Lưu Manh Hoàng Phi - Chương 21

Tác giả: Đông Trùng

Phía Đan Hoành chỉ có hai người, bên Lâm thiếu gia lực lượng đông đảo nhưng võ công lại không cao, bởi vậy đôi bên cứ giữ thế trận giằng co hồi lâu, làm quan binh không thể bỏ qua.
Chỉ trong phút chốc, quan binh của quan phủ đã bao vây nhóm người đánh lộn, quan binh nhận ra hai người cầm đầu đám đánh lộn đều là người có vai vế, hơn nữa hai người lại nhất quyết không ai chịu ai, không còn cách nào khác, quan bình đành áp giải cả hai lên quan phủ, để quan phủ xử lí.
Trong tù, cách nhau một cái song sắt, người thị vệ nói vọng sang phía Đan Hoành.
“Tiểu huynh để a~, ngươi tuy chỉ là một tiểu thái giám mà dám có tinh thần chính trực vì nghĩa quên thân, chỉ có điều, hiện giờ chúng ta như vậy, lát nữa gặp Trữ tổng quản thật không biết ăn nói sao với ngài ấy?”
“Ngươi yên tâm đi, còn có ta ở đây nha~ ăn nói? Hừ! Kẻ phải kiếm đường ăn nói không phải là chúng ta đâu! ”
Đan Hoành quyết định lần này quay về cung nhất định phải tìm Hoàng thượng nói cho ra lẽ.
Đan Hoành ngồi trong nhà giam chứa đầy một bụng tức, chả mấy chốc mà trời cũng đã nhá nhem tối.
Thời gian dùng bữa tối cuối cùng cũng đã tới, Hoàng thượng liền phân phó Tiểu Tuyền Tử.
“ Tiểu Tuyền Tử, ngươi cho người mang bữa tối tới chỗ Hoành khanh đi, trẫm qua đó trước”.
Tiểu Tuyền Tử suốt ngày hôm nay trông ngóng tin tức của Đan Hoành mà không thấy đâu, hiện giờ lại nghe Hoàng thượng nói vậy, y liền toát mồ hôi lạnh.
“Hoàng thượng, nô tài mới từ chỗ Hoành chủ tử trở về, hiện tại chủ tử không ở trong viện, hay là lát nữa người hãy qua chỗ Hoành chủ tử?” Tiểu Tuyền Tử tìm kế hoãn binh.
“Ồ, tiểu tử nghịch ngợm ấy lại chạy tới chỗ nào phá phách rồi? Trẫm sẽ đi tìm hắn”.
“Cái này…cái này…nô tài không biết..”
Hoàng thượng quan sát điệu bộ gượng gạo căng thẳng của Tiểu Tuyền Tử, trong lòng phát hiện có điều bất ổn.
“Câm mồm! Mau nói cho trẫm, Hoành khanh rốt cục đang ở đâu? Ngươi còn dám nói dối trẫm?”
“Nô tài đáng ૮ɦếƭ”. Tiểu Tuyền Tử vội vã quỳ xuống.
“Hoành chủ tử sáng sớm nay nói rằng muốn phái người ra cung, muốn nô tài đưa cho một thẻ bài, thật không ngờ Hoành chủ tử lại dùng thẻ bài để chạy ra ngoài cung chơi, Trữ tổng quản sáng sớm phát hiện ra, đã phái người đi tìm thế nhưng tới nay chưa có tin tức, nô tài sợ Hoàng thượng lo lắng, bởi vậy…không dám bẩm báo với Hoàng thượng, nô tài đáng ૮ɦếƭ!”
“Ai! Ngươi a, phát hiện hắn ra ngoài cung phải bẩm báo ngay với trẫm, sao lại giấu giếm tới tận bây giờ, hắn biết rõ buổi tối trẫm sẽ tới tìm hắn, ấy vậy mà tới tận bây giờ hắn vẫn chưa trở về, như vậy là nhất định đã xảy ra chuyện, đồ nô tài ૮ɦếƭ bầm! Nếu như Hoành khanh mà xảy ra chuyện gì, trẫm nhất định không tha cho ngươi, mau tìm Ninh Bình lại đây”.
Hoàng đế cho gọi Ninh Bình tới mắng chửi một hồi, Ninh Bình một câu cũng không dám nói, ngay khi Hoàng đế ra lệnh cho Ninh Bình gia tăng số người ra ngoài cung tìm kiếm thì một thị vệ chạy tới báo:
“Nô tài khấu kiến Hoàng thượng, khấu kiến Trữ tổng quản”.
“Có chuyện gì? Ngươi hoảng loạn cái gì?”
“ Trữ tổng quản, không phải ngài đã dặn rằng nếu có bất cứ tin tức nào của tiểu thái giám trong Đan viện thì phải cấp báo với ngài hay sao? Ban nãy người trong nha môn tới báo tin, A Lương, tiểu công công trong Đan viện và ca ca của Lâm Tiệp Dư nương nương đánh nhau, hiện đang bị nhốt trong nhà giam của nha môn, tổng quản, ngài có muốn qua đó xem xét tình hình?”
“Ngươi lui xuống trước đi”.
“Tiểu thái giám? Là Hoành khanh đúng không?”
Ninh Bình đành phải gật đầu.
“Thần sẽ ra ngoài đưa nương nương trở về.”
“Trẫm sẽ đi cùng ngươi”.
“Việc này…xem chừng không hay lắm, đại lao là nơi dơ bẩn, vào đó chỉ khiến bệ hạ bẩn mắt”.
“Không cần phải nói nhiều, trẫm sẽ giả làm thuộc hạ của ngươi, cùng ngươi ra cung, trẫm muốn nhìn xem tiểu tử hồ đồ kia có bị thương không, nếu không thấy hắn trẫm ở đây đợi sẽ vô cùng lo lắng.”
Thế là Hoàng thượng đóng giả thị vệ, cùng Đan Hoành tới kinh phủ đón Đan Hoành, để bảo vệ cho Hoàng thượng, Ninh Bình còn dẫn mười thị vệ đi theo hộ giá.
Quan phủ nhìn thấy Ninh Bình liền vội vã ra tận cửa nghênh đón, sẵn tiện giải thích việc mình đưa bọn họ vào đại lao chẳng qua là việc bất đắc dĩ.
Cửa đại lao vừa mở, Hoàng đế vội vã chạy tới đỡ Đan Hoành, Đan Hoành không những không cảm kích còn hẩy Hoàng thượng ra.
Hoàng đế ghé vào tai Đan Hoành nói nhỏ:
“ Hoành khanh, hiện tại không phải lúc để cáu kỉnh, đây cũng không phải nơi để nói chuyện, chúng ta hãy ra ngoài đã, có được không? trở về ta có thứ này rất tuyệt muốn để ngươi xem”.
Đan Hoành nghĩ thầm, quả thật để trở về đã rồi tính toán với y sau, đứng ở chỗ này cũng không thể tính toán gì với y được, bởi vậy quyết định đi ra khỏi đại lao.
Lúc này, ngay trước cổng quan phủ là một đội nhân mã, đi đầu là một lão nhân.
Lâm thiếu gia vừa nhìn thấy người đi đầu vội vã kêu to:
“ Cha! Cha! Nói bọn họ thả ta ra ngoài, còn nữa, cha hãy nhớ kỹ tên tiểu tử kia, hắn dám đánh ta, lần sau gặp muội muội, hãy nói nàng báo thù cho ta, hắn hại ta ngồi trong đại lao này từ trưa tới giờ! Thật là xui xẻo!”
Khi hai đội nhân mã đi ngang qua nhau, Đan Hoành liền nói một câu:
“ Hừ, thật đáng khen cho con trai của ngươi, có quyền thế thì được quyền làm vậy sao? ”
Lâm lão gia nhìn thoáng qua nhóm nhân mã phía bên Đan Hoành, mơ hồ nhận ra một vài gương mặt có chút quen thuộc, tới lúc đi đến chỗ nhi tử của lão, lão mới nhận ra những khuôn mặt ấy là ai, vẫn còn chưa kịp bàng hoàng thì bên tai vẫn nghe thấy tiếng con trai lão lải nhải việc báo thù, vì quá tức giận, Lâm lão gia liền tát một phát vào mặt con lão:
“ Nghiệt tử ૮ɦếƭ tiệt! Lâm gia bị ngươi bức tử rồi!”
“Cha, hắn chẳng qua chỉ là một nô tài trong cung, tuy rằng chủ nhân của hắn có địa vị cao, thế nhưng muội muội của con cũng là phi tần a, sao phải sợ hắn?”
“Vừa tới đón hắn lúc nãy, nếu ta không nhận sai, thì một người chính là tổng quản thị vệ Ninh Bình, còn một người chính là Hoàng thượng a, những người còn lại đều là thị vệ hàng ngũ tứ phẩm trong cung, bất kể ai trong số đó đều có thể diệt Lâm gia của chúng ta”.
“A? Vậy người kia là ai?”
“Đúng vậy, là ai a? Là ai mà dám đi trước mặt Hoàng thượng, lại còn được Hoàng thượng vào tận trong đại lao đón ra?”
Đan Hoành quay về phòng, Hoàng đế bước theo, định kiểm tra xem Đan Hoành có bị thương ở đâu không.
“Đừng chạm vào ta! Ngươi mau bỏ bàn tay bẩn của ngươi ra!”
“Hoành khanh, ngươi xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ngươi đừng có hỏi ta xảy ra chuyện gì, trước hết ngươi hãy trả lời ta, có phải gần đây ngươi đều tìm Lâm Tiệp Dư thị tẩm? Còn việc nữa, trong cung phải chăng sẽ có thêm một vị quý phi nữa?”
“Cái này….? Tên nô tài lắm miệng nào nói cho ngươi biết?”
“Ngươi không cần phải biết, hãy trả lời ta xem có đúng như thế không?”
Càng hỏi, vành mắt Đan Hoành càng đỏ lên, Đan Hoành liền quay người đi, đưa tay dụi dụi đôi mắt.
“Là thật, thế nhưng ngươi phải nghe trẫm giải thích a”.
“Không cần, ta mệt rồi, ngươi đi đi.”
“Hoành khanh, Hoành nhi, những việc này không phải như ngươi tưởng đâu, hãy để trẫm giải thích”.
“Ngươi không đi ư? Vậy thì ta đi”.
Vừa nói, Đan Hoành vừa bỏ đi, nhưng không cẩn thận nên hắn va vào bàn, giận cá chém thớt, Đan Hoành tung cước đá bay cái bàn ra ngoài sân, văng vào một thân cây, nát bấy.
Ninh Bình tưởng xảy ra chuyện vội vã vào xem, Hoàng đế nuốt nuốt nước bọt không dám liều mạng đuổi theo Đan Hoành. Có điều Hoàng đế lập tức điều tra xem kẻ nào dám nói những chuyện này với Đan Hoành.
Mấy ngày sau, liền có tin Lâm Tiệp Dư bị thất sủng, Lâm gia bị giáng chức, đuổi khỏi kinh thành, Đan nương nương thì suốt mấy ngày qua không nói nửa lời với Hoàng thượng.
"Ai~~~~~~~".
Suốt ba ngày qua, Hoàng đế tìm mọi cách để gặp Đan Hoành, thế nhưng tất thảy để vô ích, ấy bởi vậy hiện tại y chỉ có thể ngồi thở dài trong Ngự thư phòng. Rõ ràng người thì vẫn ở trong cung, thế nhưng đợi tới lúc y tới chỗ hắn, thì hắn đã trốn đi nơi khác, ấy vậy nên y chỉ có thể ngồi đây bất đắc dĩ thở dài, hừ,từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên y cảm thấy hoàng cung có quá nhiều phòng, thật quá rộng lớn.
"Ai~~~~~~~~~~".
Nghe thấy tiếng chủ nhân thở dài, Tiểu Tuyền Tử liền dâng một chén trà.
"Hoàng thượng, hay người để nô tài đem bắt Hoành chủ tử lại mang tới gặp ngài? Hoàng thượng tìm mãi và vẫn không gặp được Hoành chủ tử, theo ý nô tài có lẽ Hoành chủ tử cố ý trốn người".
"Trẫm biết, thế nhưng vấn đề mà hắn hỏi trẫm,trẫm không thể ngay một thời một khắc giải thích rõ ràng cho hắn, hơn nữa hắn cũng không muốn nghe trẫm giải thích, hiện tại lễ sắc phong đại điển chỉ còn cách 5 ngày, cũng không thể cứ để như thế này mãi, bỏ đi, ngươi gọi Ninh Bình cho ta".
Hoàng đế cùng Ninh Bình nói chuyện riêng một hồi cho tới quá trưa, thì ra Ninh Bình đáng thương bị cử đi làm người hòa giải, giải thích hiểu lầm.
Ninh Bình vừa đi tới chỗ Đan Hoành, vừa than thầm trong bụng.
Thật xui xẻo, Hoàng thượng giao cho hắn nhiệm vụ này, với sự hiểu lầm của Đan Hoành về Hoàng thượng , e rằng chưa kịp giải thích rõ ràng thì đã bị tiểu tử tính khí như con nít này cho ăn đập.
Quả thật đúng là vừa mệt đầu mệt óc lại còn hại tới thân, nói đi cũng phải nói lại, vậy y biết phải giải quyết việc này thế nào? Nói chuyện với Đan Hoành chỉ có thể dùng võ chứ không thể dùng văn, xem ra tốt nhất y cứ trói Đan Hoành lại, rồi mới bắt đầu nói, hắn có muốn nghe hay không thì cũng phải nghe.
Thật đáng tiếc, Hoàng đế của bọn y thật nhân từ, không nỡ sử dụng biện pháp này.
Ninh Bình đẩy cửa bước vào một gian phòng, ban nãy bọn hạ nhân vừa báo lại, Đan Hoành vào trong phòng này đã được nửa canh giờ và chưa thấy hắn ra khỏi phòng, hẳn là bây giờ hắn còn ở bên trong.
"Đan Hoành,là ta, Ninh Bình, ngươi ở trong này phải không?"
Trong phòng vọng ra một tiếng thiểu não:
" Ta ở trong này, chỉ có một mình ngươi phải không? Nếu đúng vậy thì ngươi vào đi"
Ninh Bình bước vào trong phòng, nhìn thấy Đan Hoành, y thấy mắt Đan Hoành đo đỏ, nên biết hắn mấy ngày qua cũng không sung sướng gì.
"Hoàng thượng sai ngươi tới phải không? Hắn định an trí ta thế nào?"
"Có một số việc, ta không nên hỏi, nhưng đứng trên cương vị bằng hữu của ngươi, ta hỏi ngươi, tâm nguyện của ngươi thế nào? Chẳng phải bây giờ tim ngươi rõ nhất sao?"
"Hừ! Ta đang bực mình đây! Hắn tìm nữ nhân thì còn muốn quản ta cái gì? Hắn muốn sắc phong ai làm quý phi, sắc phong ai làm hoàng hậu thì liên quan gì tới ta? Không biết thật hay, thế nhưng một khi đã biết, trong lòng hắn có tư vị gì, hắn cũng không nên giấu ta, dù sao thì y cũng là bằng hữu, chẳng lẽ không thể nói cho ta một tiếng sao? "
"Hoàng thượng thích ngươi".
"Ta biết, nếu không y sẽ không nhường nhịn ta như thế".
"Vậy tại sao đối với người thích mình, ngươi cảm thấy có điều không vừa lòng tại sao ngươi lại không dám nói?"
"Ý của ngươi là sao?"
" Nếu Hoàng thượng trực tiếp nói với ngươi rằng người muốn cùng ngươi đồng sàng, ngươi sẽ thế nào?"
Đan Hoành suy nghĩ, tay nắm lại thành một đấm, e rằng hắn sẽ cho Hoàng đế một quyền vào mặt.
"Nhưng y cũng không thể ban ngày thì ở bên ta, buổi tối lại đi tìm nữ nhân được".
"Với nam nhân, tình cảm và *** khác nhau, ngươi còn nhỏ chưa hiểu đâu".
"Uy! Ngươi cũng sẽ vậy sao?"
Đan Hoành hiếu kỳ đi tới kéo kéo y phục của Ninh Bình, thật bất ngờ, Ninh Bình bỗng nhiên cúi xuống hôn vào môi Đan Hoành, hãy để y vô lễ lần này đi, sau này Đan Hoành sẽ thành người của Hoàng thượng.
Đan Hoành đánh một quyền vào bụng Ninh Bình.
"Hỗn đản! Dám chiếm tiện nghi của ta?"
Ninh Bình ôm bụng nói:
" Đây là một ví dụ cho ngươi hiểu, ngươi là một tiểu gia khỏa không đáng yêu chút nào, nhưng ta vẫn có thể hôn ngươi, còn Hoàng thượng, người cũng không cách gì ngăn mình không tìm người thị tẩm".
Đan Hoành nghĩ một lúc, cũng cảm thấy đúng, song vẫn còn một chuyện hắn chưa tính nha.
" Vậy tại sao việc y sắc phong quý phi, y lại không nói cho ta biết? Sợ ta phá chuyện của hắn sao?"
"Đại điển sắc phong quý phi vào ngày mùng 3 tháng 5, ngày đó là ngày gì?"
"Là ngày quỷ Hoàng đế sắc phong quý phi, và, ngày đó cũng là ngày sinh nhật của ta".
Đan Hoành nói xong, ánh mắt chợt sáng lên, nhìn Ninh Bình.
"Ngươi hiểu ra là tốt rồi, vốn Hoàng thượng định cho ngươi một niềm vui bất ngờ, cả nhẫn đính ước cũng đã chọn được mấy cái để ngươi chọn, ngươi còn không mau tới đó đi?"
"Hắc hắc, ta nhất định phải qua đó rồi, thế nhưng ta không cần được phong làm quý phi, chỉ riêng việc làm tần phi đã đủ rắc rối lắm rồi, ta sẽ nói với Hoàng thượng rằng ta muốn vị trí của ngươi, hắc hắc~"
"A!? Uy? Ngươi lấy đi vị trí của ta, vậy ta thì thế nào? Thật uổng công cho ta phí sức đi giải thích cho ngươi".
"Ngươi? Ngươi đã là Hầu gia còn gì?"
"Uy! Chức này thật là nhỏ, Đan Hoành!Hoành chủ tử, ta cầu ngươi đó, đừng nên gây chuyện náo loạn."
Hai người thẳng hướng tới gặp Hoàng đế, trên đường đi hai người liên tục lời qua tiếng lại.
Đan Hoành vừa gặp Hoàng đế liền nói:
" Ta không muốn bị phong làm quý phi, ta muốn vị trí hiện tại của Ninh Bình, làm tổng quản đại nội thị vệ".
"Hoành khanh, ngươi hãy nghe trẫm giải thích đã".
Hoàng đế cho rằng Ninh Bình chưa giải thích rõ ràng nên Đan Hoành vẫn còn tức giận y.
Đan Hoành đi về phía Hoàng đế, kéo Hoàng đế ngồi trở lại Long ỷ, rồi ôm cổ y.
"Sự tình ta đều đã hiểu cả rồi, không cần phải giải thích nữa, ta nói thật, phong ta làm tần phi thật chẳng hay, làm quý phi lại càng không hay, có phải ngươi muốn sắc phong cho ta không, vậy ta muốn nói với ngươi rằng ta đây muốn vị trí hiện tại của Ninh Bình."
"Cái này...hiện tại Ninh Bình đang đảm nhiệm rất tốt cương vị, ta cũng không có lý do gì để cách chức hắn, hơn nữa việc phong quý phi đã chiêu cáo toàn thiên hạ, quân vô hý ngôn".
"Vậy thì sao, ngươi mau nghĩ biện pháp gì đó đi, đầu óc của ngươi tốt hơn ta rất nhiều, mau suy nghĩ thật kỹ đi".
Đan Hoành lắc lắc vai Hoàng đế, đòi y tìm biện pháp.
Hoàng đế bị lắc tới choáng váng đầu óc.
"Hoành khanh đừng lắc nữa, hay là như vậy đi, đại điển sắc phong cứ như vậy mà tiến hành, trẫm sẽ ban cho ngươi một đạo mật chỉ, phong ngươi làm tổng quản của Đại Đồng, như vậy Tiểu Tuyền Tử và Ninh Bình vẫn giữ chức vụ như cũ, nhưng là do ngươi ngầm quản lí, như vậy tất cả cung nữ, thái giám và thị vệ trong cung đều là do ngươi quản lí, như vậy có được hay không, đừng nên nháo loạn nữa".
"Đại Đồng tổng quản! Âu, thật là oai phong? Vậy giữ hàng phẩm thứ mấy?" (phẩm ở đây là thứ bậc trong các quan như ngũ phẩm, tứ phẩm, thất phẩm á J)
" Kém trẫm chưa tới nửa phẩm, rất lớn phải không?"
"Ha ha! Chức vị này quả đúng là rất uy phong."
"Trẫm còn muốn cùng Ninh Bình thương nghị về đại điển sắc phong, ngươi có muốn ngồi nghe không? Nếu cảm thấy buồn chán, vậy ngươi trở về Đan viện trước đi, trẫm cho ngươi mang các đôi nhẫn tới cho ngươi lựa chọn, để sử dụng trong đại điển sắc phong".
"Ân, hảo. Ninh Bình a, hảo hảo làm việc, không được lười biếng."
Trước khi đi ra ngoài, Đan Hoành vỗ vỗ vào lưng của Ninh Bình, vốn cũng định vỗ vỗ vài cái vào lưng Tiểu Tuyền Tử, thế nhưng Tiểu Tuyền Tử vội vã né tranh, Đan Hoành nhún vai đi ra ngoài.
"Phù, cuối cùng cũng êm xuôi".
Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm.
"Hoàng thượng, chiêu này của người thật cao, sợ rằng nếu như Hoành chủ tử biết được, ngài ấy nhất định sẽ không để yên".
Nguyên lai, Đại Đồng tổng quản, thực ra chỉ là một hư danh, không có thực quyền, đợi tới khi Đan Hoành được phong làm quý phi, trong cung không có hoàng hậu, hắn đương nhiên là có chức vị cao nhất, bởi vậy có hay không có chức vụ của Tiểu Tuyền Tử, thì Đan Hoành cũng quản lý và có quyền ra lệnh tất cả các thái giám, cung nữ trong cung, còn việc quản lý vị trí của Ninh Bình? Nếu không có trong tay lệnh bài điều binh, thì ngoài trừ Hoàng đế, ai công nhận cái chức vị này?
(Khặc khặc~ Anh Hoàng đế lừa Hoành nhi)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc