Lương Tiên Khó Cầu - Chương 17

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Nàng không biết mình ra khỏi vườn tiên quả như thế nào, dưới chân hư hư thật thật, như thể đạp trên những đám mây thật cao, rồi chỉ một khắc sau sẽ rơi xuống tan xương thịt nát; có khi lại giống như đi trong núi đao biển lửa, mỗi bước đều đau nhức tâm xương.
Nhưng nàng lại không ngừng bước được, mỗi bước một nhanh hơn, cuối cùng chuyển thành chạy vội. Trong đầu đè nén đau khổ, khiến nàng không cách nào hô hấp. Nàng phải rời khỏi nơi này, ngay lập tức.
Chung quanh có tiếng ầm ĩ, nàng không biết là ᴆụng phải vị Tiên cung nào, hay là va phải tiên nga nào, nàng cũng không nghe thấy tiếng oán hận hay quở trách.
Lại bị một âm thanh rất lớn khác khiến cho dừng bước: “Đệ nghĩ mẫu hậu sẽ đồng ý sao? Ai cũng có thể, chỉ nàng ta là không được.”
Thiên Âm không thể phân biệt được đó là tiếng của ai, giọng điệu khẳng định kia, lại một lần đâm vào иgự¢ nàng. Đau đến ૮ɦếƭ lặng, cay đắng trào lên, khiến nàng muốn ói.
“Đệ mặc kệ, đệ chỉ muốn nàng ấy.”
Là tiếng của Linh Nhạc, âm thanh ấy vĩnh viễn nàng sẽ nhớ, y chắc nghe được Thiên hậu triệu kiến nàng nên đã tới, nhưng lại đứng trước cửa điện cãi nhau với người ta.
Nước mắt không ngừng được muốn tràn mi, nàng cố gắng cắn răng ép mình nhịn xuống. Nàng tự nói, không được khóc, Linh Nhạc không sai, y đã nỗ lực hết sức, tất cả đều do nàng không tốt. Cho nên chốc nữa nàng phải cười đi ra, nói cho y biết, có thể làm sư tỉ của y một đời này nàng đã rất vui rồi. Xin lỗi không thể cùng y đời đời kiếp kiếp.
Cho dù trăm năm sau, nàng lại hạ phàm chịu khổ kiếp, nàng cũng sẽ nhớ y mãi mãi.
Nhưng khi đứng trước mặt y, nàng lại không cách nào mở miệng. Chỉ có thể cảm nhận cay đắng trong tim, từng đao từng đao giày xéo tim mình.
“Linh Nhạc…”
“Sư tỷ!” Y ngừng cãi nhau, bước nhanh về phía nàng, lúc này nàng mới nhìn thấy người kia chính là Diễn Kỳ: “Nàng đã ra rồi à, thế nào? Mẫu hậu nói gì với nàng? Nàng không sao chứ?”
“Có thể có chuyện gì chứ?” Nàng chỉ có thể ra gượng cười, dùng hết tất cả sức lực cười với y.”Đệ xem, Thiên hậu lo lắng thân thể của ta, cho nên đã cho ta trái này. Người… Đối với ta rất tốt.”
“Thực sự? Không có nói điều gì khác sao?” Y tiếp tục truy hỏi.
“Tất nhiên là thật.” Nàng giơ cao trái cây trong tay, khóe miệng lại càng thêm xán lạn: “Không tin đệ xem.”
Y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, đầu mày càng cau chặt, trên trán nổi lên những gân xanh, đột nhiên y biến sắc, một tay cầm lấy trái cây trong tay nàng, hung hăng ném xuống đất.
“Nàng cho ta là người mù sao?” Linh Nhạc ôm nàng vào lòng, như thể bất chấp tất cả ôm nàng thật chặt, không kẽ hở.
Nụ cười trên mặt nhất thời cứng ngắc, nàng bất giác run rẩy, lại cố gắng không để tiếng mình tan vỡ: “Linh Nhạc?”
“Đừng cười!” Y gầm lên, có tiếng nghẹn ngào, rồi cúi đầu vùi vào cổ nàng: “Đừng cười với ta như thế, rõ ràng là nàng đang khóc, nàng rõ ràng đã khóc. Đừng miễn cưỡng mình… Không nên…”
Nét cười của Thiên Âm lại một lần nữa sụp đổ tan tành, nước mắt như được mở ra, tuôn chảy. Nàng ghét sự thông minh của y, luôn luôn biết trước, có thể xuyên qua lớp ngụy trang của nàng.
Nàng chỉ là không muốn y khổ sở mà thôi, một người không tốt, còn hơn cả hai người, thế nhưng y lại ép nàng.
lau nước mắt trên mặt nàng, từng giọt một, nét mặt dịu dàng khiến nàng càng thêm đau lòng: “Không có chuyện gì, ta đi nói chuyện với mẫu hậu. Đừng lo lắng, ta sẽ khiến người đồng ý, bất kể thế nào. Nàng phải tin ta!” Y lại nhìn nàng lần nữa, “Nàng ngoan ngoãn trở về Thanh Vân đợi ta.”
Nói xong cầm tay nàng nắm thật chặt, rồi bước nhanh vào điện.
Thiên Âm ngơ ngác đứng tại chỗ, không trả lời, cũng không xoay người nhìn một cái. Ánh mắt trống rỗng, như tro lạnh.
Một lúc lâu, nàng mới từng bước một đi xuống bậc thang.
“Thiên Âm…” Giọng nói có chút ngập ngừng, Diễn Kỳ phức tạp nhìn nàng. Nàng bây giờ, khiến y cảm thấy xa lạ.
Thiên Âm ngơ ngác quay đầu, lần đầu quên đi cấp bậc lễ nghĩa: “Thái tử điện hạ, còn có gì phải dặn dò sao?”
“Ta…” Y không biết trả lời nàng thế nào. Dù là nàng ngang ngạnh của trước kia, hay lạnh nhạt đến đáng sợ của bây giờ, đều khiến y khó hiểu.
“Nếu không có gì, Thiên Âm về Thanh Vân trước.” Linh Nhạc nói nàng về Thanh Vân đợi, nàng sẽ trở về Thanh Vân, không liên quan tới mong muốn đó có thành hay không. Nàng chỉ muốn tin y.
“Đứng lại!” Diễn Kỳ lại tiến lên một bước, kéo nàng lại.
Thiên Âm dừng lại, khó hiểu nhìn về phía tay y: “Tất cả không phải như thái tử điện hạ mong muốn sao? Người làm cái gì vậy?”
Y cũng không biết vì sao, chỉ là khi nhìn nàng thất hồn lạc phách như thế. Y lại sợ hãi, như thể giờ để mặc nàng đi về như vậy, sẽ không còn cơ hội gặp lại nàng lần nữa.
“Ngươi xem, ngươi nói buộc ta rời xa Linh Nhạc, giờ ta đã không thể không rời xa y rồi”. Vĩnh viễn là như vậy.
“Ý ta không phải thế.” Y phản bác.
“Vậy là có ý gì?”
Diễn Kỳ sửng sốt, y không trả lời được. Lúc đầu chỉ là theo thói quen phòng bị nàng, cho nên mới không quen thấy nàng và Linh Nhạc qua lại. Sau đó cũng từ từ thay đổi, đơn giản chỉ là không quen nhìn bộ dạng hai người thân mật với nhau.
Cũng không nghĩ tới hôm nay nàng sẽ như thế…
Đáng ૮ɦếƭ! Nàng cứ thích Linh Nhạc như vậy sao? Thích đến mức hôm nay lại có bộ dạng không muốn sống như thế.
“Cô đi theo ta.” Y dùng lực kéo tay nàng, cũng không cần biết nàng có nguyện ý hay không, gọi mây rồi đi.
Y cũng không rõ tại sao mình lại muốn làm như vậy, chẳng qua y cảm thấy, mình không thể cứ buông nàng ra, mặc kệ nàng như thế.
Lúc định thần lại, bọn họ đã đứng ở trên đỉnh Kỳ Sơn.
Vội vàng tới đón y là Phượng Minh, cũng bị kinh ngạc ngớ người. Sắc mặt dịu dàng như nước cũng không ngăn được vẻ tái nhợt khác thường.
“Nàng ta phải ở đây ở vài ngày, Minh Nhi, nàng sắp xếp một chút.” Diễn Kỳ hoàn toàn không có ý giải thích, chỉ vào hướng sương phòng phía tây rồi nói: “Để nàng ta ở cùng với Viêm Hoàng, hai người cũng có thể làm bạn.”
Vẻ mặt Phượng Minh đã khôi phục như thường: “Vậy thì thật là tốt, Viêm Hoàng cứ nhớ tới nàng ấy mãi. Thiên Âm có thể tới đây ở, ta cầu còn không được.”
Thiên Âm đã không còn tâm tình ứng phó những chuyện này, đôi mắt vẫn nhìn vào khoảng không xuất thần, như thể không gì vào được nội tâm của nàng.
Phượng Minh cũng nhìn thấy không khí bất thường giữa hai người, vội vàng gọi người mang Thiên Âm về tây sương phòng.
Thiên Âm không phản bác, ngay cả nghi hoặc Diễn Kỳ vì sao mang nàng tới đây cũng không có. Chỉ yên lặng đi theo, mỗi bước chân lại không hề chân thật, thân hình đơn bạc, như gió hơn lớn một chút cũng có thể thổi nàng bay.
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Diễn Kỳ thấy tim như bị đâm một nhát, lo lắng nhìn nàng, lại thấy phiền lòng vì lý do khiến nàng như vậy, tất cả đều là vì Linh Nhạc.
Hai người biết nhau được bao lâu, nàng có thể có tình cảm với Linh Nhạc đến vậy. Thế nàng của trước kia kề cận y năm trăm năm, thì tính là gì? Lẽ nào mấy trăm năm hạ phàm ngắn ngủi, đã có thể thay đổi nhanh như vậy sao?
Nàng không phải thích y sao? Nàng không phải vẫn luôn yêu y sao.
Bàn tay nặng nề nắm chặt, y không thể không nghĩ, nếu là năm trăm năm trước, y đồng ý quen nàng, thì hôm nay ra sao.
“Âm Âm!” Viêm Hoàng như quả cầu lửa chạy ào vào trong lòng Thiên Âm, Thiên Âm cứng ngắc lui một bước mới đứng vững được.”Vừa cảm nhận được khí tức của Âm Âm, hóa ra Âm Âm thực sự tới… Thực sự đến thăm Hoàng Nhi mà”.
“Hoàng Nhi…” Thiên Âm ngẩng đầu xoa xoa những sợi tóc mềm mại của bé, đáy lòng lạnh như băng giờ mới nhận được tia ấm áp.
“Hoàng Nhi rất nhớ Âm Âm, thật là nhớ, thật là nhớ.” Viêm Hoàng dụi dụi đầu, vùi vào trong иgự¢ của nàng, giọng nói chất chứa uất ức: “Âm Âm… đã lâu không tới thăm Hoàng Nhi, muội chờ thật lâu… lâu.”
Đôi mắt lại cay cay, Thiên Âm không khỏi ôm chặt đứa trẻ trong lòng, nhẹ giọng trấn an: “Giờ không phải đã tới sao? Có ngoan không nào.”
“Có!” Cô bé gật mạnh đầu: “Hoàng Nhi học rất nhiều tiên pháp lợi hại, sau đó có thể bảo vệ Âm Âm rồi.”
Nói xong lại giơ giơ quả đấm nhỏ của mình, Thiên Âm bật cười. Ngồi chồm hổm, nắm bàn tay nhỏ bé của nó trong lòng bàn tay, nhìn vài vết thương nhỏ mờ mờ, tự nhiên lại thấy đau lòng.
“Có đau không?”
Nàng hiểu chuyện lắc đầu: “Âm Âm thổi là không đau nữa!” Nói xong lại nhào vào иgự¢ nàng: “Âm Âm không đi có được không? Ở cùng Hoàng Nhi có được không?”
Thiên Âm xoa đầu nó, không giấu yêu thương . Hoàng Nhi vẫn chỉ là phượng hoàng con, chim non tình kết, nhất là không thể rời xa cha mẹ, nàng phá vỏ lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Dĩ nhiên sẽ cho rằng nàng là mẫu thân.
“Ta sẽ ở lại chỗ này mấy ngày.”
“Thật?” Nghe được nàng nói ở lại, cô bé chui ra khỏi lòng Thiên Âm, thấy nàng gật đầu lần nữa, mới tươi cười hớn hở. Vui vẻ nhảy nhót, xoay vòng vòng.
“Thật tốt quá, thật tốt quá. Âm Âm sẽ ở lại, Âm Âm là của Hoàng Nhi mà.”
Xoay xong vẫn không quên nhào trở về, cánh tay bé nhỏ, ôm lấy cổ Thiên Âm, thơm nàng một cái, để lại dấu nước bọt, sau đó lại nhảy ra xoay vòng tròn.
Thiên Âm cười nhìn bé nhảy nhót, tâm tình nặng nề khiến nàng không thở nổi giờ mới thoáng nhẹ đi.
“Cẩn thận chút, đừng để bị thương.” Nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
Con bé dừng động tác nhảy nhót, vùi vào lòng nàng lần nữa, Thiên Âm bế bé lên, dịu dàng xoa lên những sợi tóc như tơ trên chiếc đầu nhỏ, nàng lại anh anh ừ ừ* kiêu ngạo.
*tiếng chim phượng.
“Vẫn là Âm Âm tốt nhất, thích Âm Âm nhất. Linh Nhạc ca ca cũng nói đến xem ta, thế nhưng hắn chưa tới một lần. Ghét nhất là hắn.”
Tay Thiên Âm cứng đờ, lại bắt đầu run.
“Âm Âm?” Viêm Hoàng ngẩng đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía nàng.
“Hoàng Nhi…” Thiên Âm ôm chặt nàng vào lòng, tựa bên chiếc đầu nhỏ, đáy lòng đau đớn, mặc nước mắt tuôn rơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc