Lương Ngôn Tả Ý - Chương 12

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Sự kiêu ngạo của anh, có lúc sẽ vô tình làm tổn thương người khác, thậm chí là bản thân.
[1]
Tả Ý im lặng một lúc rồi cũng làm theo lời anh, cô ngồi xổm ở ngoài cửa, khoanh tay úp mặt vào gối, mặt khác không ngừng lẩm bẩm một mình.
“Thẩm Tả Ý, không phải lỗi của mày, không phải. Mày không biết đá một cái sẽ có ảnh hưởng lớn đến vậy.”
“Đó chỉ là cách tự vệ trong tình huống khẩn cấp.”
“Ngày thường hắn tuy là bước đi hơi khác lạ, nhưng cơ bản chẳng khác người bình thường. Vì vậy mày vẫn luôn xem hắn ta như một người bình thường.”
“Tuy là mày có thỏa thuận với hắn, nhưng ai bảo hắn тһô Ьạᴏ như vậy.”
Tả Ý không ngừng lặp đi lặp lại những lời nói ấy với bản thân, mãi đến khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, cô mới bắt đầu suy tính cho việc tiếp theo phải làm. Làm rõ đâu vào đấy xong, Tả Ý nghĩ ngay đến Quý Anh Tùng, bèn lấy điện thoại gọi cho anh. Cô chủ động tóm lược những chi tiết phía trước, chỉ nói: “Chúng tôi xảy ra xung đột, và... tôi đã đá trúng chân của Lệ tiên sinh...”
“Chân phải?” Quý Anh Tùng lập tức làm rõ sự việc.
“Ph...ải..”
Quý Anh Tùng không khỏi hít một hơi lạnh.
“Tôi muốn giúp, nhưng anh ấy đuổi tôi ra ngoài.” Tả Ý nói tiếp.
“Nếu đã vậy thì cô hãy ở yên đấy, tôi qua ngay.”
Tả Ý vẫn ngồi dưới đất, mỗi phút mỗi giây đều như đang giày vò cô. Đột nhiên, bên trong có tiếng rục rịch, dường như là điện thoại bị rê xuống đất.
Cô không cầm cự được nữa, lén quay đầu lại nhìn vào trong.
Lệ Trạch Lương đang ngồi dựa vào mép giường, miệng thở hổn hển. Quả nhiên, điện thoại trên đầu giường đã bị rơi xuống đất, có lẽ vì anh muốn ngồi lên giường, nhưng lại không đủ sức mà bị trượt xuống đất, và quơ phải nó.
Cô nhìn thấy một góc của tấm chăn rủ xuống bên mép giường đang bị anh nắm chặt, ngón tay vốn hồng hào nay đã trắng bệch vì quá dùng sức. Và chân phải của anh, đang nằm bất động trên nền đất.
Trái tim vốn vừa bình phục của Tả Ý bắt đầu nhói đau từng cơn một.
Cô không nên đối xử với anh như vậy.
Lệ Trạch Lương nhìn thấy sự xuất hiện của cô, liền dùng ngữ điệu lạnh lùng hỏi: “Cô còn chưa đi sao? Muốn ở lại chiêm ngưỡng thành quả của mình? Hay là đá thêm một cái để thỏa cơn giận?”
“Tôi biết là anh muốn chọc cho tôi đi,” Tả Ý đáp lại trong bình thản, “Tuy nhiên, tôi chính là muốn nhìn xem dáng vẻ yếu đuối bất lực ngồi yên một chỗ đến cười cũng không được, không thể ỷ thế mà trêu ngươi người khác của anh rốt cuộc là như thế nào.”
“Thẩm Tả Ý!” Rất tự nhiên, Lệ Trạch Lương lại bị cô đánh thức cơn giận, tay vừa quơ được điện thoại là ném thẳng vào Tả Ý.
Cô không hề né tránh, mặc cho chiếc điện thoại đập mạnh vào trán mình. Sức mạnh đó khá lớn, khiến đầu của Tả Ý bất giác ngửa ra sau một chút. Cô đưa tay lên xoa xoa vầng trán, mượn bóng tay để che cặp chân mày đang nhíu vào nhau, cũng khá đau.
Lệ Trạch Lương sững sờ, song cũng nhanh chóng lấy lại thái độ lúc nãy.
“Nếu còn chưa đủ, sau lưng anh còn có cái điều khiển ti vi.” Tả Ý nói.
Lần này, Lệ Trạch Lương không còn những cử chỉ quá khích nữa mà chỉ lườm cô một cái thật lạnh, giọng điệu nhàn nhạt: “Cô đi đi.”
“Tôi không đi! Rõ ràng là anh bảo tôi đến đây, bây giờ lại vô duyên vô cớ bảo tôi đi. Bồ Tát dễ rước chứ không dễ tiễn, anh có bản lĩnh thì đứng dậy mà đuổi tôi ra ngoài.” Cô bắt đầu làm lì.
Lệ Trạch Lương đột nhiên hết cách, anh có hơi mệt mỏi mà nói: “Cô ra ngoài đi, tôi không thích người khác nhìn thấy tôi như vậy. Lát nữa tôi sẽ gọi Quý Anh Tùng đến.”
“Quái lạ thật, lẽ nào Quý Anh Tùng không phải là người khác?”
“Cậu ấy...khác.” Lệ Trạch Lương có hơi bí chữ.
“Phải rồi phải rồi! Trong mắt của anh, anh ta đương nhiên là không giống những người như chúng tôi.” Cô cười, vì cô chợt nhớ ra Tiểu Lâm từng ngỡ rằng nguyên nhân mà Quý Anh Tùng từ chối mình là vì Lệ Trạch Lương.
Tả Ý đến gần đỡ anh. Lần này Lệ Trạch Lương không hất cô ra nữa, nhưng khi tay cô chạm vào bờ vai anh, vẫn có thể cảm nhận được sự cứng đờ của cơ thể do tiềm thức phản kháng từ bên trong.
Anh nhẹ nhàng đẩy tay cô ra và nói: “Tôi có thể tự mình đứng dậy.”
“Tôi thật không hiểu, rõ ràng có người ở bên cạnh có thể giúp đỡ, có gì phải tự chuốc khổ vào thân chứ?”
“Tôi thật sự làm được.”
Nói xong, hai tay của Lệ Trạch Lương chống ra phía sau cạnh giường, chân trái từ từ dùng sức, nâng toàn thân lên, gồm cả chân phải không còn một chút sức lực ấy, ngồi lên từng chút một.
Nhìn thấy gương mặt dù đã tái nhợt nhưng vẫn lan tỏa một sự kiên định không thể xâm phạm của anh, cô chợt nhớ đến cảnh tượng anh lén lút leo cầu thang vào mỗi buổi sáng ở công ty.
Bỗng dưng cô cảm nhận được trái tim mà anh che đậy đằng sau nỗi đau không muốn vạch ra trước mặt người, là kiên vững và kiêu ngạo đến thế. Đứng bên cạnh anh, Tả Ý bất giác hít sâu, kìm nén những giọt nước mắt đã mấy lần suýt tuôn rơi.
Không biết trải qua bao lâu, anh quả nhiên đã dựa vào sức mình mà tự ngồi lên giường, thở phù mệt mỏi. Anh không phải một người dễ đổ mồ hôi, vậy mà giờ đây y phục đều đã ướt đẫm.
“Để tôi kiểm tra vết thương.” Tả Ý ngồi xuống, định vén ống quần anh lên.
Lệ Trạch Lương một lần nữa tránh né, thay vào đó anh bảo cô đi lấy thuốc để đánh lạc sự chú ý. Chờ khi Tả Ý mang thuốc và rót xong nước cho anh thì Lệ Trạch Lương sớm đã kéo chăn che chân mình lại.
“Hãy giúp tôi gọi điện cho Quý Anh Tùng.”
“Tôi đã gọi rồi, anh ấy bảo sẽ đến ngay.”
“Tôi uống thuốc xong sẽ ngủ một lúc.”
“Được.” Tả Ý gật gù.
Không biết những viên thuốc đó có tác dụng hay không, có giảm đau hay không, chỉ thấy Lệ Trạch Lương mím chặt môi, dường như nói chuyện cũng rất khó khăn, Cô muốn đi xả khăn lông để lau mồ hôi cho anh, vừa quay lưng thì Lệ Trạch Lương đã kéo tay cô lại.
Anh chợt hỏi: “Có đau không?”
Tả Ý ngẩn ra một lúc, ban đầu cũng không hiểu ý anh, sau đó mới nhớ ra trán của mình, bèn lắc đầu bảo: “Không đau.”
Chờ khi Tả Ý vắt khăn quay về thì Lệ Trạch Lương đã say giấc. Trong giấc mơ, tay anh vẫn nắm khư khư tấm chăn mỏng trên người. Cô biết, anh không muốn người khác chạm vào đôi chân ấy.
Cô đứng lặng người nhìn anh, bấy lâu nay ấn tượng mà anh để lại cho cô là không bao giờ chịu thua. Bất kể là trong sự nghiệp hay là phương diện khác, dường như không ai có thể đánh bại anh, thậm chí sự quật cường ấy có thể khiến người ta phớt lờ khuyết tật của anh.
Sự kiêu ngạo của anh, đôi lúc lại vô tình tổn thương người khác, đồng thời tổn thương bản thân.
Sợ làm anh thức giấc, Tả Ý không dám lau mặt cho anh, mà chỉ lặng lẽ tắt đèn rồi lui ra ngoài.
Khi Quý Anh Tùng đến nơi, nhìn thấy Lệ Trạch Lương đang yên tĩnh và ngoan ngoãn nằm ngủ, cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, anh hỏi Tả Ý: “Cô làm được bằng cách nào thế?”
“Làm lì.” Tả Ý đáp.
[2]
Người tiếp theo xuất hiện trong nhà là bác sĩ của Lệ Trạch Lương.
“Tiểu Quý, tôi đã nói với cậu rồi, tuyệt đối không thể cho cậu ấy bị thương nữa.” Nữ bác sĩ họ Hà nói bằng giọng hơi oán trách, dứt lời thì giở tấm chăn mỏng ấy lên, cầm kéo ra chuẩn bị cắt ống quần bên phải của Lệ Trạch Lương.
Đột nhiên Quý Anh Tùng đứng ra che mất tầm nhìn của Tả Ý: “Cô Thẩm, phiền cô ra ngoài một lúc.”
“Tôi chỉ xem thôi.”
“Lệ tiên sinh sẽ không đồng ý.”
“Đợi anh ấy thức dậy tôi sẽ tự giải thích.”
“Nhưng mà...”
“Sao mà anh cố chấp thế, hiện giờ anh ấy đâu có....” Chữ ‘biết’ cuối cùng Tả Ý không cách nào nói tiếp được, bởi vì cô đã nhìn thấy cảnh tượng đó.
Lâu nay cô những tưởng anh có một chân hơi khập khiễng.
Lâu nay cô những tưởng anh không có khuyết tật gì nghiêm trọng cả.
Lâu nay cô những tưởng anh không thích người khác chạm chân của mình, là vì trên đó có vết sẹo rất xấu xí.
Mãi đến khi bác sĩ cắt bỏ ống quần của anh, và gỡ chiếc chi giả được nối liền với đầu gối xuống, toàn thân cô như bị chấn động. Cô chưa bao giờ phát hiện đó là chân giả. Từ phần gối trở xuống, chỉ có một nửa, đoạn tận cùng rõ ràng là bị cắt cụt.
Cô thề là cô thật sự không biết chân của anh bị nghiêm trọng đến vậy, nếu như biết... nếu như cô biết... Tả Ý bụm miệng lại, cảm xúc chua xót bất ngờ xông vào Ⱡồ₦g иgự¢ và nghẹn lại ở đó, ngày một mạnh mẽ, nước mắt bỗng chốc ứa ra.
Và ngay lúc này, tại vị trí nối liền giữa chỗ bị cắt và chi giả, vết thương được băng bông y tế đã lại rướm máu.
Bác sĩ Hà vừa bảo y tá gỡ băng bông vừa nói: “Lần mới đây khi bị thương, tôi đã bảo mọi người khuyên cậu ta khoan hãy đeo chi giả trong khoảng thời gian này, tại sao không chịu nghe? Hôm nay lại chuyện gì đây?”
Bác sĩ Hà lườm Quý Anh Tùng và Tả Ý một cái.
Cả hai đều không biết phải trả lời như thế nào.
Một lúc sau, khi đã băng bó đâu vào đấy vết thương của anh, bác sĩ Hà cởi bao tay ra: “May là cô cậu đã cho cậu ấy uống thuốc ngủ, nếu không chờ tôi đến đây không biết còn phải đau đến mức nào.” Bà lại tiếp tục, “Nếu như cậu ta vẫn kiên trì muốn sống ở đây, vậy ý kiến của tôi là không thể để cậu ta ở một mình nữa. Cô cậu...thật sự phải chăm sóc cậu ta thật tốt.”
“Nhưng vì sao vết thương trên chân lại dẫn đến cơn đau dữ dội như vậy?” Tả Ý hỏi.
Bác sĩ Hà nói: “Chuyện này Tiểu Quý biết, chiếc chi giả này mang cho cậu ta cơn đau ảo rất nghiêm trọng.” Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tả Ý, bà giải thích, “Đó là cơn đau thường xuyên xuất hiện sau khi bị cắt chi, tùy người mà mức độ đau khác nhau, người thì đau như bị chích, người lại cảm giác như bị thiêu đốt. Thông thường con người sau khi thích nghi với chi giả thì sẽ không còn cảm giác đau này nữa, nhưng cậu ta lại không như thế. Vả lại cậu ta lại đặc biệt nhạy cảm với cái đau, hơn hẳn người bình thường, hai yếu tố kết hợp với nhau, mức độ giày vò mà nó gây nên cho cậu ấy, người ngoài như chúng ta hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được.”
Điều này thì Tả Ý từng nghe nói, có những người đích thật có thần kinh đau nhạy cảm hơn người thường gấp mấy lần.
Cô nhìn về Lệ Trạch Lương đang nằm trên giường, tim quặn thắt vào nhau, hối hận muốn ૮ɦếƭ đi được. Lúc nãy cô đã đá anh mạnh đến thế.
Trong lúc thu dọn dụng cụ y tế chuẩn bị rời khỏi, bác sĩ Hà chợt hỏi: “Vết thương trên trán của cô có cần xử lý không?”
Tả Ý sờ lên đó, hơi ngượng ngùng mà xua tay nói: “Không cần, không cần.” Từ nhỏ cô đã như con trai, cô chính là phiên bản trái ngược của Lệ Trạch Lương, cái không sợ nhất chính là cơn đau.
Tự dưng cô như nghĩ ra gì đó, bèn giải thích thêm một câu hơi thừa thãi: “Tôi bị va phải khi còn nhỏ.” Cô đâu thể để người khác biết cô đã bị người đàn ông đang nằm trên giường đánh, như vậy mất mặt biết chừng nào. Nhưng khi đã giải thích xong rồi thì cô lại thấy tức cười, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Nghe Tả Ý nói vậy, bác sĩ Hà không kiên trì thêm nữa, dù gì thì Lệ Trạch Lương mới là bệnh nhân của bà, nghĩ thế, bà cất đồ đạc rồi cùng y tá rời khỏi, trước khi về bà lại nói: “Mấy tiếng nữa cậu ấy mới thức, nhưng chi giả thì tạm thời không thể dùng nữa, ngày mai tôi sẽ lại đến. Nếu còn cố chấp, tôi sẽ chuyển cậu ấy vào viện.”
Tả Ý và Quý Anh Tùng gật đầu lia lịa.
Nhân lúc thuốc còn có tác dụng, Quý Anh Tùng cho người chuyển Lệ Trạch Lương về nhà. Đương nhiên là Tả Ý không đi theo, lặng nhìn chiếc xe chở Lệ Trạch Lương từ từ biến mất khỏi tầm mắt, cô mới tự nói trong lòng ba chữ: Em xin lỗi.
Ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời đã bắt đầu tờ mờ sáng, công nhân môi trường đã bắt đầu công việc, xe tưới cây xanh lăn bánh khắp các phố phường cùng những nốt nhạc vui tai, bất giác, mọi người đều đã trải qua một đêm.
Tả Ý tắm rửa xong liền chúi đầu vào giường đánh giấc.
Trong giấc mơ, những mảnh ghép tàn khuyết mơ hồ hiện ra trong đầu cô như một đoạn phim ngắn. Đặc biệt là khi cô một mình trở về phòng nơi Lệ Trạch Lương đang nằm nghỉ, chân phải không còn đeo chi giả nằm dưới tấm chăn lúc này, rõ ràng là bị lõm vào, trống rỗng. Hình ảnh này không ngừng lặp lại trong đầu cô, Tả Ý trong giấc mộng không mấy dám nhìn vào chỗ đó, chỉ cúi gằm đầu.
Cô bất chợt không biết phải làm sao.
Tả Ý ngủ một giấc đến buổi chiều thì bị chuông điện thoại đánh thức.
“Tả Ý, là tôi, Dương Vọng Kiệt.”
“Chào anh.” Cô dụi dụi mắt trong cơn mê.
“Còn sớm vậy mà đã ngủ rồi sao?”
“Không, đêm qua thức khuya, tôi chưa ngủ dậy đấy chứ.” Tả Ý nói.
“Ồ. Còn định mời em dùng bữa.”
“Sao? Có tin vui à?”
“Tôi có quen một sư muội của em, nói muốn gặp em để ôn lại kỷ niệm xưa.”
“Sư muội?” Tả Ý ngồi dậy kéo rèm cửa sổ ra. Ánh tịch dương còn vươn lại phản chiếu lên tòa nhà đối diện, có hơi chói mắt.
“Em học đại học âm đúng không?”
“Ừm...” Tả Ý dừng hẳn bước chân đang đi lại trong phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc