Lương Tiên Khó Cầu - Chương 31

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Sắc trời dần tối, Thiên Âm đi ra khỏi cửa thiên cung, tự nhiên không biết nên đi về đâu nữa.
Thiên cung, từng là nhà của nàng, giờ lại là nơi không dung được.
Sông Ngân Hà, nơi đó giờ bị yêu giới vây khốn, cũng không vào được.
Ngay cả nhân gian, ngoại trừ đời đời khổ kiếp, cũng không để lại chút gì ở đó.
Giờ nàng mới phát hiện, mình không có một nơi nào để đi. Tam giới to lớn là vậy, lại cô đơn đến mức không có một tấc vuông mà sống.
Đứng hồi lâu, suy nghĩ nửa ngày xem nên nói lời từ biệt với ai, cuối cùng quyết định đi đến Kì Sơn, thăm Viêm Hoàng.
Nếu phải đi, người duy nhất khiến nàng không yên lòng, cũng chỉ có con phượng hoàng lửa nhỏ bé kia.
Nàng đứng ngoài Kì Sơn đợi một lát, bóng hình rực đỏ lao ra khỏi viện. Giống như ánh mặt trời, khiến cho tâm hồn tĩnh mịch của nàng thêm sức sống.
”Âm Âm, Âm Âm…” Cô bé vừa chạy vừa la, như muốn lao thẳng vào trong lòng nàng, Thiên Âm cũng giang hai tay ra, chờ mong cái ôm nhung nhớ.
Cô bé chạy đến gần thì vội ngừng lại, giống như nhớ ra điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hừ lạnh một tiếng rồi bày ra vẻ giận dỗi.
”Âm Âm, không phải Âm Âm không cần Viêm Hoàng nữa sao?”
Thiên Âm sửng sốt, lúc này mới nhớ tới từ lần cùng Linh Nhạc cáo biệt đến giờ chưa gặp lại bé, cô bé này giờ lớn thật rồi, còn bày ra vẻ tức giận cho nàng xem nữa.
Nàng hơi buồn cười, bước tới xoa xoa đầu bé: “Còn giận sao?”
Cái đầu nhỏ ngước mắt lên nhìn nàng một cái, miệng chu ra, tức giận hừ một tiếng, quay mặt đi không thèm nhịn nàng nữa.
”Không để ý đến tỷ thật sao?”
Cô bé vẫn quay lưng không quan tâm.
Thiên Âm vuốt ve cái đầu nhỏ, không kìm được muốn đùa bé: “Nếu thế, ta về đây”.
Thấy nàng phải đi, khuôn mặt nhỏ bé của Viêm Hoàng phút chốc thay đổi, bật người lại ôm chặt lấy tay nàng, bật khóc: “Không được đi, Âm Âm…. Âm Âm”.
Cô bé gấp đến mức, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống, không giận dỗi gì nữa, ôm chặt lấy cổ nàng không buông.
”Muội không giận, không giận mà, Âm Âm… Âm Âm đừng đi”.
Thiên Âm đau lòng, khuôn mặt nhỏ bé giàn giụa nước mắt như đánh vào tim nàng, cũng không nỡ đùa bé nữa, nàng ngồi xuống lau nước mắt trên mặt Viêm Hoàng, “Được, tỷ không đi”.
Cô bé khóc rất lớn, nước mắt không kìm lại được, Thiên Âm phải vỗ về lưng, giúp bé dễ thở. Một lúc lâu sau cô bé mới ngừng khóc được, cọ cọ trong lòng nàng.
Thiên Âm ôm lấy bé, ngồi xuống một bên.
Viêm Hoàng còn nhỏ, hơn nữa Vũ tộc từ trước đến này khi chim non mới nở, nhìn thấy người nào đầu tiên, sẽ luôn ỷ lại người đó. Dù là phượng tộc vua của trăm loài, nàng cũng ỷ lại như thế.
Cô bé nức nở xong, đôi mắt ướt sũng khiến nàng lo lắng: “Sao lại cứ khóc như vậy, sau này phải làm sao”.
Cô bé lấy tay lau nước mắt, uất ức nhìn nàng: “Chỉ cần Âm Âm không bỏ Viêm Hoàng, Viêm Hoàng sẽ không khóc. Âm Âm… mãi mãi ở bên Viêm Hoàng được không?”
Trong lòng Âm Âm từng hồi nhức nhối, nàng xoa nhẹ đầu cô bé: “Ngốc, Viêm Hoàng đã trưởng thành rồi, sao Âm Âm có thể bên cạnh được”.
”Vì sao lớn lên lại không được?” Cô bé thắc mắc.
”Vì… Viêm Hoàng là công chúa phượng tộc, sau này phải nhận cả phượng tộc, sẽ có nhiều việc bận rộn. Chờ muội lớn lên, sẽ không cần tỷ nữa”. Vuốt mái tóc trên trán bé, nàng nhẹ nhàng nói: “Viêm Hoàng luôn là đứa bé ngoan mà”.
Viêm Hoàng ngẩng đầu nhìn Thiên Âm, câu hiểu câu không, nhưng câu khích lệ sau cùng bé hiểu.
”Muội ngoan”. Cô bé đưa đưa bàn tay nhỏ bé tranh công.
Thiên Âm cười càng thêm dịu dàng, nắm bàn tay nhỏ, gật đầu: “Đúng thế, Viêm Hoàng của chúng ta là ngoan nhất, cho dù… cho dù về sau Âm Âm không thể đến thăm muội… không thể cạnh bên muội”.
”Âm Âm, lại muốn đi sao?” Viêm Hoàng như hiểu ra vấn đề, đôi mắt lại ngập nước: “Đi đâu? Viêm Hoàng cũng đi cùng”.
Thiên Âm lắc đầu, “Nơi tỷ đến rất xa, Viêm Hoàng còn nhỏ quá, không thể đi sớm vậy được”.
”Thế… khi nào Âm Âm mới về?”
Thiên Âm trầm mặc, một lúc lại nói: “… Chờ khi Viêm Hoàng học được tất cả tiên pháp, có thể một mình đảm đương được, lúc đó…”. “Đến lúc đó cô bé sẽ không cần nàng nữa.
”Được, Viêm Hoàng sẽ cố gắng mà”.
”Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời Phượng Minh tỷ tỷ nhé”.
”Được, nghe theo Âm Âm hết”.
”Còn nữa, phải chăm học, tu luyện cho tốt, ngủ cho tốt…”.
”Được”.
”Có chuyện gì có thể tìm Thanh Sơn ca ca và Lục Thủy tỷ tỷ nhé”.
”Được”.
”Buổi tối đi ngủ, phải nhớ đắp chăn”.
”Được”.
Nàng dặn dò hết tất cả mọi chuyện, nhưng sao nói bao nhiêu vẫn cứ thấy không đủ, thấy thiếu điều gì đó.Mãi đến khi từ trong lòng vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng, nàng mới biết Viêm Hoàng đã ngủ.
Vuốt ve khuôn mặt tròn đầy, nhìn thật kĩ, mấy tháng qua bé béo hơn một chút. Thiên Âm không kìm được khẽ cười, Phượng Minh là tỷ tỷ của cô bé, có nàng chăm sóc, mình còn lo lắng gì đây?
Có Phượng Minh bảo vệ, Diễn Kỳ quan tâm, Linh Nhạc thương yêu, tương lai cô bé chắc chắn sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất tam giới, cho dù có…. thiếu nàng….
Thiên Khải thai.
Thiên Âm không nhớ nổi mình đã đến đây bao nhiêu lần, nhưng nàng có thể chắc chắn, lần này là lần cuối.
Nàng còn nhớ rõ, sư phụ, phụ quân lịch kiếp ở đây, khi đó bốn phía đều là chúng tiên nhân ngồi quanh, nàng cầm tay Bạch Vũ ca ca, ngồi ở nơi cao nhất nhìn. Bây giờ, ở đây yên tĩnh đến vậy, trừ nàng ra, không bóng người nào khác.
Giờ Bạch Vũ ca ca đã phi thăng thành công, mà nàng… có lẽ, có lẽ còn có thể gặp y một lần.
Nghĩ như vậy, nàng lại khẽ cười, đúng là có lẽ… một chút, nàng cũng không bằng tu vi của Bạch Vũ ca ca.
Nhưng sư phụ, cứ xem như, xem như là một chút an ủi đi.
Nơi này tiên khí dày đặc bởi vì hằng năm đều nhận chín trọng thiên lôi, tiên khí giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào cơ thể, nhưng nàng lại không cảm thấy đau chút nào. Lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn khoảng không xung quanh.
Nhìn ngắm…
Thật lâu sau, nàng bỏ hài ra, đi chân trần lên giữa chính điện lạnh như băng, nhoẻn miệng cười, như hao hết khí lực toàn thân để có nụ cười đẹp nhất. Nàng đưa tay ra, cúi đầu hô một tiếng.
”Phụ quân, sư phụ”. Nàng cúi đầu, nắm chặt cây quạt trong tay, mở quạt ra, giọng nói đầy ý làm nũng: “Tiểu Âm múa cho hai người xem, được không, nếu múa không tốt cũng không được chê đâu”.
Nói xong nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bắt đầu nhảy múa, mỗi bước chân, mỗi cái xoay tròn đều như nhảy hết sức mình, giống như trút toàn bộ sinh mệnh vào điệu múa. Nàng không hề mở mắt, có lẽ đã buông tha hết thảy, không gì ảnh hưởng đến nàng được nữa, dù là cả sắc trời âm u kia.
Thiên giới rung chuyển, một ngày nàng ở đây, sẽ khiến cho khắp nơi tranh luận, có người nhớ tới nàng là người thiên tộc cuối cùng, muốn nàng ngồi lên vị trí kia. Cho nên thiên đế không chứa được nàng, không vì điều gì khác, vì thiên giới bây giờ, không thể có lần thứ hai nổi loạn.
Cho nên với y, sự tồn tại của nàng đã là một sai lầm.
Thiên đế cho dù phải bỏ đi tai họa ngầm này, cũng phải có lí do. Cho nên nàng cho y lý do tốt nhất.
Ra đi lạc thiên kiếp.
Chỉ cần nàng ૮ɦếƭ dưới thiên kiếp, chẳng những bảo về được Thanh Vân, cũng bảo đảm thể diện của thiên đế.
Điều này… không thể tốt hơn.
Mây đen cuồn cuộn đến, từng đạo thiên lôi từ từ ngưng tụ, xẹt qua trời cao, cả bầu trời âm u vụt sáng.
Ầm một tiếng, tia lửa điền như con xà lớn, tàn sát cả chính điện, âm thanh vang vọng cả trời, giống như sinh mệnh sắp tiêu tán nơi tế điện này.
Từ nay về sau… mọi thứ sẽ tốt cả thôi.
Lúc Linh Nhạc tìm thấy Viêm Kỳ, y đang cẩn thận lau một cây đèn, hình thù kì lạ, phía trên có những đám mây di động, đầy linh khí. Y thấy lạ muốn mượn xem, tay vừa đưa đến không ngờ Viêm Kỳ lại tránh, còn đánh y một chưởng.
Y tránh không kịp, may mà đánh nhẹ, còn chưa bị thương, nhưng mà đúng là bị chọc giận rồi.
”Huynh làm gì vậy?Chỉ là một cây đèn thôi mà, gì mà kinh thế?” Họ cảm tình mấy trăm năm, giờ lại vì một cây đèn mà đánh y, đúng là không nói nổi.
”Đệ thì biết cái gì, đây là tụ hồn đăng”. Viêm Kỳ còn tức giận hơn, “Trong này có hồn phách của U Nhu, nếu nàng có việc gì, ta liều mạng với đệ”.
Linh Nhạc sửng sốt, mắt nhìn đến ngọn đèn kia, và cái tên đó: “U Nhu? Ai là U Nhu? Uổng công ta với huynh huynh đệ mấy trăm năm, chuyện lớn như vậy mà cũng giấu ta. Mau mau, nói xem là ai vậy? Hai người quen nhau thế nào, sao nàng lại ở trong đèn này?”
Viêm Kỳ quay phắt đầu nhìn y, vẻ mặt như thể nhìn thấy vật quý hiếm, “Đầu óc đệ bị hủy rồi à? U Nhu là ai cũng không biết? Giờ nàng có thể trở về, chuyện kia ta không truy xét nữa. Nhưng có chuyện ta phải nói rõ ràng, ta và Thiên Âm không có gì cả, sao đệ không chịu tin?”
”Thiên Âm?” Vẻ mặt Linh Nhạc mê man, đột nhiên cảm thấy không thở nổi, phút chốc lại biến mất, khiến y không hiểu nguyên nhân, y cười vô tâm vô phế: “Thiên Âm là ai? Được lắm, tiểu tử huynh, lúc thì U Nhu lúc thì Thiên Âm, không lẽ huynh đứng núi này trông núi nọ à? Nói đi rốt cuộc là sao?”
Viêm Kỳ khiếp sợ, nhìn y như nhìn vật không bình thường, “Đệ…. Đệ không biết Thiên Âm?”
Linh Nhạc càng thấy buồn cười: “Ta phải biết à? Huynh nhìn ta làm gì? Hôm nay huynh làm sao vậy? Toàn nói chuyện kì lạ”.
Viêm Kỳ ngơ người, nhìn chằm chằm một lúc lâu, vẻ mặt không dám tin, rồi y chợt nhớ ra điều gì đó, thì thào lẩm bẩm: “Thiên quan dược hôm qua… chẳng lẽ là…”.
Vẻ mặt thoáng chốc trầm xuống, ánh mắt trở nên thân thiết hơn, cũng đầy phần thương hại.
Linh Nhạc bị y nhìn mà hoảng, trong lòng có cảm giác gì đó rất lạ, cũng thấy giận giận: “Huynh làm gì thế? Có chuyện thì nói đi”.
”Đệ… không nhớ Thiên Âm thật sao?”Y lại hỏi.
Linh Nhạc cười phì một tiếng: “Đệ phải biết nàng à?”
Mặt Viêm Kỳ trầm đi, không nhìn vào ánh mắt khó hiểu của Linh Nhạc nữa, chăm chú nhìn ngọn đèn tụ hồn trong tay, vừa tự nói: “Cũng tốt… như vậy cũng tốt, chỉ là khó cho nàng…”
Y muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Trong lòng Linh Nhạc càng lúc càng nghi ngờ, giống như người kia và y, phải có một mối liên hệ nào đó, nhưng mà y không nhớ gì cả, trong lòng cứ thấy bứt rứt rầu rĩ, tâm tình tốt lúc đầu cũng biến mất hoàn toàn.
Viêm Kỳ vẫn chú tâm vào tụ hồn đăng, có lẽ không có tâm tư bàn chuyện chiến sự yêu tiên hai giới với y rồi.
Đang định xoay người ra ngoài, đột nhiên từ chín tầng mây, một tiếng nổ vang trời.
”Tiếng gì vậy?” Linh Nhạc kinh hoàng, có một dự cảm rất xấu bùng lên.
Viêm Kỳ nhíu mày: “Hình như…. là tiếng thiên lôi”.
Hai người nhìn nhau, bước vội ra ngoài.
Phía đông, từ ánh lôi quang như rồng như hồ màu tím sậm, cắt ngang chân trời, tiếng sấm vang vọng tam giới.
”Đó là Thiên Khải thai… hay đó là chín trọng thiên lôi”. Viêm Kỳ nhìn tia chớp đó, mày càng nhăn chặt, “Ngày Thiên Khải đã qua rồi, là ai dẫn thiên lôi xuống?”
Linh Nhạc không trả lời, ngơ ngác nhìn thiên lôi hạ xuống, *** như khoét rỗng.
”Không biết có phải do yêu giới gây nên không, không được, phải cho người đi thăm dò một phen, Linh Nhạc… Linh Nhạc”. Viêm Kỳ quay lại, thấy Linh Nhạc không biết vì sao lại gập người lại, mặt tái nhợt như tuyết, một tay đè *** lại, như cố nén đau, cả cơ thể run rẩy chao đảo.
”Linh Nhạc, đệ… đẹ làm sao thế?” Y vội đưa tay đỡ lấy cơ thể chút nữa thì ngã xuống.
”Không… Không biết”. Linh Nhạc lắc đầu, tay đặt trên *** bấu càng chặt hơn, mê man: “Đệ không biết… nhưng đau quá, *** đệ đau quá. Đệ không bị thương mà… Sao lại đau như thế?”
Y thực sự không biết, gần như trong chớp mắt nhìn thấy đạo thiên lôi màu tím chói mắt kia, *** như bị cái gì đó đánh vào rất mạnh, đau đớn đến tận xương, như thể linh hồn cũng muốn nứt vỡ.
Có gì đó rất mơ hồ, có gì đó vô cùng quan trọng, thứ đó, đã bỏ y mà đi. Y muốn níu lại, nhưng không nghĩ ra, không nhớ ra được bất cứ thứ gì.
Nước mắt như đê vỡ, mơ hồ cả tầm mắt, y đưa tay vuốt nước mắt trên mặt, ngay cả mình cũng kinh ngạc: “Vì sao đệ lại khóc? Lớn như vậy rồi chưa bao giờ đệ khóc, vì sao… vì sao bây giờ…?”
Y lau vội lau vội từng giọt nước mắt, nhưng càng lau lại càng chảy nhiều hơn, mãi không ngừng lại.
Y không biết có chuyện gì để phải đau lòng, để phải khóc, vì sao lại khó chịu đến mức, như thể… sau đó mình sẽ ૮ɦếƭ đi.
”Viêm Kỳ, huynh nói đi… đệ làm sao thế?”
Viêm Kỳ nhìn về phía Thiên Khải thai, rồi nhìn người bên cạnh, dường như y đã hiểu. Nhưng y lại không thể trả lời, cũng không có câu trả lời.
Còn một mình Linh Nhạc, đau đớn lan tràn không hiểu vì sao xuất hiện kia, gì cố gắng hồi tưởng, tìm mãi cũng không biết lý do gì khiến mình đau thương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc