Lưu Manh Hoàng Phi - Chương 04

Tác giả: Đông Trùng

Đan Hoành đưa tay kéo một cái góc chăn về phía mình, run run hỏi:
“Muôn tâu Hoàng thượng, người cầm dao làm gì?”
“Trẫm muốn giết con chim này để lấy chút huyết”.
Đan Hoành nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, bàn tay cũng buông góc chăn ra.
Hoàn hảo, Hoàng thượng không có định giết hắn, lúc nãy quả thật là hắn có chút sợ, không phải là sợ con dao nhỏ trên tay Hoàng thượng, mà là sợ khi Hoàng thượng động thủ, hắn sẽ đánh ngất Hoàng thượng mất. Lúc nãy hắn đã tính rồi, ngay lúc Hoàng thượng vừa động thủ, hắn sẽ tung chăn trùm lên đầu Hoàng thượng, sau đó sẽ đánh Hoàng thượng ngất xỉu, nhưng hiện tại xem ra không cần nữa.
“Hoàng thượng, tại sao ngài muốn *** con chim này?”
“Để cho bọn người dưới nhìn thấy bằng chứng, trẫm phải tạo ra một ít máu trên giường, nhưng từ nhỏ tới giờ trẫm chưa từng động thủ giết một sinh linh nào, bây giờ nhất thời sao có thể động thủ?”
Đan Hoành nhìn lên tấm khăn trải giường trắng phau sạch sẽ, cảm thấy vô cùng kì quái, khăn trải giường đang sạch thế kia, sao lại phải dây máu lên làm gì?
Kẻ có tiền sở thích quả là kì quái nha! Vô cùng kì quái!
“Hoàng thượng, khăn trải giường đang sạch vậy sao phải dây máu lên làm gì?”
Hoàng đế kì quái nhìn Đan Hoành một hồi, sau đó lắc đầu cười nhẹ.
“Trẫm cần tạo bằng chứng để chứng minh sự trong trắng của nàng”.
Đan Hoành sửng sốt một hồi, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ dần, chuyện như thế này, cha hắn cũng từng đề cập qua, chỉ là con chim thật là đáng thương.
“Hoàng thượng cát tường, Hoàng thượng cát tường”.
Thanh âm vang lên, Đan Hoành nhìn con chim vẹt biết nói, loại chim này hắn đã từng được nghe kể qua, nghe nói là rất đắt tiền, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp.
Đan Hoành nhìn thấy Hoàng đế một tay cầm con vẹt, một tay đưa dao kề cổ con vẹt, con vẹt dường như cũng cảm thấy mình sắp kề cận cái ૮ɦếƭ, nó cố giãy dụa đập đập đôi cánh, miệng kêu liên hồi:
“Hoàng thượng cát tường, Hoàng thượng cát tường”.
Đan Hoành trợn trắng con mắt, trời ạ!
Hoàng đế ngần ngừ mãi vẫn chưa xuống tay, là y không nỡ, chứ giết một con vẹt đâu cần tốn nhiều thời gian tới vậy.
Đan Hoành bước tới cầm con dao nhỏ trong tay Hoàng đế, tay còn lại hắn nắm lấy con vẹt đáng thương.
“Chỉ cần một bãi huyết thôi phải không?”
Hoàng đế thấy vậy nhăn mặt tỏ ý không vừa lòng.
“Ái phi? Nàng định động thủ sao? Nàng là một nữ nhi hiền thục nhân hậu, hãy để ta làm”.
“Hiền thục? Ta còn chưa nói là sẽ giết mà”.
Đan Hoành để con vẹt vào lại trong ***g, thế rồi trong lúc Hoàng đế chưa kịp phản ứng liền một tay chém xuống.
Một bãi huyết đọng lại trên giường.
“Ái phi, nàng!”
Hoàng đế hô to một tiếng, vội vã rút miếng lụa trắng buộc vào khuỷu tay Đan Hoành, nguyên lai Đan Hoành một đao chém xuống khuỷu tay mình.
Thấy con vẹt đáng yêu như vậy giết đi thật đáng tiếc, Đan Hoành liền nghĩ tới biện pháp này.
Máu sao? Hắn thường xuyên bị thương tích, nên đã quen với việc chảy máu rồi, chút máu này có là gì, mà hắn lại không muốn con vẹt kia bị giết.
Hoàng đế vội chữa vết thương cho Đan Hoành, chân tay vô cùng luống cuống, vết thương này không thể gọi ngự y, mà vết thương lớn như vậy chắc phải đau lắm.
Đan Hoành khó hiểu nhìn Hoàng đế, tên Hoàng thượng ngu ngốc này rối lên cái khỉ gì? Hắn liền hảo tâm trấn an.
“Hoàng thượng, vết thương nhỏ này không ૮ɦếƭ được đâu, hơn nữa ta có dược, sẽ mau khỏi thôi, không cần lo lắng quá ”.
Nói xong Đan Hoành lôi từ trong người ra bình dược mà Hoàng đế đã phái người mang tới lúc trước, lấy ra bôi một ít lên vết thương, quả là dược tốt, một lúc đã cầm máu ngay, Đan Hoành thầm nghĩ, giá có thế lấy một ít về quân doanh thì tốt quá.
Hoàng đế khẽ vuốt lên vết thương, lời nói giống như tuyên thệ:
“Trẫm sẽ không bao giờ phụ nàng, sau này trẫm sẽ không bao giờ để nàng bị thương nữa, hãy tin trẫm”.
Cho tới lúc Hoàng đế rời đi, Đan Hoành liền suy nghĩ nhiều tới lời Hoàng đế vừa nói, xem ý nghĩa của câu nói đó là gì, tới sáng, một cung nữ già tới mang tấm khăn trải giường dính máu đi, trước khi đi còn nở nụ cười rất thâm ý.
“Xem ra Đan tiểu thư sau này sẽ là chủ nhân của nô tì, mong ngài hãy chiếu cố nô tì a”.
Người cung nữ già còn quay lại cười với hắn một lần, bộ dạng khiến Đan Hoành mắc ói, hắn cảm thấy giận dữ, liền dụng khinh công bay người ra ngoài mong tìm người trút giận.
Đan Hoành đi hết một hành lang thật dài, nhưng tìm không ra người để trút giận, tới buổi trưa, hắn phát hiện rằng mình đã lạc đường, muốn tìm người hỏi đường lại tìm không thấy ai, vậy nên cơn hỏa nộ của hắn thoáng chốc đã lên tới đỉnh điểm.
“Hỗn đản, mẹ ngươi!”
Lúc này Đan Hoành quả thật vô cùng tức giận, lúc này nếu Hoàng đế đứng tại đây, đảm bảo sẽ bị ăn đập.
Không ổn! Hắn nhất định phải tìm một ai đó đập cho một trận để hạ hỏa. Hơn nữa phải tìm người mạnh khỏe một chút, võ công cũng phải khá, nghĩ vậy, Đan Hoành liền tiếp tục đi dọc hành lang.
Đan Hoành tới một đoạn hành lang gấp khúc, chợt thấy cách hắn năm bước là một trạm canh gác, tại đó đang tụ tập rất nhiều đại nội thị vệ, Đan Hoành liền nhìn một loạt để đánh giá, nhằm tìm ra người để gây sự.
Đan Hoành đã ‘chấm’ một người, đó là một thị vệ xem chừng là vừa mới được thay ca, đang cùng một người nói chuyện, vóc người cao khoảng hơn một mét chín, đây chính là tên thị vệ nhìn cao nhất đám này, vóc người trông lại rất to khỏe, cơ bắp rắn chắc.
“Uy! Cái tên cao to kia, ngươi lại đây một chút”.
Tổng quản đại nội thị vệ Ninh Bình, nhìn về phía nữ nhân đang đứng ở bậc thang gọi y, trong lòng không khỏi than thở, chẳng qua chỉ là một nữ nhân ngu ngốc, vừa mới vào cung đã cho rằng nàng là chủ nhân của bọn y sao? Thế nhưng y cũng không thể không để ý.
Ninh Bình nhẫn nhịn bước tới, chắp tay nói:
“ Nương nương gọi thuộc hạ có việc gì phân phó?”
“Lòng ta không vui, muốn đấu với ngươi một trận, ngươi mau vào thế thủ đi.”
“Nương nương, tiểu nhân không dám, nương nương nếu muốn đánh thì cứ đánh, tiểu nhân sẽ không chống trả”
Ninh Bình thầm nghĩ, một nữ nhân đâu có nhiều khí lực, thôi thì đành nhịn để tiểu thư này khoa chân múa tay một chút, thế nhưng quả là y đã tính sai.
Đan Hoành hoàn toàn không khách khí, một quyền đánh thẳng vô *** Ninh Bình, Ninh Bình không đánh trả. Đan Hoành lại tiếp tục một cước đá vào sườn y, rồi lại một cước nữa tung lên, Ninh Bình vội vã chống đỡ.
Mẹ ta ơi, đau thiệt là đau nha, nếu chịu thêm mấy cước nữa, y đảm bảo mình sẽ thổ huyết, thật không thể đứng im chịu trận được, nếu không có lẽ y sẽ ૮ɦếƭ mà không biết lí do mất.
Xem ra nữ nhân này không có nói đùa, nàng quả là con nhà võ a.
Đan Hoành thấy Ninh Bình đã bắt đầu đánh trả, hắn ra tay mạnh hơn, hai người đấu võ một canh giờ, Đan Hoành biết rằng Ninh Bình nhường hắn, hỏa nộ của hắn cũng phát tiết hết rồi, đánh tiếp cũng không ích gì, liền thu nắm tay lại, không đánh nữa.
Ninh Bình chưa kịp thu quyền, quyền của y đánh vào bụng Đan Hoành, khiến Đan Hoành kêu một tiếng rồi ngồi phịch xuống đất.
Ninh Bình vội vã chạy tới hỏi:
“ Cô nương, cô không sao chứ?”
Đan Hoành ngồi bệt dưới đất ha ha cười, cuối cùng hắn đã cảm thấy rất thoải mái. Hắn đưa tay vỗ vỗ vào vai Ninh Bình.
“To con, bộ dạng thật tốt! Lần sau ta muốn đấu võ có thể lại tìm ngươi được không?”
Ninh Bình sửng sốt một chút rồi gật đầu mỉm cười.
“Chưa gặp một nữ nhân nào như cô nương, ta sẽ chờ cô nương tới”.
Hai người nhìn nhau cười.
Lúc này Hoàng đế đã phái người đi tìm Đan Hoành, không bao lâu nữa sẽ tới đây.
Đan Hoành vì vừa có một bằng hữu mới nên rất vui vẻ.
“Ngươi là nữ nhân của Hoàng thượng sao?”
Ninh Bình có chút không tin nên hỏi lại.
Đan Hoành hơi sửng sốt một chút, sau đó hắn bắt đầu suy nghĩ.
Thứ nhất, hắn không phải nữ nhân.
Thứ hai, hắn và cái tên Hoàng thượng ngu ngốc kia cũng không có quan hệ gì.
Bởi vậy, Đan Hoành kết luận một câu:
“ Ta và Hoàng thượng không quan hệ”
“Vậy là tốt rồi! Ta chỉ biết rằng đương kim Hoàng thượng rất giỏi thư pháp, từ nhỏ đã đọc rất nhiều thi thư, thế nhưng đối với võ học ngài cũng có chút hứng thú, phòng luyện công trong cung chính là nơi tĩnh tâm của Hoàng thượng, tính cách của ngươi, tốt nhất đừng để Hoàng thượng thấy, bằng không ngài sẽ chú ý tới ngươi”.
“Ta cũng không muốn để hắn thấy a”.
( Không muốn cơ mà để Hoàng thượng thấy mất rồi còn đâu haizzz =.= )
Đan Hoành nghĩ thầm, nếu có thể đi thì hắn đã sớm chuồn đi rồi, thật đúng là tên Hoàng đế kia không nên giữ hắn lại, không đâu tự nhiên tìm hắn phiền nhiễu.
“Ngươi tại sao lại muốn tìm ta đánh nhau?”
“Ta trong lòng tâm tình không tốt, lại còn lạc đường, thấy ngươi cao to khỏe mạnh, nên tìm ngươi đánh nhau, xem ra đúng là ta không nhìn lầm, ngươi võ công thật sự tốt, với thân thủ của ngươi mà chỉ làm thị vệ, quả thực là đáng tiếc .”
“Ta kì thực….”
Ninh Bình vốn định giải thích rằng y không phải là thị vệ thông thường thì tiếng một nữ nhân vang lên cắt ngang lời y.
“Nương nương, sao người lại ở đây? Nô tì tìm người rất lâu rồi, vạn tuế gia phái người tới tìm nương nương, nương nương mau cùng nô tì trở về”.
“Kêu la gì chứ, nếu không phải vì cái nơi ૮ɦếƭ tiệt này lớn quá như vậy, ta đã không bị lạc đường, hiện tại ta đói muốn ૮ɦếƭ rồi, ta phải ăn cơm trước”.
“Nương nương, vạn tuế gia đang đợi người về cùng dùng bữa a, nương nương mau trở về thôi”.
Đan Hoành nhìn Tiểu Ngọc, cung nữ được phái tới hầu hạ hắn, nàng đang hối hắn về, gấp tới độ muốn khóc, mà hiện tại hắn cũng đã đói bụng rồi.
“Này to con, ngươi nói đi, sau này ta muốn tìm ngươi thì phải làm sao?”
“ Ngươi lại tới đây, hỏi bất kì tên thị vệ nào là Ninh Bình ở đâu, bọn họ sẽ cho người tìm ta”.
“Ninh Bình? Danh tự của ta là Hoàn Nương Môn, tên là Đan Hoành, hẹn ngươi ngày khác tái kiến”.
Đan Hoành nói xong liền xoay người đi cùng Tiểu Ngọc.
Ninh Bình nhìn theo bóng lưng của Đan Hoành ngày một xa mãi một hồi rồi mới rời đi.
Hoàng đế thấy Đan Hoành tới, vội chạy ra đón, cầm tay hắn.
“Ái phi, nàng khiến ta lo lắng quá, nàng đi đâu từ sáng tới giờ mới về?”
“Hoàng thượng, ngài không phải công việc rất bộn bề sao? Tới đây làm gì?”
Hừ, Thấy ngươi ta cảm thấy phiền phức! Đương nhiên Đan Hoành chỉ dám nghĩ chứ đâu dám nói ra.
“Trẫm sợ nàng sống trong cung chưa quen sẽ cảm thấy cô đơn nên tới đây với nàng, trẫm còn có một tin tức tốt nữa cho nàng, Tiểu Tuyền Tử, truyền chỉ của trẫm đi”.
Thái giám hầu cận bên cạnh Hoàng đế bước ra, mở thánh chỉ ra rồi nhìn Đan Hoành, ý bảo Đan Hoành quỳ xuống.
Đan Hoành ánh mắt sáng lên, tin tức tốt, chẳng phải là cho hắn về nhà sao? Trời ạ! Cuối cùng cũng có thể về nhà với cha mẹ rồi, Đan Hoành vội vã quỳ xuống.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, con gái của tứ phẩm thống lĩnh Đan Hổ là Đan Hồng, tính tình ôn lương thục đức, phong làm Sung viên, đứng hàng cửu tần, Đan gia sẽ được ban thưởng, khâm thử”.
Đan Hoành ngẩng đầu lên, ngoáy ngoáy cái lỗ tai, hắn có nghe lầm không?
Hắn ôn lương thục đức? Hắn bị phong làm cửu tần? Có nhầm không? Người nhà hắn thì được phong thưởng? Như vậy có phải ý nói hắn không thể về nhà?
Cha hắn nếu biết con trai mình được phong làm hoàng phi không biết sẽ thế nào…
Lúc này trong Đan phủ, thái giám vừa rời đi, Đan gia già trẻ lớn bé hãy còn quỳ trên mặt đất, Đan Hổ hai mắt mở trừng trừng nhìn phía trước, mọi người trong nhà đều nghĩ hắn sợ tới thất thần, các phu nhân bắt đầu đùn đẩy nhau nhưng không ai dám tới chỗ hắn.
Tam phu nhân lá gan to nhất mới tới bên Đan Hổ cúi đầu hỏi:
“Lão gia! Lão gia có khỏe không?”
Đan Hổ đột nhiên đưa tay P0'p cổ Tam phu nhân
“Đều là ý kiến của mụ, nói gì mà sau khi vào cung rồi trở ra rất dễ, ngươi trả con lại cho ta!”
Mọi người thấy Đan Hổ có vẻ thực sự muốn P0'p ૮ɦếƭ Tam phu nhân, vội vã chạy tới can ngăn, Tam phu nhân cũng vất vả lắm mới thoát thân, ho sù sụ.
“Khụ khụ….Lão gia, giờ có P0'p ૮ɦếƭ ta cũng vô dụng… Xem ra Hoàng thượng vẫn chưa phát hiện thân phận thật của Hoành nhi, việc tối trọng yếu bây giờ là phải phái người vào cung, nói với Hoành nhi rằng trước khi thân phận Hoành nhi bị bại lộ, cần phải tìm cách để Hoàng thượng đuổi nó vào lãnh cung, nếu thân phận nó mà bị lộ, cửu tộc nhà ta nhất định sẽ bị tội ૮ɦếƭ.”
“Đan Hoành là con của ta a! Không phải sao? Ngươi còn không mau tìm cách đi, có phải ngươi muốn nó làm hoàng phi của Hoàng thượng không? Hắn là độc đinh của Đan gia, ba đời nhà ta toàn là độc đinh, ta đang trông đợi nó sinh cho ta một đứa cháu trai a”.
Đan Hổ làm quốc trượng, được phong làm nhị phẩm tướng quân, được phong quan tới hàng nhị phẩm, nhưng Đan gia tâm tình hoàn toàn không vui, thỉnh thoảng trong Đan gia thượng vọng ra tiếng kêu của Đan Hổ lão gia, những kẻ không biết chuyện còn tường Đan Hổ vì vui mừng quá mà phát điên rồi.
Đan Hoành sau khi nghe xong thánh chỉ, một chút ý tứ tạ ân cũng không có, hắn đứng bật dậy, bước tới giật lấy thánh chỉ để xem cho rõ.
Các chữ viết trong thánh chỉ, từng chữ một hắn đều hiểu được, nhưng nếu đọc toàn văn hắn hoàn toàn không hiểu nên Đan Hoành liền đưa thánh chỉ về phía Hoàng đế chờ xác nhận.
“Vạn tuế gia, cái này là cho ta sao?”
“Ân, xảy ra chuyện gì? Không vui sao?”
“Ta ôn lương thục đức, Hoàng thượng , người có nhầm không?”
“Làm càn!”
Tiểu Tuyền Tử, thái giám bên cạnh Hoàng đế thấy vậy quát to, một hoàng phi sao dám ăn nói như vậy với Hoàng thượng?
“Ngươi câm mồm đi, ta không có hỏi ngươi!”
Đan Hoành hiện giờ tâm trạng rất khó chịu nên quát trả.
“Tiểu Tuyền Tử, ngươi lui ra đi”.
“Vạn tuế gia..”
“Lui ra!”
“Dạ, nô tài xin cáo lui”.
Tiểu Tuyền Tử căm tức bước ra ngoài, đi ngang qua Đan Hoành còn trừng mắt lườm Đan Hoành.
“Ái phi muốn hỏi gì? Hiện tại có thể hỏi được rồi.”
“Ta ôn lương thục đức? Hoàng thượng, ngài có nhầm không?”
“Nàng vì không muốn con chim bị thương, tình nguyện chịu bị thương, đương nhiên là nàng rất ôn lương, hiền thục, nàng khiến trẫm cảm thấy rất hài lòng, khiến đức lang quân của mình vui lòng, nàng không phải thục đức thì là gì? Trẫm không có nói sai a.”
“A?!”
Đan Hoành hiện tại không biết cãi sao, có điều hắn cũng chưa nói rõ.
Hắn không muốn giết con vẹt vì muốn để con vẹt lại để chơi, hắn để Hoàng đế hài lòng là vì hắn muốn được về nhà, hắn giờ nhìn thấy Hoàng đế cảm thấy rất tức giận, xem ra rồi sẽ có một ngày, hắn bùng hỏa nộ, rồi không biết sẽ làm ra cái sự gì đây...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc