Lưu Luyến Không Quên - Chương 18

Tác giả: Chấp Loạn

Lệ Trọng Mưu nhíu mi, không trả lời.
Rốt cuộc anh muốn thế nào?
Chính anh cũng không biết.
Ánh mắt anh nhìn cô lạnh lùng, Ngô Đồng mệt mỏi quá rồi. Sao anh có thể bình tĩnh đến thế? Sao anh…
Hay anh lại muốn đùa bỡn trái tim cô? Anh không chịu buông tha cô thật sao?
Hay anh lại xem cô như loại phụ nữ đó? Loại phụ nữ trước kia anh vẫn đánh giá cô: cố tình dụ dỗ anh?
Nụ hôn lành lạnh trên trán vừa nãy cô không quên được, mà anh cũng chẳng thèm giải thích lấy nửa câu.
Anh không nói gì, muốn bức cô phát điên hay sao?
Cô không phải là đối thủ của anh ư?
Ngay đến Trương Mạn Địch còn không thoát được khỏi anh, cô… Cô không thể dây dưa với anh thêm nữa.
Hành lí hôm qua vừa được dỡ ra bị Ngô Đồng thu vào, cô vội nhét quần áo vào vali. “Tôi phải về công ty.”
Lệ Trọng Mưu thấy cô bối rối sắp xếp đồ đạc, anh trầm mặc.
“Công việc của anh bận như thế, lại thường không ở Lệ trạch, chỉ còn một tháng, cho Đồng Đồng về nhà với tôi, để tôi chăm sóc nó.”
Nhắc tới con trai, cuối cùng anh cũng mở miệng, mỗi hai chữ ngắn ngủi: “Không được.”
Cô sợ nhất là gương mặt lạnh lùng khi cự tuyệt người khác của anh, không để cho bất kì ai một con đường sống.
“Vậy, anh muốn thế nào? Làm sao tôi mới có thể ở cùng con? Hay là phải trở thành trò tiêu khiển cho anh? Ở trên giường?”
Trong khoảnh khắc mắt anh lạnh hẳn, không khí bức bách ập thẳng vào Ngô Đồng, khiến động tác của cô dừng lại.
Tại sao cô phải sợ anh? Hợp đồng giấy trắng mực đen cũng kí rồi. “Ba tháng” – sau đó là khoảng thời gian “thăm hỏi định kì”. Ngô Đồng tự an ủi tâm trạng lộn xộn của mình, tiếp tục thu thập hành lí.
Bỗng Lệ Trọng Mưu túm chặt mớ quần áo trong tay cô ném sang bên cạnh, sau đó nắm lấy cánh tay Ngô Đồng, nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống: “Cô vứt tôi đi đâu?”
Vấn đề này mà còn phải hỏi cô sao? Ngô Đồng bật cười: “Anh coi người khác là gái bán hoa, vậy thì cũng đừng trách người ta coi anh là khách làng chơi!”
Chắc là do kinh ngạc quá mức, Lệ Trọng Mưu đột nhiên buông lỏng tay.
Đuôi lông mày anh nâng cao – dấu hiệu có bão đang đến! Ngô Đồng không phát hiện ra điều này, cô rút tay về, không nói gì, tiếng chốt khóa va li kêu “lách cách”.
Lệ Trọng Mưu lại bước tới ôm chặt lấy Ngô Đồng, áp người vào lưng cô, hai tay đặt bên hông cô, dùng sức ấn mạnh xuống.
“Khách làng chơi phải không? Được! Tốt lắm!”
Anh gằn ra từng chữ.
Tạp âm xung quanh tan biến, Lệ Trọng Mưu hôn Ngô Đồng, thân hình cao lớn đè lên người cô. Khuôn mặt anh dần bao phủ tầm mắt cô, kẹp chặt cô trong *** mình.
Chiếc áo mới mặc xong bị anh xé ra, ném thẳng xuống dưới giường, cũng ném luôn thanh âm của ai đó. Tiếp tục xé rách nội y, *** trắng nõn hiện lên trước mắt, anh vùi đầu cảm nhận sự mềm mại nguyên thủy nhất. Chiếc giường hỗn độn bị lún ở giữa, anh luồn tay qua sườn Ngô Đồng, miệng anh ngăn dòng nước mắt đang tuôn dài.
Tay anh ép lên bộ *** đẫy đã.
Ngô Đồng thét lên chói tai, vừa đá vừa đạp. “Buông ra!!!” Lệ Trọng Mưu bỏ ngoài tai, cứ đoạt lấy, cơ thể mềm nhũn trong *** anh vừa phẫn nộ, vừa bị bản năng thiêu đốt, lí trí chợt hóa tro tàn.
Lại một lần gần gũi, nhìn làn da trắng nõn ẩn hiện mạch máu xanh lam, môi anh tìm kiếm đến chỗ non mịn nhất, đặt một dấu hôn sâu như thể muốn xuyên qua nó hút lấy dòng máu ấm nóng.
Âm thanh của Ngô Đồng bị hòa tan vào không khí, không tìm được ở đâu.
Anh càng không nghe thấy.
Lệ Trọng Mưu không dừng lại, tấn công xuống dưới đôi chân khép chặt.
Chỉ cần một bàn tay anh đã cố định được hai cổ tay Ngô Đồng, bắt chúng lên trên đỉnh đầu cô. Đang lúc anh chuẩn bị nắm lấy tay cô, một bàn tay của Ngô Đồng thoát được. Cuối cùng cái tát này cũng dừng lại được trên khuôn mặt anh.
“Bốp — ” Tiếng kêu giòn tan.
Động tác của Lệ Trọng Mưu khựng lại, Ngô Đồng cuống quýt đứng dậy. Quần áo chưa kịp cài nên tuột xuống. Mũi chân cô chưa chạm đất đã bị anh kéo trở lại giường.
Tay anh lần dọc theo gáy cô bắt đầu vuốt ve, cảm giác thiêu đốt… răng nanh anh cắn lên đầu vai cô, giống như sắp sửa xuyên qua làn da vậy.
Cô bất động. Không phản kháng nữa, không còn chút sức sống. Ngô Đồng mở to mắt, không biết phải miêu tả thế nào —
Lúc Lệ Trọng Mưu ngầng đầu thì bắt gặp cảnh tượng này —
Không chỉ có cảm xúc của anh nguội đi, mà tâm anh cũng vậy.
Dù cơ thể đang kêu gào giải thoát, nhưng tim anh lạnh quá.
Vì sao?
Lệ Trọng Mưu buông Ngô Đồng. Đôi mắt anh đỏ rực, nhìn những dấu hôn mãnh liệt anh khảm lại trên *** cô và bộ quần áo bị anh xé nát. Anh cúi đầu, không đành lòng nhìn nữa. Thấy va li nằm chỏng chơ trên mặt đất lẫn trong đống quần áo, anh nói: “Tôi cho cô 5 phút thu dọn, rời khỏi đây ngay.”
**************************************************
Kết thúc công việc, Hướng Tá cùng với anh bạn chí cốt tận hưởng ‘happy hour’. (thời gian vui vẻ)
Buổi đêm ở Lounge Bar* của Lan Quế Phường càng ngày càng náo nhiệt.
Dựa vào quầy R*ợ*u, Hướng Tá ngồi cùng mấy nữ viên chức, tuấn nam mĩ nữ ghé tai nhau nói chuyện. Đúng là rất vui vẻ.
Ánh đèn tỏa ra mờ mờ tối.
Đang lúc tâm trạng tốt, Hướng Tá kề tai cô nàng thì thầm cho đến khi cô gái đó cũng bật cười. Anh cười khẩy, ngẫu nhiên ngẩng đầu thì thấy cánh cửa cách đó không xa bị đẩy ra.
Một người phụ nữ cao gầy bước vào.
Vừa khéo…
Ngô Đồng mới đến đã bị một bàn tay vươn tới, chai bia lạnh toát giơ ra trước mặt. Quay đầu xem, Hướng Tá cười ha ha, đôi mắt đào hoa cong ✓út: “Khéo ghê nhỉ…”
Không đợi Ngô Đồng trả lời, anh ngồi luôn vào ghế đối diện.
Hướng Tá giật mình phát hiện, gặp được cô, anh thấy tâm tình mình tốt hơn nhiều lắm. Nét cười tươi rói không dấu đi đâu được, anh nhanh chóng điều chỉnh, phô ra nụ cười hoàn mĩ nhất: “Hơn hai tháng không gặp, em đi đâu thế?”
Xem ra tinh thần cô không tệ lắm thì phải: “Đưa con đi Hawaii chơi.”
Ánh nắng ở Hawaii gắt như thế mà không thấy làm da cô rám đi chút nào, “Nghỉ phép cả hai tháng à?”
Hình như đúng là tâm trạng cô tốt thật, Hướng Tá âm thầm kinh ngạc.
Cứ coi như bạn cũ gặp nhau, Ngô Đồng kể: “Trước đó là dưỡng thương,” Cô chỉ chỉ chân mình, “Chỗ này – bó bột 20 ngày đấy.”
Anh đánh mắt xuống dưới xem chân cô thật, hơi bất ngờ, váy cô hôm nay hơi ngắn, khác với tác phong bình thường. Còn lại, anh không thấy khác biệt mấy.
“Khoảng thời gian lúc đó trên mọi tờ báo đều là tin tức của em đấy.”
“…Ồ, thế sao?” Cô ngửa đầu uống một ngụm bia, không yên lòng, “Tôi thì chỉ biết mấy tờ báo gần đây toàn đưa tin xấu của Lệ Trọng Mưu thôi.”
Hướng Tá thấy cô tỏ vẻ bất cần, anh có cảm giác kì lạ, nhưng lạ ở chỗ nào? Không nói rõ được, anh cố ý hỏi: “Chuyện người nhà của em giải quyết xong chưa?”
Tự nhiên giọng anh nghe hơi thân thiết quá mức thì phải. Vốn định tán gẫu thêm một chút, Hướng Tá bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Haizzz, quá khứ oanh liệt của anh nay còn đâu?
“Khi nào em về Nam Kinh? Cầm trong tay cọc tiền phụng dưỡng, lại một thêm doanh nghiệp của Lệ thị, về đó tha hồ mà tung hoành nhá.”
Ngô Đồng cười cười, gọi thêm bia, vỏ chai lạnh ngắt xuyên thấu vào tay. Cô mặc không nhiều lắm, bên trong là áo quây, trên vai khoác tấm khăn choàng nhỏ. Hơi lạnh, nụ cười của cô không lộ ra bất kì điều gì: “Cuối cùng anh cũng biết tôi là loại phụ nữ rắn rết rồi sao?”
Ánh mắ cô mơ hồ, Hướng Tá không muốn tiếp tục đề tài này, anh thấp giọng: “Tôi hay nói đùa, đừng để ý.”
Âm thanh cô đầy vẻ tâm sự: “Nếu thế thì tốt, nhưng mà thật ra, tôi đem hành lí đến nhà họ Lệ ở rồi.”
Hướng Tá sửng sốt với đáp án của cô. Sau đó thấy cô cười: “Tôi cũng hay nói đùa mà.”
“…Em thay đổi.”
Thật sao? Ngô Đồng lắc đầu, cô nghĩ nghĩ. “Tôi không thay đổi, tôi rất tỉnh táo.”
Hướng Tá ngẫm nghĩ: “Thâm thúy quá nhỉ.”
Cô hất mái tóc dài, cười yếu ớt, nghiêng đầu nhìn cửa quán bar. Hướng Tá nhìn theo, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh tiến vào, hướng cô chào.
“Người tôi đợi tới rồi, lần sau nói chuyện nhé.”
Để lại Hướng Tá ngồi đó, nhìn mặt bàn ngổn ngang chai lọ, trên vành chai dường như còn lưu lại dấu son của cô. Lại ngẩng đầu nhưng không thấy bóng dáng cô đâu nữa. Anh chợt thấy mình cô quạnh.
****************************************
Josef là người Anh, Ngô Đồng từng tiếp đón anh ta. Gần đây anh ta muốn mở rộng nghiệp vụ, Ngô Đồng muốn giới thiệu anh ta với Ngô Vũ.
Bên trong Louge Bar cũng coi như thanh tĩnh, uống R*ợ*u vang đàm đạo, chẳng mấy chốc Josef đã chếnh choáng. Khoảng cách giữa hai người dần gần lại, Ngô Đồng lặng lẽ lùi về sau, bảo anh ta cô phải về.
Lúc còn làm việc ở TC, mọi người đều biết Josef rất để ý cô. Nhưng theo phong cách của người Anh, họ sẽ luôn giữ phong độ với người phụ nữ họ thích, không ***, không vượt quá giới hạn. Đối diện với sự tôn trọng đó, không có bất kì người phụ nữ nào nhẫn tâm nói thẳng lời từ chối.
Anh ta khoác khăn choàng cho cô, ngỏ ý muốn đưa cô về nhà.
Bên ngoài quán bar bày hàng loạt loại xe sang trọng, xe dừng cách đây khá xa.
Có đôi khi xe hơi với đàn ông rất giống nhau, cái xe Toyota kia suýt hại ૮ɦếƭ cô hai lần, nhưng cô vẫn thích nó, vẫn lưu luyến nó. Có lẽ, nên đổi xe mới thôi.
Lúc bước xuống bậc cửa, giày cao gót trẹo sang một bên, Ngô Đồng ngã vào ***g *** Josef.
“Ngày kia anh phải đi rồi.”
Vị khách người Anh này say rồi.
Ngô Đồng nghe được câu nói đó thì giật mình.
Không phải cô sợ những lời như thế, cái cô lo sợ chính là sau khi anh ta nói, chỉ trong một giây ngắn ngủi, cô đã nghĩ có nên tiến tới với anh ta hay không…
Chẳng lẽ cô cũng đã say?
Ngô Đồng cười một cái, muốn đẩy anh ta ra nhưng bị cản lại. Bàn tay anh ta nắm chặt thắt lưng cô. Ngô Đồng mỉm cười nói xin lỗi, Josef buông lỏng tay nhưng vẫn không để cô thoát khỏi thân hình cao lớn.
Đột nhiên –
“Em yêu, chờ anh lâu chưa?”
Sau tiếng nói ấy, người ôm Ngô Đồng trong lòng đã đổi thành một người khác.
Cô ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Hướng Tá. Anh cúi đầu hôn lên thái dương cô, dịu dàng hỏi: “Em yêu, vị này là ai thế?”
Ngô Đồng đoán chắc đại luật sư lại muốn diễn trò, cô cũng xuôi theo anh vậy. “Sao anh tới đây? Em quên mất, giới thiệu với anh, vị này là Josef.”. Sau đó cô vùi sâu vào lòng Hướng Tá, tay đặt trên *** anh, “Anh ấy là Mark.”
Josef có vẻ xấu hổ, Hướng Tá bồi thêm một câu: “Tôi là bạn trai Ngô Đồng.”
Hai người tình tứ dán chặt lấy nhau, đi qua trước mặt Josef. Tới góc phòng mới tách ra.
“Cảm ơn anh.”
Hướng Tá từ chối trả lời, anh nói: “Muốn uống nữa không?”
Cô suy nghĩ một chút: “Anh mời tôi à?”
“Không thành vấn đề.”
“Vậy thì đi thôi.”
Cô đi trước, Hướng Tá trầm tư theo phía sau. Anh đè nén nỗi khao khát đi đến bên cạnh cô.
Rốt cuộc cô có thể uống thêm bao nhiêu chai?
Rốt cuộc bao giờ cô mới bỏ xuống được dáng vẻ vờ như mạnh mẽ?
Nhìn cô ôm chai R*ợ*u không buông tay, Hướng Tá hiểu được, khi thanh tỉnh cõ lẽ cô đã phải đeo lên chiếc mặt nạ quá tinh xảo, so với trước kia càng ngày càng khó phát hiện.
Cũng khó trách cô thấy mệt mỏi, sống giả tạo như thế có thể không cực khổ hay sao?
Cô không đến mức say khướt, cằm đặt ở trên quầy ba, ánh mắt trông ngóng bartender mang đến chén R*ợ*u tiếp theo.
Nhân viên pha chế R*ợ*u vừa đưa tới, Hướng Tá vội đoạt lấy uống cạn, yếu hầu bỏng rát. Anh muốn kéo cô xuống khỏi chiếc ghế cao, “Em say rồi.”
Nhìn cô giống ma men lắm à? Cô say ư?
Cô hất tay anh: “Tôi không say…”
Hướng Tá nhìn cô mặt đỏ bừng bừng, không thể tin lời cô được. Đến tuần R*ợ*u thứ ba, rốt cuộc anh hiểu, cô vừa nãy thật sự không say.
Mà cô hiện tại, thật sự say .
“Anh nói xem, Lệ Trọng Mưu rốt cuộc là… Là người như thế nào? Anh ấy ςướק con trai của người ta, hại người ta trở mặt với gia đình, còn… Một lần lại một lần chạm vào trái tim người ta. Lúc vui vẻ thì đùa vui, thân cận, lúc không vui thì ném người ta đến tận xó xỉnh nào. Một người như anh ấy… Nên hận bao nhiêu…”
Đùa vui?
Thân cận?
Ai?
Lệ Trọng Mưu?
Hướng Tá suy nghĩ rất lâu, tự nhiên anh uống chén R*ợ*u của cô, đầu óc hơi hỗn độn. Anh bỏ xuống dáng vẻ của mọi ngày, khuôn mặt lạnh lẽo không bộc lộ chút cảm xúc. Ngón tay anh nhẹ nhàng *** cánh tay Ngô Đồng: “Em thì sao, em là người như thế nào? Anh ta thích kiểu phụ nữ thông minh, hiểu chuyện, em hình như… Không phù hợp.”
Ngô Đồng im lặng rất lâu. Mặt cô bị mái tóc dài che khuất, Hướng Tá không tự chủ được giơ tay, đem tóc mai dắt sau vành tai cô. Anh muốn nhìn vào đôi mắt ấy.
Anh tay rất lạnh, mặt cô nóng hổi. Cô không thèm để ý, kéo tay anh đệm dưới mặt mình.
Cô nhìn anh, ánh mắt ௱ôЛƓ lung: “Tôi đang… Đang thử làm cho mình trở thành người phụ nữ thông minh.”
Ngô Đồng uống say liền bắt đầu cằn nhằn liên thiên một số chuyện, Hướng Tá nghe câu được câu chăng. Cô giống đang nói một mình, nhưng thích hỏi vu vơ: “Anh biết không?” làm câu mở đầu, Hướng Tá nghe cô kể chuyện thời học sinh, chuyện khi Đồng Đồng còn bé.
Trong lòng cô chồng chất bao nhiêu tâm sự? Có mệt lắm không?
Hướng Tá mơ màng, giọng nói cô hơi nhỏ. Anh phải nghe rất chăm chú, lúc vui vẻ thì cô cười khanh khách, vẫy vẫy tay, tỏ ý bảo anh ghé đến gần. Thấy anh hành động chậm chạp, không động đậy, cô sít gần tới kéo tai anh.
Hướng Tá vuốt ve tay cô đang kéo vành tai mình, nắm tay của cô cố định lại: “Em bao nhiêu tuổi rồi hả?”
Không ngờ anh lại hỏi vấn đề này, Ngô Đồng trầm mặc suy xét: “2——7—— ”
“Anh tưởng em chỉ có 2 hay 7 tuổi thôi chứ.”
Cuối cùng cô say đến suýt nữa từ cao ghế cao ngã xuống, Hướng Tá ôm cô chuyển đến sô pha thấp hơn, mắt thấy cô lại chuẩn bị té xuống, anh nhanh nhẹn đỡ, thân thể cô nhũn ra, ngủ luôn trên đùi anh.
Ôn hương nhuyễn ngọc, Hướng Tá cảm thấy mình say rồi.
Anh đặt tay lên trán cô, đầu ngón tay vuốt nhẹ môi cô, ngón trỏ dừng trên cánh môi mềm mại khẽ mím lại.
Cô ở trong *** anh nói rất nhiều rất nhiều, kể câu chuyện của một đứa bé:
Lần đầu tiên nó khóc…
Lần đầu tiên nó cười…
Lần đầu tiên nó gọi mẹ…
Lần đầu tiên nó nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vào trong *** cô…
Lần đầu tiên nó thi thuyết trình…
Bị người ta mắng là con không cha, lần đầu tiên nó trốn đi khóc một mình…
Lần đầu tiên nó đánh nhau…
Cô chịu một cái tát, nó cầu xin: Ông ngoại, đừng đánh mẹ con… nó chạy lại, nâng mặt cô lên, nức nở: Mẹ ơi, đừng khóc…


Tiếp sau là câu chuyện về một người đàn ông khác:
“Anh biết không? Năm thứ hai đại học, ở học viện, chúng tôi nằm trong những học sinh hàng đầu được cử đi Đức huấn luyện…”
Cô gối lên chân anh nấc nghẹn, Hướng Tá vỗ vỗ lưng giúp cô thuận khí, cô vừa trở lại bình thường, lại nhẹ nhàng nói tiếp:
“Chúng tôi ở nơi đó, cùng một đám học sinh Nhật Bản phân vào một tổ, thầy giáo thì thiên vị, chưa bao giờ giúp chúng tôi, ông ta còn luôn nói kinh tế Hongkong không phất lên được, không biết tự bồi dưỡng nhân tài của mình…”
“Mấy cô gái chúng tôi đều không biết cãi lại thế nào, bạn học cùng tổ giải vây cho chúng tôi, cô ấy tức không chịu được, trực tiếp hỏi thầy giáo: Ông có biết Eric Li không?”
“Những người Nhật Bản kia liền câm như hến …”
“Thầy giáo vừa nghe được cái tên này, mặt biến sắc luôn, tôi về tra Google mới biết được anh ấy hóa ra… có danh tiếng lẫy lừng đến thế …”
Hướng Tá nghĩ ngợi một lúc, 9 năm trước…
Lâu thế rồi…
Nhưng anh vẫn nhớ rõ mồn một.
9 năm trước, Lệ Trọng Mưu một năm ở phố Wall bộc lộ tài năng, cùng năm đó, các nhà kinh tế học toàn cầu phải giật mình, phát hiện ra người thanh niên Trung Quốc 22 tuổi này vừa tàn khốc, vừa quả quyết trong kinh doanh, thấy được người Trung Quốc lợi hại thế nào…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc