Lương Tiên Khó Cầu - Chương 07

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Sư phụ đi rồi, rừng lê dưới chân núi Thanh Vân một đêm ồn ào giận dữ, giống như đưa tiễn người đi, hoa lê bay lả tả ngập tràn đỉnh núi như một trận mưa tuyết trắng xóa. Từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế nhưng lần này trận mưa hoa đó lại kéo dài đến một tháng, giống như muốn gột rửa cả Thanh Vân bằng chính nó vậy.
Thiên Âm ngày đêm đứng trong Phù Vân điện, lặng nhìn khoảng không trước đại điện, cứ thế mấy ngày liền. Mãi cho tới khi sức lực cạn kiệt rồi ngất xỉu, Lục Thủy mới vội vàng mang nàng trở lại phòng.
Ti Dược phải cố gắng hết sức cứu chữa mới khiến cho nàng tỉnh lại.
“ Sơn chủ, tuy rằng ngài kế thừa thần ấn sơn chủ Thanh Vân nhưng chung quy ngài vẫn chỉ là bán thần tiên mà thôi, so với phàm nhân chỉ hơn có chút ít, những hành động không quan tâm đến cơ thể như thế, từ nay không được tái phạm nữa.” Ti Dược thu lại cánh tay bắt mạch cho nàng, nghiêm mặt nói.
Thiên Âm không đáp lời, chỉ cười đầy cảm kích, trong lòng lại dâng lên niềm đau đớn, nàng chỉ muốn đưa tiễn sư phụ mà thôi.
Ti Dược lo lắng nhìn nàng một hồi, thấy bộ dáng tiều tụy của nàng, lại nhịn không được dặn dò: “ Cũng may ngài vận khí tốt, lại có thêm linh khí bảo hộ của Duyến Đức thiên quân trong người mới có thể giữ được cái mạng nhỏ này. Nếu như ngài cứ tiếp tục *** bản thân mình như thế dần dần rồi cũng sẽ……….”
“ Đa tạ tinh quân nhắc nhở, Thiên Âm sẽ ghi nhớ”. Thiên Âm vội vàng ngắt lời Ti Dược.
Ti Dược như chợt nhớ ra điều gì vội vàng ngừng nói. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lục Thủy bên cạnh, vung tay áo đứng dậy như kiểu ‘tiếc rèn sắt không thành thép’ nói: “ Nhớ kỹ? Ngài phải nhớ kỹ đấy, nhất định không để xảy ra sự việc như ngày hôm nay nữa. Thôi thôi, dù sao thân thể này cũng là của ngài ta cũng không nói nhiều nữa. Chào ngài, tự mình giữ gìn đấy.”
Nói xong nổi giận đùng đùng đi ra cửa, vừa bước qua cánh cửa lại như nhớ tới chuyện gì bèn lui về. Chỉ vào cây quạt trong tay Thiên Âm nói: “ Nhớ giữ gìn cho tốt cái thần khí trong tay ngài đó, tốt nhât là đừng có đánh mất, lúc nào cũng phải giữ nó bên mình. Bây giờ nó giúp ngài lấy lại ánh mắt nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn, nếu như rời bỏ……..”
Thiên Âm nắm thật chặt đồ vật trong lòng bàn tay, đương nhiên hiểu được ngụ ý của Ti Dược: “Ta hiểu rồi.”
Nói xong Ti Dược nổi giận đùng đùng đi ra cửa, vừa bước qua cánh cửa lại như nhớ tới chuyện gì bèn lui về. Chỉ vào cây quạt trong tay Thiên Âm nói: “ Nhớ giữ gìn cho tốt cái thần khí trong tay ngài đó, tốt nhât là đừng đánh mất, lúc nào cũng phải giữ nó bên mình. Bây giờ nó giúp ngài lấy lại ánh mắt nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn, nếu như rời bỏ……..”
Thiên Âm nắm thật chặt đồ vật trong lòng bàn tay, đương nhiên hiểu được ngụ ý của Ti Dược: “Ta hiểu rồi.”
Thấy nàng gật đầu, Ti Dược cũng không lân la nữa, thở dài một tiếng rồi quay người rời đi. Nhớ lại vẻ mặt lãnh đạm của Thiên Âm vừa rồi, Ti Dược không khỏi hoài nghi, người này thật sự là vị công chúa ngày trước sao?.
Thiên Âm nhìn xung quanh một lúc mới phát hiện giờ đã là chính ngọ. Hỏi Lục Thủy mới biết mình vậy mà đã ngủ suốt nửa tháng.
‘Thiên mệnh chi nghi’ cũng đã hoàn thành, tuy nàng danh chính ngôn thuận trở thành sơn chủ của Thanh Vân nhưng bản thân lại là phàm nhân cho nên việc này lại trở thành không minh bạch.
Ngay cả việc các tiên gia tới chúc mừng cũng không có.
“ Nhị hoàng tử nửa tháng trước có tới đây, Ti Dược tinh quân là do ngài ấy mời tới.” Lục Thủy nói.
Thiên Âm lặng người, nhớ tới nam tử có nụ cười sáng như ánh mặt trời đó, đáy lòng không khỏi lo lắng cho người đệ tử mà sư phụ thu nhận này. Bây giờ cũng chỉ có y là không để ý tới tai tiếng của nàng mà thôi.
“ Nhị hoàng tử, có thường xuyên đến Thanh Vân không?”
“ Tất nhiên là có rồi, Nhị hoàng tử từ nhỏ đã lớn lên ở Thanh Vân mà.” Thấy nàng quan tâm, Lục Thủy liền nói: “ Thật ra năm trăm năm qua đều do Nhị hoàng tử chăm sóc Thanh Vân này. Thanh Vân vốn là vùng đất phúc núi linh, những yêu ma có ý muốn Thanh Vân không phải là ít, tuy rằng không đến mức to gan lên núi gây sự nhưng cũng gây ra không ít tai vạ. Chủ thượng lại luôn bế quan, không màng thế sự. Nếu không phải có Nhị hoàng tử quan tâm, chỉ sợ đã bị người áp bức từ sớm rồi, đâu giống như đám người trong thiên cung kia………”
Thiên Âm nghe xong có hơi ngơ ngác, Lục Thủy chán ghét Diễn Kỳ cho nên cũng căm ghét cả những người trong thiên cung, câu chữ mang đầy châm chọc. Không ngờ nhắc tới Nhị hoàng tử lại khác hoàn toàn, giọng điệu đó như thể Nhị hoàng tử đã hoàn toàn là người của Thanh Vân rồi vậy.
“ Em nói sư phụ bế quan?” Nàng nhớ lại lời lúc nãy Lục Thủy nói, cảm thấy kì lạ. Tu vi của sư phụ đã đạt tới cực điểm, thêm một lần lịch kiếp thăng thiên nữa cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nàng ở thiên cung mấy trăm năm qua, sư phụ ngoại trừ việc dạy dỗ nàng cũng chỉ bận thêm việc…thu dọn tai họa do nàng ra ngoài gây ra, chưa bao giờ nghe nói ngài còn bế quan cả.
“ Đúng thế!” Lục Thủy gật đầu, nhớ tới chuyện cũ lại tiếp tục thở dài: “ Cũng không biết vì sao, từ lúc tôn chủ ngài đi rồi, chủ thượng liền bế quan, suốt năm trăm qua không hề bước ra khỏi Phù Vân điện nửa bước. Cho tới khi gọi tôn thượng trở về, ngài ấy lại đột nhiên………”
Năm trăm năm trước…….. Như vậy năm trăm năm trước……..
Thiên Âm trong lòng đột nhiên sinh ra hoảng hốt, mơ hồ dường như đoán ra điều gì đó.
“ Cô khẳng định, sư phụ chưa bao giờ bước ra khỏi Phù Vân điện sao?”
“ Tất nhiên là khẳng định.” Lục Thủy gật gật đầu, lại tiếp tục nói: “ Nhưng mà, chủ thượng…….trước khi rời đi, đã từng gọi Nhị hoàng tử vào.”
“ Linh Nhạc?”
“ Sư tỷ đang gọi ta sao?” Vừa dứt lời, một nam tử áo lam đã xuất hiện trong phòng, lững thững đi tới, trên mặt là nụ cười nhạt, cây quạt xoay chuyển trong tay, mang theo đôi phần nho nhã. “Cơ thể đã tốt hơn chút nào chưa?”
Thiên Âm vẫn đang quay vòng trong những suy đoán mơ hồ, nóng lòng muốn chứng thực. Không để ý tới lễ nghi, kéo chặt ống tay áo Linh Nhạc hỏi: “ Nói cho ta biết, sư phụ có phải chưa từng đi ra khỏi Phù Vân điện?”
Sắc mặt Linh Nhạc trầm xuống, nắm chặt cây quạt trong tay nói: “ Thì ra sư tỷ người đã biết, thật ra sư phụ……..vẫn chưa chính thức thu ta làm đồ đệ.” Từ nhỏ y lớn lên ở Thanh Vân, một lòng muốn bái nhập sư môn, sau đó có dịp được gặp Duyến Đức thiên quân nhưng ngài ấy lại không đồng ý thu nhận.
“ Ngươi gặp được sư phụ lúc nào, lúc đó xảy ra chuyện gì? Có biết vì sao sư phụ lại bế quan không?” Thiên Âm tất nhiên không quan tâm tới vấn đề kia.
Linh Nhạc sửng sốt, không hiểu vì sao nàng hỏi chuyện này, y khẽ trả lời: “ Sư phụ triệu kiến ta khoảng ba tháng trước, một tháng trước khi sư tỷ trở về, còn chuyện vì sao ngài ấy bế quan……..sư phụ chỉ nói là tật cũ tái phát, ngủ say ngoài ý muốn mà thôi.”
Tật cũ…..Ngủ say……..
Trong lòng những mảnh suy nghĩ vụn vỡ hợp lại với nhau, tạo thành đáp án. Tâm trạng nặng nề làm cho thân thể yếu ớt của nàng bất giác run rẩy.
Năm đó nàng xông vào yêu giới gây đại họa, bị nhốt trong hàn băng địa ngục. Sư phụ không hỏi nguyên do một mình đánh bại yêu giới cứu nàng ra.
Khi đó nàng chỉ nghĩ, dùng huyền băng ngàn năm cứu Diễn Kỳ ca ca của nàng, mà không hề để ý tới, sư phụ của nàng cả người đẫm máu.
Khi đó nàng thật sự không biết cái gì gọi là buông tay, chỉ hi vọng sự nhiệt tình của mình được Diễn Kỳ đáp lại, cho dù là quay đầu lại nhìn nàng một cái, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ rồi. Thế nhưng tất cả chỉ là nàng đơn phương say đắm người đó mà thôi.
Nàng nhớ mang máng sau khi sư phụ biết được quyết định của nàng, bèn thở dài lắc đầu đi vào Phù Vân điện. Những cánh hoa lê ven đường, bị khí lực của người làm cho bay lả tả vương cả trên vai sư phụ.
Thì ra lúc đó sư phụ đã bị trọng thương, ngay cả linh khí hộ thể cũng không chống đỡ nổi. Rồi lúc nàng nhảy vào Tru Tiên Đài, sư phụ vẫn dốc toàn lực ngăn cản, thế nhưng nàng nào có nghe, không hề quay lại mà cứ thế thả người nhảy xuống Tru Tiên Đài, không cho bản thân mình một con đường sống.
Thậm chí cũng chưa kịp nhìn sư phụ còn đứng bên bờ Thiên Thai, vẻ mặt thất vọng đến mức nào.
Dốc hết nhiệt tình để đổi lại một nỗi tuyệt vọng khôn nguôi, cho nên mới có việc sư phụ bế quan năm trăm năm, cho nên nàng mới phải chịu năm trăm năm khổ kiếp.
Thì ra sư phụ tận năm trăm năm mới tìm nàng trở vể, không phải là không chịu làm mà là không thể làm.
Thì ra là do nàng, chính nàng…..đã chính tay hại sư phụ ra đi, tan biến.
Chân tướng tới quá nhanh, nàng như không thở nổi, hổn hển thở dốc, nhưng không thể che lấp được sự trống rỗng trong tâm hồn, lòng đau đớn như muốn mất đi hô hấp.
“ Sư tỷ, người làm sao vậy?” Thấy nàng có vẻ lạ, Linh Nhạc lo lắng hỏi.
Nàng ôm *** lắc đầu, áy náy lẫn cùng đau xót, nó giống như cỏ dại lan tràn khắp toàn tâm trí.
Ngay cả Xích cơ dường như cũng cảm nhận được sự bất an của nàng, ong ong không ngừng khẽ kêu. Nàng nắm chặt nó trong tay, như thể đó là lần cuối cùng nàng cầm nó, cho dù có bị linh khí của Xích cơ đâm vào lòng bàn tay đau nhức nàng cũng một lòng không buông.
Xung quang giống như không tồn tại, nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp được sư phụ.
Áo trắng đẹp như tranh, mặt mắt thiên nhan, từ cuối Thiên trì đi tới, giữa trán là nốt chu sa như máu tiên diễm, nụ cười khuynh đảo thiên địa.
Ngài nói: “ Tiểu cô nương, làm đồ đệ của ta, ta sẽ bảo vệ con cả đời.”
Ngày tháng đã qua lại ồ ạt hiện về, có lúc im lặng đáng sợ có lúc lại ồn ào chói tai. Trong đầu mờ mịt, như nhớ về thời gian năm trăm năm trước.
Nàng thấy cảnh tượng khi còn bé nàng cùng sư phụ tập thuật pháp, sư phụ cầm ống sáo nhanh nhẹn phiêu bồng, nàng thì vụng về múa cây quạt cạnh bên. Mỗi khi thấy nàng sai nhịp, sư phụ liền bắt nàng dừng lại sửa cho đúng, nàng làm mãi không được, không thèm học nữa. Ném cây quạt rồi ngồi xuống đất khóc đến kinh thiên động địa. Sư phụ liền chạy tới ôm nàng lên thở dài an ủi, thỉnh thoảng còn biến ra ít đồ chơi dỗ nàng. Tóc sư phụ đen như mực dài chấm đất, nàng luôn nhân lúc người dỗ dành khuyên nhủ mình, lặng lẽ kết những sợi tóc của ngài từng cái từng chùm lại với nhau.
Nàng lại như thấy được phụ quân ôm mình đứng trên đỉnh thiên cung, chỉ xuống hạ giới nói: “ Âm Nhi, một ngày nào đó trong toàn tam giới chọn con làm Thống soái, thân là công chúa con phải nhớ lấy muôn dân thiên hạ làm trọng, không được phép bướng bỉnh nữa nhé.”
Cảnh tượng cứ liên tục thay đổi, những ngày nàng ở nhân gian, cho dù van xin đến mức nào, những bi kịch đó cứ liên tiếp xảy ra. Ăn bữa nay lo bữa mai, trôi dạt khắp nơi, bệnh tật quấn thân, sinh ly tử biệt, cứ thế cứ thế tiếp diễn giống như vĩnh viễn không có điểm dừng, nàng chịu đưng đau đớn tới mức tê liệt cảm giác. Thậm chí có lần sinh ra một lúc nàng liền muốn ૮ɦếƭ, chỉ mong được giải thoát, nhưng kết quả là nàng chỉ xuống bờ vong xuyên đi dạo một lúc rồi lại tiếp tục đầu thai.
Vì thế nàng từng hy vọng có thế quên đi được từng kiếp từng kiếp đau đớn đó, để khi bắt đầu một kiếp khổ mới ít nhất nàng cũng còn có hi vọng mà sống tiếp. Thế nhưng cho dù ngày đêm cầu mong, cho dù có uống bao nhiêu bát canh của Mạnh bà, trí nhớ từng kiếp đau đớn đó vẫn ở mãi trong đầu nàng.
Bên tai vẫn còn vang vọng tiếng gọi hối thúc của Mạnh Bà bên cầu Nại Hà, khi nàng bưng bát canh do dự thở dài. Nàng không thể nhìn ra rốt cuộc đâu là thực đâu là giả, hay tất cả chỉ là một đời khổ cực của nàng mà thôi. ૮ɦếƭ một lần là hết, sau đó lại tiếp tục bắt đầu.
Cũng có lúc nàng thanh tỉnh một chút, nhìn thấy Lục Thủy ở bên giường lo lắng tới mức giàn dụa nước mắt, còn có cả vị sư đệ đột nhiên có được đang lớn tiếng gọi tên nàng.
Tỉnh táo một lúc, đáy lòng lại trào lên áy náy, nàng không biết làm thế nào mới có thể ngăn lại những đau đớn này, đành phải gắng gượng thân hình suy sụp của mình, quỳ gối tai Phù Vân điện, như thể làm thế mới có thể giảm bớt sự trống rỗng trong lòng.
“ Tôn chủ, ngài đứng lên đi, ngài đã quy ở đây mười ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như thế nàng sẽ không chịu đựng được đâu.” Lục Thủy đứng bên lo lắng khuyên nhủ.
“……..” Nàng lại hoàn toàn không phản ứng.
“ Chủ thượng nếu có ở đây ngài ấy cũng không mong nhìn thấy ngài như thế này đâu.” “………..”
“ Tôn chủ!”
Lục Thủy thở dài một tiếng, đã khuyên nhủ không biết bao nhiêu lần nhưng Thiên Âm hoàn toàn không nghe, giống như thần hồn đã rời đi, không gọi lại được.
“ Tôn chủ đã quỳ ở đó mười ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như thế thân thể chắc chắn không chống chịu được. Nhị hoàng tử, cầu xin ngài giúp ta khuyên nhủ tôn chủ đi!”.
Lục Thủy nhìn về phía Linh Nhạc cầu xin giúp đỡ.
Linh Nhạc nhìn bóng hình mảnh khảnh phía trước, yếu ớt như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng bay đi mất. Rõ ràng là không thể chống đỡ được nữa nhưng vẫn cố gắng gượng bản thân vững vàng. Y xua tay ý bảo Lục Thủy đi xuống, lặng lẽ tới đứng cạnh Thiên Âm.
Cảm giác như một làn gió mát thổi qua, tiếp theo lại không có tiếng động nào, một bóng người thẳng tắp quỳ xuống bên cạnh Thiên Âm. Thiên Âm khẽ giật mình, không kìm được quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Linh Nhạc đã ngay ngắn quỳ bên cạnh mình, giống như nàng hướng mặt về phía Phù Vân điện.
Mỗi ngày Thiên Âm đều quay qua nhìn y nhưng y vẫn cứ im lặng quỳ ở đó, dường như việc quỳ cùng nàng ở đây là hết sức bình thường.
Thiên Âm nắm chặt bàn tay, cuối cùng không thể nhịn thêm được nữa mới mở miệng hỏi: “ Vì sao??” Bện*** mới khỏi cộng thêm hơn mười ngày không mở miệng, giọng nói của nàng có chút khan khàn không rõ.
Linh Nhạc nghe thấy nàng nói thế bèn quay qua nhìn nàng tươi cười, chỉ về phía Phù Vân điện nói: “ Ta cũng là đồ đệ của sư phụ, sư tỷ quỳ, ta là sư đệ lại đứng ở bên cạnh, cái này chẳng phải là đại nghịch bất đạo sao?”
Mặt nàng trầm xuống, đáy lòng lại trận đau đớn như dao cắt: “ Ngươi không hiểu được đâu!”. Y làm sao biết được, nàng, chính nàng là người đã hại ૮ɦếƭ sư phụ, nàng làm như vậy không phải vì đưa tiễn mà là vì chuộc tội mà thôi.
“ Ta chỉ biết sư phụ vô cùng yêu thương sư tỷ!” Linh Nhạc từ từ nói: “ Sư tỷ có muốn biết khi sư phụ xuất quan đã nói gì với ta không?”.
Thiên Âm nghi hoặc quay đầu.
“ Sư phụ người nói, có thể thu được sư tỷ làm đồ đệ với ngài ấy là một điều vô cùng may mắn.”
“……….”
“ Người nói, cho dù bất kì ai có nói cái gì đi nữa thì Thiên Âm vẫn mãi là đồ đệ của Duyến Đức Thiên Quân, trước kia như thế, vĩnh viễn cũng là như thế.”
“…………”
“ Người nhờ ta chuyển lời tới sư tỷ rằng, người xin lỗi, vì đã không giữ lời hứa bảo vệ sư tỷ cả đời.”
“ Sư phụ nói với ta khi nào sư tỷ trở về phải thay sư phụ che chở sư tỷ. Người đi rồi, sư tỷ chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi.”
Nàng nghe xong, nước mắt cứ thế trào ra không ngớt, sư phụ đến phút cuối vẫn phải lo lắng vì nàng, vậy mà nàng chưa bao giờ vì người suy nghĩ lấy nửa phần.
Linh Nhạc đau lòng vươn tay giúp nàng lau đi nước mắt: “ Cho nên….sư tỷ à, sư phụ thương người như vậy, nếu tỷ cứ quỳ ở đây tới mức bện*** ngất đi , sư phụ thấy được sẽ rất đau lòng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc