Lương Tiên Khó Cầu - Chương 19

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Đi thẳng một đường không nói gì, mãi đến khi bên tai là tiếng hít thở khe khẽ, Linh Nhạc mới phát hiện người trong lòng đã ngủ.
Thiên Âm chưa bao giờ ngủ ngon đến thế, không phải lo lắng đề phòng, cũng không gặp ác mộng. Bên tai chỉ có tiếng tim đập rất trầm. Nàng giống như trở về năm trăm năm trước, cuộc sống khi chưa biết Diễn Kì. Có phụ quân cưng chiều, có sư phụ yêu thương, và cả Bạch vũ ca ca quan tâm chăm sóc.
Đột nhiên nàng không muốn tỉnh dậy, mãi đến khi bên tai có tiếng gắt gỏng.
“Ai?”
Nàng mới mệt mỏi tỉnh dậy, bất ngờ phát hiện ra giờ đã tới trước Thiên môn, hai người đang ẩn thân phía sau cái trụ lớn. Phía xa vang lên tiếng bước chân, thủ vệ luôn nhạy cảm với linh khí của tiên nhân, cho nên mới phát hiện ra bất thường ở phía bên này.
Nàng có thể cảm giác được sự khẩn trương của Linh Nhạc, bàn tay ôm nàng cũng chặt hơn, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt ánh lên tia lo lắng. Y đang tính mang nàng hạ giới sao?
Thiên giới không ủng hộ hai người, cho nên y muốn mang nàng xuống nhân gian. Tình nguyện bỏ lại hết thảy nơi đây, nàng như bị nhấn chìm trong cảm động, ôm người trước mặt càng thêm chặt chẽ.
Đủ rồi, có tấm chân tình này của y thôi, cả đời này đều đáng giá.
Y đột nhiên nghiêng người, nói vào tai nàng, giọng nói dịu dàng trong sáng: “Đừng sợ, ta không để họ mang nàng đi đâu”.
Nước mắt phút chốc lại dâng lên, nàng cảm thấy cho dù bây giờ cho bị hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh thì nàng cũng nguyện lòng.
Tiếng bước chân của thủ vệ càng lúc càng gần, chỉ chút nữa sẽ đến đây. Vẻ mặt Linh Nhạc trầm hẳn, tay đưa ra, sáo Vô Ưu đã xuất hiện trên tay y.
Thiên Âm kinh hoàng, giữ chặt lấy tay y, lắc đầu. Xông vào đây, thoát khỏi băng vực đã là trọng tội rồi, nếu còn xông vào Thiên môn, một mình hạ phàm nữa, thì tội càng thêm tội.
Linh Nhạc càng thêm lo lắng, như nài nỉ nhìn nàng, y không lo nhiều được vậy, hôm nay bằng cách nào cũng phải ra ngoài, chậm sẽ không kịp mất.
Y xoay người lao đi, đột nhiên bên tai có tiếng đáp.
“Là ta”.
Nam tử một thân hồng y như lửa từ bên kia bước ra.
“Hóa ra là Viêm Kì tinh quân”. Thủ vệ thu kiếm, cúi người hành lễ rồi cung kính nói: “Ngài đi tuần tra phân giới Ngân Hà sao?”
Viêm Kì gật đầu: “Ừ, vốn định đến thiên cung tìm Nhị hoàng tử bàn võ thuật, nhưng y đi ra ngoài rồi. Nhàn rỗi nên ta tới đây xem một chút”.
“Thì ra là vậy”. Thủ vệ hiểu rõ gật đầu, không hề hoài nghi. Viêm Kì trấn thủ phân giới Ngân Hà nhiều năm, cũng có danh tiếng trong giới binh quyền thiên giới, ngay cả thủ vệ Thiên môn cũng kính nể: “Ma tộc xuất thế, tam giới có thể sẽ lại chiến tranh, tinh quân trấn thủ phân giới Ngân Hà đến lúc đó sẽ rất vất vả”.
Viêm Kì cười cười, chỉ nói: “Đó là do mệnh ta không tốt, lúc nào cũng toàn phải thu dọn cục diện rối loạn thôi.
Nói xong còn vô tình nhìn về phía Linh Nhạc trốn, phất tay với thủ vệ: “Mấy người không cần đón tiếp ta, ta xem một chút rồi trở về thôi”.
“Rõ”. Thiên tướng lãnh mệnh, lúc này mới quay người rút quân.
Đợi cho đến khi không còn thấy động tĩnh gì nữa, y mới từ từ nói: “Cậu định thế thật sao?” Không xoay người, cứ quay lưng mà nói.
Linh Nhạc nắm chặt tay Thiên Âm, cười. Biết y không nhìn thấy nhưng vẫn gật mạnh đầu: “Chưa bao giờ thật như lúc này”
Viêm Kì ngẩn người, như bị giọng nói kiên định ấy làm kinh ngạc, một lúc sau mới thở dài: “Xem ra ta đã mất đi một đối thủ tốt rồi”. Y luôn muốn luyện võ, vất vả lắm mới tìm được đối thủ như Linh Nhạc, sau này thiên giới sẽ tĩnh mịch thôi.
Linh Nhạc cũng cười: “Coi như ta thua”.
“Nhận thua như thế ta không thích”. Y lắc đầu, đột nhiên chợt nhớ tới điều gì, giọng trầm hẳn: “Đối tốt với nàng, nếu không Bạch Vũ không tha cho cậu đâu”.
Linh Nhạc cúi đầu nhìn Thiên Âm trong lòng, bất giác ôm nàng chặt hơn: “Cậu không nói ta cũng sẽ làm thế, lần này…. đa tạ”.
Nói xong cũng không dừng lại, ôm người trong lòng hóa thành chùm tia sáng, tránh cửa Thiên môn mà đi thẳng xuống hạ giới, không chút chần chừ.
Thiên Âm không kìm được quay đầu lại, nhìn về phía Viêm Kì vẫn bất động ngày càng nhỏ, biết rõ vậy là không đúng, nhưng nàng lại không hề muốn ngăn cản người kia.
Nắng gắt như lửa, ánh mặt trời chói chang càng lên cao.
Thiên Âm đặt cỏ non vừa cắt xong lên mặt đất, chỉ một lát sau, mười mấy con thỏ vội vàng chạy tới, gặm từng ngụm một. Thỏ xưa nay vốn nhát gan, nhưng những con thỏ này lại không mảy may sợ gì người lạ, giống như đã thành thói quen.
Thiên Âm vươn tay vuốt ve lớp lông mao trên tai thỏ, cảm giác ấm áp dễ chịu trên lòng bàn tay, khóe miệng bất giác cong lên mỉm cười. Vài tiếng bước chân từ xa truyền tới.
Đám thỏ đang ăn chợt dựng lỗ tai, Thiên Âm còn chưa kịp phản ứng, chúng nó đã phi nước đại về phía đường nhỏ bên phải. Nhào về phía bóng người màu lam kia.
“Đi ra! Không thì ta dẫm chúng mày đấy.” Linh Nhạc khó nhọc tránh đi, trên người là một bộ trang phục săn bắn, đáng tiếc, trong tay y ngoại trừ cái cung ra thì chẳng có gì. Nhưng mà xung quanh, hàng loạt các loại chim bay cá nhảy đứng đầy bên cạnh, có thể nhét hết một con đường. Đó lại còn là những con vật sống, không một vết thương, đối xử với y thì cực kì thân thiết.
Tình cảnh này không giống như y đi săn con mồi mà là con mồi dính lấy y thì đúng hơn. Thậm chí còn có một con khỉ trèo lên đầu vai Linh Nhạc, hai chân trước ôm vòng chặt chẽ. Ngay cả đám thỏ kia cũng dính dưới chân y.
“Con khỉ nhỏ, nếu không xuống , có tin ta làm thịt mày không hả?” Linh Nhạc mặt càng ngày càng đen, vươn tay kéo con khỉ đang dính trên thân mình xuống, hung dữ trợn mắt nhìn nó một cái mới dẹp được ý định trèo lên tiếp của nó.
Đảo mắt qua lại trừng mắt với đám thỏ đang chặn phía trước: “Tránh ra!”
Đáng tiếc thỏ nào có thông minh được như khỉ, từng con cứ tiếp tục cọ cọ âu yếm dưới chân, hai chân trước còn giơ lên như muốn leo trèo, bên cạnh lại chen thêm một con hươu sao, ngậm lấy tay y mà *** lấy *** để, phủ lên trên một lớp nước miếng, mặt Linh Nhạc nhất thời thoắt xanh thoắt đỏ.
Thiên Âm không nhịn được, bật cười thành tiếng, ngay cả giỏ trúc đựng cỏ trong tay cũng suýt không cầm vững.
“Sư tỷ…” Linh Nhạc như ai oán liếc nhìn nàng, tung người nhảy lên, vài bước đã nhảy qua hàng rào chắn bay tới bên cạnh nàng, nhanh tay đóng cửa rào lại.
Thiên Âm phủi phủi bớt lông chim, rễ cỏ không biết từ đâu dính trên người y, có thứ còn không biết là lông cáo hay lông sói, càng lau càng buồn cười, cuối cùng thì phì cười ngay trước mặt ai kia.
“Sư tỷ!” Linh Nhạc mặt đã đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dỗi.
Thiên Âm mới miễn cưỡng kìm nén lại: “Đệ được động vật yêu thích thật đó”.
Mặt của y nhất thời đen đi vài phần, hung hăng trợn mắt nhìn đàn thú không chịu tản đi bên ngoài hàng rào một cái: “Cái này… cũng không phải ta muốn, ai biết chúng nó sẽ tới cùng chứ. Ta chỉ định đi săn thú thôi, cuối cùng lại bị chúng nó săn lại.”
Thiên Âm mỉm cười lắc đầu: “Đệ là long tộc, chúng nó dính đệ là bản năng thôi, ta thấy đệ đừng làm thợ săn nữa thì hơn.”
Vạn thú dĩ long vi tôn*, Linh Nhạc là long tộc, tuy hiện tại y đã ngăn tu vi của mình lại, nhưng trên người vẫn có long khí khiến động vật không thể chống cự lại uy lực đó. Nhưng những khu rừng mà hai người họ tới, không săn thú thì biết lấy gì mà sống.
*vạn thú lấy rồng làm chủ
“Không được!” Linh Nhạc kiên quyết, nhìn nàng một cái, đột nhiên kéo tay của nàng nói: “Người ở đây đều sống bằng nghề săn bắn cả, nuôi sống được cả một nhà già trẻ. Ta đương nhiên không thể thua kém họ được.”
Thiên Âm chỉ đành cười bất đắc dĩ.
Y nhìn thứ trong tay nàng: “Tỷ đang… cho đám thỏ này ăn à?”
Y nhíu mày một cái như không đồng ý, đi về phía rào chắn, đổ tất cả cỏ trong giỏ ra ngoài: “Đã nói đừng lo mấy con thỏ này nữa mà, chúng nó gặm hết cỏ trong viện của chúng ta rồi. Tỷ chỉ cần an tâm để ta nuôi là được.”
Thiên Âm trong lòng ấm áp, khóe miệng bất giác cong lên, đôi mắt cay cay, trong lòng lại tràn đầy mãn nguyện . Ngày đó y kéo nàng tới nhân gian này. Nàng tưởng cuối cùng chỉ là kích động nhất thời, không nghĩ y lại phong bế toàn bộ tu vi, nguyện cùng nàng làm một đôi phàm nhân, đột nhiên nàng lại cảm thấy có lỗi với y.
Y vốn là nhị hoàng tử của thiên giới, chờ mong vài trăm năm mới được ra đời, là đứa con Thiên Hậu thương yêu tới tận xương tủy. Hôm nay, y vì nàng mà lưu lạc giữa nơi trần thế ngập tràn ô uế, học cách để làm một phàm nhân tầm thường.
Giống như trộm lấy một thứ đồ vốn không thuộc về nàng, ích kỉ giấu đi.
“Linh Nhạc…” Đệ hối hận không?
“Ừ?” Y đưa tay muốn nhận lấy giỏ trúc trong tay nàng, ngẩng đầu lên, đôi mắt ntrong veo như nước, giống như là màu sắc trong trẻo nhất thế gian.
Nàng đột nhiên không thốt nên lời, đáy lòng lại dâng lên nỗi đau quen thuộc, Thiên Âm không nén được ho khan.
“Sư tỷ!” Vẻ mặt Linh Nhạc vụt đổi, đánh rơi giỏ trúc trong tay, vỗ vỗ sau lưng nàng: “ Tỷ sao thế? Có phải lại đau không? Ta đỡ tỷ vào trong nghỉ ngơi”.
“Không sao.” Nàng lắc đầu, hồi lâu mới nhịn được ho.
Lo lắng của Linh Nhạc lại không hề giảm bớt: “Tại sao lại thế? Là thương thế do thiên kị lần trước sao?” Lúc trước không thấy tỷ có bệnh này, vì sao khi hạ phàm, lại ho khan không ngừng.
“Chỉ là ho khan thôi, một lúc là khỏe mà.” Nàng khẽ cười cho y an tâm.
Nàng chưa từng nói ra, thực chất đây là mệnh số kiếp này của nàng, từ nhỏ đã bệnh hiểm nghèo. Sau khi trở lại thiên giới, thoát khỏi mệnh số nên không biểu hiện nữa. Hôm nay trở lại phàm trần, nàng sẽ lại tiếp tục mệnh số này. Tuy rằng bây giờ vì nàng thừa kê Thanh Vân, không đến mức gặp phải sinh mệnh âu lo, nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện ốm đau, không cách nào tránh khỏi.
Tay Linh Nhạc nắm thật chặt, cũng không nói tiếp nữa, nhìn thấy sắc mặt nàng khôi phục như thường mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Y kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, kể về chuyện ngày hôm nay.
Càng nghe Thiên Âm càng không ngừng cười được, nghĩ đến cảnh ngày đó y lần đầu đi săn. Đi ra ngoài chưa tới nửa khắc đồng hồ đã quay trở lại, bên ngoài rào chắn, hơn mười con thỏ, từng con nhảy tưng tưng xếp hàng lao đến.
Ý định săn thú vốn là định để đem ra chợ phụ cận bán, đổi lấy mễ lương* .Thế mà hết lần này tới lần khác nhìn đôi mắt hồng hồng hăng hái đó, làm thế nào cũng không nỡ xuống tay được. Thả chúng nó cũng không chịu đi, cứ tụ tập làm ổ ở vùng cỏ bên nhà.
*mễ lương: gạo.
May là, họ cũng không giống những phàm nhân thực sự một ngày ba bữa, cũng để tùy bọn nó đi. Nhưng hôm nay chuyện lại càng nghiêm trọng, có lẽ là bị long khí của y thu hút. Lúc này không chỉ thỏ, ngay cả những loài động vật khác như hươu, cáo, khỉ đều theo y trở về. Lần sau nếu thấy một con hổ đi sau lưng y, nàng cũng không bất ngờ.
“Tỷ đừng cười nữa” Linh Nhạc hơi giận, chỉ về phía bên ngoài rào chắn: “Ta cũng không phải cố ý mang chúng về, ai mà ngờ tới, ta kéo cung, chúng đã chui xuống phía dưới mũi tên mà đứng chứ”.
“Dạ dạ dạ!” Thiên Âm cười ra tiếng: “Là tiểu sư đệ của ta cực kì mỵ lực, chúng nó tranh nhau hiến thân”.
“Sư tỷ!” Câu nói của nàng đầy ý trêu đùa, mặt của y sưng đến đỏ bừng, vội vàng nói: “Chỉ là ta chưa thích ứng được thôi, tỷ chờ đấy, qua mấy ngày nữa, nhất định ta có thể giống như thợ săn bình thường.” Săn một đống, chứ không phải cùng một đống con mồi trở về.
Chuyện này thật là khó đó, Thiên Âm lắc đầu, “Quên đi!”
“Ta nói thật đó, cách đây mười dặm có một cái chợ. Chờ ta trở thành thợ săn thực sự rồi, chúng ta phải đi đổi ngân lượng, đến lúc đó… Tỷ thích gì, ta sẽ mua cái đó cho tỷ, được không?”
“Đệ đúng là am hiểu chuyện của phàm gian thật đấy.” Thiên Âm thuận miệng trả lời.
“Đây là đương nhiên!” Y đương nhiên khẳng định, thấy ánh mắt nghi ngờ của Thiên Âm, Linh Nhạc quay đầu sang chỗ khác, trên mặt thoáng hồng lên.”Ta đã tới… nơi này rồi.”
Đã tới? Phàm gian sao? Thiên Âm kinh ngạc, y thân là nhị hoàng tử, hẳn là rất ít khi rời khỏi thiên giới mới đúng, chứ đừng nói đến tới phàm gian. Thiên giới từ trước đến nay vẫn cấm lén tới phàm gian mà. Làm sao y có thể hiểu được những chuyện bình thường của phàm gian đến vậy.
“Ta lúc vừa thoát xác… đã tới!”
Thiên Âm hơi sững sờ, đúng là nàng đã nghe Thiên hậu nói qua, lúc y là một con rồng chưa biến hóa đã tự ý chạy nhảy khắp nơi . Lẽ nào y cũng tới phàm gian? Trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Y lại ngượng nghịu gãi đầu: “Tỷ cũng biết, lúc ta ở trong trứng, cũng chỉ có tỷ nói chuyện với ta, sau này tỷ đột nhiên không tới nữa… Sau khi ta thoát xác thì muốn tìm tỷ. Cho nên…”
Cho nên y mới tới phàm gian sao? *** Thiên Âm bỗng nhiên đau xót, nàng vẫn cho là trong năm trăm năm kia, nàng bị mọi người lãng quên ở phàm gian, chưa từng có ai tới đó tìm nàng, không một ai ai tới đó cứu nàng. Thậm chí nàng đã không thể ngừng suy nghĩ, thực ra trong lòng mọi người ai cũng mong nàng không nên trở về nữa.
Hóa ra, vẫn có người đi tìm nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc