Lương Tiên Khó Cầu - Chương 12

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Chỉ còn lại bóng hình đờ đẫn trên mặt đất, bỗng nhiên một màn đêm đen tối vây úp tới, xung quanh lạnh đến tận xương. Linh khí trong tay bị lấy mất tạo thành một vết cắt bỏng rát. Đáy lòng đau đớn đè nén đã lâu giờ lại như cỏ dại lan tràn.
Nàng không dám động, cơ thể cứng ngắc chống đỡ, lại không có chút tác dụng nào.
Bên tai đột nhiên như vang lên lời của Ti Dược: “Xích cơ tuy là thần khí, nhưng cũng là pháp khí bản mạng của cô, nguyên thần của cô đã bị hao tổn, vừa may gặp được bản mạng pháp khí ôn bổ cho nguyên thần của cô, cho nên quạt mất người vong”.
Nàng không biết Ti Dược nói quạt mất người vong nghiêm trọng đến mức nào. Cũng không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, chỉ cố gắng dùng sức chống cự. Như thể làm thế sẽ giảm chút nào lạnh lẽo bên ngoài.
Diễn Kỳ có lẽ rất giận nàng, cho nên ngay cả kết giới thuật để lại cũng chống đỡ không được bao lâu đã tự động hóa giải, tiên khí đâm vào tận xương, loại cảm giác này nàng vốn đã không còn xa lạ.
Nàng lại nghĩ, trong mắt y, mình có thể đáng ghét đến mức độ nào?
Đột nhiên nàng nhớ lại năm trăm năm trước, ngày đó y tới tìm nàng. Trong lòng tràn đầy vui mừng mở cửa đón y, lại nhận được một kiếm đâm vào иgự¢. Nàng chưa kịp hỏi rõ nguyên nhân, đã bị y buông ra những lời tê tâm liệt phế.
Y ôm Phượng Minh một thân đầy máu, hỏi nàng, vì sao phải làm như thế với nàng ấy, tại sao lại muốn hạ thủ với Phượng Minh? Tại sao muốn Gi*t nàng ấy?
Nàng cố gắng hết sức lắc đầu giải thích, không phải, nàng chưa từng làm. Nàng hận Phượng Minh nhưng chưa bao giờ muốn mạng của nàng ta. Nàng thậm chí quỳ trên mặt đất thề, nước mắt theo máu trên иgự¢ cùng nhau chảy xuống đất, chỉ mong y tin nàng mà thôi.
Nhưng y vẫn không tin, y nắm chặt kiếm trong tay, hận đỏ hai mắt. Cây kiếm uy lực đâm thẳng đến иgự¢ nàng, nếu không phải Viêm Kỳ ngăn cản, nàng không cần chờ đến Tru Tiên đài đã ૮ɦếƭ ở đó rồi.
Có lẽ lúc ấy nàng nên sớm nhận ra sự thật, thế nhưng nàng không hiểu. Chỉ khóc cầu xin y tin nàng, cố chấp cho rằng trong thiên hạ này không có hiểu lầm nào không giải thích được, Diễn Kỳ ca ca của nàng nhất định sẽ hiểu thôi.
Nhưng ngay cả một cơ hội y cũng không cho nàng.
Không Gi*t được nàng, nhưng y Gi*t được chính mình. Dùng phản hồn thuật, phệ hồn đoạt phách. Nàng trơ mắt nhìn y ૮ɦếƭ trước mặt mình. Từ trước tới nay y luôn trả thù trực tiếp như vậy, thế nhưng nàng lại không thể tàn nhẫn như y.
Y dám đoạt lại Phượng Minh trở về từ tay tử thần, nàng cũng dám đoạt lại y từ đó.
Đoạt bảo yêu giới, ςướק tru tiên đài, nàng không hề có chút nào sợ hãi, cho dù trên иgự¢ vẫn còn vết thương xuyên tim đó. Nàng cũng cho rằng, chỉ cần y tỉnh lại, hết thảy đều tốt thôi.
Chỉ cần y tỉnh, nhất định sẽ hiểu rõ nàng, tin tưởng nàng.
Cho nên lúc ở nhân gian, từng kiếp từng kiếp, nàng cắn răng chờ đợi, chịu nhịn đời đời khổ nạn, chờ hiểu lầm của ngày đó được hóa giải, y sẽ tới đón nàng.
Nàng thậm chí còn tưởng, có phải là ở phàm gian người quá đông, y tìm không ra nàng không? Qua vài kiếp, nàng luôn cố gắng kết thúc sớm tính mạng của mình, đừng chờ bên bờ Vong Xuyên.
Chưa bao giờ nghĩ tới, y căn bản chưa từng tin tưởng nàng, một lần cũng chưa.
Đau đớn ૮ɦếƭ người như ૮ɦếƭ lặng, nàng không xác định được những đau đớn càng lúc càng sâu này, hay hít thở càng ngày càng khó khăn, có phải là do ảnh hưởng của thiên kỵ không? Xung quanh đột nhiên lạnh thấu xương, lạnh đến mức nàng không cảm giác nổi, trái tim của mình đã đông thành băng chưa nữa.
Nàng cố gượng đứng thẳng người, không để cho mình ngã xuống. Ở phàm gian luân hồi nhiều kiếp, các loại khổ đau nàng đều đã nếm qua. Cho nên nàng luôn tự nói với bản thân, lặp lại.
Không có việc gì, không có việc gì, nàng có thể chịu được.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt của tiểu sư đệ Linh Nhạc, tươi cười xán lạn như thế, nụ cười không chứa chút tạp chất nào, cứ vậy xuyên thẳng vào đáy lòng nàng.
Đột nhiên nàng muốn khóc thật to, một chút ấm áp đó thôi, nàng cũng muốn có, muốn đến gần. Sau này không biết còn cơ hội hay không?
Đau đớn trên người dần dần trở nên không còn cảm giác, giống như nàng không còn cảm giác được sự chảy trôi của thời gian, tối tăm trước mắt, cực kỳ giống với bầu trời minh giới hoàng tuyền, nàng tưởng mình đã ૮ɦếƭ, chỉ còn thiếu một tay quỷ hồn cầm Ⱡồ₦g đèn dẫn đường nữa thôi.
Nàng nghĩ, có thể bỏ qua cũng tốt, nhiều lắm thì cũng chỉ là lại đi qua cầu Nại Hà lần nữa. Nhưng nàng sợ, kiếp sau liệu có thể có vận may như thế này nữa không, có thể trở lại thiên giới, không còn phải chịu những khổ nạn kia. Giống những đời kiếp đã luân hồi, có phải không ai còn nhớ tới nàng, không còn một ai.
Nàng chỉ có một sư phụ, bây giờ thì đã chẳng còn ai tìm nàng, không còn một ai.
“Thiên Âm, Thiên Âm…” Tiếng nói run rẩy vang lên, hoảng hốt.
Là ai vậy? Ai có thể gọi nàng bằng giọng điệu đó. Lúc này còn ai nhớ tới nàng, Thanh Sơn, Lục Thủy không thể biết nàng ở đây, mà Bạch Vũ ca ca càng không thể… Ai sẽ đến cứu nàng? Ai có thể cứu con người chỉ có hai bàn tay trắng này, duy nhất chỉ có…
“Sư phụ?”
Âm thanh bên tai phút chốc lại biến mất, có thứ gì đó được nhét vào tay nàng, linh khí nhẹ nhàng hiện lên, nàng cảm nhận được đáy lòng có thứ gì đó không ngừng phá thể chui ra, lại được xoa dịu xuống. Trong tay là Xích Cơ, thiên kỵ đã kết thúc sao?
Trong thế giới tối đen, có ánh sáng mập mờ.
“Sư phụ… Sư phụ…”
Nàng hốt hoảng muốn chứng thực suy đoán của mình, vươn tay tìm kiếm, người trước mắt nàng không nhìn rõ, nhưng chắc chắn không phải là sư phụ thanh lãnh như sen của nàng.
“Đại sư tỷ.”
“Linh Nhạc?” Là Linh Nhạc, đúng rồi, nàng còn có một sư đệ, người duy nhất đối xử tốt với nàng. Thì ra sư phụ không còn, thế gian này còn có một người sẽ đi tìm nàng.
Thỏa mãn dâng tràn, tự nhiên nàng lại cảm động muốn khóc, khóe miệng kéo lên một nụ cười tươi, rực rỡ.
“Đệ đã đến rồi…” Thật tốt, cuối cùng vẫn có người nhớ tới nàng, vẫn còn có một người.
“Thiên Âm, đại sư tỷ…” Linh Nhạc cuống quýt lau đi những vết máu kinh người kia, ngay khi nhìn thấy người toàn thân là máu bên hòn đá, vẫn là ngồi thẳng tắp, giống như Thiên Âm vạn kiếp bất phục của trước kia, Linh Nhạc quả thực không tin được hai mắt mình.
Bàn tay không ngừng run rẩy, một thứ sợ hãi chưa bao giờ có, như chỉ cần trong nháy mắt, người đó sẽ biến mất trước mắt y.
Nàng lại chỉ cười, như muốn an ủi, khóe miệng vẫn không ngừng chảy, khiến hai mắt y bỏng rát.
Y đột nhiên rất hận, hận mình tại sao không sớm phát hiện thấy Xích Cơ trong tay Phượng Minh, vì sao không sớm đoạt lại một chút, tại sao không sớm đi tìm nàng một chút, nàng sẽ không bị thương nặng đến thế: “Đại sư tỷ, ta đưa tỷ tới nơi của Ti Dược, tỷ đừng lo lắng, không có chuyện gì.”
Y bối rối an ủi, chỉ là trong giọng nói cũng run rẩy như ngay cả mình cũng không tin, nàng muốn cười một nụ cười trấn an, nhưng khóe miệng chỉ giật giật nhẹ, nàng muốn nói với y, nàng không sao, nhưng không thể phát ra được âm thanh nào.
Linh Nhạc bị nụ cười nhợt nhạt kia đâm vào tim đau đớn, áy náy như muốn nghiền nát y, vội thận trọng ôm lấy người trên mặt đất, chỉ sợ khiến nàng bị thương thêm.
“Ta dẫn tỷ đi chữa thương, không có chuyện gì… không có chuyện gì đâu…”
“Linh Nhạc, giữa Thiên kỵ sao đệ lại dám ra tay ςướק Xích cơ?” Giọng nói của Diễn Kỳ vang lên: “Đệ càn quấy đủ…” Lời còn chưa dứt, y đã bị thân ảnh trong tay Linh Nhạc làm cho kinh hoàng, giật mình đứng yên tại chỗ.
“Nàng… không thể nào.”
“Có cái gì không thể nào!” Linh Nhạc cười lạnh, lửa giận trong mắt muốn thiêu cháy: “Đây không phải là một tay đại ca tạo thành sao?”
“Sao có thể như vậy, không phải nàng ta chỉ không nhìn thấy thôi sao, sao lại bị thương thành như vậy.” Y thậm chí còn không cảm nhận được nguyên thần của nàng.
“Toàn bộ thiên giới đều biết, tru tiên trận lần trước, nàng thương tổn tới Nguyên Thần, chẳng lẽ đại ca không biết?”
Diễn Kỳ trợn trừng hai mắt. Thương tổn tới Nguyên Thần… Như vậy Xích Cơ…
Tuy rằng trước mắt chính là đại ca mình kính yêu, nhưng Linh Nhạc không cách nào kìm nén được cơn tức giận, gằn từng chữ một: “Thứ ngươi lấy đi không phải chỉ là thần khí, mà là sinh mệnh của nàng!”.
Y đờ đẫn, dưới chân không tự chủ lùi một bước.
Đáy lòng như bị va vào tảng đá kia, hoảng loạn, đột nhiên nhớ tới lời của nàng lúc đó.
“Nếu như ta nói, Xích cơ là sinh mệnh của ta, ngươi vẫn muốn sao?”
Hóa ra khi đó không phải nàng đe dọa, Xích cơ thật sự là mạng của nàng.
Mà y… không chần chừ lấy đi.
Linh Nhạc một khắc cũng không muốn ở lại, đi lướt nhanh qua y, cưỡi mây bay thẳng tới Ti Dược phủ.
“Đại sư tỷ, sắp tới rồi. Không có việc gì, không sao.” Toàn thân y run rẩy. Nhìn khóe miệng Thiên Âm không ngừng phun máu. Y lệnh cho mình phải trấn định, phải bình tĩnh, thế nhưng không thể nào ngăn cản được nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.
Hết lần này tới lần khác y dùng tất cả tiên thuật, nhưng không cách nào khiến máu nàng ngừng chảy.
“Đừng… dùng.” Thiên Âm thì thào lên tiếng, thương thế đã vào Nguyên Thần không có cách nào trị khỏi, nàng sợ sẽ hồn phi phách tán.
“Sẽ không!” Linh Nhạc lớn tiếng phản bác, cánh tay ôm tay nàng càng chặt hơi, bay nhanh thêm, giống như đánh một canh bạc sinh tử. “Ta đã đồng ý với sư phụ phải chăm sóc nàng, nàng không thể để ta nuốt lời được có được không?”
Có giọt nước rơi trên mặt nàng, nóng rực, nàng ngẩng đầu, nhìn hốc mắt y không biết từ khi nào đầy hơi nước. Nàng cố gắng cười thật tươi, muốn cho y biết, không việc gì. Ngược lại, nàng có thể sớm gặp sư phụ, nàng sẽ nói cho người biết, nàng có một sư đệ rất tốt, y đối với nàng rất tốt.
Nàng tích góp từng chút một khí lực toàn thân, lời tới miệng lại chỉ ghép thành hai chữ “Cảm ơn…” Cảm ơn đệ đã đi tìm ta, cám ơn đệ che chở cho ta, cám ơn đệ đã cho ta chút ấm áp duy nhất trong năm trăm năm qua. Để nàng hiểu được khổ nạn của nhân thế, đều đáng giá.
Đáng tiếc, nàng không có thời gian báo đáp y, nàng đã từng thề rằng, nếu như còn có người có thể thật tình đối xử tốt với nàng, nàng sẽ dốc hết tất cả đối tốt với hắn. Nhưng cuối cùng vẫn không còn cơ hội.
Nàng cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn thiên giới này một lần nữa, lại nghe được tiếng nổ kinh thiên và bầu trời sáng mờ vạn trượng. Nàng biết đó là âm hưởng của đạo thiên lôi cuối cùng, thiên kỵ đã kết thúc.
Trước giờ chưa từng có đạo thiên lôi thứ tám mươi mốt, lần thiên kị này lại đánh xuống.
Đột nhiên nàng lại nghĩ cũng may mắn khi cho mượn Xích Cơ, thiên kị như vậy coi như nàng cũng có một phần công sức.
Nàng không khỏi nhếch miệng lên, khung cảnh trước mắt trở nên hỗn độn, Xích Cơ trong tay phát ra tiếng ong ong than khóc, nàng lại chỉ nghe thấy mơ hồ. Kể cả tiếng kêu gào tê tâm liệt phế của Linh Nhạc, lại xa như tận chân trời.
“Đừng ngủ, van nàng, ta đã chờ nàng một ngàn năm rồi, đừng ngủ được không? Cầu xin nàng…”
Lúc Thiên Âm tỉnh lại, Xích cơ đang nằm trong lòng bàn tay nàng khẽ kêu, nàng cảm nhận được linh thức, khi đó mới nhìn thấy được vẻ mặt của Lục Thủy, chắc nàng ấy đã khóc rất lâu cho nên giọng cũng khàn hẳn đi, chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ. Thiên Âm theo bản năng nâng nhẹ cánh tay lên, lúc này Lục Thủy mới phát hiện ra nàng tỉnh lại, ngẩn ngơ, đôi mắt khó lắm mới kìm được không rơi lệ giờ lại ngập nước, cuối cùng không nhịn nổi mà lao tới ôm nàng gào khóc.
“ Tôn chủ……….Tôn chủ, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”
Nàng bất ngờ bị ôm lấy, cơ thể hơi đau đớn, khi đó mới xác nhận mình vẫn còn tồn tại. Vỗ vỗ lưng Lục Thủy trấn an, nàng cũng tò mò không hiểu nổi, lúc đó rõ ràng nguyên thần của mình đã sắp sửa tan biến, không hiểu mọi người dùng biện pháp gì mà cứu sống được.
“ Lục Thủy, tôn chủ vừa mới tỉnh lại, để cho nàng ấy nghỉ ngơi một chút đi.” Thanh Sơn lên tiếng đúng lúc, Lục Thủy mới tỉnh táo lại, nức nở buông Thiên Âm ra vui vẻ nói: “ Em chỉ mừng quá thôi mà, lúc ấy tôn chủ bị thương thành như vậy…… em còn nghĩ………nghĩ………… Thật tốt cuối cùng ngài đã tỉnh lại rồi.”
“ Làm sao ta có thể tỉnh lại được?” Nàng biết mình chỉ là người phàm, nguyên thần bị hủy rồi thì ngay đến việc có thể giữ gìn không để hồn phi phách tán đã là vô cùng may mắn lắm rồi chứ đừng nói tới việc sống sót. Thế nhưng hiện giờ nàng vẫn yên ổn nằm ở nơi này, thật sự vô cùng khó hiểu.
“ Là nhờ có Hướng Sinh Liên, Thiên Hậu nương nương đã dùng Hướng Sinh Liên mới có thể cứu sống được tôn chủ.” Lục Thủy lau lau nước mắt trên mặt, thần sắc vừa mừng vừa sợ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại giải thích: “ Lúc đó nguyên thần của tôn chủ sắp sửa tan hết, ba hồn bẩy vía cũng bắt đầu tan biến, Nhị hoàng tử dùng tất cả các phương pháp cũng không thể nào giữ lại được hồn phách của người.”
Lục Thủy càng nói càng thương cảm, nước mắt lại như trực trào ra, hít sâu một hơi mới kìm lại được: “ May mà………. Hướng Sinh Liên đó quả không hổ danh là Long tộc chí bảo, có thể ngưng thần tụ phách. lúc ấy tính mệnh Tôn chủ vô cùng nguy kịch, Thiên Hậu nương nương cuống quá không còn cách nào khác phải dùng tới thứ bảo bối duy nhất cho tôn chủ nuốt vào, lúc này mới……”
“Dì ta?” Bà ấy đã dùng Hướng Sinh Liên, nàng vừa nói, ánh mắt liền nhìn xuống, quả nhiên có đóa Hồng Liên đỏ rực giữa иgự¢ mình.
“Vâng, là nương nương!” Lục Thủy vui vẻ gật đầu. “ Lúc đó Nhị hoàng tử ôm tôn chủ lao thẳng tới Ti Dược phủ nhưng cũng không có biện pháp nào cứu được ngài, cuối cùng phải để Thiên Hậu nương nương ra tay, quả nhiên nương nương vẫn rất thương tôn chủ.”
Thiên Âm im lặng không nói, Lục Thủy thì vẫn hào hứng không ngừng, Thiêm Âm chạm lên иgự¢: “Vậy Linh Nhạc đâu rồi?” Nhớ tới người này, trong lòng nàng bất giác lại lo lắng, lúc đó chắc y phải lo lắng và sợ hãi lắm, y vốn luôn quan tâm lo lắng cho nàng mà. Nhìn quanh một lúc cũng không thấy bóng dáng y.
“Cái này……..” Vẻ mặt Lục Thủy có chút khó coi, liếc mắt nhìn Thiên Âm do dự một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Nhị hoàng tử, bị Thiên Đế nhốt vào băng vực rồi.”
“ Băng vực, tại sao lại thế?” Thiên Âm kinh ngạc.
Lục Thủy nhăn mặt ấp úng giải thích: “Nhị hoàng tử ngài ấy đầu tiên là làm rối loạn thiên đình, sau đó lại đập phá Ti Dược phủ, cho nên Thiên Đế mới…….Nhưng mà tôn chủ yên tâm, Thiên Đế cũng chỉ tạm thời nhốt ngài ấy vài ngày thôi, dù sao họ cũng là phụ tử mà, đâu thể nói trừng phạt là trừng phạt luôn được. Không chừng vài ba ngày nữa sẽ thả Nhị hoàng tử ra mà thôi.”
Thiên Âm lúc này mới thả lỏng, nhớ lại vẻ mặt hốt hoảng của y trước khi nàng hôn mê khiến lòng đau đớn, nàng có thể tưởng tượng được lúc đó y bất lực đến mức nào, trơ mắt nhìn nàng hồn phi phách tán. Chắc phải tuyệt vọng vô cùng mới có thể giận chó đánh mèo đổ lỗi cho Ti Dược, đến nỗi đập phá phủ đệ của ngài ấy như thế.
“Tôn chủ yên tâm, người cứ bồi dưỡng thân thể thật tốt đợi tới khi người khỏe hoàn toàn là có thể nhìn thấy Nhị hoàng tử. Phải rồi! Có phải tôn chủ ngài cũng nên tới thiên cung một chuyến không, cũng nên tới cám ơn Thiên Hậu nương nương, nếu không phải nhờ nương nương dùng Hướng Sinh Liên……” Lục Thủy dường như lại nghĩ tới chuyện đau lòng nào đó, ánh mắt mờ mịt đi, nói: “Lúc đầu em còn lo lắng tôn chủ sau khi trở về chỉ có một thân một mình……… Giờ thì tốt rồi đã có Thiên Hậu nương nương che chở, về sau sẽ không có ai dám bắt nạt người nữa, sau này………”
“Lục Thủy!” Thanh Sơn đột nhiên lên tiếng ngắt lời, nhẹ giọng: “Không phải Ti Dược Tinh Quân để lại thuốc dặn là sau khi tôn chủ tỉnh lại phải cho nàng uống ngay sao?”
“A! đúng rồi, đầu óc ta tệ quá đi, ta lấy ngay đây.” Bây giờ Lục Thủy mới nhớ ra, vội hốt hoảng chạy ra ngoài.
Trong phòng tĩnh lặng đi không ít, đợi đến khi không còn nghe được tiếng bước chân của Lục Thủy nữa, lúc này Thiên Âm mới nhìn phía bên cạnh nói: “Thanh Sơn, huynh có chuyện gì muốn nói phải không?”
Thanh Sơn trầm mặc một lúc, rồi do dự nói, vẫn là giọng điệu ôn hòa như thế: “Tâm tư Lục Thủy đơn giản, nàng ấy cứ nghĩ ai cứu tôn chủ thì đó là người tốt, cho nên những lời nàng ấy nói tôn chủ cứ nghe để đấy là được rồi.”
“ Ta biết.” Thiên Âm cười gật đầu, nàng làm sao lại không hiểu ý của Thanh Sơn chứ. Dì đối xử với nàng cũng có vài phần chân tình, nhưng bà ấy thân là Thiên giới Đế Hậu, chuyện gì cũng có giới hạn của nó, bằng không, ánh mắt của nàng không thể tới bây giờ vẫn không nhìn thấy.
Thanh Sơn như nhẹ nhàng thở ra, định xoay người đi ra ngoài.
“ Thanh Sơn.” Thiên Âm đột nhiên cất tiếng gọi, gấp gáp hỏi: “Bạch Vũ ca ca huynh ấy có vượt qua thiên kị không?”
“………..Có!”
“Huynh ấy phải chịu bao nhiêu đạo thiên lôi?”
“Tám mươi mốt!”
Tám mươi mốt, cuối cùng huynh ấy cũng đã phi thăng lên chín trọng thiên rồi. Sắc mặt tái nhợt của Thiên Âm rốt cục cũng có chút vui mừng, an tâm nằm xuống, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Rất lâu trước đây, sư phụ đã từng tính mệnh cho Bạch Vũ ca ca, người nói trong vòng vạn năm tới, huynh ấy sẽ có cơ hội duy nhất phi thăng lên thành thượng tiên, quả nhiên đã thành sự thật. Thần tộc xưa nay luôn xem nhẹ duyên trần thế tục, vô ưu vô cầu. Mà Thiên Âm nàng chính là nỗi khúc mắc duy nhất của huynh ấy trong tam giới, cho nên Bạch Vũ mới tới sống ở Tu Di Sơn, xem ra bây giờ huynh ấy đã có thể buông khúc mắc đó được rồi. Trước lúc nàng nằm xuống ngất đi, trước mắt là cả một bầu trời mờ sáng, như điềm lành lúc huynh ấy phi thăng, đáng tiếc nàng không thể tận mắt đưa tiễn huynh đi.
Mình có thể sống được, chắc hẳn một phần cũng là nhờ Bạch Vũ ca ca. Hướng Sinh Liên kia, là Long tộc chí bảo, trong thiên địa này chỉ còn một gốc duy nhất. Cho dù là Thiên Hậu yêu cầu thì Thiên Để chắc chắn cũng không đáp ứng, Là bởi vì nàng có một ca ca đã phi thăng thành thượng thần, cho dù khó có cơ hội gặp lại, nhưng quả thật, trong tam giới không có ai có thể sánh được với thần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc