Lưu Manh Hoàng Phi - Chương 36

Tác giả: Đông Trùng

“Nhật Hiển, cùng ngươi ở một chỗ ta thật an tâm”. Hoàng đế nghe thấy Đan Hoành nói câu này liền cảm thấy lo lắng.
“ Ngươi có khỏe không?”
“Ta tốt a! Sao lại hỏi vậy chứ? Ta không tốt đối với ngươi chẳng lẽ tốt sao? ” Đan Hoành hung hăng kéo áo Hoàng đế chất vấn.
“Không có a! Trẫm chỉ cảm thấy ngươi rất khác thường”.
“Ta khác thường? Lẽ nào ngươi không muốn?” Đan Hoành giơ một chân lên ma sát bên hông Hoàng đế, tay ôm lấy cổ Hoàng đế không tha.
Hơn nữa còn ghé miệng thổi một luồng nhiệt khí vào tai Hoàng đế.
“Ngươi thông suốt rồi sao? Loại chuyện này ngươi không thể giỡn với trẫm, không thể nửa chừng lại đổi ý được”.
“Ta phát hiện ngươi hôm nay nói rất nhiều, không muốn làm với ta, hay ngươi đã tới các cung khác “ăn” no nê rồi?” . Tay Đan Hoành gia tăng lực đạo, nắm chặt cổ áo Hoàng đế, lắc lắc, Hoàng đế cầm tay Đan Hoành, trong lòng buồn bực đây là làm sao? Ban nãy Quốc sư phái người tới nói Đan Hoành muốn gặp y, y không suy nghĩ gì lập tức tới đây, cho rằng Đan Hoành muốn y làm việc gì đó, không ngờ vào nhà lại nhận được tình cảm nhớ nhung yêu thương của Đan Hoành.
Y thầm nghĩ, phải chăng Đan Hoành cuối cùng cũng hiểu tâm ý của y, biết y nhẫn nhịn gian khổ nên mới đáp lại? Chỉ có ông trời mới hiểu được y đã trông đợi giờ khắc này không biết đã bao lâu rồi.
“Nào có, từ khi có ngươi ta đã không còn thân cận nữ sắc nữa, ta chỉ muốn ngươi. Ngươi có biết không, ta đã đợi giờ phút này từ lâu lắm rồi.” Hoàng đế giữ ௱ô** Đan Hoành lại, áp chặt vào cái nơi đã *** của y, Đan Hoành cười nhẹ, đưa tay cởi đai lưng Hoàng đế, cách một lớp nội khố nhẹ nhàng vuốt ve hạ thể của y.
“Muốn tới vậy sao? Sao còn không mau lên?”
Vừa nói chuyện, hắn vừa chủ động nâng chân kẹp ngang hông Hoàng đế.
Hoàng đế đưa tay ôm chặt lấy thân thể Đan Hoành, áp miệng vào cái miệng mê người của hắn, bế hắn lên giường.
Điên cuồng cởi bỏ y phục của hắn, trước khi Hoàng đế tiến nhập *** Đan Hoành, cùng hắn hòa lập một, y còn cố nén lại ***, trán lấm tấm mồ hôi, nhẫn nhịn hỏi: “ Ngươi không hối hận chứ?”
Đan Hoành rướn người lên nhẹ nhàng nhấm nháp môi Hoàng đế, hành động này thật không khác lửa đổ thêm dầu.
Hoàng đế động cơ thể, tiến nhập vào trong người Đan Hoành, Hoàng đế và Đan Hoành cùng nhau hưởng thụ Hoan **.
Đôi tay to liên tục vuốt ve trên người Đan Hoành, trấn an hắn, tay còn lại âu yếm hạ thân của hắn, Đan Hoành hợp tác đem chân cuốn lấy hông của Đan Hoành, tới khi một lần lại một lần hưởng thụ cao trào, khí lực không còn, chân tay bủn rủn, vô lực quấn lấy hông Hoàng đế, hắn mới thả ra.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, nhìn vẻ mặt hồng hồng, say ngủ của Đan Hoành, trong lòng Hoàng đế tràn đầy hạnh phúc cũng mãn nguyện, Hoàng đế ôm thân thể đầy mồ hôi của Đan Hoành, chỉ cảm thấy chuyện ngày hôm nay thực như một giấc mộng, Hoàng đế nóng lòng muốn tìm hiểu chuyện này là thực hay giả, vì vậy y nhẹ cắn tai Đan Hoành, thì thầm bên tai hắn tìm chứng cứ.
“Hoành nhi, nói cho trẫm, trẫm không nằm mơ đúng không? Ngươi ban nãy vừa đáp lại trẫm đúng không?”
“Ngươi lại giở chứng cái gì nữa thế? Nói làm thì làm, ngươi sao cứ nhiều lời vô ích? Đáng ghét, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải lâm triều, sau đó Diệu nhi còn muốn ngươi dạy hắn học bài a, ngươi không dạy, hắn lại tới tìm ta phiền toái, ta ghét nhất là phải dạy học”.
“Hoành khanh, tỉnh! Tỉnh!” Hoàng đế nỗ lực kêu vài tiếng đánh thức Đan Hoành, thế nhưng sau khi nói một câu khó hiểu đó xong, Đan Hoành liền không có phản ứng, theo như nhịp thở của hắn, y biết hắn đã tiến vào mộng đẹp.
Hoàng đế cảm thấy chuyện ngày hôm nay thật sự kì quái, hiện tại có một kẻ duy nhất có thể giải thích nghi hoặc này của y, chính là Huyền cơ đạo sĩ, Hoàng đế đắp chăn lại cho Đan Hoành rồi xoay người xuống giường, ra tới cửa phòng, Hoàng đế muốn gọi người tìm Huyền Cơ đạo sĩ, không ngờ lão đạo sĩ có lẽ đã đoán được nên từ đoạn hành lang gấp khúc đi tới.
“Hoàng thượng, ta biết ngài có việc muốn hỏi bần đạo, bận đạo đứng chờ ở đây đã lâu, chúng ta ra hoa viên nói chuyện.”
Ngồi ở chòi nghỉ, Hoàng đế muốn hỏi việc xảy ra ngày hôm nay, không ngờ lão đạo sĩ đã mở lời nói trước.
“Hoàng thượng là muốn hỏi, tại sao hôm nay thái độ Đan Hoành hôm nay lại kì lạ như thế, trở nên rất nhiệt tình?”
“ Hắn rất không thích hợp, ngươi hạ dược với hắn sao?”
“Hạ dược là hành động đê tiện, bần đạo không làm, ta bất quá chỉ làm hắn nhớ lại chuyện tình cảm sáu mươi năm trước khi Hoàng thượng cùng hắn bên nhau mà thôi”.
“Sáu mươi năm trước?”
“Không sai, là kiếp trước của các ngươi, sáu mươi năm trước hắn hơn ba mươi, Hoàng thượng chưa tới bốn mươi, mọi người đều nói ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, không biết tư vị ban nãy của Hoàng thượng thế nào?”
“Cái này…” Bí mật phòng the, Hoàng đế da mặt mỏng liền đỏ mặt, không nghĩ cũng biết chuyện ban nãy tuyệt vời tới cỡ nào. Chuyện vừa nghe cho dù trọng yếu, Hoàng đế cũng quyết để làm sau.
Hoàng đế vội vã nói: “ Trẫm phải đi xem Hoành Khanh thế nào, đại sư cứ nghỉ ngơi đi”.
Sau đó liền vội vã trở về phòng, Đan Hoành tỉnh dậy cũng là lúc mặt trời đã lên tới đỉnh, thế nhưng sau khi tỉnh dậy những việc trước đó hắn cái gì cũng không nhớ, việc tối qua như là một giấc mộng, có điều hắn cảm giác cũng không hẳn là mộng, thật kì quái.
Người khác nếu thanh tỉnh, chỉ cần hôn tóc liền biết là ai, thế nhưng hôm qua hắn lại như một nữ nhân, hơn nữa còn dụ dỗ nam nhân lên giường, lại còn ý đó khiến y tinh tẫn lực kiệt, thảm rồi, may mà hắn ngủ dạy Hoàng đế không ở bên cạnh, nếu không mặt mũi hắn liền mất hết, hắn hôm qua nếu cùng Hoàng đế làm tới mức vô lực, úp sấp không lật nổi người mới thôi, hiện tại ngồi trên giường còn cảm thấy nơi đó nhiệt nhiệt, hắn thật mất mặt, hắn hiện tại còn nhớ rõ cảm giác khi cùng một chỗ dung hợp, chút xíu cự li cũng không có.
Đan Hoành bỗng nhiên lắc lắc đầu. Sai a! Hiện tại không phải lúc nghĩ tới cái này, tối qua đạo sĩ kia cho y uống thuốc, nói là thuốc có thể thay đổi âm dương. Thế nhưng kết quả vẫn vậy (ý bé là bé vẫn nằm dưới T___T), nhất định là tên đạo sĩ hỗn đản lừa đảo, vẫn đề hàng đầu bây giờ là đi kiếm cái tên đạo sĩ kia tính sổ mới đúng.
Đan Hoành hậm hực mặc y phục, đứng lên đi tìm đạo sĩ tính sổ.
Hoàng đế hạ lệnh triệu sử quan tới, muốn tra một việc, từ chuyện tối ngày hôm qua, xem ra kiếp trước y cũng là Hoàng đế, hơn nữa y cùng Đan Hoành còn có một hài tử tên Diệu nhi mới đúng, y muốn tra một chút, xem có quốc gia nào từng có long tử tên Diệu nhi không.
Sử quan mang một đống những quyển sử kí về chuyện các quốc gia hơn sáu mươi năm trước đứng trong Ngự thư phòng, trong lòng buồn bực không ngớt, Hoàng đế tự dưng lại hứng thú với lịch sử của các quốc gia hơn 60 năm trước, hơn nữa còn muốn tìm có quốc gia nào có long tử tên Diệu hay không.
Sử quan đem các quyển sử kí bày trên mặt đất, bắt đầu tìm kiếm, chốc lát sau đã có đáp án.
“Theo sử sách ghi chép, ở phía Tây quốc gia của chúng ta có Tây Lưu quốc, sáu mươi năm trước có một tam hoàng tử tên Tây Kính Diệu, ở phía đông quốc gia chùng ta có Đông Đế quốc, có một lục hoàng tử tên Đông Phương Diệu, còn gì nữa không, Hoàng thượng?”
“Trong hai người bọn họ, người nào sáu mươi năm trước tới tuổi đọc sách? ”
“Cái này…” Sử quan cúi đầu lật xem một hồi.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, hẳn là Tam hoàng tử của Tây Lưu quốc, sáu mươi năm trước hắn mười tuổi, chính là tuổi đọc sách, Lục hoàng tử của Đông Đế sáu mươi năm trước chỉ vừa mới ba tuổi mà thôi”.
“Liệu có thể tra ra phụ mẫu của Tam hoàng tử Tây Lưu quốc ૮ɦếƭ như thế nào? Sáu mươi năm trước bọn họ bao nhiêu tuổi?”
“Cái này, Hoàng thượng, đây dù sao cũng là quốc sử của nước khác, vi thần chỉ có thể tra ra sáu mươi năm trước Hoàng đế Tây Lưu quốc hơn bốn mươi tuổi, hoàng hậu của Tây Lưu quốc hơn ba mươi tuổi,quốc vương qua đời khi sáu mươi mốt tuổi, còn Hoàng hậu qua đời sau đó, sử sách không có ghi chép, vi thần vô năng”.
“Vậy là đủ rồi, bọn họ có cùng an táng một chỗ không?”
“Đúng vậy, sử sách ghi chép rằng họ là một đôi phu thê *** hiếm thấy trên đời”.
“Ngươi lui xuống đi”. Hoàng đế sau khi cho Sử quan lui liền ngồi xuống long ỷ thở phào nhẹ nhõm, như vậy là đủ rồi, ít nhất y cũng biết y cùng Đan Hoành bên nhau từ kiếp này sang kiếp khác, Hoành nhi là số mệnh của y, dù có ૮ɦếƭ cũng sẽ ૮ɦếƭ cùng một chỗ, không ai có thể chia cách bọn họ, như vậy y an tâm hơn, còn *** phu thê? Có lẽ qua chuyện tối qua hẳn sẽ có nhiều chuyển biến.
Đan Hoành từ khi từ trong phòng đi ra liền tìm lão đạo sĩ hòng tính sổ, thế nhưng lão đạo sĩ ngạo mạn kia như bốc hơi, không ai biết lão đi đâu, đang đi tìm lão đạo sĩ, Đan Hoành gặp rất nhiều người nói là Thạch Thành muốn tìm hắn, Thạch Thành hai năm qua đã được thăng quan, một mình đảm đương một phía, phụ trách thị vệ bảo vệ vòng ngoài hoàng cung, cứ cách mười ngày lại tiến cung cùng hoàng đế nghị sự, trước đến nay, mỗi lần gặp mặt, y cứ một câu ân công, hai câu ân công, nếu không gặp mặt, y nhờ người nhắn cho hắn rằng người nhà y được hắn chiếu cố nên mọi người đều khỏe mạnh.
Lần này có chuyện gì đặc biệt mà y nhất định đòi gặp mặt? Đan Hoành đi tới nơi thị vệ nghỉ ngơi gặp Thạch Thành, Ninh Bình vừa trò chuyện rất vui vẻ với Thạch Thành, thấy hắn tới liền tìm cớ tránh đi.
Đan Hoành cảm thấy kì quái, Ninh Bình trách mặt hắn đâu chỉ có một hai ngày.
Thạch Thành thấy hắn tới liền lập tức nghênh đón, “Ân công, ta chờ ngài là muốn nói với ngài, Đan lão gia đã trở về kinh thành, lão phu nhân cùng với mấy di nương cũng đều đã trở lại, đêm qua vừa tới nơi, Đan lão gia muốn ta nhắn với ngươi, muốn ngài xuất cung gặp lão gia, càng nhanh càng tốt, nếu không lão gia sẽ xông vào cung .”
“Xông vào cung? Đùa sao?” Hắn cũng không tin cha hắn không sợ ૮ɦếƭ.
“Đúng vậy, ta có lệnh bài tiến cung, nên có thể dẫn lão gia vào, thế nhưng Đan lão gia vào cùng là muốn giáo huấn nhi tử, dường như không tốt lắm?”
“Ân”. Thiên tính vạn tính mà lại bỏ qua Thạch Thành.
“Nói cho y, ngày mai ta trở về gặp y, nghĩ mẫu và nghĩa huynh của ta có khỏe không?”
“Đều tốt, mấy hôm trước Lưu ngự y nói con mắt của lão thái thái có thế chữa được, mấy hôm nay đang phối dược na”.
“Chuyện tốt, được rồi lão gia ta có mang người nào kì quái vào phủ không?”
“Không có a”.
“Vậy thì tốt rồi” Đan Hoành vội tìm lão đạo sĩ tính sổ nên vội rời đi, chuyện ngày mai để ngày mai giải quyết.
Thạch Thành đứng đó ngẩn người, rồi lôi sổ ghi nhớ của y ra xem, thì ra còn một chuyện y quên nói với ân công, đó là Đan lão gia từ tối qua trở về liền đi tìm bà mối khắp kinh thành, lại còn giữ một đống tranh mĩ nữ, khiến y nhìn hoa cả mắt, có tới mấy người khiến y tâm động.
Việc nhỏ quên đi, ngày mai ân công trở về tự nhiên sẽ thấy.
Tới sẩm tối, Đan Hoành đi khắp cung vẫn không tìm thấy bóng dáng lão đạo sĩ đâu, thật là kì quái, bữa trưa bị bỏ lỡ, Đan Hoành không cam lòng quay về, rất xa nhìn thấy một nô tài đứng ở ngoài cửa đợi, nô tài kia vừa nhìn thấy hắn vội vã chạy tới:
“ Đan gia, ngài cuối cùng cũng trở về,Hoàng thượng đợi ngài đã hai canh giờ, đến bây giờ vẫn chưa dùng bữa, ngài có muốn truyền lệnh xuống để chúng nô tài chuẩn bị bữa tối? ”
“Được rồi, truyền lệnh đi, sư phụ ta có về đây không?”
“Đạo trưởng chưa trở về”.
Đan Hoành bước vào đại môn, nhưng lại ngập ngừng đứng ngoài cửa phòng.
Sau chuyện tối hôm qua, hôm nay gặp Hoàng đế trước tiên nên nói gì? Nhất định hắn phải cương quyết coi như không có chuyện gì, coi như không quan tâm, vậy hẳn sẽ đỡ xấu hổ đi? Đan Hoành nghĩ vậy, một cước đá văng cửa phòng, hô to: “Ta đã trở về!”
Tiểu Tuyền Tử nhìn thấy Đan Hoành tới, lại nhìn thấy nhãn thần tràn đầy thâm tình của Hoàng đế, thức thời thi lễ.
“Hoàng thượng, nô tài đi phân phó cung nhân chuẩn bị, Hoành chủ tử đã trở về, nô tài xin cáo lui.”
Đan Hoành dưới ánh nhìn tràn đầy nhiệt tình của Hoàng đế, liền ngồi xuống, giả vờ bình tĩnh lấy tay rót chén nước, sau đó liền một chén lại một chén uống sạch, như thế hắn vô cùng khát, cứ như vậy cho tới khi…
Hoàng đế ban đầu cho rằng Đan Hoành ra ngoài chơi suốt một ngày, trở về khát nước nên hì hục uống, thế nhưng càng nhìn càng cảm thấy không đúng, ấm trà tuy lớn nhưng đổ liền mấy chén thì đã hết nước, ấy vậy mà hắn vẫn cứ rót, rót cho tới khi cả lá trà cũng đi ra hắn vẫn tiếp tục rót, bởi vậy y mới phát hiện Đan Hoành chỉ là giả vờ uống nước, chẳng lẽ hắn xấu hổ?
Hoàng đế đi tới cầm lấy bàn tay đang cầm chén của Đan Hoành, phát hiện tay hắn đang run liền biết mình đoán đúng.
Hoàng đế cầm chén trà trong tay Đan Hoành, tay còn lại nâng cằm hắn lên.
“Ngươi đang sợ sao, đây là lần đầu tiên trẫm thấy ngươi như vậy.”
“Nói gì chứ, Đan gia ta đây sao phải sợ? Tới rơi đầu ta cũng không sợ thì còn sợ cái gì? ” Đan Hoành đấm đấm vào ***, tự hào ưỡn *** nói.
Hoàng đế cười cười định ghé mặt tới hôn lên môi hắn, đúng lúc này..
“Hoàng thượng, bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể dọn ra được chưa ạ?” Tiểu Tuyền Tử đứng ngoài cửa hỏi vọng vào, mắt thấy Hoàng đế định hôn mình, Đan Hoành vội vã hô
“Mang vào đi”. Đan Hoành vẻ mặt như vừa thoát được đại nạn, vội vã chạy ra mở cửa.
Trong thời gian dùng bữa, hai bên trái phải đều có người đứng hầu, Hoàng đế không tìm được cơ hội thân mật với Đan Hoành, thật vất vả bữa tối cũng xong.
Đan Hoành đã sớm lên giường, dùng chăn quấn lấy cơ thể mình, Hoàng đế vốn muốn ôm hắn, thanh âm rầu rĩ của Đan Hoành trong chăn truyền ra: “ Cha ta cùng các di nương đã trở về kinh vào tối qua, ta đã đồng ý sáng mai đi gặp bọn họ, ta nói với ngươi một tiếng, buổi tối ta có thể sẽ về trễ, không cần chờ ta cùng dùng bữa”.
Hoàng đế sững người, trong lòng nổi lên bất an, phụ mẫu Đan Hoành đã trở về, sống ở phương Bắc chẳng lẽ có vấn đề gì không tốt? Y đã cố ý phân phó Hắc Uy giữ bọn họ ở lại đó, lần này trở về bọn họ có dự định gì đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc