Lương Tiên Khó Cầu - Chương 22

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Diễn Kỳ luôn biết rõ điểm yếu của nàng ở đâu, luôn có thể đánh vào điểm đó, khiến cho nàng không cách nào xoay chuyển. Năm trăm năm trước đã như vậy, năm trăm năm sau vẫn như thế. Y nói rất đúng, nàng có thể mặc kệ tất cả, một lòng theo Linh Nhạc tới thế gian, nhưng sẽ không thể từ bỏ Thanh Vân được, từ bỏ di nguyện cuối cùng của sư phụ. Trước kia nàng đã nợ quá nhiều người, tính cách tùy hứng của nàng cũng phụ đi tâm ý vô vàn người khác, nhưng chỉ có duy nhất một người, nàng không thể phụ lòng sư phụ.
Thanh Vân là tâm huyết cả đời của sư phụ, cũng là thứ duy nhất người để lại cho nàng. Cho dù hôm nay nàng vô năng, cũng tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào ức hiếp Thanh Vân.
“Đến rồi!” Diễn Kỳ hạ xuống ***n mây, nhìn về phía Thiên Âm bên cạnh.
Sắc mặt Thiên Âm vẫn không thay đổi, đứng yên tại chỗ, không trả lời, như thể mất hồn, lại giống như không hề hứng thú với lời y nói. Diễn Kỳ chau mày, lòng bàn tay bất giác nắm chặt. Suốt đường đi, nàng vẫn giữ một điệu bộ như thế, bất động không nói gì, đối với y cũng xem như không thấy, làm y nổi giận.
“Diễn Kỳ ca ca!” Đang muốn phát tác, Phượng Minh liền ra đón. Nhìn thấy Thiên Âm bên cạnh, nàng thoáng ngẩn người, rồi nhanh chóng tươi cười trở lại, “Thiên Âm… Nàng trở về là tốt rồi, Linh Nhạc náo loạn quá rồi.” Nàng than một tiếng, nhìn Thiên Âm đứng bên cạnh, nụ cười trên mặt cứng đờ, xoay người nói với Diễn Kỳ: “Thiên đế vừa có lệnh truyền huynh, ta tìm cớ, cho nên tạm thời vẫn không có ai phát hiện.”
“Ừ.” Diễn Kỳ nhìn Thiên Âm một cái, “Nàng đưa nàng ta vào đi, đừng để ai biết nàng ta đã từng rời đi.”
Phượng Minh gật đầu, “Diễn Kỳ ca ca không cần phải lo, Phượng Minh biết phải làm sao mà.”
Thiên Âm vẫn đứng yên bất động, từ từ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Diễn Kỳ, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Diễn Kỳ khẽ cau mày, hồi lâu mới giải thích, “Chuyện nàng rời đi không ai biết, bây giờ đưa nàng trở lại Thanh Vân sẽ không hợp lý, cho nên mới mang nàng tới Kỳ sơn trước.” Quay người chỉ Phượng Minh rồi nói: “Yên tâm, phong ấn của Thanh Vân ta đã để Phượng Minh giúp ta truyền tinh tú tám phương tới gia cố trước rồi. Mấy ngày nữa sẽ tìm lý do đưa nàng trở về, đến lúc đó yêu tộc cảm nhận được tiên ấn của sơn chủ Thanh vân, đương nhiên sẽ không dám tiếp tục lỗ mãng nữa”.
Thiên Âm lúc này mới cúi mắt, lãnh đạm trả lời: “Chỉ mong thái tử điện hạ nhớ kỹ hứa hẹn của mình.”
“Nàng không tin ta?” Diễn Kỳ tức giận, thần sắc vừa mới bình tĩnh lại trở nên nóng nảy: “Nàng xem ta là loại người nào hả, tiểu nhân nói không giữ lời sao?”
Nàng lại khẽ cười một tiếng, như thể không hứng thú gì với chất vấn của y, xoay người đi vào nhà.
“Đứng lại!” Diễn Kỳ kéo tay nàng, vô thức dùng thêm lực.
Nàng đứng không vững, nghiêng ngả mới đứng vững được, tiên khí mạnh mẽ trên người y lại khiến máu từ ngực nàng dâng lên. Nàng cắn chặt răng, nhịn cảm giác muốn thổ huyết, nhưng vẫn không thể ngăn được dòng máu từ miệng chảy ra, tạo ra một vết hồng trên khuôn mặt trắng bệch như tuyết.
Nàng khẽ cong khóe môi, “Thái tử điện hạ, còn có gì căn dặn sao?”
Diễn Kỳ cứng đờ, cảm giác đau đớn nơi ***g ***, lúc này y mới từ từ buông lỏng tay ra. Lời chất vấn tới miệng tiêu tan không còn một mống, chỉ còn lại lo lắng tràn đầy. Rõ ràng là muốn đối tốt với nàng một chút, nhưng lại luôn khiến nàng bị thương. Y hít sâu một hơi, kìm nén rối loạn trong lòng.
“Ta hỏi nàng, vừa rồi nàng đã múa điệu gì ở phàm gian?.” Chuyện này y đã muốn hỏi từ sớm, vẫn luôn tìm cơ hội.”Có phải là… Vô Ưu vũ?”
Lúc y tìm thấy nàng, nàng đang nhảy múa, y không thể nhìn lầm, đó là thần khúc Vô Ưu. Từ nhỏ y đã thường xem Phượng Minh múa điệu múa này, chỉ là cách múa hoa mỹ như vậy, hoa bay đầy trời lạ lùng như thế, y chưa từng thấy qua. Như thể… như thể điệu múa y từng nhìn thấy tại lễ Dao Trì năm đó…
“Tại sao nàng có thể múa điệu múa đó, biết múa từ khi nào?”
Thiên Âm xoay người, nhìn biểu tình lạ thường của y, nhìn hồi lâu, đột nhiên lại nở nụ cười, lạnh lùng tàn nhẫn, lại như châm chọc, cũng giống như tự giễu: “Vì sao ta có thể ư, ngươi có thể không biết sao?”
Diễn Kỳ cứng đờ, ngơ ngẩn.
“Ngươi trách ta không tin ngươi, cái gọi là tin cậy này, luôn phải xuất phát từ hai phía. Ngươi đã bao giờ tin tưởng ta chưa?” Nàng lại có thể vì một người như vậy mà khăng khăng một mực mấy trăm năm đấy. Hít sâu một hơi, một khắc nàng cũng không muốn ở lại nơi này, xoay người rời đi.
Diễn Kỳ đứng bất động tại chỗ, đúng là, năm trăm năm trước, nàng không chỉ một lần nói với y, nàng cũng biết múa, mà am hiểu nhất chính là điệu múa Vô Ưu. Chẳng qua lúc đó, một câu y cũng không tin, cho tới bây giờ cũng chưa hề tin tưởng.
“Diễn Kỳ ca ca?” Phượng Minh bước lên kéo Diễn Kỳ phía trước “Chàng làm sao vậy? Chàng hỏi Thiên Âm muội muội điều gì mà lại kinh ngạc như thế?”
Diễn Kỳ lấy lại tinh thần, đôi mắt từ từ hiện lên dáng vẻ nghi hoặc của Phượng Minh, một ý nghĩa hoang đường đang không ngừng nảy sinh trong đầu y: “Phượng Minh, nàng biết múa Vô Ưu vũ từ khi nào?”
Phượng Minh sửng sốt, trong mắt ánh lên nét nghi ngờ, ngập ngừng một lúc mới nói, “Từ nhỏ muội đã có thể múa, chính xác là lúc nào thì muội cũng quên rồi, sao lại hỏi điều này?”
“Không… Không có gì.” Y đúng là điên rồi, sao lại có ý nghĩ này được chứ. Quay đầu lại nhìn về hướng phòng Thiên Âm vừa đi, lòng bàn tay nắm chặt, trong đầu càng rối loạn, người trở về là tốt rồi, còn chuyện sau này, trước khi y chưa rõ ràng mọi chuyện thì cứ để như vậy đi.
Chỉ là thế sự không bao giờ như ý muốn, Thiên Âm vừa vào nhà, còn chưa ngồi xuống, ý chỉ của Thiên Hậu đã bất ngờ truyền đến, triệu kiến Thiên Âm.
Trong lòng Thiên Âm căng thẳng, xem ra có một số việc, muốn tránh cũng không cách nào tránh được. Nhưng lần này, nàng giờ đã vô dục vô cầu, có lẽ là trong lòng không còn mong muốn gì nữa, khi đó sẽ không phải tuyệt vọng, không còn phải mất mát thêm được nữa. Nàng chỉ lo lắng cho Linh Nhạc, nàng không sợ thiên giới trách phạt, cho dù cả đời phải làm người phàm, nàng cũng không hối hận, chỉ sợ liên lụy tới Linh Nhạc mà thôi.
“Ta sẽ đi với nàng.” Diễn Kỳ bất ngờ xuất hiện bên ngoài đại điện thiên cung “Mẫu thân chỉ là lo lắng cho Linh Nhạc thôi, cho dù đã biết chuyện hai người hạ phàm, có ta ở đây nói chuyện cũng sẽ không làm khó cho nàng quá đâu.”
Nàng lại như không nghe thấy, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía thiên cung đã vô cùng quen thuộc, trong lòng bi thương lạnh lẽo.
“Yên tâm, ta sẽ che chở nàng.” Cảm giác ấm áp trên tay, Diễn Kỳ kéo tay nàng.
Thiên Âm cũng không muốn phản ứng, xoay người vào điện, nàng đã không dám tin tưởng thêm nữa, nhất là y.
Xa xa đã thấy một bóng người ngồi phía bên phải điện, trong lòng nàng căng lên, đáy lòng yên ả bất giác lại run lên nhè nhẹ. Đến gần nhìn mới phát hiện đó không phải là Linh Nhạc, lại là người quen —— Viêm Kỳ tinh quân.
Dù nàng nghi hoặc, nhưng cũng biết không phải lúc hỏi thăm, nhanh chóng hành lễ chu toàn.
Thiên Hậu ở chính giữa, vẫn là dáng vẻ trang nghiêm, từ tường hòa ái như thế. Nhưng cảm giác của Thiên Âm lúc này chỉ là không chịu nổi linh khí nơi thiên giới, đâm vào tận xương.
“Thiên Âm tới đây.” Thiên Hậu chậm rãi mở miệng, trên mặt vẫn là dáng vẻ tươi cười, xoay người lại giới thiệu với Viêm Kỳ, “Đây là nha đầu Thiên Âm, tinh quân vẫn còn nhớ chứ? Là người từ nhỏ đã cùng ngươi đánh nhau đó.”
“Hồi Thiên Hậu, thần tất nhiên là vẫn nhớ.” Viêm Kỳ đứng dậy đáp lễ, đã không còn dáng dấp lỗ mãng ngày nào, trung quy trung củ như đã thay da đổi thịt thành người khác.
Thiên Hậu khẽ thở dài một tiếng, giống như nhớ lại những chuyện cũ, lắc đầu nói, “Aiz, các ngươi khi đó còn nhỏ, mỗi ngày đều đánh nhau một trận, ta còn lo hai người các ngươi ngày nào đó sẽ phá hủy cả thiên giới mất.”
“Trẻ người non dạ, đã khiến Thiên Hậu chê cười rồi.” Viêm Kỳ vẫn cúi người đáp.
“Aiz, khi còn trẻ ai mà chưa từng làm mấy chuyện nực cười chứ?” Thiên Hậu cười càng thêm vui vẻ, nhấc chén trà bên cạnh lên khẽ nhấp một ngụm.
“Mẫu hậu!” Diễn Kỳ nhìn thoáng qua Thiên Âm vẫn quỳ bên cạnh, nhịn không được nhắc nhở.
“Diễn Kỳ, hôm nay sao lại có thời gian đến thăm mẫu hậu thế? Còn đứng đó làm gì, không tìm một chỗ ngồi đi.” Tầm mắt vừa chuyển, thấy Thiên Âm trên mặt đất, lúc này bà mới giơ tay lên :”Thiên Âm, đứa trẻ này, sao vẫn còn quỳ, còn không mau đứng lên, cũng ngồi đi!”
“Tạ Thiên Hậu!” Thiên Âm lúc này mới đứng dậy, có lẽ là do quỳ lâu, đầu gối hơi tê cứng, nàng hít một hơi thật sâu, đi tới hàng ghế bên phải ngồi xuống.
Diễn Kỳ cũng tìm một vị trí, ngồi bên trái.
Thiên Hậu như hữu ý vô ý nhìn hai người, đầy cảm khái nói, “Các ngươi đều trưởng thành rồi, cũng không thể giống như khi còn bé quậy phá như vậy nữa, bây giờ không giống ngày xưa, Viêm Kỳ cũng không thể lại bắt nạt Thiên Âm của chúng ta rồi.”
“Đó là đương nhiên ạ.” Viêm Kỳ gật đầu, cũng cười cười.
Thiên Hậu gật đầu, “Các ngươi đều đã hiểu chuyện, đặc biệt là ngươi, giờ đã là tinh quân tôn sư, chưởng quản sông phân giới, cũng chưa hề phạm sai lầm.”
“Đây là điều thần nên làm.”
“Ừ.” Thiên Hậu tán dương gật đầu, “Ta tin tưởng ngươi có thể làm tốt, sông phân giới là nơi trọng yếu, không thể để người khác tùy ý đi vào đi ra”.
Lời này vừa nói ra, cả ba người đều cứng đờ.
Vẻ mặt Thiên Âm vừa trấn định, tức khắc đã chuyển sang màu khác, tay bên cạnh nắm thật chặt, cắn cắn môi, xem ra Thiên Hậu không chỉ đơn giản là đã biết chuyện nàng tự ý hạ phàm, mà còn còn biết Viêm Kỳ tự ý thả nàng đi.
“Thần, tất nhiên sẽ tận lực”. Viêm Kỳ tiến lên một bước, khom người hành đại lễ.
“Ngươi nghĩ được vậy là tốt nhất.” Thiên Hậu lạnh lùng.
“Mẫu hậu!” Diễn Kỳ đột nhiên đứng lên, ngắt lời: “Chẳng hay mẫu hậu hôm nay cho gọi Viêm Kỳ và Thiên Âm tới là vì chuyện gì?”
“Xem lời con nói này.” Thiên Hậu nhíu nhíu mày, trừng mắt nhìn Diễn Kỳ.”Không có việc gì thì không thể tìm hai đứa tới nói chuyện cũ sao. Nhưng mà… hôm nay đúng là có việc, còn là đại sự cần phải tuyên bố”.
Bà nhìn qua ba người, nghiêm mặt, “Nhưng việc này, cũng không phải chủ ý của ta, mà là ý chỉ của thượng đế.” Nói xong nàng nhẹ vung tay áo, ánh sáng trắng lóe lên, giữa không trung xuất hiện một quyển trục giấy vàng.
“Viêm Kỳ, Thiên Âm, hai con từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, cũng xem như quen thuộc, cũng là một đôi oan gia. Cho nên ta xin thiên đế ý chỉ này…” Thiên Hậu cười khẽ nói, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, lại là những câu khiến người ta kinh hãi, “Để hai con kết hôn là Thiên mệnh lương duyên , tùy ý thành hôn.”
Thiên Âm cảm giác như một đạo thiên lôi đánh về phía nàng, ngay cả khi đang ngồi trên ghế cũng như lung lay sắp đổ, như thể sau một khắc sẽ rơi vào vực sâu không đáy. Trước khi vào nơi này, nàng đã nghĩ tới vô số loại trách phạt, nhưng không thể nào ngờ tới kết quả này.
Thiên mệnh lương duyên, thượng đế ý chỉ, khiến nàng hít thở không thông.
Nhưng đối với Thiên Hậu mà nói, đây đúng là cách giải quyết hữu hiệu nhất, khến nàng rời khỏi Linh Nhạc xa nhất. Chỉ là… Không cần phải như vậy, nàng và Linh Nhạc, sớm đã không thể rồi.
Người cần gì phải phí tâm tư ép nàng gả đi.
“Mẫu hậu, không thể!” Diễn Kỳ chợt đứng lên.
“Có gì mà không thể?” Giọng nói Thiên Hậu lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Diễn Kỳ, con cũng đã trưởng thành, Phượng Minh cũng đợi con mấy trăm năm, tuy rằng toàn bộ thiên giới đều đã biết quan hệ của các con, nhưng cứ kéo dài không cưới vợ như thế cũng không được. Không bằng nhân dịp này, tiện thể chọn ngày, đem chuyện của con và Phượng Minh quyết định luôn”.
“Mẫu hậu… Con…”
“Thế nào? Chẳng lẽ con không định cưới nàng sao?”
“Không… không phải…” Diễn Kỳ tay nắm thật chặt, nhìn về phía Thiên Âm bên cạnh, chỉ là y không biết nên giải quyết thế nào mà thôi.
“Viêm Kỳ tinh quân.” Thiên Hậu xoay người nhìn về phía Viêm Kỳ đang trầm mặc không nói: “Tuy rằng hôm nay Thiên Âm chỉ là thân bán tiên, nhưng nàng vẫn là truyền nhân của Thanh Vân, chờ sau khi các ngươi thành hôn, giúp ngươi trấn thủ sông phân giới cũng là chuyện nên làm, càng thêm tận, chức, tận trách.”
Viêm Kỳ cứng đờ, hồi lâu mới khó khăn cúi người.
“Thiên Âm!” Ánh mắt Thiên Hậu chuyển qua, “Ngươi bây giờ tuy rằng kế thừa tiên ấn của Thanh Vân, nhưng thân lại là phàm nhân, cuối cùng cũng sẽ có một ngày sẽ không trấn giữ được phong ấn của Thanh Vân, cho nên sau đợi sau khi hai người thành hôn, ta sẽ phái bát phương tinh tú, trường kỳ đóng ở Thanh vân sơn, ngươi cũng có thể an tâm gả đi rồi.”
Trong lòng Thiên Âm ngũ vị tạp trần, nhưng lúc Thiên Hậu nói ra hai chữ Thanh Vân, lòng nàng càng băng giá. Nhìn Viêm Kỳ phía trước, nàng cũng thấy được y khổ tâm, thân bất do kỉ.
Dường như đồng thời, hai người đều từ từ quỳ xuống.
“Thiên Âm, tuân chỉ.”
“Viêm Kỳ, tuân chỉ.”
Dứt lời, quyển trục trong không trung hóa thành một luồng tia sáng màu đỏ, bay về phía tay trái của Thiên Âm, đồng thời cũng bay về phía tay phải của Viêm Kỳ, từ từ hóa thành vô hình.
“Tốt, hai người các ngươi sau khi trở về chuẩn bị thật tốt, hôn lễ ba ngày sau sẽ cử hành.” Thiên Hậu phất tay một cái, ý bảo hai người lui xuống.
Hai người mới đứng dậy, trước mặt Thiên Âm hơi choáng váng, chân bước hụt một bước, như muốn té ngã. Bên cạnh Viêm Kỳ và Diễn Kỳ đồng thời đưa tay ra, Thiên Âm kìm nén cắn răng, cho đến khi trong miệng tràn vị tanh ngọt, nàng mới tỉnh táo hơn một chút, ổn định bước đi.
Lảng tránh ánh mắt đầy hàm ý của Diễn Kỳ, nàng nhìn về phía Viêm Kỳ lông mày hơi nhíu, trong lòng đầy hổ thẹn. Viêm Kỳ nhìn ra tâm tình của nàng, y khẽ lắc đầu. Hành lễ với Thiên Hậu xong, y dẫn nàng ra khỏi điện.
Phía sau thấp thoáng truyền đến tiếng Thiên Hậu gọi Diễn Kỳ, “Diễn Kỳ, phụ quân con có việc truyền con, tìm mấy lần cũng không thấy người, giờ tới đây rồi tiện thể con đi tìm phụ quân con một chuyến đi”.
“… Vâng”
Một đoạn đường đi không nói gì, cho đến khi ra khỏi thiên cung, Viêm Kỳ giơ tay gọi mây, Thiên Âm khẽ nói, “Xin lỗi!” Là nàng liên lụy đến Viêm Kỳ, nếu không phải là bởi vì quan hệ với nàng, y sẽ không phải nhận lấy tai họa này. Y là thiên giới tinh quân, nhân duyên vốn do bản thân làm chủ, nhưng bởi vì nàng, mà liên lụy hạnh phúc của mình.
Viêm Kỳ quay người lại, nhìn về Thiên Âm đang cúi đầu thật thấp, mày nhíu chặt, cuối cùng đành thở dài một hơi, vươn tay đặt lên đầu nàng, xoa nhẹ vài cái: “Được rồi, việc này cũng không trách cô. Là vận khí của ta không tốt, tự nhiên ***ng phải.”
Y ngẩng đầu nhìn bốn phía, tiếp tục nói, “Ta vốn đã đồng ý với Bạch Vũ phải chăm sóc cô thật tốt, hôm nay… coi như là cũng là một cách chăm sóc cô đi.”
“Viêm Kỳ…”
Y giơ tay lên, tiếp tục cắt đứt lời nàng, “Cô muốn nói gì, ta đều biết, cũng không muốn nghe.” Y lại nhìn nàng một cái, hơi cảm khái nói, “Không nghĩ tới, đánh với cô nhiều trận như vậy, một lần cũng không thắng được cô. Kết quả là, còn phải lấy cô, đúng là ta thua triệt để rồi! Lỗ chết mất.”
Thiên Âm sửng sốt, nhìn y cố tình ra vẻ ung dung, hổ thẹn trong ngực cũng như biến mất, chỉ có thể nói một tiếng: “Cảm tạ.”
“Cô đừng vội cám tạ ta.” Viêm Kỳ giơ giơ ống tay áo, gõ đầu nàng một cái, bày ra điệu cười yêu nghiệt kia, “Gả cho ta không phải là chuyện tốt gì đâu, ta vốn không muốn tìm nữ nhân quản ta. Cho nên… cô phải nhanh chóng quen đi, ta có thể có ba lòng hai ý đó, còn có thể thay đổi thất thường, mỗi ngày rãnh rỗi, không đi đánh nhau, thì sẽ đi nhìn mỹ nhân. Cô sau này, có thể phải bận rộn đấy.”
Nói xong, xoay người đạp lên mây, quay đầu lại thấy Thiên Âm đứng sững ở một chỗ, trừng nàng một cái nói, “Nha đầu, lo lắng làm chi, mau lên đây đi! Còn không mau theo ta trở về làm trâu làm ngựa.”
Thiên Âm mới hồi phục lại tinh thần, cười cảm kích, đi theo. Bay hồi lâu, đã thấy cảnh sắc càng ngày càng quen thuộc.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là về Thanh Vân trước.”
“Thanh Vân”. Nàng sửng sốt một chút.
“Ừ, ” Y gật đầu, mắt khẽ híp một cái, “Đây chẳng phải là nơi cô lo lắng nhất sao? Cho nên.trước tiên cùng cô trở về, thuận tiện chuẩn bị đồ cưới!”
Thiên Âm khẽ cười một tiếng, tích tụ trong lòng khiến nàng khó chịu, nhưng lại không giống với cảm giác hít thở không thông lúc vừa rồi.
Chỉ một ngày ngắn ngủi, nàng lại nhận được hai lần hôn sự, một là Viêm Kỳ, mà một lại là….
Linh Nhạc…
Linh Nhạc…
Linh Nhạc…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc