Lương Tiên Khó Cầu - Chương 09

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Giữa rừng có một căn nhà gỗ nhỏ, cảnh vật xung quanh mang một vẻ u tĩnh. Không hề giống tính cách trước kia của y chút nào. Bạch Vũ dẫn nàng vào trong phòng rồi quay lại rừng đào lấy rượu. Thiên Âm nhìn đống sách la liệt dưới đất, trên bàn thì một mớ hỗn tạp, đáy lòng dâng lên một nỗi khó hiểu. Ngày trước y luôn là một người nghiêm khắc, không chịu nổi thứ gì lộn xộn, nhưng cảnh tượng hiện giờ………..có thể thấy, bao nhiêu năm nay có lẽ y cũng đã thay đổi rồi.
Nàng ngẩn ngơ một lúc rồi khom người thu dọn lại, ở nhân gian đã lâu cũng tập thành thói quen, cho dù không sử dụng tới pháp thuật nàng cũng có thể thu xếp gọn gàng mọi thứ.
Lúc giúp nàng dọn dẹp, Lục Thủy thỉnh thoảng lại hỏi cái này đặt ở đâu? Cái kia đặt đúng chỗ không? Nàng cứ luôn miệng trả lời không hề do dự, ngay cả bản thân cũng thấy kinh ngạc, hóa ra mình lại nhớ rõ thói quen, đồ đạc của y như vậy.
“ Tôn chủ, vị kia………Thật sự là Bạch Vũ Thiên Quân sao?”Lục Thủy ôm một chồng sách, ngồi chồm hổm xếp từng quyển vào giá.
Thiên Âm cầm một quyển sách vỗ vỗ bụi, nhẹ nhàng gật đầu: “ Đúng!”
Lục Thủy lại lắp bắp kinh hãi, ánh mắt mở to hết cỡ: “ Vậy ngài ấy chẳng phải là tôn chủ……” Nói được một nửa, nghĩ tới cái gì nàng lại dừng, ngượng ngùng cười rồi xoay người tới chỗ khác thu dọn, ánh mắt vẫn vương chút nghi ngờ.
Thiên Âm tất nhiên thừa biết nàng kinh ngạc điều gì. Thanh Khâu Bạch Vũ Thiên Quân, hậu nhân cuối cùng của Cửu vĩ hồ tộc, được tiền Thiên Quân thu làm nghĩa tử, ban nhân duyên với Thiên Âm công chúa. Nếu như không phải xảy ra những sự việc đó, nếu nàng không biết Diễn Kì thì có lẽ nàng đã là thê tử của y rồi.
Nhưng mà không ai có thể ngờ được sự việc lại thành như bây giờ. Ngàn năm trước tiên yêu đại chiến, cửu vĩ hồ tộc gặp đại họa diệt vong, chỉ còn lại mình y, phụ quân thương y một mình cô độc nên mang về Thiên Minh sơn sống cùng nàng.
Từ nhỏ y rất ít khi nói chuyện, ngồi im lặng cả ngày dài cũng chịu được, nhưng lại bị bắt phải chăm sóc Thiên Âm nhỏ hơn y mấy tuổi.
Vì thế khi nàng còn là một đứa nhỏ không hiểu gì thì y đã trở thành một ông cụ non nghiêm khắc. Liên tục dạy bảo nàng, cái này không thể ăn, cái kia không thể lấy, cái gì phải đặt ở đâu, thế nào. Mãi tới sau khi sư phụ mang nàng đi, y cứ cách bảy ngày lại chạy đến Thanh Vân dạy bảo nàng một lần. Có lẽ là do bị y dạy dỗ nhiều năm cho nên tới bây giờ nàng vẫn rõ thói quen của y như lòng bàn tay vậy.
Khi đó nàng cực kì ghét y, khi hai người ở cùng nhau, y không giống như là ca ca mà lại giống phụ quân của nàng hơn.
Sau đó, nàng gặp Diễn Kỳ……………….
“ Ngài đi thong thả, nơi này không khí hỗn tạp, ngài xem Thiên Quân cũng không có ở đây.” Giọng nói có chút lấy lòng từ ngoài vọng vào, giữa không khí yên tĩnh lại trở nên thật rõ ràng.
Thiên Âm vừa lúc nhặt một quyển sách trước cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người trông coi ngoài rừng dẫn Diễn Kỳ tiến vào, Bạch Vũ cũng đúng lúc cầm vò rượu đi tới. Diễn Kì đương nhiên cũng nhìn thấy Thiên Âm, ánh mắt lập tức lạnh đi, nàng hạ tầm mắt xuống, hơi cúi người, không để ý rồi tiếp tục nhặt sách.
Trước kia ngày nào nàng cũng phải vắt óc tính toán mưu kế thì lại không gặp được y lấy một lần, vậy mà hiện giờ tới đâu cũng ᴆụng mặt.
“ Thiên Kị* sắp tới, phụ quân phái ta tới, hy vọng ngày Thiên kị huynh có thể giúp bày bố kết giới.” Nàng nghe Diễn Kì nói.
* kị : điều kiêng kị. Thiên kị: ngày cấm kị của Trời, xuất hiện tai ương lớn
“ Vì sao lại tìm ta?” Bạch Vũ không chút quan tâm hỏi lại.
“ Chỉ có huynh mới có năng lực bày ra đại kết giới có thể bảo về thiên giới trong ngày này, cũng là để tránh gây tổn hại tới nhiều người vô tội.” Diễn Kì nói tiếp:
“ Hiện giờ trong tộc chỉ còn lại duy nhất một mình huynh, đây không phải là năng lực đặc biệt của huynh sao. Hơn nữa ta cũng còn một chuyện muốn nhờ.”
“ Vậy sao?” Giọng điệu của Bạch Vũ vẫn không rõ cảm xúc, nhẹ nhàng lau chùi vò rượu, lớn tiếng nói: “ Rượu của muội đây, mau tới lấy đi.”
Những lời này là quay về phía nàng nói, Thiên Âm đành phải buông đống sách trên tay xuống đi ra ngoài. Ôm lấy vò rượu trong tay Bạch Vũ lắc lắc có tiếng ọc ọc vang lên: “ Chỉ có nửa vò thôi sao?” Giọng điệu có chút oán giận.
“ Muội nghĩ là nước suối sao!” Bạch Vũ lạnh lùng quát nàng: “ Sắc mặt muội không tốt lắm, đi về phía cánh rừng đằng tây có hồ nước nóng, ngâm trong đó rồi hãy uống.”
“ Dạ!” Nàng lại lắc lắc vài cái, khóe miệng cong cong mỉm cười. Ôm vò rượu bước đi, vừa quay bước vừa thì thầm nói. Tiếng nói tuy nhỏ nhưng hai người ở phía sau vẫn nghe được rõ ràng: “ Huynh là đồ keo kiệt!”.
Bạch Vũ khẽ nhíu mi, nhìn nàng và Lục Thủy ôm vò rượu đi xa dần, từ đầu đến cuối nàng không hề liếc nhìn Diễn Kì một cái, xem ra lần này trở về đã thực sự khác xưa rồi. Y khẽ thở dài một hơi, rồi nghĩ tới điều gì lại nói vội: “ Nhớ không được uống ở cạnh hồ đâu đấy.”
Nàng không dừng lại phất phất tay tỏ ý biết rồi.
Diễn Kì mặt lạnh, nhìn hai người bọn họ không coi ai ra gì cứ thế nói chuyện, rõ ràng hai người trước kia đã từng ở chung, bây giờ nếu thế cũng là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại, y không hiểu trong lòng tại sao lại có chút không thoải mái, giống như y là người thừa thải bị xa lánh vậy.
“ Vào trong nói chuyện!” Bạch Vũ xoay người về phía nhà gỗ, Diễn Kì đứng nhìn một chút rồi cất bước vào theo.
Thiên Âm ôm vò rượu thả vào hồ nước ấm, nước làm sạch hết bụi bẩn trên vò rượu. Nàng nhìn quanh tìm kiếm chỗ ngồi đợi rượu ấm lên. Đến khi hương rượu ngào ngạt tỏa ra bốn phía, nàng mới cùng Lục Thủy vớt lên.
Bạch Vũ và Diễn Kì nói chuyện rất lâu, nàng đã cố tình nán lại một lúc vậy mà khi trở lại vẫn thấy Diễn Kì ở đó. Nàng ôm vò rượu ngượng ngùng đứng ở mép cửa, nhất thời không biết phải làm sao, nên đi vào hay quay ra nữa.
Bạch Vũ vẫn giữ thói quen dạy dỗ nàng, nhíu mi nói: “ Bảo muội đi ngâm rượu thôi, ai bảo muội đi nghịch nước hả!” Cánh tay chỉ chỉ nàng, quần áo đúng là ướt hết cả.
Thiên Âm bật cười thành tiếng, vì ngại có người ngoài ở đây nên cũng không thèm so đo với Bạch Vũ. Đặt vò rượu trên tay xuống bàn, cái nhà gỗ này thật sự là quá nhỏ hẹp chỉ có duy nhất một gian nhà, nàng định đi ra ngoài uống nhưng lại sợ như thế có vô ý quá không. Đành mặc kệ hai nam nhân kia ngồi nói chuyện, nàng đi tìm một cái bát nhỏ, tự rót đầy một bát rượu đưa lên miệng nhâm nhi. Lục Thủy cũng bị hương rượu quyến rũ, mắt cứ nhìn chằm chằm bát rượu trong tay nàng, nàng đành phải lấy thêm cái bát nữa, rót cho nàng ta.
Diễn Kỳ không kìm được hiếu kì đưa ánh mắt nhìn về phía hai người Thiên Âm, Lục Thủy. Thấy cảnh tượng như thế, y lại nhíu mày, đưa mắt nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Bạch Vũ trước mặt. Dù y vẫn thắc mắc không biết vì sao nàng tìm ra được nơi đây nhưng y còn có việc quan trọng phải làm.
“ Việc này chỉ có thể nhờ cậy vào huynh.”
Bạch Vũ đặt chén trà trên tay xuống bàn, một lúc sau mới mở miệng lạnh lùng nói: “ Không đi!”
“ Bạch Vũ!” Diễn Kì hơi cuống, trầm giọng nói: “ Huynh có thể khoanh tay đứng nhìn sao?”
Y không thể nói, ở Thiên giới bày ra kết giới được, chỉ duy nhất một mình hắn có khả năng.
“ Chỉ có kết giới của Thanh Khâu huynh mới có đủ thuật pháp để chống đỡ thiên kiếp.”
“ Không đi!”
“ Ngươi……”
Dù Diễn Kỳ có ra sức khuyên bảo, y vẫn nhất quyết nói ‘ Không đi’, vẻ mặt hờ hững nhìn không rõ biểu tình nào. Lơ đãng quay đầu lại nhìn về phía chủ tớ hai người đang say sưa uống rượu, y khẽ nhăn trán, lạnh giọng: “ Trong hũ có quả mơ, đừng tham ăn hết nhé.”
Thiên Âm nghe xong vội đặt bát rượu xuống bàn, nâng vò rượu lên lắc lắc xô xô, một lúc mới cong môi cười. Thấy quả mơ rơi ra gần miệng vò, nàng nhanh tay nhặt lấy bỏ vào miệng, lại tiếp tục vùi đầu vào uống rượu.
Diễn Kỳ lại tiếp tục nói, thanh âm có hơi trầm xuống.
“ Lần này thiên kị không giống trước kia, ta không sợ nhưng Linh Nhạc tu vi còn ít, e là không thể chống đỡ được.”
Linh Nhạc? Nghe tới cái tên quen thuộc, Thiên Âm bất giác lắng nghe, thì ra y cũng phải tham gia vào thiên kị lần này, mấy hôm trước Diễn Kì tới tìm y đúng là đã đề cập qua.
“ Đây không phải là chuyện nhỏ, cho nên ta hi vọng huynh có thể dạy nó vài phương pháp kết giới, lần này chủ yếu là vì nó lịch kiếp. Ta tin nếu như huynh dạy thuật phòng ngự nhất định nó sẽ vượt qua được.”
Y quả thực đã nói hết lời rồi, Bạch Vũ vẫn xoay xoay chén trà:“ Không đi!”.
Diễn Kỳ nhíu chặt mày, bàn tay nắm chặt thành quyền bên người, sắc mặt lạnh lẽo như thể tạc ra từ băng đá.
Thiên Âm không khỏi thở dài một hơi, Bạch Vũ vốn có khả năng làm người ta nổi điên mà, trừ nàng và phụ quân ra y không thích nhiều lời với người ngoài. Cho nên cho dù Diễn Kỳ là khách, y cũng không thèm lấy rượu ra tiếp đón, mà lại để cho mình nàng ngồi một góc uống.
Có khi suốt buổi nói chuyện trong phòng hai người, y chỉ nói mỗi hai từ ‘ Không đi!’ thôi quá.
“ Bạch Vũ ca!”
Nàng gọi, thấy tầm mắt của hai người nhìn tới, nàng cười nhẹ đặt bát rượu xuống bàn khẽ nói: “ Đi đi.”
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Vũ phút chốc lạnh đi, nàng vẫn là không buông tay được sao?
Thiên Âm cười khẽ, nàng biết Bạch Vũ đang suy nghĩ điều gì, nên thản nhiên giải thích: “ Linh Nhạc…..là sư đệ của muội.” Nếu thiên kiếp làm y bị thương, chắc hẳn mình cũng sẽ đau lòng. Từ sau khi nàng trở lại, cũng chỉ có Linh Nhạc là người duy nhất quan tâm tới nàng mà thôi.
Cho nên là bởi vì Linh Nhạc, không phải vì Diễn Kì, ánh mắt của nàng như thể nói ra điều đó.
Sắc mặt Diễn Kì nhất thời có chút khó coi.
Bạch Vũ dịu đi không ít, nhưng vẫn khó chịu nhăn mặt nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu mới lạnh lùng nói: “ Ta không muốn tới thiên cung.”
“ Vậy tới Thanh Vân cùng muội.” Nàng biết y giống với Thanh Sơn, Lục Thủy, không thích nơi đó.
Bạch Vũ không nói gì nữa, tiếp tục nhâm nhi chén trà. Thiên Âm biết huynh đã đồng ý rồi.
“ Được rồi, thái tử điện hạ, phiền ngài nói với Nhị điện hạ để ngài ấy đến Thanh Vân một chuyến.”
Diễn Kỳ thấy nàng cúi người hành lễ, trong lòng có một loại cảm giác gì đó không rõ dâng lên, nàng gọi người kia là Bạch Vũ ca, giọng nói tràn đầy thân thiết. Vậy chẳng phải tốt sao, nàng trở về làm muội muội ngoan hiền của Bạch Vũ, y sẽ không phải đau đầu nữa. Đối với y cũng không còn bất chấp quy củ, cũng không còn bám y dai dẳng khiến y sợ mỗi khi gặp mặt nữa rồi. Thật sự rất tốt, nàng đã hoàn toàn ngăn cách y khỏi thế giới của mình.
Chưa bao giờ y tới Tu Di sơn mà Bạch Vũ chịu đáp ứng yêu cầu của y, kể ra y phải vui mừng mới đúng chứ, nhưng không hiểu tại sao một chút vui mừng y cũng không có. Nhìn thấy nữ tử vẫn đứng đó yếu ớt cười với y, trong lòng lại có cảm giác mất mát, như đã đánh mất đi một thứ gì quý giá.
Diễn Kỳ không hiểu cảm xúc trong lòng mình hiện tại là thế nào, nàng rõ ràng đã không còn quan tâm tới y nữa, không bám lấy y, vậy y phải vui mừng mới đúng chứ, không phải đó là điều y ao ước sao. Y và Bạch Vũ quyết định ngày cụ thể, sau đó không chần chừ, cũng không quan tâm bên ngoài trời đã tối đen đáp mây vội vàng rời đi, như thể chỉ cần chậm một giây nữa thôi y sẽ không thể đi được nữa.
“ Tại sao lại muốn ta đi?” Thấy Diễn Kỳ đã đi xa, Bạch Vũ mới mở miệng hỏi: “ Nếu chỉ là dạy bảo mấy thuật kết giới thì muội cũng có thể làm được mà.”
Thiên Âm cười khẽ, hai tay cầm bát rượu xoa xoa nói: “ Bạch Vũ ca, huynh quên là hiện tại muội chỉ là một phàm nhân thôi à.”
Bạch Vũ trầm mặt, bàn tay bên người nhất thời nắm chặt, thật lâu sau mới đi tới lấy đi bát rượu trong tay nàng nói: “ Đừng uống quá nhiều, không tốt cho sức khỏe đâu!”.
Thiên Âm không hề tức giận, ôm vò rượu đặt vào lòng y, thuận tay lấy luôn cái bát rượu trên tay y đi rửa sạch, động tác tự nhiên không chút do dự lóng ngóng, giống như chuyện này đã từng thường xuyên xảy ra vậy. Ngón tay y vẽ vẽ trên mặt nước, ngón tay thon dài, trên cổ tay hắn có một vết sẹo lớn vòng quanh dữ tợn. Đó là vết sẹo đánh dấu nhân duyên, trên cổ tay của nàng cũng có một cái như vậy, ‘ thiên mệnh nhân duyên’, không thể chia cắt.
Nàng của trước kia, không quan tâm y bị thiên mệnh phản phệ đau đớn tới nhường nào, không chút lưu luyến chặt đứt dây tơ hồng, phá hủy mối nhân duyên đó.
Đột nhiên cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng, nàng cắn chặt môi dưới, nước mắt không kìm được mà chảy dài, nàng cố tình cúi đầu không để y nhìn thấy. Rồi đi tới cầm lấy bàn tay còn đang ngâm trong nước của y nghẹn ngào: “ Ca, chúng ta trở về thôi?”.
Im lặng một lúc lâu, thật lâu sau nàng mới cảm giác được bàn tay to lớn ấm áp đó đặt trên đỉnh đầu mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bất kì ai trong tam giới cũng đều có một số kiếp định sẵn, người phàm sống lâu nhất cũng không quá trăm tuổi, còn tiên gia thì có đủ loại thiên kiếp, nếu như tu vi không đủ mạnh để chống chọi thì sẽ bị tan thành mây khói. Cái gọi là thiên kị đó, năm trăm năm xảy ra một lần, chín trọng thiên lôi từ chân trời liên tiếp giáng xuống thiên kị thai, đủ chín chín tám mươi mốt đạo, không thiếu một cái, uy lực vô cùng. Nếu như có thể vượt qua được thiên kị thì sẽ thăng thiên, gia nhập vào thần tộc.
Đáng tiếc từ thời xa xưa, chúng thần lĩnh chịu thiên kị đều rơi xuống rồi bị thiêu cháy. Lâu rồi cũng không có người thành công phi thăng lên cửu trọng thiên. Tam giới cũng không có được một vị thần tiên chân chính nào.
Linh Nhạc tới rất sớm, nàng và Bạch Vũ cũng chỉ vừa mới về tới Thanh Vân một lát, liếc nhìn thấy phía xa xa bóng dáng y trên đỉnh núi. Bên cạnh y còn có hai người nữa, một tất nhiên là Diễn Kỳ, người còn lại nàng còn chưa kịp nhìn rõ, đã nghe thấy tiếng gọi tha thiết:
“ Âm Âm……..Âm Âm……….”
Là tiếng của Viêm Hoàng, đã lâu rồi nàng không gặp nó.
“ Sao muội lại về đây?”
Viêm Hoàng không phải đã đi theo Phượng Minh về Kì Sơn sao? Sao lại quay trở lại Thanh Vân?
“ Nó ở Kì Sơn làm ầm ỹ không ngừng, cũng không chịu tĩnh tâm tu hành”. Diễn Kỳ mở miệng giải thích, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Thiên Âm hơi sửng sốt, không thể tưởng tượng được y lại có thể mở miệng giải thích cho nàng.
Đến lượt Viêm Hoàng ở trong lòng nàng cọ cọ cái đầu rồi chỉ vào Diễn Kì như muốn kể công nói: “ Đại ca ca nói nếu Viêm Hoàng đi theo Phượng tỷ tỷ chuyên tâm tu hành, thì sẽ thường xuyên mang muội trở về gặp Âm Âm. Viêm Hoàng đã cố gắng tu hành rồi mà.”
Thiên Âm vuốt ve cái đầu nho nhỏ trong lòng, đã hơn hai tháng không gặp, nàng thực sự rất nhớ nha đầu này. Xem ra Viêm Hoàng ở Kì Sơn cũng không tồi, Phượng Minh chắc hẳn cũng rất quan tâm chăm sóc.
“ Đại sư tỷ đã đỡ nhiều chưa?” Linh Nhạc đi tới, cẩn thận nhìn nàng một lúc : “иgự¢ còn đau không, mắt thế nào rồi? Vết thương ở lưng có thay thuốc đúng giờ không đấy?” Y nhìn xong lại kéo tay nàng bắt mạch, không hề nghĩ rằng tự dưng lôi kéo một nữ tử như thế có chút gì không ổn. Xem xem một hồi y còn định xem tới vết thương sau lưng của nàng. Mãi cho tới khi Diễn Kỳ ho khụ một tiếng, sắc mặt cũng đen thui.
“ Tất cả đều tốt rồi!” Thiên Âm cười khẽ, rút tay về, lúc này y mới nhận ra mình hơi thất lễ.
Khuôn mặt tuấn tú bỗng đỏ lên: “ Như vậy……là tốt rồi………tốt rồi!”
Diễn Kỳ trầm mặt, lạnh giọng: “ Còn ngơ ngác đứng đó nữa, đệ quên tới đây để làm gì rồi à?”
“ Đại sư tỷ……” Linh Nhạc nói được nửa câu lại im lặng, dường như có rất nhiều điều muốn nói với nàng nhưng lại ngại có Diễn Kỳ ở đây nên thôi, chỉ có thể đứng dậm dậm chân tại chỗ.
“ Bạch Vũ ca ca ở trong đại điện rồi” Thiên Âm chỉ về phía trước: “ Hai người mau vào đi thôi.”
“ Còn không mau đi.” Sắc mặt Diễn Kỳ càng thêm nghiêm túc.
Linh Nhạc bĩu môi, không cam lòng xoay người bước đi, bước được một bước lại vòng qua thuận tay kéo Viêm Hoàng trong lòng Thiên Âm ra, Viêm Hoàng không chịu ôm lấy nàng giằng co.
“ Đừng lôi kéo nữa, sư tỷ thân thể không tốt, không chịu được sức nặng của tiểu quỷ nhà muội đâu!”
“ Không chịu, muội muốn Âm Âm……Âm Âm……. Nhạc ca ca xấu xa! Xấu xa!”
Thiên Âm buồn cười, nhìn hai kẻ dở hơi một lớn một nhỏ cãi cọ, khẽ lắc đầu. Đang định bước đi thì thấy người bên cạnh đưa một vật tới trước mặt nàng.
“ Cầm!” Diễn Kì đưa một cái túi thêu nhỏ.
“ Cái này……” Thiên Âm sửng sốt.
Thấy nàng không nhận, Diễn Kì nóng nảy nói : “ Cầm lấy!”
Thiên Âm đành phải cầm lấy, mở ra bên trong là một miếng ngọc bội được kết lại cùng những sợi chỉ đỏ rũ xuống mềm mại, không phải tiên vật gì. Nhưng…đây chẳng phải là ngọc bội Diễn Kỳ hay đeo trên thắt lưng sao?
“ Trước kia không phải cô rất muốn có nó sao?” Diễn Kỳ bâng quơ nói, ánh mắt như bất giác nhìn đi nơi khác.
Thiên Âm nhìn đồ vật trên tay vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, trong lòng rối như tơ vò. Năm đó nàng một lòng theo đuổi y, nhưng y lại xa lánh nàng như thú dữ. Cho nên nàng thường hay tìm đủ mọi cách để được ở cạnh y, đã thế lại ba bốn lần đòi lấy ngọc bội tùy thân của y, nàng cứ nghĩ rằng có được thứ đồ tùy thân quen thuộc đó thì sẽ rút ngắn được khoảng cách giữa nàng và y.
Nhưng Diễn Kỳ vốn cực kì chán ghét nàng, cho tới bây giờ cũng chưa một lần đồng ý bất cứ yêu cầu nào của nàng, cũng chưa từng đưa cho nàng bất cứ một thứ đồ vật nào. Nàng đã hiểu rõ, cho nên tới bây giờ nàng cũng đã không còn nuôi hi vọng.
Lúc này cầm trong tay miếng ngọc bội từng ao ước, nếu là khi xưa nàng chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên, nhưng hiện tại thì ngược lại, cảm xúc lúc này chỉ có chua xót mà thôi.
“ Không cần!” Nàng đặt chiếc túi nhỏ lại vào tay Diễn Kỳ, nói: “ Ta bây giờ……. không còn muốn nó nữa.”
Diễn Kì trầm mặt, tức giận bừng bừng. Nàng không phải thích nhất thứ này sao? Không phải biết bao nhiêu lần nàng lôi kéo y đòi lấy nó mà? Sao bây giờ nàng lại không thích nữa? “ Cô lại dùng chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ à? Bây giờ nếu không lấy, sau này đừng mơ ta sẽ….cho cô!”
Thiên Âm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt y, tận sâu trong đáy mắt, nàng muốn nhìn cho rõ, trong mắt y, nàng là cái dạng gì? Nhưng thu được lại là một trận lửa giận đang chực chờ bùng nổ. Nàng giật mình bình thường trở lại, vì sao nàng lại phải quan tâm tới hình tượng của mình trong mắt y chứ.
“ Cứ cho là như vậy đi!” Nàng đem túi nhỏ một lần nữa đặt vào trong lòng bàn tay y nói: “ Đa tạ ý tốt của thái tử, đồ vật quý giá này Thiên Âm không dám nhận.”
“ Cô…….” Diễn Kì tức giận tới đỉnh điểm, nắm chặt túi nhỏ trong tay, cố gắng kìm chế bản thân không được quá xúc động mà xông tới Ϧóþ ૮ɦếƭ nữ tử với vẻ mặt lạnh nhạt phía trước. “ Xem ra là ta suy nghĩ quá nhiều rồi! Thật không biết tốt xấu!” Y hừ lạnh một tiếng, vung tay một cái, cả chiếc túi nhỏ và miếng ngọc bội hóa thành tro.
Phất tay áo, y xoay người từng bước đi vào trong điện, mỗi một bước chân của y như thể muốn tống hết tức giận ra ngoài, rất nặng nề. Y điên rồi, thật sự là điên rồi mới có thể nhớ lại chuyện nàng từng rất thích miếng ngọc bội đó, nên nhanh chóng chạy tới tặng nàng.
Thì ra nàng đã không còn muốn…. Y từng nghĩ chỉ cần nàng không đi tìm Phượng Minh gây sự, y cũng sẽ đối xử tốt với nàng một chút. Nhưng xem ra sẽ không cần nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc