Lương Tiên Khó Cầu - Chương 10

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Bước vào trong điện, Bạch Vũ ca ca đang thi triển thuật pháp, Linh Nhạc ngồi xếp bằng ở chính giữa, thấy nàng bước vào liền nhìn nàng cười thật tươi. Nàng cũng không tiện quấy rầy bọn họ, chỉ gật đầu một cái.
Nhẹ nhàng đi tới ghế dựa phía bên, đang định ngồi xuống bỗng giật mình bởi tiếng quát của Bạch Vũ ca: “ Không được ngồi!” Bạch Vũ nghiêm mặt nhìn về phía nàng, nhưng vẫn đang duy trì kết ấn.
“ Ghế dựa rất lạnh!”
Thiên Âm xấu hổ cười cười, nhưng dưới ánh mắt như băng của Bạch Vũ nàng đành ngoan ngoãn tới chỗ có đệm duy nhất còn lại trên mặt đất ngồi xuống.
Chỗ có đệm duy nhất ngay bên cạnh Diễn Kỳ, nàng hơi cau mày nhưng cũng không muốn cãi cọ với Bạch Vũ lúc này, bèn xoay người ngồi xuống cạnh y.
Bạch Vũ thuộc Thanh Khâu tộc, rất am hiểu về thuật kết giới cho nên việc phòng ngự cửu trọng thiên lôi lần này cũng không phải là quá khó khăn. Trong thời gian ngắn nửa canh giờ, quanh người Linh Nhạc đã xuất hiện vô vàn những tia sáng bao quanh như chiếc Ⱡồ₦g nhốt hắn vào trong vậy, một lúc sau thì mờ nhạt biến mất.
“ Kết giới này đủ khả năng chống đỡ cả mười đạo thiên lôi.” Bạch Vũ thu hồi hai cánh tay, lòng bàn tay vừa lật, một quyển sách mỏng xuất hiện trong lòng bàn tay, y thuận tay ném về phía Linh Nhạc nói: “ Đây là sách hướng dẫn thuật kết giới, cậu chịu khó nghiên cứu, còn lại tám mươi chín đạo thiên lôi nữa là do tự bản thân cậu chống lấy.”
Nói xong y quay đầu nhìn về phía Thiên Âm đang ngồi nói: “ Ta phải về rồi!”
“ Bạch Vũ ca ca!” Thiên Âm vội chạy tới nói: “ Đã lâu lắm rồi…., huynh ở lại chơi vài ngày không được sao?”
Mắt y thâm trầm, yên lặng nhìn nàng một lúc lâu mới nhẹ nhàng mở miệng: “ Ta không quen!”
“ Nhưng mà……” Bọn họ đã năm trăm năm không gặp mặt, bàn tay trong áo nàng nắm thật chặt, thật sự rất muốn giữ y ở lại nhưng không sao mở miệng ra được.
“ Bạch Vũ!” Diễn Kỳ cũng đứng lên trầm giọng nói: “ Thuật kết giới này, không phải trong ngày một ngày hai có thể học được, Linh Nhạc cũng không thể hiểu rõ ràng được, huynh có thể ở lại chỉ dạy đệ ấy kĩ hơn được không?”.
“ Hắn sẽ hiểu được.” Bạch Vũ quay đầu lạnh lùng liếc y một cái, ánh mắt lại như vô tình lướt qua Linh Nhạc rồi nhìn về phía Thiên Âm.
Nhất thời Diễn Kỳ cũng không hiểu được ý của y.
Nhưng Linh Nhạc lại hiểu được, chỉ Thiên Âm rồi nói: “ Đại ca, ý của Bạch Vũ Thiên Quân là sư tỷ sẽ giúp đệ hiểu thêm! Đệ từng nghe sư phụ nhắc tới, thuật kết giới của sư tỷ cũng không thua kém thuật kết giới của Thanh Khâu tộc là mấy, xem ra chắc là đã được Thiên Quân truyền dạy rồi.”
Thiên Âm biết sao? Diễn Kỳ quay đầu nhìn về phía nàng, nhíu mày đầy vẻ nghi hoặc. Rốt cuộc nữ nhân này còn có điều gì mà mình không biết?
Linh Nhạc xoay người về phía Thiên Âm, nở nụ cười vô cùng sáng lạn nói: “ Đại sư tỷ, mong tỷ chị bảo nhiều.”
Bạch Vũ không nói gì, giống như đồng ý, theo thói quen đưa tay sờ sờ đầu Thiên Âm, giọng nhẹ nhàng nói: “ Nếu như sau này muốn uống rượu hoa đào, cứ tới Tu Di Sơn tìm huynh!”
Lòng Thiên Âm chua xót, cảm động xen lẫn áy náy. Tầm mắt không tự chủ nhìn tới vết sẹo trên tay hắn: “ Bạch Vũ ca ca……..muội không xứng đáng……..”
“ Đứa ngốc này!” Y ngắt lời của nàng, cánh tay xoa đầu nàng mạnh hơn khiến cho mái tóc của nàng cũng hơi rối loạn, sau đó xoay người rời đi.
Thiên Âm ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn bóng hình đó dần dần biến mất, mãi không hoàn hồn. Bạch Vũ có lẽ đã tha thứ cho nàng từ lâu rồi, trong những kiếp đã qua, người nàng muốn nói xin lỗi nhiều nhất chính là y, giờ……..sẽ không còn vướng bận.
Linh Nhạc thật sự là một thiên tài, điển tịch mà Bạch Vũ để lại, phần lớn có thể y đều hiểu thấu, cho dù gặp khó khăn, nàng chỉ cần hướng dẫn một chút,y có thể lĩnh hội được ngay. Đến ngày trước khi thiên kỵ tới, Linh Nhạc đã thấu triệt được hết thuật kết giới này.
“Đại sư tỷ, chưa tới ba ngày nữa là tới kỳ Thiên kị, có giới thuật do Bạch Vũ Thiên Quân để lại, chắc đệ cũng có thể chống đỡ được vài đạo thiên lôi nhỉ, không đúng phải là chịu được hết”. Linh Nhạc vừa nói vừa giỡn.
Thiên Âm chỉ cười không nói, thiên lôi của cửu trọng thiên tuy có lợi cho tu hành, nhưng uy lực phi không hề tầm thường, đạo sau càng mạnh hơn đạo trước, đâu có dễ dàng như vậy, ngay cả sư phụ năm đó, cũng chỉ chịu được tám đạo thiên lôi. Linh Nhạc nói chịu được toàn bộ chẳng qua vì sợ nàng lo lắng nên thuận miệng mà nói thôi.
“Sư tỷ, tỷ yên tâm, tuy đệ không có hứng thú lắm với việc phi thăng, nhưng nếu có thể chịu được thiên lôi, cũng coi như đệ lấy thêm thể diện cho Thanh Vân rồi, đệ sẽ cố gắng .” Y đột nhiên nghiêm túc nói.
Thiên Âm sửng sốt, đáy lòng lại ngập tràn ấm áp, lúc nào y cũng tự cho mình là đệ tử Thanh Vân, mấy ngày luyện tập cũng là vì Thanh Vân? Không biết trong lòng nàng bây giờ là tâm tình gì nữa, chỉ thấy vừa ấm lại vừa chát.
“Đệ cố gắng là được, quan trọng là đừng cậy mạnh”.
Y gật đầu, hai mắt trong trẻo không chớp, giống như muốn nói gì, lại cẩn thận hỏi: “Đại sư tỷ, tỷ…… sẽ đi sao?”
Thiên Âm cười khẽ lắc đầu:“Đệ nhất định phải cẩn thận.” Nàng của hôm nay, chỉ là một phàm nhân, thứ duy nhất có, đó là thần khí Diệc Cơ trong tay, dù có đi cũng chỉ làm trò cười mà thôi.
Linh Nhạc tiến lên trước một bước, kéo tay nàng nói:“Sư tỷ không cần để ý mấy lời tầm phào của người ta, dù thế nào, đệ sẽ che chở cho tỷ. Ai cũng không thể bắt nạt người của Thanh Vân ta được”.
Thiên Âm nhìn ánh mắt kiên định của y, ngẩn người, y là nhị hoàng tử của thiên cung, là đệ đệ của Diễn Kỳ, hơn nữa y từng nói, sư phụ chưa từng chính thức nhận y làm đồ đệ, sao cứ khăng khăng muốn làm đệ tử của Thanh Vân đang lụi bại, kiên quyết gắn hai chữ Thanh Vân trên người vậy chứ.
“…… Vì sao đệ lại muốn thế?”
“Cái gì?” Y không rõ ý của nàng.
Thiên Âm trầm mặt:“Thanh Vân đã không còn là Thanh Vân trước kia, sư phụ đã mất, ta cũng không biết có thể chống đỡ bao lâu, vì vậy đệ không cần ôm hết trách nhiệm vào người, nếu đệ muốn rời đi….”
“Sư tỷ muốn trục xuất ta ra khỏi sư môn sao?”Lời chưa xong, lại bị y lớn tiếng ngắt lời, trong giọng nói như chứa vài phần tức giận, y nhìn nàng một cái, rồi cố nhịn xuống, thật lâu sau lại như nhớ tới điều gì, ngượng ngùng cúi đầu:“Ta…… thích làm đệ tử của Thanh Vân.”
“Vì sao?”
“Ta……” Ánh mắt y càng trở nên trong trẻo, nhìn nàng thật kĩ, như muốn gửi gắm điều gì.
Thiên Âm bị ánh mắt bộc trực kia làm cho kinh hãi, tay bị nắm, nóng rực, nàng bất giác muốn rút về, lại bị y nắm chặt hơn, không có cách nào thu tay lại.
“Sư tỷ, thực ra từ mấy trăm năm trước chúng ta đã quen biết rồi, khi đó ta còn ở trong trứng rồng.” Y đột nhiên lên tiếng, nắm lấy tay nàng chặt hơn:“Tỷ có nhớ mỗi lần giận dỗi sư phụ, tỷ lại chạy tới đâm vào vỏ trứng của ta, nói chuyện với ta cả ngày. Khi đó tuy rằng ta không thể nhìn thấy gì, nhưng ta có thể nghe được, ta đợi trong trứng rồng cả trăm năm, tỷ là người duy nhất nói chuyện với ta, lúc đó ta đã nghĩ, đợi tới khi ta ra ngoài, nhất định sẽ đối với tỷ thật tốt, sẽ không để tỷ phải cô đơn. Từ rất sớm rất sớm ta đã muốn biết trông tỷ như thế nào… Cho tới Dao Trì tiên hội ngày đó, ta mới chính thức nhìn thấy tỷ.”
Nhớ tới lần đầu tiên thấy nàng, nàng lẳng lặng ngồi bên cạnh mẫu hậu, không giống các tiên tử khác, hoặc túm năm tụm ba đàm luận tu hành hoặc lạnh lùng cô độc cách xa người ta ngàn dặm. Chỉ có nàng là khác, lẳng lặng ngồi, đối với sự chế giễu của người khác, chỉ cười lạnh mắt điếc tai ngơ, khóe miệng thấp thoáng ý cười, giống như đang trầm lặng trong thế giới của mình, tự mình sưởi ấm, trơ trọi một góc, lơ đãng nhìn xung quanh, khiến cho người ta nhìn thấy mà tim đau ê ẩm . Đột nhiên y nghĩ, phải đối xử với nàng thật tốt, muốn xông vào thế giới của nàng.
“Cho dù…… Không có sư phụ, ta cũng sẽ bảo vệ nàng.”
Ẩn ý trong lời nói của y, không phải Thiên Âm không rõ, chỉ là càng hiểu được, trong lòng lại càng xót xa. Tính ra, nàng hơn y năm trăm năm tuổi, người y biết lại là nàng của hiện tại, nào có biết những chuyện hoang đường nàng đã làm năm trăm năm trước đâu.
“Linh Nhạc…… Ta đã bị biếm hạ phàm .” Nàng là tự mình hạ phàm, tự mình nhảy xuống tru tiên đài, chỉ vì một người khác. Còn y chỉ nhớ rõ người đã cũng y nói chuyện, cũng không biết trước kia nàng ác liệt bao nhiêu, sau khi biết được chân tướng, y cũng sẽ giống người khác, đối nàng kính nhi viễn chi*.
*kính nhi viễn chi : đứng nhìn từ xa, ko dám lại gần.
Nắm tay thật chặt, cố giữ cho hô hấp của bản thân được vững vàng, những việc này y cũng nên được biết, tuy rằng được làm sư tỷ đệ với y thật tốt. Nhưng đời trước nàng đã nợ quá nhiều , bây giờ không muốn nợ thêm ai nữa :“Ta và Diễn Kỳ……”
“Ta biết!” Y cao giọng ngắt lời của nàng, bàn tay cầm lấy tay nàng vô ý nắm chặt, y cúi đầu, giọng nói phút chốc trầm xuống:“Sư tỷ trước kia…… thích đại ca, ta đều biết.”
Trái tim Thiên Âm trầm xuống, nhất thời cũng không biết nói gì. Đáy lòng lại không kìm nén được những lần nhói đau, đúng vậy, thanh danh của nàng như vậy, cho dù sư phụ không nói, người khác vẫn có thể nhắc đến, y nhất định sẽ thấy phiền toái. Tay nàng giật giật, lúc này không biết sức lực từ đâu, nàng rút tay ra, trái tim như trống rỗng.
Y lại tiến lên một bước, Thiên Âm chỉ cảm thấy phía trước bị che khuất, bên hông được vây quanh bởi một cánh tay:“Sư tỷ bây giờ còn nghĩ tới hắn sao?”
“Cái gì?” Thiên Âm bị hành động đột ngột vượt qua phép tắc của y làm kinh ngạc.
“Nàng vẫn nghĩ tới hắn sao?” Âm thanh của y càng lớn hơn, như phát ra từ kẽ răng, càng nói càng ôm nàng thật chặt.
“Ai?” Bị vẻ mặt thay đổi đột ngột của y làm cho kinh hoàng, nàng vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Y càng thêm kích động:“Nàng không còn nghĩ tới hắn nữa đúng không? Lòng của nàng đã thu lại rồi đúng không?”
“Linh Nhạc?”
“Nói đúng đi!” Y không cho nàng cơ hội giải thích.
“…… Đúng.” Nàng đáp lời.
“Như vậy là tốt rồi…… Như vậy là tốt rồi.” Cánh tay cứng rắn của y như gọng kìm, lúc này mới nới lỏng xuống, như một tiếng thở dài nhẹ nhõm, khẽ cúi đầu, nhìn vẻ mặt mờ mịt Thiên Âm trong иgự¢, lúc này y mới hồi phục lại tinh thần, nhớ ra mình vừa làm cái gì. Sắc mặt nhất thời đỏ bừng, vội buông lỏng nàng ra.“Như vậy…… Ta an tâm rồi.”
Lùi xuống hai bước, y càng thêm ngượng ngùng, mặt đỏ như nhuộm bởi ánh hoàng hôn :“Ta còn phải đi luyện công, ta đi trước .” Nói xong xoay người vội vã đi ra phía sau điện, bước chân vội vàng như có ai đang đuổi theo phía sau.
Thiên Âm đứng tại chỗ, nhìn về hướng người đó rời đi, suy nghĩ nửa ngày mới lý giải được ý tứ của y.
Y để ý …… Không phải là những chuyện trước đây mà là nàng hiện tại?
Trong mắt đột nhiên ập đến cảm giác chua xót khó chịu, nàng đã phạm quá nhiều sai lầm, chưa bao giờ nghĩ tới hôm nay, còn có người có thể thật tâm thật lòng muốn đối xử tốt với nàng như vậy. Đáy lòng cảm động không nói lên lời, nhìn bóng hình càng lúc càng xa kia, cảm động ngập tràn, đột nhiên nàng cảm thấy, cho dù bây giờ phải ૮ɦếƭ, nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện .
Trước thiên kị hai ngày, Thiên Âm đi một chuyến tới phủ Ti Mệnh. Lúc gần đi Linh Nhạc vẫn cố gắng luyện tập kết giới thuật của mình, từ sau ngày to gan nói những lời đó với nàng, y cứ thấy nàng là lại quẫn bách, nhìn trời nhìn đất nhưng không dám nhìn vào mắt nàng. Cho dù tu hành có vấn đề, khi tới hỏi nàng, tầm mắt chỉ nhìn chằm chằm vào quyển sách, giọng nói mặc dù tỏ ra tự nhiên, nhưng mặt vẫn để lộ một mảng đỏ bừng. Chỉ là thường thường lúc nàng không chú ý, y sẽ lại lặng lẽ nhìn nàng, sau đó trở nên ngơ ngẩn, cười ngây ngô, nụ cười sạch sẽ trong suốt, không có chút nào giả dối.
Mỗi lần nhìn đến nụ cười ấy, nàng không ngăn được dòng nước ấm áp chảy qua tim. Đã lâu lắm rồi nàng không nhìn thấy nụ cười phát ra từ chân tâm không che giấu như thế. Điều này khiến cho nàng cảm thấy, mình ở đây, cũng vẫn còn ý nghĩa.
Vừa khỏi bệnh, nàng liền muốn tìm đến phủ Tư Mệnh, muốn biết lần này y có thể bình an vượt qua không, thuận tiện hỏi về khả năng tu tiên của bản thân mình. Nay nàng đã là thân thể bán tiên, nếu là trong mệnh có tiên duyên, Tư Mệnh chắc chắn sẽ biết. Nàng đã không còn là công chúa của thiên giới năm trăm năm trước muốn gió được gió nữa, nàng muốn sống lâu dài chỉ có cách tu tiên. Vốn nàng không thèm để ý, nhưng nay nàng lại muốn sống thật lâu thật lâu, hy vọng nho nhỏ của nàng chỉ là, ai đối tốt với nàng, nàng sẽ moi tim phổi ra đối tốt với người đó hơn.
Đáng tiếc thiên mệnh cho tới bây giờ cũng chưa từng đứng về phía nàng.
“Kiếp này của cô, cũng vẫn sống trong khổ nạn. Tuy rằng sau khi thượng giới, kiếp nạn đã được hóa giải, nhưng mệnh trung lại không thể thành tiên. Hơn nữa thân thể tiên cơ cũng không ổn định, bởi vậy sau trăm năm thiên kiếp của cô….. “. Từng chữ của Ti Mệnh đâm thẳng vào lòng, tuy rằng sớm đã đoán trước, nhưng trong đầu nàng phút chốc vẫn trở nên trống rỗng.
Ngồi trên Thạch án của Thiên Hà, nàng đột nhiên không biết phải đi đâu, lòng trống rỗng, cảm giác thất bại này, những ngày nàng sống ở trần gian cũng thường hay nếm trải. Không nghĩ tới lần trở về này lại ngậm ngùi mùi vị ấy một lần nữa. Thiên hà rơi thẳng xuống, một vùng mờ ảo, nàng mới nghĩ tới, lúc phải trở về rồi.
Không ngờ rằng sẽ gặp Phượng Minh ở chỗ này. Nàng ta vẫn một thân áo trắng, tinh thuần như tuyết, có lẽ là do vì ở cạnh Diễn Kỳ, trên mặt ẩn hiện tia đỏ ửng. Chỉ là khi nhìn thấy nụ cười mỉm ấm áp của nàng ta, nàng lại cứng đờ trong phút chốc, lập tức khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng như nước.
“Thiên Âm……”. Nàng ta nhẹ giọng gọi nàng, trong giọng nói như ẩn chứa một thứ phiền muộn bi thương nào đó. Thiên Âm hơi sửng sốt, mãi mới định thần.Nàng khẽ cúi người:“Khấu kiến thái tử điện hạ”. Tiếp đó hướng về phía người bên cạnh:“Phượng Minh tiên tử!”
Quả nhiên, Diễn Kỳ đen mặt lại, lập tức nắm chặt tay của Phượng Minh. Nàng nhớ ngày ấy khi nàng thượng giới, y đặc biệt chạy tới cảnh cáo nàng, chân thoáng lui về phía sau một bước, giãn ra chút khoảng cách an toàn, mặt y càng đen hơn.
“Cô tới đây làm gì?” Trong giọng nói có vẻ phòng bị như đã thành thói quen.
Thiên Âm cười vô vị:“Ngày kia chính là thiên kị, ta chỉ đến thỉnh tinh quân xem xem, Linh Nhạc có bình yên hay không mà thôi.”
Diễn Kỳ hừ lạnh một tiếng:“Cô để tâm đến tiểu tử Linh Nhạc kia sao.”
Nghe thấy vẻ cười nhạo trong lời nói của y, Thiên Âm có chút không hiểu, nhưng cũng vẫn quy củ trả lời:“Hắn là sư đệ của ta, tất nhiên là phải để tâm một chút.”
Dứt lời, nộ khí tức giận giữa hai lông mày của Diễn Kỳ tăng thêm vài phần, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng làm như muốn thiêu cháy nó. Khi nhìn y thì nàng làm như không thấy, nhưng đối với vị sư đệ từ đâu xuất hiện lại quan tâm đến vậy, tuy rằng người kia là đệ đệ của y, nhưng y vẫn không nén được lửa giận sôi trào. Một ngày tâm tình tốt lại bị phá hỏng không còn một chút, mặc dù ngay cả bản thân y cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận đến thế.
“Không biết tại sao thái tử và tiên tử lại đến nơi này?” Cảm giác được y bất mãn, Thiên Âm hợp thời nói sang chuyện khác.
“Tất nhiên cũng là vì thiên kị!” Trả lời lại là Phượng Minh, nàng nhìn về phía Thiên Âm, do dự một chút mới nói:“Chỉ có Vô Ưu Thiên Âm mới có thể dẫn thiên kị hạ xuống, lần này do ta là chủ sự của Phượng tộc, cho nên mới tới đây thỉnh Ti Mệnh tinh quân bói một quẻ cát hung.”
Thiên Âm lúc này mới nhớ tới, thiên kị thật sự cần tới Vô Ưu Thiên Âm để mở, chỉ có Vô Ưu khúc, hoặc là Vô Ưu vũ mới có thể dẫn cửu trọng thiên lôi xuống. Nhưng đạo thứ nhất thiên lôi lại trực tiếp đánh vào người dẫn, trước kia thiên kị đều là sư phụ dùng Vô Ưu khúc dẫn hạ thiên lôi. Nay…… Thiên Âm nhìn Phượng Minh, lúc này mới phát hiện trong tay nàng ta cũng cầm tiên khí vũ phiến giống như của nàng. Nàng ta muốn dùng vũ dẫn thiên lôi xuống sao?
Nàng nhất thời không biết nên nói gì, vốn định khách sáo nói vài câu chúc phúc, nhưng lại cảm thấy hơi giả tạo. Trước kia những cảm xúc khó hiểu với Phượng Mình giờ đã không còn nữa. Nhưng tất nhiên ở một nơi nào đó, khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ, đặc biệt sau chuyện với Viêm Hoàng.
Phượng Minh đương nhiên cũng hiểu, nụ cười cũng hơi mất tự nhiên, khô khốc hỏi:“Không biết vết thương lần trước của cô, đã đỡ hơn nhiều chưa .”
“Tạ tiên tử quan tâm, đã đỡ hơn khá nhiều rồi.” Thiên Âm cũng chỉ khách sáo đáp lời.
Nhưng Diễn Kỳ đang đứng ở một bên thì không nén được lửa giận, y trừng mắt nhìn nàng một cái nói:“Hà tất phải dài dọng với nàng ta, chúng ta đi!” Cất bước đi về phía phủ Ti Mệnh bên Thiên hà, mỗi một bước đều giống như mang theo lửa giận ngập trời.
Phượng Minh tiên tử đành nhìn nàng cười xin lỗi, rồi cũng đi theo.
Chỉ có Thiên Âm đầu óc mờ mịt, không biết tại sao lại chọc tức y, xem ra về sau vẫn nên cố gắng ít gặp y thì hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc