẫm một cái công đạo, hắn muốn trẫm hạ một ý chỉ, để cấp hắn một mình chịu phạt, đời này hắn không thể cưới thê nạp thiếp, ý tứ của trẫm đã rõ ràng chưa? Đan lão gia muốn có một người nối dõi, trẫm cho ngươi hai biện pháp để ngươi chọn, một là trẫm đứng ra làm chủ, ban cho ngươi các mĩ nhân để làm thiếp, ta thấy Đan lão gia thân thể cường tráng, bởi vậy việc có con nối dõi có chút ít khả năng, thứ hai trẫm để Thạch Thành nhận ngươi làm cha, khi y cưới vợ, để trưởng tử mang họ Đan, tiếp tục lo việc nhang đèn thờ cúng, Đan quốc trượng cùng các vị phu nhân cứ thương lượng một lúc, trẫm cho các ngươi ba ngày sau trả lời trẫm, sắc trời không còn sớm, gọi Đan Hoành đi ra, trẫm phải về cung.”
Đan lão gia cùng các phu nhân tâm tình phấp phỏng, bất an, đưa Hoàng đế tới phòng mà Đan Hoành đang bị nhốt, thế nhưng lão có loay hoay thế nào khóa cũng không mở.
Hoàng đế chau mày, Tiểu Tuyền Tử vội kêu thị vệ mang đao tới, một đao chém xuống chặt đứt xích, Hoàng đế đẩy cửa bước vào, những người khác muốn vào theo, bị Tiểu Tuyền Tử ngăn lại.
“Các ngươi đều ở bên ngoài chờ, Hoàng đế cùng Hầu gia nói chuyện”.
Hoàng đế vào cửa nhìn thấy Đan Hoành đang ngồi trên giường, xem mĩ nữ đồ, miệng còn bình phẩm này nọ.
“ Người này, béo quá không tốt, người này gầy quá, bỏ đi, người này không béo không gầy, eo nhỏ ௱o^ЛƓ to nhất định có thể sinh nhi tử.” Đan Hoành đưa bức tranh tới trước mắt, tựa hồ thấy món ngon.
Hoàng đế tức giận đi tới, một bên đoạt lấy bức tranh, sau đó liền ném ra thật xa, Đan Hoành trợn tròn mắt nhìn Hoàng đế, đây là ý tứ của ngươi a?
Đan Hoành ngốc lăng một hồi, sau đó bỗng nhiên cười rộ lên, thanh âm càng lúc càng lớn, cười chỉ hận là không thể ngừng được, Hoàng đế lúc này mới phát hiện mình bị đùa giỡn, lúc bước vào ồn ào như vậy, Đan Hoành sao có khả năng ngồi xem tranh mà không nghe thấy.
“Ngươi lừa trẫm? Có gì tốt? Xem ta khi trở về làm thế nào trị ngươi, sự tình đã nói rõ với người nhà ngươi rồi, có thể hồi cung được chưa? Nghịch ngợm!”
“Ngươi tốc độ thật đúng là mau, nhanh như vậy đã giải quyết xong chuyện cha ta, so với ta tính còn nhanh hơn mấy khắc, ha ha ha cái mặt đần đần của ngươi ban nãy, hẳn là hiểu lầm gì đi?”
Hoàng đế nhắm lại đôi mắt, khó khăn thừa nhận: “Sau này không được đem chuyện này ra đùa giỡn, trẫm sẽ giảm thọ”.
“Ngươi lại gần đây một chút, ta có việc cần nói”. Đan Hoành thần bí nói Hoàng đế ghé lỗ tai lại gần.
Hoàng đế không nghi ngờ tiến lại gần, Đan Hoành bên tai y nhỏ giọng nói: “ Trong lòng ta, ngươi là mĩ nhân đẹp nhất, bởi vậy không cần lo lắng”.
Nói xong, Đan Hoành còn hôn lên mặt Hoàng đế một cái, chiếm được tiện nghi Đan Hoành hắc hắc cười chạy trốn, để lại Hoàng đế mộc trừng khẩu ngốc.
Người nhà Đan Hoành qua cánh cửa mở rộng, nhìn thấy hết một màn, sợ tới ngây người, Đan Hoành hảo tâm đi ngang qua cha hắn hảo hảo vỗ vai lão.
“Cha a, ta đi về trước, ngày khác trở lại thăm ngươi, yên tâm đi, nhi tử sẽ không để ngươi mất mặt, ha ha”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc