Lương Tiên Khó Cầu - Chương 29

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Thiên Âm cứ vậy lo lắng cũng qua mười ngày, nàng hận chính bản thân mình vô năng, cuối cùng vẫn chẳng giúp được gì, ngày đó vẫn sẽ tới.
U Nhu gả đi, mọi người đều có cảm giác bất an. Nàng rất sợ Viêm Kì xúc động làm ra chuyện ngu ngốc gì đó. Nhưng đáng tiếc, nàng không gặp được Viêm Kì, từ sau lần đó nàng chưa từng gặp y.
Trong lòng nàng luôn thấy bồn chồn, mơ hồ có dự cảm không tốt, mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, phía chân trời xa xa nghe thấy tiếng nhạc tiên, cuối cùng tất cả lại lâm vào một mảnh yên tĩnh u ám. Viêm Kì vẫn không thấy xuất hiện, phía Phân Hà cũng không có tin tức gì truyền tới.
Nàng chỉ có thể trở về phòng chờ tin tức, nàng không tin Viêm Kì cứ im lặng như thế, nhưng rồi lại sợ hắn thực ra đã làm gì rồi, lại lo lắng bất an.
Đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ vang lên phía cách vách.
Nàng đã nghe tiên tì nói, U Nhu nàng ấy phản đối việc tứ hôn đã bỏ về hồ tộc rồi, đúng ra bên đó phải im lặng mới đúng.
Thiên Âm đáy lòng lo lắng, chậm rãi bước sang phía đó xem xét.
Vừa mới đẩy cửa bước vào, mùi R*ợ*u nồng nặc xông thẳng vào mũi làm cho nàng phải lùi lại vài bước. Dưới ánh trăng đầy đất đều là bầu R*ợ*u, tất cả đều đã trống không, một vài cái bị đập vỡ.
Đột nhiên loảng xoảng vang lên, một bầu R*ợ*u vỡ vụn dưới chân nàng, có tiếng gầm lên giận dữ, “ Cút! Cút hết cho ta.”
“ Viêm Kì?” Nàng khẽ hỏi, đấy đúng là giọng nói của Viêm Kì, đối phương không hề có tiếng đáp lại, chỉ vang lên từng tiếng càu nhàu, xem ra đúng là y rồi.
Thiên Âm né tránh những bầu R*ợ*u ngổn ngang trên đất chậm chạp bước vào. Nhờ ánh trăng, nàng mới nhìn rõ người ngồi ở một góc trên mặt đất, có chút kinh ngạc. Là Viêm Kì đây sao, bộ dạng này nàng chưa từng thấy qua, cả người y ngập mùi R*ợ*u, quần áo, đầu tóc tả tơi, giống như vừa được vớt từ dưới nước lên vậy.
“ Viêm Kì……….” Nhất thời nàng lại không biết phải mở lời thế nào, y lại chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Thiên Âm. Đột nhiên bật lên tiếng cười lớn ha hả nhưng trong giọng điệu đó lại tràn đầy đau khổ.
“ Nha đầu? Ha ha………lại là cô à………Ha ha ………” Y càng cười lớn hơn, càng cười càng thê lương hơn, thậm chí ẩn sâu trong khóe mắt còn xuất hiện từng giọt nước.
Thiên Âm lại bên cạnh y ngồi xổm xuống, hốc mắt cũng nóng lên, rối rắm khó chịu, “ Viêm Kì huynh………” Vốn là muốn khuyên nhủ y một chút nhưng rốt cục lại không thể nói lên lời.
Bất chợt y lại giành nói trước, “ Nha đầu……..Cô biết không? Chỉ một chút nữa thôi………..một chút nữa mà thôi, ta đã có thể mang nàng đi rồi. Ta thật sự có thể mang nàng rời đi rồi………….”.
“ Viêm Kì!” Thì ra y thật sự tính mang U Nhu rời đi.
“ Ta đã đồng ý với nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng bị gả tới yêu giới, Viêm Kì ca ca sẽ ở cạnh nàng, vĩnh viễn ở bên cạnh nàng. Nhưng mà……. Nhưng mà……..đã không kịp rồi, không kịp rồi………..”
“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt y trầm xuống, đáy mắt tràn ngập bi thương cùng đau đớn.
“ Nàng đã ૮ɦếƭ!”
Thiên Âm trợn tròn hai mắt, không tin nổi nhìn về phía Viêm Kì. Y không kìm được nước mắt trào ra, “ Nàng cứ như vậy mà đi rồi………ngay chính trong căn phòng này, tự hủy nguyên thần, hồn phi phách tán.”
“ U Nhu………” Thiên Âm đau xót, cô gái tươi sáng như ánh mặt trời đó, không nghĩ tới nàng ấy lại suy nghĩ nông cạn như vậy.
“ Tại sao nàng không đợi ta? Tại sao? Tại sao……..Nha đầu cô nói cho ta biết tại sao đi?” Y đột nhiên choàng tới ôm chặt lấy Thiên Âm, cố gắng tìm kiếm đáp án, nhưng nàng lấy đâu ra đáp án trả lời y đây.
“ Chậm một bước, ta vốn cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ để dẫn nàng đi, nếu như ta có thể mau chóng một chút, nếu ngay từ đầu ta nói rõ ràng mọi chuyện với nàng, có lẽ nàng đã không…..” Y tiếp tục hỏi, “ Nàng đã chọn phương pháp tàn nhẫn nhất rời xa ta, làm cho ngay cả hồn phách của nàng ta đều không tìm thấy, có phải nàng đang trừng phạt ta lúc trước ruồng bỏ lời thề, cưới cô không?”
“ Viêm Kì………” Nàng muốn nói với y, đừng quá đau khổ, muốn nói với y rằng, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi, muốn nói, U Nhu nàng ấy cũng sẽ hy vọng y sống tốt. Nhưng mà nàng bỗng nhớ ra bản thân mình làm gì có tư cách an ủi y, bởi vì tất cả mọi chuyển không phải từ nàng mà ra sao.
“ Nha đầu…………” Y thì thào mở miệng, không rõ là lời nói của người say hay đúng là tiếng lòng của y làm cho Thiên Âm nhất thời lặng im khó thở, “ Ta không nghĩ sẽ hận cô…………Nha đầu, ta vốn không muốn hận cô……….Nhưng hiện tại ta không thể không hận được.”
Một câu không thể không hận, như là một đao chặt đứt tất cả đường lui của nàng, không kìm được nước mắt. Bên tai vẫn còn vang vọng lời nói như lăng trì của y, từng tiếng từng tiếng như cào xé trái tim nàng.
“ U Nhu rốt cuộc đã không còn nữa rồi, nàng bởi vì ta mà ૮ɦếƭ, nàng bị chúng ta bức ૮ɦếƭ.”
“ Nha đầu, thực xin lỗi………Ta không có cách nào không hận cô.”
“ Thiên Âm……Vì sao cô phải trở về, vì sao lại trở về hả?.”
“ Nếu cô không trở lại thì tốt rồi, nếu cô vĩnh viễn ở thế gian có phải sẽ tốt không.”
Trong lúc nhất thời nàng bỗng cảm thấy mình dường như ngay cả hô hấp cũng trở nên thật khó khăn.
Thiên giới cùng yêu giới cuối cùng cũng không tránh được chiến tranh, Viêm Kì là người đầu tiên xin ra trận. Tới Thiên cung lĩnh mệnh sau đó trực tiếp ra chiến trường, không trở lại phủ một lần. Có lẽ y không muốn quay về để chạm vào nỗi đau mất đi U Nhu, hoặc cũng có lẽ y không muốn nhìn thấy nàng.
Viêm Kì nói đúng, y không thể không hận Thiên Âm. U Nhu ૮ɦếƭ rồi, nếu như yêu giới cứ nhất quyết truy cứu, nàng cũng sẽ gặp khó khăn. Viêm Kì một phần cũng là muốn báo thù cho U Nhu nên chỉ có thể ra tay trước Yêu giới mà thôi.
Một trận chiến này, thề phải đánh cho thảm thiết, Viêm Kì vừa đi thoắt đó đã ba tháng không tin tức.
Bởi vì chiến sự, trong phủ Viêm Kì lại càng trở lên trống trải, các tiên tì lại không muốn tới gần nàng cho nên xung quanh càng trở lên quạnh quẽ với Thiên Âm. Thời gian này nàng thật sự rất hỗn loạn, không còn phân biệt được sớm chiều nữa, nhưng mà cũng có ngày tinh thần trở lên tốt lên đôi chút.
Cánh cửa khẽ kêu một tiếng, có người đẩy cửa bước vào nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân. Một thân ảnh màu lam chậm rãi tới gần bên giường, đứng thẳng, ngắm nhìn người đang nằm trên đó, đáy mắt tràn đầy vẻ đau xót, không đành lòng dời mắt đi.
Thật lâu sau, y mới chậm rãi ngồi ở bên giường, như sợ người nằm đó bừng tỉnh, y cẩn thận không phát ra chút tiếng động nào. Lại im lặng ngắm nhìn một lúc lâu xác định người trên giường vẫn không tỉnh dậy, mới vươn tay vuốt ve gương mặt nàng, ánh mắt thâm trầm sâu tựa biển. Cúi người lại sát bên khuôn mặt nàng, khàn khàn nói.
“ Sư tỷ…………” Y áp vào gương mặt nàng, cánh tay run rẩy vuốt ve dung nhan đó, một lần nữa mở miệng lầm bầm lầu bầu như muốn nàng nghe được. “ Nàng sao lại nhẫn tâm như vậy………… Vì sao lại đối xử với ta như thế? Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì? Nàng thậm chí………..còn không muốn gặp lại ta? Vì sao?”
Y nghẹn ngào một lúc, đau đớn bi thương làm cho không thể nói thành lời, thật lâu mới nói tiếp, “ Ngày mai…..Ta phải đi nghênh chiến, hỗ trợ cho Viêm Kì. Trận chiến này…….ta sợ rất lâu mới có thể quay về được. Thiên Âm……….nàng có thể đồng ý với ta, đợi tới lúc ta trở về, đừng không nhìn ta, đừng trốn tránh ta nữa, được không? Cho dù…….cho dù trong lòng nàng tới bây giờ cũng chưa từng có ta……..chưa từng có………ta………….”
Y nói xong cũng không có ý định dời đi, lại tiếp tục kề sát mặt nàng, đầu khẽ gục xuống vai nàng, gọi tên nàng từng tiếng một.
“ Thiên Âm………Thiên Âm……….Thiên Âm……..”
Mãi cho tới khi sắc trời dần sáng, y mới đứng dậy rời đi, im lặng giống như khi xuất hiện. Người nằm trên giường nước mắt tự nhiên trào ra, lăn dài rồi từ từ hòa vào trong mái tóc.
Thế nhưng nàng lại không hề mở mắt, không hề………..
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, nơi này gần Yêu giới, không giống như Thanh Vân bốn mùa đều như mùa xuân, trời vào thu, nhìn lá trên cây cứ theo gió từng chiếc từng chiếc rơi xuống đất.
Thân thể của nàng dường như càng yếu hơn, thời gian này nàng thường xuyên nằm mơ thấy những chuyện trước kia. Có lúc mơ thấy phụ quân đang tức giận mắng nàng bướng bỉnh, lúc thì mơ thấy sư phụ đang chỉ dạy nàng các loại tiên pháp, có lúc lại mơ thấy Bạch Vũ ca ca ngồi bên giường ngắm nhìn nàng ngủ, nàng cũng mơ thấy cả Linh Nhạc dẫn theo một đám lớn nhỏ thỏ con chạy tới bên nàng cười lớn gọi một tiếng “ Sư tỷ!”.
Hôm nay, không ngờ tinh thần nàng khá tốt, ngồi một mình trong viện nhìn lá vàng rơi, đáy lòng trống trải.
Bất ngờ vì Lục Thủy tới thăm nàng.
“ Tôn chủ”.Lục Thủy từ xa đã lên tiếng, nhìn thấy nàng ngồi ngoài trời liền nhíu mày chạy tới, “ Sao người lại ngồi ngoài này, cũng không phải người không biết nơi này gần Yêu giới, trong gió cũng ẩn chứa yêu khí, không thể tiếp tục ở đây được, mau vào phòng thôi.”
Thiên Âm cười khẽ tùy ý cùng Lục Thủy bước vào phòng, “ Hôm nay sao lại rảnh tới thăm ta vậy?”
Lục Thủy vốn là định mở miệng nói một chuyện nhưng rồi đột nhiên ngây người một lúc mới cười cười nói, “ Chỉ là………..Muốn tới thăm tôn chủ, thời gian này nhiều chuyện xảy ra mà, cũng đã lâu không được gặp người, cho nên hôm nay em tới nhìn một cái.”
Thiên Âm cũng nghi ngờ vì thái độ trả lời chần chờ đó nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, vào trong phòng ngồi xuống trò chuyện, “ Thanh Vân có tốt không?”
“ Tốt, đương nhiên tốt chứ.” Lục Thủy cười hơi lớn tiếng như muốn khẳng định lời nói của mình vậy, tiện tay với lấy chén trà rồi lại chỉ chỉ vào mình nói tiếp, “ Người xem em này, như thế này có phải là tốt không?”
“ Vậy là tốt rồi.” Thiên Âm nhẹ nhàng thở ra, Thanh Vân cách nơi xảy ra chiến loạn cũng khá xa, hi vọng sẽ không bị ảnh hưởng gì. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Lục Thủy, hôm nay nàng ấy dường như có chuyện gì không yên lòng, với tay rót thêm trà vào ly của Lúc Thủy lại hỏi: “ Vậy Thanh Sơn đâu, y có khỏe không?”
Lục Thủy đột nhiên giật mình, loảng xoảng một tiếng, chén trà trong tay bỗng rơi xuống đất vỡ tan.
“ Lục Thủy?”
“ Vâng……… xin lỗi! Tôn chủ, là em bất cẩn.” Nói xong bèn vội vàng thu dọn những mảnh vỡ dưới đất, nhất thời cũng quên luôn cả việc sử dụng thuật pháp.
Thiên Âm hoảng sợ vội vàng kéo tay nàng ấy, “ Bỏ đi bỏ đi, nếu không cẩn thận làm tay bị thương thì phải làm sao?” Kéo Lục Thủy ngồi xuống bên mình, đánh giá một hồi mới cẩn thận nói: “ Lục Thủy, hôm nay em làm sao vậy?”
“ Em………em không sao” Nàng sửng sốt, ngẩng phắt đầu lên, “ Em làm sao mà có chuyện gì được chứ?”
Sắc mặt Thiên Âm trầm xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào mắt Lục Thủy, Lục Thủy lại không dám đối diện, vội vã đứng lên. Thiên Âm thấy thế lại càng cảm thấy không ổn, đáy lòng dâng lên nỗi lo lắng.
“ Lục Thủy, nói thật cho ta biết”.
“ Em…….Nói đều là sự thật.”
“ Thanh Sơn đã gặp phải chuyện gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc