Lương Ngôn Tả Ý - Chương 13

Tác giả: Mộc Phù Sinh

“Doãn Tiếu Mi, em quen chứ? Đó là sư muội của em trong đoàn ca kịch.”
Tả Ý khựng lại.
Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy hồi âm, Dương Vọng Kiệt gọi: “Tả Ý?”
“Tôi nghe đây.”
“Em quên rồi sao?” Anh hỏi, “Hay là Tiểu Mi nhớ nhầm?”
“Tôi...” Tả Ý có hơi ngượng.
“Em học đại học M?”
“Đúng vậy.”
“Từng tham gia đoàn ca kịch trường chứ?”
“Đại khái là... không.” Trong đầu cô xẹt qua một số cách nói, song cuối cùng vẫn lựa chọn phủ nhận.
“Đại khái là không?” Dương Vọng Kiệt choáng váng vì cách trả lời hơi kỳ lạ này, không thì không sao lại có chuyện ‘đại khái’.
Sau khi cúp máy, Doãn Tiếu Mi liền hỏi: “Thế nào?”
“Hình như cô ấy không quen em, cũng không có tham gia đoàn ca kịch của trường.”
“Không thể nào.” Doãn Tiếu Mi nhăn nhó mặt mày chạy nhanh lên lầu, lục tìm hết mấy quyển album ảnh. Cuối cùng chỉ vào một trang đưa cho Dương Vọng Kiệt.
Đây là bức ảnh chụp ở hậu trường của tất cả diễn viên trong đoàn sau khi hạ màn, Doãn Tiếu Mi đứng ở dãy trước, và cách cô không xa, ngay vị trí chính giữa, một cô gái tóc dài ngang vai, vóc người cao ráo, nụ cười rạng rỡ, rõ ràng chính là Tả Ý.
[3]
Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt hồ nghi.
“Tại sao?” Doãn Tiếu Mi hỏi.
“Tại sao gì?”
“Tại sao cô ấy lại nói không.”
“Có thể do trí nhớ không tốt.”
“Trí nhớ không tốt? Chẳng lẽ một người lại không nhớ rõ mình khi còn ở trường, mình đã tham gia đội bóng rổ hay là đội bóng bàn? Chẳng lẽ một người từng học ca kịch lại tưởng mình học đàn piano?”
Lời của Doãn Tiếu Mi hơi thiếu logic, nhưng cũng không phải không có lý.
“Nhưng mà, chẳng phải em nói em chưa học hết bốn năm thì đã đi du học sao? Có lẽ sau đó cô Thẩm....”
“Vậy để em hỏi bạn.” Doãn Tiếu Mi liền tiếp câu.
“Thôi bỏ đi, Tiếu Mi, có khi người ta có chuyện buồn gì đó không muốn nhắc lại, và cũng không thích em gặng hỏi điều tra như vậy.”
Doãn Tiếu Mi hờn dỗi nói: “Nhưng mà em cứ tò mò thế đấy, em thích tìm hiểu chuyện riêng của người ta vậy đấy. Thế nào?”
Ngừng một lúc, cô lại nói: “Với lại vì sao cô ấy không muốn người khác nhắc lại, vì sao lại cố ý nói không quen biết em, lẽ nào anh không muốn tìm hiểu?”
Tính hiếu kỳ của cô rất nặng, chuyện đã nói mà không thể làm rõ là quyết không bỏ cuộc. Không nói nhiều thêm, cô gọi ngay cho người bạn đang sống ở tỉnh khác.
“À, Thẩm Tả Ý phải không, khoa Luật mà, hơn chúng ta một khóa, mình nhớ chứ.” Người bạn học kia nói, “Tính tình khá tốt, tham gia trong đoàn ca kịch cũng lâu lắm.”
Nghe đến đây, Doãn Tiếu Mi liền hất hất mặt nhướn mày với Dương Vọng Kiệt, hiển nhiên là muốn nói thấy chưa em có gạt anh đâu.
“Vở kịch mà chúng ta cùng tham gia là...” Doãn Tiếu Mi nhớ lại.
“ ‘Mụ phù thủy Salem’. Trời chủ đề khá là khó nhỉ, không ngờ cuối cùng lại thành công.” Đối phương tiếp lời.
“Đúng đúng. Mình đóng vai con gái của Cha sứ.”
“Ừm ừm, chưa diễn tập xong thì bạn đã bay qua Mĩ rồi.”
“Hi hi.” Tiếu Mi cười cười ngượng ngùng.
“Làm tụi mình phải chạy khắp nơi kiếm người lấp chỗ nữa chứ.” Cô bạn oán trách.
“Xin lỗi mà, lần sau bạn đến thành A mình mời bạn ăn, dắt bạn đi chơi. Nói ra, cũng lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ.”
Cái tật của Doãn Tiếu Mi chính là, nói một hồi lại đổi đề tài, và đối phương cũng bị dẫn dắt đổi hướng theo.
“Ừm, mọi người đều rất nhớ bạn, bạn và anh chàng ở lớp kế bên...”
“Suỵt!” Doãn Tiếu Mi hốt hoảng ngăn lại, sau đó lén nhìn Dương Vọng Kiệt. Bấy giờ mới nhớ chuyện quan trọng.
“Thẩm Tả Ý ấy, vẫn luôn ở đoàn ca kịch phải không?”
“Không, hai năm cuối cùng cô ấy đã đi du học nước ngoài.”
“Thật sao?” Doãn Tiếu Mi hỏi.
“Cậu đi xong thì cô ấy cũng đi.”
“Đi đâu thế?” Tiếu Mi lại hỏi.
“Hình như là Đức, những chuyện khác mình không rõ nữa.”
Dường như có một tiếng “tách” phát ra, manh mối chợt đi đến ngõ cụt.
Doãn Tiếu Mi gác máy, có hơi thất vọng, cô những tưởng có thể moi móc được tin nội bộ kinh thiên động địa nào đó.
“Hay là chúng ta hỏi người khác?” Cô xin ý kiến của Dương Vọng Kiệt.
“Chuyện của người ta hỏi nhiều quá làm gì.” Ngay cả anh cũng cảm thấy Doãn Tiếu Mi có hơi nhiều chuyện rồi.
“Ai bảo anh…” Thấy anh như có ý trách mình, Doãn Tiếu Mi ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn chu môi trách móc, “Ai bảo anh... trước đây từng thích cô ấy.”
Nghe được câu nói này, Dương Vọng Kiệt mỉm cười. Anh không ngờ hóa ra cô mang tâm tư như vậy. Thế là, anh không kìm được lòng mà xoa xoa đầu cô, ngay cả cô bé này cũng phát hiện ra trước đây anh từng thích Thẩm Tả Ý.
“Em cũng biết nói là trước đây rồi, còn nhắc lại chỉ nữa?” Anh nói.
Tiếu Mi vui vẻ gật gù.
Có điều, cô đã không thể phát hiện sau khi rời khỏi nhà mình, suy nghĩ của Dương Vọng Kiệt đã bay đến chốn khác. “Vì sao cô ấy lại cố ý nói không quen biết em, lẽ nào anh không muốn tìm hiểu?” chính câu hỏi mà lúc nãy Doãn Tiếu Mi đặt ra, giờ đây đang không ngừng lảng vảng trong đầu anh, lúc ấy anh không trả lời cô, nhưng thực chất thì, anh cũng rất muốn biết đáp án.
***
Lúc này, Tả Ý đã thức dậy và nấu nướng để an ủi cái bao tử đang đánh trống của mình. Cô đói suốt cả ngày rồi, tô mì được giải quyết chỉ trong tích tắc. Tiếp theo, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn thấy gương mặt mình trong gương cô ngẩn ra một lúc, một chỗ trên trán hơi đỏ và sưng.
Người kia ra tay mạnh thật, chẳng nể tình gì cả, cô lầm bầm. Cô lại hoạt động phần cổ, phát hiện cái ót do bị anh ấn giữ vào tường cũng đau. E là giờ đây, cô có hai khối u, một trước một sau rồi.
Hồi tưởng lại nét mặt của Lệ Trạch Lương khi cầm đồ ném cô, vẻ mặt ấy hệt như cô con dâu bị ức hiếp vậy. Nhỡ suy nghĩ này bị anh biết được, không biết lại sẽ tức đến lấy cái gì tấn công cô đây, dù rằng cùng lắm chỉ có trán hay chỗ nào đó bị đau một tí mà thôi.
Điện thoại lại reo lên, Tả Ý quay về phòng khách bắt máy, hóa ra là Tiểu Lâm.
“Tả Ý, sao cô không đi làm?”
Nghĩ ngợi một lúc, cô đành nói: “Hôm qua tôi tăng ca suốt đêm nên sáng nay ngủ quên.”
“Không phải là cô đã đi uống R*ợ*u chứ?” Tiểu Lâm hỏi.
“Không, tôi mà uống R*ợ*u là sẽ nổi cơn điên đấy.” Tả Ý cười.
“Cũng may, lần trước cô không lên cơn, nếu không Lệ tiên sinh...” Tiểu Lâm vừa nói được một nửa thì chợt giật bắn người vì phát hiện mình đã lỡ lời, lập tức nín thinh.
“Tôi uống R*ợ*u thì liên quan gì anh ta?” Tả Ý hỏi trong nghi ngờ.
“Không có gì.” Tiểu Lâm biện bạch.
“Không thể nào, nhất định là có chuyện.” Tả Ý lại hỏi.
Thật ra, lâu nay Tiểu Lâm rất muốn cho Tả Ý biết, nhưng lại e ngại tính tình của Lệ Trạch Lương nên dằn lòng không nói. Nhưng cô vừa trở về từ bệnh viện, nhìn thấy Lệ Trạch Lương đang ngồi trên giường làm việc với cái chân không có chi giả, cuối cùng cũng có chút không cầm được lòng, thế là Tiểu Lâm kể lại đầu đuôi ngọn nguồn cho Tả Ý nghe việc Lệ Trạch Lương đã bế cô lên lầu như thế nào.
Tả Ý vừa nghe vừa siết chặt mười Ng'n t.
Chỉ có Tiểu Lâm và Quý Anh Tùng biết về thỏa thuận giữa Tả Ý và Lệ Trạch Lương, Tiểu Lâm nói: “Tả Ý, cô đừng giận, tôi nghĩ có lẽ vì những việc mà cô làm cho Đông Chính đã chọc giận Lệ tiên sinh, anh ấy mới nóng nảy như vậy. Thật ra, tôi đi theo Lệ tiên sinh lâu như vậy rồi, lẽ nào lại không nhận ra, Lệ tiên sinh đối với cô, thật sự là rất khác.”
Sau khi cúp máy, Tả Ý cầm cái điều khiển lên chuyển kênh liên tục, lại nghĩ đến phần chân bị cắt bỏ ấy, tim cô chợt trỗi dậy một cảm xúc lạ lùng.
Cô lại cầm điện thoại lên, suy nghĩ rất lâu mới viết được một câu: “Lệ tiên sinh, vết thương của anh sao rồi?” Bấm xong mới cảm thấy nó kỳ cục lại giả tạo, tựa như mình đang dùng thân phận của người chiến thắng để viếng thăm thương tích của kẻ bại trận vậy, bèn lắc đầu xóa nó đi.
Lại viết “Hợp đồng của chúng ta tính thế nào?” Suy ngẫm một lúc, cảm thấy câu này càng tệ hơn. Vừa đọc vào là cảm giác như cô đang nôn nóng muốn bán mình ra ngoài, nghiên cứu thêm một lúc lại như sợ anh quỵt nợ mà đi đòi.
Lại lắc đầu xóa đi.
Lần thứ ba, cô vắt óc suy nghĩ nửa ngày trời: “Hôm nay tôi không có đi làm và cũng quên xin nghỉ phép, anh có trừ tiền lương của tôi không?” Lần này, chính bản thân cô cũng bị mình đánh bại, cô phát hiện hóa ra tận sâu trong xương tủy của cô, lại là một thường dân tính toán chi li đến vậy.
Xóa xóa xóa.
Cuối cùng, cô lấy hết dũng khí nhập từng chữ một: “Anh khỏe hơn chưa? Chân còn đau không?”
Khi bấm ba chữ “còn đau không”, cơ thể cô thoắt chốc có một dòng chảy ấm áp xuyên suốt trong người, từ tim di chuyển đến khắp các chi. Hôm qua, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cũng hỏi cô “có đau không”, khi nói ba chữ này, thần sắc trên mặt anh là nét cô chưa từng được thấy, có chút dịu dàng cũng pha chút tức tối.
Cô quyết định dùng câu này, vừa chuẩn bị gửi đi thì cô mới ngớ ra khi phát hiện cô không có số điện thoại của Lệ Trạch Lương.
Điện thoại, điện thoại, điện thoại, cô nhanh chóng sàng lọc trong đầu những manh mối cần thiết. Cuối cùng, cô nhớ ra dường như mình có một quyển sổ danh bạ các giám đốc trong Lệ thị. Thế là mở túi đi làm ra, nhanh chóng tìm được số di động của Lệ Trạch Lương. Tiếp đó, cô đọc đi đọc lại tin nhắn đó mấy lần, sau khi xác định không có chữ nào bị sai và dấu câu cũng chính xác, mới thấp thỏm mà gửi nó đi.
Một giây, hai giây....
Một phút, hai phút, ba phút...
Mười mấy phút đã trôi qua, điện thoại vẫn nằm im thin thít.
Lại trải qua một hồi lâu, chính trong lúc Tả Ý từ bỏ ý định chuẩn bị tắt tivi đi ngủ thì điện thoại cô chợt rung lên. Cô vội vàng bấm ra xem.
“Ừm.”
Anh chỉ nhắn cho cô một chữ lạnh lùng như thế.
Tả Ý muốn khóc mà không có một giọt nước mắt. Nói thế nào thì cô cũng đặt hai câu hỏi mà, có muốn trả lời đơn giản cách mấy cũng nên có hai dấu câu chứ. Đằng này người kia chỉ cho một chữ “ừm”, vậy rút cuộc là muốn nói vết thương đã đỡ hơn, hay là nói chân vẫn còn đau?
[4]
Chỉ tiếc rằng, Tả Ý không biết Lệ Trạch Lương đã nhận được tin nhắn này trong hoàn cảnh như thế nào. Số điện thoại mà cô tìm thấy trên danh bạ không phải số liên lạc cá nhân của Lệ Trạch Lương, mà là số chuyên dụng để ứng phó công việc. Vì vậy nó không hẳn lúc nào cũng ở cùng với anh, mà là ở trong tay của thư ký Tiểu Lâm. Tiểu Lâm đúng lúc đến bệnh viện báo cáo công việc với ông chủ, vừa trở ra đi được nửa đường thì gọi điện cho Tả Ý, mười phút sau lại bất ngờ nhận được tin nhắn này.
Ban đầu Tiểu Lâm cũng không biết người gửi tin nhắn này là ai mà chỉ cảm thấy số điện thoại rất quen mắt, lúc sau mới nhớ thì ra đó là Tả Ý. Thế là Tiểu Lâm lập tức gọi điện cho Lệ Trạch Lương.
Trong điện thoại, Lệ Trạch Lương im lặng một lúc rồi nói: “Cô mang điện thoại sang đây cho tôi.”
Tiểu Lâm đáp: “Vâng.”
Cô đã đọc một lần cho anh nghe rồi, thế mà anh vẫn muốn chính mắt xem lại, chẳng lẽ lại sợ cô gạt anh sao? Cô đi theo Lệ Trạch Lương lâu như vậy rồi, có bao giờ thấy ông chủ nhắn tin cho ai đâu.
Bấy lâu cô vẫn cho rằng nhắn tin là một thú vui của đôi tình nhân, nhưng, anh lại chính là thiếu thốn thú vui này. Trong mắt Lệ Trạch Lương, tin nhắn luôn là chức năng bị anh phớt lờ. Tiểu Lâm biết, ông chủ của mình phiền nhất là thứ này. Song cũng chính vì vậy, cô có thể cảm nhận được anh rất để tâm đến Thẩm Tả Ý. Xem ra, chuyện mà cô nói với Tả Ý lúc nãy là việc làm tốt rồi.
Mười phút sau, khi Tiểu Lâm xuất hiện trước giường bệnh của Lệ Trạch Lương, anh nhận lấy điện thoại thì cười nhẹ, bảo: “Làm phiền cô phải chạy một chuyến.” Anh mở điện thoại ra, liếc sơ một cái rồi đặt nó sang một bên nói, “Không có chuyện gì nữa, cô có thể về làm việc.”
Tiểu Lâm lập tức hiểu ý, rất biết điều mà nhanh chóng biến mất. Vậy mà trong quá trình này, cô vẫn có thời gian nghi hoặc, chẳng lẽ ông chủ thật sự bỗng dưng nổi hứng với tin nhắn?
Chờ khi mọi người đều đã rời khỏi, Lệ Trạch Lương mở điện thoại ra xem.
“Anh khỏe hơn chưa? Chân còn đau không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc