Lương Tiên Khó Cầu - Chương 27

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Dường như Linh Nhạc không nghe được thanh âm của nàng, vẫn hết sức đánh về phía Viêm Kì, dùng hết toàn lực muốn dồn đối phương vào đường cùng. Viêm Kì vô cùng khổ sở, biết hắn đã hiểu lầm nhưng không thể nào giải thích cho hắn hiểu được. Phải tận lực tránh né công kích của đối phương lại còn không thể ra tay đánh trả, bộ dạng cực kì chật vật.
“ Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” U Nhu hoang mang lo sợ, vò đầu bứt tai cũng chỉ biết sốt ruột lôi kéo cánh tay Thiên Âm.
“ Đi tìm Thiên Hậu”. Thiên Âm chỉ chỉ về hướng thiên yến: “ Mời ngài ấy tới giúp đỡ, nhớ đừng làm kinh động tới người khác.”
U Nhu gật gật đầu, vừa định xoay người chạy đi liền thấy Diễn Kì từ xa xa đi tới.
Nhìn thấy Thiên Âm, sắc mặt y liền hiện lên ánh vui vẻ, lại gần vài bước thì mới phát hiện hai người trên không trung đang đánh nhau, y thoáng sửng sốt, chân mày liền cau lại.
Y cao giọng khiển trách: “ Hai người đang làm cái gì vậy hả?”
Đáng tiếc là trên bầu trời hai người vẫn đang chật vật kẻ đánh người né, không ai có ý định muốn trả lời câu hỏi này của y.
“ Linh Nhạc đệ bình tĩnh một chút, hãy nghe ta nói đã!” Viêm Kì nhân lúc Linh Nhạc phân tâm cố gắng giải thích, “ Ta và Thiên Âm không thể có khả năng, U Nhu từ nhỏ đã đi theo ta, chúng ta…….”
“ Câm miệng!” Y càng thêm hung dữ, giống như không thể nghe bất kì một lời giải thích nào, “ Ta chỉ biết ngươi phụ sư tỷ, còn U Nhu…Ta không tin ngươi không biết, nàng đã được gả cho Yêu hoàng tử, phụ quân ngày mai sẽ hạ chỉ.”
“ Ngươi vừa nói cái gì?” Viêm Kì run rẩy, ngẩng đầu nhìn hướng Linh Nhạc nói, ánh mắt lộ vẻ không thể tin.
Ngay cả U Nhu đứng phía dưới cũng ngây ngẩn cả người, run rẩy nhìn về phía Diễn Kì bên cạnh, “ Thái tử điện hạ, hắn……nói là sự thật sao?”
Diễn Kì nhíu mày, cuối cùng nhẹ gật đầu. trong nháy mắt U Nhu dường như mất hết khí lực, ngã ngồi xuống mặt đất.
“ Không………Không thể như thế.” Viêm Kì mê loạn, trừng mắt nhìn Linh Nhạc lớn tiếng phủ nhận, “ Đệ gạt ta, Thiên đế không thể tứ hôn như thế được.”
Nói xong y dồn toàn lực đánh về phía trước. Từng đạo tiên khí sắc bén va chạm phát ra những tiếng vang lớn trong không trung. Linh Nhạc bất ngờ bị công kích né tránh không kịp, Viêm Kì vung kiếm tới vừa vặn Linh Nhạc cũng dương kiếm lên, cả hai lúc này dường như đều muốn đối phương phải ૮ɦếƭ.
“ Linh Nhạc……” Lòng Thiên Âm căng thẳng, nếu cứ tiếp tục đấu như thế, chỉ sợ……..
Diễn Kì cũng cảm thấy không ổn bèn phi thân bay lên, một tay bắt lấy Linh Nhạc một tay đỡ kiếm của Viêm Kì.
“ Các ngươi gây chuyện đã đủ chưa! Dừng tay lại cho ta.”
Y vận tiên lực, toàn lực áp chế, binh khí trên tay hai người đều đồng loạt rơi xuống. Diễn Kì lúc này mới đem hai kẻ không bình tĩnh kéo xuống phía dưới. Linh Nhạc là bởi vì lúc trước tiên khí bị phong ấn, mà giải trừ lại chưa hoàn toàn, còn bị một lực của Diễn Kì áp bức, liền phun ra một ngụm máu tươi.
“ Linh Nhạc!” *** Thiên Âm đau đớn, nhịn không được tiến tới nắm lấy tay y: “ Đệ khỏe không?”
Ý thức y mơ hồ không rõ, ánh mắt màu đỏ sậm khẽ mở, in lại hình bóng của nàng trong đó. Rồi vội vàng nắm lấy tay nàng, hổn hển nỉ non một câu, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Tiếng nói của y vô cùng nhỏ, nhưng nàng lại nghe được rất rành mạch, từng chữ như khắc vào tim.
Y nói…
“ Sư tỷ, đừng sợ, nàng sẽ không cô đơn một mình…….”
Một khắc đó, nàng không thể kìm nén được nữa, nước mắt cứ tự nhiên trào ra. Nàng chỉ muốn lớn tiếng nói cho y biết, nàng không sợ. Trước kia, nàng rất sợ, bởi vì nàng từng là một người cô đơn ở thế gian, chịu từng kiếp từng kiếp khổ cực bi thảm, ngoại trừ sư phụ ra cũng chẳng có ai còn nhớ tới nàng.
Nhưng mà hiện tại…….Nàng không hề sợ, thật sự không sợ.
Nhưng mà nàng…….không có cơ hội nói cho y biết điều đó.
“ Yên tâm đi, Linh Nhạc vì vừa mới được giải trừ phong ấn, lại cường lực vận công, cho nên mới tạm thời ngất xỉu như thế, nghỉ ngơi một lúc sẽ tỉnh lại thôi.” Diễn Kì bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.
Thiên Âm không hề quay đầu lại, chỉ hít một hơi thật sâu cố gắng áp chế những đợt sóng cuồn cuộn trong lòng xuống, suýt chút nữa thì nàng đã không thể giữ được bình tĩnh rồi.
Quay đầu nhìn về phía Viêm Kì, thấy y như người mất hồn ngẩn ngơ đứng đó, vì những lời nói lúc nãy của Linh Nhạc.
“ Viêm Kì………”
“ Đừng nói………….” Y đưa tay ngăn chặn, thân hình lảo đảo vài cái giống như toàn bộ khí lực đã không còn, “ Đừng nói gì với ta lúc này cả………cầu xin cô, đừng nói…đừng nói gì cả…” Y thì thào, lảo đảo bước tới đỡ U Nhu đang ngơ ngẩn dưới mặt đất dậy, hai người chậm rãi bước đi.
Từ đầu tới cuối đều không hề liếc nhìn về phía Thiên Âm dù chỉ một lần.
Nhưng mà câu nói thì thào giống như nỉ non ấy lại không hiểu sao vẫn rơi được vào lỗ tai nàng một cách rõ ràng, cũng khắc sâu vào đáy lòng trong phút chốc, làm nó lại tiếp tục rỉ máu.
“ Đừng nói chuyện với ta……….Ta sợ, ta cũng sẽ hận cô!”
Thiên Âm đưa Linh Nhạc trở về Thiên cung, nàng cũng không biết tại sao mình lại làm như thế, vì sao không theo Viêm Kỳ trở về Phân Hà, có lẽ là bởi vì Linh Nhạc hiện tại đang hôn mê, nàng không thể nào an tâm. Mà cũng có lẽ vì bản thân không có tư cách cùng Viêm Kỳ và U Nhu trở về.
Nhìn Linh Nhạc hôn mê trên gường, nàng đột nhiên thấy mờ mịt, con đường phía trước dường như chỉ là một mảnh u ám. Cho dù thời gian không còn nhiều, nàng cũng không biết nên đi thế nào. Vốn nghĩ rằng sẽ cô độc một mình, không ngờ lại liên lụy nhiều người đến thế.
Nàng nên làm gì bây giờ? Sư phụ, phụ quân, nói cho Âm Nhi biết, rốt cuộc con nên làm gì đây?
“Thiên Âm…” Diễn Kỳ mở miệng, lại không biết nên nói gì với nàng, lời sắp ra khỏi miệng lại chỉ nhẹ giọng an ủi, “Đừng lo lắng, một lát nữa nó sẽ tỉnh thôi, ta đã sắp xếp người đưa cô quay về Ngân Hà rồi.”
Thiên Âm lúc này mới chậm rãi đứng lên, ngoái nhìn người trên giường một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
“Chờ một chút.” Diễn Kỳ lại kéo tay của nàng, trong mắt có một thứ tâm tình phức tạp ngay cả bản thân y cũng không thể hiểu.
“Thái tử điện hạ, còn có gì căn dặn sao?”
Diễn Kỳ sửng sốt, một tiếng thái tử điện hạ này càng khiến y khó chịu và chua xót hơn nhiều lần trước kia, đáy lòng đột nhiên lại hiện ra bóng hình nàng nhảy múa bên Dao Trì, tay bất giác run nhẹ: “Trả lời ta một chuyện, ngàn năm trước, tại Dao trì tiên hội, có phải nàng… đã múa Vô Ưu khúc không?.”
Thiên Âm chậm rãi quay đầu, nhìn ánh mắt phức tạp của y, lại nhìn về phía bàn tay đang nắm tay nàng, đột nhiên lại có chút nghi hoặc, y đang lo lắng sao? Lo lắng cái gì?
“Những chuyện này quan trọng sao?” Nàng không nhịn được hỏi, trong lòng cũng đoán ra được bảy tám phần.
“Rất quan trọng!” Y trả lời đầy nghiêm túc, từng câu từng chữ.
Nàng khẽ bật cười, thanh âm ẩn chứa vẻ quạnh hiu: “Trong lòng Thái tử điện hạ rõ ràng nhất, cần gì phải hỏi ta?”
Tay y run lên, không khỏi nhẹ buông tay, quả thực, y rõ ràng, trong đáy lòng y rõ ràng nhất. Có thể từ trước đây rất lâu, y cũng đã đoán được, cho nên y mới có thể chậm chạp không cùng Phượng Minh thành hôn. Chỉ là y không muốn thừa nhận, y không tin sự thật một nghìn năm trước, sẽ lại bị lật đổ trong chớp mắt.
Là nàng… Trước giờ vẫn là nàng.
Nàng trước đây đã sớm nói với y…
“Diễn Kỳ ca ca, ta cũng có thể múa Vô Ưu khúc, thật đó!”
“Diễn Kỳ ca ca, dao trì tiên hội, lần nào ta cũng đều đi. Trước đây phụ quân không cho ta đi, ta vẫn đi.”
“Diễn Kỳ ca ca, ta múa còn đẹp hơn cả Phượng Minh tỷ tỷ , huynh xem ta một lần có được hay không.”
“Diễn Kỳ ca ca, huynh tin ta…”
Đáng tiếc, trước giờ y đều chưa từng tin. Một lần cũng chưa từng, luôn cho rằng điều kia mới là sự thật, là y đã tự tay, vứt bỏ nàng.
“Diễn Kỳ?” Phượng Minh lôi kéo người đứng ngẩn ngơ giữa điện.
Diễn kỳ lúc này mới xoay người lại, hắn không biết mình đứng bao lâu, Phượng Minh đến lúc nào, chỉ thấy đáy lòng rất loạn.
“Chàng sao một người đứng ở chỗ này? Linh Nhạc sao vậy?” Nàng nhìn về hướng bóng người đang nằm trên giường.
Diễn Kỳ không trả lời, chỉ là ngây ngẩn nhìn mặt nàng, trong đầu hỗn loạn.
Ngàn năm trước y chỉ nhớ rõ điệu múa kia, cho nên ở trong hậu viện, thấy Phượng Minh múa điệu múa kia, liền cho rằng là nàng. Lại quên rằng nàng lúc đó ngây ngô, rõ ràng là mới học được, nào có sự linh hoạt tự nhiên của người bên Dao trì.
Sai một bước, lại thêm bước bước sai, nhưng người bị thương tổn thật sự lại là người kia, nhớ lại, Thiên Âm năm đó phạm sai lầm, tám chín phần mười tất cả đều là bởi vì y. Tất cả đều do y nhận nhầm người mà ra, thế nhưng Phượng Minh…
Mấy trăm năm ở chung, tình cảm này chẳng lẽ lại là giả sao? Không, không thể.
“Diễn Kỳ ca ca?” Phượng Minh nghi hoặc hỏi.
Y lại dường như lại thấy được, năm trăm năm trước, bóng hình kia vẫn làm phiền y, luôn cười chạy về phía y. Y nhất thời không biết làm sao, không biết, y thực sự không biết làm thế nào mới tốt?
“Diễn Kỳ? Diễn Kỳ?”
“Phượng Minh…” Một lúc lâu, y mới tìm thấy âm thanh của mình, lại trầm trọng như núi, “Hôn kỳ của chúng ta… vẫn là nên để một thời gian nữa đi!”
Dứt lời, người phía sau cứng đờ tại chỗ, sắc mặt tái nhợt như tuyết.
Lần thứ hai thấy Phượng Minh, mặc dù trong dự liệu của nàng, nhưng thần sắc của nàng ta lại có chút ngoài dự liệu của Thiên Âm. Nàng ta sắc mặt tái nhợt, tìm không thấy một tia huyết sắc, nhẹ cắn môi dưới, mơ hồ xuất hiện dấu vết, giống như dấu ấn đã được cắn rất lâu.
“Thiên Âm…” Nàng ta cười với Thiên Âm, nhưng nụ cười không rơi vào đáy mắt, mơ hồ lộ ra tia chua xót: “Có thể nói chuyện với ta chứ?”
Thiên Âm đứng tại chỗ một lúc lâu, mới quay đầu lại mời Thiên quan đi theo nàng ta chờ, theo nàng đi. Thiên quan thấy là Phượng Minh tới cản đường, tất nhiên là không dám nói gì, cũng đành đợi tại chỗ.
Phượng Minh đưa nàng tới chỗ một cây đại thụ.
“Cô lên thiên giới đã nhiều ngày như vậy, lại không có cơ hội, cùng nói chuyện với cô.” Phượng Minh vuốt cây khô kia, chậm rãi mở miệng, mày nhăn lại càng thêm sâu, “Còn nhớ cây này chứ, khi còn bé, cô thường mang ta tới đây trèo.”
Thiên Âm ngẩng đầu, đó là một gốc cây cây bồ đề, thật là cao to, nàng khi còn bé thường tại cây này hạ chơi đùa, đương nhiên còn có nàng. Khi đó, còn không có Linh Nhạc, không có Viêm Kỳ, càng không có Diễn Kỳ. Nàng là nàng, trừ Bạch Vũ ca ca ra thì luôn chơi một mình.
Là từ khi nào, nàng bắt đầu hận nàng ta thấu xương?
“Cô từ nhỏ đã rất ngang bướng, điều đã nhận định thì sẽ làm đến cùng.” Nàng chậm rãi nói, làm như nghĩ đến chuyện gì rất buồn cười, “Khi đó cô đối với ta đặc biệt tốt, có gì tốt, đều len lén vội mang tới cho ta, còn mang ta cùng nhau chỉnh anh cô…”
“Đó đều là chuyện đã qua.” Thiên Âm trả lời, những gì đã qua, chỉ có thể là quá khứ. Từ khi Diễn Kỳ xuất hiên đã bắt đầu, các nàng đã định trước không thể quay lại quá khứ nữa rồi.
Ánh mắt nàng hơi trầm xuống, cắn thật chặt môi dưới, hồi lâu mới nói, “Cô… Trách ta chứ?”
Thiên Âm bất ngờ ngẩng đầu, dường như rất khó hiểu nàng ta tại sao lại hỏi như vậy.
“Trách tỷ cái gì?”
Nàng do dự hồi lâu mới nói, “Kỳ thực Diễn Kỳ sở dĩ từ đối đãi với ta không giống người khác, là bởi vì ngàn năm trước tại Dao Trì hội đã nhìn thấy Vô ưu khúc, hắn vẫn cho rằng người đó là ta.” Nàng ta ngẩng đầu nhìn Thiên Âm một cái, mới tiếp tục nói, “Ta cũng là gần đây mới biết được… Ta tuy biết rằng hắn nhận lầm người, nhưng ta… cô có phải trách ta không nói với Diễn Kỳ ca ca, năm đó người múa tại Dao Trì hội là cô? Trách ta…” Nàng cúi đầu, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, “không nói với hắn, Vô ưu khúc của ta thực ra là do cô dạy.”
“Trách tỷ thì có tác dụng sao?” Thiên Âm khẽ cười một tiếng, nhìn thẳng vào đáy mắt của Phượng Minh. Không ngờ, đáy lòng cũng ૮ɦếƭ lặng, không có khổ sở, lại không biết yêu thương. Nàng thậm chí nghĩ như vậy cũng không có gì sai.
Kỳ thực ngàn năm trước, nàng vẫn thắc mắc, vì sao Diễn Kỳ cô độc lại đối với Phượng Minh đặc biệt. Cho đến khi phát hiện y mỗi khi thấy Phượng Minh nhảy múa, trong mắt đều lóe lên một loại quang mang khác thường, nàng vẫn cho rằng chỉ là bởi vì y thích vũ, cho nên nàng mới cố gắng nhảy múa thật đẹp, nhưng trước giờ đều không có cơ hội cho y nhìn thấy.
Hôm nay nghe những lời Phượng Minh vừa nói, cũng không khác mấy với những gì nàng đoán. Chỉ là đối với nàng mà nói, đã không còn quan trọng nữa rồi.
Không thể phủ nhận, nàng đã từng oán nàng ấy, oán nàng mỗi khi ở nhảy múa trước mặt Diễn Kỳ, chưa bao giờ nhắc đến nàng, trách nàng ấy không để ý tình nghĩa tỷ muội, biết rất rõ ràng nàng thích Diễn Kỳ, lại giả như không biết. Nhưng cũng chỉ là đã từng, “Hiện tại tỷ và Diễn Kỳ ra sao, đều chẳng quan hệ tới ta.”
“Cô…” Trong đáy mắt nàng tràn đầy khiếp sợ, nhìn Thiên Âm khắp lượt mới chậm rãi nói, “Cô thực sự đối với hắn hết hy vọng rồi sao?”
Thiên Âm không muốn giải thích lại, lướt qua nàng đi về hướng Thiên môn.
“Thiên Âm!” Nàng ta lại vội vàng nắm lấy ay Thiên Âm, lòng bàn tay nắm thật chặt, do dự một chút, mới nói, “Cô… Nói cho hắn biết chưa?”
Thiên Âm kinh ngạc quay đầu lại.
Sắc mặt của Phượng Minh lại càng thêm xấu xí, cúi đầu rì rầm nói, “Ta muốn nói… năm đó… chân tướng ta bị thương.”
Thiên Âm sửng sốt, chậm rãi xoay người lại, nhìn vào trong mắt nàng ta, nàng ta lại vô tình hay cố ý trong lúc tách ra, giống như không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nguyên nhân… Lẽ nào…
Nàng đột nhiên cũng rất muốn cười, lại thực sự bật cười, hóa ra… Hóa ra đây là nguyên nhân sau khi nàng lên thiên giới hắn vẫn hận nàng thấu xương?
“Chân tướng? Cái gì là chân tướng?” Nàng một tiếng lại một tiếng càng thêm lạnh, “Chân tướng năm đó ngươi mượn Xích Cơ của ta sao? Bởi vì ngươi cưỡng ép bản thân dùng bản mạng thần khí của ta, cho nên mới dẫn đến thần khí phản phệ, bởi vậy thiếu chút nữa hồn phi phách? Mà Diễn Kỳ lại cho rằng là ta ra tay sao?”
“Ta… Ta không phải cố ý.” Nàng ta vội vàng biện giải, chợt lui ra phía sau một bước, “Ta không biết Xích Cơ là bản mạng thần khí của cô, ta thật không ngờ phản phệ, ta chỉ là muốn múa thật tốt, ta chỉ là muốn cho hắn biết.”
“Cho nên ngươi mới không phủ nhận, không thừa nhận, càng không hề giải thích, cũng định năm trăm năm sau cũng giống vậy?” Chân tướng tới quá đột nhiên, quá mức buồn cười, nhìn Phượng Minh trước mắt đầu cúi thấp, không trả lời, nàng đột nhiên cảm thấy tâm mệt mỏi không thở nổi.
“Phượng Minh… Ta đã từng rất hổ thẹn, chuyện năm đó tuy rằng không phải ta làm, nhưng cũng là do ta mà ra. Xích cơ là VK của ta, ta đã từng cho rằng, là bởi vì ta không nói cho ngươi thần khí phản phệ, nên mới hại ngươi bị thương. Có lẽ là… Là bởi vì ngươi thực sự bị nó gây thương tích, thiếu chút nữa mất đi tính cách.”
Cho nên, dù là bị phạt, dù là xông vào yêu giới, dù là bị loại bỏ tiên cốt đánh vào thế gian, nàng một mình đơn độc chưa từng oán, chỉ có một mình nàng.
Nàng thậm chí tưởng, có lẽ có một ngày, Phượng Minh sẽ tỉnh lại, sẽ vì nàng giải thích, có thể nói với mọi người, mặc dù xông vào yêu giới là nàng không đúng, nhưng thật thực không hề làm nàng ấy bị thương. Chỉ cần nàng ấy nói, như vậy sau khi nàng trở về có thể thực sự xin lỗi nàng ấy.
Thế nhưng nàng bây giờ mới biết, hóa ra nàng ta chưa từng vì nàng mà giải thích một câu.
Hóa ra… tất cả mọi người đều cho rằng năm đó là do nàng hại nàng ta.
Hít sâu một hơi, nàng bước đi thật nhanh, hiện nơi này, nàng không muốn ở lại dù chỉ một khắc.
“Thiên Âm!” Phía sau vang tới tiếng gọi của Phượng Minh.
Nàng dừng lại, gằn từng câu từng chữ, “Yên tâm, chuyện của ngươi và hắn hôm nay, đều không đáng để ta quan tâm dù là một chút”.
Nói xong, nàng cũng không quan tâm nàng ta tâm tình thế nào, xoay người đi thật nhanh. Nàng chỉ muốn sớm một chút rời khỏi nơi ác tâm này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc