Lương Tiên Khó Cầu - Chương 15

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

“Đúng rồi, Linh Nhạc sao hai người lại tới Mộ Tiên Sơn?” Phượng Minh nhìn về phía Linh Nhạc, lại chuyển hướng nhìn sang Thiên Âm bên cạnh.
Linh Nhạc ho khan hai tiếng, áng hồng trên mặt còn chưa kịp giảm bớt, vô tình lại như cố ý đứng chắn trước người Thiên Âm nói :”Chúng ta chỉ là vì tìm lưỡi gà của sáo Vô Ưu, mới tới lấy trúc trong rừng này”.
“Sáo Vô Ưu !” Phượng Minh kinh ngạc, nhìn về Thiên Âm phía sau.
“Sư tỷ đã truyền lại Vô Ưu cho ta.” Linh Nhạc trả lời.
Phượng Minh hiểu rõ cười cười, hơi bất ngờ, theo tính tình của Thiên Âm, không giống như có thể tùy tiện đem VK bản mạng mà sư phụ để lại truyền cho người khác, trừ phi…
“Sư tỷ của đệ đối với đệ thật là tốt…”
Một câu nói lại khiến Linh Nhạc vui vẻ, vẻ mặt vừa đầy ý phòng bị, phút chốc đã rực rỡ ánh dương quang, khóe miệng đầy đắc ý cong lên: “Đó là đương nhiên, bởi vì nàng là sư tỉ của ta mà! Ta đây là sư đệ duy nhất, tất nhiên sẽ khác với mọi người rồi”.
Phượng Minh nhìn dấu bàn tay rõ ràng trên mặt y, ngữ khí thay đổi, có ý nói: “Đúng nha, đúng là không giống.”
Lần thứ hai Linh Nhạc lại đỏ mặt triệt để, quay đầu liếc mắt nhìn Thiên Âm, nàng cũng đang cúi đầu một cách không tự nhiên, mặt cũng đỏ bừng như y vậy, như cây đậu đỏ được trồng trước cửa nhà Nguyệt lão, khiến người ta xốn xang. Đột nhiên y lại xúc động muốn đem nàng trốn đi.
Có chút oán trách trừng mắt liếc Phượng Minh: “Phượng Minh tỷ!”
“Được rồi được rồi, không làm khó đệ nữa.” Phượng Minh cười khẽ lắc đầu, xoay người nhìn Diễn Kỳ ở sau lưng: “Không nghĩ tới, Linh Nhạc hôm nay cũng biết vì người khác mà đau lòng rồi.”
Diễn Kỳ không trả lời, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tức giận xoay người đi về phía trong rừng.
“Không phải muốn tìm gậy trúc sao, còn đứng ngốc ở đó làm gì.” Trên mặt không có chút ý cười, ngược lại lạnh đến rợn người.
Phượng Minh cứng đờ, quay đầu lại lúng túng cười với hai người, lúc này mới nhanh chân đuổi theo, vươn tay muốn kéo tay Diễn Kỳ lại, y đi cực nhanh, bàn tay rơi vào khoảng không, nàng đành phải chạy chậm đuổi theo.
“Sư tỷ, chúng ta cũng đi nhanh thôi. Nơi này quỷ dị quá, tỷ phải luôn bên ta đó.” Nói xong đã kéo tay của Thiên Âm.
Thiên Âm cười gật đầu, cùng nhau bước đi. Nhớ lại bộ mặt đen xì của Diễn Kỳ lúc mới rời đi, người này thật đúng là càng ngày càng khó hiểu. Nhưng bất kể y có kì quái thế nào đi nữa thì cũng không còn liên quan gì tới nàng nữa rồi.
Rừng trúc nhìn như gần ngay trước mắt, nhưng mù mịt, có lẽ là bày trận pháp gì đó, thế nên mấy người đi chừng nửa canh giờ, mới tới trong rừng trúc.
Hỏi qua mới biết, Diễn Kỳ đi tìm Nguyệt Quang hoa trị liệu cho vết thương của Phượng Minh, mới đến Mộ tiên sơn này. Nguyệt quang hoa không thể nhìn thấy ánh mặt trời, tam giới cũng chỉ có nơi u ám này mới có thể tìm được.
Tất nhiên những điều này đều do Phượng Minh tiên tử nói, về phần Diễn Kỳ, từ lúc gặp mặt đã mặt đen, ngoại trừ thúc giục mọi người đi nhanh lên thì không nói gì thêm.
Tử ngọc trúc toàn thân sắc tím, lại trong suốt hoa lệ, trúc này do linh khí nuôi dưỡng mà thành, rất có linh tính. Chỉ là trúc trong khu rừng này vẫn chưa có linh thức, muốn lấy cũng không khó. Không giống Nguyệt quang hoa đã có linh thức.
Linh Nhạc dễ dàng lấy được một đoạn trúc tốt, nhưng tìm cả buổi cũng không thấy dấu vết của Nguyệt quang hoa.
“Nơi đây thực kỳ quái, rõ ràng yêu khí nồng nặc như vậy, nhưng sinh trưởng lại toàn là linh vật.” Linh Nhạc nói tiếp: “Yêu khí ngưng tụ thành khí áp, rõ ràng là có ý thức công kích, lại không cảm giác được sinh khí của yêu vật, cũng không thấy nửa con yêu vật nào.”
Thiên Âm nhớ lại khí áp lúc rơi xuống đất vừa rồi, trên mặt đất bị đốt cháy đen thành hố, lòng càng bất an. Giống như là có cái gì đó sắp xảy ra nhưng lại nghĩ không ra là cái gì.
Nàng muốn nhắc nhở mọi người, trước hãy rời khỏi nơi này đã rồi nói, lại nghe tiếng Phượng Minh vui mừng chỉ về phía trước nói: “Nguyệt quang hoa!”
Cách đó không xa, một đóa hoa trắng thuần như tuyết nở rộ. Thân hoa như sen, từng cánh lại tỏa ra ánh sáng như ánh trăng.
“Mọi người đợi ở đây, ta đi lấy.” Diễn Kỳ trầm giọng dặn dò, đi về phía trước. Vừa tiến bước, luồng yêu khí quen thuộc lại lao tới.
Thần sắc Diễn Kỳ thay đổi, nháy mắt phi thân lên, quả nhiên chỗ y vừa đứng đã bị đánh thành hố to. Y chau mày, không chịu từ bỏ, nhanh chóng tiến về phía nguyệt quang hoa.
Áp lực kia tiếp tục lao tới như ngăn trở, càng đến gần Nguyệt quang hoa, công kích kia lại càng dày đặc. Ngay cả ở ba người Thiên Âm đứng phía sau cũng bị lan tới.
Thiên Âm càng lúc càng bất an, nhìn hố to cháy đen trên mặt đất, cuối cùng nhịn không được tiến lên hai bước, nhìn kĩ. Cây cỏ trong chu vi hơn mười xích đều ૮ɦếƭ héo trong nháy mắt.
Đây là…
Thiên Âm lập tức có câu trả lời, xoay người thấy Diễn Kỳ đã đến bên cạnh nguyệt quang hoa, đang vươn tay hướng về phía hoa.
“Đừng ***ng hoa!”
Đáng tiếc là chậm một bước, Diễn Kì đã ngắt bông hoa đó xuống, nháy mắt, một luồng áp khí bung ra dữ dội. Tiếng nổ lớn vang lên, Diễn Kỳ đứng gần nhất nên bị bắn văng ra trên mặt đất, phun một ngụm máu đen. Đất trời rung chuyển không ngừng.
“ Diễn Kỳ ca ca!” Phượng Minh hoảng hốt hét lên, định chạy lại phía Diễn Kỳ thì bị áp lực đó đánh trở về.
Một tiếng cười quỷ dị từ trong không trung vang lên, nhức nhối cả tai như đánh thẳng vào màng nhĩ. Giữa không trung luồng khí đen kia đang dần dần tập trung lại thành hình.
“ Rốt cuộc đây là cái gì?” Diễn Kỳ đứng dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo, y biết là mình đã bị trọng thương. Phất tay tạo ra một kết giới, chống đỡ lại tiếng cười nhói tai kia.
Không lâu sau, luồng khí đen đó đã ngưng tụ thành hình, một nam tử áo choàng đen, trên khuôn mặt chằng chịt những đường kẻ vẽ, cực kì đáng sợ, hắc khí bao phủ toàn thân.
Tiếng cười vừa rồi chính là của y, đôi mắt lạnh lẽo như băng nhìn quét qua bốn người dưới đất, đáy mắt không chút gợn sóng giống như đang nhìn một đống xác ૮ɦếƭ.
“ Thật cảm tạ các ngươi đã giúp ta thành hình hài hoàn chỉnh.” Y đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lẽo tới tận xương tủy.
Thiên Âm cảm giác được một mối nguy hiểm dị thường, đặc biệt là tiếng nói của y hết sức đinh tai khó chịu. Quay đầu lại nhìn thấy Linh Nhạc và Phượng Minh, hai người vẻ mặt đang vô cùng đau đớn.
“ Thanh tâm tĩnh khí, đừng chống cực, cũng đừng dùng thuật pháp, càng chống cự sẽ càng đau đớn đó.” Nàng vội vàng nhắc nhở, Linh Nhạc vừa nghe xong, lập tức bỏ đi kết ấn chống cự, quả nhiên là dễ chịu hơn nhiều.
“ A? Hóa ra cũng có người biết nơi này nếu sử sụng linh khí sẽ bị phản phệ sao?” Tiếng nói của nam tử áo đen như hòa lẫn trong gió, âm u, buốt lạnh. Nhìn về phía Thiên Âm, ánh mắt y híp lại, ánh lên sát khí.
Diễn Kỳ cũng đã ổn định chân khí, lấy bảo kiếm ra vung lên chém về phía nam tử áo đen, nhưng khi mũi kiếm vừa chạm vào luồng khí đen quanh người y thì đột nhiên biến mất.
“Ngươi rốt cuộc là loại yêu quái gì?” Diễn Kỳ nhíu chặt mày, khí đen không tầm thường kia, rốt cuộc là thể loại gì?
“ Yêu?” Nam tử khẽ cười, hừ lạnh một tiếng: “ Đứa nhỏ này, ta không phải là yêu, ta là…..”
“ Là ma!” Thiên Âm đột nhiên nói, chỉ có ma khí mới có thể làm vạn vật khô kiệt như thế.
Mọi người đều sửng sốt, ngay cả nam tử áo đen cũng có vẻ ngạc nhiên, ánh mắt híp lại cười nói: “ Khá khen cho ngươi có mắt nhìn.”
“ Không thể như thế được!” Mặt mày Phượng Minh trắng nhợt, trong truyền thuyết ma tộc luôn tồn tại cùng với những điều vô cùng tà tâm độc ác. Nhưng chẳng phải Ma tộc đã bị hủy diệt rất lâu rồi sao? Bây giờ sao có thể còn tồn tại chứ?.
“ Điều này cần phải cảm tạ các ngươi, đã hái đi đóa Nguyệt Quang hoa, làm cho ta thoát khỏi giam giữ mà thành ma.” Nam tử cười nói: “ Hôm nay ta sẽ không giết các ngươi, nhưng sẽ không để các ngươi thoải mái.”
Nói xong y phất tay một cái, từng luồng khí đen quang người lan tràn khắp không trung, mọi thứ tối đen như mực.
“ Sư tỷ!” Linh Nhạc muốn tiến lên cầm tay nàng nhưng chưa chạm được tới tay Thiên Âm thì tất cả đã bị bóng đen bao phủ, trời đất chìm vào tăm tối.
Thiên Âm gọi vài tiếng cũng không thấy ai đáp lại. Đây có thể là do trận pháp của Ma tộc, trước kia sư phụ có dạy nàng không ít trận pháp nhưng mê trận của Ma tộc nàng lại không tìm hiểu sâu, đành phải lần mò bước đi từng bước.
Bây giờ nàng chỉ là người phàm, trong cơ thể vẫn còn trọc khí, cho nên ma khí đối với nàng mà nói cũng chỉ làm cho hô hấp khó khăn đi một chút mà thôi, nhưng đối với tiên nhân thì nó lại không khác gì độc dược.
(* Trọc khí: Khí ***c, bẩn, nhơ nhuốc)
Vì thế nàng càng lo lắng hơn, đi nhanh về phía Linh Nhạc, tuy đã nói với y không chống cự thì sẽ không bị linh khí phản phệ. Nhưng nếu thời gian kéo dài thì không chắc có thể đảm bảo an toàn.
Về Ma tộc, nàng quả thật hiểu biết quá ít, năm đó có nghe sư phụ ngẫu nhiên nhắc tới mà thôi, người chỉ nói Ma tộc trước nay luôn ‘ tùy tâm sở dục’ , làm việc không hề theo một quy tắc nào. Hễ đi tới đâu thì nơi đó vạn vật khô kiệt, một ngọn cỏ cũng không tồn tại.
Nàng cũng từng ngây thơ hỏi rằng nếu như gặp Ma tộc thì phải làm sao.
Lúc đó vẻ mặt Sư phụ rất nghiêm túc, người chỉ nói một chữ: Chạy!
Ngày ấy nàng còn cảm thấy may mắn vì thế gian đã không còn chủng tộc đáng sợ đó. Vậy mà không ngờ rằng hôm nay nó lại sờ sờ xuất hiện trước mặt nàng.
Phải mau chóng tìm ra Linh Nhạc mới được.
Hít sâu một hơi, bước đi vào sâu trong phía bóng đen dày đặc, mê trận này cho dù có lợi hại thế nào thì chắc chắn cũng sẽ tìm được điểm yếu của nó.
Nàng dò dẫm bước từng bước hơn nửa canh giờ, đột nhiên chân bị túm lấy kéo ngã, không biết là thứ gì, vừa ấm áp, vừa đau đớn. Nàng không nhịn được mà khẽ rên một tiếng.
“ Ai?” Giọng nói vội vàng từ bên cạnh vang lên, sau lưng lộ ra một tia sáng mờ nhạt:
“ Phượng Minh, có phải nàng không?”
Thiên Âm quay đầu lại đã thấy Diễn Kỳ đang vội vàng bước tới, phía sau là một quả cầu ánh sáng. Nhìn thấy người trên mặt đất là Thiên Âm, y nhíu mày: “ Là cô!”
“ Thái tử điện hạ.” Nàng khẽ gật đầu xem như hành lễ.
Vẻ mặt y càng khó coi, nắm chặt tay rồi mới đưa tay về phía nàng, nói: “ Đi đứng thế nào lại vấp ngã hả?”
Thiên Âm nhìn cánh tay phía trước, do dự một hồi vẫn không đưa tay ra nắm. Y càng lúc càng trầm mặt, nàng đành phải bắt lấy tay y lấy đà đứng dậy, thấy ánh mắt người kia lộ vẻ lo lắng, nhìn quanh tìm kiếm.
Biết y là đang lo lắng cho ai, Thiên Âm nhẹ nhàng nói: “ Ma khí này chỉ cần không gắng sức chống đỡ thì sẽ không phải chịu đau đớn gì. Phượng Minh và Linh Nhạc đã biết nên chắc sẽ không có việc gì đâu.”
Y quay đầu nhìn lại, vẻ mặt vừa mới dịu đi một chút lại tiếp tục đen thui, hừ lạnh một tiếng, bước đi về phía trước, Thiên Âm xấu hổ nên đành im lặng không nói. Cúi đầu nhìn xuống chân mình, quả nhiên, chảy máu rồi. Nàng khẽ hít một hơi, tập tễnh bước theo.
“ Chân làm sao vậy?” Như cảm nhận được bước đi của nàng có vẻ khác thường, y đột nhiên quay lại hỏi.
Thiên Âm giật mình đứng lại, suýt nữa thì đâm vào y, vội vàng lui về phía sau từng bước nói: “ Bị thương nhẹ một chút, trở về băng bó sẽ ổn thôi.”
Tự nhiên y lại tức giận ầm ầm nói: “ Cô câm điếc à? Bị thương mà cũng không biết mở miệng nói một tiếng.”
“ Cũng không phải nghiêm trọng gì, không ૮ɦếƭ được.” Nàng không thèm để ý lắc đầu, nhìn vẻ mặt thâm trầm của y bèn mở miệng nói thêm câu: “ Tạ ơn thái tử quan tâm.”
“ Ngươi!” Bàn tay bên người siết chặt, y nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng giống như muốn đem nàng P0'p ૮ɦếƭ vậy, trong lòng của nàng y chính là kẻ không để ý tới sống ૮ɦếƭ của người khác sao?
Thiên Âm cúi đầu, run cả người, rõ ràng những lời nàng nói đều đúng cả mà, sao mỗi câu nói ra đều khiến y tức giận, tốt nhất nàng ngậm miệng im lặng luôn thì tốt.
Diễn Kì hít sâu một hơi, cố gắng đè nén tức giận. Nhìn xuống vết thương ở chân của nàng thở dài nói: “ Ngồi xuống, ta giúp cô chữa thương trước.”
“ Không cần đâu.” Thiên Âm kinh ngạc lùi lại phía sau từng bước. Nhìn bộ dạng như sắp bùng nổ của y, nàng vội vàng giải thích: “ Chúng ta đang ở trong ma trận, nếu sử dụng pháp thuật sẽ bị linh khí phản phệ, không sử dụng thì vẫn hơn.”
Y khẽ nhíu mi, thấy lời nàng nói cũng có vẻ đúng, một lúc mới hết tức giận, xoay người bước tiếp về phía trước. Bước chân cũng chậm lại rất nhiều.
Thiên Âm gắng sức bước theo, ngẩng đầu nhìn quả cầu sáng phía trước, khóe miệng giật giật định mở miệng nói Huyền quang thuật này tốt nhất cũng không nên dùng thì phải, nhưng lại thôi, nhiều lời nhiều sai.
Một đường trầm mặc, đường đi dường như càng thêm dài hơn. Không biết qua bao lâu, ma khí ngày một mạnh mẽ, ngay cả Diễn Kỳ cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Thiên Âm cẩn thận xem xét, bất chợt hoảng hốt, nãy giờ chỉ mải mê bước đi mà không để ý quan sát xung quanh, cảnh vật này đúng là không bình thường.
“ Lại làm sao vậy?” Thấy nàng dừng lại Diễn Kỳ bực dọc hỏi.
“ Chúng ta nãy giờ đi theo hướng nào?”
Diễn Kì nhướng mày, giọng nói như thể không thể kiên nhẫn được nữa:
“ Còn phải hỏi, không phải là hướng Nam sao?”
“ Hướng Nam!” Thiên Âm hoảng hốt nói: “ Như vậy nãy giờ chúng ta đã đi được khá xa rồi, nên quay về lại chỗ ban đầu thôi.”
“ Cô nói linh tinh cái gì vây?” Tâm tình Diễn Kì vốn đã không tốt, cố gắng mở miệng dạy dỗ: “ Những người hiểu biết đều rõ khi ở trong mê trận nếu đi về hướng nam tức là đi về hướng bắc.”
“ Nhưng mà chúng ta hiện giờ đang ở trong mê trận của Ma tộc, hơn nữa nếu chúng ta càng đi về phía nam ma khí càng thêm mạnh mẽ. Ma tộc từ trước tới nay không theo bất kì một quy tắc nào, cho nên ta đoán đây không phải là phương bắc.”
“ Ta không hiểu ý cô muốn nói gì, chuyện của Ma tộc cô biết bao nhiêu, đừng ra vẻ đoán này đoán nọ. Phượng Minh vẫn còn trong trận pháp, đừng nhiều lời nữa, nhanh đi tìm kiếm nàng ấy đi.”
Nói xong tiếp tục bước theo hướng nam, thấy Thiên Âm đứng yên không bước, y tức giận quát lớn.
“ Thiên Âm cô đừng có được một tấc lại muốn thêm một thước nhé.”
Không biết phải làm sao, nàng lần này hết sức kiên định, nhìn vẻ mặt tức giận của y, gằn từng chữ một: “ Ngươi lo lắng cho Phượng Minh của ngươi, ta cũng lo lắng cho sư đệ của ta. Chúng ta đã đi lâu như thế rồi đáng ra phải tới nơi rồi mới đúng chứ, bây giờ chỉ có khả năng chúng ta đã đi sai phương hướng.”
“ Sư đệ?” Y hừ lạnh một tiếng, giận dữ nói: “ Nếu không phải ngươi kéo Linh Nhạc tới đây thì sao hắn lại lâm vào tình cảnh khốn cùng này. Thiên Âm, đừng cho rằng ta không biết ngươi đang suy tính cái gì? Linh Nhạc tuổi còn nhỏ, không biết được những toan tính của ngưới, ngươi tốt nhất cách xa hắn một chút.”
Thiên Âm sửng sốt, câu nói của y không phải đầy hàm ý sao, thâm ý khiến nàng lạnh cả người, đột nhiên nàng cười lớn: “ Toan tính? Xin hỏi thái tử ta đã toan tính những gì với hắn hả? Ta đã khiến hắn mình đầy thương tích? Khiến hắn hồn phi phách tán sao?”
“ Ngươi……” Bị nàng cãi lại nhưng y cũng không thể tìm được từ nào phản bác. Trong ***g *** nỗi tức giận ngày một dâng lên, y chặt tay, hung hăng nói: “ Tốt nhất là cô đừng có tư tâm với Linh Nhạc, nếu không cô cũng biết hậu quả rồi đấy.”
“ Cái gì là không có tư tâm?” Vẻ mặt nàng tựa tiếu phi tiêu nói: “ Ý nói ta không được có tình cảm với Linh Nhạc sao? Thật ngại quá thái tử điện hạ, tâm tư của ta đã rung động rồi, không thể kìm nén được nữa rồi. Ngươi làm gì được ta nào?”
Diễn Kỳ sửng sốt, như không tưởng tượng được nàng lại thẳng thắn nói trắng ra như thế, nhìn vào ánh mắt trong trẻo của nàng như đã bị kìm nén từ lâu. Ánh mắt đó y vốn rất quen thuộc, trong dĩ vãng nàng đuổi theo y chạy khắp tam giới, cũng ánh mắt này, nó thể hiện trong tiềm thức của nàng chỉ tồn tại một thứ duy nhất, tới ૮ɦếƭ mới buông tay.
Thiên Âm nắm chặt tay mình, nếu lúc trước nàng vẫn mơ hồ cảm xúc của mình dành cho Linh Nhạc thì lúc này nàng đã quá rõ ràng rồi, nàng thích Linh Nhạc. Thích nụ cười xán lạn ấm áp như ánh mặt trời của nam tử đó, thích sự quan tâm thật lòng của y.
Xoay người ngược lại rồi bước đi, nàng không muốn tiếp tục ở đây dây dưa mất thời gian nữa, cái cảm giác bị giẫm đạp sỉ nhục nàng cũng đã quá quen rồi. Cho nên dù có thế nào, nàng cũng phải đi tìm Linh Nhạc trước đã. Tìm người đối xử tốt nhất với nàng trên thiên giới này.
“ Đứng lại.” Diễn Kỳ lúc này mới phục hồi tinh thần, cao giọng quát bảo nàng ngừng lại nhưng nàng cứ như không nghe thấy lời y vẫn bình tĩnh bước về phía trước : “ ૮ɦếƭ tiệt!”
Khẽ rủa một tiếng, y bước nhanh tới kéo lấy người phía trước, nhưng lại không nắm chắc khiến cho Thiên Âm ngã nhào về phía trước. Dưới chân lại bị vấp lần nữa làm cho nàng càng đau dữ dội. Máu chảy không ngừng, thần sắc vốn đã không tốt lại càng trở nên trắng bệch khổ sở.
Diễn Kì cũng ngây cả người, y chỉ kéo nhẹ một cái, không hề có ý thương tổn nàng nhưng không ngờ lại xảy ra tình huống này.
“ Cô…….tại sao không chịu nghe lời?” Bước tới định sử dụng thuật pháp, nhưng lại nhớ nơi này có ma khí, nên y chỉ lẳng lặng đứng một bên, trong lòng càng khó chịu liền mở miệng răn đe: “ Cô lại định giở khổ nhục kế gì hả? Tự làm thì tự chịu.”
Thiên Âm lạnh người, dưới chân nàng máu chảy không ngừng như vậy mà y có thể nói nàng đang dùng khổ nhục kế sao? Thật khiến cho người khác lạnh lòng mà. Ngẩng đầu nhìn kĩ nam nhân trước mặt, không biết vì sao mà nàng từng bất chấp hết thảy để yêu y chứ.
“ Diễn Kỳ, rốt cục trong lòng ngươi ta là cái thứ gì? Khiến cho ngươi phải đề phòng như thế hả?”
Diễn Kỳ cau mày, tay nắm thật chặt, như không biết phải trả lời nàng thế nào.
Đáy lòng vô cùng chua xót, nàng muốn nói hết những ấm ức, những kìm nén bấy lâu nhưng thật sự quá mệt mỏi rồi.
Nàng nhìn y, ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp gằn từng chữ một: “ Diễn Kỳ, ta thiếu nợ ngươi thứ gì sao?, Thiên Âm ta cho dù đã từng phụ hết tất tả những người tốt với ta trên thế gian này, duy nhất một mình ngươi, ta chưa từng nợ ngươi điều gì cả.”
Diễn Kỳ sửng sốt, bị ánh mắt bi thương tuyệt vọng của nàng nhìn tới mức không cách nào mở miệng. Bối rối, một thứ cảm giác y chưa từng gặp qua, khiến cho y không thở nổi. Muốn giải thích điều gì đó lại bị câu nói tiếp theo của nàng đánh thẳng vào ***g ***.
“ Cho nên……….van cầu người, buông tha ta đi.”
Buông tha nàng, y đã làm gì khiến nàng phải van cầu y như thế? Bất kể là một công chúa kiêu ngạo trước kia hay người con gái lãnh đạm của hiện tại, y cũng không thể ngờ được sẽ có ngày nàng lại tỏ vẻ hèn mọn van cầu y. Y đã từng nghĩ đến vô số lần ngày nàng trở về thiên giới, y sẽ khiến cho nàng khổ sở nhục nhã ra sao. Vậy mà khi nàng ở đây van xin mình, y lại đột nhiên hoảng sợ.
Y không hiểu được cảm xúc suy nghĩ của mình lúc này, là vì nàng thích Linh Nhạc mà muốn nàng sao? Hay vì chính con người nàng?
Chân bất giác lùi từng bước, y không biết phải nói gì với nàng, thậm chí có ý định bỏ chạy, trốn tránh sự xúc động này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc