Lưu Manh Hoàng Phi - Chương 33

Tác giả: Đông Trùng

Ngồi ngốc trong nhà giam cũng đã mấy ngày, ngày nào Ninh Bình cũng đến thăm hắn, thế nhưng nhất quyết không chịu thả hắn ra, khiến Đan Hoành rất tức giận.
Hơn nữa Tiểu Mã lại còn cứ một câu A Giáp ca, hai câu A Giáp ca, liên tục cầu xin hắn nói với Ninh Bình để y có thể vào làm gia nô trong phủ quận hầu, hiện tại hắn tâm trạng phiền não, không rảnh thời gian để ý tới Tiểu Mã, hắn lo bị nhốt ở đây, có muốn trốn cũng không được, nháo sự lại càng không thể.
Ngày nào Đan Hoành cũng ôm song cửa gào to, khiến Tiểu Mã phải đưa tay bịt hai lỗ tai.
“ Thả ta ra ngoài!” Bình thường cho dù hắn gào thét, mắng chửi nháo loạn cỡ nào cũng không một ai để ý tới hắn, thế nhưng ngày hôm nay Huyện lệnh lại đi tới, tự mình mở cửa phòng giam, đối hắn khách khí nói:
“ A Giáp thiếu gia, quận hầu mời ngài qua, hiện ngài đang ở hậu nha chờ thiếu gia, xin thiếu gia đi theo ta”.
Đan Hoành liền cảm thấy khó hiểu, tiểu tử Ninh Bình ngày nào cũng tới thăm hắn, ngày nào cũng chọc hắn sinh khí, y nếu định nói với hắn cái gì thì cũng đã sớm nói, hà tất phải làm cái việc thừa thãi là phái người đưa hắn tới gặp y? Không biết y lại định làm trò quỷ gì, Đan Hoành quyết định đi gặp, mặc kệ, dù thế nào thì hắn cũng đã được thả ra khỏi nhà giam, hắn sẽ yêu cầu Ninh Bình tìm cho hắn một nơi ở tạm, để tránh chạm mặt người kia.
Đan Hoành được Huyện lệnh Lĩnh Nam đưa tới trước cửa một gian phòng.
“A Giáp thiếu gia, mời ngài vào, tiểu nhân xin cáo lui”. Huyện lệnh đưa tay lau cái trán ướt đầy mồ hôi, thầm nghĩ A Giáp này rốt cục là ai, có thể khiến vị đại nhân cao quý kia cố ý tới nha lý gặp hắn?
Đan Hoành đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng không có người.
“Cái gì vậy? Người đâu? Ninh Bình! Ngươi cho người đưa ta tới đây còn chính ngươi lại làm cái quỷ gì a? ” Đan Hoành nhìn quanh trái phải, một cánh cửa trong gian nội thất mở ra, nhìn thấy người trong gian nội thất bước ra, Đan Hoành kinh ngạc tới sững sờ.
Chỉ mới từ biệt đã hai năm mà tưởng chừng đã từ lâu lắm, hai người đứng đối diện nhau, hồi tưởng lại hình ảnh của đối phương cách đây hai năm
Có thể gặp lại hắn (y) thật tốt! Hình như hắn (y) gầy đi nhiều.
Đan Hoành nhìn khuôn mặt trước mắt, so với trong trí nhớ của mình thì đã gầy đi rất nhiều, hắn thật muốn chạy tới ôm y, hỏi y có khỏe không.
Đan Hoành nhìn y tiến về phía mình, bất giác đưa tay ra, thế nhưng cánh tay giơ lên lại liền buông xuống, Đan Hoành nắm chặt tay, xoay người chạy đi, hắn thật sự không có mặt mũi nào gặp y.
[loảng xoảng, loảng xoảng]
Cảnh cửa bị Đan Hoành đẩy muốn vỡ ra, thế nhưng cửa không có mở, dường như có người đã khóa cửa từ bên ngoài, lúc này ngoài cửa tiếng Tiểu Tuyền Tử truyền vào:
“ Hoành chủ tử, Hoàng thượng muốn cùng ngài ôn chuyện, nô tài giữ cửa cho các ngài, chờ hai ngài nói chuyện xong, tới bữa tối nô tài sẽ tới hầu hai ngài dùng bữa, nô tài xin lui trước”.
Đan Hoành nghe thấy Tiểu Tuyền Tử nói như vậy liền biết hôm nay muốn trốn cũng không được, Đan Hoành đành chấp nhận số mệnh, ngồi xuống đất, lưng dựa vào cửa, co gối, mặt giấu vào hai chân.
Đành vậy, hôm nay cái gì cần nói thì nhất định phải nói rõ ra.
“Sao lại gầy thế này, những ngày sống trong dân gian ngươi khổ cực lắm phải không?”
“Ta vẫn tốt, nhưng còn ngươi…gầy, ta vốn nghĩ trong cung không có ta ngươi đâu phải đau đầu?” Đan Hoành vốn định đùa một chút để phá vỡ bầu không khí ngượng ngập.
“Không có ngươi, trẫm ở trong cung thật cô đơn, thời gian rảnh rỗi, trẫm đều tới nhưng nơi ngươi đã từng đi qua, đã từng lưu lại, sân viện của ngươi, phòng luyện công, trẫm đều giữ nguyên như ngày ngươi rời đi, ngày ngươi đi, ngươi cũng mang tâm trẫm đi theo”.
“Ngươi hà tất?” Nghe Hoàng đế giãi bày khiến Đan Hoành muốn khóc.
Viền mắt hắn đã hồng hồng, thế nhưng hắn không muốn để y thấy là hắn khóc, bởi vậy cố sức giấu chặt đôi mắt, Hoàng đế ngồi xuống đưa tay nâng mặt Đan Hoành lên, cúi đầu đặt lên môi hắn một nụ hôn, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu không có việc gì vì sao không trở lại?”
“Ta không còn mặt mũi nào trở về gặp ngươi, Đan quý phi của ngươi chẳng phải đã ૮ɦếƭ rồi sao?”
“Ta chỉ cần có ngươi, cho dù lúc nào ngươi trở về trẫm cũng đều hạnh phúc, hơn nữa ngươi chẳng qua chỉ bị hoàng muội của ta lợi dụng mà thôi”.
“Rất mất mặt, hơn nữa ta xác thực là trong đầu cũng có cái ý niệm kia, bởi vậy không mặt mũi nào trở về gặp ngươi, kỳ thực ta rất nhớ ngươi, đến trong mơ cũng nhớ tới ngươi”.
“Vậy là được rồi”. Hoàng đế đem Đan Hoành ôm vào lòng, hai người cùng ngồi dưới đất vai kề vai, đầu dựa đầu, thì thầm tâm sự.
Khi Tiểu Tuyền Tử đi tới mở cửa phòng, Hoàng đế tươi cười phân phó:
“ Nói với Ninh Bình là trẫm và Đan Hoành sẽ cùng đi Linh Sơn, ba ngày sau sẽ lên đường, sau khi hành lễ sẽ cùng nhau trở về kinh thành, ngươi hỏi y có muốn cùng đi hay nghỉ ngơi xong mới trở về.”
“Nô tài tuân chỉ!” Tiểu Tuyền Tử liền phái người truyền chỉ, không cần phải hỏi thì y cũng biết, lần này Ninh Bình về đây là vì Đan Hoành, hiện tại Đan Hoành đáp ứng trở về cùng Hoàng đế, vậy y cũng không cần ở lại đây.
Ninh Bình sắp xếp để Hoàng đế và tùy tùng ở trong phủ trạch của mình, Đan Hoành đương nhiên ở cùng một chỗ với Hoàng đế.
Vốn Hoàng đế đi tới Lĩnh Nam đã mất bảy ngày, muốn tới Linh Sơn phải mất thêm mười ngày, hơn nữa muốn an bài hoàn chỉnh lễ cũng bái thì thời gian cũng không còn mấy dư dả, thế nhưng tại đây Đan Hoành còn có chuyện không yên tâm, vì vậy Hoàng đế liền để cho hắn ba ngày để có thể sắp xếp ổn thỏa.
Chuyện thứ nhất, Đan Hoành lo lắng cho nghĩa huynh và mẹ nuôi của hắn, vì vậy hắn thương lượng với hai người, để bọn họ tới kinh thành, ở trong Đan phủ.
Chuyện thứ hai, Đan Hoành nói Ninh Bình nhận Tiểu Mã vào làm gia nô, miễn cho y ở ngoài đường gây rối.
Chuyện thứ ba, Đan Hoành từ biệt bà con hàng xóm trong Linh Nam quận mà hắn quen biết, nào là Trương Nhị thúc ở sát vách, Lí Đại Thẩm, rồi cả tới quản ngục, sai nha mà hắn bắt chuyện (mẹ ơi trình độ bà tám của em vào hàng siêu sao ^_^)
Ba ngày sau, Đan Hoành vô lo vô nghĩ cùng đi Linh Sơn với Hoàng đế.
Dọc đường đi, mấy hôm trước, Đan Hoành đều cùng ngồi kiệu với Hoàng đế, tùy ý để Hoàng đế ôm, thỉnh thoảng còn thì thầm trò chuyện.
Tới ngày thứ tư, ngồi trong kiệu, nhìn xuyên qua một tầng vải che, Đan Hoành nhìn thấy Ninh Bình đang cưỡi tuấn mã thì bắt đầu ngứa ngáy chân tay.
Đã lâu không cưỡi ngựa, hắn thực sự hoài niệm cái cảm giác uy phong sảng khoái khi cưỡi ngựa, tấm mành che cản trở tầm nhìn của Đan Hoành, Ninh Bình cưỡi ngựa bên phía chỗ ngồi của Hoàng đế, để ngắm kĩ con tuấn mã của Ninh Bình, Đan Hoành nhoài người qua người Hoàng đế, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa vào Hoàng đế, nhoài đầu về một bên.
Hoàng đế sợ xe ngựa xóc nảy sẽ khiến hắn ngã nên đưa tay đỡ lấy lưng hắn.
“Hoành khanh, ngươi nhìn gì vậy? Cẩn thận kẻo ngã.”
Đan Hoành đỏ mặt, lui người lại, e thẹn ngồi trên đù* Hoàng đế, Tiểu Tuyền Tử nhìn thấy cảnh trên ở đằng xa, vội thả mành che kín cỗ kiệu, để người bên ngoài không thể nhìn được bên trong.
“Trời nóng vậy, Tiểu Tuyền Tử tự nhiên dở chứng gì a? ” Đan Hoành khó hiểu nhìn mấy tấm mành che, sau đó hắn quyết định là mặc kệ y, Đan Hoành quay người H**g phấn nói với Hoàng đế.
“Hoàng thượng, ta muốn~~~~….”
Lời Đông Trùng: Ha ha~~~~~~các ngươi cho rằng Đan Hoành muốn cái gì a~~
“Hoàng thượng, ta muốn~~~~~~….” Đan Hoành vừa nói tới đây liền cảm giác bàn tay đang đặt bên hông của hắn chợt siết chặt thêm.
“Hoành khanh, trẫm sao lại không muốn, chỉ là trẫm lo khiến ngươi sợ, đợi đêm nay đi, tới chỗ nghỉ, trẫm cùng ngươi tắm rửa thay y phục, sau đó trẫm sẽ bồi thường cho ngươi”.
“Ngươi muốn cưỡi ngựa? Vậy sao phải đợi tới tối, bây giờ cưỡi chẳng phải tốt hơn sao?”
“Cưỡi ngựa? Ngươi là muốn…”
“Ta muốn cưỡi con tuấn mã mà Ninh Bình đang cưỡi, ngươi gọi hắn tới, nói hắn tặng ta con ngựa đấy có được không?”
Hoàng đế hoàn toàn thất vọng.
“Ninh Bình sẽ không đồng ý đâu, con ngựa y đang cưỡi là bảo bối của y, ngay đến tắm rửa và chăm sóc y đều tự mình làm”.
“Vậy ngươi cứ gọi y tới đây đi”.
Hoàng đế vén rèm, nói với thái giám đi bên cạnh: “Gọi Ninh Bình tới”.
Ninh Bình cho ngựa đi chậm lại, tới chỗ Hoàng đế liền hỏi: “ Hoàng thượng có việc gì cần phân phó?”
Đan Hoành thò đầu ra ngoài cửa sổ, cười ngọt ngào nói với Ninh Bình: “ Thương lượng một chút, ngươi đưa kị mã của ngươi cho ta mượn cưỡi một lúc.”
“Ồ? Có điều ngựa của ta chỉ cho ta cưỡi, hay để ta tìm cho ngươi con ngựa khác?”
“Không cần, ta thấy ngươi cưỡi con ngựa này trông thật là uy phong, ta chỉ muốn cưỡi một chút, ngươi đừng nên nhỏ mọn như vậy có được không? Chẳng phải chúng ta là huynh đệ sao?”
“Không phải là ta keo kiệt, mà ngựa của ta thực sự nhận ra chủ nhân, ta sợ tới lúc đó ngươi sẽ bị ngã ngựa”.
“Trước đây khi ở quân doanh, ngựa nào ta cũng đều cưỡi qua, ngươi xuống đi, ta cho ngươi thấy tài nghệ cưỡi ngựa của ta”.
“Ngươi nhất định phải cưỡi ngựa sao? Vậy được rồi, ngươi qua đây ”. Ninh Bình xuống ngựa đưa dây cương cho Đan Hoành.
Đan Hoành nhảy khỏi xe ngựa, cầm lấy dây cương từ tay Ninh Bình, Đan Hoành cưỡi con ngựa của Ninh Bình chạy về phía trước.
Ninh Bình dùng giọng điệu sủng nịch nói với đang Đan Hoành đang chạy ở phía xa: “ Ngươi cẩn thận một chút kẻo ngã, đừng chạy quá xa”.
“An tâm đi, kỹ năng cưỡi ngựa thì ta có thừa” Vừa nói Đan Hoành vừa thúc cho ngựa phi nhanh hơn. Vừa phi vừa H**g phấn hô : “Giá! Âu!”. Chỉ thoáng chốc, Ninh Bình đã không nhìn thấy bóng dáng Đan Hoành đâu, y chỉ còn biết bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thật là mãi vẫn không lớn, hơn nữa lại còn ngoạn nháo vui vẻ tới vậy” Hoàng đế nhìn qua tấm màn che, y nhìn thấy nụ cười tươi hiếm thấy của biểu đệ, khiến y bất chợt rùng mình, chẳng lẽ…
Đoàn người tiếp tục đi, cách đó một quãng không xa, tuấn mã của Ninh Bình đang tìm cách đẩy Đan Hoành ngã khỏi lưng nó.
Con ngựa đã tung bốn vó lên trời, Đan Hoành tuột tay khỏi dây cương,ngã khỏi lưng ngựa, chỉ chốc lát nữa thôi Đan Hoành sẽ rơi xuống đất. Hoàng đế trong kiệu nhìn thấy lo lắng kêu to: “Hoành khanh!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc Đan Hoành rơi khỏi lưng ngựa, hắn nhắm chặt hai mắt, chắc mẩm mình sẽ bị rơi xuống đất. Ninh Bình chạy vội tới, kịp đỡ lấy thân thể Đan Hoành, hai người lăn vài vòng trên đất.
Ngay lúc hai người có thể ngồi dậy, Ninh Bình lo lắng ghé vào người Đan Hoành hỏi:
“ Hoành nhi, ngươi có sao không?” Đan Hoành nhìn Ninh Bình sửng sốt một chốc, rồi quay đầu nhìn con ngựa của y đang chạy không người cưỡi, rồi lại quay đầu nhìn Ninh Bình.
“Ngựa của ngươi thật giống chủ, trở mặt mà mắt chẳng chớp, ngựa chẳng phải là để cưỡi sao? Nó dám hất ta xuống đất, được lắm, ta nhất định phải tính sổ với nó!” Nói xong Đan Hoành đứng lên, chạy về phía con ngựa.
Ninh Bình đứng lên, cản Đan Hoành lại rồi nắm lấy dây cương.
“ Đan Hoành, ta nói rồi, ngựa của ta nhận ra chủ, ngươi đừng nên nháo loạn nữa, nếu lại bị ngã nữa thì tính sao?”
“Nhận ra chủ sao, vậy thì tốt lắm, hảo huynh đệ, thương lượng một chút, chúng ta cùng lên ngựa, ngươi ngồi phía sau, ta ngồi phía trước, tới khi con ngựa quen ta rồi, chẳng phải sẽ để cho ta cưỡi sao?”
“Cùng lên ngựa?” Ninh Bình có chút do dự.
“An tâm đi, ngựa của ngươi không quý tới mức như vậy chứ? Ta chỉ khoảng một trăm cân, ngươi cứ coi như cỡ bao gạo đi, lên đi, còn phải đi tiếp nữa, đừng để phí thời gian .”
(một cân trung quốc bằng 0,5kg )
Đan Hoành sợ Ninh Bình đổi ý, vội kéo Ninh Bình lên ngựa.
Ninh Bình ngồi ở phía sau, Đan Hoành ngồi ở phía trước nắm dây cương, thoải mái tựa vào Ninh Bình.
Con ngựa nhận ra chủ nhân, liền ngoan ngoãn đi, Đan Hoành lại thúc cho ngựa phi nhanh lên, Ninh Bình bèn đưa tay giữ tay Đan Hoành lại.
“Đan Hoành, ngươi không nên bất cẩn thế nữa, cẩn thận một chút”.
Đan Hoành đắc ý quay người về phía sau, thì thầm vào tai Ninh Bình nói: “ An tâm đi, như thế này nhất định không xảy ra chuyện gì”.
Đan Hoành tiếp tục ra roi thúc ngựa, con ngựa thoáng chốc đã bỏ xa đội nhân mã, thân ảnh của Ninh Bình và Đan Hoành rất nhanh mất dấu trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế trong lòng tràn đầy nghi ngờ nhìn về nơi bóng dáng hai người mất dấu, trầm ngâm suy nghĩ, Ninh Bình hơn hai mươi sáu tuổi mà vẫn chưa thành thân, y đang đợi gì? Trước đây y đã giới thiệu rất nhiều thiên kim tiểu thư cho Ninh Bình, nhưng y liên tục thoái thác, nhìn thấy tiểu thư nhà người ta cũng không nói gì, chỉ giữ sắc mặt lạnh lùng, thế nhưng nếu như ban nãy y không nhìn lầm, thì trong ánh mắt của Ninh Bình tràn đầy sủng nịch đối với Đan Hoành.
Chẳng lẽ…?
Hoàng đế quyết định đêm nay nhất định phải tìm Ninh Bình nói chuyện.
Ninh Bình rời bàn tay khỏi tay Đan Hoành, đưa tay ôm thắt lưng hắn, tóc Đan Hoành thoáng bay chạm nhẹ lên mặt y, sức nóng nơi eo nhỏ truyền tới tay y, khiến y cảm thấy giờ khắc này thật giống như đang nằm mộng, trong lòng hy vọng con đường kéo dài mãi, mãi mãi không có điểm dừng thì thật tốt biết bao..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc