Lưu Luyến Không Quên - Chương 03

Tác giả: Chấp Loạn

Lệ Trọng Mưu từ chối mọi lời mời xã giao bởi tối nay anh muốn dành thời gian tham dự một “hội nghị” vô cùng quan trọng.
Chủ đề chính là việc Lệ thị tới đây sẽ cấp vốn xây dựng kế hoạch lâu dài ở Mĩ.
Ở đầu bên kia họp cùng Lệ thị là vị CEO cấp cao của tập đoàn đồng hợp tác. Mối quan hệ giữa anh ta và Lệ Trọng Mưu rất tốt đẹp. Thói quen của Lệ Trọng Mưu là làm việc trong thư phòng, vì thế bối cảnh hiện tại vị CEO kia đã quá quen thuộc.
Đêm nay thời gian nhàn rỗi quá nhiều, hai người đàm phán công việc xong xuôi mà vẫn còn sớm. Việc công bàn xong thì luận đến việc tư.
“Ở nhà à?”
“Ừ, ” Lệ Trọng Mưu gật đầu, “Cậu thì sao?”
“Công ty.”
“Khuya thế này còn chưa về?” Theo Lệ Trọng Mưu được biết thì người kia rất yêu gia đình cơ mà?
“Bị vợ đuổi ra ngoài.” Giọng điệu người đó bất đắc dĩ.
Lệ Trọng Mưu nghe vậy gật đầu.
Cả hai đều là người có tính cách lạnh lùng, nói về gia đình đúng là chuyện hiếm lạ. Những việc còn lại Lệ Trọng Mưu cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng anh cảm thấy dường như đêm nay có hơi khác biệt. Khác ở chỗ nào? Anh không rõ nữa.
“Sao thế?” Lệ Trọng Mưu vẫn tiếp tục chủ đề.
“Con gái mới sinh, buổi tối cứ khóc suốt. Tôi chỉ ‘cảm thán’ có đúng một câu, thế là bị đá ra khỏi nhà.”
Oán trách à? Tự dưng Lệ Trọng Mưu bật cười. Nhân vật tàn nhẫn trên thương trường này không biết đã giẫm lên hài cốt và tiền tài của bao nhiêu người để leo *** vinh quang. Vậy mà giờ phút này lại ngồi trức mấy tính cười ngây ngô như cậu thiếu niên mười mấy tuổi.
Ánh nắng bên đó tươi sáng không mang chút muộn phiền.
Lệ Trọng Mưu nhớ mang máng hình như mấy năm trước bạn anh từng nhận nuôi một đứa bé trai. Nghĩ đến hai chữ “con trai”, bỗng anh hỏi thêm một câu: “Con cậu đâu? Hẳn là nó nên giúp cậu khuyên mẹ nó chứ.”
“Con trai tôi có nghe tôi đâu, tôi về nhà ngay đến cửa nó cũng không cho mở.”
Lệ Trọng Mưu cười. Nhìn gương mặt của vị “mới làm cha” kia vô cùng hạnh phúc, Lệ Trọng Mưu thấy hơi chói mắt.
Thời gian không sớm nữa, Lệ Trọng Mưu tắt máy tính. Màn hình tối đen, chỉ còn logo của hệ thống đang di động. Lệ Trọng Mưu ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế rộng rãi. Cầm điều khiển trong tay, anh nhấn nút. Trần nhà từ từ mở ra.
Cả bầu trời đêm mênh ௱ôЛƓ được Lệ Trọng Mưu thu hết vào trong đáy mắt. Có một ngôi sao lóe sáng lọt vào mắt Lệ Trọng Mưu, bất chợt trong đầu anh nảy ra ý nghĩ: khi đó, vì sao cô ấy lại dùng ánh mắt đó nhìn anh? Trong vắt và ẩn nhẫn, lặng lẽ và chăm chú, phải chăng… là thâm tình. Ngay lúc anh nhìn lên, cô lại sợ hãi quay đi.
Lệ Trọng Mưu đứng dậy, ngẩng đầu, ngón tay theo thói quen gõ gõ mặt bàn. Anh hơi thất thần, không nghe thấy tiếng mở cửa. Tận đế lúc Trương Mạn Địch lên tiếng: “Anh nghĩ gì mà thất thần thế?”
Lệ Trọng Mưu lúc này mới phát hiện, anh giật mình xoay người đã nhìn thấy Trương Mạn Địch đang bưng cốc sữa, đứng cạnh cửa. Lệ Trọng Mưu nhíu mày tới bên cô: “Sao em lại tới đây?”
Trương Mạn Địch đi qua, giao sữa vào tay anh. Thuận thế nhẹ ôm lấy cổ của anh. Anh cũng khẽ nhếch cánh tay cho cô tiến vào lòng. Trên người anh có mùi kem cạo râu nhàn nhạt, rất thơm. Trương Mạn Địch ghé vào vai anh hít hà, uể oải: “Ưm…” một tiếng rồi mới ngẩng đầu nhìn anh.
Cô không trả lời vấn đề của anh, hỏi ngược lại: “Buổi chiều Đồng Đồng đến à?”
Dứt lời, cô phát hiện anh đang nhìn mình. Cô rất sợ người đàn ông này, nhưng là lời đã ra khỏi miệng chẳng khác gì bát nước hất đi. Lệ Trọng Mưu buông lỏng cánh tay của cô, anh xốc eo cô. Tiện đà đem cô ôm ngồi lên mặt bàn. Còn anh đứng trước mặt cô. Nhìn cô từ trên xuống dưới.
Trương Mạn Địch so vai thành thật: “Được rồi, em thừa nhận em nhờ trợ lý Lâm thông báo hành tung của anh.”
Lệ Trọng Mưu nhướn mày, không biết có phải anh giận hay không, “Cậu ta còn nói gì nữa?”
“Anh ta nói, anh chuẩn bị đầu tư cho trường học của Đồng Đồng một tòa thư viện và một khu nhà mới. Cả trường học, từ hiệu trưởng tới giáo viên đều giúp anh trông nom thằng bé.”
Lệ Trọng Mưu lúc này nghe Trương Mạn Địch nói, anh thầm thấy cảm ơn người phụ nữ tên Ngô Đồng kia. Nhờ cô vội vội vàng vàng đi công tác mà anh có thêm cơ hội tiếp cận Đồng Đồng. Thằng bé mới đầu còn bài xích anh nhưng đến bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh nó đã cười khanh khách. Điều này chứng tỏ anh đã dùng đúng cách, khiến tình cảm hai cha con tăng lên nhanh chóng.
Trương Mạn Địch thấy anh lại thất thần thì yên lặng. Không ngờ rằng anh nhất tâm nhị dụng, nghe rất rõ lời nói của cô.
Lệ Trọng Mưu nhanh chóng phục hồi tâm trạng, nhìn cô, anh chậm rãi nói: “Bảy năm trước anh thu mua lại công ty của chính ba mình, lúc anh đem tin này nói cho mẹ biết, cứ tưởng sẽ được bà ấy khen ngợi, kết quả là bà ấy tặng anh một cái tát.”
Vì ở khoảng cách gần, khi anh nói chuyện phả ra làn hơi ấm áp vào làn da cô, nhưng cô lại không cảm nhận được sự ấm áp ấy. Giọng nói anh vô cùng bình thản, có độ lên xuống, âm sắc rất mê người, gần như là hoàn mỹ.
Chỉ thiếu có một thứ ——
Cảm tình.
Trong giọng nói của anh, không có cảm tình.
Trương Mạn Địch nhắm mắt, mở mắt ra lần nữa, nhìn thẳng anh thì đã thấy anh cân bằng lại cảm xúc.
Anh thích dạng phụ nữ thông minh biết nghe lời.
Cô phải lao lực trăm cay nghìn đắng mới đạt đến thước đo của anh. Cho dù vất vả, nhưng xứng đáng! Cô cười ngọt ngào, “Việc này anh từng nói với em rồi mà. Anh còn kể đây chính là nguyên nhân mà anh không muốn khuếch trương vị thế của mình.”
Lệ Trọng Mưu nhìn miệng cô, nhìn mắt cô, cũng cười : “Cho đến bây giờ, mục tiêu chính của anh vẫn là hạ gục ông ta. Anh đã thanh công nhưng lại chẳng thấy vui vẻ gì.”
“…”
“Anh từng nếm qua tư vị thống hận chính cha đẻ mình. Tư vị ấy không dễ chịu đâu. Anh không muốn con trai anh giống anh.”
Mỗi phép ẩn dụ trong lời anh cô đều nghe được. Nhưng cô không cam lòng. Song lại không thể để cho anh phát giác. Đành giả vờ ngây ngốc: “Tại sao anh lại nói với em điều này?”
Lệ Trọng Mưu chỉ cười mà không lên tiếng. Hôn nhẹ lên mắt cô. Người phụ nữ này quá thông minh, muốn cùng anh diễn kịch sao. Nói đến thủ đoạn, cô đâu thể là đối thủ của anh chứ. Anh thoáng trầm mặc, cô liền kìm nén không được: “Eric, anh… anh muốn cưới cô ta sao?”
Anh ra sức nhấn eo của cô. Cánh tay mạnh mẽ P0'p lấy khuỷu tay cô, Trương Mạn Địch hơi đau. Anh nói: “Anh chỉ muốn lấy lại con trai mình.” Nói xong anh buông cô ra.
Trương Mạn Địch nhảy xuống bàn, ngầm cười khổ. Anh đúng là một chuyên gia đàm phán xuất sắc. Đến nửa chữ “Không” cô cũng không thốt lên được.
Anh cưng chiều cô, cho cô danh cùng lợi. Nhưng cũng muốn cô nhớ cho kỹ, cô thuộc về anh, còn anh, không thuộc về cho cô. Trương Mạn Địch vô số lần tự hỏi chính mình, người như vậy, thật sự hiểu được cái gì là tình yêu sao? Liệu rằng có thể có một ngày, anh cũng bất chấp tất cả để yêu một người hay không? Không biết tại sao lúc này, Trương Mạn Địch trong đầu đột nhiên hiện lên một người, Ngô Đồng.
Ngô Đồng ít nhất cũng có con của anh, cô? Mất anh, cô chỉ còn hai bàn tay trắng!
Anh hạ xuống một cái hôn lên mắt cô, nhẹ nhàng vuốt chỗ *** nhạy cảm sau tai cô, hỏi nhỏ: “Đêm nay ở lại không?”
Trương Mạn Địch lui về sau nửa bước. Anh là cao thủ tình trường, không cần thiết phải nói nhiều, chỉ cần một động tác nhỏ cũng vô cùng ***. Huống chi bây giờ anh nói chuyện còn hơi nheo mắt. Trương Mạn Địch chủ động tạo ra khoảng cách an toàn: “Em phải bay đến Singapore quảng bá phim mới, hiện tại em đang tranh thủ thời gian rảnh chạy tới đây, giờ phải đi sân bay rồi.”
Không đợi anh nói, cô gần như xông tới, chui vào *** anh, nhón chân lên chạm nhẹ vào môi anh: “Goodbye kiss, không cần nhớ em đâu!”
Lệ Trọng Mưu xem thân ảnh cô vội vã chạy ra ngoài, anh không nói gì, lắc đầu, sờ môi của mình.
Cô gái này!
************
Vài ngày sau, vào lúc nghỉ trưa Ngô Đồng nhận được một cuộc gọi từ Trương Mạn Địch. Gần đây Ngô Đồng mắc chứng sợ nhận phải số lạ gọi tới, điện thoại kêu hồi lâu, cô bắt buộc nhận máy: “Xin chào.”
“Ngô tiểu thư, chào cô.”
Ngô Đồng nghe ra thanh âm này, cô im lặng.
“Tôi là Trương Mạn Địch.”
“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Có rảnh không? Tôi mời cô uống cà phê.” Giọng Trương Mạn Địch hình như rất vui.
Ngô Đồng đang muốn tìm cớ từ chối, Trương Mạn Địch đã chặn lời cô: “Tôi đợi ngay dưới công ty cô, tôi không định làm mất thời gian của cô đâu.”
Ngô Đồng nghĩ một lúc, không biết mình nên nói gì, đành phải đáp ứng. Cô đi thang máy xuống lầu. Bốn miếng kính ốp bên trong thang máy sáng bóng đến mức có thể soi gương, phản chiếu thân ảnh của cô. Ngô Đồng trang điểm khá nhạt, mặc đồ công sở. Giờ phút này Ngô Đồng thầm nghĩ, mình có nên chỉnh lại nhan sắc một chút không? Nhưng ngay sau đó cô ý thức được, người chờ dưới lầu chính là nữ minh tinh nổi tiếng.
Có trang điểm lại thì cũng để làm gì chứ? Có thể hơn được người ta ư?
Ngô Đồng ngồi cùng Trương Mạn Địch trong một căn phòng ở Starbucks.
Trương Mạn Địch gọi mocha, cũng giúp Ngô Đồng gọi một cốc như thế . Trước kia Ngô Đồng từng rất thích đồ ngọt, sau này tự thấy mình đã qua cái thời mê luyến loại ngọt ngào đó rồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô chợt ý thức được, nữ ngôi sao trước mặt này kỳ thật mới có 23 tuổi. Vẫn kém cô 4 tuổi.
Trương Mạn Địch cầm chiếc thìa bạc khuấy khuấy lớp bọt nổi bên trên, sau đó mở chiếc ví của mình ra. Không hổ là người bên cạnh Lệ Trọng Mưu, đến cả động tác kí chi phiếu cũng giống hệt nhau.
Ngô Đồng không khỏi bật cười. Trương Mạn Địch lại ngẩng đầu, khẳng định với cô: “Cô, cần phải thắng vụ kiện này.”
Ngô Đồng sửng sốt. Cô không biết nên tiếp lời thế nào. Trương Mạn Địch đem chi phiếu cùng với một tấm danh thiếp đẩy đến trước mặt cô: “Tôi giới thiệu với cô người này. Anh ấy là đàn anh khóa trên của tôi, rất am hiểu chuyện kiện cáo về quyền nuôi dưỡng.”
Ngô Đồng có chút tức cười, “Cô…”
Trương Mạn Địch cũng cười, nụ cười cực kì hoàn mỹ.
Ngô Đồng thực sự không thể nào hiểu nổi người con gái trước mặt này, chẳng nhẽ cô ấy tưởng cứ được đứng cạnh Lệ Trọng Mưu thì có thể danh chính ngôn thuận trở thành bạn gái của anh sao?
Trương Mạn Địch hất lọn tóc xuăn khỏi tay: “Ngày xưa tôi học đại học luật nên năng lực của vị học trưởng này tôi biết rất rõ. Cô yên tâm đi,”
Cô ấy nói đúng như những gì Ngô Đồng đã dự đoán, làm cô suýt nữa thì phì cười. Nhưng không hiểu sao miệng cô lại có vị chua chát, cố cười mà không nổi. Cô thực sự không biết, đối mặt với cô gái biết cách che dấu vô cùng khôn khéo này, cô nên nói gì đây?
Cô thấy mình thật ngu xuẩn!
Ngô Đồng lựa chọn ăn ngay nói thật: “Tôi không biết phải nói gì nữa …”
Trương Mạn Địch cười: “Nói cám ơn là được rồi.”
“Cám ơn.”
“Không cần đâu.”
Ánh nắng tươi sáng mở ra một ngày mới.
Lúc nghỉ trưa.
Trương Mạn Địch bị vây giữa rừng phóng viên: “Mandy xem bên này! Xem bên này!” Cô không nói gì, chỉ mỉm cười duyên dáng, tạo đủ mọi tư thế chụp ảnh.
Vất vả lắm mới ra được khỏi khu phỏng vấn, cô băng qua hành lang u tĩnh, hỏi trợ lý đi theo phía sau: “Eric có gọi điện tìm tôi không?”
Trợ lý lắc đầu.
Thất vọng lóe qua. Trương Mạn Địch trở lại phòng nghỉ, vừa cầm vào ví liền mang điện thoại ra.
Đúng lúc có người gọi đến. Mắt cô sáng lên, vội lật xem. Trên màn hình hiện tên: “Mark”. Mặt cô xụ xuống, mãi sau đó mới cố gượng cười, gọi lại.
“Đại luật sư Hướng Tá, sao tự nhiên anh có thời gian mà gọi cho em thế này?” Âm cuối khẽ cao ✓út, làm cho người nghe tưởng rằng cô đang vui vẻ.
Đối phương ở đầu kia cười nhẹ, “Anh vừa về HongKong.” Giọng nói của người đàn ông đó rất cuốn hút, “Buổi tối mở party với bạn bè, thế nào? Thưa đại minh tinh, em có rảnh để đến không?”
********
Cùng lúc đó, Ngô Đồng ngồi trước bàn kế toán, lắc lắc chiếc cổ mỏi nhừ.
Bây giờ đang giờ cơm trưa, Ngô Đồng khá đói bụng. Cô nghĩ có nên gọi một suất ăn bên ngoài hay không. Nhưng mà công việc cứ chồng chất như núi, có gọi cũng chỉ làm mình lu bu hơn. Những hợp đồng mà cô làm trước đó cần một thời gian không ngắn mới có thể chuyển nhượng hết được. Vài khách hàng quan trọng có đơn đặt hàng lớn đều đặt trên vai cô, mấy ngày tiếp theo chắc chắn càng thêm bận rộn.
Lúc nhập phần số liệu cuối cùng, cô liếc mắt nhìn quyển lịch trên bàn —— chỉ còn năm ngày nữa là bắt đầu mở phiên tòa. Đột nhiên cô thấy sợ hãi.
Ngô Đồng gạt khóe mắt chua xót, kéo ngăn tủ, từ kẹp danh thiếp rút ra tấm danh thiếp Trương Mạn Địch đưa cho cô ——
“Baker&Mckenzie Law Firm : Mark Xiang “ (Tạm dịch: Tập đoàn luật đa quốc gia Baker&Mckenzie: Văn phòng luật sư Mark Xiang)
Ngô Đồng thấy hơi đau đầu, tầm mắt rời khỏi dòng chữ tiếng Anh bay bướm, nhìn xuống tìm số điện thoại.
Gọi qua.
Đầu kia là giọng phụ nữ, nói chuyện rất khách khí, “Xin lỗi, Hướng luật sư không ở đây, xin hỏi cô có muốn để lại lời nhắn không?”
“Tôi là Ngô Đồng, lúc trước tôi đã liên lạc với bên cô .”
“Hướng luật sư vừa mới về nước hôm nay, bây giờ đang nghỉ ngơi.”
Vị luật sư Hướng Tá này nổi tiếng là khó gặp, sau mỗi vụ án anh ta sẽ nghỉ một thời gian. Ngô Đồng không muốn chờ đợi thêm một giây phút nào nữa.
“Nhưng mà…” cô ấy nói nửa chừng, Ngô Đồng chuyên chú lắng nghe, “… Luật sư Hướng có dặn là, nếu cô không chờ được, tối nay anh ấy có mở tiệc ở HongKong, không có nhiều thời gian lắm nên cô có thể tới đó tìm anh ấy.”
Ngô Đồng khựng một chút: “Tiệc ư?”
*************
Lệ Trọng Mưu từ chối một bữa cơm thương mại, xe anh thẳng hướng trường học của Đồng Đồng. Vì còn phải kí mấy văn kiện nữa nên Lâm Kiến Nhạc đi cùng với anh.
Thật ra thì Lâm Kiến Nhạc ở quý này có 15 ngày nghỉ vô cùng vô cùng quý giá, ngay cả vé máy bay và khách sạn anh cũng sắp xếp xong xuôi. Vốn tưởng sau đó anh sẽ nằm phơi nắng bên bờ biển, ngắm đường cong của mỹ nữ mặc bikini, v.v…; CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ NGỒI ĐÂY!!! Hai tay dâng lên từng tờ văn kiện cho đại boss kí!!!
Vài ngày trước Lâm Kiến Nhạc nhận tin dữ: Tất cả ngày nghỉ của anh trong ba năm tiếp theo đều-bị-khấu-trừ.
Tuy rằng đại boss không nói rõ nguyên nhân nhưng Lâm Kiến Nhạc có thể đoán được. Chính là do anh đã tiết lộ lịch trình của boss cho Trương Mạn Địch nghe~~~!
Trường học có hàng cây rợp bóng, xe đi dưới một màu xanh mướt. Vừa dừng hẳn, Lệ Trọng Mưu bỏ tập văn kiện, tháo tai nghe bluetooth. Xuống xe, anh đến “chỗ cũ” chờ con trai.
Cách đó không xa người bạn nhỏ Ngô Đồng Đồng xuất hiện.
Có điều hôm nay và trước kia có chút khác biệt —— Đồng Đồng dẫn một bé gái đi tới bên anh. Lệ Trọng Mưu nghiêng người tựa vào gốc cây, nắng lọt qua kẽ lá làm anh hơi nheo mắt. Anh thấy con trai cười với mình.
Dù ánh dương có rực rỡ bao nhiêu cùng không sánh được với nụ cười của thằng bé.
Lệ Trọng Mưu nới cà vạt. Đồng Đồng quay ra chỗ bạn nhỏ kia vẫy vẫy tay, ý bảo cô bé đó tới đây.
Đồng Đồng đứng giữa Lệ Trọng Mưu và cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn trịnh trọng: “Xin trân trọng giới thiệu với chú, bạn ấy là Trương Hàn Khả.”
Lệ Trọng Mưu cảm thấy rất thú vị, vẻ mặt anh thoải mái. Anh ngồi xuống, nhìn thẳng vào cô bé: “Chào cháu.”
Lâm Kiến Nhạc từ xa nhìn một người lớn hai người nhỏ, tay anh nắm di động thầm nghĩ: có nên chụp cảnh này rồi gửi cho mấy trang web lớn, bán đi kiếm chút tiền không nhỉ? Cũng chỉ là nghĩ mà thôi, Lâm Kiến Nhạc tuyệt đối không dám khiến cho vị đại boss chi li kia tìm được bất kì sơ suất nào của mình.
Ba người đi qua chỗ ngồi trên bãi cỏ ăn trưa. Hai cha con đổi hộp cơm cho nhau. Đồng Đồng mở nắp, trong hộp rất nhiều món ăn được trang trí đẹp đẽ, rất bắt mắt. Thằng bé không biết rằng xuất ăn này được chuẩn bị từ tay một đầu bếp ba sao nổi tiếng.
Lệ Trọng Mưu cũng mở nắp hộp, bên trong một chay hai mặn, còn có một cái hamburger thịt bò handmade. Là tự Ngô Đồng làm.
Trù nghệ của Ngô Đồng thật đúng là không dám khen tặng! Dù cô có tự nhận là không tồi. Vội mấy cô vẫn tự làm được bữa sáng cho mình, không nhờ ai giúp đỡ. Nhưng mùi vị của món cô nấu…
May mà Lệ Trọng Mưu ăn thức ăn nhanh nhiều cũng thành quen, không để ý lắm, anh cắn một miếng. Thịt bò quá nhừ. Lệ Trọng Mưu miễn cường ăn cho hết.
Có nên đề nghị cô ta báo danh vào lớp học nấu ăn không nhỉ? Lệ Trọng Mưu đã nghĩ đến điều này không ít lần. Nhưng khi nghĩ kĩ, anh lại thấy không tiếp xúc nhiều vẫn là tốt nhất.
Trương Hàn Khả rất rõ suy nghĩ của Lệ Trọng Mưu, hơi đồng tình nhìn anh, sít gần tới nhỏ giọng hỏi: “Mẹ cậu ấy làm đồ ăn khó ăn lắm hả chú?”
“Ai nói thế? Mẹ tớ nấu ăn ngon nhất thế giới!” Đồng Đồng lập tức bao che khuyết điểm của mẹ.
“Vậy sao cậu không ăn đi, để chú ấy ăn hộ cậu làm gì?” Trương Hàn Khả đáp lời.
Mắt Đồng Đồng mở thật to, không chịu thừa nhận.
Bên này giằng co một hồi, Lệ Trọng Mưu lấy hiệu suất cao nhất giải quyết món ăn Ngô Đồng nấu, dùng hành động thực tế để ủng hộ lời nói của con trai.
Ngô Đồng Đồng đắc thắng, thấy Trương Hàn giận dỗi, chu môi thì lại thấy hối hận. Vội vàng bỏ qua tất cả, nở nụ cười lấy lòng cô nhóc. Đáng tiếc đã quá muộn, Trương Hàn Khả quay mặt đi, mặc kệ Đồng Đồng.
“Cậu sao thế? Cậu giận tớ à?”
“Bây giờ cậu còn cãi nhau với tớ nữa chứ.”
Lệ Trọng Mưu khẽ cười đặt Đồng Đồng ngồi lên đùi mình, đưa tay nựng má Trương Hàn Khả: “Nó ầm ĩ với cháu vì nó thích cháu đấy.”
Trương Hàn Khả không hiểu lắm, nhưng đối mặt Lệ Trọng Mưu anh tuấn thì hơi ngại, không nguyện ý mà gật đầu.
Đồng Đồng lại mắc cỡ đến đỏ cả mặt, trộm nhéo cánh tay Lệ Trọng Mưu: “Không phải mà!”
Lệ Trọng Mưu nhận ra anh vội vàng quá. Đang suy nghĩ cách bù lời thì Lâm Kiến Nhạc đi tới, đưa cho anh điện thoại, “Là tiều thư Mandy.”
Lệ Trọng Mưu gật đầu, thả Đồng Đồng xuống, đứng dậy đi chỗ khác nghe điện thoại.
Anh chưa lên tiếng, Trương Mạn Địch đã hỏi: “Anh rất bận sao?”
Lệ Trọng Mưu đi đến gần xe, đặt tay trên mui xe. Anh khẽ ngẩng đầu. Mặt trời rất cao, khí trời rất tốt. Tâm tình anh cũng rất tốt. Thuận miệng đáp: “Đang ở trường học của Đồng Đồng.”
Bên kia lặng ba giây. “Thế à? Lần sau anh cho em đi cùng nhé, em cũng muốn thấy Đồng Đồng.” Thanh âm Trương Mạn Địch không loạn, ngược lại càng vui vẻ thêm.
Lệ Trọng Mưu không trả lời.
Trương Mạn Địch khựng một chút. Biết mình lỡ lời, liền chủ động nói sang chuyện khác, “À, đúng rồi, tối nay em định tham gia party của bạn, không ăn tối cùng anh được.”
Trời trong nắng ấm không một gợn mây, mùa xuân lặng lẽ trôi qua, mùa hè mạnh mẽ soán lấy ngôi vị độc tôn.
Lệ Trọng Mưu quay đầu, dưới bóng cây, Đồng Đồng ngồi kế bên Trương Hàn Khả, nói chuyện cùng Lâm Kiến Nhạc. Lệ Trọng Mưu cảm thấy lúc này, trong lòng anh đang dao động, giống như đón ánh mặt trời chiếu thẳng vào tim.
Giọng nói của anh vẫn bằng lặng: “Bao giờ party kết thúc, anh sẽ đến đón em.”
Lại hàn huyên một lát mới cúp máy. Lệ Trọng Mưu nghe được, cô rất vui vẻ. Anh giẫm lên quang ảnh trở về, thấy ba người đồng loạt quay đầu, nhìn anh chằm chằm.
Biểu tình Đồng Đồng có chút khác lạ.
Lệ Trọng Mưu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Con, là chú cùng mẹ… Hai người nghịch lửa rồi tạo ra sao?”
Bạn nhỏ Trương Hàn Khả cũng không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn vào chú có dáng người cao ngất, mặt mày tuấn tú này, cô bé rất chờ mong câu trả lời.
Trong khi đó, Lâm Kiến Nhạc ở bên cạnh sắc mặt cực kì xấu hổ, thở cũng không dám thở mạnh.
***************
Xe trên đường về. Lần thứ 34 Lâm Kiến Nhạc liếc trộm qua kính chiếu hậu người đang nhắm mắt ngồi phía sau.
Lệ Trọng Mưu rốt cuộc mở mắt ra.
Lâm Kiến Nhạc đành tự thú với mong muốn được khoan hồng: “Đồng Đồng hỏi tôi, anh lúc nào cũng cùng mẹ nó cãi vã, có phải vì anh thích cô ấy không.”
Lệ Trọng Mưu không nói một lời, chỉ hơi nhướn mày. Lâm Kiến Nhạc làm việc cùng anh nhiều năm, biết động tác nhỏ này là tỏ ý bảo anh tiếp tục. Anh nuốt nước miếng: “Sau đó nó hỏi tôi, nếu như không thích, làm sao có thể có nó được. Tôi trả lời…”
“Cậu nói với nó là tôi và mẹ nó nghịch lửa rồi tạo ra nó?”
Lệ Trọng Mưu nói nốt lời của Lâm Kiến Nhạc. Trên mặt lạnh tanh, không lộ cảm xúc gì. Sự hờ hững đó khiến Lâm Kiến Nhạc khiếp sợ. Anh hiểu đại boss là người thế nào, lúc đại boss càng bình tĩnh là lúc tai vạ chuẩn bị đến.
Lâm Kiến Nhạc như ngồi trên đống lửa, cắn răng nhắm mắt gật đầu.
“Kiến Nhạc, gọi điện thoại về công ty” Lệ Trọng Mưu vẫn rất bình tĩnh nói, Lâm Kiến Nhạc vểnh tai nghe “Bảo là cậu muốn hủy bỏ tất cả ngày nghỉ đông trong năm năm tới.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc